Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 15: Cứu Mỹ Nhân
Giang Thành Nhị Lang
09/04/2022
Cái con bồ câu Trương Nhược Ngọc này, Tô Chanh đợi cả một ngày cô ấy lại gọi điện tới nói không thể đến được! Tô Chanh tức giận xỉ vả cô ấy trong điện thoại 3 phút liền mới coi như hạ hoả, Tô Chanh dự định đi xem bắn pháo hoa một mình. Đi được nửa đường, toàn bộ khu sân chơi đột ngột bị mất điện, Tô Chanh đành phải lấy điện thoại di động ra bật đèn pin soi đường, tia sáng lắc lư dao động tứ phía, đột nhiên trong mắt xuất hiện một vật thể phản chiếu.
Tô Chanh mở to mắt ra nhìn rõ ràng, đó là thanh sắt mỏng bằng cánh tay của một đứa trẻ đang phản chiếu ánh sáng!
“Cẩn thận!"
Tô Chanh vội vàng bước tới ngăn cản, ánh sáng quá mờ, cô không thể nhìn rõ người đàn ông dùng gậy sắt đánh tới là ai, cô ngay lập tức xông lên.
Tần Quyết từ nhỏ đã trải qua không ít sóng gió, tình cảnh trước mắt đối với anh cũng không có gì đáng nói.
Lông mi hơi nhíu, trước khi thanh sắt của Trương Kinh Hoa vung tới, Tần Quyết đã nhấc chân đá tới, lúc này Tô Chanh còn chưa kịp nhìn rõ tình huống đã vội vàng chạy tới, Tần Quyết nghe thấy âm thanh và bóng dáng quen thuộc trước mặt, đành phải rút bớt sức lực để tránh vô tình làm cô bị thương.
Chân trái bị đánh mạnh một cái, Tần Quyết hít một hơi.
Người phụ nữ chết tiệt!
Tô Chanh dùng sức giật lấy cây gậy sắt của Trương Kinh Hoa, tức giận nói: “Sao ông lại đánh người chứ ? Tôi báo cảnh sát rồi!”
Trương Kinh Hoa bị Tô Chanh dùng sức đẩy lui về phía sau, thấy tình thế không ổn, ông ta kinh ngạc nhìn Tần Quyết một giây, sau đó xoay người chạy ra cửa.
Cửa đại sảnh đập mạnh, bị người khác khóa từ bên ngoài.
Tô Chanh không có thời gian quan tâm đến ông ta, quay đầu lại lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Có phải anh bị thương không?"
“Cô nói xem?” Tần Quyết lạnh lùng hỏi.
Tô Chanh giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tần Quyết, sao lại là anh?” Ánh sáng của điện thoại di động chiếu thẳng vào mặt Tần Quyết, anh chói mắt đến mức phải quay đầu đi.
Không đợi anh lên tiếng, Tô Chanh vui mừng nói: "Cũng may là em đến kịp thời, nếu không anh đã bị người ta đánh rồi.”
Tần Quyết: "..." Cô còn mặt mũi nhắc tới.
Không muốn cùng cô phí lời, Tần Quyết sai cô: "Gọi người đến mở cửa."
“Ồ ồ.” Tô Chanh nhanh chóng cầm điện thoại, vừa định ấn số, điện thoại đã dùng cả nửa ngày vang lên một âm báo, sau đó liền tắt máy…
Nhạc nền tắt máy khó nghe vang lên vài giây rồi im bặt.
Tô Chanh: "..."
Tần Quyết: "..."
Tia sáng cuối cùng đã biến mất trong căn phòng rộng lớn, Tô Chanh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Điện thoại hết pin rồi, hay là anh gọi đi?”
Lúc Tần Quyết đang im lặng, Tô Chanh nghĩ đến một khả năng không ngờ tới: “Anh đừng nói là anh không mang điện thoại nhé?”
Tần Quyết nhẹ giọng: "Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi”.
Tô Chanh: "..."
Vì vậy, bọn họ nên làm sao bây giờ?
