Chương 104
Phong Khởi Tuyết Vực
21/02/2019
Thọc gậy bánh xe?
Tìm phân!
Mẹ nó, nói tên ra, ông đây đào phần mộ tổ tiên mày lên!
Tần Nguyệt nghe được tiếng bước chân, quay đầu, ngạc nhiên nhìn một người xuất hiện trước mắt, Tuyết Triệt từ từ đi tuốt ở đằng trước, vẻ mặt Huyền Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng ôm rỗi gỗ đi đến, Khúc Linh cà lơ phất phơ đi theo phía sau, không biết từ lúc nào Trì Li đã xuất hiện ở bên đường, mắt Hồng Cơ tràn đầy thú vị nhìn người đàn ông này, vẻ mặt Bắc Diễn vẫn dịu dàng, mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng không rõ ý vị.
"Sao các cậu lại đến đây."
"Cô kia, cô thật là càng ngày càng ngốc, nếu không phải bản đại gia đến kịp thời, tôi thấy cô cũng sắp bị người lừa rồi...được rồi, cô không biết năm nay có dụng cụ liên lạc để dùng à?" Đầu tiên, Tuyết Triệt nói đạo lý rõ ràng dạy dỗ Tần Nguyệt, thấy đối phương thật sự muốn tính sổ với cậu mới lập tức đổi giọng nói chuyện chính, cậu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi chạy đến căn cứ phát thông báo rồi trở về, lại nói, đúng là danh tiếng của đội trưởng dễ dùng, bình thường đúng là không nhìn ra."
Một đám không có trách nhiệm...
Đàn em đã nói đâu?
Ai tới xây tường? Ai tới khai phá? Ai tới bảo vệ?
Tần Nguyệt vô lực vỗ trán, có cảm giác biết trước sẽ như vậy: "Được rồi, tôi quá ngây thơ mới nghiêm túc với các cậu."
"Cô đã không nhìn tôi lâu rồi đó." Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, giọng nói bình thường, không biết sao lại khiến cho người ta có cảm giác ép bức mãnh liệt.
"Anh thấy đó, tôi có đồng đội của mình." Vẻ mặt Tần Nguyệt thản nhiên, cô đã gần biết được thân phận của hắn, trước đây cô còn có thể kiêng kị Biên Bức (con dơi) một chút, bây giờ lại không cần miễn cưỡng bản thân, bởi vì đoàn Biên Bức nắm giữ các loại kỹ năng kiếp trước đã không tồn tại, mà phía bên cô cho dù thực lực của mình hay năng lực của đánh đồng đội hợp lại cũng không kém.
"Ha ha…nếu đều đã chết thì sao?" Người đàn ông cười tự tin, đôi mắt màu xanh đen có sự kiêu căng, hắn cúi người nhìn chung quanh đồng đội Tần Nguyệt một vòng, nói: "Bọn họ đều kém tôi, cô sẽ đổi ý."
Đột nhiên, một cái lốc xoáy cắn nuốt xuất hiện dưới chân người đàn ông, Tuyết Triệt không hề kiêng nể triển khai tấn công, trông người đàn ông linh hoạt đi qua bên trái một bước, tránh đi lốc xoáy, sau đó lập tức đi tới phía trước, mục tiêu trực tiếp chỉ vào Tuyết Triệt. Khúc Linh nhướng mày, lập tức thả Lĩnh vực ra, người đàn ông cũng linh hoạt tránh được."
Thật mạnh.
Vừa rồi, Trì Li phân tâm suy nghĩ và Hồng Cơ ôm thái độ xem kịch vui đã muộn một giây không kịp ngăn người lại, mắt thấy người đàn ông kia đi qua trước mặt bọn họ, một tay nắm cổ Tuyết Triệt nhấc lên.
Quá kiêu ngạo!
Tất cả mọi người nổi giận.
Tần Nguyệt chuyển tay, ngọn lửa màu đen mang theo hơi thở hung mãnh đánh tới người đàn ông, bỗng nhiên một màn nước ngưng tụ ở giữa không trung, người đàn ông nắm Tuyết Triệt ung dung chờ đợi ngọn lửa đen đến. Xèo một tiếng, ngọn lửa còn chưa ở lại trong màn nước nửa giây, đánh tới với hướng đi gian xảo khiến hắn không thể không buông tay để đảm bảo bản thân sẽ không bị thương.
