Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 21: Cho Anh Một Bất Ngờ

Giang Thành Nhị Lang

11/04/2022

 

Quản lý nhìn sắc mặt của Tô Chanh, hỏi thăm: “Chào tiểu thư, cô không hài lòng với cách phục vụ của Liễu Âm Âm sao, tôi có thể giúp cô —— " 

"Không phải." Tô Chanh vội vàng ngắt lời, "Tôi rất hài lòng, tôi muốn cho cô ấy đánh giá năm sao, đừng nhớ nhầm!" 

"Tuyệt đối đừng nhầm nhé!” 

"Tôi hiểu rồi, tiểu thư.” 

     . . . 

 
 

Tô Chanh mang tâm tình buồn bã trở lại chung cư. 

Bên ngoài chung cư ban đầu chỉ có siêu thị tiện lợi và một số cửa hàng tạp hóa. Hai ngày nay đã mở thêm một cửa hàng bán đồ ăn vặt, những viên kẹo bông nhiều màu sắc và hình dáng dễ thương được bày trong cửa hàng được trẻ em trong khu chung cư rất yêu thích. 

Tô Chanh dự định cũng đi mua một cái thử xem. 

“Tiểu Chanh tiểu Chanh, ai nha em tới thật đúng lúc, mau, mau giúp chị trông Viên Viên một lúc, chị không nhịn được nữa.” 

Tô Chanh quay đầu nhìn, là mẹ của Viên Viên ở lầu hai, hai người thường xuyên gặp nhau lúc cùng đi đổ rác dưới lầu, có một lần thuận miệng trò chuyện hai câu, phát hiện hai người đều yêu thích truyện tranh, hai người qua lại một hai lần thì thân quen. Mẹ Viên Viên rất hiếu khách, còn thường xuyên mời cô đến nhà ăn cơm, thuận tiện giục cô ra chương mới. Bởi vì chồng cô ấy thường xuyên đi công tác, chỉ có một mình cô ấy chăm con, có đôi khi Tô Chanh không bận rộn cũng sẽ giúp cô ấy một tay. 

Lúc Tô Chanh kịp phản ứng lại đã bị nhét vào tay một bé con mới hai tuổi, trên tay còn đang cầm một cây kẹo bông còn lớn hơn cả đầu cô. 

Ngay sau đó, mẹ của Viên Viên vụt đi như diều gặp gió. 

Tô Chanh đã từng bế Viên Viên mấy lần, bé con cũng thích Tô Chanh, vừa nhìn thấy cô liền cười toe toét, “Dì Chanh ~ " 

"Gọi tỷ tỷ." Tô Chanh có chút Tô Chanh bất mãn vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Viên Viên. 

Tiểu Viên Viên không sợ hãi chút nào còn cười hì hì chảy hết cả nước miếng, Tiêu Chanh lấy khăn giấy trong túi ra nhanh chóng lau cho bé con.

Tiểu bảo bảo mới 2 tuổi vừa mềm lại đáng yêu, Tô Chanh đặt bé con ngồi xuống đất, nhàm chán nghịch ngợm bàn tay nhỏ của bé. Một lát sau hỏi bé: "Viên Viên, kẹo bông ăn ngon không?” 

Tiểu bảo bảo đơn thuần vừa liếm kẹo bông vừa trả lời dì Chanh Chanh: “Ngon." 

"Viên Viên có thích tỷ tỷ không?” 

“Thích ~ " 

" Vậy cho tỷ tỷ một miếng kẹo bông được không?” 

Tiểu Viên Viên cảnh giác nhìn Tô Chanh một cái, sau vài giây đấu tranh tư tưởng căng thẳng, bàn tay nhỏ bé so so: "Một chút xíu thôi nha ~" sau đó đem kẹo bông đưa tới bên miệng Tô Chanh, đôi mắt đen to tròn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm . 

Tô Chanh há miệng trêu trọc bé con: "Vậy chị ăn đây.” 

"Ừm ân." 

Một giây sau. 

Tiểu Viên Viên trơ mắt nhìn kẹo bông của mình đã bị cái miệng to của Tô Chanh cắn một cái thật lớn, kẹo bông bị cắn không còn hình dạng tròn trịa ban đầu. 

