Chương 101
Phong Khởi Tuyết Vực
18/01/2019
Đột nhiên nghe nói như thế, mi Bắc Diễn không kiềm được run lên một chút.
"Nhanh một chút!" Dị năng giả trẻ tuổi đợi một giây còn thấy người chưa phản ứng, lập tức thúc giục, hắn rất không hài lòng người đàn ông này, làm việc chậm chạp không nói, còn lớn lên giống một tên tiểu bạch kiểm (kiểu thư sinh trắng trẻo), chẳng qua xem mặt mũi Sao Khôi, hắn cũng không so đo với anh nữa.
"Đây là ăn cướp?"
Nụ cười trên khóe miệng Bắc Diễn có chút kỳ dị, cười làm cho người ta không rõ anh đang suy nghĩ gì.
"Cái gì mà ăn cướp? Tôi như vậy mà ăn cướp sao? Tôi vốn coi trọng Sao Khôi này trước, nhưng lại bị anh giành trước, bây giờ chẳng qua là kêu anh trả nó cho tôi." Ánh mắt Dị năng giả trẻ tuổi cảnh cáo nhìn Bắc Diễn, rõ ràng đang nói nếu vậy thì kết cuộc sẽ rất thảm.
Ý tưởng giải quyết bằng bạo lực dạo qua một vòng trong đầu, sau đó tạm thời bị kiềm chế lại, Dị năng giả trẻ tuổi nói chuyện không hề khách sáo: "Được rồi, lấy nó cho tôi!"
Xì - -
Một bóng dáng che miệng cười từ phía sau Dị năng giả trẻ tuổi đi ra, đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, yêu kiều nhiều vẻ, chỉ thấy cô bước đi từ từ, nói: "Tô Tích, cậu vẫn thế này, đúng là một chút cũng không hề thay đổi, chẳng qua đây sẽ là lần cuối cùng, lần sau tôi cũng sẽ không cùng cậu đến chỗ thế này." Nói xong, cô ta liếc nhìn Bắc Diễn một cái, ánh mắt đối phương bình tĩnh, bộ dạng nhã nhặn, không hề có chút đùa cợt và ác ý nào, Tang Thất giật mình, có chút nghi ngờ nụ cười kỳ dị mới vừa rồi trên môi anh là do gần đây bản thân mình làm nhiệm vụ quá mệt nên sinh ra ảo giác.
"Biết rồi, qua lần này chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai nữa." Tô Tích nói cho có lệ, bây giờ trong mắt hắn tất cả đều là Sao Khôi, đã lười so đo những chuyện khác rồi. Phải biết rằng hắn đã tìm kiếm thực vật biến dị mạnh mẽ mấy ngày ở đây, lại chẳng có giống gì, thật vất vả tìm được Sao Khôi từ trận dao động mãnh liệt, nhưng vừa thấy được thì thiếu chút nữa đã tức giận đến mũi cũng lệch, mẹ nó, lại có người chém bảo bối trong tim gan hắn thành từng sợi, cuối cùng còn tính xuống tay với khối cây cuối cùng. "Anh có nghe không!"
"Cậu nghĩ thật hay." Bắc Diễn cười nhìn hắn, nghiêng người tránh được dây mây sắc bén từ bên Tô Tích quất tới.
"Các cậu đều ở đây, hại chúng tôi đi tìm." Lúc này, lại có hai người đàn ông đi ra từ trong rừng, bọn họ cầm vũ khí vội vàng chạy tới, chờ chạy tới gần mới phát hiện ngoại trừ đám bọn họ ra, đối diện còn có thêm một người không quen biết: "Hắn ta là ai vậy?"
"Một kẻ trộm." Tô Tích nhíu nhíu lông mày, ánh mắt nhìn người tràn ngập xem thường, rất rõ tên mặt trắng này (ý nói kiểu thư sinh) sẽ không dễ dàng đưa Sao Khôi ra, nhận ra điều này khiến tâm tình vui sướng của hắn nhất thời lạnh xuống, hắn lại không ngại dùng vũ lực uy hiếp đối phương đưa cây biến dị ra, chỉ có chút lo lắng sau khi đó tên mặt trắng sẽ cố ý làm hư Sao Khôi: " Anh muốn thế nào?"
"Thế nào? Đây là lời tôi nên hỏi mới đúng."
Khóe môi Bắc Diễn vẫn nở nụ cười dịu dàng như lúc đầu, ánh sáng không kiên nhẫn trong mắt chợt lóe lên. Ngoại trừ Tang Thất, những người khác đều lười nhìn phản ứng của anh, để Tô Tích vừa lòng mới là chuyện quan trọng hơn. "Chỉ là muốn anh đừng cản đường mà thôi."
"Được, để đồ lại, anh có thể đi." Tô Tích khinh thường nhìn Bắc Diễn, vẻ ghét trên mặt càng sâu, ngay cả đồng đội có vũ khí cũng không dám ham Sao Khôi vô giá, đúng là buồn cười, nếu lần sau gặp lại hắn nhất định phải dạy dỗ người không biết tốt xấu này nhớ đời, cho anh ta biết trời cao đất rộng: "Anh cũng đừng giận, chỉ khi ở trên tay Thực Vật Sư ưu tú, cây biến dị cấp cao này mới có tác dụng, cho anh chỉ có thể lãng phí, chỉ có tôi mới có thể phát huy tốt giá trị của nó."
"Tôi không giận." Bắc Diễn nhìn hắn một cái, khóe môi nói lời đùa cợt: "Anh thật phiền, hay là chiêu đãi vị phía sau kia cho tốt đi, nó tương đối cảm thấy hứng thú với anh."
"Không giận?" Tô Tích bị Bắc Diễn nhìn đến mức sợ nổi da gà, có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, hắn vội vã điều chỉnh tâm tình, bỏ qua cảm giác phía sau, lập tức cười lạnh một tiếng, nào biết vừa muốn nói chuyện đã cảm thấy hơi thở máu tanh dần dần dày lên, hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy đồng đội đi cùng dính ở trên cây với giữ tư thế ngạc nhiên, một loại sâu màu đỏ quấn quanh hai chân hắn ta, máu chảy ra ào ào từ miệng vết thương...
Sâu Chương khát máu!
Đây là một loài quái vật biến dị vô cùng khó chơi, nói là một loài chứ thực ra bản thể của nó lớn bằng một con chó, thân thể ngắn tròn, đầu và thân thể phân chia không rõ ràng, có chút giống cá Chương trước mạt thế, đa phần đều nấp trong lòng đất, chỉ khi săn thức ăn mới co rút phần cổ lại vươn ra từ dưới đất tập kích con mồi, con mồi bị tập kích sẽ bị hai hàng răng lưỡi bén nhọn trên cổ cắn gây mê, tốc độ của sâu Chương khát máu rất nhanh, tính gây mê rất mạnh , con mồi bị nó để ý rất khó chạy thoát.
