Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 17:

Giang Thành Nhị Lang

11/04/2022

Này, anh đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? 

Anh vậy mà lại nghĩ rằng cô đang đổi cách khác để thu hút sự chú ý của anh, vẫn chưa chết tâm đối với anh. Vậy đây là cách anh nhìn nhận cô trong suốt thời gian qua sao? 

Ông trời ơi! Tất cả những gì cô làm chỉ là để cứu lấy mạng nhỏ của mình! Hơn nữa, ai ghen tị với nữ nhân viên đó, ai cố ý mắng mỏ anh ta, ai nói lời ngọt ngào với anh ta! ! ! ! ! 

Khoảng thời gian này trong mắt anh ta là chỉ là thủ đoạn theo đuổi của cô. Vậy không phải kết quả lại giống như nguyên tác sao? 

Tô Chanh sốt ruột liếm liếm môi, cũng không muốn lưu lại đây nữa: "Không, Tần Quyết anh nghe em giải thích. Thứ nhất ở trung tâm thương mại không phải em cố ý đi vào, em thề là em bị Trương Nhược Ngọc đẩy vào, cô ấy cũng có thể làm chứng cho em, em chỉ muốn xem náo nhiệt một chút thôi, về phần nữ nhân viên kia, em cảm thấy cô ta và anh rất xứng đôi, làm gì có chuyện em muốn làm cô ấy mất mặt. " 

Cô chưa nói xong đã bị Tần Quyết ngắt lời, tựa hồ không muốn nghe thấy lời ngụy biện của cô: "Không có?" 

Tần Quyết tức giận cười, trên mặt lộ ra vẻ khó lường, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tô Chanh, đột nhiên nói: "Tô Chanh, nếu em có ý nghĩ này thì cứ việc nói thẳng ra, không ai bị trừng phạt vì nói sự thật cả.” 

Lời của anh ta là có ý gì? Tô Chanh sững sờ, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ! 

Anh ta lại đang thăm dò cô sao? 

Chắc chắn là vậy! 

Cố ý bảo cô thừa nhận, nếu cô thừa nhận vẫn còn ý định với anh ta, vậy cô chết chắc rồi ! Con chó tâm tư bại hoại! 

Cũng may, cô không phải nguyên chủ, những lời cô nói đều là sự thật, cô không bị trúng bẫy của hắn đâu! 

Tô Chanh vội vàng gật đầu: “Những lời em nói đều là thật lòng, thật sự thật sự, em không muốn thu hút sự chú ý của anh! Anh đừng lo.” 

Sợ những lời mình nói ra không đủ trân thành, Tô Chanh thậm chí còn giơ ba ngón tay lên thề để chứng minh sự trân thành của bản thân! 

“Em thề--" 

"Câm miệng." 

Mỗi lời Tô Chanh nói ra làm sắc mặt Tần Quyết càng tối sầm lại: "Đây là suy nghĩ thật của em sao?" 

Tô Chanh vội vàng gật đầu: “Thiên chân vạn xác, ai nói dối là chó con.” 

Tần Quyết lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt do dự dừng trên mặt cô, Tô Chanh cũng ưỡn ngực đứng thẳng người, không sợ hãi nhìn anh. 

Rất lâu sau. 

Tần Quyết lên tiếng, giọng điệu mang chút nộ khí không giải thích được: "Tốt lắm." 

Anh quay người, thanh âm cực kỳ lạnh lùng: “Nếu những lời cô nói là sự thật thì mong cô hãy tuân thủ lời hứa của bản thân, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, tôi ghét nhất là người nói lời không giữ lời, tôi cũng không có thời gian chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô.”  

    

    —— 

Nửa tháng sau. 

Là một gia tộc giàu có bậc nhất Bắc Kinh, gia tộc Tần thị có rất nhiều nhánh, cũng kết nhiều bè phái, nội bộ tập đoàn Tần thị lại càng lục đục , đấu đá lẫn nhau. 

Tần Quyết nắm quyền điều hành Tần thị mới chỉ trong hai năm ngắn ngủi, các phe phái trong tập đoàn Tần thị lần lượt sụp đổ, hiện tại Tần Quyết đã trở thành người nắm quyền duy nhất của Tần thị, đến lúc này cuộc chiến đấu tranh nội bộ của Tần thị mới dần đi đến hồi kết. 

Mà đây mới chỉ là bắt đầu. 

 
     ... 

Mặt trời đầu hè đỏ rực một góc trời. 

Trong một ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, lão hoà thượng đang nói chuyện cùng một chàng trai trẻ anh tuấn. 

“Con có tâm sự.” Lão hoà thượng thanh âm hiền hoà, không nhanh không chậm rơi xuống một nước. 

Tần Quyết thần sắc tự nhiên xuất ra một quân trắng, đặt xuống một điểm mà suýt chút đã bị bao vây, hững hờ nói: “Sao người nhìn ra được.” 

Lão hoà thượng đã ở trong chùa hàng chục năm, được người ta phong làm đại sư, có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người. 

“Con tâm tư không yên, đã xảy ra chuyện gì?” 

Lão hòa thượng tên là Tần Việt, là chú hai của Tần Quyết, lúc còn trẻ cũng là một nhân vật phong lưu ngang ngược, sau này vì lý do nào đó mà xuất gia, trưởng bối Tần gia đối với chuyện này không nhắc tới một lời, nhưng Tần Quyết biết rõ.. 

Là vì một người phụ nữ. 

Khám phá hồng trần, quy y xuất gia. 

Tần Quyết khịt mũi coi thường, vì một người phụ nữ nữ mà từ bỏ gia nghiệp khổng lồ Tần Thị là việc ngu xuẩn cỡ nào. 

Nhưng cũng bởi vậy, chú hai này không có xung đột lợi ích với hắn, cũng coi như một trong số ít những người mà hắn có thể qua lại. 

Thỉnh thoảng, Tần Quyết cũng sẽ lên núi cùng chú hai đánh mấy ván cờ. 

Chỉ là trong hai năm qua, lão hòa thượng này càng ngày càng nói nhiều. 

Tần Quyết điểm ngón tay trên bàn cờ, "Đừng nói nhiều, đánh cờ đi." 