Bầu không khí yên lặng, hai người đều không nói nên lời, không khí cũng có chút ngượng ngùng, Tô Chanh nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, không bằng cùng anh ta thảo luận vấn đề giữa hai người, cô thanh thanh cổ họng ngượng ngùng nói. "Tần Quyết, anh xem lần này em đã cứu anh, ân oán của chúng ta coi như xí xoá. Sau này anh không được báo thù.” Tô Chanh đây là đang ra ám thị với Tần Quyết, cô đã cứu anh rồi, sau này anh không được bán cô đó.
Tần Quyết nhắm mắt không trả lời câu hỏi của cô: “Vì vậy cô muốn đứng mãi ở đây?”
Tô Chanh phản ứng lại, bọn họ đã đứng ở đây rất lâu, đứng lâu trong bóng tối, Tô Chanh mơ hồ nhìn thấy trong đại sảnh này có một cái ghế ở quầy tiếp tân.
Tô Chanh vội vàng lấy lòng Tần Quyết, từ trên bàn lễ tân kéo ghế dựa lại: "Tần tổng, anh mau ngồi đi."
Tần Quyết thu hồi ánh mắt, cũng không có ngồi xuống, "Lầu ba có một phòng nghỉ .”
Ánh mắt Tô Chanh ánh sáng lên, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta trực tiếp lên tầng ba nghỉ ngơi thôi.”
Tần Quyết câu lên khóe miệng: "Ừ."
...
Xuyên suốt hầu hết các bộ phim truyền hình, Tô Chanh chưa từng thấy nam nữ bị nhốt chung với nhau, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng là mỹ nhân cứu anh hùng.
Tầng ba, cô không phải là không cõng được, dù sao cô cũng có chút sức lực.
Nhưng!
Tô Chanh trong lòng thầm nguyền rủa, mẹ nó, nữ phụ sao vậy, nữ phụ không có nhân quyền sao, nữ phụ thì không phải phụ nữ sao, dựa vào đâu mà cô phải cõng một tên đàn ông một mét tám lên tầng ba chứ?
Tô Chanh vẫn không động.
Tần Quyết không kiên nhẫn: "Còn không động?"
Tô Chanh vẫn lề mề.
Tần Quyết hừ lạnh: “20 vạn tệ.”
Tô Chanh lập tức vực dậy tinh thần.
Trên đời này không phải tất cả mọi uất ức đều không thể chịu đựng, có tiền là được. Hơn nữa chân của Tần Quyết bị thương không thể cử động, cô không thể nhìn anh đứng cả đêm trên cái chân bị thương của mình.
Trước không nói đến việc cô không chịu nổi thì Tần Quyết sau này cũng sẽ tìm cô để đòi nợ.
Tô Chanh bước tới, ngồi xổm lưng xuống trước mặt Tần Quyết, “Anh leo lên nhẹ nhàng thôi.” Cô rất tự tin với sức của mình, nhưng đối phương là một người đàn ông cao lớn, vạn nhất bị anh ta đè xuống mà cô lại không chống đỡ được, như vậy cả hai đều sẽ bị ngã.
Tần Quyết: "..." Cô ta đang nói cái gì vậy?
Tô Chanh lại không yên lòng, quay đầu lại nói với anh: “Em có thể cõng anh, nhưng anh đừng có yêu em đấy.” Chuyện như vậy trong phim có quá nhiều rồi, mỹ nhân được anh hùng cứu cảm động đến mức muốn lấy thân để báo đáp, Tô Chanh phải ngăn chặn hậu hoạ này.
Tần Quyết nghiến răng: “Cô, nghĩ, nhiều, rồi!”
“Vậy thì em cõng anh, lại còn giúp anh một lần, anh phải ghi nhớ trong lòng đấy.” Tô Chanh không bỏ qua cơ hội nào nhắc nhở về ân tình của cô đối với anh.
“Im đi.” Cô thật ồn ào !