Bất thình lình nhìn thấy thứ này, sắc mặt ba người nọ đột nhiên thay đổi, trong lòng nhút nhát, sau đó bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
"Mau, mau cứu Thang Húc."
Tang Thất kêu lên đầu tiên, bây giờ cô ta cũng hiểu vì sao thiếu niên này không thích hợp, vốn không phải là anh kiêng kị giá trị võ lực của bọn họ, ngược lại là ngay từ đầu đã dẫn sâu Chương khát máu tới nhằm xem náo nhiệt... Chỉ cần cô ta vừa nghĩ tới người này nhìn Thang Húc gặp nạn từ đầu tới giờ đã cảm thấy thật đáng sợ.
"Tấn công dưới đất!"
Nghe được tiếng nói, Lộ Trác Sơn xiết chặt nắm tay, cả người dấy lên ngọn lửa, nện một đấm lên mặt đất, ngọn lửa theo kẽ hở của nắm đấm vọt vào dưới nền đất. Sâu Chương khát máu kêu lên một tiếng, râu ria xông loạn ra, hiển nhiên là bị chọc giận, Tang Thất thừa cơ chém rớt râu ria màu đỏ nằm dưới đất, Tô Tích khống chế dây mây kéo người lại.
"Không tốt."
Từ khi người được kéo về, trong thời gian cực ngắn như vậy, Tô Tích đã mất đi sự liên hệ giữa bản thân và cái cây mình khống chế, cái cây này gần như là bảo đảm cho sự sinh tồn của hắn, nếu không thể ngăn cản sâu Chương khát máu ở dưới đất đang gây hại cho cây, không có cây này thì rất khó để hắn có thể an toàn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, nghĩ đến tình huống hiện tại, sắc mặt Tô Tích nháy mắt trắng bệch, hắn nhìn nhìn thiếu niên vừa rồi còn bị bản thân mình tùy tiện đùa cợt, trên mặt người kia có nụ cười ý vị sâu xa. "Nhất định là chuyện tốt anh làm!"
"Ngu ngốc." Bắc Diễn sớm đã cất kỹ Sao Khôi, bây giờ càng là nhấc chân bước đi không một chút lưu luyến.
"Đứng lại, ai cho anh đi." Tô Tích chưa từ bỏ ý định, kêu lên.
"Đủ rồi, đừng gây phiền thêm nữa." Tang Thất ngăn Tô Tích chuẩn bị đi qua gây phiền phức cho người ta lại, thông minh như cô ta sao có thể không biết sâu Chương khát máu là do anh cố ý dẫn tới, có thể yên lặng làm được như vậy, chỉ sợ anh là Dị năng giả cấp cao, cũng đúng, nếu không phải là Dị năng giả cấp cao, ai sẽ dám một mình xông vào chỗ nguy hiểm như vậy, một con sâu Chương khát máu thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng đối phó, nếu hơn nữa chỉ sợ hôm nay bọn họ đều phải ở trong dãy khói độc rồi.
Không để ý đến ánh lửa đầy trời và tiếng kêu chói tai phía sau, Bắc Diễn hớn hở cầm đồ đi, thật ra có một điều mà cô gái này đoán sai, không phải anh dẫn sâu Chương khát máu tới, mà là nó đã sớm ẩn núp ở chỗ kia trước khi tất cả mọi người đến, chẳng qua anh có bản lĩnh không quấy rầy đến nó, những người khác cũng không may như vậy, vừa tới nó đã tỉnh.
Chung quanh chỗ sâu của con đường tràn đầy sương độc, ít dấu chân người.
Khúc Linh đi khoảng ngàn mét đến nơi tỏa ra hương thơm đậm đà này, anh vừa đi vào chỗ trung tâm, đã nhận ra nơi này kỳ dị, anh dừng bước lại, thong thả đánh giá bốn phía, lạnh lùng nhếch môi cười chế nhạo.
Phía trước truyền đến tiếng xao động, tiếp theo mặt đất dưới chân Khúc Linh bắt đầu rung động, chỉ trong nháy mắt, một gốc cây cổ thụ vĩ đại lại vung vô số cành tập kích Khúc Linh.
"Kết." Phía trước Khúc Linh xuất hiện một tấm chắn bằng Lĩnh Vực, từ lúc tấm chắn xuất hiện, chỉ ngắn ngủi ba phút, trước sau cản lại hơn hai trăm cây cổ thụ tập kích với tốc độ nhanh, sau đó thế công của cổ thụ mới dần dần chậm lại, theo kết quả đó có thể thấy được lúc trước chỉ cần Khúc Linh hơi phòng ngự trễ một chút thì sẽ đủ thời gian để nhánh của cây đại thụ này đâm thành tổ ong rồi.
Khúc Linh nhìn con quái vật lớn tấn công anh ở phía trước, đó là một gốc cây cổ thụ vĩ đại cao trăm mét, vỏ cây màu đất tráng kiện, tán cây sum xuê giương rộng, hoa lá tràn đầy sức sống, từng sợi rễ màu nâu gỉ găm xuống mặt đất. Anh sờ sờ cằm, tinh hạch không tệ.
Lại có thêm mười bóng đen tập kích, Khúc Linh mở Lĩnh Vực tạo ra màng bảo vệ, nhánh cây tấn công mãnh liệt, mạnh mẽ xuyên qua Lĩnh Vực, đứt đoạn.
Vù vù - -
Tán cây lay động nổi gió.
Bộp, tiếng bất thường vang lên.
Dường như cái cây lớn tức giận, điên cuồng đung đưa thân cành, nhờ hành động của nó, không gian chung quanh giống như nổi gió, Khúc Linh buồn cười nhìn cái cây lớn cảnh cáo, tuy độ tấn công mạnh yếu của mỗi một nhánh cây đều chứa toàn bộ lực lượng của một Dị năng giả bậc thấp, nhưng Lĩnh Vực còn dễ dùng hơn mai rùa đen, chỉ cần có thể giải quyết xong những thứ này trong khoảng thời gian ngắn thì không có gì phải lo lắng nữa rồi.
Khí độc đóa hoa tỏa ra không ảnh hưởng gì đến Khúc Linh, mỗi khi cái cây ra sức tấn công với lực lượng nghẹt thở, anh vẫn có thể dùng Lĩnh Vực chuyển dời không gian tránh đi kịp lúc, một lần, hai lần, ba lần... không có lần nào Khúc Linh cứng đối cứng với cái cây, mà là dùng vào dị năng chém từng cành một của nó, chậm rãi khiến nó hao hết sạch năng lượng.