Lão hòa thượng cầm cờ đen, từ trong một đống quân cờ cẩn thận lựa chọn ra một quân đánh xuống, tiếp tục hỏi: “Con bé là người thế nào." 

Tiểu hòa thượng đứng ở một bên nghĩ thầm, sư phụ hắn càng ngày càng thích giả thần giả quỷ. 

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trên bàn cờ rất lâu vẫn chưa có động tĩnh.   

 Làn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, phá tan sự yên tĩnh của căn phòng. 

Tần Quyết nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cô ấy rất ồn ào.” 

Một lúc sau lại nói : “Nếu cái miệng không dài thì càng tốt”. 

Lão hòa thượng lại muốn mở miệng nói cái gì đó, Tần Quyết đột nhiên ném con cờ trở về, lưu loát đứng dậy, "Có việc, đi trước.” 

Lão hòa thượng lắc đầu, đứa cháu này của ông, từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, rất mạnh miệng. Trên mạng có một câu nói thế nào nhỉ, à , "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực". 

     . . . 

Trợ Lý Hà chờ ở sương phòng bên ngoài, thấy Tần Quyết từ bên trong đi ra, liền vội vàng tiến lên nghênh đón. 

"Tần tổng, tôi vừa mới nhìn thấy Tô Chanh tiểu thư cùng Trương tiểu thư đang dâng hương, ngài có muốn đi qua đó không.” 

Tần Quyết dừng bước chân , lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Cậu rất nhàn phải không? Sao tôi phải đi gặp cô ta?” 

"Không có ." Trợ Lý Hà sờ sờ đầu, lần trước gặp cậu thấy quan hệ giữa Tần tổng và Tô Chanh tiểu thư có vẻ như đã tốt hơn, cậu ra ngoài gặp Tô Chanh tiểu thư cũng đến chùa, liền thuận miệng nhắc đến một câu. 

Sao Tần tổng lại phản ứng như vậy. 

Sương phòng được dựng ở phía sau chùa, từ bên trong đi ra rốt cuộc là vẫn phải đi qua khu vực dâng hương. 

Thời gian này vốn cũng không nhiều người dâng hương. 

Giọng nữ liên miên lải nhải lại vừa mềm dính từ bên trái truyền đến, Tần Quyết không tự giác dừng bước chân, quay đầu lại đã nhìn thấy bóng lưng mảnh mai quen thuộc của cô, cô đang thành kính quỳ gối trên đệm bồ đoàn, còn dập đầu. 

"Bồ Tát phù hộ, tín nữ mua một tấm xổ số, còn đầu tư vào mấy quỹ ngân sách,  bất động sản, xổ số cũng tốt, quỹ ngân sách cũng tốt, phòng ở cũng được, dù là cái nào cũng mong Bồ Tát phù hộ phù hộ, con muốn phát tài, con thật sự muốn phát tài, nếu không thể giàu sau một đêm thì hai ngày cũng được, một năm cũng được, con không kén chọn. . ." 

Tần Quyết nhẹ mỉm cười, người phụ nữ này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. 

Có thời gian đi bái Bồ Tát, còn không bằng đến bái anh. Làm chuyện vô ích ở một nơi vô dụng như thế này, trách không được chẳng làm nên trò trống gì. 

"Tần tổng, thời gian không còn sớm. . ." 

Trợ Lý Hà sau lưng nhắc nhở anh. 

Tần Quyết quay người, nhanh chân đi lên phía trước, rời khỏi nơi này. 

     . . . 

Tô Chanh từ đầu tới đuôi không biết Tần Quyết đã từng đến nơi này, cô đắm chìm trong giấc mộng một năm có thể làm giàu, thành kính dập đầu ba cái trước tượng Bồ Tát. 

Lại lung tung nói mấy câu nguyện vọng của bản thân. 

Trương Nhược Ngọc sau khi cắm hương xong, quay đầu: “Cậu cho rằng đây là nơi cầu nguyện hay là nơi giao nhiệm vụ vậy? Bồ Tát hành nghề nhiều năm như vậy, chỉ vì một mình cậu mà phải cực khổ muốn chết." 

“Cậu biết cái gì." Tô Chanh giảo biện: "Đầu năm nay cạnh tranh nhiều, mình không phải là vì đề cao nghiệp vụ năng lực của Bồ Tát sao, không để cho bà bị thời đại đào thải ." 

"Vậy cậu đi bái thần tài đi, sao cậu lại bái Quan Âm Tống Tử?” 

Tô Chanh: ? ? ? 

Cô bái nửa ngày, bái thành Quan Âm Tống Tử? 

Tô Chanh nghe nói cơm chay ở trong chùa này rất ngon, mặt dày mày dạn không chịu đi, nhất định phải ăn xong cơm tối mới đi. 

Trương Nhược Ngọc hùng hùng hổ hổ: “Cậu là heo à, cái gì cũng muốn ăn." 

“Cậu mới là heo." Tô Chanh không cam lòng yếu thế mắng lại. 

Hai người nhược trí đấu võ mồm, chờ cơm chay lên mới yên tĩnh trở lại. 

Trương Nhược Ngọc ăn một miếng, lập tức đánh mặt: "Ừm, đừng nói, thật đúng là rất ngon.” 

"Đúng không. Cái khác mình không dám hứa chắc, nhưng tìm đồ ăn ngon thì mình tuyệt đối là cao thủ. Bắc Kinh có những món gì ngon, mình đều rõ như lòng bàn tay, lần sau mình dẫn cậu đi ăn một nhà hàng chuyên đồ ăn Thái, ngon cực kỳ.” 

Trương Nhược Ngọc nếm thử hai miếng , thở dài một hơi: "Được rồi, mình không thể ăn quá nhiều, mình phải giữ dáng. Cậu cũng ít ăn chút đi, dạo này cậu béo lên rồi đấy!” 

"Cái gì? ! ! !" Tô Chanh giật nảy mình: "Không thể nào, mỗi ngày mình đều tập mà, mình còn đăng ký một lớp yoga, cân nặng cũng không tăng mà.” 

“Lừa cậu thôi ha ha." Trương Nhược Ngọc hướng về phía cô nháy mắt, vụng trộm nói: “Cậu đăng ký tập yoga làm gì, tập cho thân mình kiều diễm mềm mại tặng cho Tần Quyết sao?" 

