Chương 95
Phong Khởi Tuyết Vực
24/08/2018
"A!"
Tiếng hét thảm vang lên trong đám người, không cần nhìn nhiều cũng biết người kia bị cắn, ánh mắt tức giận của anh ta hợp với da thịt gỡ đầu tang thi ra, sau khi xoay người tránh thoát móng vuốt của một tên tang thi khác bên cạnh xông tới, nhận thấy dị năng vừa rồi không ổn định lại xuất hiện, anh ta nắm chặt tay phải, hung hăng vung tới phía trước, vẻ mặt tang thi dưới nắm đấm vẫn đang dừng lại ở hung tàn tham lam, bộp một tiếng, đầu vỡ vụn, óc màu trắng hỗn loạn vẩy ra trong bóng tối.
"Mụ nội nó, còn coi ông đây là đùi gà hả, trước ăn mấy đấm của ông rồi nói!" Người nọ lưu loát đá một đá, đá văng thân thể tang thi, lắc lắc tay, vẩy rớt một phần óc dính ở trong tay, quay về sau hô lớn: "Ai tới tiếp nhận đi, dị năng của ông đây sắp hết rồi." Anh ta vừa hô xong, phía sau lập tức có người lên tiếng, nhưng đối mặt với từng đợt lại từng đợt tang thi, đám đồng đội không có cách nào dứt ra để đi tới, vì thế anh ta chỉ có thể xem tình hình, trước vừa đánh vừa lui qua bên cạnh.
Thật sự là cùng là người nhưng không cùng số mệnh, đều phải đối mặt với một đoàn tang thi, sao có một số người giống như là chơi đùa.
Bao Tử Công nhìn một người hành hạ tang thi từng giây từng phút cách đó không xa, suýt chút nữa sinh ra cảm giác tự ti trong lòng... gì chứ, ông tự ti cái rắm á, không phải bên ta quá yếu, mà là bên phải quá mạnh có được không!
"Đều là người, sao kém xa như vậy, thật muốn đi chết."
"Đi đi, anh đứng yên đừng nhúc nhích là được, tự nhiên sẽ có tang thi tới xử lý anh." Niên Hoa ở bên cạnh vừa giải quyết tang thi bên cạnh xong, vừa đáp lại. Thật ra, anh ta cũng thấy được nhóm đó, tiểu đội mà đội bọn họ thân lúc trước từng đắc tội người này, chẳng qua sau khi bị sửa ác một trận đã không dám lên tiếng nữa.
Người so với người quả nhiên không giống nhau, Niên Hoa thuận tay bổ một búa lên nửa cái đầu của một tên tang thi, trước khi tang thi khác còn chưa tới, anh ta đã liếc nhìn thiếu niên tóc xanh bên phải một cái.
Lốc xoáy không khí trong suốt xoay quanh thân người nọ, mỗi một lần Hư vô xuất hiện, chắc chắn sẽ có vô số tang thi bị cuốn vào trong lốc xoáy vô tận này. Cậu nhanh chóng giải quyết tang thi kêu gào nhào lên ở chung quanh, dường như đối với cậu mà nói, ánh mắt cực kỳ hâm mộ ở bốn phía giống như chuyện thường ngày, không có ảnh hưởng gì.
Nhận thấy được tầm mắt tìm tòi nghiên cứu ở bên cạnh, Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiêu diệt tang thi, ngoại trừ Tần Nguyệt và đám đồng đội biến thái có quan hệ với cậu, so dị năng, cậu vẫn chưa từng bị thua.
Bọn dân các người là cái rắm, tận tình sùng bái đi!
"Đàn ông thì thôi, phụ nữ cũng dũng mãnh như vậy." Niên Hoa không cẩn thận liếc người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh Tuyết Triệt cách đó không xa, hít một hơi thật mạnh, có cần phải mạnh như vậy không, đàn ông còn chưa chết hết mà!