Hai giờ sau, hoa tàn cành đứt lộn xộn đầy đất, giữa Lĩnh Vực, một thiếu niên yêu nghiệt thu dị năng lại, anh đi đến trước cái cây khổng lồ, bàn tay thon dài trắng nõn bóp mạnh trái tim màu xanh đang đập, lấy tinh hạch ra sau đó nhặt mũ lưỡi trai dưới đất đội lại lên đầu...
Huyền Nguyệt đứng ở trên phần đất tối đen, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, cậu cảnh giác quan sát chung quanh, bất thình lình, đột nhiên một tiếng vang rất nhỏ từ dưới chân truyền đến, xoạt xoạt xoạt xoạt, giống như một báo hiệu không rõ.
Cái gì vậy?
Cậu dò xét một vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt đất dưới chân, một bàn tay bằng xương trắng từ dưới mặt đất vươn ra, tiếp theo là cả cánh tay, sau đó là cả đầu lâu dính đầy bùn đất màu đen vùng vẫy chui ra từ dưới đất, một bộ, hai bộ, ba bộ... Bỗng chốc nơi này trở thành chỗ chôn xương đáng sợ.
Huyền Nguyệt thờ ơ nhìn những sinh vật chết này, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào, dường như còn có chút hưng phấn kỳ lạ thoáng hiện lên. Cậu khẽ chuyển động bàn tay, một cây dao sắc bén xuất hiện trong lòng bàn tay, Huyền Nguyệt nhanh chóng tiến lên, đâm vào một bộ xương khô cách bản thân gần nhất, phịch một tiếng, bộ xương khô còn chưa kịp đứng lên này đã tan thành từng mảnh vỡ.
Đồ bỏ đi.
Huyền Nguyệt bĩu môi, chẳng thỏa mãn chút nào.
Dường như những bộ xương khô này cảm nhận được suy nghĩ của Huyền Nguyệt, chúng hành động nhanh hơn, tay chân linh hoạt hơn rất nhiều, không còn lắc lư muốn ngã như lúc trước nữa. Lúc Huyền Nguyệt lại ra tay, bộ xương khô đang từ từ đứng lên từ mặt đất hơi dừng lại một chút, một giây sau tiếp tục đứng lên, thậm chí có khuynh hướng tấn công.
Mạnh lên rồi, ánh mắt Huyền Nguyệt nhìn bộ xương khô, có chút nghi ngờ, có chút khó tin, có chút hưng phấn, cậu lui về phía sau một bước, lúc bộ xương khô muốn tấn công, cậu sai con rối gỗ tiến lên đâm một dao, lại phịch một tiếng, bộ xương khô bị đâm trúng, đầu tiên là thân thể đột ngột thụt lại một bước, tiếp theo một vết nứt xuất hiện trên ngực nó, ngừng trong chớp mắt, sau đó vết nứt lại kéo dài ra giống như mạng lưới, cuối cùng cả bộ xương khô mạnh mẽ vỡ vụn rơi xuống đất.
Sau khi thử vài lần, Huyền Nguyệt phát hiện những bộ xương khô này không ngừng bò ra từ trong đất, hơn nữa không ngừng mạnh lên, cùng lúc rèn luyện bản thân, cậu cũng đã phát hiện nguồn gốc của loại chuyện kỳ lạ này rồi. Chắc chắn nơi này có một loại cây trồng huyền bí tên là U Minh, hệ Thực vật là hệ khống chế, thời kỳ cây mầm có thể dùng mùi hương làm tê liệt thần kinh để hấp dẫn vật sống đến gần, hút sạch máu thịt chúng nó, sau đó giữ khung xương làm vũ khí cho thời kỳ trưởng thành.
Vận may không tệ, mắt Huyền Nguyệt hết sáng rồi lại sáng, thử khống chế bộ xương khô này để tìm ra cây U Minh, chỉ cần hấp thu tinh hạch của nó thì có thể tăng dị năng lên một bậc.
Loại suy nghĩ này không chỉ có một mình Huyền Nguyệt, cây U Minh ẩn nấp trong bóng tối cũng rất hưng phấn, nó ngửi được hơi thở của đồng loại, chỉ cần ăn người đó thì năng lực của nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Thế lực hai bên ngang nhau, vận dụng thuật khống chế đến cực hạn chỉ trong khoản thời gian ngắn, cuối cùng Huyền Nguyệt hơn một chút, dùng thêm năng lực khống chế của bộ xương khô tìm ra chân thân của cây U Minh và phá hủy nó, do đó lấy được tinh hạch hệ khống chế mà cậu mong muốn.
Hồng Cơ là một ngự tỷ xui xẻo, cô tùy tiện đi đã đi tới một nơi từng nhóm từng nhóm cấu kết với nhau làm việc xấu.
Không sai, bây giờ cô đang ở nơi nở đầy hoa Diễm Kỳ, loại hoa này thường có một cái ngòi độc phối hợp với nó, cả hai thông đồng làm việc ác, chuyên môn cấu kết với nhau mai phục đột kích sinh vật đi ngang qua. Hoa Diễm Kỳ thích máu, ngòi độc ăn thịt, chúng nó lợi dụng lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau cùng tồn tại.
Tóm lại, chúng nó là tổ hợp tương đối phiền phức.
Thật khiến người ta chán ghét.
Được rồi, điều Hồng Cơ để ý nhất chính là, cho dù bây giờ cô tiêu diệt hoa Diễm Kỳ đang giương nanh múa vuốt trước mặt trước, giết sạch ngòi độc vung khắp bầu trời, cũng chẳng có tinh hạch có ích! Một khi con người tức giận, tinh thần sẽ bất ngờ vọt lên, tinh thần bão táp của Hồng Cơ càn quét, sau đó hoa Diễm Kỳ mọc thành từng mảnh phát cuồng quất lẫn nhau, ngòi độc vung đầy trời tương tàn rơi xuống như mưa.
Trì Li nhàn nhã bước chậm ở hàng trăm dây mây bắt người, dẫn tới một mảnh dây mây bắt người rục rịch, có đồ ăn đúng không, nước miếng ba nghìn đúng không, đúng, vì thế gốc dây mây này dẫn đầu vung ra, vì thế hàng nghìn dây mây đồng loạt phóng ra, lòng xao động ham muốn rõ ràng lóe lên, xuất kích.
Vì thế tiếng nhạc vang lên, dây mây yêu (yêu quái) gãy thành từng khúc...
Tuyết Triệt đối mặt với một loài cây kỳ dị, bản thân loài cây này chỉ biết phóng ra cực nhanh, hành động nhanh nhẹn như khỉ, cũng rất giỏi tấn công bất ngờ.
Bản thân chiến đấu rất nhàm chán, một cái tận tình lao vào, một cái tận tình hút, cây mẹ rất muốn một trận chiến rầm rộ quyết liệt, chính vì vinh danh chiến sĩ, đáng tiếc chống lại Thôn Phệ Nhãn (mắt thôn phệ= cắn nuốt), lại có nhiều cây nhỏ toi công rồi.