Hai người một lớn một nhỏ ngây ngô nhìn nhau, sau đó Tiểu Viên Viên tròn miệng chẹp chẹp, oa một tiếng khóc lên: “Dì, miệng của dì thật to. . ." 

Tô Chanh cười không nổi, nuốt kẹo xuống, "Được rồi được rồi, tỷ tỷ mua cho bảo bối cái khác nhé." Vừa dứt lời, tiếng gào khóc của Tiểu Viên Viên lập tức biến mất, duỗi ra hai đầu ngón út: "Mua hai cái." 

"Không vấn đề." Tô Chanh lấy giấy lau lau nước mũi cho bé con, bế bé con chuẩn bị đi đến cửa hàng đồ ăn vặt. 

“Lớn như vậy rồi còn tranh đồ ăn với trẻ con, ấu trĩ .” 

Ai vậy, ai lại xen vào chuyện của người khác vậy. 

Tô Chanh lập tức dừng bước, quay đầu trông thấy Tần Quyết mặc một bộ âu phục cao cấp, chỉnh tề, đôi chân thon dài bước từ trên Rolls-Royce xuống. 

Tô Chanh nhìn người rồi lại nhìn xe, cô thèm thuồng. 

Bao giờ cô mới mua nổi Rolls-Royce a! 

“Em đang chơi đùa với bé con thôi.” Tô Chanh cong mắt nhìn bé con trong ngực, sau đó nhìn về phía Tần Quyết: “Sao anh lại đến đây?” Không phải là muốn lấy lại 35 tỷ của cô chứ? 

"Không phải." Tần Quyết tức giận nói, biểu hiện của cô là thế nào đây. 

Tô Chanh: “Hả?” 

Tần Quyết tức giận nói: "Chẳng lẽ không phải em đang nghĩ tôi đến đây để lấy lại 35 tỷ sao?” 

Tô Chanh: ? ? ? 

Sao anh ta biết được cô đang suy nghĩ gì? ! ! ! 

Tô Chanh ngượng ngùng nhéo nhéo ngón tay nhỏ của tiểu bảo bảo che giấu sự chột dạ của mình, đang muốn giải thích cô tuyệt đối không có nghĩ như vậy thì mẹ của Viên Viên quay lại. 

“Tiểu Chanh cảm ơn em, ai u hai ngày nay chị bị táo bọn, thật vất vả mới ra được, khó chịu chết mất.” 

Tô Chanh hắng giọng một cái nhắc nhở cô ấy; "Lâm tỷ, đừng trách em không nhắc nhở chị nhé, nơi này vẫn còn có người khác đấy!” 

Mẹ Lâm quay đầu lại, Wow, là một đại soái ca! Cũng may cô là một người phụ nữ đã lập gia đình, trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cô cũng không cảm thấy xấu hổ, đẩy Tô Chanh, trêu ghẹo nói: "Đây là bạn trai em sao , quá đẹp trai rồi.” 

"Lâm tỷ." Tô Chanh nhanh chóng giải thích: “Chị đừng nói bậy, anh ấy đẹp trai không sai, nhưng anh ấy không phải bạn trai em, anh ấy, anh ấy là . . ." Có thể thấy thuộc tính chân chó của Tô Chanh đã ăn sâu tận xương tủy, lúc giải thích vẫn không quên tiện thể khen ngợi Tần Quyết. 

Mắt nhìn Tần Quyết, thấy anh không có phản ứng gì, Tô Chanh khẳng định nói: “Anh ấy à bạn của em.” 

Lâm tỷ không tin, còn muốn hỏi, Tô Chanh đưa tay đẩy cánh tay của cô ấy: "Ai nha được rồi, đừng nói nữa, Viên Viên ị đùn rồi, chị mau đi thay quần cho nó đi.” 

Tiểu Viên Viên cũng giúp đỡ Tô Chanh, tay nhỏ bịt lấy mũi : “Thối thối.” 

 Lâm tỷ chỉ có thể không cam lòng ôm bé con trở về. 

