Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 23: Đành Thử Chút Vậy

Giang Thành Nhị Lang

22/07/2022

Thang máy đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tô Chanh bước ra trước, chống tay vào tường, đến lượt bọn họ rồi.

Tục ngữ đã nói rồi, lui một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng.

Nhưng tục ngữ còn nói, nhẫn nhất thời càng nghĩ càng giận, lui một bước được một tấc lại muốn tiến một thước. Cô vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, chỉ là không ngờ bọn họ có thể vu không bịa đặt về cô đến mức độ này, bọn họ nói cô hẹn hò với hai người đàn ông, không cần nghĩ cũng biết đó là lần đi xem mắt cùng Trương Nhược Ngọc, Trương Nhược Ngọc một con người to đùng như vậy, mắt chó của bọn họ không nhìn thấy sao? Rõ ràng là buổi xem mắt vô cùng trong sáng, sao bọn họ có thể xuyên tạc thành như vậy? Đây rốt cuộc là không có đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo!

Chẳng qua cũng đúng, muốn bôi nhọ một người như cô thì cũng phải kiếm cớ.

Cái miệng của bọn họ đã hèn hạ như vậy thì cô cũng phải dậy cho bọn họ một bài học.

Chu Quần và hai người phụ nữ kia là ba người cuối cùng bước ra khỏi thang máy, không phải bọn họ đi theo Tô Chanh mà là bọn họ đi đâu Tô Chanh cũng đi theo tới đó, sau mấy lần như vậy bọn họ cũng đành từ bỏ, xuống bãi đỗ xe.

Bọn họ nói xấu sau lưng người khác ai ngờ lại bị đương sự nghe được, mặc dù Chu Quần từ đầu tới đuôi không hùa theo bọn họ nhưng cô vẫn có chút chột dạ , từ sau lần ở yến hội, Chu Quần mặc dù không nói được có thiện cảm với Tô Chanh hay không, nhưng đã không còn hận ý mãnh liệt như trước đây, những lời Ngải Lệ và Lộ Tư nói cô cũng không quá tin tưởng nữa.

Bãi đỗ xe không có ai, một mình Tô Chanh đối đầu với ba cô gái, rõ ràng ba đối một phần thắng nhiều hơn nhưng ánh mắt ba cô gái kia nhìn Tô Chanh lại có chút thấp thỏm.

Nghĩ cũng biết, ở bữa tiệc sinh nhật lần trước Ngải Lệ và Lộ Tư nhìn thấy Tô Chanh phản đòn lại Chu Quần thì không dám đứng ra ngăn cản, lá gan quả thực không tính là lớn, chỉ dám ở sau lưng giở trò nói xấu cô, vừa đối đầu đã bị doạ sợ rồi. Lại thêm vừa mới thấy dáng vẻ Tô Chanh giáo huấn gã bỉ ổi kia quá mức anh dũng, để lại bóng đen cho trái tim nhạy cảm và mong manh của họ.

Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên đẩy Chu Quần ra: "Chu Quần cậu nói chuyện với cô ấy đi, dù sao cậu với cô ấy cũng có thù oán, trước đây cậu cũng đã có ý định hất rượu cô ấy còn gì.” Ý tứ này chính là nhắc nhở Tô Chanh, tất cả đều là ý của Chu Quần.

Chu Quần bị bọn họ đẩy một cái xém chút té ngã, thật vất vả mới đứng vững, quay người lại không dám tin nhìn hai người bọn họ, bọn họ nói lời này là có ý gì?

Tô Chanh không có thời gian cùng bọn họ chơi mấy trò chơi vòng vo.

Cô đẩy Chu Quần ra, đứng trước mặt Ngải Lệ và Lộ Tư, mặt không biến sắc nhìn hai người.

Ngải Lệ và Lộ Tư cùng lùi về phía sau, ra vẻ trấn định nhìn lại Tô Chanh.

“Tô Chanh cô muốn làm gì ? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động thủ, cha tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.” Ngải Lệ chỉ là nhất thới bị khí thế của Tô chanh doạ sợ, sau khi bình tĩnh lại cũng không còn sợ nữa.