Tô Chanh: ". . . Cậu có thể bớt đọc mấy truyện ngôn tình khiêu dâm không, không lành mạnh.” 

Trương Nhược Ngọc hắc hắc hai tiếng: “Mình quên không hỏi cậu, lần trước cậu bị Tần Quyết bắt được sau đó thì sao?” 

Nói đến chuyện này Tô Chanh lại bực mình: “Cậu còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này, cậu là đồ phản bội, phàm là người thì đều không thể tắt điện thoại nhanh như vậy chứ.” 

"Không có mà.” Trương Nhược Ngọc vô tội nói: “Mình giả bộ thôi.” 

Tô Chanh: ". . ." Cậu còn có mặt mũi nói ra. 

Tô Chanh đem chuyện ngày đó,... cả chuyện hạ dược cũng bỏ qua không nhắc tới, nói với Trương Nhược Ngọc : "Tóm lại, anh ta bảo mình từ này về sau cách xa anh ta ra, nhìn có vẻ rất tức giận.” Cô sầu mà, nếu như có hệ thống tích điểm, Tần Quyết đạt tới một trăm điểm điểm nộ khí cô sẽ phải quy thiên, nhìn sắc mặt của Tần Quyết ngày đó, cô ít nhất cũng phải đạt tới tám mươi điểm. 

Trước đó cẩn thận từng li từng tí vuốt mông ngựa không chỉ có thất bại trong gang tấc, mà thậm chí khả năng tiến độ còn nhanh hơn nguyên chủ trong bản gốc, nghiệp chướng a! Trong khoảng thời gian này cô cũng đang suy nghĩ có nên chuyển đến thành phố khác, dù sao bọn họ tỉ lệ ngẫu nhiên gặp mặt là quá cao, cái kịch bản này có phải là □□ cẩu huyết ròi không? 

Trương Nhược Ngọc nghe xong nhếch miệng: “Mình cảm thấy không có gì, cùng lắm thì cậu ngủ với anh ta một đêm, mình đảm bảo tức giận đến đâu cũng sẽ tiêu tan.” 

Tô Chanh: ". . . Đã bảo cậu xem ít tiểu thuyết khiêu dâm rồi mà! Hơn nữa! Có phải cậu đã quên, anh ta ghét mình thế nào rồi chứ!” 

“Ừ nhỉ.” Trương Nhược Ngọc nhớ tới chuyện này, dạo gần đây chơi với Tô Chanh, cô đã sắp quên trước kia Tô Chanh đáng ghét đến mức nào.  

Trương Nhược Ngọc đột nhiên nhớ đến: “Vậy tiệc sinh nhật hai ngày nữa của Tần Quyết thì sao, cậu không đi à?” 



"Nói nhảm." Tô Chanh không chút do dự nói: “Mình đương nhiên là không đi rồi.” 

 Cô cũng không phải nguyên chủ, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận nam chủ, cô hận không thể cách anh ta càng xa càng tốt ấy chứ, còn đến tiệc sinh nhật của anh ta, làm sao có thể. Đi để rút ngắn tiến độ tìm chết sao? 

“Nhưng nếu cậu không đi, mẹ Tần Quyết sẽ không vui đúng không?” Trương Nhược Ngọc có chút lo âu nói, mặc dù Tần Quyết rất ghét Tô Chanh, nhưng mẹ Tần Quyết lại rất thích Tô Chanh, nếu không cũng không có chuyện ‘vị hôn thê’ từ bé . Hơn nữa người trong giới đều biết, mẹ Tần nhìn qua thì ôn nhu, kì thực lại vô cùng cường thế, cường thế đến mức ngay cả chuyện tình cảm của con trai cũng muốn can thiệp, huống chi Tô Chanh hiện tại không chỗ nương tựa, làm sao có thể cự tuyệt ý của bà. 

“Hơn nữa mình nghe nói có mấy người xác định là cậu sẽ đi đều đang nghĩ cách sau lưng hãm hại cậu ." 

Tô Chanh: ". . ." 

Hà cớ gì chứ. 

Mọi người sống vui vẻ không tốt sao? Không có việc gì làm thì đến công trường mà bê gạch ý! 

Phía Mẹ Tần Quyết đúng là khó giải quyết, từ sau lần gọi điện thoại lần trước, cũng không lâu lắm, lễ phục mà mẹ Tần Quyết đặt cho cô cũng đã chuyển đến. 

Sợi tổng hợp mềm mại quen thuộc, cắt may ưu nhã, có giá trị không nhỏ. Vô cùng phù hợp với dáng người của Tô Chanh. 

Không thể không nói dì Tần đối với Tô Chanh rất tốt. 

Nhưng phần tâm ý này của bà chủ yếu chính là muốn quyết đấu với Tần Quyết, Tần Quyết chướng mắt Tô Chanh, mẹ Tần nhất định bắt Tần Quyết phải cưới Tô Chanh. Mà Tô Chanh cái gì cũng kém, duy chỉ có dáng người cùng dung mạo là nhất đẳng. Cho nên mẹ Tần đánh chủ ý để Tô Chanh câu dẫn Tần Quyết . 

Nhưng chiến tranh giữa hai mẹ con họ, cô thật sự không muốn tham gia. 

Từ sau lần gặp trước, Tô Chanh gọi điện thoại cho mẹ Tần, muốn nói chuyện với bà, vô cùng thành khẩn nói với bà: "Thật xin lỗi dì Tần, hiện tại con thật sự không thích Tần Quyết nữa, hai người chúng ta thu tay đi." 

Mẹ Tần ở trong điện thoại trầm mặc một hồi: "Không thích? Chanh Chanh.Ta nhìn con lớn lên, lời nói dối này thật sự không có ý nghĩa. Ta mặc kệ con nghĩ thế nào, việc ta muốn con làm còn đều phải làm." 

Mẹ Tần tính cách cứng rắn, không cho phép người khác cãi lại, Tô Chanh nói lời tốt lấy lòng bà vẫn còn có hai phần đường lùi, một khi bà cứng rắn, Tô Chanh hoàn toàn có thể tưởng tượng, bà thậm chí sẽ phái người cướp cô đến biệt thự Tần gia . 

Đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. 

Hai mẹ con nhà này, nhìn đã biết là mẹ con ruột, tính tình đều kém như nhau. 