Tô Chanh tươi cười giải thích: “Phụ nữ có gia đình đều thích Bát quái , cứ thích nói hươu nói vượn, anh đừng để ý nha.” 

Tần Quyết hôm nay rất dễ nói chuyện: “Em đã không để ý thì tôi có gì mà phải để ý" 

"Vậy là tốt rồi." Tô Chanh tò mò hỏi, "Đúng rồi, anh tới tìm em làm gì vậy?” 

Nếu không phải đến tìm cô để đòi tiền, cô thực sự không nghĩ ra đang êm đẹp sao đột nhiên anh lại tới đây. 

Anh đến tìm cô, đúng là mặt trời mọc ở hướng tây. 

“Không phải em muốn trở thành em gái tôi sao.” Tần Quyết giật giật khóe miệng, bước tới đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn chặn tầm mắt của Tô Chanh, điều khiến cô càng hoảng hốt chính là câu nói sau đó của hắn: “Người dì tốt của em bảo tôi đến bồi dưỡng tình cảm anh em với em." 

Bồi dưỡng tình cảm anh em. . . 

Tô Chanh mắt to trợn tròn, bị doạ đến mức suýt chút nữa sặc nước bọt, dư vị keo bông ngọt ngào trong miệng bỗng trở nên đắng chát : "Khụ, khụ. . ." 

Tần Quyết không kiên nhẫn đưa tay vỗ vỗ lưng cô: “Thế này mà đã bị doạ sợ, bình thường sao không thấy lá gan của em nhỏ như vậy. Lúc lừa tôi không phải to gan lắm sao." 

"Khụ, khụ. . ." Tô Chanh càng ho khan lợi hại hơn. 

Hít sâu mấy lần, sau khi bình ổn cảm xúc, Tô Chanh vội vàng nói: “Em rất trung thực, sao em dám lừa anh chứ. . ." Thanh âm càng càng lúc càng nhỏ càng chột dạ. 

Mặc dù cô am hiểu giảo biện, nhưng nói đến 'Trung thực' , từ này không phù hợp với khí chất cá nhân cô, trong tiềm thức vẫn cảm thấy có chút giả dối. 

Dứt khoát nói sang chuyện khác, “Không phải là anh không đồng ý sao, sao còn. . ." Tôi còn nhỏ anh đừng có gạt tôi, anh mà nghe lời mẹ anh thế sao? 

Cũng may Tần Quyết cũng không thèm nhiều lời với cô, trực tiếp trả lời vấn đề phía sau. 

“Đúng là tôi không đồng ý." Tần Quyết nhíu mày, nhìn đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Vậy em bảo người dì tốt của em đừng đến làm phiền tôi nữa.” 

Dì Tần thật sự quá cố chấp, Tô Chanh đã cảm nhận được sự cố chấp của bà từ khi cô bị một lừa ba gạt bắt ép phải tham gia tiệc sinh nhật lần trước. Cho nên việc bà bắt cô và Tần Quyết phải bồi dưỡng tình cảm anh em thật chẳng có gì lạ, cũng thực làm khó anh. . . 



Thế nhưng ý định trở thành con gái nuôi của dì Tần là do chính cô nghĩ ra, cô cũng không thể tát vào mặt mình, đi tìm dì Tần bảo bà đừng làm vậy, hành động như vậy không phải quá mâu thuẫn sao, làm sao cũng không thể nói nổi . . . 

“Em. . ." Tô Chanh khó xử mở miệng, cái này cũng không thể trách cô đúng không, cũng không thể đẩy hết mọi vấn đề sang cho cô chứ. 

Biết Tô Chanh cũng không thể nói được gì, Tần Quyết cũng không làm khó cô, cúi đầu nhìn vào mắt của cô, hỏi một vấn đề khác: “Kim cương tôi tặng cho em sao em không dùng. . ." 

“Hôm nay em không trang điểm ." Vấn đề này cô biết. 

Câu hỏi của thẳng nam lại được đưa ra: "Vì sao không trang điểm thì không thể dùng?” 

Tô Chanh: ". . .”Cô nên giải thích thế nào đây? 