Phòng nghỉ trên tầng ba chỉ có một giường và một ghế sofa. Tô Chanh đặt Tần Quyết ở trên giường, mở cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, vẫn là một mảng tối đen.
Tô Chanh lắc đầu, theo tính cách của Tần Quyết, e rằng ngày mai sẽ có rất nhiều người bị sa thải.
Đêm càng ngày càng sâu, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Tần Quyết ngồi thẳng lưng trên giường, trầm mặc không lên tiếng, trong đầu Tô Chanh đột nhiên nảy ra một từ không thích hợp cho lắm: búp bê rách.
E hèm ... Tô Chanh hắng giọng, đuổi bức tranh bẩn thỉu ra khỏi tâm trí.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nên quan tâm đến anh ta, giúp người là đức tính tốt đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa, không thể bị thất truyền ở chỗ cô được: "Tần Quyết, chân của anh không sao chứ? Em đã từng học qua phương pháp massage cho người bị chấn thương rồi, có muốn em giúp anh không?”
Sợ Tần Quyết xấu hổ, Tô Chanh lại nói thêm một câu để an ủi: “Đàn ông bị nhìn chân một chút cũng không sao, đây không phải là xã hội phong kiến ."
Tần Quyết thực sự không muốn nói chuyện với cô, không kiên nhẫn đáp lại: “Cho dù là xã hội phong kiến, việc đàn ông bị nhìn chân cũng không phải là chuyện gì to tát.”
“Đúng vậy.” Tô Chanh gật gật đầu, “Vậy anh còn do dự cái gì?
Tần Quyết: "..."
Anh điên rồi mới đi tranh luận với cô về cái vấn đề không có não này.
Mượn ánh trăng bên ngoài, Tô Chanh ngồi xổm xuống trước mặt Tần Quyết, kéo ống quần tây của Tần Quyết ra, cố gắng mở to hai mắt, ngón tay sờ sờ lên cái chân bị thương của anh.
“Ừm… đèn không đủ sáng, không nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của vết thương.” Tô Chanh không chắc chắn nói, tay cô sờ lên cảm thấy vết sưng, không biết cụ thể thế nào. Trước đây học massage là vì viện trưởng tuổi tác cao, thường xuyên bị đau mỏi vai gáy, thế nên cô tìm hiểu một chút để giúp bà xoa bóp, thủ pháp hạng hai, cô sợ làm hỏng đôi chân quý báu của Tần Quyết .
Trên bắp chân truyền đến cảm giác vừa mềm vừa ấm áp, tay cô ấn tới ấn lui trên chân anh, Tần Quyết vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy những sợi tóc tơ trên đầu Tô Chanh.
“Không nhìn rõ thì đứng dậy đi.” Tần Quyết thu chân lại, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tô Chanh, kéo Tô Chanh từ dưới lên.
Anh không có chút hy vọng nào đối với cái gọi là xoa bóp của cô, càng không mong chờ cô có thể làm tốt được chuyện gì.
Ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Chanh vẻ mặt mơ hồ bị anh kéo dậy, hai mắt chớp chớp, ánh trăng chiếu trên mặt cô, có thứ gì đó sáng lấp lánh.
Thế là trong lúc Tô Chanh còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị Tần Quyết dùng lực kéo, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tô Chanh có thể nhìn thấy hàng mi đen dày của Tần Quyết, sống mũi cao, cùng đôi môi mỏng.
...
Giây tiếp theo.
Ngón tay của Tần Quyết chạm vào mặt cô, Tô Chanh vừa muốn rút tay ra, liền nghe âm thanh nhàn nhạt của anh hỏi cô: “Cô khóc sao?”
Cùng với âm thanh rơi xuống, viên đá mà Tô Chanh đính ở đuôi mắt cũng lần lượt bị lấy xuống.
Tô Chanh: "..."
“Đây là cái gì?” Tần Quyết cau mày nhìn vật cứng trong tay, “Sao trên mặt em lại có thứ này?”.
Tô Chanh hít sâu một hơi, cầm lấy viên đá từ trong tay anh, cô không muốn thảo luận chuyện trang điểm với tên thẳng nam này chút nào, "Đây là đá để đính lên đuôi mắt.”
"Sao lại dán lên mặt?"
“Để đẹp chứ sao” Tô Chanh quay đầu lại nhìn anh chằm chằm , ngón tay chỉ vào hai bên đuôi mắt, “Anh không thấy đuôi mắt lấp lánh lấp lánh nhìn rất đẹp sao?
Căn phòng rất yên tĩnh.
Tần Quyết nhìn đôi mắt ngây thơ đáng yêu của cô vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Rất xấu.”
Tô Chanh khẽ thở dài, cô không nên thảo luận vấn đề này với thẳng nam.
Anh ta hiểu cái quái gì chứ!
Thời gian càng lúc càng muộn, Tô Chanh ngáp một cái, khịt khịt mũi, nhìn trang trí trong phòng, trong phòng nghỉ chỉ có một cái giường và một chiếc ghế sô pha.
Biết Tần Quyết sẽ không thể để cô lên giường, Tô Chanh tự giác đi tới ghế sô pha: “Không còn sớm nữa, em nghĩ trong thời gian ngắn chắc chưa thể có điện, em hơi buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây. "
“Cô ..." Tần Quyết vừa mở miệng.
"Không có." Tô Chanh vội vàng ngắt lời: “Anh không cần bảo em lên giường, em ngủ trên ghế sô pha được rồi.”
Không ngờ Tần Quyết cũng không đến mức tuyệt tình, không ngờ hắn lại có phong độ thân sĩ như vậy, còn muốn cô lên giường ngủ, nhưng hắn đang bị đau chân, sao cô có thể xấu hổ để hắn ngủ trên ghế sô pha chứ.
Ghế sofa đó còn không dài bằng người hắn.
Tần Quyết cạn lời: "... Tôi định bảo cô đi đóng cửa sổ."
"Ồ."
Haizzz, cô biết mà, sao anh ta có thể tốt bụng như vậy.
Tô Chanh từ trên sô pha ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, vừa muốn quay lại liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Kéo rèm cửa lại."
Tô Chanh: “… Ờ.” Yêu cầu nhiều thật đấy, ngủ một giấc mà cũng nhiều chuyện, ba mẹ anh không chê anh phiền sao?
...
Kim giờ trên đồng hồ điểm qua mười hai giờ, tiếng thở đều đều của Tô Chanh vang lên trong không khí.
Chưa đầy mười phút, người phụ nữ này đã ngủ say như heo.
Tần Quyết cũng không biết là cô cực kỳ buồn ngủ hay là quá yên tâm về anh, hoặc là cô không dè chừng với bất kỳ người đàn ông nào?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong bóng tối có tiếng cọ xát nhẹ của quần áo, Tần Quyết bước đến ghế sô pha, khoác áo khoác lên người cô.
Giọng nói rất thấp: “Heo."
——
Tô Chanh ngủ rất ngon, sô pha tương đối rộng so với thể hình của cô, không bị chật chội, ngoại trừ cảm giác hơi nóng một chút thì không có vấn đề gì.
Vào mùa hè trong phòng hơi nóng vì mất điện không có điều hòa, buổi tối tuy nhiệt độ hạ xuống nhưng cũng không lạnh, rất vừa vặn.
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Tô Chanh bị âm thanh này đánh thức, sau khi dụi mắt, phát hiện trên người mình khoác một chiếc áo vest, cảm giác sờ lên rất tốt, vừa nhìn đã biết là rất có giá trị.
Anh chàng tốt bụng, cuối cùng cô cũng biết tại sao đang ngủ cô lại cảm thấy nóng rồi!
Tức giận ném chiếc áo này lên ghế sô pha, Tô Chanh quay đầu lại, phát hiện trên giường không có ai.
Lúc này cửa phòng tắm được mở ra, Tần Quyết mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen chỉnh tề đứng ở cửa, chân dài cao ráo, rất chói mắt.