Xem cô như người đi! 

Sau khi trở về, Tô Chanh cầm điện thoại, ở trong phòng đi tới đi lui, do dự rất lâu, sau đó bấm số điện thoại của dì Tần. 

Điện thoại vừa thông, Tô Chanh liền chân chó hỏi thăm: “Dì, chào buổi tối, dì ăn cơm chưa, thân thể tốt chứ, ban đêm ngủ có ngon không?" 

Mẹ Tần thanh âm coi như ôn nhu: "Cũng không tệ, Chanh Chanh, muộn như vậy, con gọi điện thoại cho ta có chuyện gì sao?” 

Tô Chanh hít vào một hơi thật sâu, "Là như vậy dì đừng nóng giận, hôm sinh nhật Tần Quyết con có chút việc, không đi được rồi. Thật lòng con cũng rất áy náy, dì đã vì con mà làm nhiều việc như vậy, con lại không biết cố gắng, con thật là vô dụng. . . Ô ô." 

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh rất lâu, Mẹ Tần nghe cô giả khóc trong chốc lát, mới nói: "Ngày đó con có chuyện gì?" 

"Ngày ấy. . ." Tô Chanh hít mũi một cái, khẳng định nói: “Hôm ấy con đến kỳ. Cho nên dù con có đi, cũng không làm được chuyện gì.” 

Tô Chanh cũng không  lừa bà, ngày đó đúng là thời gian dì cả của cô ghé thăm, mẹ Tần bảo cô đi đến đó, dĩ nhiên không phải chỉ muốn bảo cô đến đó thăm quan. 

"Không sao.” Mẹ Tần dễ nói chuyện ngoài ý muốn, “Dì cả đến cũng không sao, coi như tới bồi dì, ngày đó đứa con bất hiếu sẽ không trở về." 

"Ta cực khổ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nó, nó lại chỉ nói một câu phải đi công tác, đứa con bất hiếu này!" Mẹ Tần càng nói càng tức giận! 

Tô Chanh vẫn còn muốn cự tuyệt. 

Mẹ Tần đột nhiên thay đổi ngữ khí: “Như vậy mà con còn muốn cự tuyệt ta? Chanh Chanh, tính tình dì không tốt, con cũng biết, ta chỉ muốn con đến bồi ta thôi mà.” 

Tô Chanh nuốt một ngụm nước bọt: ". . . Dì, sao có thể ạ, con nhất định sẽ đến, dì yên tâm, đừng nóng giận nha." 

“Con ngoan nhất.” 

Sau khi Tô Chanh cúp điện thoại  kém chút liền 'Oa' một tiếng khóc lên, hôm nay cô đã hiểu rõ một đạo lý, trước mặt quyền thế, miệng của cô không có đất dụng võ chút nào. 

Cho dù lời dì Tần là thật hay giả, bà đã nói như vậy, Tô Chanh nếu còn không cho bà mặt mũi, hậu quả kia có thể nghĩ. 

Chỉ mong lời dì Tần nói là thật. 

     —— 

Đêm đó Tô Chanh hóa bi phẫn thành thức ăn, bỏ ra 600 tệ để gọi ba cân tôm hùm đất, vị má la, ngũ vị hương, còn có nguyên vị, vừa thơm vừa ngon. Tô Chanh vừa ăn, vừa suy nghĩ kịch bản truyện tranh của cô. 

Truyện tranh của Tô Chanh nhân khí càng ngày càng cao, rất nhiều độc giả hâm mộ đều muốn xem cp Đạo Minh Quyết và con nuôi. Thứ nhất là cảm giác cp của bọn họ rất mạnh, một cái khác chính là bọn họ chính là hứng thú muốn biết, đã như vậy rồi, bọn hắn làm thế nào có thể yêu nhau! 

Cứ như vậy, cp của Đạo Minh Quyết, Thương Quan Ngôn còn chưa kịp xuất hiện, vậy mà không ai hỏi thăm. 

! ! ! 

Tô Chanh không thể không cân nhắc làm sao để tẩy trắng con nuôi, Mộ Dung Thành. 

Nghĩ nửa ngày, Tô Chanh cũng nghĩ không ra làm sao cho con hàng này tẩy trắng, mẹ nó, Đạo Minh Quyết đầu óc là có bệnh mà, sẽ thích cái tên đối với hắn quyền đấm cước đá sao? Tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm ra những chuyện không có tự tôn như vậy! 

Tô Chanh thở dài một hơi. 

Sau đó bắt đầu con đường tẩy trắng cho con nuôi. 

     . . . 

Nội dung truyện: 

Mộ Dung Thành sợ Đạo Minh Quyết đoạt đi sự cưng chiều của bố mẹ dành cho cậu ta, gọi mấy huynh đệ đi thu thập Đạo Minh Quyết, một lần tan học về nhà, Đạo Minh Quyết lại bị Mộ Dung Thành chặn trong ngõ hẻm. 

"Nha, đây không phải là Đạo Minh đại thiếu gia nhà chúng ta sao, sao lại phải tự mình về nhà thế này?” 

Tên tiểu đệ của Mộ Dung Thành ghé vào lỗ tai hắn bổ sung: “Đại ca, đừng  nói nhảm với nó, đánh nó một trận đi!” 

Mộ Dung Thành vung tay lên, mấy tên tiểu đệ chen chúc mà tới, cặp sách của Đạo Minh Quyết bị cướp đi, tiểu đệ từ bên trong lấy ra sách bài tập đưa cho Mộ Dung Thành: “Đại ca, sách bài tập ở đây." 

Mộ Dung Thành nhận lấy, cầm sách đập đập mấy cái lên mặt  Đạo Minh Quyết : "Về sau sách bài tập của mày, tao gặp một lần, cướp một lần!" 

Đạo Minh Quyết: ". . ." 

     . . . 

Sáng hôm sau, Tô Chanh dời giường, ăn sáng xong, bắt đầu xem blog. 

"Ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất, tác giả tẩy trắng cho Mộ Dung Thành thật sự rất vất vả." 

"Ha ha ha ha ha đây là đầu gấu trường tiểu học sao.” 

"Đạo Minh Quyết nghĩ thầm: Mẹ nó thiểu năng." 

"Đạo Minh Quyết: Ta vậy mà lại bị loại người này đánh mấy trang!" 