Làm sao cô có thể nói với anh rằng nếu cô không trang điểm mà đính kim cương lên mắt thì nhìn sẽ rất ngốc đây? Nếu cô giải thích như thế anh có thể hiểu không? 

Nói đến điều này, Tần Quyết rất không hài lòng: "Tô Chanh, em không có phép lịch sự căn bản nhất khi được người khác tặng quà sao? Cả một ngày rồi, lời cảm ơn của em đâu?" 

Anh còn mặt mũi để bàn về chuyện lễ phép với cô? Những lúc anh châm chọc cô sao không nghĩ tới như thế cũng rất không lễ phép với cô.   

Lời cảm ơn của cô. . . Bị chó ăn mất rồi! 

Tô Chanh cúi đầu nói thầm trong lòng, hơn nữa có phải anh đã quên rồi không, trước đó anh đã kéo tất cả phương thức liên lạc của cô vào danh sách đen, vậy cô làm sao để cảm ơn? Dùng ý niệm sao! 

Vân vân. 

Tô Chanh linh cơ khẽ động, đột nhiên nghĩ ra một ý hay. 

"Tần Quyết, em cầm nhiều tiền của anh như vậy, hôm nay còn nhận quà của anh, mặc dù nói là quà tạ lễ bởi vì lần trước em giúp anh, nhưng vẫn là quá quý giá, thực ra em vẫn rất ngại.” Tô Chanh nhăn nhăn nhó nhó nói. 

Tần Quyết không chút lưu tình vạch trần cô: “Cái da mặt này của em mà còn biết ngại?” 

". . ." Tô Chanh bị anh làm cho nghẹn lời, mặt dày mày dạn làm như không nghe thấy, kiên cường nói tiếp: “Thực ra em vẫn luôn muốn cảm ơn anh, chỉ là không tìm được hội, nhưng em cũng vừa nghĩ đến chuyện làm sao để cảm ơn anh đó!” 

"Ồ?" Tần Quyết thấy hai mắt cô sáng ngời, bất giác cong môi, làm sao có thể chân thành cảm ơn anh? 

"Ngày mai, anh đến số 987 Đường Ôn Hải, là một nhà hàng Pháp, em đảm bảo anh sẽ thấy một điều bất ngờ, đến lúc đó tâm trạng của anh sẽ trở nên rất vui vẻ." Tô Chanh thần thần bí bí nói. 

Nhà hàng Pháp? Mời anh ăn cơm? Cái này cũng gọi là bất ngờ? 

Tần Quyết hừ lạnh một tiếng. 

Tô Chanh nghe thấy, tâm tình kích động nhạt đi, có hơi thất vọng nói: “Ngày mai không phải là anh bận rồi chứ?” 

Cũng đúng, bá đạo tổng tài đều rất bận rộn. 

“Tôi sẽ sắp xếp.” Tần Quyết đưa tay nhìn đồng hồ: “Buổi tối sẽ trả lời em.” 

"Có thể có thể." Tô Chanh không có gì để nói, anh muốn trả lời lúc nào cũng được, dù sao cô đã hỏi qua rồi, Liễu Âm Âm làm một tuần 5 buổi, có nhiều thời gian. 

Tần Quyết ơi Tần Quyết, tôi sẽ giúp anh sớm gặp mặt nữ chủ, kết thúc quá trình ngược sớm hơn, đại kết cục hoàn mỹ. 

Tha cho bia đỡ đạn là cô một mạng đi! 

Trong tiểu thuyết gốc cuộc gặp gỡ giữa Tần Quyết và nữ chủ còn muộn hơn, Tô Chanh nhớ hình như bọn họ gặp nhau tại thời điểm Tần Quyết thu mua một công ty nào đó, nữ chủ làm việc ở công ty đó. 

Trợ lý như cô cũng không tệ lắm phải không? 

Để đền bù cho việc hôm nay cô đã làm nữ chủ bị thương, cô phải kéo nhanh tiến độ. 

Hi vọng hai người có thể sớm happy ending. 

Cô không muốn làm nữ phụ độc ác, cô muốn làm Hồng Nương. 

Amen! 