Hồng Cơ hoàn toàn không biết vì sao mấy người đàn ông bên cạnh cô đặc biệt liều mạng hơn những chỗ khác, đương nhiên nếu biết có lẽ cô cũng xinh đẹp, lạnh lùng cao quý, bình tĩnh nói một câu quá yếu. Lúc này Hồng Cơ chơi phá thật sự rất vui vẻ, tuy rằng cô yêu rượu đỏ và hoa hồng nhất, nhưng cô dẫn lực tấn công mạnh mẽ đến nhanh hơn, cũng cảm thấy tốt đẹp không gì sánh kịp. Cô dùng ngón trỏ thon dài chạm lên môi, lúc nhấc ra, dị năng ngưng tụ ở đầu ngón tay bắn thẳng xuyên qua đàn tang thi như cầu vồng sau mưa, tiếp theo chính là tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, sau đó, một đường tang thi không đầu thẳng tắp đồng loạt ngã xuống.
"Đừng cảm thán, bên kia còn có một người khiến cho người ta hâm mộ." Một Dị năng giả hệ Băng mặc áo sơ mi lạnh lùng bổ sung một câu.
Người thường không dám phân tâm, nhưng nghe lời này, những Dị năng giả khác cũng vẫn bớt chút thời gian nhìn thoáng qua hướng này.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai phía Tây kia quả thật rất đặc biệt, không nói hơi thở đặc biệt trên người anh, chỉ là dị năng hoa lệ hơn những người khác mà nói, Lĩnh vực khiêm tốn khiến cho người cảm thấy cái cổ lạnh lẽo.
Bởi vì thật sự rất mạnh, rất thuận tiện.
Không nhìn mọi người, bóng dáng quỷ dị của thiếu niên thần bí nhàn nhã xuyên qua đàn tang thi, mỗi khi đến một chỗ thì sẽ có một đám tang thi bị vây ở trong Lĩnh vực của anh, không bao lâu, tất cả tang thi mở rộng miệng to như bồn máu vung móng vuốt đều đầu đuôi tách biệt, thân thể ngã xuống, đầu trôi nổi ở giữa không trung tự động vỡ ra... Mấy chục viên tinh hạch đồng thời tụ lại, rơi vào bàn tay trắng nõn của anh.
"Các anh nhìn bên kia kìa, cùng cấp với chúng ta à? Sao cảm thấy cách biệt một đoạn? Săn thi giả (người săn tang thi) ưu tú nhất cũng phải xấu hổ?" Dị năng giả Tốc độ khống chế khoảng cách, múa dao trong tay mạnh mẽ oai hùng cũng không nhịn được lên tiếng.
Nghe nói người đàn ông cầm đàn vi ô lông kia là một đội với mấy người vừa rồi, nhìn sức chiến đấu của anh ta kia, mấy tiểu đội đi cùng âm thầm suy nghĩ, sau này gặp lại bọn họ nhất định phải tạo quan hệ tốt thôi, thật dọa người.
Âm nhạc và tiếng nổ mạnh cùng vang lên, máu lỏng và khối thịt vui vẻ bay lên.
Trì Li thần bí khó lường, nhịp chân chuẩn xác dẫm nát khe hở bên trong Tang thi triều, thân pháp của anh quỷ dị, kinh mộng tuyệt tích (nằm mơ giật mình dậy không nhớ gì cả), mỗi mười bước chân còn có sóng âm mạnh mẽ toàn thân tỏa ra, một loạt tang thi ngã xuống như lúa mì mùa thu. Anh là nhạc sĩ tao nhã, càng đi lại trong bóng đêm vô vọng, am hiểu nghệ thuật giết người rồi thu hoạch, mỗi một lần anh di chuyển, đều dẫn theo sự tấn công khủng bố.
"Chẳng lẽ mấy người cho rằng cây này tự nhiên mà xuất hiện à?" Lại một người lạnh lùng nói.
"Mả mẹ nó, khi nào thì dị năng phụ trợ hệ Thực vật cũng mạnh như vậy, có cần phải dọa người như vậy không..."
Mọi người đã sắp bị đả kích đến chết lặng, đây là thiên hạ của thực vật sao?