Một đội vô cùng biến thái đi ngang qua là bộ dạng gì?
Châu chấu quá cảnh, phiến tinh bất lưu.
Không có ai biết, đất đen vốn là thứ các đong binh sợ hãi nhất, con đường sương độc tiếng ác truyền xa đang bị tàn phá thê thảm...
Loảng xoảng - -
Bức tượng trên bàn bị người tức giận ném xuống đất, Tần Mục Viễn nhìn bộ dạng đương nhiên của Tần Nguyên Hào, mặt đều tức giận biến sắc: "Sao tao có thể sinh ra đứa con trai có chỉ số thông minh như mày! Mày cho là ôm đùi nhà họ Dương thì bọn họ sẽ thật sự coi mày là người một nhà? Đúng là hồ đồ! Bạch Vi Lan nhỏ tuổi, mày cũng nhỏ tuổi, làm việc có thể dùng chút đầu óc không..."
"Ba, ba vẫn suy nghĩ như vậy, Vi Lan nói một chút cũng không sai, ba già đi, cân nhắc vấn đề bắt đầu lệch lạc, một nửa thành Hổ Vệ đã là của chúng ta, vì sao không để hai người Vi Lan và Thế Trạch bọn họ ở cùng nhau..."
"Im miệng, mày cho nhà họ Dương là kẻ ngốc sao, yên lặng để một nhà người khác họ độc đại, thành Hổ Vệ này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, mày đừng tự tung tự tác cho là có hay không cũng được..."
"Được được được, ba, xin ba trước bớt giận, con nói với ba chuyện này sau." Tần Nguyên Hào không đồng ý với ý kiến của cha, nhưng cũng không muốn thật khiến người tức giận không tốt, xem ra mọi chuyện còn phải từ từ.
"Ba biết các con tâm lớn, ba không quản được, muốn phần thì phân, ba đã nói với Tần Nguyệt, bảo nó chờ ở bên kia, qua một thời gian ngắn cũng dẫn lão Tam và lão Tứ qua, bên này tùy tiện con và lão Ngũ."
"Ba, có việc từ từ thương lượng, coi như quên đi, hôm nay con về trước."
Bầu trời vẫn mờ mịt, gió thổi qua mặt đất hoang vắng, bên cạnh xe, Tần Nguyệt dựa lên người A Hổ chơi với Hắc Quả Phụ: "Mày về rồi?"
"Hửm, chúng nó cùng về lúc nào vậy?" Trì Li cười thản nhiên đi đến gần, ánh mắt người đàn ông này khi nhìn người khác rất tập trung, trong hòa nhã còn có vô lại, cả người trông giống như lãng tử không chịu trói buộc, chẳng qua Tần Nguyệt biết, anh không phải là người nông cạn như thế, bởi vì tang thương và lạnh lùng ở đáy mắt thì không gạt người được.
"Các anh - - lúc ở nhà họ Kiều."
Vẻ mặt Tần Nguyệt nửa nghiền ngẫm, nửa híp mắt hưởng thụ ánh nắng mỏng manh đã lâu không được, giọng nói rõ ràng không có ý tốt. Mặt Trì Li thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, động tác cũng hơi chậm chạp một chút: "Không cần phải so đo chuyện như vậy, không phải đã nói không cần qua kia sao?"
"Ừ." Tần Nguyệt thờ ơ đáp lời, trước đó ông nội đã thông báo cô đừng vội qua thông qua dụng vụ liên lạc đặc biệt của căn cứ, an toàn là nhất. Cô biết tâm tư của ông nội, dù sao cũng muốn chấn chỉnh một gia tộc, Tần Nguyệt hơi nhíu mày, mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cho dù như thế nào thì đây cũng đều là người nhà, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất, không thể giải quyết hòa bình thì cô cũng không thể làm người coi tiền như rác.
"Tìm chút việc làm đi, ví như cứu vớt Địa Cầu thì sao?" Trì Li cười hỏi.
"Anh bị đần độn hả? Biết rõ là chuyện không thể." Hồng Cơ lấy nước khoáng từ trong xe ra yên lặng uống, vừa về mệt muốn chết, đã lâu không chơi đến mồ hôi nhễ nhại thoải mái như thế: "Thấy Đội trưởng tặng đồ cho khu Tạp Thảo, nếu không thì chúng ta cũng đi xây một toà thành đi?"
"Phiền lắm." Khúc Linh nhìn nhìn sắc trời, quay đầu nghiêm túc nói: "Nếu không đi cướp một tòa."
"Có thể suy xét."
"Ha ha, anh cho là Đội trưởng sẽ đồng ý... hả? Có thể suy xét - -" Nhất thời, Tuyết Triệt trừng to mắt, vui vẻ khi người gặp họa: "Đội trưởng?"
Tần Nguyệt chỉ cười không nói, chỗ không từ mà biệt, chẳng qua bên này cũng có vài cái thành trống, dọn sạch tang thi thì có thể dùng. Tần Nguyệt vẫn không hiểu rõ, lại nhìn thấy bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra của mọi người, nhất thời nóng nảy: "Có ý gì?"
"Huyền Nguyệt sẽ thích." Tần Nguyệt nói, nhìn về phía Huyền Nguyệt, cậu gật đầu nhiều cái, nói: "Thích." Bởi vì xuất thân, cậu luôn cố chấp muốn có một chỗ an toàn, không kinh hoàng sợ hãi, trẻ có áo mặc già được nuôi dưỡng.
"Này này này, các anh - -"
"Ầm ĩ muốn chết."
"Mẹ kiếp, muốn đánh nhau đúng không!"
"Sợ anh?"
Trời, tối đen.
Mây đen chầm chậm che khuất bầu trời, gió như ma quỷ, không biết từ đâu thổi tới.
Một bóng người đứng run rẩy ở trong đại điện báo cáo tin tức mới nhất, sắc mặt của hắn ta trắng bệch, sợ Chủ Thượng không vui sẽ cho hắn ta đến địa phục phiêu bạt luân hồi một vòng, không ai rõ ràng hơn hắn ta, người đàn ông này mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, tính cực kỳ xâm chiếm của hắn chẳng những có thể mạnh mẽ chiếm một người có dị năng, còn có thể mạnh mẽ giữ lấy hết tất cả những thứ có thể.
"Hửm, Hứa Mặc đã chết?" Người đàn ông yêu dã ngồi trên Vương tọa đứng lên, Hòa Anh lạnh lùng đứng sau lưng hắn cũng đi theo, mây đen bao phủ khiến tòa thành âm u, tĩnh mịch, tiếng cười tà khí trầm thấp trầm bổng trong đêm tối huyền bí.