"Động thủ?" Tô Chanh cười híp mắt nói: “Sao tôi phải động thủ chứ? Tôi đến chỉ là muốn hỏi cô một chút, cô nói tôi cùng hai người đàn ông có cứ chỉ thân mật là ý gì? Ngải Lệ, phỉ báng người khác cũng là phạm pháp đấy chẳng lẽ cô không biết sao ? Nếu như tôi muốn muốn tố cáo cô, mức hạn 3 năm tù trở xuống rất thích hợp với cô đấy?”

“Cô không xem tin tức gần đây sao, một người đàn ông vu khống một phụ nữ vô tội trong cùng tiểu khu là ăn cắp, bị người ta kiện lên toà, bây giờ phải vào tù rồi đấy.”

"Tôi. . . Tôi nói những lời này lúc nào, cô có chứng cứ không? Cô ngậm máu phun người!" Ngải Lệ bị cậu chuyện của cô doạ sợ lùi về phía sau, sống chết không thừa nhận.

Tô Chanh cười cười lấy điện thoại ra, ấn mở video, bên trong quay rất rõ ràng, thậm chí biểu hiện chanh chua trên mặt cô ta cũng có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Sắc mặt Ngải Lệ đột nhiên tái xanh, lúc này bạn thân Lộ Tư của cô ta mới mở miệng: “Cô muốn thế nào?"

Tô Chanh tắt điện thoại , lời nói ra nhẹ như mây: "Tôi không muốn thế nào cả, con người tôi rất rộng lượng, không hẹp hòi như một số người. Như vậy đi, các cô chỉ cần xin lỗi là được, xin lỗi thế này đi, Tô Chanh thật sự xin lỗi cô, là tôi vu khống hãm hại cô, cô thông minh thiện lương cơ trí như vậy nhưng tôi lại vì đố kỵ mà bôi nhọ cô, nói những điều bỉ ổi vô sỉ như vậy , tôi rất hối hận vì sự đố kỵ, lòng dạ đen tối, dối trá của bản thân đã làm tổn thương trái tim trong sáng thuần khiết của Tô Chanh.”

“Đại khái. . . như vậy đi?”

Tô Chanh càng nói, sắc mặt Ngải Lệ và Lộ Tư càng khó coi. Tô Chanh đây là đang trần trụi vả mặt bọn họ, mơ tưởng.

Ngải Lệ không nhịn nổi: "Tô Chanh, cô phát điên cái gì, cô chỉ là đồ phá sản sa cơ thất thế mà thôi, nhà chúng tôi thế nào đi nữa chí ít cũng không phá sản ? Tôi không xin lỗi đấy, tôi xem cô có thể làm gì tôi?”

Tô Chanh gật gật đầu, rất đồng ý lời cô ta nói: "Vâng, nhà tôi phá sản rồi, nhưng dì Tần lại rất thích tôi đấy.”

Lộ Tư nghe thế thì khinh thường nói: "Vậy thì sao?” Cho dù mẹ Tần Quyết có thích Tô Chanh hơn nữa, cô ta vẫn không thể gả vào Tần gia.

Tô Chanh cười cười, thong dong nói: "Chẳng lẽ các cô không biết đêm đó Tần Quyết mặc dù không tham gia yến hội sinh nhật, nhưng sau yến hội anh ấy vẫn trở về sao. Mà đêm đó tôi ngủ lại Tần Trạch.”

"Các cô không phải là biết được tin này nên đố kỵ đến mức không ngủ được sao?”

“Ngược lại là các cô, cho dù muốn bò lên giường Tần Quyết, nhưng người ta có thèm để ý đến các cô sao?”

"Còn ở đó mà vậy thì sao?” Tô Chanh vì sự ngây thơ của cô ta mà cảm thấy buồn cười: “Cô bị ngốc sao? Coi như Tần Quyết không thích tôi nhưng dì Tần thích tôi như vậy, nếu như tôi đến tố cáo trước mặt dì Tần, đánh sập hai công ty nhỏ nhà các cô không phải là chỉ cần một câu nói sao." Tô Chanh thực ra cũng chỉ muốn hù doạ bọn họ chút thôi, quan hệ giữa cô và dì Tần còn chưa đến mức đấy.

Nhưng. . . Bọn họ mà tin thì tốt, hì hì.

Ngải Lệ và Lộ Tư liếc nhìn nhau do dự.