Dưới tường đá, thiếu niên dịu dàng đứng đón gió, thỉnh thoảng còn có năm ba cây hung mãnh bật ra từ trong đất, chúng nó không yếu đuối như trước mạt thế, những cây này vừa trưởng thành đã sống mái với tang thi, còn hoàn toàn tự động bảo vệ không cần người chỉ huy. Có thể nói điều khiển cây cối thần thông kinh tài tuyệt diễm, thậm chí Dị năng giả không cần tự ra tay, chúng vừa rơi xuống đất đã phát triển, đám cây cối biết chạy nhảy, biết tiêu hóa tang thi để thăng cấp đã thay anh giải quyết vấn đề an toàn.
"Dạo này, yêu nghiệt ùn ùn." Điều tra viên nhìn, nói thầm.
"Cái rắm, tên nhóc này cũng là một người với bọn họ." Vẻ mặt Dị năng giả hệ phụ trợ xoắn xuýt nói.
Khác với người khác, nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách báo cáo tình huống lớn nhỏ ở trên chiến trường ra phía sau, cho dù con nít, cũng sẽ không thể tùy tiện bỏ qua, vì thế bọn họ lại phát hiện một cậu bé yêu nghiệt. Rõ ràng người đó trông hồn nhiên vô hại chọc người yêu thích, lại dũng mãnh ngoài dự đoán của mọi người, dùng thân thể trẻ con bễ nghễ, vẻ mặt không sợ hãi, búp bê gỗ của cậu vừa ra tay, không nhìn cấp bậc, tất sẽ có tang thi ngã xuống.
Mùi máu tươi đục ngầu gió thổi không tan, hệ số nguy hiểm từ từ giảm xuống, không khí tuyệt vọng lại đặc hơn.
Lúc 5000 binh lính phòng vệ Lê thành lui về còn chưa tới 50 người, Tần Nguyệt còn nhớ rõ lúc bọn cô đến vừa vặn nhìn thấy một đợt binh lính cuối cùng đang buộc thuốc nổ lên người, tính cùng tang thi đồng quy vu tận vào lúc cuối cùng, kéo dài thời gian để cho người dân trong thành chạy trốn.
Lo lắng nhân số binh lính hy sinh, Tần Nguyệt nhíu mày lại một chút, tuy rằng theo lý thuyết binh lính phòng vệ đợt đầu tiên chủ yếu là người thường nhưng bọn họ cũng không cần đánh bừa, là cái gì khiến cho bọn họ đi cũng không kịp, chỉ có thể cầm súng ra trận trước kéo dài thời gian? Còn nữa, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho người ta mạo hiểm nguy hiểm bị toàn bộ nhân loại truy nã làm ra hành động như vậy? Là âm mưu hay là còn có nguyên nhân khác?
Ngọn lửa trong tay Tần Nguyệt thiêu chết một tang thi dị năng Không gian đánh lén không thành, ánh mắt xoay chuyển trong Tang thi triều, nhanh chóng nhắm một hướng vọt tới, nhiệm vụ của cô là tiêu diệt tang thi dị năng cấp cao.
Từ lúc Tần Nguyệt hành động, một tang thi nhỏ ở phía sau trong Tang thi triều nhận thấy được nguy hiểm, đôi mắt trống rỗng hung ác của nó nhìn Tần Nguyệt, lại hít hít mũi, phát hiện trên người nhân loại này không có đồ của nó, tiếp theo lại vung móng vuốt đập nát một tên tang thi bên cạnh, lấy tinh hạch của con tang thi đó ra ăn luôn.
Nó vừa nhấm nuốt tinh hạch vừa nhìn Tần Nguyệt tiêu diệt thuộc hạ của nó, ừ ừ ừm...đáng! Không nghe lời, ăn luôn, đều ăn luôn!
Tang thi triều đột nhiên không khống chế được là vì Tang thi vương nhỏ bé này cũng không thăng cấp dựa vào thực lực của chính mình, ngược lại, nó chưa từng tự mình săn tang thi và nhân loại nào khác, bởi vì vận may của nó rất tốt, trực tiếp biến dị ở gần tinh thể thiên thạch dị chủng, đương nhiên sau đó luôn một đường thăng cấp đến cấp tiểu tang thi vương nhờ vào việc hấp thụ năng lượng của tinh thể thiên thạch. Tuy thăng cấp như vậy rất thoải mái nhưng khuyết điểm cũng rõ rệt, chính là thực lực không ổn định, dễ dàng tuột xích vào lúc mấu chốt. Còn không phải lúc này, nó vốn tức giận ngút trời đuổi giết mấy tên trộm quèn dám trộm đồ của nó, kết quả bị người lừa đến chỗ có nhiều hơi người này, vừa phân tâm đã không khống chế nổi tang thi thuộc hạ, tất cả vui mừng kêu gào nhào về phía nhân loại.
Oa, tinh nguyên của nó, năng lượng của nó!
Lúc tiểu tang thi vương liều mạng ăn tang thi cấp cao bên trong để thăng cấp, Tần Nguyệt cũng chú ý tới con tang thi quái dị này, rốt cuộc con tang thi có thực lực hoàn toàn không phù hợp với cấp bậc này từ đâu mà tới?
Bỏ ba miếng tinh hạch tới tay vào trong túi áo, cũng không ruồng bỏ vì không đủ cấp, bóng dáng Tần Nguyệt chợt lóe, lúc muốn đuổi qua tiêu diệt nó đang thu tinh hạch, đột nhiên hơi thở quanh thân tang thi nhỏ xảy ra thay đổi, toàn thân nó nhấc lên hơi thở kinh khủng!
Thăng cấp rồi hả?
Tần Nguyệt ngạc nhiên dừng bước, rốt cuộc ngay lúc lập tức tiến lên lý trí cô đang đợi để ngừa nó điên cuồng lắc lư, cuối cùng cô quyết định nghe theo trực giác của bản thân, lại chờ một chút, nếu dự đoán sai thì chỉ phiền phức một chút, cô vẫn có thể lấy đi tinh hạch của nó.
Ào ào vũ bão, biến cố ở bên này khiến cho nhóm Dị năng giả ở nhiều phía khác chú ý.
"Xảy ra chuyện gì? Tang thi phía bên tôi không thích hợp." Dị năng giả hệ Không gian dẫn đầu phản ứng, nói.
"Đội bên kia nói chút tình hình đi." Một Đội trưởng Dị năng giả của một đội nhỏ lập tức kêu lên với người cách đó không xa, chuyện này, mọi người đều sôi nổi nhận ra được ngọn nguồn, cũng là biến cố phía sau trong tang thi triều: "Sao vậy, tang thi đều dừng lại."
"Mẹ nó, đừng xảy ra chuyện gì nguy hiểm nha, ông đây sắp không chịu được nữa."
Sau khi tiểu tang thi vương ăn hết một viên tinh hạch cuối cùng, rốt cuộc hơi thở trên người cũng ổn định lại, nó vừa thăng cấp xong lập tức kêu gào ba tiếng, tất cả tang thi dừng lại một giây, sau đó tự nhiên cả đoàn chuyển qua một hướng, đi tới chỗ tiểu tang thi vương chỉ huy.
"Sao lại thế này?" Một Dị năng giả hệ Hỏa há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh lạ lùng này: "Tang thi triều rút! Ai nói với tôi, tôi đang nằm mơ đúng không?"
"Nằm mơ cái rắm, buông ông đây ra." Tuyết Triệt lập tức đá văng Dị năng giả tới gần cậu, lập tức đi đến chỗ Tần Nguyệt.
"Ơ, tình huống đặc biệt à." Trì Li buông đàn vi ô lông cười cười, anh nói với Bắc Diễn: "Đi, tập hợp đi, Đội trưởng có chuyện muốn nói."
Cái rắm... là anh muốn đi theo xem nháo nhiệt chứ gì.
Bắc Diễn biết Trì Li đang nói đùa, vẫn cất lại mầm móng trong tay đang định thả xuống, những lúc như thế này toàn đội vẫn nên tập hợp với nhau mới tốt: "Ừ."
Tốc độ bỏ đi của tang thi nhanh như tốc độ khi chúng đến, búp bê gỗ của Huyền Nguyệt còn nắm đầu của một tên tang thi chưa kịp bỏ xuống, Huyền Nguyệt sửng sốt, búp bê gỗ lại bị kéo cách vài bước, cậu nhìn Tần Nguyệt, vung tay lên, búp bê gỗ bỏ đầu tang thi xuống, nhân tiện cầm tinh hạch vui vẻ vác dao lớn chạy tới chỗ Huyền Nguyệt.