Người đàn ông bỏ Tuyết Triệt lại, sau đó né tránh mấy sự tấn công, cuối cùng một quả cầu lửa trực tiếp đập lên vai hắn, cơn đau tê tâm liệt phế qua đi, hắn thi triển dị năng ra mới tiêu diệt được ngọn lửa đen, lúc này, ánh mắt người đàn ông mới thu lại khinh thường như có như không, cô gái này còn mạnh hơn phỏng đoán của hắn.
Miệng vết thương của hắn lúc thì hư thối lúc thì khép lại, người đàn ông cũng không để trong lòng, sự tấn công của Tần Nguyệt không khiến hắn lui bước, ngược lại khiến hắn sinh ra hứng thú dày đặc với người bạn mới này, hắn vọt tới, phát động tấn công Tần Nguyệt.
Tốc độ hai người giao đấu rất nhanh, ngay cả Trì Li mạnh nhất trong tiểu đội (ngoại trừ Tần Nguyệt) cũng miễn cưỡng mới thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ có thể nhìn ra bọn họ đánh rất kịch liệt từ sự di động lúc trái lúc phải của bọn họ.
Lúc Lãnh Liệt và Anh đến, nhìn thấy chính là hình ảnh người đàn ông đó và Tần Nguyệt đánh ngang tài ngang sức, không, nói là ngang tay chứ thực ra Vương của bọn họ hơi thua một bậc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên không nhìn thấy rõ mà thôi, lúc bọn muốn xông vào, đột nhiên người đàn ông rút lui khỏi chiến trường.
"Kim..."
"Đi thôi." Người đàn ông đi ở đằng trước, lúc khóe mắt thoáng nhìn những người muốn ngăn cản hắn, cười nhạo một tiếng, không biết tự lượng sức mình.
Tần Nguyệt nhìn người đi, sau đó mới tiếp đón đồng bọn, cô cảm thấy cần phải nói một số việc, ví như đoàn Ám Kim Biên Bức này.
Trong bóng đêm, ba người yên lặng bước đi, bước chân trầm ổn và tự tin như trước.
"Thật không tệ, xem ra chúng ta phải ẩn nấp một thời gian rồi." Trong mắt người đàn ông hiện lên sự điên cuồng, hắn lau vết máu chảy ra từ khóe miệng: "Tôi cần rất nhiều dị năng giả, rất nhiều rất nhiều."
"Vâng."
Vẫn chưa tới đêm khuya, đám mây đã che khuất ánh trăng bập bềnh, mặt đất bao la tối đen, phía trước phía sau từng chiếc xe chạy trên đường.
"Lão đại, người ta mới phát bố cáo anh đã vội vội vàng vàng chạy tới, như vậy thích hợp không? Ngộ nhỡ bị lừa thì sao?" Trong xe, một thanh niên đầu nhím lấy lòng nói.
Nguyên Tuyền tà tà nhìn y, nhận lấy nước suối người khác đưa tới, uống một ngụm, nói: "Cậu biết cái gì, đó là Lão đại của Lão đại cậu." Miệng Nguyên Tuyền không ngừng dạy dỗ đàn em mới nhận này, thật sự là không có chút ánh mắt, không thấy hắn chuyển luôn cả tổ đến sao? Không thấy hắn dẫn chừng ba mươi đàn em đến sao? Không thấy hắn hận không thể khiến hành trình một ngày rút lại thành một phút sao? Đúng là già cả không có ánh mắt, người phụ nữ mạnh như thứ gì kia, dẫn một người cũng mạnh như thần, đồng đội tinh binh là để chơi à? Người ta nói muốn xây căn cứ thì sẽ xây căn cứ, con bà nó, bây giờ không chạy qua chiếm địa bàn tốt thì khi nào mới qua!
Đàn em bị Nguyên Tuyền dạy dỗ đến mức ăn khổ, y không biết chỉ hỏi như vậy đã có thể chọc lủng giỏ, sớm biết vậy y sẽ không hỏi, trong lòng nghĩ đủ thứ chuyện, ngoài miệng lại không ngừng đáp: ''Dạ dạ dạ, Lão đại dạy phải."