"Đi thôi, chúng ta đi hội hợp với cô ta."
"Nhanh một chút!" Dị năng giả trẻ tuổi đợi một giây còn thấy người chưa phản ứng, lập tức thúc giục, hắn rất không hài lòng người đàn ông này, làm việc chậm chạp không nói, còn lớn lên giống một tên tiểu bạch kiểm (kiểu thư sinh trắng trẻo), chẳng qua xem mặt mũi Sao Khôi, hắn cũng không so đo với anh nữa.
"Đây là ăn cướp?"
Nụ cười trên khóe miệng Bắc Diễn có chút kỳ dị, cười làm cho người ta không rõ anh đang suy nghĩ gì.
"Cái gì mà ăn cướp? Tôi như vậy mà ăn cướp sao? Tôi vốn coi trọng Sao Khôi này trước, nhưng lại bị anh giành trước, bây giờ chẳng qua là kêu anh trả nó cho tôi." Ánh mắt Dị năng giả trẻ tuổi cảnh cáo nhìn Bắc Diễn, rõ ràng đang nói nếu vậy thì kết cuộc sẽ rất thảm.
Ý tưởng giải quyết bằng bạo lực dạo qua một vòng trong đầu, sau đó tạm thời bị kiềm chế lại, Dị năng giả trẻ tuổi nói chuyện không hề khách sáo: "Được rồi, lấy nó cho tôi!"
Xì - -
Một bóng dáng che miệng cười từ phía sau Dị năng giả trẻ tuổi đi ra, đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, yêu kiều nhiều vẻ, chỉ thấy cô bước đi từ từ, nói: "Tô Tích, cậu vẫn thế này, đúng là một chút cũng không hề thay đổi, chẳng qua đây sẽ là lần cuối cùng, lần sau tôi cũng sẽ không cùng cậu đến chỗ thế này." Nói xong, cô ta liếc nhìn Bắc Diễn một cái, ánh mắt đối phương bình tĩnh, bộ dạng nhã nhặn, không hề có chút đùa cợt và ác ý nào, Tang Thất giật mình, có chút nghi ngờ nụ cười kỳ dị mới vừa rồi trên môi anh là do gần đây bản thân mình làm nhiệm vụ quá mệt nên sinh ra ảo giác.
"Biết rồi, qua lần này chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai nữa." Tô Tích nói cho có lệ, bây giờ trong mắt hắn tất cả đều là Sao Khôi, đã lười so đo những chuyện khác rồi. Phải biết rằng hắn đã tìm kiếm thực vật biến dị mạnh mẽ mấy ngày ở đây, lại chẳng có giống gì, thật vất vả tìm được Sao Khôi từ trận dao động mãnh liệt, nhưng vừa thấy được thì thiếu chút nữa đã tức giận đến mũi cũng lệch, mẹ nó, lại có người chém bảo bối trong tim gan hắn thành từng sợi, cuối cùng còn tính xuống tay với khối cây cuối cùng. "Anh có nghe không!"
"Cậu nghĩ thật hay." Bắc Diễn cười nhìn hắn, nghiêng người tránh được dây mây sắc bén từ bên Tô Tích quất tới.
"Các cậu đều ở đây, hại chúng tôi đi tìm." Lúc này, lại có hai người đàn ông đi ra từ trong rừng, bọn họ cầm vũ khí vội vàng chạy tới, chờ chạy tới gần mới phát hiện ngoại trừ đám bọn họ ra, đối diện còn có thêm một người không quen biết: "Hắn ta là ai vậy?"
"Một kẻ trộm." Tô Tích nhíu nhíu lông mày, ánh mắt nhìn người tràn ngập xem thường, rất rõ tên mặt trắng này (ý nói kiểu thư sinh) sẽ không dễ dàng đưa Sao Khôi ra, nhận ra điều này khiến tâm tình vui sướng của hắn nhất thời lạnh xuống, hắn lại không ngại dùng vũ lực uy hiếp đối phương đưa cây biến dị ra, chỉ có chút lo lắng sau khi đó tên mặt trắng sẽ cố ý làm hư Sao Khôi: " Anh muốn thế nào?"
"Thế nào? Đây là lời tôi nên hỏi mới đúng."
Khóe môi Bắc Diễn vẫn nở nụ cười dịu dàng như lúc đầu, ánh sáng không kiên nhẫn trong mắt chợt lóe lên. Ngoại trừ Tang Thất, những người khác đều lười nhìn phản ứng của anh, để Tô Tích vừa lòng mới là chuyện quan trọng hơn. "Chỉ là muốn anh đừng cản đường mà thôi."
"Được, để đồ lại, anh có thể đi." Tô Tích khinh thường nhìn Bắc Diễn, vẻ ghét trên mặt càng sâu, ngay cả đồng đội có vũ khí cũng không dám ham Sao Khôi vô giá, đúng là buồn cười, nếu lần sau gặp lại hắn nhất định phải dạy dỗ người không biết tốt xấu này nhớ đời, cho anh ta biết trời cao đất rộng: "Anh cũng đừng giận, chỉ khi ở trên tay Thực Vật Sư ưu tú, cây biến dị cấp cao này mới có tác dụng, cho anh chỉ có thể lãng phí, chỉ có tôi mới có thể phát huy tốt giá trị của nó."
"Tôi không giận." Bắc Diễn nhìn hắn một cái, khóe môi nói lời đùa cợt: "Anh thật phiền, hay là chiêu đãi vị phía sau kia cho tốt đi, nó tương đối cảm thấy hứng thú với anh."
"Không giận?" Tô Tích bị Bắc Diễn nhìn đến mức sợ nổi da gà, có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, hắn vội vã điều chỉnh tâm tình, bỏ qua cảm giác phía sau, lập tức cười lạnh một tiếng, nào biết vừa muốn nói chuyện đã cảm thấy hơi thở máu tanh dần dần dày lên, hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy đồng đội đi cùng dính ở trên cây với giữ tư thế ngạc nhiên, một loại sâu màu đỏ quấn quanh hai chân hắn ta, máu chảy ra ào ào từ miệng vết thương...
Sâu Chương khát máu!
Đây là một loài quái vật biến dị vô cùng khó chơi, nói là một loài chứ thực ra bản thể của nó lớn bằng một con chó, thân thể ngắn tròn, đầu và thân thể phân chia không rõ ràng, có chút giống cá Chương trước mạt thế, đa phần đều nấp trong lòng đất, chỉ khi săn thức ăn mới co rút phần cổ lại vươn ra từ dưới đất tập kích con mồi, con mồi bị tập kích sẽ bị hai hàng răng lưỡi bén nhọn trên cổ cắn gây mê, tốc độ của sâu Chương khát máu rất nhanh, tính gây mê rất mạnh , con mồi bị nó để ý rất khó chạy thoát.