Một lát sau.

"Thật xin lỗi tôi không nên bôi nhọ sau lưng cô, tôi rất hối hận vì sự đố kỵ, lòng dạ đen tối, dối trá của bản thân, cũng hối hận vì đã làm tổn thương trái tim trong sáng thuần khiết của cô.”

"Thật xin lỗi, tôi cũng vậy.”

Hai người không tình nguyện nhưng lại không thể không cúi đầu nói xin lỗi.

Tô Chanh cầm điện thoại ghi âm lại tất cả, “Nhớ kỹ lời các cô nói đấy, nếu như trí nhớ không tốt, tôi đề nghị các cô về chép lại đoạn này 100 lần, nhớ kỹ trong lòng nhé.”

Ngải Lệ: ". . ."

Lộ Tư: ". . ."

Tô Chanh sau khi dạy cho bọn họ một bài học mới hài lòng bỏ điện thoại vào trong túi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Chu Quần vừa bị cô gạt sang một bên vẫn đang đứng tại chỗ, biểu tình có chút khó chịu.

Ngốc hả!

Tô Chanh lúc đầu cũng lười quan tâm đến chuyện của cô ta, mấy người bọn họ chính là một đám rùa đen tự mổ lẫn nhau! ! Cô và Chu Quần vốn cũng không hợp nhau lắm, nhưng so với Ngải Lệ và Lộ Tự thì Chu Quần có vẻ thuận mắt hơn nhiều.

Tô Chanh đột nhiên lại xoay người.

Ngải Lệ và Lộ Tư vốn cho rằng chuyện này coi như xong lại thấy Tô Chanh quay lại, biểu hiện trên mặt không thể khó coi hơn. Dù sao việc phải xin lỗi ngay trước mặt thế này cũng làm cho người ta rất nhục nhã, không thể nuốt trôi cơn tức này.

Ngải Lệ: ". . . Cô còn muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Tô Chanh nói: "Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới những lời các cô đã nói, các cô đã muốn hạ thấp tôi để nâng cao bản thân mình thì tôi cũng có một chút ý kiến muốn nói.”

"Tôi và Chu Quần quả thực có thể coi là kẻ thủ, nhưng hôm yến hội tôi vẫn lấy khăn lau để giữ thể diện cho cô ấy. Các cô tự xưng là bạn bè vậy các cô đã làm gì, à, tôi biết rồi, các cô ở sau lưng chế giễu và kích bác. Nếu như đây chính là cái mà các cô gọi là bạn bè vậy thì tình bạn này quá rẻ tiền rồi.”

"Tôi khinh.”

Tô Chanh nói xong tiêu sái xoay người rời đi

Ở một nơi bọn họ không nhìn thấy cô, Tô Chanh phải giơ ngón tay cái cho bản thân, cô thật tuyệt!

Đi đến chỗ đỗ xe Tô Chanh bỗng nhớ ra lúc mở điện thoại hình như có nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của ai đó, nhưng lúc ấy đang vội quay lại bằng chứng nên không có để ý.

Tô Chanh đang định lấy điện thoại ra xem là cuộc gọi nhỡ của ai thì đúng lúc này Trương Nhược Ngọc gửi tin nhắn Wechat đến.

"Tô Chanh Tô Chanh, mình nhìn thấy Tần Quyết ở dưới chung cư nhà cậu, từ một thân sát khi đầy người của hắn mà mình quan sát được, mình cảm thấy khả năng hắn ta muốn tìm cậu tính sổ nhiều hơn là đến để tỏ tình đấy.



“Tự cậu xem mà lo liệu đi, mình biến trước đây.”

Hôm nay Trương Nhược Ngọc tâm tình tốt xách quà đến thăm cẩu độc thân Tô Chanh, thuận tiện tâm sự chuyện tình cảm, bàn luận nhân sinh. Vừa mới bước tới cửa chung cư đã thấy Tần Quyết bước ra từ trong xe, sắc mặt còn đen hơn mực nước, chậc chậc chậc.

Hắn đến chỗ ở của Tô Chanh, nhìn biểu hiện lại tức giận như vậy, không cần phải nói, chắc chắn là tìm đến Tô Chanh để trả thù. Người chị em của cô thật là mãnh, chọc đến hắn nhiều lần như vậy mà vẫn có thể vui vẻ mạnh khoẻ như vậy, sức sống quá ngoan cường rồi.