Chuyện bồi dưỡng tình cảm anh em đã xong, chính sự cũng bàn xong, nhìn  sắc mặt Tần Quyết Tô Chanh biết anh đã mất kiên nhẫn rồi, quả thực hôm nay anh có thể kiên nhẫn nói với cô nhiều như vậy đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy. Tô Chanh đang định quan tâm mở miệng tiễn anh trở về. Lúc này Lâm tỷ vừa trở về thay tã cho Viên Viên lại xuất hiện, con mắt liếc qua liếc lại giữa Tô Chanh và Tần Quyết,  Bát Quái trong mắt đều không giấu nước. 

Trên tay tiểu bảo bảo còn cầm hai cái kẹo bông vừa mua, tiểu Viên Viên hào phóng duỗi tay nhỏ ra đưa cho Tô Chanh một cái: “Dì Chanh, cho dì nè.” 

“Cảm ơn Bảo Bảo." Tô Chanh vui vẻ nhận lấy. 

Tần Quyết vừa mới xuống xe đã thấy cô đang dành kẹo bông với một đứa trẻ, thật là ngây thơ. 

“Em rất thích ăn kẹp bông sao?” Ngữ khí mang theo sự ghét bỏ. 

Tô Chanh liếm liếm kẹo bông, không chút xấu hổ nói: “Đây là tấm lòng của Tiểu bảo bảo mà, em không nhận tiểu bảo bảo sẽ không vui." 

Tần Quyết: ". . ." Chính là cô muốn ăn. 

Bởi vì một câu nói của Tô Chanh, con gái đương nhiên đều thích ăn đồ ngọt rồi, em cũng là con gái mà. 

Hậu quả chính là Tần Quyết lôi kéo mua cho cô mấy cái kẹo bông,  kết thúc chuyến đi 'vun đắp tình cảm anh em' hôm nay rồi tiêu sái rời đi. 

Lưu lại Tô Chanh đứng ôm mấy cái kẹo bông, còn có mấy đứa bé đứng xếp hàng đằng sau đang khóc vì hâm mộ, khóc lóc hô hào tại sao tỷ tỷ có nhiều kẹo bông như vậy mà các bé chỉ có thể mua một cái. 

Có một dì đang ôm cháu phía sau lớn tiếng nói, “Con muốn ăn thì chờ con lớn rồi cũng bảo bạn trai con mua cho!” 

Tô Chanh: ". . ." Câu nói ‘Em thử không ăn hết xem’ của Tần Quyết vẫn còn văng vẳng bên tai. 

Dì ơi dì có biết câu nói của dì rất phiến diện không! 

Tô Chanh không phải kẻ ngốc, anh bảo cô ăn hết thì cô phải ăn hết sao? Dù sao anh đã đi rồi, Tô Chanh đem kẹo bông trong tay toàn bộ chia cho mấy đứa bé.    

Xong! 

     . . . 

Hứa Bác Ngôn đánh bóng rổ từ trường học trở về, cả đầu đầy mồ hôi.

Ở cổng chung cư, Hứa Bác Ngôn nhìn thấy một chiếc xe mang biển số quen thuộc từ từ đi ra, hưng phấn vẫy vẫy tay. 

Chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại, cửa sổ xe phía sau được hạ xuống, lộ ra thân ảnh của người trong xe người . 

“Anh, sao anh lại ở đây, anh tới tìm em sao?” Hứa Bác Ngôn rũ rũ mồ hôi trên đầu, Tần Quyết ghét bỏ ngả người ra sau, nhàn nhạt nói: “Cậu cũng ở đây?” 

"Đúng vậy.” Hứa Bác Ngôn trả lời, sau đó ý thức được anh nói một chữ cũng, thất vọng thở dài : “Hoá ra không phải anh đến tìm em à.” 

Tần Quyết lười để ý đến cậu, “Cậu có việc gì sao?” 

Hứa Bác Ngôn cười thật thà: "Không có việc gì không có việc gì." 

Chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi rời đi. 

Xe đi được một đoạn, Tần Quyết đột nhiên nhớ tới chuyện Hứa Gia Diệu nói trong quán bar ngày hôm đó. Hứa Gia Diệu nói cậu nhóc này mới quen một người bạn làm nghề vẽ truyện tranh, rất xinh đẹp, gọi là Chanh tỷ. 