Bất thình lình nhìn thấy thứ này, sắc mặt ba người nọ đột nhiên thay đổi, trong lòng nhút nhát, sau đó bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
"Mau, mau cứu Thang Húc."
Tang Thất kêu lên đầu tiên, bây giờ cô ta cũng hiểu vì sao thiếu niên này không thích hợp, vốn không phải là anh kiêng kị giá trị võ lực của bọn họ, ngược lại là ngay từ đầu đã dẫn sâu Chương khát máu tới nhằm xem náo nhiệt... Chỉ cần cô ta vừa nghĩ tới người này nhìn Thang Húc gặp nạn từ đầu tới giờ đã cảm thấy thật đáng sợ.
"Tấn công dưới đất!"
Nghe được tiếng nói, Lộ Trác Sơn xiết chặt nắm tay, cả người dấy lên ngọn lửa, nện một đấm lên mặt đất, ngọn lửa theo kẽ hở của nắm đấm vọt vào dưới nền đất. Sâu Chương khát máu kêu lên một tiếng, râu ria xông loạn ra, hiển nhiên là bị chọc giận, Tang Thất thừa cơ chém rớt râu ria màu đỏ nằm dưới đất, Tô Tích khống chế dây mây kéo người lại.
"Không tốt."
Từ khi người được kéo về, trong thời gian cực ngắn như vậy, Tô Tích đã mất đi sự liên hệ giữa bản thân và cái cây mình khống chế, cái cây này gần như là bảo đảm cho sự sinh tồn của hắn, nếu không thể ngăn cản sâu Chương khát máu ở dưới đất đang gây hại cho cây, không có cây này thì rất khó để hắn có thể an toàn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, nghĩ đến tình huống hiện tại, sắc mặt Tô Tích nháy mắt trắng bệch, hắn nhìn nhìn thiếu niên vừa rồi còn bị bản thân mình tùy tiện đùa cợt, trên mặt người kia có nụ cười ý vị sâu xa. "Nhất định là chuyện tốt anh làm!"
"Ngu ngốc." Bắc Diễn sớm đã cất kỹ Sao Khôi, bây giờ càng là nhấc chân bước đi không một chút lưu luyến.
"Đứng lại, ai cho anh đi." Tô Tích chưa từ bỏ ý định, kêu lên.
"Đủ rồi, đừng gây phiền thêm nữa." Tang Thất ngăn Tô Tích chuẩn bị đi qua gây phiền phức cho người ta lại, thông minh như cô ta sao có thể không biết sâu Chương khát máu là do anh cố ý dẫn tới, có thể yên lặng làm được như vậy, chỉ sợ anh là Dị năng giả cấp cao, cũng đúng, nếu không phải là Dị năng giả cấp cao, ai sẽ dám một mình xông vào chỗ nguy hiểm như vậy, một con sâu Chương khát máu thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng đối phó, nếu hơn nữa chỉ sợ hôm nay bọn họ đều phải ở trong dãy khói độc rồi.
Không để ý đến ánh lửa đầy trời và tiếng kêu chói tai phía sau, Bắc Diễn hớn hở cầm đồ đi, thật ra có một điều mà cô gái này đoán sai, không phải anh dẫn sâu Chương khát máu tới, mà là nó đã sớm ẩn núp ở chỗ kia trước khi tất cả mọi người đến, chẳng qua anh có bản lĩnh không quấy rầy đến nó, những người khác cũng không may như vậy, vừa tới nó đã tỉnh.
Chung quanh chỗ sâu của con đường tràn đầy sương độc, ít dấu chân người.
Khúc Linh đi khoảng ngàn mét đến nơi tỏa ra hương thơm đậm đà này, anh vừa đi vào chỗ trung tâm, đã nhận ra nơi này kỳ dị, anh dừng bước lại, thong thả đánh giá bốn phía, lạnh lùng nhếch môi cười chế nhạo.
Phía trước truyền đến tiếng xao động, tiếp theo mặt đất dưới chân Khúc Linh bắt đầu rung động, chỉ trong nháy mắt, một gốc cây cổ thụ vĩ đại lại vung vô số cành tập kích Khúc Linh.
"Kết." Phía trước Khúc Linh xuất hiện một tấm chắn bằng Lĩnh Vực, từ lúc tấm chắn xuất hiện, chỉ ngắn ngủi ba phút, trước sau cản lại hơn hai trăm cây cổ thụ tập kích với tốc độ nhanh, sau đó thế công của cổ thụ mới dần dần chậm lại, theo kết quả đó có thể thấy được lúc trước chỉ cần Khúc Linh hơi phòng ngự trễ một chút thì sẽ đủ thời gian để nhánh của cây đại thụ này đâm thành tổ ong rồi.
Khúc Linh nhìn con quái vật lớn tấn công anh ở phía trước, đó là một gốc cây cổ thụ vĩ đại cao trăm mét, vỏ cây màu đất tráng kiện, tán cây sum xuê giương rộng, hoa lá tràn đầy sức sống, từng sợi rễ màu nâu gỉ găm xuống mặt đất. Anh sờ sờ cằm, tinh hạch không tệ.
Lại có thêm mười bóng đen tập kích, Khúc Linh mở Lĩnh Vực tạo ra màng bảo vệ, nhánh cây tấn công mãnh liệt, mạnh mẽ xuyên qua Lĩnh Vực, đứt đoạn.
Vù vù - -
Tán cây lay động nổi gió.
Bộp, tiếng bất thường vang lên.
Dường như cái cây lớn tức giận, điên cuồng đung đưa thân cành, nhờ hành động của nó, không gian chung quanh giống như nổi gió, Khúc Linh buồn cười nhìn cái cây lớn cảnh cáo, tuy độ tấn công mạnh yếu của mỗi một nhánh cây đều chứa toàn bộ lực lượng của một Dị năng giả bậc thấp, nhưng Lĩnh Vực còn dễ dùng hơn mai rùa đen, chỉ cần có thể giải quyết xong những thứ này trong khoảng thời gian ngắn thì không có gì phải lo lắng nữa rồi.
Khí độc đóa hoa tỏa ra không ảnh hưởng gì đến Khúc Linh, mỗi khi cái cây ra sức tấn công với lực lượng nghẹt thở, anh vẫn có thể dùng Lĩnh Vực chuyển dời không gian tránh đi kịp lúc, một lần, hai lần, ba lần... không có lần nào Khúc Linh cứng đối cứng với cái cây, mà là dùng vào dị năng chém từng cành một của nó, chậm rãi khiến nó hao hết sạch năng lượng.