Đoàng.
Một súng xử lý luôn tang thi.
Hắc Oa cất súng vào lại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trải qua nhiều cuộc chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn đã sớm không còn là Hắc Oa yếu đuối ở dưới tầng chót của xã hội: "Lão đại, còn sáu tiếng nữa là có thể tới thành Kinh Hoa, anh muốn nghỉ ngơi chút không?"
"Không cần, chạy nhanh lên chút, anh thấy có không ít xe cũng chạy đến trên đường này, không thể chuyện gì cũng để cho người khác ở trước chúng ta." Hứa Quốc Hồng châm một điếu thuốc, híp mắt hít một hơi rồi phun ra, khen: "TMD, đây mới là cuộc sống!"
"Được, em đi kêu các anh em đều chạy nhanh chút." Hắc Oa gật đầu , đi đến đầu xe, nói với lái xe hai câu, sau đó lấy bộ đàm dặn dò nhiệm vụ Lão đại đưa ra.
Hai giây sau, trên con đường đất vàng, đột nhiên một loạt xe tải lớn tăng tốc chạy đi.
"Tiểu Lục Tử, đợi đến nơi cậu cũng ở lại đi." Hứa Đức nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
"Trưởng quan ở đâu, Lục Tử sẽ ở đó." Giọng nói Tiểu Lục Tử kiên định nói, cậu biết căn cứ sớm đã từ bỏ nhóm người tàn tật bọn họ, ghét bỏ bọn họ không có tác dụng, cậu cúi đầu yên lặng nhìn nhìn cánh tay cụt, đó là bị nổ đứt khi đi làm nhiệm vụ lúc trước: "Lục Tử không hối hận."
"Aiz, đứa trẻ này." Trong căn cứ đã không còn chỗ dư thừa để sắp xếp cho bọn họ, địa vị của quân nhân tàn tật cũng chỉ mạnh hơn Khu cỏ dại một chút, thật ra anh cũng không thật xác định, lờ mà lờ mờ dẫn một đám quân nhân tàn tật này đến có bị ghét bỏ không.
Có thể nhìn ra được sự lo lắng của Hứa Đức, Lục Tử mở miệng nói: "Yên tâm đi Trưởng quan, cùng lắm thì chúng ta trở về lại là được, lại nói em thấy chị Tần cũng không phải là người không nói tình lý, hơn một nửa sẽ không phải đi một chuyến tay không... không phải luôn luôn có hy vọng sao.”
"Đúng vậy, anh thấy cô gái này rất thành thật." Hứa Đức cười cười, lo lắng trong mắt ít hơn một nửa: "Tuy nhóm chúng ta không thể lại làm nhiệm vụ lặn lội đường xa, nhưng dù sao cũng sẽ không ăn uổng cơm ."
Trên xe quân, Hứa Đức chịu đựng mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng khép mắt lại chợp mắt một chút.
Thanh Lạc lười biếng nằm trên mui xe trong Khu cỏ dại, hăn gối hai tay sau ót, vẻ mặt tương đối sung sướng.
"Thanh gia, đã liên hệ được, Hồng ca, Khố ca, Hoàng ca đều đang trên đường, sẽ trễ hơn chúng ta nửa ngày." Đột nhiên một tên đầu tóc đỏ thò ra: "Chị Dĩnh ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa về, lão Đậu còn ở lại đại bản doanh, nói là chúng ta chuẩn bị trước đi, đến lúc đó hắn dẫn mấy tên nhóc theo cùng chuyển đến."
"Ừ, biết rồi, cậu nói lại với lão Vệ, lái xe nhanh chút, đến sớm chút thì lo liệu được chút." Thanh Lạc nghiêng nghiêng người, cúi đầu nói: "Bảo mấy tên phía dưới yên tĩnh một chút, ầm ĩ từ lúc xuất phát tới giờ, có để yên không đây."
"Phụt..." Thiếu niên đầu tóc đỏ không nhịn được cười, cậu gãi gãi đầu tóc hồng, nói: "Bọn họ rất vui vẻ, thật vất vả mới có cơ hội đến ở trong thành, an toàn biết bao, chẳng qua cũng đúng, kêu gào lâu rồi, anh đợi chút, bây giờ em đi dạy dỗ bọn chúng." Dứt lời, thiếu niên chui vào lại trong xe, chỉ chốc lát bên trong lại truyền đến tiếng quát: "Thanh gia muốn các cậu yên tĩnh, người vi phạm ném cho tang thi."
Mấy tên nhóc ríu rít ầm ĩ một trận, sau đó, thế giới yên tĩnh, tang thi thất vọng rồi.
Ngoài xe, tiếng thú rống liên tục.
Lục Kim thò tay vào ba lô lấy bã đậu ra, Đại Cá Tử đi cùng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Còn chưa tới đâu."
"Thôi đi, qua mấy tiếng nữa là xuống đất rồi, bây giờ không ăn no thì sau còn có thời gian ăn à?" Lục Kim đắc ý cắn một miếng, tiếp tục nói: "Tuy rất khó ăn... anh cũng lấy một cái đi, còn không biết sau này sẽ có chuyện gì nữa."
"Còn có thể có chuyện gì, lão Đại muốn hành hung ân nhân cứu mạng." Đại Cá Tử thờ ơ nói.
"Hành hung? Không phải báo đáp hả?" Lục Kim hứng thú, lúc trước chỉ biết người xây thành là nữ, vô cùng mạnh, lão đại vừa nghe tên cô ta đã đi thu dọn đồ đi đến, nói không có gì hắn mới không tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Kim không khỏi đáng tiếc, phụ nữ đã ít vậy, nếu bọn họ còn thành đôi, còn muốn để đàn ông sống không đây?
"Ai biết, nghe nói lúc đó cô ta đã ném đội trưởng 'yếu đuối' trên đường."
"Thôi đi, nếu lão đại mà yếu đuối, vùng đất này sẽ không có phụ nữ." Lục Kim lắc lắc tay, vừa muốn nói chuyện, đã phát hiện một cây dao găm bay về phía mình, hắn vừa nghiêng đầu, khoa trương kêu lên: "Lão đại tha mạng!"
"Lắm miệng." Triệu Hồng lạnh lùng nhìn lướt qua, dao găm đứng lại trong không trung: "Lần sau lại không giữ miệng, tôi chém nó thay cậu."
"Dạ dạ dạ, em sai rồi, sai rồi!" Lục Kim giơ một bàn tay lên, bộ dạng thề thốt: "Thật không dám nữa!"
Trên con đường lớn thành Hổ Vệ.
"Ba, đã chuẩn bị xong rồi." Tần lão tam mở miệng nói.
"Ông nội, chúng ta sắp đến gặp chị Nguyệt hả?"
"Đúng, ông nội đã lâu không gặp cháu gái ngoan, lúc này mọi người cùng nhau đi, không bao giờ tách ra nữa." Tần Mục Viễn sờ sờ đầu cháu trai nhỏ nhất: "Đi thôi, bên kia truyền tin cần giúp đỡ, cháu gái cần, ông nội tự nhiên ra sức..."
"Ôi chao, chờ một chút." Một dãy xe lái tới bên cạnh, lão Trần vươn đầu đầy tóc bạc trong xe ra, kêu lên, nếu không phải ông thấy mọi người Tần gia thu dọn đồ thì cũng không biết người ta muốn chuyển nhà: "Mấy người không biết xấu hổ vứt bỏ lão già tôi!"
"lão già này, ông lại đến cướp đồ, có biết xấu hổ không..." Tần Mục Viễn đứng ở trước đội xe không nói gì nhìn một đoàn xe khác mà lão già này dẫn đến.
"Ai mẹ nó không biết xấu hổ, dù sao cũng không thể để ông chiếm thứ tốt một mình, lão già tôi định ông thì sao, có bản lĩnh thì ông cắn tôi đi...khà khà khà, răng cũng không còn mấy cái!" lão Trần chống nạnh, cười đắc ý, không nghĩ tới miệng mình lại lộ ra thiếu răng cửa.
"Tùy ông, ai nói ông, nhưng bên kia không an toàn, ông già tôi đây muốn đi tìm cháu gái."
"Biết rồi, biết rồi, ông thật dong dài!"
Hai người cãi nhau, đoàn xe hợp thành một đường thẳng, từ từ chạy xa cửa thành khổng lồ, đi về hướng thành Kinh Hoa.
Tìm phân!
Mẹ nó, nói tên ra, ông đây đào phần mộ tổ tiên mày lên!
Tần Nguyệt nghe được tiếng bước chân, quay đầu, ngạc nhiên nhìn một người xuất hiện trước mắt, Tuyết Triệt từ từ đi tuốt ở đằng trước, vẻ mặt Huyền Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng ôm rỗi gỗ đi đến, Khúc Linh cà lơ phất phơ đi theo phía sau, không biết từ lúc nào Trì Li đã xuất hiện ở bên đường, mắt Hồng Cơ tràn đầy thú vị nhìn người đàn ông này, vẻ mặt Bắc Diễn vẫn dịu dàng, mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng không rõ ý vị.
"Sao các cậu lại đến đây."
"Cô kia, cô thật là càng ngày càng ngốc, nếu không phải bản đại gia đến kịp thời, tôi thấy cô cũng sắp bị người lừa rồi...được rồi, cô không biết năm nay có dụng cụ liên lạc để dùng à?" Đầu tiên, Tuyết Triệt nói đạo lý rõ ràng dạy dỗ Tần Nguyệt, thấy đối phương thật sự muốn tính sổ với cậu mới lập tức đổi giọng nói chuyện chính, cậu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi chạy đến căn cứ phát thông báo rồi trở về, lại nói, đúng là danh tiếng của đội trưởng dễ dùng, bình thường đúng là không nhìn ra."
Một đám không có trách nhiệm...
Đàn em đã nói đâu?
Ai tới xây tường? Ai tới khai phá? Ai tới bảo vệ?
Tần Nguyệt vô lực vỗ trán, có cảm giác biết trước sẽ như vậy: "Được rồi, tôi quá ngây thơ mới nghiêm túc với các cậu."
"Cô đã không nhìn tôi lâu rồi đó." Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, giọng nói bình thường, không biết sao lại khiến cho người ta có cảm giác ép bức mãnh liệt.
"Anh thấy đó, tôi có đồng đội của mình." Vẻ mặt Tần Nguyệt thản nhiên, cô đã gần biết được thân phận của hắn, trước đây cô còn có thể kiêng kị Biên Bức (con dơi) một chút, bây giờ lại không cần miễn cưỡng bản thân, bởi vì đoàn Biên Bức nắm giữ các loại kỹ năng kiếp trước đã không tồn tại, mà phía bên cô cho dù thực lực của mình hay năng lực của đánh đồng đội hợp lại cũng không kém.
"Ha ha…nếu đều đã chết thì sao?" Người đàn ông cười tự tin, đôi mắt màu xanh đen có sự kiêu căng, hắn cúi người nhìn chung quanh đồng đội Tần Nguyệt một vòng, nói: "Bọn họ đều kém tôi, cô sẽ đổi ý."
Đột nhiên, một cái lốc xoáy cắn nuốt xuất hiện dưới chân người đàn ông, Tuyết Triệt không hề kiêng nể triển khai tấn công, trông người đàn ông linh hoạt đi qua bên trái một bước, tránh đi lốc xoáy, sau đó lập tức đi tới phía trước, mục tiêu trực tiếp chỉ vào Tuyết Triệt. Khúc Linh nhướng mày, lập tức thả Lĩnh vực ra, người đàn ông cũng linh hoạt tránh được."
Thật mạnh.
Vừa rồi, Trì Li phân tâm suy nghĩ và Hồng Cơ ôm thái độ xem kịch vui đã muộn một giây không kịp ngăn người lại, mắt thấy người đàn ông kia đi qua trước mặt bọn họ, một tay nắm cổ Tuyết Triệt nhấc lên.
Quá kiêu ngạo!
Tất cả mọi người nổi giận.
Tần Nguyệt chuyển tay, ngọn lửa màu đen mang theo hơi thở hung mãnh đánh tới người đàn ông, bỗng nhiên một màn nước ngưng tụ ở giữa không trung, người đàn ông nắm Tuyết Triệt ung dung chờ đợi ngọn lửa đen đến. Xèo một tiếng, ngọn lửa còn chưa ở lại trong màn nước nửa giây, đánh tới với hướng đi gian xảo khiến hắn không thể không buông tay để đảm bảo bản thân sẽ không bị thương.
Người đàn ông bỏ Tuyết Triệt lại, sau đó né tránh mấy sự tấn công, cuối cùng một quả cầu lửa trực tiếp đập lên vai hắn, cơn đau tê tâm liệt phế qua đi, hắn thi triển dị năng ra mới tiêu diệt được ngọn lửa đen, lúc này, ánh mắt người đàn ông mới thu lại khinh thường như có như không, cô gái này còn mạnh hơn phỏng đoán của hắn.
Miệng vết thương của hắn lúc thì hư thối lúc thì khép lại, người đàn ông cũng không để trong lòng, sự tấn công của Tần Nguyệt không khiến hắn lui bước, ngược lại khiến hắn sinh ra hứng thú dày đặc với người bạn mới này, hắn vọt tới, phát động tấn công Tần Nguyệt.
Tốc độ hai người giao đấu rất nhanh, ngay cả Trì Li mạnh nhất trong tiểu đội (ngoại trừ Tần Nguyệt) cũng miễn cưỡng mới thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ có thể nhìn ra bọn họ đánh rất kịch liệt từ sự di động lúc trái lúc phải của bọn họ.
Lúc Lãnh Liệt và Anh đến, nhìn thấy chính là hình ảnh người đàn ông đó và Tần Nguyệt đánh ngang tài ngang sức, không, nói là ngang tay chứ thực ra Vương của bọn họ hơi thua một bậc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên không nhìn thấy rõ mà thôi, lúc bọn muốn xông vào, đột nhiên người đàn ông rút lui khỏi chiến trường.
"Kim..."
"Đi thôi." Người đàn ông đi ở đằng trước, lúc khóe mắt thoáng nhìn những người muốn ngăn cản hắn, cười nhạo một tiếng, không biết tự lượng sức mình.
Tần Nguyệt nhìn người đi, sau đó mới tiếp đón đồng bọn, cô cảm thấy cần phải nói một số việc, ví như đoàn Ám Kim Biên Bức này.
Trong bóng đêm, ba người yên lặng bước đi, bước chân trầm ổn và tự tin như trước.
"Thật không tệ, xem ra chúng ta phải ẩn nấp một thời gian rồi." Trong mắt người đàn ông hiện lên sự điên cuồng, hắn lau vết máu chảy ra từ khóe miệng: "Tôi cần rất nhiều dị năng giả, rất nhiều rất nhiều."
"Vâng."
Vẫn chưa tới đêm khuya, đám mây đã che khuất ánh trăng bập bềnh, mặt đất bao la tối đen, phía trước phía sau từng chiếc xe chạy trên đường.
"Lão đại, người ta mới phát bố cáo anh đã vội vội vàng vàng chạy tới, như vậy thích hợp không? Ngộ nhỡ bị lừa thì sao?" Trong xe, một thanh niên đầu nhím lấy lòng nói.
Nguyên Tuyền tà tà nhìn y, nhận lấy nước suối người khác đưa tới, uống một ngụm, nói: "Cậu biết cái gì, đó là Lão đại của Lão đại cậu." Miệng Nguyên Tuyền không ngừng dạy dỗ đàn em mới nhận này, thật sự là không có chút ánh mắt, không thấy hắn chuyển luôn cả tổ đến sao? Không thấy hắn dẫn chừng ba mươi đàn em đến sao? Không thấy hắn hận không thể khiến hành trình một ngày rút lại thành một phút sao? Đúng là già cả không có ánh mắt, người phụ nữ mạnh như thứ gì kia, dẫn một người cũng mạnh như thần, đồng đội tinh binh là để chơi à? Người ta nói muốn xây căn cứ thì sẽ xây căn cứ, con bà nó, bây giờ không chạy qua chiếm địa bàn tốt thì khi nào mới qua!
Đàn em bị Nguyên Tuyền dạy dỗ đến mức ăn khổ, y không biết chỉ hỏi như vậy đã có thể chọc lủng giỏ, sớm biết vậy y sẽ không hỏi, trong lòng nghĩ đủ thứ chuyện, ngoài miệng lại không ngừng đáp: ''Dạ dạ dạ, Lão đại dạy phải."
Đoàng.
Một súng xử lý luôn tang thi.
Hắc Oa cất súng vào lại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trải qua nhiều cuộc chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn đã sớm không còn là Hắc Oa yếu đuối ở dưới tầng chót của xã hội: "Lão đại, còn sáu tiếng nữa là có thể tới thành Kinh Hoa, anh muốn nghỉ ngơi chút không?"
"Không cần, chạy nhanh lên chút, anh thấy có không ít xe cũng chạy đến trên đường này, không thể chuyện gì cũng để cho người khác ở trước chúng ta." Hứa Quốc Hồng châm một điếu thuốc, híp mắt hít một hơi rồi phun ra, khen: "TMD, đây mới là cuộc sống!"
"Được, em đi kêu các anh em đều chạy nhanh chút." Hắc Oa gật đầu , đi đến đầu xe, nói với lái xe hai câu, sau đó lấy bộ đàm dặn dò nhiệm vụ Lão đại đưa ra.
Hai giây sau, trên con đường đất vàng, đột nhiên một loạt xe tải lớn tăng tốc chạy đi.
"Tiểu Lục Tử, đợi đến nơi cậu cũng ở lại đi." Hứa Đức nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
"Trưởng quan ở đâu, Lục Tử sẽ ở đó." Giọng nói Tiểu Lục Tử kiên định nói, cậu biết căn cứ sớm đã từ bỏ nhóm người tàn tật bọn họ, ghét bỏ bọn họ không có tác dụng, cậu cúi đầu yên lặng nhìn nhìn cánh tay cụt, đó là bị nổ đứt khi đi làm nhiệm vụ lúc trước: "Lục Tử không hối hận."
"Aiz, đứa trẻ này." Trong căn cứ đã không còn chỗ dư thừa để sắp xếp cho bọn họ, địa vị của quân nhân tàn tật cũng chỉ mạnh hơn Khu cỏ dại một chút, thật ra anh cũng không thật xác định, lờ mà lờ mờ dẫn một đám quân nhân tàn tật này đến có bị ghét bỏ không.
Có thể nhìn ra được sự lo lắng của Hứa Đức, Lục Tử mở miệng nói: "Yên tâm đi Trưởng quan, cùng lắm thì chúng ta trở về lại là được, lại nói em thấy chị Tần cũng không phải là người không nói tình lý, hơn một nửa sẽ không phải đi một chuyến tay không... không phải luôn luôn có hy vọng sao.”
"Đúng vậy, anh thấy cô gái này rất thành thật." Hứa Đức cười cười, lo lắng trong mắt ít hơn một nửa: "Tuy nhóm chúng ta không thể lại làm nhiệm vụ lặn lội đường xa, nhưng dù sao cũng sẽ không ăn uổng cơm ."
Trên xe quân, Hứa Đức chịu đựng mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng khép mắt lại chợp mắt một chút.
Thanh Lạc lười biếng nằm trên mui xe trong Khu cỏ dại, hăn gối hai tay sau ót, vẻ mặt tương đối sung sướng.
"Thanh gia, đã liên hệ được, Hồng ca, Khố ca, Hoàng ca đều đang trên đường, sẽ trễ hơn chúng ta nửa ngày." Đột nhiên một tên đầu tóc đỏ thò ra: "Chị Dĩnh ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa về, lão Đậu còn ở lại đại bản doanh, nói là chúng ta chuẩn bị trước đi, đến lúc đó hắn dẫn mấy tên nhóc theo cùng chuyển đến."
"Ừ, biết rồi, cậu nói lại với lão Vệ, lái xe nhanh chút, đến sớm chút thì lo liệu được chút." Thanh Lạc nghiêng nghiêng người, cúi đầu nói: "Bảo mấy tên phía dưới yên tĩnh một chút, ầm ĩ từ lúc xuất phát tới giờ, có để yên không đây."
"Phụt..." Thiếu niên đầu tóc đỏ không nhịn được cười, cậu gãi gãi đầu tóc hồng, nói: "Bọn họ rất vui vẻ, thật vất vả mới có cơ hội đến ở trong thành, an toàn biết bao, chẳng qua cũng đúng, kêu gào lâu rồi, anh đợi chút, bây giờ em đi dạy dỗ bọn chúng." Dứt lời, thiếu niên chui vào lại trong xe, chỉ chốc lát bên trong lại truyền đến tiếng quát: "Thanh gia muốn các cậu yên tĩnh, người vi phạm ném cho tang thi."
Mấy tên nhóc ríu rít ầm ĩ một trận, sau đó, thế giới yên tĩnh, tang thi thất vọng rồi.
Ngoài xe, tiếng thú rống liên tục.
Lục Kim thò tay vào ba lô lấy bã đậu ra, Đại Cá Tử đi cùng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Còn chưa tới đâu."
"Thôi đi, qua mấy tiếng nữa là xuống đất rồi, bây giờ không ăn no thì sau còn có thời gian ăn à?" Lục Kim đắc ý cắn một miếng, tiếp tục nói: "Tuy rất khó ăn... anh cũng lấy một cái đi, còn không biết sau này sẽ có chuyện gì nữa."
"Còn có thể có chuyện gì, lão Đại muốn hành hung ân nhân cứu mạng." Đại Cá Tử thờ ơ nói.
"Hành hung? Không phải báo đáp hả?" Lục Kim hứng thú, lúc trước chỉ biết người xây thành là nữ, vô cùng mạnh, lão đại vừa nghe tên cô ta đã đi thu dọn đồ đi đến, nói không có gì hắn mới không tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Kim không khỏi đáng tiếc, phụ nữ đã ít vậy, nếu bọn họ còn thành đôi, còn muốn để đàn ông sống không đây?
"Ai biết, nghe nói lúc đó cô ta đã ném đội trưởng 'yếu đuối' trên đường."
"Thôi đi, nếu lão đại mà yếu đuối, vùng đất này sẽ không có phụ nữ." Lục Kim lắc lắc tay, vừa muốn nói chuyện, đã phát hiện một cây dao găm bay về phía mình, hắn vừa nghiêng đầu, khoa trương kêu lên: "Lão đại tha mạng!"
"Lắm miệng." Triệu Hồng lạnh lùng nhìn lướt qua, dao găm đứng lại trong không trung: "Lần sau lại không giữ miệng, tôi chém nó thay cậu."
"Dạ dạ dạ, em sai rồi, sai rồi!" Lục Kim giơ một bàn tay lên, bộ dạng thề thốt: "Thật không dám nữa!"
Trên con đường lớn thành Hổ Vệ.
"Ba, đã chuẩn bị xong rồi." Tần lão tam mở miệng nói.
"Ông nội, chúng ta sắp đến gặp chị Nguyệt hả?"
"Đúng, ông nội đã lâu không gặp cháu gái ngoan, lúc này mọi người cùng nhau đi, không bao giờ tách ra nữa." Tần Mục Viễn sờ sờ đầu cháu trai nhỏ nhất: "Đi thôi, bên kia truyền tin cần giúp đỡ, cháu gái cần, ông nội tự nhiên ra sức..."
"Ôi chao, chờ một chút." Một dãy xe lái tới bên cạnh, lão Trần vươn đầu đầy tóc bạc trong xe ra, kêu lên, nếu không phải ông thấy mọi người Tần gia thu dọn đồ thì cũng không biết người ta muốn chuyển nhà: "Mấy người không biết xấu hổ vứt bỏ lão già tôi!"
"lão già này, ông lại đến cướp đồ, có biết xấu hổ không..." Tần Mục Viễn đứng ở trước đội xe không nói gì nhìn một đoàn xe khác mà lão già này dẫn đến.
"Ai mẹ nó không biết xấu hổ, dù sao cũng không thể để ông chiếm thứ tốt một mình, lão già tôi định ông thì sao, có bản lĩnh thì ông cắn tôi đi...khà khà khà, răng cũng không còn mấy cái!" lão Trần chống nạnh, cười đắc ý, không nghĩ tới miệng mình lại lộ ra thiếu răng cửa.
"Tùy ông, ai nói ông, nhưng bên kia không an toàn, ông già tôi đây muốn đi tìm cháu gái."
"Biết rồi, biết rồi, ông thật dong dài!"
Hai người cãi nhau, đoàn xe hợp thành một đường thẳng, từ từ chạy xa cửa thành khổng lồ, đi về hướng thành Kinh Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.