Ồ, Chanh tỷ. 

     —— 

Sau khi về đến nhà, Tô Chanh mệt mỏi nằm trên ghế sô pha giả chết, cô luôn cảm thấy gần đây cô quá yếu ớt, không phù hợp với tiêu chuẩn sống của nữ phú hào có hàng nghìn vạn, cô giàu như vậy sao có thể để mình mệt mỏi được chứ?   

Mở điện thoại ra nhìn thoáng qua số dư tài khoản sau đó lại hài lòng đóng lại. 

Sau đó mở ra trang web mua hàng online nào đó. 

Utraman hoang dã? Huyết thống thuần khiết, dễ nuôi? 

Mua về xem xem. 

7 anh em hồ lô nuôi trong nhà, đại oa nhảy. lầu mở bán? 



Mua về xem xem. 

Nội Mông Cổ tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm 

Mua về xem xem. 

Tổng cộng mất gần 1 triệu. 

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, Tô Chanh lại bắt đầu chọn mua những vật dụng cần thiết, gần đây cô đã thêm một không gian ở phòng khách chuyên đựng đồ trang điểm.     

Tủ đã dọn xong, chỉ là có chút trống rỗng, vẫn chưa được bày đầy, khó coi. 

Nghe nói kem nền của YSL dùng rất thích, phù hợp với làn da hỗn hợp thiên khô như cô, Tô Chanh dự định dùng thử, đã chọn xong, kết đơn, thanh toán, tiêu phí 10 triệu. 

Bảng phấn mắt 12 màu National Geographic này nhìn cũng không tệ, Tô Chanh xem đánh giá, cũng được, kết đơn, tiêu phí 2 triệu. 

Mặt nạ SKII, mua 5 hộp, tiêu phí 7 triệu. 

Cái váy này cũng không tệ, còn có đôi bông tai này, đẹp quá. chốt mua. 

     . . . 

Hôm nay tiêu phí mất hơn 30 triệu. 

Tiêu tiền thật khiến cho con người ta vui vẻ, sau khi tiêu tiền Tô Chanh cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, lại gọi đồ ăn khuya, cô gọi sườn cừu nướng tê cay, suất lớn, nhất định rất ngon! 

Sườn cừu nướng được giao đến, quả nhiên một suất rất lớn, Tô Chanh một mình không thể ăn hết, đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà hàng xóm. Tô Chanh liền mời Hứa Bác Ngôn đệ đệ cùng ăn. 

Hứa Bác Ngôn vừa đánh bóng rổ xong cũng có chút đói nên không có từ chối, sau đó hai người liền cùng nhau ngồi gặm sườn cừu. 

Tô Chanh nhớ tới Hứa Bác Ngôn cũng là sinh viên Đại học Bắc Kinh, thuận miệng hỏi một câu: “Em quen biết Từ Tử Diệu không?” 

Hứa Bác Ngôn bình thường cũng không để ý xung quanh quá nhiều, cậu nghĩ nghĩ sau đó nói: "Không thân lắm, cậu ta học năm nhất, hình như cậu ta có rất nhiều người theo đuổi.” 

“Sao chị lại biết cậu ta?” 

Tô Chanh: "Lần trước gặp ở quán bar, hôm nay lại tình cờ gặp lại, còn thêm Wechat với cậu ấy, chị nhớ em cũng học đại học Bắc Kinh nên thuận miệng hỏi chút thôi.” 

Hứa Bác Ngôn phản ứng rất mạnh, sườn cừu cũng không ăn nữa, miệng đầy dầu mà vẫn còn bĩu môi: "Không phải chứ Chanh tỷ, chị lại có thêm một đệ đệ nữa à? Vậy em vẫn là đệ đệ đứng số một trong lòng chị phải không?” 

Tô Chanh vội vàng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy miếng sườn cừu thơm phức trong miệng trở nên khó nuốt. 

Cay con mắt cay con mắt. 

Hứa Bác Ngôn: ". . . Quá đáng, trong truyện tranh của chị Mộ Dung Thành không phải cũng bĩu môi như thế sao?” 