Hai giờ sau, hoa tàn cành đứt lộn xộn đầy đất, giữa Lĩnh Vực, một thiếu niên yêu nghiệt thu dị năng lại, anh đi đến trước cái cây khổng lồ, bàn tay thon dài trắng nõn bóp mạnh trái tim màu xanh đang đập, lấy tinh hạch ra sau đó nhặt mũ lưỡi trai dưới đất đội lại lên đầu...
Huyền Nguyệt đứng ở trên phần đất tối đen, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, cậu cảnh giác quan sát chung quanh, bất thình lình, đột nhiên một tiếng vang rất nhỏ từ dưới chân truyền đến, xoạt xoạt xoạt xoạt, giống như một báo hiệu không rõ.
Cái gì vậy?
Cậu dò xét một vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt đất dưới chân, một bàn tay bằng xương trắng từ dưới mặt đất vươn ra, tiếp theo là cả cánh tay, sau đó là cả đầu lâu dính đầy bùn đất màu đen vùng vẫy chui ra từ dưới đất, một bộ, hai bộ, ba bộ... Bỗng chốc nơi này trở thành chỗ chôn xương đáng sợ.
Huyền Nguyệt thờ ơ nhìn những sinh vật chết này, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào, dường như còn có chút hưng phấn kỳ lạ thoáng hiện lên. Cậu khẽ chuyển động bàn tay, một cây dao sắc bén xuất hiện trong lòng bàn tay, Huyền Nguyệt nhanh chóng tiến lên, đâm vào một bộ xương khô cách bản thân gần nhất, phịch một tiếng, bộ xương khô còn chưa kịp đứng lên này đã tan thành từng mảnh vỡ.
Đồ bỏ đi.
Huyền Nguyệt bĩu môi, chẳng thỏa mãn chút nào.
Dường như những bộ xương khô này cảm nhận được suy nghĩ của Huyền Nguyệt, chúng hành động nhanh hơn, tay chân linh hoạt hơn rất nhiều, không còn lắc lư muốn ngã như lúc trước nữa. Lúc Huyền Nguyệt lại ra tay, bộ xương khô đang từ từ đứng lên từ mặt đất hơi dừng lại một chút, một giây sau tiếp tục đứng lên, thậm chí có khuynh hướng tấn công.
Mạnh lên rồi, ánh mắt Huyền Nguyệt nhìn bộ xương khô, có chút nghi ngờ, có chút khó tin, có chút hưng phấn, cậu lui về phía sau một bước, lúc bộ xương khô muốn tấn công, cậu sai con rối gỗ tiến lên đâm một dao, lại phịch một tiếng, bộ xương khô bị đâm trúng, đầu tiên là thân thể đột ngột thụt lại một bước, tiếp theo một vết nứt xuất hiện trên ngực nó, ngừng trong chớp mắt, sau đó vết nứt lại kéo dài ra giống như mạng lưới, cuối cùng cả bộ xương khô mạnh mẽ vỡ vụn rơi xuống đất.
Sau khi thử vài lần, Huyền Nguyệt phát hiện những bộ xương khô này không ngừng bò ra từ trong đất, hơn nữa không ngừng mạnh lên, cùng lúc rèn luyện bản thân, cậu cũng đã phát hiện nguồn gốc của loại chuyện kỳ lạ này rồi. Chắc chắn nơi này có một loại cây trồng huyền bí tên là U Minh, hệ Thực vật là hệ khống chế, thời kỳ cây mầm có thể dùng mùi hương làm tê liệt thần kinh để hấp dẫn vật sống đến gần, hút sạch máu thịt chúng nó, sau đó giữ khung xương làm vũ khí cho thời kỳ trưởng thành.
Vận may không tệ, mắt Huyền Nguyệt hết sáng rồi lại sáng, thử khống chế bộ xương khô này để tìm ra cây U Minh, chỉ cần hấp thu tinh hạch của nó thì có thể tăng dị năng lên một bậc.
Loại suy nghĩ này không chỉ có một mình Huyền Nguyệt, cây U Minh ẩn nấp trong bóng tối cũng rất hưng phấn, nó ngửi được hơi thở của đồng loại, chỉ cần ăn người đó thì năng lực của nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Thế lực hai bên ngang nhau, vận dụng thuật khống chế đến cực hạn chỉ trong khoản thời gian ngắn, cuối cùng Huyền Nguyệt hơn một chút, dùng thêm năng lực khống chế của bộ xương khô tìm ra chân thân của cây U Minh và phá hủy nó, do đó lấy được tinh hạch hệ khống chế mà cậu mong muốn.
Hồng Cơ là một ngự tỷ xui xẻo, cô tùy tiện đi đã đi tới một nơi từng nhóm từng nhóm cấu kết với nhau làm việc xấu.
Không sai, bây giờ cô đang ở nơi nở đầy hoa Diễm Kỳ, loại hoa này thường có một cái ngòi độc phối hợp với nó, cả hai thông đồng làm việc ác, chuyên môn cấu kết với nhau mai phục đột kích sinh vật đi ngang qua. Hoa Diễm Kỳ thích máu, ngòi độc ăn thịt, chúng nó lợi dụng lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau cùng tồn tại.
Tóm lại, chúng nó là tổ hợp tương đối phiền phức.
Thật khiến người ta chán ghét.
Được rồi, điều Hồng Cơ để ý nhất chính là, cho dù bây giờ cô tiêu diệt hoa Diễm Kỳ đang giương nanh múa vuốt trước mặt trước, giết sạch ngòi độc vung khắp bầu trời, cũng chẳng có tinh hạch có ích! Một khi con người tức giận, tinh thần sẽ bất ngờ vọt lên, tinh thần bão táp của Hồng Cơ càn quét, sau đó hoa Diễm Kỳ mọc thành từng mảnh phát cuồng quất lẫn nhau, ngòi độc vung đầy trời tương tàn rơi xuống như mưa.
Trì Li nhàn nhã bước chậm ở hàng trăm dây mây bắt người, dẫn tới một mảnh dây mây bắt người rục rịch, có đồ ăn đúng không, nước miếng ba nghìn đúng không, đúng, vì thế gốc dây mây này dẫn đầu vung ra, vì thế hàng nghìn dây mây đồng loạt phóng ra, lòng xao động ham muốn rõ ràng lóe lên, xuất kích.
Vì thế tiếng nhạc vang lên, dây mây yêu (yêu quái) gãy thành từng khúc...
Tuyết Triệt đối mặt với một loài cây kỳ dị, bản thân loài cây này chỉ biết phóng ra cực nhanh, hành động nhanh nhẹn như khỉ, cũng rất giỏi tấn công bất ngờ.
Bản thân chiến đấu rất nhàm chán, một cái tận tình lao vào, một cái tận tình hút, cây mẹ rất muốn một trận chiến rầm rộ quyết liệt, chính vì vinh danh chiến sĩ, đáng tiếc chống lại Thôn Phệ Nhãn (mắt thôn phệ= cắn nuốt), lại có nhiều cây nhỏ toi công rồi.