Tiếng hét thảm vang lên trong đám người, không cần nhìn nhiều cũng biết người kia bị cắn, ánh mắt tức giận của anh ta hợp với da thịt gỡ đầu tang thi ra, sau khi xoay người tránh thoát móng vuốt của một tên tang thi khác bên cạnh xông tới, nhận thấy dị năng vừa rồi không ổn định lại xuất hiện, anh ta nắm chặt tay phải, hung hăng vung tới phía trước, vẻ mặt tang thi dưới nắm đấm vẫn đang dừng lại ở hung tàn tham lam, bộp một tiếng, đầu vỡ vụn, óc màu trắng hỗn loạn vẩy ra trong bóng tối.
"Mụ nội nó, còn coi ông đây là đùi gà hả, trước ăn mấy đấm của ông rồi nói!" Người nọ lưu loát đá một đá, đá văng thân thể tang thi, lắc lắc tay, vẩy rớt một phần óc dính ở trong tay, quay về sau hô lớn: "Ai tới tiếp nhận đi, dị năng của ông đây sắp hết rồi." Anh ta vừa hô xong, phía sau lập tức có người lên tiếng, nhưng đối mặt với từng đợt lại từng đợt tang thi, đám đồng đội không có cách nào dứt ra để đi tới, vì thế anh ta chỉ có thể xem tình hình, trước vừa đánh vừa lui qua bên cạnh.
Thật sự là cùng là người nhưng không cùng số mệnh, đều phải đối mặt với một đoàn tang thi, sao có một số người giống như là chơi đùa.
Bao Tử Công nhìn một người hành hạ tang thi từng giây từng phút cách đó không xa, suýt chút nữa sinh ra cảm giác tự ti trong lòng... gì chứ, ông tự ti cái rắm á, không phải bên ta quá yếu, mà là bên phải quá mạnh có được không!
"Đều là người, sao kém xa như vậy, thật muốn đi chết."
"Đi đi, anh đứng yên đừng nhúc nhích là được, tự nhiên sẽ có tang thi tới xử lý anh." Niên Hoa ở bên cạnh vừa giải quyết tang thi bên cạnh xong, vừa đáp lại. Thật ra, anh ta cũng thấy được nhóm đó, tiểu đội mà đội bọn họ thân lúc trước từng đắc tội người này, chẳng qua sau khi bị sửa ác một trận đã không dám lên tiếng nữa.
Người so với người quả nhiên không giống nhau, Niên Hoa thuận tay bổ một búa lên nửa cái đầu của một tên tang thi, trước khi tang thi khác còn chưa tới, anh ta đã liếc nhìn thiếu niên tóc xanh bên phải một cái.
Lốc xoáy không khí trong suốt xoay quanh thân người nọ, mỗi một lần Hư vô xuất hiện, chắc chắn sẽ có vô số tang thi bị cuốn vào trong lốc xoáy vô tận này. Cậu nhanh chóng giải quyết tang thi kêu gào nhào lên ở chung quanh, dường như đối với cậu mà nói, ánh mắt cực kỳ hâm mộ ở bốn phía giống như chuyện thường ngày, không có ảnh hưởng gì.
Nhận thấy được tầm mắt tìm tòi nghiên cứu ở bên cạnh, Tuyết Triệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiêu diệt tang thi, ngoại trừ Tần Nguyệt và đám đồng đội biến thái có quan hệ với cậu, so dị năng, cậu vẫn chưa từng bị thua.
Bọn dân các người là cái rắm, tận tình sùng bái đi!
"Đàn ông thì thôi, phụ nữ cũng dũng mãnh như vậy." Niên Hoa không cẩn thận liếc người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh Tuyết Triệt cách đó không xa, hít một hơi thật mạnh, có cần phải mạnh như vậy không, đàn ông còn chưa chết hết mà!
Hồng Cơ hoàn toàn không biết vì sao mấy người đàn ông bên cạnh cô đặc biệt liều mạng hơn những chỗ khác, đương nhiên nếu biết có lẽ cô cũng xinh đẹp, lạnh lùng cao quý, bình tĩnh nói một câu quá yếu. Lúc này Hồng Cơ chơi phá thật sự rất vui vẻ, tuy rằng cô yêu rượu đỏ và hoa hồng nhất, nhưng cô dẫn lực tấn công mạnh mẽ đến nhanh hơn, cũng cảm thấy tốt đẹp không gì sánh kịp. Cô dùng ngón trỏ thon dài chạm lên môi, lúc nhấc ra, dị năng ngưng tụ ở đầu ngón tay bắn thẳng xuyên qua đàn tang thi như cầu vồng sau mưa, tiếp theo chính là tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, sau đó, một đường tang thi không đầu thẳng tắp đồng loạt ngã xuống.
"Đừng cảm thán, bên kia còn có một người khiến cho người ta hâm mộ." Một Dị năng giả hệ Băng mặc áo sơ mi lạnh lùng bổ sung một câu.
Người thường không dám phân tâm, nhưng nghe lời này, những Dị năng giả khác cũng vẫn bớt chút thời gian nhìn thoáng qua hướng này.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai phía Tây kia quả thật rất đặc biệt, không nói hơi thở đặc biệt trên người anh, chỉ là dị năng hoa lệ hơn những người khác mà nói, Lĩnh vực khiêm tốn khiến cho người cảm thấy cái cổ lạnh lẽo.
Bởi vì thật sự rất mạnh, rất thuận tiện.
Không nhìn mọi người, bóng dáng quỷ dị của thiếu niên thần bí nhàn nhã xuyên qua đàn tang thi, mỗi khi đến một chỗ thì sẽ có một đám tang thi bị vây ở trong Lĩnh vực của anh, không bao lâu, tất cả tang thi mở rộng miệng to như bồn máu vung móng vuốt đều đầu đuôi tách biệt, thân thể ngã xuống, đầu trôi nổi ở giữa không trung tự động vỡ ra... Mấy chục viên tinh hạch đồng thời tụ lại, rơi vào bàn tay trắng nõn của anh.
"Các anh nhìn bên kia kìa, cùng cấp với chúng ta à? Sao cảm thấy cách biệt một đoạn? Săn thi giả (người săn tang thi) ưu tú nhất cũng phải xấu hổ?" Dị năng giả Tốc độ khống chế khoảng cách, múa dao trong tay mạnh mẽ oai hùng cũng không nhịn được lên tiếng.
Nghe nói người đàn ông cầm đàn vi ô lông kia là một đội với mấy người vừa rồi, nhìn sức chiến đấu của anh ta kia, mấy tiểu đội đi cùng âm thầm suy nghĩ, sau này gặp lại bọn họ nhất định phải tạo quan hệ tốt thôi, thật dọa người.
Âm nhạc và tiếng nổ mạnh cùng vang lên, máu lỏng và khối thịt vui vẻ bay lên.
Trì Li thần bí khó lường, nhịp chân chuẩn xác dẫm nát khe hở bên trong Tang thi triều, thân pháp của anh quỷ dị, kinh mộng tuyệt tích (nằm mơ giật mình dậy không nhớ gì cả), mỗi mười bước chân còn có sóng âm mạnh mẽ toàn thân tỏa ra, một loạt tang thi ngã xuống như lúa mì mùa thu. Anh là nhạc sĩ tao nhã, càng đi lại trong bóng đêm vô vọng, am hiểu nghệ thuật giết người rồi thu hoạch, mỗi một lần anh di chuyển, đều dẫn theo sự tấn công khủng bố.
"Chẳng lẽ mấy người cho rằng cây này tự nhiên mà xuất hiện à?" Lại một người lạnh lùng nói.
"Mả mẹ nó, khi nào thì dị năng phụ trợ hệ Thực vật cũng mạnh như vậy, có cần phải dọa người như vậy không..."
Mọi người đã sắp bị đả kích đến chết lặng, đây là thiên hạ của thực vật sao?
Dưới tường đá, thiếu niên dịu dàng đứng đón gió, thỉnh thoảng còn có năm ba cây hung mãnh bật ra từ trong đất, chúng nó không yếu đuối như trước mạt thế, những cây này vừa trưởng thành đã sống mái với tang thi, còn hoàn toàn tự động bảo vệ không cần người chỉ huy. Có thể nói điều khiển cây cối thần thông kinh tài tuyệt diễm, thậm chí Dị năng giả không cần tự ra tay, chúng vừa rơi xuống đất đã phát triển, đám cây cối biết chạy nhảy, biết tiêu hóa tang thi để thăng cấp đã thay anh giải quyết vấn đề an toàn.