Tô Chanh có chút ngoài ý muốn: “Em vẫn xem sao? Chị còn tưởng em đã từ bỏ rồi.” 

“Vâng.” Hứa Bác Ngôn gật gật đầu, “Em cảm thấy rất hay, hôm qua em còn đăng trên vòng bạn bè của em để giúp chị tuyên truyền đấy, chị nhìn thấy chưa?” 

“Thấy rồi thấy rồi, cảm ơn đệ đệ nha.” 

“Đừng khách khí." Hứa Bác Ngôn kiêu ngạo gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy em vẫn là đệ đệ đứng đầu trong lòng chị chứ?” 

Tô Chanh: ". . . " đây là học sinh tiểu học sao? 

Ăn xong bữa khuya, Tô Chanh ra sức phác hoạ bản thảo, sau khi hoàn thành thì lưu lại. 

Lúc sắp đi ngủ thì có tiếng báo có tin nhắn trên điện thoại, Tô Chanh tưởng là cô nàng trọng sắc khinh bạn Trương Nhược Ngọc nhắn tin cho cô báo cáo tình hình. 

Nhìn điện thoại mới phát hiện là tin nhắn của Tần Quyết! ! ! ! ! Hắn ta vậy mà đã lôi cô từ trong danh sách đen ra rồi! 

Mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có hai chữ: "Thời gian." 

Xem ra là sẽ đến. 

Tô Chanh vội vàng trả lời tin nhắn: "Hai giờ chiều, sau khi vào nhà hàng anh phải nhìn kỹ xung quanh nhé, nhìn thấy người đó anh nhất định sẽ cảm thấy rất đặc biệt, đó chính là món quà em chuẩn bị cho anh.” 

Tô Chanh không thể nói nhiều hơn. 

Nhiệt tình quá hoá dở, cô phải biết điểm dừng. 

Hơn nữa trong phim truyền hình tiên hiệp không phải thường xuyên xuất hiện câu tiết lộ thiên cơ sẽ bị trừng phạt sao. 

Không nói nhiều, cái khác thì để thuận theo duyên phận của bọn họ đi. 

Đợi ngày mai anh ta gặp nữ chủ rồi cô sẽ gửi tin nhắn cho anh: “Anh bạn, Anh hài hòng với những gì mình đã thấy chứ?” Ôi nguyệt lão như cô quá hoàn hảo rồi! 

Tin tức gửi tới về sau, Tô Chanh nằm ở trên giường chờ hắn hồi phục, chờ ngủ cũng chưa lấy được. 

Thật không có lễ phép! 

     —— 

Trong truyện tranh, một thanh niên trẻ tuổi trên mặt có vết thương ánh mắt sắc bén đang bị đè xuống đất hai đầu gối quỳ xuống, nội dung đoạn đối thoại là: “Có bản lĩnh thì đánh chết tao đi.” 

Mà một bên khác, thanh niên ngậm một ngọn cỏ trong miệng biểu lộ cà lơ phất phơ ngồi xổm xuống nâng mặt của nam nhân đang quỳ lên: “Mày chính là phế vật ." 

Tên của nhân vật đang quỳ là Đạo Minh Quyết. 

Mà tên của nam nhân phách lối kia là Mộ Dung Thành. 

Tần Quyết mặt không đổi sắc tiếp tục lật sang trang bên, ngón tay trái gõ gõ lên mặt bàn, bàn làm việc bằng gỗ phát ra âm thanh nặng nề, trong căn phòng yên tĩnh khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi. 

Trang kế tiếp, nam nhân tên Đạo Minh Quyết , bò chuồng chó. 

Lại lật trang tiếp theo, nam nhân tên Đạo Minh Quyết, bị đạp gãy ngón tay. 

Nhìn vào thần thái và khí chất ẩn ẩn toát ra sự quen thuộc trong truyện tranh của nhân vật Đạo Minh Quyết cùng tên không cùng họ với anh, Tần Quyết cũng có thể biết nguyên bản nhân vật này là ai, độ trùng lặp nhân vật cao không cần phải nói. 