Thấy Tô Chanh ngẩn người, anh nhướng mày: "Còn không đi mở cửa?"
“Ồ ồ.” Tô Chanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi ra mở cửa.
Người đàn ông này dù có đẹp trai đến đâu cũng không thể che giấu sự thật rằng anh ta là một con chó.
Chỉ là cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Tô Chanh mở to mắt ra nhìn rõ ràng, đó là thanh sắt mỏng bằng cánh tay của một đứa trẻ đang phản chiếu ánh sáng!
“Cẩn thận!"
Tô Chanh vội vàng bước tới ngăn cản, ánh sáng quá mờ, cô không thể nhìn rõ người đàn ông dùng gậy sắt đánh tới là ai, cô ngay lập tức xông lên.
Tần Quyết từ nhỏ đã trải qua không ít sóng gió, tình cảnh trước mắt đối với anh cũng không có gì đáng nói.
Lông mi hơi nhíu, trước khi thanh sắt của Trương Kinh Hoa vung tới, Tần Quyết đã nhấc chân đá tới, lúc này Tô Chanh còn chưa kịp nhìn rõ tình huống đã vội vàng chạy tới, Tần Quyết nghe thấy âm thanh và bóng dáng quen thuộc trước mặt, đành phải rút bớt sức lực để tránh vô tình làm cô bị thương.
Chân trái bị đánh mạnh một cái, Tần Quyết hít một hơi.
Người phụ nữ chết tiệt!
Tô Chanh dùng sức giật lấy cây gậy sắt của Trương Kinh Hoa, tức giận nói: “Sao ông lại đánh người chứ ? Tôi báo cảnh sát rồi!”
Trương Kinh Hoa bị Tô Chanh dùng sức đẩy lui về phía sau, thấy tình thế không ổn, ông ta kinh ngạc nhìn Tần Quyết một giây, sau đó xoay người chạy ra cửa.
Cửa đại sảnh đập mạnh, bị người khác khóa từ bên ngoài.
Tô Chanh không có thời gian quan tâm đến ông ta, quay đầu lại lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Có phải anh bị thương không?"
“Cô nói xem?” Tần Quyết lạnh lùng hỏi.
Tô Chanh giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tần Quyết, sao lại là anh?” Ánh sáng của điện thoại di động chiếu thẳng vào mặt Tần Quyết, anh chói mắt đến mức phải quay đầu đi.
Không đợi anh lên tiếng, Tô Chanh vui mừng nói: "Cũng may là em đến kịp thời, nếu không anh đã bị người ta đánh rồi.”
Tần Quyết: "..." Cô còn mặt mũi nhắc tới.
Không muốn cùng cô phí lời, Tần Quyết sai cô: "Gọi người đến mở cửa."
“Ồ ồ.” Tô Chanh nhanh chóng cầm điện thoại, vừa định ấn số, điện thoại đã dùng cả nửa ngày vang lên một âm báo, sau đó liền tắt máy…
Nhạc nền tắt máy khó nghe vang lên vài giây rồi im bặt.
Tô Chanh: "..."
Tần Quyết: "..."
Tia sáng cuối cùng đã biến mất trong căn phòng rộng lớn, Tô Chanh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Điện thoại hết pin rồi, hay là anh gọi đi?”
Lúc Tần Quyết đang im lặng, Tô Chanh nghĩ đến một khả năng không ngờ tới: “Anh đừng nói là anh không mang điện thoại nhé?”
Tần Quyết nhẹ giọng: "Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi”.
Tô Chanh: "..."
Vì vậy, bọn họ nên làm sao bây giờ?
Bầu không khí yên lặng, hai người đều không nói nên lời, không khí cũng có chút ngượng ngùng, Tô Chanh nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, không bằng cùng anh ta thảo luận vấn đề giữa hai người, cô thanh thanh cổ họng ngượng ngùng nói. "Tần Quyết, anh xem lần này em đã cứu anh, ân oán của chúng ta coi như xí xoá. Sau này anh không được báo thù.” Tô Chanh đây là đang ra ám thị với Tần Quyết, cô đã cứu anh rồi, sau này anh không được bán cô đó.
Tần Quyết nhắm mắt không trả lời câu hỏi của cô: “Vì vậy cô muốn đứng mãi ở đây?”
Tô Chanh phản ứng lại, bọn họ đã đứng ở đây rất lâu, đứng lâu trong bóng tối, Tô Chanh mơ hồ nhìn thấy trong đại sảnh này có một cái ghế ở quầy tiếp tân.
Tô Chanh vội vàng lấy lòng Tần Quyết, từ trên bàn lễ tân kéo ghế dựa lại: "Tần tổng, anh mau ngồi đi."
Tần Quyết thu hồi ánh mắt, cũng không có ngồi xuống, "Lầu ba có một phòng nghỉ .”
Ánh mắt Tô Chanh ánh sáng lên, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta trực tiếp lên tầng ba nghỉ ngơi thôi.”
Tần Quyết câu lên khóe miệng: "Ừ."
...
Xuyên suốt hầu hết các bộ phim truyền hình, Tô Chanh chưa từng thấy nam nữ bị nhốt chung với nhau, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng là mỹ nhân cứu anh hùng.
Tầng ba, cô không phải là không cõng được, dù sao cô cũng có chút sức lực.
Nhưng!
Tô Chanh trong lòng thầm nguyền rủa, mẹ nó, nữ phụ sao vậy, nữ phụ không có nhân quyền sao, nữ phụ thì không phải phụ nữ sao, dựa vào đâu mà cô phải cõng một tên đàn ông một mét tám lên tầng ba chứ?
Tô Chanh vẫn không động.
Tần Quyết không kiên nhẫn: "Còn không động?"
Tô Chanh vẫn lề mề.
Tần Quyết hừ lạnh: “20 vạn tệ.”
Tô Chanh lập tức vực dậy tinh thần.
Trên đời này không phải tất cả mọi uất ức đều không thể chịu đựng, có tiền là được. Hơn nữa chân của Tần Quyết bị thương không thể cử động, cô không thể nhìn anh đứng cả đêm trên cái chân bị thương của mình.
Trước không nói đến việc cô không chịu nổi thì Tần Quyết sau này cũng sẽ tìm cô để đòi nợ.
Tô Chanh bước tới, ngồi xổm lưng xuống trước mặt Tần Quyết, “Anh leo lên nhẹ nhàng thôi.” Cô rất tự tin với sức của mình, nhưng đối phương là một người đàn ông cao lớn, vạn nhất bị anh ta đè xuống mà cô lại không chống đỡ được, như vậy cả hai đều sẽ bị ngã.
Tần Quyết: "..." Cô ta đang nói cái gì vậy?
Tô Chanh lại không yên lòng, quay đầu lại nói với anh: “Em có thể cõng anh, nhưng anh đừng có yêu em đấy.” Chuyện như vậy trong phim có quá nhiều rồi, mỹ nhân được anh hùng cứu cảm động đến mức muốn lấy thân để báo đáp, Tô Chanh phải ngăn chặn hậu hoạ này.
Tần Quyết nghiến răng: “Cô, nghĩ, nhiều, rồi!”
“Vậy thì em cõng anh, lại còn giúp anh một lần, anh phải ghi nhớ trong lòng đấy.” Tô Chanh không bỏ qua cơ hội nào nhắc nhở về ân tình của cô đối với anh.
“Im đi.” Cô thật ồn ào !
Phòng nghỉ trên tầng ba chỉ có một giường và một ghế sofa. Tô Chanh đặt Tần Quyết ở trên giường, mở cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, vẫn là một mảng tối đen.
Tô Chanh lắc đầu, theo tính cách của Tần Quyết, e rằng ngày mai sẽ có rất nhiều người bị sa thải.
Đêm càng ngày càng sâu, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Tần Quyết ngồi thẳng lưng trên giường, trầm mặc không lên tiếng, trong đầu Tô Chanh đột nhiên nảy ra một từ không thích hợp cho lắm: búp bê rách.
E hèm ... Tô Chanh hắng giọng, đuổi bức tranh bẩn thỉu ra khỏi tâm trí.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nên quan tâm đến anh ta, giúp người là đức tính tốt đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa, không thể bị thất truyền ở chỗ cô được: "Tần Quyết, chân của anh không sao chứ? Em đã từng học qua phương pháp massage cho người bị chấn thương rồi, có muốn em giúp anh không?”
Sợ Tần Quyết xấu hổ, Tô Chanh lại nói thêm một câu để an ủi: “Đàn ông bị nhìn chân một chút cũng không sao, đây không phải là xã hội phong kiến ."
Tần Quyết thực sự không muốn nói chuyện với cô, không kiên nhẫn đáp lại: “Cho dù là xã hội phong kiến, việc đàn ông bị nhìn chân cũng không phải là chuyện gì to tát.”
“Đúng vậy.” Tô Chanh gật gật đầu, “Vậy anh còn do dự cái gì?
Tần Quyết: "..."
Anh điên rồi mới đi tranh luận với cô về cái vấn đề không có não này.
Mượn ánh trăng bên ngoài, Tô Chanh ngồi xổm xuống trước mặt Tần Quyết, kéo ống quần tây của Tần Quyết ra, cố gắng mở to hai mắt, ngón tay sờ sờ lên cái chân bị thương của anh.
“Ừm… đèn không đủ sáng, không nhìn ra được mức độ nghiêm trọng của vết thương.” Tô Chanh không chắc chắn nói, tay cô sờ lên cảm thấy vết sưng, không biết cụ thể thế nào. Trước đây học massage là vì viện trưởng tuổi tác cao, thường xuyên bị đau mỏi vai gáy, thế nên cô tìm hiểu một chút để giúp bà xoa bóp, thủ pháp hạng hai, cô sợ làm hỏng đôi chân quý báu của Tần Quyết .
Trên bắp chân truyền đến cảm giác vừa mềm vừa ấm áp, tay cô ấn tới ấn lui trên chân anh, Tần Quyết vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy những sợi tóc tơ trên đầu Tô Chanh.
“Không nhìn rõ thì đứng dậy đi.” Tần Quyết thu chân lại, vươn tay nắm lấy cánh tay của Tô Chanh, kéo Tô Chanh từ dưới lên.
Anh không có chút hy vọng nào đối với cái gọi là xoa bóp của cô, càng không mong chờ cô có thể làm tốt được chuyện gì.
Ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Chanh vẻ mặt mơ hồ bị anh kéo dậy, hai mắt chớp chớp, ánh trăng chiếu trên mặt cô, có thứ gì đó sáng lấp lánh.
Thế là trong lúc Tô Chanh còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị Tần Quyết dùng lực kéo, khoảng cách giữa hai người rất gần, Tô Chanh có thể nhìn thấy hàng mi đen dày của Tần Quyết, sống mũi cao, cùng đôi môi mỏng.
...
Giây tiếp theo.
Ngón tay của Tần Quyết chạm vào mặt cô, Tô Chanh vừa muốn rút tay ra, liền nghe âm thanh nhàn nhạt của anh hỏi cô: “Cô khóc sao?”
Cùng với âm thanh rơi xuống, viên đá mà Tô Chanh đính ở đuôi mắt cũng lần lượt bị lấy xuống.
Tô Chanh: "..."
“Đây là cái gì?” Tần Quyết cau mày nhìn vật cứng trong tay, “Sao trên mặt em lại có thứ này?”.
Tô Chanh hít sâu một hơi, cầm lấy viên đá từ trong tay anh, cô không muốn thảo luận chuyện trang điểm với tên thẳng nam này chút nào, "Đây là đá để đính lên đuôi mắt.”
"Sao lại dán lên mặt?"
“Để đẹp chứ sao” Tô Chanh quay đầu lại nhìn anh chằm chằm , ngón tay chỉ vào hai bên đuôi mắt, “Anh không thấy đuôi mắt lấp lánh lấp lánh nhìn rất đẹp sao?
Căn phòng rất yên tĩnh.
Tần Quyết nhìn đôi mắt ngây thơ đáng yêu của cô vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Rất xấu.”
Tô Chanh khẽ thở dài, cô không nên thảo luận vấn đề này với thẳng nam.
Anh ta hiểu cái quái gì chứ!
Thời gian càng lúc càng muộn, Tô Chanh ngáp một cái, khịt khịt mũi, nhìn trang trí trong phòng, trong phòng nghỉ chỉ có một cái giường và một chiếc ghế sô pha.
Biết Tần Quyết sẽ không thể để cô lên giường, Tô Chanh tự giác đi tới ghế sô pha: “Không còn sớm nữa, em nghĩ trong thời gian ngắn chắc chưa thể có điện, em hơi buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây. "
“Cô ..." Tần Quyết vừa mở miệng.
"Không có." Tô Chanh vội vàng ngắt lời: “Anh không cần bảo em lên giường, em ngủ trên ghế sô pha được rồi.”
Không ngờ Tần Quyết cũng không đến mức tuyệt tình, không ngờ hắn lại có phong độ thân sĩ như vậy, còn muốn cô lên giường ngủ, nhưng hắn đang bị đau chân, sao cô có thể xấu hổ để hắn ngủ trên ghế sô pha chứ.
Ghế sofa đó còn không dài bằng người hắn.
Tần Quyết cạn lời: "... Tôi định bảo cô đi đóng cửa sổ."
"Ồ."
Haizzz, cô biết mà, sao anh ta có thể tốt bụng như vậy.
Tô Chanh từ trên sô pha ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, vừa muốn quay lại liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Kéo rèm cửa lại."
Tô Chanh: “… Ờ.” Yêu cầu nhiều thật đấy, ngủ một giấc mà cũng nhiều chuyện, ba mẹ anh không chê anh phiền sao?
...
Kim giờ trên đồng hồ điểm qua mười hai giờ, tiếng thở đều đều của Tô Chanh vang lên trong không khí.
Chưa đầy mười phút, người phụ nữ này đã ngủ say như heo.
Tần Quyết cũng không biết là cô cực kỳ buồn ngủ hay là quá yên tâm về anh, hoặc là cô không dè chừng với bất kỳ người đàn ông nào?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong bóng tối có tiếng cọ xát nhẹ của quần áo, Tần Quyết bước đến ghế sô pha, khoác áo khoác lên người cô.
Giọng nói rất thấp: “Heo."
——
Tô Chanh ngủ rất ngon, sô pha tương đối rộng so với thể hình của cô, không bị chật chội, ngoại trừ cảm giác hơi nóng một chút thì không có vấn đề gì.
Vào mùa hè trong phòng hơi nóng vì mất điện không có điều hòa, buổi tối tuy nhiệt độ hạ xuống nhưng cũng không lạnh, rất vừa vặn.
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Tô Chanh bị âm thanh này đánh thức, sau khi dụi mắt, phát hiện trên người mình khoác một chiếc áo vest, cảm giác sờ lên rất tốt, vừa nhìn đã biết là rất có giá trị.
Anh chàng tốt bụng, cuối cùng cô cũng biết tại sao đang ngủ cô lại cảm thấy nóng rồi!
Tức giận ném chiếc áo này lên ghế sô pha, Tô Chanh quay đầu lại, phát hiện trên giường không có ai.
Lúc này cửa phòng tắm được mở ra, Tần Quyết mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen chỉnh tề đứng ở cửa, chân dài cao ráo, rất chói mắt.
Thấy Tô Chanh ngẩn người, anh nhướng mày: "Còn không đi mở cửa?"
“Ồ ồ.” Tô Chanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi ra mở cửa.
Người đàn ông này dù có đẹp trai đến đâu cũng không thể che giấu sự thật rằng anh ta là một con chó.
Chỉ là cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.