Một đội vô cùng biến thái đi ngang qua là bộ dạng gì?
Châu chấu quá cảnh, phiến tinh bất lưu.
Không có ai biết, đất đen vốn là thứ các đong binh sợ hãi nhất, con đường sương độc tiếng ác truyền xa đang bị tàn phá thê thảm...
Loảng xoảng - -
Bức tượng trên bàn bị người tức giận ném xuống đất, Tần Mục Viễn nhìn bộ dạng đương nhiên của Tần Nguyên Hào, mặt đều tức giận biến sắc: "Sao tao có thể sinh ra đứa con trai có chỉ số thông minh như mày! Mày cho là ôm đùi nhà họ Dương thì bọn họ sẽ thật sự coi mày là người một nhà? Đúng là hồ đồ! Bạch Vi Lan nhỏ tuổi, mày cũng nhỏ tuổi, làm việc có thể dùng chút đầu óc không..."
"Ba, ba vẫn suy nghĩ như vậy, Vi Lan nói một chút cũng không sai, ba già đi, cân nhắc vấn đề bắt đầu lệch lạc, một nửa thành Hổ Vệ đã là của chúng ta, vì sao không để hai người Vi Lan và Thế Trạch bọn họ ở cùng nhau..."
"Im miệng, mày cho nhà họ Dương là kẻ ngốc sao, yên lặng để một nhà người khác họ độc đại, thành Hổ Vệ này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, mày đừng tự tung tự tác cho là có hay không cũng được..."
"Được được được, ba, xin ba trước bớt giận, con nói với ba chuyện này sau." Tần Nguyên Hào không đồng ý với ý kiến của cha, nhưng cũng không muốn thật khiến người tức giận không tốt, xem ra mọi chuyện còn phải từ từ.
"Ba biết các con tâm lớn, ba không quản được, muốn phần thì phân, ba đã nói với Tần Nguyệt, bảo nó chờ ở bên kia, qua một thời gian ngắn cũng dẫn lão Tam và lão Tứ qua, bên này tùy tiện con và lão Ngũ."
"Ba, có việc từ từ thương lượng, coi như quên đi, hôm nay con về trước."
Bầu trời vẫn mờ mịt, gió thổi qua mặt đất hoang vắng, bên cạnh xe, Tần Nguyệt dựa lên người A Hổ chơi với Hắc Quả Phụ: "Mày về rồi?"
"Hửm, chúng nó cùng về lúc nào vậy?" Trì Li cười thản nhiên đi đến gần, ánh mắt người đàn ông này khi nhìn người khác rất tập trung, trong hòa nhã còn có vô lại, cả người trông giống như lãng tử không chịu trói buộc, chẳng qua Tần Nguyệt biết, anh không phải là người nông cạn như thế, bởi vì tang thương và lạnh lùng ở đáy mắt thì không gạt người được.
"Các anh - - lúc ở nhà họ Kiều."
Vẻ mặt Tần Nguyệt nửa nghiền ngẫm, nửa híp mắt hưởng thụ ánh nắng mỏng manh đã lâu không được, giọng nói rõ ràng không có ý tốt. Mặt Trì Li thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, động tác cũng hơi chậm chạp một chút: "Không cần phải so đo chuyện như vậy, không phải đã nói không cần qua kia sao?"
"Ừ." Tần Nguyệt thờ ơ đáp lời, trước đó ông nội đã thông báo cô đừng vội qua thông qua dụng vụ liên lạc đặc biệt của căn cứ, an toàn là nhất. Cô biết tâm tư của ông nội, dù sao cũng muốn chấn chỉnh một gia tộc, Tần Nguyệt hơi nhíu mày, mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cho dù như thế nào thì đây cũng đều là người nhà, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất, không thể giải quyết hòa bình thì cô cũng không thể làm người coi tiền như rác.
"Tìm chút việc làm đi, ví như cứu vớt Địa Cầu thì sao?" Trì Li cười hỏi.
"Anh bị đần độn hả? Biết rõ là chuyện không thể." Hồng Cơ lấy nước khoáng từ trong xe ra yên lặng uống, vừa về mệt muốn chết, đã lâu không chơi đến mồ hôi nhễ nhại thoải mái như thế: "Thấy Đội trưởng tặng đồ cho khu Tạp Thảo, nếu không thì chúng ta cũng đi xây một toà thành đi?"
"Phiền lắm." Khúc Linh nhìn nhìn sắc trời, quay đầu nghiêm túc nói: "Nếu không đi cướp một tòa."
"Có thể suy xét."
"Ha ha, anh cho là Đội trưởng sẽ đồng ý... hả? Có thể suy xét - -" Nhất thời, Tuyết Triệt trừng to mắt, vui vẻ khi người gặp họa: "Đội trưởng?"
Tần Nguyệt chỉ cười không nói, chỗ không từ mà biệt, chẳng qua bên này cũng có vài cái thành trống, dọn sạch tang thi thì có thể dùng. Tần Nguyệt vẫn không hiểu rõ, lại nhìn thấy bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra của mọi người, nhất thời nóng nảy: "Có ý gì?"
"Huyền Nguyệt sẽ thích." Tần Nguyệt nói, nhìn về phía Huyền Nguyệt, cậu gật đầu nhiều cái, nói: "Thích." Bởi vì xuất thân, cậu luôn cố chấp muốn có một chỗ an toàn, không kinh hoàng sợ hãi, trẻ có áo mặc già được nuôi dưỡng.
"Này này này, các anh - -"
"Ầm ĩ muốn chết."
"Mẹ kiếp, muốn đánh nhau đúng không!"
"Sợ anh?"
Trời, tối đen.
Mây đen chầm chậm che khuất bầu trời, gió như ma quỷ, không biết từ đâu thổi tới.
Một bóng người đứng run rẩy ở trong đại điện báo cáo tin tức mới nhất, sắc mặt của hắn ta trắng bệch, sợ Chủ Thượng không vui sẽ cho hắn ta đến địa phục phiêu bạt luân hồi một vòng, không ai rõ ràng hơn hắn ta, người đàn ông này mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, tính cực kỳ xâm chiếm của hắn chẳng những có thể mạnh mẽ chiếm một người có dị năng, còn có thể mạnh mẽ giữ lấy hết tất cả những thứ có thể.
"Hửm, Hứa Mặc đã chết?" Người đàn ông yêu dã ngồi trên Vương tọa đứng lên, Hòa Anh lạnh lùng đứng sau lưng hắn cũng đi theo, mây đen bao phủ khiến tòa thành âm u, tĩnh mịch, tiếng cười tà khí trầm thấp trầm bổng trong đêm tối huyền bí.
"Đi thôi, chúng ta đi hội hợp với cô ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.