Lật đến trang chi tiết, tác giả của tập truyện tranh này gọi quả cam nhỏ tròn tròn, hình đại diện cũng là quả cam hoạt hình nhìn rất đáng yêu. 

Khóe môi Tần Quyết chậm rãi cong lên, xem ra quả cam nhỏ này có oán niệm rất sâu với anh. 

Ngoài mặt thì khúm núm, nịnh nọt vuốt mông ngựa nhưng sau lưng thì ngược lại. 

Cô giỏi lắm! 

Sau khi xem hết nội dung truyện tranh của vị quả cam nhỏ này, Tần Quyết nhìn giao diện bên trên hiển thị hai chữ 'Thuần yêu' , Tần Quyết rơi vào trầm mặc. 

Lúc này, tiếng tin nhắn WeChat vang lên, Tần Quyết mở ra xem thấy là tin nhắn của Hứa Bác Ngôn gửi tới. 

Trong khung chat gửi một loạt biểu cảm tươi cười, "Quyết Ca, anh thấy thế nào? Truyện tranh mà Chanh tỷ vẽ có phải rất đẹp hay không.” Hứa Bác Ngôn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như ông trời đã định trước việc cậu phải bị truyện tranh của Chanh tỷ tàn phá, tội ác này không thể để cho một thẳng nam như cậu phải gánh chịu một mình, vì vậy cậu không chỉ huy động mấy thằng bạn cùng phòng ký túc của cậu cùng xem mà cậu còn gửi cho tất cả đàn ông trong vòng bạn bè của cậu bao gồm anh trai cậu, Quyết ca v.v cùng xem 

Tần Quyết xem tin nhắn mà Hứa Bác Ngôn gửi tới vài giây, vẫn chưa trả lời vấn đề của cậu ta: “Quan hệ giữa cậu và cô ấy rất tốt?" 

Hứa Bác Ngôn: "Rất tốt, em và Chanh tỷ là hàng xóm, quan hệ rất tốt. Chanh tỷ là người rất tốt, chị ấy còn thường xuyên mời em ăn cơm nữa.” 

Tần Hàm rũ mắt xuống, lông mi đen dài chặn lại cảm xúc trong mắt, bổ thẳng một đao: “Cậu thích cô ấy?” 

Một giây sau Hứa Bác Ngôn liền gửi tin nhắn trả lời: "Ha ha ha ha ha, làm sao có thể , Chanh tỷ nói em rất giống đệ đệ thất lạc nhiều năm của chị ấy, giữa bọn em chỉ là tình cảm chị em đơn thuần thôi.” 

Tần Quyết nhìn tin nhắn ‘Đệ đệ thất lạc nhiều năm' trong khung chat hai giây, khẽ cong môi, sau đó hỏi, “Lúc nào cô ấy đăng chương mới?” 

Hứa Bác Ngôn cảm thấy hôm nay Quyết Ca rất nhiệt tình với cậu, bình thường Quyết ca cơ bản đều không trả lời tin nhắn của cậu, hôm nay còn hỏi cậu nhiều vấn đề như vậy, quả nhiên người có chung sở thích thì có thể rút ngắn khoảng cách, nghĩ tới đây Hứa Bác Ngôn rất vui sướng trả lời: "Chanh tỷ mỗi tuần sẽ đăng hai chương, theo thứ tự là thứ hai và thứ năm. Quyết Ca anh cũng thích truyện tranh mà Chanh tỷ vẽ sao? Em đã nói mà, Chanh tỷ thực sự vẽ rất đẹp, kịch bản vừa hài hước vừa cẩu huyết, rất gay cấn a ha ha ha ha ha ha, anh nhìn cái tên Đạo Minh Quyết kia xem, quá thảm!" 

Tần Quyết: ". . ." 

Nhận được đáp án mình cần, Tần Quyết không trả lời tin nhắn của cậu nữa ,  đóng lại giao diện Wechat, tiện tay đánhlên khung tim kiếm hai chữ ‘ Thuần yêu ‘, một phút sau, Tần Quyết hít sâu một hơi,  chỉ cảm thấy gân xanh trên chán đang nhảy loạn! 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook