Nữ Phụ Hào Môn Cầm Nhầm Kịch Bản Mẹ Kế
Chương 51:
Chỉ Phiến Nhân K
11/07/2024
Khổng Hiền trừng mắt nhìn cô ta: "Lúc này thì đừng nói nữa."
Tạ Dĩ Dao khóc một lúc thì không muốn khóc nữa nhưng thấy có nhiều người và cả máy quay đều hướng về phía mình, cô bé muốn về nhà...
"Ai nói hạng cuối thì phải tủi thân, ở chỗ chúng tôi, hạng chót còn được nhận cúp nữa cơ." Hứa Trăn đẩy mọi người ra đi vào.
Thấy Tạ Dĩ Dao khóc như một đứa trẻ, nước mắt lưng tròng, cô không nhịn được cười hai tiếng: "Mèo nhỏ, quên mất kế hoạch chúng ta nói trước rồi sao?"
Kế hoạch gì?
Tạ Dĩ Dao cố gắng nhớ lại hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra hai câu: Đạt hạng chót, sau đó tìm người khác xin cơm.
Cô bé lập tức dùng tay che mặt, phải làm sao bây giờ, hình như cô bé đã quên mất kế hoạch mà trước đó mẹ kế đã nói với cô bé rồi.
Hứa Trăn gỡ bàn tay đang che mặt ra, trước mặt Tạ Dĩ Dao đột nhiên xuất hiện một chiếc cúp làm bằng đất sét, tuy trông hơi thô nhưng tay nghề cũng không tệ.
Tạ Dĩ Mục nhớ ra, trước đó khi dẫn khách đi làm đồ gốm, hình như mẹ kế đang mày mò cái gì đó ở góc.
Cậu bé lén đi xem, mẹ kế rất thận trọng giấu đồ đi, còn nói là bảo vật vô giá, làm hỏng thì không đền nổi.
Hóa ra là đang làm cúp.
"Nhận ra chữ trên cúp không?" Hứa Trăn khẽ lắc hai cái.
Tạ Dĩ Dao cẩn thận nhận dạng, đọc to: "Giải hướng dẫn viên nhỏ tận tụy nhất năm, Tạ Dĩ Dao, Tạ Dĩ Mục... Phương Hoài?"
Phương Hoài đứng bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên: "Cháu cũng được giải thưởng sao?!"
Ba hướng dẫn viên nhỏ được nhận giải thưởng cùng với Doãn Doãn và Đường Đường đều rất thích thú với chiếc cúp, đưa tay ra muốn thử.
"Ê ê ê, còn chưa khô đâu, chỉ được xem không được sờ." Hứa Trăn né tránh vòng vây của bọn trẻ.
"Cô Hứa, cháu cũng thích làm đồ gốm, cô dẫn cháu đi làm đi." Thiên thần Đường Đường kéo tay cô không chịu buông.
Doãn Doãn nhìn mẹ một cái, dưới ánh mắt khuyến khích của mẹ cũng tiến lại gần: "Cô... Cháu cũng muốn đi."
Sự không vui của Phương Hoài đã sớm tan biến, vẻ mặt phấn khích nói: "Tớ vừa đi với cô Hứa rồi, tớ biết ở đâu, lát nữa tớ sẽ dẫn các bạn đi cùng!"
Tô Yên Ca nhìn mà huyết áp tăng vọt.
Phương Hoài, thằng nhóc thối tha, mẹ khổ sở lắm mới giành được hạng nhất mà con không vui, Hứa Trăn đưa cho con cái cúp hạng chót mà con lại vui như thế!
Tạ Dĩ Dao khóc một lúc thì không muốn khóc nữa nhưng thấy có nhiều người và cả máy quay đều hướng về phía mình, cô bé muốn về nhà...
"Ai nói hạng cuối thì phải tủi thân, ở chỗ chúng tôi, hạng chót còn được nhận cúp nữa cơ." Hứa Trăn đẩy mọi người ra đi vào.
Thấy Tạ Dĩ Dao khóc như một đứa trẻ, nước mắt lưng tròng, cô không nhịn được cười hai tiếng: "Mèo nhỏ, quên mất kế hoạch chúng ta nói trước rồi sao?"
Kế hoạch gì?
Tạ Dĩ Dao cố gắng nhớ lại hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra hai câu: Đạt hạng chót, sau đó tìm người khác xin cơm.
Cô bé lập tức dùng tay che mặt, phải làm sao bây giờ, hình như cô bé đã quên mất kế hoạch mà trước đó mẹ kế đã nói với cô bé rồi.
Hứa Trăn gỡ bàn tay đang che mặt ra, trước mặt Tạ Dĩ Dao đột nhiên xuất hiện một chiếc cúp làm bằng đất sét, tuy trông hơi thô nhưng tay nghề cũng không tệ.
Tạ Dĩ Mục nhớ ra, trước đó khi dẫn khách đi làm đồ gốm, hình như mẹ kế đang mày mò cái gì đó ở góc.
Cậu bé lén đi xem, mẹ kế rất thận trọng giấu đồ đi, còn nói là bảo vật vô giá, làm hỏng thì không đền nổi.
Hóa ra là đang làm cúp.
"Nhận ra chữ trên cúp không?" Hứa Trăn khẽ lắc hai cái.
Tạ Dĩ Dao cẩn thận nhận dạng, đọc to: "Giải hướng dẫn viên nhỏ tận tụy nhất năm, Tạ Dĩ Dao, Tạ Dĩ Mục... Phương Hoài?"
Phương Hoài đứng bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên: "Cháu cũng được giải thưởng sao?!"
Ba hướng dẫn viên nhỏ được nhận giải thưởng cùng với Doãn Doãn và Đường Đường đều rất thích thú với chiếc cúp, đưa tay ra muốn thử.
"Ê ê ê, còn chưa khô đâu, chỉ được xem không được sờ." Hứa Trăn né tránh vòng vây của bọn trẻ.
"Cô Hứa, cháu cũng thích làm đồ gốm, cô dẫn cháu đi làm đi." Thiên thần Đường Đường kéo tay cô không chịu buông.
Doãn Doãn nhìn mẹ một cái, dưới ánh mắt khuyến khích của mẹ cũng tiến lại gần: "Cô... Cháu cũng muốn đi."
Sự không vui của Phương Hoài đã sớm tan biến, vẻ mặt phấn khích nói: "Tớ vừa đi với cô Hứa rồi, tớ biết ở đâu, lát nữa tớ sẽ dẫn các bạn đi cùng!"
Tô Yên Ca nhìn mà huyết áp tăng vọt.
Phương Hoài, thằng nhóc thối tha, mẹ khổ sở lắm mới giành được hạng nhất mà con không vui, Hứa Trăn đưa cho con cái cúp hạng chót mà con lại vui như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.