"Dạo này, yêu nghiệt ùn ùn." Điều tra viên nhìn, nói thầm.
"Cái rắm, tên nhóc này cũng là một người với bọn họ." Vẻ mặt Dị năng giả hệ phụ trợ xoắn xuýt nói.
Khác với người khác, nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách báo cáo tình huống lớn nhỏ ở trên chiến trường ra phía sau, cho dù con nít, cũng sẽ không thể tùy tiện bỏ qua, vì thế bọn họ lại phát hiện một cậu bé yêu nghiệt. Rõ ràng người đó trông hồn nhiên vô hại chọc người yêu thích, lại dũng mãnh ngoài dự đoán của mọi người, dùng thân thể trẻ con bễ nghễ, vẻ mặt không sợ hãi, búp bê gỗ của cậu vừa ra tay, không nhìn cấp bậc, tất sẽ có tang thi ngã xuống.
Mùi máu tươi đục ngầu gió thổi không tan, hệ số nguy hiểm từ từ giảm xuống, không khí tuyệt vọng lại đặc hơn.
Lúc 5000 binh lính phòng vệ Lê thành lui về còn chưa tới 50 người, Tần Nguyệt còn nhớ rõ lúc bọn cô đến vừa vặn nhìn thấy một đợt binh lính cuối cùng đang buộc thuốc nổ lên người, tính cùng tang thi đồng quy vu tận vào lúc cuối cùng, kéo dài thời gian để cho người dân trong thành chạy trốn.
Lo lắng nhân số binh lính hy sinh, Tần Nguyệt nhíu mày lại một chút, tuy rằng theo lý thuyết binh lính phòng vệ đợt đầu tiên chủ yếu là người thường nhưng bọn họ cũng không cần đánh bừa, là cái gì khiến cho bọn họ đi cũng không kịp, chỉ có thể cầm súng ra trận trước kéo dài thời gian? Còn nữa, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho người ta mạo hiểm nguy hiểm bị toàn bộ nhân loại truy nã làm ra hành động như vậy? Là âm mưu hay là còn có nguyên nhân khác?
Ngọn lửa trong tay Tần Nguyệt thiêu chết một tang thi dị năng Không gian đánh lén không thành, ánh mắt xoay chuyển trong Tang thi triều, nhanh chóng nhắm một hướng vọt tới, nhiệm vụ của cô là tiêu diệt tang thi dị năng cấp cao.
Từ lúc Tần Nguyệt hành động, một tang thi nhỏ ở phía sau trong Tang thi triều nhận thấy được nguy hiểm, đôi mắt trống rỗng hung ác của nó nhìn Tần Nguyệt, lại hít hít mũi, phát hiện trên người nhân loại này không có đồ của nó, tiếp theo lại vung móng vuốt đập nát một tên tang thi bên cạnh, lấy tinh hạch của con tang thi đó ra ăn luôn.
Nó vừa nhấm nuốt tinh hạch vừa nhìn Tần Nguyệt tiêu diệt thuộc hạ của nó, ừ ừ ừm...đáng! Không nghe lời, ăn luôn, đều ăn luôn!
Tang thi triều đột nhiên không khống chế được là vì Tang thi vương nhỏ bé này cũng không thăng cấp dựa vào thực lực của chính mình, ngược lại, nó chưa từng tự mình săn tang thi và nhân loại nào khác, bởi vì vận may của nó rất tốt, trực tiếp biến dị ở gần tinh thể thiên thạch dị chủng, đương nhiên sau đó luôn một đường thăng cấp đến cấp tiểu tang thi vương nhờ vào việc hấp thụ năng lượng của tinh thể thiên thạch. Tuy thăng cấp như vậy rất thoải mái nhưng khuyết điểm cũng rõ rệt, chính là thực lực không ổn định, dễ dàng tuột xích vào lúc mấu chốt. Còn không phải lúc này, nó vốn tức giận ngút trời đuổi giết mấy tên trộm quèn dám trộm đồ của nó, kết quả bị người lừa đến chỗ có nhiều hơi người này, vừa phân tâm đã không khống chế nổi tang thi thuộc hạ, tất cả vui mừng kêu gào nhào về phía nhân loại.
Oa, tinh nguyên của nó, năng lượng của nó!
Lúc tiểu tang thi vương liều mạng ăn tang thi cấp cao bên trong để thăng cấp, Tần Nguyệt cũng chú ý tới con tang thi quái dị này, rốt cuộc con tang thi có thực lực hoàn toàn không phù hợp với cấp bậc này từ đâu mà tới?
Bỏ ba miếng tinh hạch tới tay vào trong túi áo, cũng không ruồng bỏ vì không đủ cấp, bóng dáng Tần Nguyệt chợt lóe, lúc muốn đuổi qua tiêu diệt nó đang thu tinh hạch, đột nhiên hơi thở quanh thân tang thi nhỏ xảy ra thay đổi, toàn thân nó nhấc lên hơi thở kinh khủng!
Thăng cấp rồi hả?
Tần Nguyệt ngạc nhiên dừng bước, rốt cuộc ngay lúc lập tức tiến lên lý trí cô đang đợi để ngừa nó điên cuồng lắc lư, cuối cùng cô quyết định nghe theo trực giác của bản thân, lại chờ một chút, nếu dự đoán sai thì chỉ phiền phức một chút, cô vẫn có thể lấy đi tinh hạch của nó.
Ào ào vũ bão, biến cố ở bên này khiến cho nhóm Dị năng giả ở nhiều phía khác chú ý.
"Xảy ra chuyện gì? Tang thi phía bên tôi không thích hợp." Dị năng giả hệ Không gian dẫn đầu phản ứng, nói.
"Đội bên kia nói chút tình hình đi." Một Đội trưởng Dị năng giả của một đội nhỏ lập tức kêu lên với người cách đó không xa, chuyện này, mọi người đều sôi nổi nhận ra được ngọn nguồn, cũng là biến cố phía sau trong tang thi triều: "Sao vậy, tang thi đều dừng lại."
"Mẹ nó, đừng xảy ra chuyện gì nguy hiểm nha, ông đây sắp không chịu được nữa."
Sau khi tiểu tang thi vương ăn hết một viên tinh hạch cuối cùng, rốt cuộc hơi thở trên người cũng ổn định lại, nó vừa thăng cấp xong lập tức kêu gào ba tiếng, tất cả tang thi dừng lại một giây, sau đó tự nhiên cả đoàn chuyển qua một hướng, đi tới chỗ tiểu tang thi vương chỉ huy.
"Sao lại thế này?" Một Dị năng giả hệ Hỏa há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh lạ lùng này: "Tang thi triều rút! Ai nói với tôi, tôi đang nằm mơ đúng không?"
"Nằm mơ cái rắm, buông ông đây ra." Tuyết Triệt lập tức đá văng Dị năng giả tới gần cậu, lập tức đi đến chỗ Tần Nguyệt.
"Ơ, tình huống đặc biệt à." Trì Li buông đàn vi ô lông cười cười, anh nói với Bắc Diễn: "Đi, tập hợp đi, Đội trưởng có chuyện muốn nói."
Cái rắm... là anh muốn đi theo xem nháo nhiệt chứ gì.
Bắc Diễn biết Trì Li đang nói đùa, vẫn cất lại mầm móng trong tay đang định thả xuống, những lúc như thế này toàn đội vẫn nên tập hợp với nhau mới tốt: "Ừ."
Tốc độ bỏ đi của tang thi nhanh như tốc độ khi chúng đến, búp bê gỗ của Huyền Nguyệt còn nắm đầu của một tên tang thi chưa kịp bỏ xuống, Huyền Nguyệt sửng sốt, búp bê gỗ lại bị kéo cách vài bước, cậu nhìn Tần Nguyệt, vung tay lên, búp bê gỗ bỏ đầu tang thi xuống, nhân tiện cầm tinh hạch vui vẻ vác dao lớn chạy tới chỗ Huyền Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.