"Có chút thú vị, ta theo.” 

Tô Chanh hài lòng nhìn một chút số liệu hậu trường, tích điểm càng ngày càng cao, số liệu cũng rất tốt, trong thời gian ngắn, vọt thẳng đến đầu trang web. 

Truyện tranh của cô, hot. 

Bút danh của Tô Chanh là quả cam nhỏ, sau khi xác nhận trên Weibo cũng không có mấy fan hâm mộ. 

Hôm nay mở Weibo ra phát hiện có người gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có muốn xuất bản truyện không, Tô Chanh ngẩn ra, là giả sao? Cô mới vẽ được bao nhiêu đâu chứ, mới mở đầu thôi mà! 

Cô không để trong lòng, trực tiếp tắt giao diện. 

     . . . 

Tới gần ngày sinh nhật Tần Quyết, Tô Chanh bảo Trương Nhược Ngọc đi nghe ngóng tình hình của Tần Quyết . 

Không lâu sau  đã có tin nhắn WeChat gửi tới. 

Mạch thượng nhân như ngọc: “Mình thăm dò được ở chỗ một người bạn, hôm nay Tần Quyết phải đi Thượng Hải công tác, không tham gia tiệc sinh nhật của hắn.” 

Tô Chanh gửi cho cô ấy 100 tệ phong bao đỏ : "Vất vả rồi, quân sư tốt của mình.” 

Lần đầu tiên kiếm được tiền dựa vào năng lực của bản thân, Trương Nhược Ngọc vui mừng nhận lấy: "Không cần cám ơn, đều là chuyện mình nên làm!" 

Mối quan hệ của hai mẹ con nhà này quá kém! 

Tần Quyết vậy mà dám trắng trợn cho mẹ hắn leo cây, trâu bò thật ! 

Không cần phải lo lắng nữa, Tô Chanh tự nhiên mặc váy mà mẹ Tần đã tặng, có nhiều người chờ xem chuyện cười của cô như vậy, cô nhất đinh phải diễn kịch cho tốt. 

Mà không thể không nói mẹ Tần rất có ánh mắt, chiếc váy này rất hợp với Tô Chanh, màu xanh nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn của Tô Chanh, thiết kế ôm eo làm phô bày vòng eo thon nhỏ của Tô Chanh thon, điểm duy nhất là thiết kế có chút lộ liễu, thiết kế ngực khoét chữ V khiến trước ngực Tô Chanh có chút trống. 

Tô Chanh trang điểm cho mình theo phong cách quyến rũ, bôi lên môi một lớp son đỏ, hoàn mỹ,  da tuyết môi đỏ. 

Trương Nhược Ngọc lái xe đến dưới lầu chờ cô, vừa thấy dáng vẻ của Tô Chanh thì há hốc miệng, "Tô Chanh, chiếc váy này rất hợp với cậu, đặc biệt là phía trước ngực, quá gợi cảm, đừng nói nam nhân trông thấy cũng không cầm lòng được, mình nhìn thấy đã muốn chảy máu mũi rồi.” 

"Đều tại cậu, bình thường cái miệng suốt ngày lải nhải không có một chút khí chất nào, mình đều đã quên mất cậu chính là đại mỹ nữ xinh đẹp động lòng người ." 

Tô Chanh: ". . ." 

Cậu mắt mù còn trách mình? 

Tạo hình hôm nay của Trương Nhược Ngọc cũng là kiểu gợi cảm . 

Căn cứ theo nguyên tắc có qua có lại có, Tô Chanh ngọt ngào khen cô ấy: “Cậu hôm nay nhìn như tiểu tiên nữ vậy, tiểu hoa đang nổi của giới giải trí cũng không sánh bằng cậu.” 

"Hì hì." 

     . . . 

Trước khi xuống xe , Tô Chanh tự cổ vũ tinh thần, chuyện nên đến vẫn sẽ đến, trốn không được. Mấy người này và nguyên chủ kết thù đã lâu, không phải hôm nay, thì sau này cũng không tránh khỏi phiền phức, giải quyết sớm mộ chút cũng tốt. 

"Trương Nhược Ngọc, cậu có hỏi thăm được bọn họ sẽ đối phó với mình ra sao không?” 

Trương Nhược Ngọc lấy điện thoại di động ra, lật ra một danh sách, “Mình xem qua rồi, bọn họ định tìm cơ hội hất rượu vang lên tóc cậu, ngáng chân cậu làm cậu xấu mặt trong yến hội, còn có, họ sẽ tìm cơ hội để kéo váy cậu , làm cho mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu” 

"Ác độc như vậy?" Tô Chanh hai tay ôm ngực, hoảng sợ nói: “Mất trí rồi phải không?” 

“Nhưng sao cậu biết rõ  vậy?" Tô Chanh cảm thấy cô ấy trên phương diện tình báo có chút hữu dụng, không phế vật như bình thường . 

Trương Nhược Ngọc cười hắc hắc một tiếng, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trước đây mình cũng là một thành viên trong nhóm, bọn họ bàn kế hoạch ở trong nhóm chat mình đều xem được, nhưng !" Trương Nhược Ngọc kiêu ngạo mà ưỡn ngực,“Bọn họ nhất định không ngờ, mình làm phản rồi.” 

Tô Chanh: . . . 

Đám người này vì đối phó cô cũng thật sự là dốc hết vốn liếng, còn có kế hoạch tác chiến nữa, bọn họ giỏi thế sao không đi làm gián điệp quốc tế đi! 

Tô Chanh tương đối hiếu kỳ bọn họ nói những gì ở trong nhóm chat, liền  bảo Trương Nhược Ngọc lấy điện thoại ra cho cô xem. 

Tô Chanh nhìn thấy tên nhóm là "đại tác chiến đối phó Tô Chanh " 

Tô Chanh: ". . ." 

Cũng không nên thẳng thừng như thế chứ. 



     . . . 

Mặc dù Tần Quyết sẽ không xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật, nhưng để thiết lập quan hệ với Tần gia, yến hội vẫn có không ít người. 

Nhà cổ của Tần gia diện tích cực lớn, trong sảnh tiệc áo hương tóc mai ảnh, ăn uống linh đình. 

Lúc Tô Chanh cùng Trương Nhược Ngọc xuất hiện tại yến hội, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. 

Tô Chanh chậm rãi bước vào sảnh yến hội, đi thẳng tới trước mặt mẹ Tần , mỉm cười mở miệng: “Dì.” 

Mẹ Tần đang  trò chuyện cùng một phu nhân tóc ngắn, nghe thấy thanh âm của Tô Chanh , quay đầu, đem ly rượu trong tay để qua một bên, ôn nhu nói: “Chanh Chanh đến rồi.” Bà dắt tay Tô Chanh giới thiệu với những người trong bữa tiệc: “Đây là Tô Chanh, đứa bé tôi nhìn lớn lên từ bé, rất hợp ý tôi.” 

Lời này của mẹ Tần rõ ràng có ý riêng, người phụ nữ trung niên tóc ngắn  nói, " Đây chính là Tô Chanh sao, thật là một đứa bé nhu thuận xinh đẹp, đặc biệt là bộ váy mặc hôm nay rất đẹp , rất rạng rỡ.” 

Trông thấy một màn này, đám người chung quanh hướng ánh mắt đánh giá về phía Tô Chanh, nhỏ giọng bắt đầu trò chuyện. 

"Không ngờ cô ta thực sự đến.” 

“Cô ta cũng thật tốt số, đã phá sản rồi mà vẫn lọt được vào mắt xanh của Tần phu nhân, Nói không chừng. . ." 

"Thôi đi, Tần Quyết ghét cô ta thế nào ai cũng biết, Tần phu nhân thích cô ta thì có ích gì.” 

“Nhưng cô Tô Chanh này xinh đẹp thật đấy, ở đây nhiều người như vậy, vậy mà không tìm ra một ai có thể vượt qua cô ta, cái váy cô ta đang mặc chính là mẫu. hàng đặt thủ công giới hạn số lượng của nhà C đấy !" 

"Đừng nói nữa, thật bực mình!” 

"Tôi cũng vậy, huhuhu.” 

     . . . 

Tô Chanh cùng Dì Tần hàn huyên trong chốc lát, liếc mắt nhìn hai phía. 

Mẹ Tần tức giận nói: "Thế nào, con còn sợ dì lừa con sao? Chanh Chanh, con thật sự là làm gì đau lòng , những điều dì làm đều là vì ai.” 

"Không có không có." Tô Chanh tranh thủ thời gian giải thích, “Con biết dì hao tâm tổn trí vì con mà.” 

Mẹ Tần thở dài: “Được rồi, nếu con thật sự không có ý đó, dì cũng sẽ không làm khó con, kết thúc yến hội này ta sẽ không ép con nữa. Hai đứa đều không nguyện ý, ta cần gì phải cưỡng cầu." 

Tô Chanh: Hả? Dì Tần  sao đột nhiên lại nghĩ thông rồi? 

Không phải cô không tin bà, dù sao ở trong truyện, vị Tần phu nhân này chấp nhất hơn bất kỳ ai, cho dù nữ phụ nguyên chủ đã hạ màn bà vẫn không hề từ bỏ, vẫn một mực làm khó Nữ Chủ. 

Tô Chanh hôm nay còn ấp ủ rất nhiều chuyện muốn nói với bà. Hôm nay đến bữa tiệc này, một là Tần Quyết không có ở đây, hai là, Tô Chanh cũng chủ định muốn nói chuyện rõ ràng với mẹ của Tần Quyết. Trước đó hai người 'Cấu kết với nhau làm việc xấu' lâu như vậy, không phải chỉ một câu muốn từ bỏ của Tô Chanh là có thể giải quyết. 

Cho nên lời kịch cô chuẩn bị cho ngày hôm nay còn thêm chút bán thảm, các loại cảm xúc biểu đạt như dẫn dắt từng bước, thề sống chết không từ, tranh thủ tẩy não cho mẹ Tần. 

Từ nay về sau, hai người bình an vô sự, một người bình yên làm phu nhân nhà giàu, một người bình yên ăn uống chờ chết. 

Cuộc sống như vậy, tốt biết bao nhiêu. 

     . . . 

Sau khi nói chuyện với mẹ Tần xong, Tô Chanh định đi ăn tối. Đại Boss đã bị cô xử lý, cô còn phải sợ mấy tên tiểu nhân sao? Huống hồ tất cả kế hoạch của bọn họ đã nằm trong lòng bàn tay của cô, còn chưa biết là ai không may đâu. 

Tô Chanh lấy một ly nước từ nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm. 

Có chút mùi rượu nhẹ, hương vị cũng không tệ lắm. 

Bữa tiệc sinh nhật này theo hình thức buffe, nguyên liệu tươi ngon cao cấp, nghe nói còn có tôm hùm Úc được vận chuyển bằng đường hàng không và gan ngỗng Pháp thượng hạng. 

Tô Chanh nhìn chằm chằm món trứng cá hồi đen sì trước mắt, cô thực sự không hiểu sao thứ này lại đắt đến vậy, nhìn đen sì lít nha lít nhít một đoàn, rất đáng sợ. 

Tô Chanh đang do dự giữa việc nên ăn hay không, lúc này, một người mặc chiếc váy đen dài đi đến trước mặt Tô Chanh: "Tô Chanh, đã lâu không gặp." 

Tô Chanh ngẩng đầu nhìn ly rượu vang đỏ trong tay cô ta, trong lòng đã có tính toán. 

Màn hắt rượu đến rồi. 

“Chào cô, Chu. . . Quần?” Tô Chanh lộ ra một cái nụ cười vừa vặn. 

Chu Quần không vui, "Tô Chanh, mấy ngày không gặp cô đã quên tên tôi rồi? Hay là mấy ngày nay cô thương tâm quá độ, tinh thần không tốt dẫn đến mắc bệnh Alzheimer sớm rồi?” Nói xong dùng tay che miệng lại, vẻ mặt chế giễu nhìn Tô Chanh. 

Chu Quần này là bạn đại học của nguyên chủ , hai người . . . giống như Con rùa và đậu xanh, đều học cùng một trường đại học, nổi bật cho việc bất học vô thuật ngồi ăn chờ chết. Nguyên chủ mặc dù không làm được gì, nhưng laị rất xinh đẹp, được rất nhiều người người theo đuổi, phong quang vô hạn. Còn Chu Quần, khuôn mặt chỉ được coi là bình thường, thấy Tô Chanh được nhiều người theo đuổi nên trong lòng rất đố kị, sau khi biết được chuyện Tần Quyết rất chán ghét Tô Chanh thì bắt đầu tìm Tô Chanh chọc tức. 

Tô Chanh cũng không phải dạng người ăn chay, lấy một câu “Cô lớn lên xấu như vậy, tôi khuyên cô nên về nhà soi mặt vào trong nước tiểu mà xem lại mình" . Lấy loại lý do cực kỳ nhục nhã này châm biếm Chu Quần làm cô ta bị đả kích cực mạnh. Chu Quần trong cơn tức đã giận đã đi nước nào đó để phẫu thuật thẩm mỹ. 

Hiện tại Chu Quần đứng trước mặt Tô Chanh dáng vẻ dương dương tự đắc, đây chính là kết quả sau cuộc phẫu thuật thẩm mỹ . 

Tô Chanh nghe thấy lời châm chọc của Chu Quần cũng không tức giận mà là lại nhíu mày: "Tên của cô thì tôi không quên, chỉ là khuôn mặt này của cô. . ." 

"Làm sao?" Chu Quần dương dương tự đắc, từ khi cô ta đập mặt xây lại, tất cả mọi người xung quanh trông thấy cô ta đều kinh ngạc không thôi, quả thực khuôn mặt hiện tại của cô ta đã được nâng từ sáu phần lên tám phần rồi.     

  Tô Chanh chăm chú nhìn cô ta mấy giây, đau lòng nói: “Sao cô lại đi phẫu thuật vậy, khuôn mặt ban đầu của cô rất xinh đẹp mà, thanh tú đáng yêu, hiện tại chỉnh quá xấu xí, còn không bằng không chỉnh, cảm giác thiếu nữ đưa lên mặt cô hoàn toàn bị phá hỏng rồi, thật đáng tiếc mà!” 

Chu Quần coi trọng nhất khuôn mặt của mình, vội vàng lấy hai tay vuốt mặt, thanh âm chua ngoa: “Cô nói bậy bạ gì đó!" Tất cả mọi người nói cô ta đã trở nên xinh đẹp, là Tô Chanh cố ý nói những lời này! Cố ý dùng loại phương thức này trêu tức cô, cô tuyệt đối không thể mắc lừa! 

"Tô Chanh cô nhìn xem bên kia là cái gì?" Chu Quần bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn về phía bên trái Tô Chanh . 

Tô Chanh quay đầu nhìn. 

Lúc này, Chu Quần cầm ly rượu lên, động tác nhanh chóng hướng về phía đầu Tô Chanh —— 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Chanh giống như có mắt ở sau lưng, biết cô ta sẽ làm như vậy, quay đầu lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy tay cầm ly rượi của Chu Quần đẩy về phía cô ta, chén rượu này thẳng tắp giội lên mặt Chu Quần . 

Một ly rượu đầy hoàn toàn đổ vào trên mặt Chu Quần, màu đỏ của rượu tí tách tí tách rơi trên mặt đất. 

Chu Quần: ". . ." 

Chết tiệt, có nội ứng! 

Chu Quần chưa kêu lên,  ngược lại Tô Chanh đã che miệng làm ra vẻ thấp giọng kinh hô lên: "Ai nha, sao lại cậu Quần Quần, mình còn tưởng rằng có ai đó muốn ám toán mình. Thật xin lỗi thật xin lỗi, cậu không sao chứ?” Từ phía sau lấy giấy ăn đưa cho cô ta: "Nhanh, cậu mau lau đi, đừng để bị cảm ." 

Chu Quần: . . . Cái đồ làm bộ làm tịch , đáng ghét! 

Trong sảnh Yến hội, chỗ của Tô Chanh náo ra động tĩnh không nhỏ, rất nhiều người thỉnh thoảng hướng mắt về phía này. Nhưng không ai có ý định đi qua hỗ trợ, vốn dĩ nhóm đối phó Tô Chanh vẫn còn hai người, nhìn thấy Chu Quần con ngựa tiên phong bị ăn thiệt, không chỉ không có tiến lên bênh vực chị em trong nhóm, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Chu Quần còn cười cợt, ở bên cạnh chế giễu. Xem ra, kế hoạch tiếp theo, bọn họ cũng sẽ không tiến hành. 

Chu Quần thấy cảnh này, tâm đều lạnh. 

Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới, trên tay cầm một chiếc khăn lông, đi đến chỗ Tô Chanh : "Tô tiểu thư, đây là khăn mà cô yêu cầu.” 

Tô Chanh cảm kích cười một tiếng cảm ơn nhân viên phục vụ tiểu ca ca, sau đó mở khăn ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người Chu Quần . 

Chu Quần không dám tin nhìn Tô Chanh, tại sao cô ta lại choàng khăn cho mình. . . 

Tô Chanh cười rất ôn nhu: “Không phải tôi nói rồi sao, cẩn thận, đừng để bị cảm ." 

Chu Quần  khoé miệng giật giật, vừa xấu hổ, vừa không được tự nhiên, không biết làm sao mở miệng. 

Một trận náo loạn nhỏ nhỏ rất nhanh đã lắng lại, trên người trên mặt Chu Quần đều có rượu nên đã rời đi trước. 

Còn thừa lại hai người kêu gào muốn thiết kế Tô Chanh cũng biến mất vô tung vô ảnh, Tô Chanh rốt cuộc cũng có thể an tâm ăn ngon miệng rồi. 

Để tránh bại lộ Trương Nhược Ngọc thò đầu ra nhìn trong chốc lát, mới cầm một đĩa điểm tâm ngọt đến ngồi cùng với Tô Chanh. 

Vừa ngồi xuống đã nhìn Tô Chanh chằm chằm: "Wow, cậu đúng là không ăn chay, đánh cho một cái lại thưởng cho một quả táo, Chu Quần bị cậu làm cho cảm động rồi.” 

Tô Chanh khoát khoát tay: "Khiêm tốn một chút." 

]”Chẳng qua cậu biết ăn nói như vậy, sao trước mặt mẹ Tần Quyết lại yếu đuối thế?” Trương Nhược Ngọc cũng biết Tô Chanh không nguyện ý tới bữa tiệc sinh nhật không có Tần Quyết này, nhưng bị mẹ của Tần Quyết ép buộc, Trương Nhược Ngọc đều cảm thấy uất ức thay cô. 

Tô Chanh ưu sầu nhìn trần nhà: “Mình đã nói với cậu rồi mà Nhược Ngọc, bởi vì mình, mềm nắn rắn buông, là một tiểu nhân âm hiểm xảo trá chỉ dám nhặt quả hồng mềm nắn bóp !" 

Mẹ của Tần Quyết, bao gồm cả Tần Quyết, cô hiện tại còn chưa dám chống đối! 

Trương Nhược Ngọc: ". . ." Cậu không biết xấu hổ như vậy mình cũng không biết làm sao để phê phán cậu! 

Lướt qua đề tài này, hai người vừa ăn điểm tâm, vừa trò chuyện về việc nam minh tinh đang hot nào đó đẹp trai thế nào, bát quái về tiểu hoa đán nào đó cùng anh ta có phải là xào cp hay không, hai người thích đập cp nói chuyện đến quên cả trời đất. Tô Chanh đập đầu một cái nói, nếu cô có tiền đầu tư phim truyền hình, cô nhất điện sẽ tiêu tiền mời bọn họ đến đóng, chọn kịch bản ngọt chết người ! 

Trương Nhược Ngọc  gật đầu liên tục, cô cũng nghĩ như vậy! 

Trong đám người ra ra vào vào có một người phụ nữ lớn tuổi nhìn Tô Chanh rất lâu, mãi cho đến khi có một người đàn ông trẻ tuổi đến bên nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai, bà ta mới thu hồi ánh mắt. 

Tô Chanh hoàn toàn không biết gì. 

     . . . 

Sau khi yến hội kết thúc, mẹ Tần giữ Tô Chanh lại, Trương Nhược Ngọc muốn đợi Tô Chanh cùng  về, Tô Chanh suy tư mấy giây rồi cự tuyệt. 

Có mấy lời cô nhất định phải nói rõ với dì Tần, khi cần quyết đoán thì sẽ phải quyết đoán. 

Phòng khách Tần gia đèn đuốc sáng trưng,  nam chủ nhân trong nhà đều không ở đây . 

Mẹ Tần ưu nhã ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, ôn nhu mà nhìn Tô Chanh: "Chanh Chanh, ngồi xuống đi, dì có lời muốn nói với con.” 

Tô Chanh thuận theo ngồi xuống bên cạnh mẹ Tần. 

Mẹ Tần lấy một chén trà khác đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Tô Chanh : "Đây là trà Long Tỉnh thượng hạng, con nếm thử đi.” 

Sau đó nói chuyện liên quan đến Tần Quyết , nhẹ nhàng nói: 

“Từ trước đến giờ, mặc dù dì đối xử với con không được tính như giống con gái ruột, nhưng dì tự thấy đối xử với con cũng không tệ. Dì và Uyển Quân chơi thân với nhau từ nhỏ, chuyện xảy ra trong nhà con dì cũng cảm thấy rất áy náy. Bây giờ con đã trưởng thành, ta đương nhiên không thể làm người giám hộ của con, muốn đối xử tốt với con cũng phải có danh phận. Tình huống hiện tại của con cũng không tính là kém, chí ít cơm áo không lo, phương diện tiền cũng không cần ta hỗ trợ. Dì nghĩ, nếu như con gả vào nhà ta, thì ta có thể danh chính ngôn thuận đối xứ tốt với con.” 

"Đáng tiếc đứa con bất hiếu kia của dì không nghe lời, nếu không, chúng ta đã sớm là người một nhà." Mẹ Tần  ngữ khí có chút tiếc hận. 

Trong nguyên tác, mẹ Tần đối xử với nguyên chủ quả thật không tệ, chí ít trong chuyện đối phó với nữ chủ, hai người phối hợp rất ăn ý. Nữ phụ chọc giận nam chủ, hầu như đều là mẹ Tần thu thập tàn cuộc. 

Tô Chanh không có bất cứ lý do nào hoài nghi lời nói của bà, nhưng cô không phải nguyên chủ, cô không có tình cảm với Tần Quyết , cho nên cô phải khiến cho mẹ Tần thất vọng rồi. 

“Dì.” Tô Chanh cũng mỉm cười, chậm rãi nói ra lời trong lòng“Con biết dì vẫn luôn đối xử tốt với con, mỗi lần con đều nói rất rất cảm kích đều là lời nói thật lòng của con, con cũng mong có một ngày có thể báo đáp ân tình của dì. Thế nhưng Tần Quyết không thích con, mà con cũng đột nhiên phát hiện, nếu như một người không thể đáp lại tình cảm của mình, vậy con cũng không thể đắm chìm trong sự chờ đợi vô vọng này mãi, dì, con cũng có cuộc sống của mình, con cũng muốn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tần Quyết, con thật sự không đợi được, con xin lỗi, làm dì thất vọng rồi.” 

Lời này của Tô Chanh thật sự là xuất phát từ đáy lòng, trước kia sau khi đọc xong tiểu thuyết, một mặt cô thấy các hành động của nữ phụ rất đáng ghét, một mặt cô lại rất cảm thán, rốt cuộc sao cô ấy có thể chấp nhất với một người không thích mình như vậy.  

Lui một bước trời cao biển rộng. Giáo viên của cô không dạy cô sao? 

Ánh mắt mẹ Tần tối sầm lại, “Dì hiểu, Chanh Chanh, nếu con đã nghĩ kỹ, dì cũng không muốn cưỡng ép con. Nói lâu như vậy, có phải khát nước rồi không, uống một chút trà làm nhuận họng đi, thời gian không còn sớm, con nhanh chóng về nhà đi.” 

"Ừm." 

Tô. Ngốc bạch ngọt. Chanh đáng yêu gật đầu, cầm lấy ly trà trước mắt , nhấc nắp trà, chậm rãi uống, uống một ngụm. . . Sau đó trước mắt dần trở nên mơ hồ. 

Chủ quan rồi. 

Đã nói là sẽ không cưỡng cầu mà.

Đây là ý nghĩ sau cùng của Tô Chanh trước khi mất đi ý thức 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook