Chương 1
Phong Khởi Tuyết Vực
04/09/2017
Bầu trời rất tối, phủ đầy mây đen, ngẫu nhiên có sấm sét cắt ngang qua.
Gió như dao một dạng quát trên mặt Tần Nguyệt, bây giờ cô không rảnh bận tâm tới sự rét lạnh thấu xương này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước: "Vì sao?" Lấy nhiệm vụ lớn lừa cô đi ra ngoài, lúc dị năng của cô bị hao hết, đang hấp thu tinh hạch, hạ độc thủ không một chút do dự.
Nơi ánh mắt Tần Nguyệt đi qua, không có một người nào trả lời, ngày hôm qua còn là bạn cùng chung một đội hôm nay lại im lặng giống nhau. Tuy rằng dị năng của cô không phải có cấp bậc cao nhất, nhưng bình thường cô chưa từng bạc đãi những người bạn cùng đội ngũ, cùng nhau vào sinh ra tử này.
Đợi trong chốc lát, đám người từ phía sau tách ra. Tần Nguyệt đương nhiên nhận ra hai người này, chuyện ngày hôm nay dù cho cô có ngu đi nữa cũng đoán được là có liên quan với nhau.
Bạch Vi Lan và Hạ Vũ Hoài chậm rãi từ trong đám người đi ra, chắc là do sợ cô trong lúc giãy giụa sắp chết cắn ngược lại một cái, nên mới dừng lại ở nơi cách Tần Nguyệt hơn mười mét.
"Vì sao, ha ha thật là buồn cười , Tần Nguyệt..." Bạch Vi Lan ôm cánh tay Hạ Vũ Hoài, nhan sắc vẫn dịu dàng như lúc mới gặp, cô ta bĩu môi: "Cô có biết cô hại tôi rất thê thảm không? Khi cô thức tỉnh dị năng có phải rất nổi bật hay không. Nhưng cô coi đi, cuối cùng chẳng phải cũng chết ở chỗ này."
Vẻ mặt của cô ta trong nháy mắt tức giận đến vặn vẹo, gian ý châm chọc trong lời nói càng rõ rệt khác thường.
Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, hại cô ta rất thê thảm sao?
Lúc trước, vì bảo vệ người chị họ xinh đẹp như cô ta lúc tận thế, mỗi ngày cô đều cùng đàn ông ra ngoài đánh tang thi, đồ ăn mang về vĩnh viễn có phần của cô ta, lúc cô ta than thở đồ ăn quá ít cô cũng không có tức giận, có đôi khi đồ ăn không đủ, cô cũng chỉ có thể nói dối là mình ăn rồi, nhường lại thức ăn cho cô ta.
Còn nhớ lần nguy hiểm nhất đó, cô bị một con tang thi xấu xí cào bị thương,vậy mà cô vẫn nắm trong tay đồ ăn muốn để lại cho Bạch Vi Lan, muốn bảo vệ tốt người thân duy nhất này, may mà trong lúc cô chịu đựng qua thời gian thống khổ tỉnh dậy, có được dị năng.
Không biết tại sao thời điểm cô khích lệ cô ta lại biến thành khoe ra, lời đề nghị của lại cô biến thành lời sai bảo, tất cả cố gắng của cô bị người ta nói là đi ăn trộm để tồn tại.
Là cô quá ngốc mới tin tưởng máu mủ tình thâm, là cô quá ngốc mới không biết cô ta nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, là cô quá ngốc mới rơi vào tình trạng như vậy.
Miệng vết thương còn đổ máu không ngừng, Tần Nguyệt chật vật ngồi dưới đất, trên miệng cô xuất hiện một nụ cười mỉm trào phúng, tự làm bậy không phải không thể sống, ai có thể nghĩ rằng sự giúp đỡ cuối cùng lại biên thành lý do bị buộc tội.
Cô làm hại cô ta vô cùng thê thảm sao? A!
Bạch Vi Lan bị Tần Nguyệt nhìn, lại nổi lên một trận tức giận, giống như tất cả mọi thứ trong lòng đều bị người khác nhìn thấu: "Vũ Hoài, giết cô ta cho tốt, em ghét cô ta."
Tần Nguyệt đảo ánh mắt qua đám bạn cùng đội ngũ ngày xưa, không có ai mở miệng nói giúp, thậm chí có người trong mắt còn xuất hiện một tia không kiên nhẫn, giống như đối với chuyện không thể giải quyết Tần Nguyệt nhanh một chút rất có ý kiến.
Hạ Vũ Hoài sờ sờ mái tóc người yêu, sủng nịnh nói: "Đều tùy em."
Sau đó, một luồng sầm sét lớn từ trên tay hắn phát ra, trực tiếp nhắm vào Tần Nguyệt, ánh sáng mãnh liệt đến mức khiến cho người khác không dám nhìn. Tần Nguyệt nhảy qua bên cạnh, lại một đạo sấm sét nhắm thẳng mà đến, tình huống tránh cũng không thể tránh cô trực tiếp nhảy xuống dưới tường thành.
Màu xám dưới tường thành thoáng động, mấy trăm tang thi tụ tập đến, chúng nó toàn thân hư thối mặc quần áo cũ nát, nhìn bề ngoài có thể thấy được chúng cũng đã từng là con người, chỉ là lúc này chúng nó giương miệng dã thú gào thét đuổi tới tranh giành thức ăn.
Không sai, Tần Nguyệt trong mắt chúng nó là cục thịt thơm ngào ngạt, chỉ là cục thịt này rất xảo quyệt, không dễ ăn.
Trong lúc chiến đấu vừa nãy dị năng của Tần Nguyệt đã sớm hao hết, nay cô chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn trong vòng vây của tang thi, tuy rằng cô biết nó chỉ là hy vọng xa vời.
Luồng sấm sét lớn cuối cùng vẫn đánh vào người Tần Nguyệt, điện tích tụ trên người cô, thậm chí máu thịt bị xé ra đều không có cảm giác gì. Thật ra cô đã sớm biết, chắc chắn là lúc trước khi xuất phát, Bạch Vi Lan có khả năng nói muốn tra tấn cô cho tốt, không thì căn cứ vào bản lĩnh của cao thủ số một Hạ Vũ Hoài làm sao có thể cho cô trốn thoát nhiều lần như vậy.
Tần Nguyệt có thể cảm giác được mình đang bị một đám tang thi bao quanh, chỉ là không có năng lực phản kháng, bị những con tang thi hung mãnh như dã thú xé rách thịt của cô, lập lại gân mạch của cô, từng chút một xé bỏ cắn nuốt.
Cái chết gần kề, Tần Nguyệt ngược lại không sợ, cô bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, không cam tâm nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề trên tường thành, tuyệt vọng nhìn những người phía sau bọn họ, trời âm u.
Tầm nhìn dần dần mơ hồ, Tần Nguyệt nhìn những hình ảnh ngắn ngủi khi mình còn sống xẹt qua trước mắt, thật là không kịp hối hận.
Nếu có thể, cô thật sự muốn quay lại một lần, xem xem không có cô che chở Bạch Vi Lan đến cùng có thể đi được bao xa.
Nếu có thể quay lại một lần, Tần Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc trả giá tất cả.
Nếu có thể trở lại một lần..... sẽ có nhiều chuyện tốt.
Gió như dao một dạng quát trên mặt Tần Nguyệt, bây giờ cô không rảnh bận tâm tới sự rét lạnh thấu xương này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước: "Vì sao?" Lấy nhiệm vụ lớn lừa cô đi ra ngoài, lúc dị năng của cô bị hao hết, đang hấp thu tinh hạch, hạ độc thủ không một chút do dự.
Nơi ánh mắt Tần Nguyệt đi qua, không có một người nào trả lời, ngày hôm qua còn là bạn cùng chung một đội hôm nay lại im lặng giống nhau. Tuy rằng dị năng của cô không phải có cấp bậc cao nhất, nhưng bình thường cô chưa từng bạc đãi những người bạn cùng đội ngũ, cùng nhau vào sinh ra tử này.
Đợi trong chốc lát, đám người từ phía sau tách ra. Tần Nguyệt đương nhiên nhận ra hai người này, chuyện ngày hôm nay dù cho cô có ngu đi nữa cũng đoán được là có liên quan với nhau.
Bạch Vi Lan và Hạ Vũ Hoài chậm rãi từ trong đám người đi ra, chắc là do sợ cô trong lúc giãy giụa sắp chết cắn ngược lại một cái, nên mới dừng lại ở nơi cách Tần Nguyệt hơn mười mét.
"Vì sao, ha ha thật là buồn cười , Tần Nguyệt..." Bạch Vi Lan ôm cánh tay Hạ Vũ Hoài, nhan sắc vẫn dịu dàng như lúc mới gặp, cô ta bĩu môi: "Cô có biết cô hại tôi rất thê thảm không? Khi cô thức tỉnh dị năng có phải rất nổi bật hay không. Nhưng cô coi đi, cuối cùng chẳng phải cũng chết ở chỗ này."
Vẻ mặt của cô ta trong nháy mắt tức giận đến vặn vẹo, gian ý châm chọc trong lời nói càng rõ rệt khác thường.
Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, hại cô ta rất thê thảm sao?
Lúc trước, vì bảo vệ người chị họ xinh đẹp như cô ta lúc tận thế, mỗi ngày cô đều cùng đàn ông ra ngoài đánh tang thi, đồ ăn mang về vĩnh viễn có phần của cô ta, lúc cô ta than thở đồ ăn quá ít cô cũng không có tức giận, có đôi khi đồ ăn không đủ, cô cũng chỉ có thể nói dối là mình ăn rồi, nhường lại thức ăn cho cô ta.
Còn nhớ lần nguy hiểm nhất đó, cô bị một con tang thi xấu xí cào bị thương,vậy mà cô vẫn nắm trong tay đồ ăn muốn để lại cho Bạch Vi Lan, muốn bảo vệ tốt người thân duy nhất này, may mà trong lúc cô chịu đựng qua thời gian thống khổ tỉnh dậy, có được dị năng.
Không biết tại sao thời điểm cô khích lệ cô ta lại biến thành khoe ra, lời đề nghị của lại cô biến thành lời sai bảo, tất cả cố gắng của cô bị người ta nói là đi ăn trộm để tồn tại.
Là cô quá ngốc mới tin tưởng máu mủ tình thâm, là cô quá ngốc mới không biết cô ta nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, là cô quá ngốc mới rơi vào tình trạng như vậy.
Miệng vết thương còn đổ máu không ngừng, Tần Nguyệt chật vật ngồi dưới đất, trên miệng cô xuất hiện một nụ cười mỉm trào phúng, tự làm bậy không phải không thể sống, ai có thể nghĩ rằng sự giúp đỡ cuối cùng lại biên thành lý do bị buộc tội.
Cô làm hại cô ta vô cùng thê thảm sao? A!
Bạch Vi Lan bị Tần Nguyệt nhìn, lại nổi lên một trận tức giận, giống như tất cả mọi thứ trong lòng đều bị người khác nhìn thấu: "Vũ Hoài, giết cô ta cho tốt, em ghét cô ta."
Tần Nguyệt đảo ánh mắt qua đám bạn cùng đội ngũ ngày xưa, không có ai mở miệng nói giúp, thậm chí có người trong mắt còn xuất hiện một tia không kiên nhẫn, giống như đối với chuyện không thể giải quyết Tần Nguyệt nhanh một chút rất có ý kiến.
Hạ Vũ Hoài sờ sờ mái tóc người yêu, sủng nịnh nói: "Đều tùy em."
Sau đó, một luồng sầm sét lớn từ trên tay hắn phát ra, trực tiếp nhắm vào Tần Nguyệt, ánh sáng mãnh liệt đến mức khiến cho người khác không dám nhìn. Tần Nguyệt nhảy qua bên cạnh, lại một đạo sấm sét nhắm thẳng mà đến, tình huống tránh cũng không thể tránh cô trực tiếp nhảy xuống dưới tường thành.
Màu xám dưới tường thành thoáng động, mấy trăm tang thi tụ tập đến, chúng nó toàn thân hư thối mặc quần áo cũ nát, nhìn bề ngoài có thể thấy được chúng cũng đã từng là con người, chỉ là lúc này chúng nó giương miệng dã thú gào thét đuổi tới tranh giành thức ăn.
Không sai, Tần Nguyệt trong mắt chúng nó là cục thịt thơm ngào ngạt, chỉ là cục thịt này rất xảo quyệt, không dễ ăn.
Trong lúc chiến đấu vừa nãy dị năng của Tần Nguyệt đã sớm hao hết, nay cô chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn trong vòng vây của tang thi, tuy rằng cô biết nó chỉ là hy vọng xa vời.
Luồng sấm sét lớn cuối cùng vẫn đánh vào người Tần Nguyệt, điện tích tụ trên người cô, thậm chí máu thịt bị xé ra đều không có cảm giác gì. Thật ra cô đã sớm biết, chắc chắn là lúc trước khi xuất phát, Bạch Vi Lan có khả năng nói muốn tra tấn cô cho tốt, không thì căn cứ vào bản lĩnh của cao thủ số một Hạ Vũ Hoài làm sao có thể cho cô trốn thoát nhiều lần như vậy.
Tần Nguyệt có thể cảm giác được mình đang bị một đám tang thi bao quanh, chỉ là không có năng lực phản kháng, bị những con tang thi hung mãnh như dã thú xé rách thịt của cô, lập lại gân mạch của cô, từng chút một xé bỏ cắn nuốt.
Cái chết gần kề, Tần Nguyệt ngược lại không sợ, cô bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, không cam tâm nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề trên tường thành, tuyệt vọng nhìn những người phía sau bọn họ, trời âm u.
Tầm nhìn dần dần mơ hồ, Tần Nguyệt nhìn những hình ảnh ngắn ngủi khi mình còn sống xẹt qua trước mắt, thật là không kịp hối hận.
Nếu có thể, cô thật sự muốn quay lại một lần, xem xem không có cô che chở Bạch Vi Lan đến cùng có thể đi được bao xa.
Nếu có thể quay lại một lần, Tần Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc trả giá tất cả.
Nếu có thể trở lại một lần..... sẽ có nhiều chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.