Trương Nhược Ngọc quay đầu bước đi, thuận tay gửi cho Tô Chanh một tin nhắn Wechat.

Chị em tốt, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi!

Từ Tử Hằng nhà cô còn đang ở nhà chờ cô về đấy.

. . .

Tô Chanh xem hết tin nhắn Trương Nhược Ngọc gửi tới, tay cầm điện thoại run lên một cái, khí thế lập tức biến mất, chuyện gì đây?

Tay lướt nhanh điện thoại, Tô Chanh nhìn thấy tin nhắn Tần Quyết gửi cho cô hai giờ trước:

“Đang ở đâu?"

“Đây là thành ý muốn mời tôi ăn cơm của em?”

Câu đầu ngược lại không có gì, mấu chốt là câu cuối cùng, chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản : "Tốt lắm." Tô Chanh có thể nhìn ra sát ý vô hạn từ hai chữ này. Lướt tới nhật ký cuộc gọi còn nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của hắn.

Tô Chanh hít sâu một hơi.

Ngữ khí này, hiện tại cô trốn còn kịp không?

Tô Chanh nhanh chóng sắp xếp tình huống trong đầu.

Ý định của cô là để Tần Quyết và Liễu Âm Âm gặp nhau sớm hơn, hai người trúng tiếng sét ái tình, bắt đầu quá trình ngược tâm, sau đó là happy ending.

Nhưng Tần Quyết lại hiểu lầm rằng cô muốn mời hắn ăn cơm. Sau đó thấy cô không đến, còn không thèm giải thích không nghe điện thoại của hắn? Thuận lý thành chương cho rằng cô cho hắn leo cây, cho rằng cô đang trêu đùa hắn nên mới đến tìm cô tính sổ sao?

Móa! Hiểu lầm quá lớn đi!

Tô Chanh hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng hốt hoảng, rất nhiều chuyện không phải hoảng sợ là có thể giải quyết, cô muốn bình tâm và. . . bình tâm cái quỷ gì nữa!

Nhanh đi về giải thích thôi!

Tô Chanh vừa đưa tay mở cửa xe, bên tai truyền đến âm thanh giày cao gót, ngay sau đó cánh tay Tô Chanh bị người phía sau giữ chặt, Tô Chanh nhíu mày: "Chu Quần? Cô có chuyện gì không?”

Chu Quần và Tô Chanh tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người luôn luôn là ở vị trí đối lập, nhưng những lời Tô Chanh vừa nói làm cho cô thức tỉnh.

Lần trước cô ấy choàng khăn cho cô. . . Chu Quần cảm thấy mình nên xin lỗi cũng như cảm ơn Tô Chanh, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, liền kích động giữ chặt tay Tô Chanh sau đó lại ấp úng không mở miệng được.

Tô Chanh trong lòng đang rất gấp, cô ta rốt cuộc muốn làm gì, gọi cô lại lại không nói lời nào.

Hiện tại cô có việc gấp phải làm, cũng không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với cô ta đâu.

Tô Chanh trong lòng gấp gáp, trên mặt vẫn phải duy trì sự bình tĩnh, dù sao cô vừa mới thể hiện khí thế ngút trời xong, lúc này lại phá huỷ, không phải quá mất mặt sao?

“Cô có việc gì?”

Chu Quần trầm ngâm hồi lâu, sau đó lấy hết dũng khí mở miệng: "Tô Chanh, thực ra tôi muốn nói với cô, chuyện lúc trước là tôi không đúng —— "

Còn chưa nói dứt lời.

"Tôi tha thứ cho cô.” Đã bị Tô Chanh cắt lời.

Chu Quần sửng sốt một chút, “Cô, cô nói cái gì?"

“Không phải cô muốn nói xin lỗi sao?” Tô Chanh tự nhiên nói: "Tôi tha thứ cho cô, tôi có việc đi trước đây.”

Chu Quần: ". . . Ồ.” Tô Chanh từ lúc nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy rồi? Cô còn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cô ấy sỉ nhục nữa.

Ai nha!

. . .

Tô Chanh dùng tốc độ nhanh nhất lại xe trở về chung cư, trong lúc chờ đèn đỏ Tô Chanh cũng thử gọi điện cho Tần Quyết để giải thích nhưng anh không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Tô Chanh cảm thấy tâm trạng đặc biệt bị giày vò, đột nhiên có một loại ảo giác tra nam chọc bạn gái tức giận, có nhà mà không dám về!

——

Buổi chiều mùa hè oi bức không có một cơn gió, ngay cả không khí cũng giống như ngưng kết lại.

Tô Chanh lái xe vào chung cư đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Tần Quyết đang dừng ở ven đường, trời ạ, thật đúng là đang chờ để bắt cô sao? Tô Chanh gửi tin nhắn cầu cứu Trương Nhược Ngọc, Trương Nhược Ngọc lại không chút nghĩa khí nói: Tự làm tự chịu!

. . .

Sau khi đậu xe xong, Tô Chanh thấp thỏm xuống xe. Tự động viên bản thân sau đó đi từng bước về phía trước.

Lúc đi đến bên cạnh xe , phát hiện chú tài xế đang đứng ở bên ngoài, thấy cô đi tới còn nhìn cô với ánh mắt thương hại.

Tô Chanh: ". . ." Đừng bày ra bộ dáng này được không, Tô Ngạo Thiên cô căn bản không sợ!

“Cộc cộc” Tô Chanh gõ gõ cửa sổ xe.

Không có động tĩnh.

Tô Chanh lại tiếp tục gõ.

Vẫn không có động tĩnh.

Tô Chanh: ". . ." Này, đây không phải là thái độ giải quyết vấn đề được không?

Cô không ngại phiền lại gõ thêm lần nữa, rốt cuộc có động tĩnh, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như băng của Tần Quyết ở bên trong.

Ngay cả khuôn mặt chính diện của người ta còn chưa nhìn thấy Tô Chanh đã lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng.

“Hi.” Tô Chanh vô cùng kiên cường vẫy tay với Tần Quyết , "Tần Quyết, anh đợi rất lâu rồi phải không? Anh có khát không? Muốn uống nước không? Có đói bụng không, có muốn ăn cơm không?”



Ăn cơm. . . Tô Chanh thật sự là hết chuyện để nói, vỗ mông ngựa vỗ đến trên đùi ngựa rồi.

Tần Quyết đập bộp bản hợp đồng trong tay xuống, nghiêng đầu qua, mắt nhìn thấy nụ cười mười phần xán lạn của Tô Chanh, khóe miệng câu lên, sau đó mở khoá xe nhàn nhạt nói: “Lên xe.”

Tô Chanh nuốt nước bọt, do dự trong giây lát rồi quyết định chắc chắn, hấp tấp mở cửa xe: "Được ."

Tô Chanh mở cửa xe ngồi vào, vừa định mở miệng bỗng một bàn tay từ bên cạnh vươn tới bóp lấy hai bên quai hàm của cô.

Ngoài Tần Quyết ra thì còn ai nữa!

Quá tàn bạo!

Đã rất nhiều lần Tần Quyết cảnh cáo cô nhưng đều chỉ dùng lời nói, lần này lại thực sự ra tay, xem ra giận không nhẹ.

“Hừ hừ.” Tô Chanh rất không có cốt khí: "Đại, đại ca, tha mạng, anh nghe em giải thích, không phải em cố tình cho anh leo cây cũng không có ý đùa giỡn anh, đây đều là hiểu lầm." Không thể không nói, mặt Tô Chanh bị Tần Quyết bóp như vậy mà vẫn có thể kiên cường nói ra được một đoạn dài như vậy, khát vọng cầu cứu rất mạnh.

Tần Quyết bóp lấy hai gò má của cô, quay mặt cô lại phía anh, thanh âm không mang một tia ấm áp: "Trước giờ tôi đều không nghe giải thích.”

Không nghe giải thích thì anh tới làm gì, bớt kiêu ngạo đi. Tô Chanh thầm than trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn đàng hoàng đổi giọng: "Đúng đúng đúng, không phải là em giải thích mà em muốn xin lỗi vì lời nói không rõ ràng và hành động không thoả đáng của em, em sai rồi."

“Em chỉ muốn có một cơ hội để sửa đổi sai lầm, được không Tần Quyết?" Tô Chanh nhìn anh, đôi mắt ngấn nước chớp chớp chân thành.

Tần Quyết nhìn cái miệng đang nói huyên thuyên trên tay mình, lực đạo trên tay lại tăng thêm một chút, Tô Chanh rốt cục cảm giác được trên mặt mình có chút đau đớn, cảm giác vừa nãy hắn còn chưa có dùng sức đâu.

Cô vội vàng nói không ngừng: "Đau đau đau. . .", dùng lực mạnh như vậy muốn bóp nát khuôn mặt xinh đẹp của cô luôn sao! Nếu hắn còn tiếp tục như vậy cô sẽ vùng lên đấy! Mọi người đều là công dân bình đẳng, hắn có tiền thì muốn làm gì thì làm, muốn làm nhục người khác như thể nào cũng được sao?

Hắn có thể!

Cô đưa tay lên muốn gỡ ngón tay của hắn ra, chết mất gỡ thế nào cũng không ra, Tô Chanh dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, hất cằm lên: "Được thôi, đều là trừng phạt đúng tội, anh bóp chết em đi.” Một bộ dạng lợn chết không sợ bỏng nước sôi .

Tần Quyết bị bộ dạng này của cô làm cho tức cười, cho cô một chút giáo huấn cô còn cảm thấy uỷ khuất phải không? Anh cơ bản là không dùng lực, cô còn dám diễn như vậy!

Huyệt thái dương thình thịch nhảy dựng lên, Tần Quyết buông tay ra, quay đầu không nhìn cô khó chịu nói: "Đây chính là món quà cảm ơn của em?”

Tô Chanh rốt cuộc thở dài một hơi, vuốt vuốt khuôn mặt của mình, hôm nay cô vừa mới chăm sóc da mặt, bị hắn bóp như thế, collagen cũng bị hắn bóp hết rồi!

Tô Chanh đương nhiên không dám thừa nhận, trong tầm mắt cô chỉ có gò má của hắn, Tô Chanh cong eo muốn nhìn rõ sắc mặt của hắn, lời nói trong miệng cô xoay chuyển, dụ dỗ từng bước: “Hôm nay anh đến nhà hàng đó anh có đợi ở quầy phục vụ đúng không?”

Tần Quyết không muốn cùng cô nói những điều nhảm nhí này, miệng giật giật, lại không kiên nhẫn nói: “Đúng.”

"Vậy anh có cảm thấy hai mắt tỏa sáng không? Ví dụ như cách trang trí của nhà hàng, cách phục vụ, nhân viên phục vụ, v.v , nhà hàng này được đánh giá rất tốt đấy.." Tô Chanh mơ hồ hỏi anh.

“Rốt cuộc em muốn nói gì.” Tần Quyết lại dùng sức nhéo má cô, “Em đang tra khảo tôi sao?” Nói hồi lâu cô không những không giải thích tại sao cô cho anh leo cây lại còn hỏi ngược lại anh, điệu bộ lớn quá nhỉ!

"Không có không có." Tô Chanh giãy dụa, trong lòng lén lút tự nhủ, chắc là gặp rồi nhưng sao hắn không có chút phản ứng nào thế nhỉ?

Trong nguyên tác không phải nữ chủ đã nói: Tôi cảm thấy anh ấy đối với tôi là cảm giác vừa gặp đã yêu sao?

Cô đây là bị tiểu thuyết lừa sao? ! ! ! Vậy làm sao bây giờ? làm bà mối không thành lại còn đắc tội Tần Quyết, hắn nhất định là đã nhận định cô đang trêu đùa hắn!

Đầu óc Tô Chanh xoay chuyển nhanh chóng, tình huống này cô khẳng định không thể nói cho hắn biết, điều bất ngờ mà cô dành cho hắn chính là tác hợp hắn và nữ chủ, Tần Quyết sẽ giết cô mất.

Hắn nhất định sẽ nói: Cô có tư cách gì mà dám nhúng tay vào chuyện của tôi?

Cho nên nói ngắn gọn chính là cô phải thừa nhận là cô đã cho hắn leo cây.

. . . Tô Chanh không thể không kiểm điểm lại bản thân , sao hôm qua cô có thể qua loa như vậy? Biết rõ lợn chết thế nào không, đúng, ngốc chết mất!

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Tô Chanh không biết đang suy nghĩ gì, Tần Quyết không có kiên nhẫn: "Tô Chanh, em còn chưa nói cho tôi biết hôm nay em đã ở đâu? Đây là thái độ mời cơm người khác sao? Là tôi gần đối xử với em quá tốt nên em mới dám đùa nghịch tôi như vậy đúng không?

"Không có không có, sao em dám đùa nghịch anh chứ.” Tô Chanh vội vàng khoát khoát tay phủ nhận.

Tần Quyết cũng không biết đã nhìn qua động tác này bao nhiêu lần, “Em tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Tô Chanh biết mình làm sai nhưng không nghĩ ra lý do gì chỉ đành nói bừa để dỗ hắn: “Xin lỗi Tần Quyết vì đã để anh đợi lâu, đây đều là lỗi của em, em thừa nhận sai lầm! Nhưng anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, em thật sự không phải cho anh leo cây, em vốn nghĩ lần trước sinh nhật anh mà em vẫn chưa tặng quà cho anh nên định mời anh ăn cơm ở nhà hàng đó, nhưng đêm qua em đã nghĩ lại, nhà hàng này quá đắt, như vậy em sẽ phải tiêu rất nhiều tiền, anh cũng biết mà, con người em có chút keo kiệt. Cho nên em lại quyết định ở nhà nấu cơm, chỉ là đêm qua em suy nghĩ quá lâu , não không ghi chép được nên quên nói với anh.”

"Haizz, em đúng là đồ ngốc mất não.

Tần Quyết: ". . ."

Lời nói dối vụng về như vậy, cô cho là anh sẽ tin sao? Trò cười. Thiệt cho cô còn dám nói ra miệng!

Tần Quyết hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra mở Wechat, ấn mở vào đoạn chát giữ 2 người, chỉ vào câu 'Nhìn thấy người đó anh nhất định sẽ cảm thấy rất đặc biệt' : "Cái này là có ý gì?" Tôi qua anh bị cô chọc tức không nhẹ, không muốn xem tin nhắn của cô nên không nhìn thấy câu này, hôm nay mới phát hiện.

Người đặc biệt? Cô ăn no rỗi việc, muốn giới thiệu với hắn cái gì mà người đặc biệt chứ? Tần Quyết híp híp mắt.

Tô Chanh đã quên mất cái vụ này, câu thiên cơ bất khả lộ lưu truyền đến nay quả nhiên vẫn rất có đạo lý, nếu như có thể dự liệu được hôm nay sẽ phát sinh tình huống này, cô tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện mà gửi một câu nói như vậy.

"Ừm?"

"Đây là. . ." Tô Chanh cắn cắn môi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Người đặc biệt a, người đó chính là em, em sẽ đợi anh ở quầy phục vụ.”

Tô Chanh vẻ mặt kiêu ngạo tự tin: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy con người của em rất đặc biệt sao?”

"Là rất đặc biệt."

"Ừm? ? ?" Tô Chanh rất bất ngờ, sao anh ta có thể tốt như vậy, nhanh như vậy đã tán đồng với lời nói của cô rồi?

Sau đó Tô Chanh liền biết mình suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Tần Quyết lạnh lùng nói: “Em đặc biệt phiền, còn đặc biệt ồn ào, quả thực rất đặc biệt!"

Tô Chanh: ". . ." Tôi liều mạng với anh!

Xét thấy tình ‘huống trước mắt là mình đã làm sai trước , Tô Chanh uỷ khuất không có phản bác, "Dù sao tình huống chính là như thế, thật sự xin lỗi anh, để ngươi đợi lâu như vậy.”

“Anh cho em một cơ hội lấy công chuộc tội đi, kỳ thật tay nghề của em rất tốt, không kém hơn ngoài hàng đâu.”

Tần Quyết vẫn lạnh như băng, không hề bị lay động.

Tô Chanh thấy hắn vẫn còn bất động, cẩn thận từng li từng tí đưa tay kéo ống tay áo của hắn, lung lay: "Tần Quyết?"

Tần Quyết: ". . ."

Đành thử chút vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook