Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền
Chương 29: Mau Đẩy Tay Cô Ra
Giang Thành Nhị Lang
30/07/2022
!
“Đều là phụ nữ với nhau, cô có thể thấy tôi đáng thương mà đừng so đo với tôi được không, cô không thiếu công việc như này. . . Nhưng tôi thật sự không được. . ."
Tô Chanh: "Ý của cô là, vì cô có nỗi khổ tâm vì cô đáng thương, nên tôi nhất định phải tha thứ cho cô sao? Dựa vào cái gì, mọi người đều được ba mẹ sinh ra và nuôi lớn, vì cô đáng thương nên tôi chịu ủy khuất thì không phải là ủy khuất, tôi còn phải rộng lượng tha thứ cho cô, không tha thứ cho cô thì không phải là người sao? Con người đều phải trả giá cho sai lầm của bản thân, đáng thương không phải ô dù, cô đáng thương cô có lý, lý do này không hiệu quả với tôi.”
“Cô có hàng ngàn vạn cách để lựa chọn, nếu như cô thật sự hoài nghi trong chúng ta chỉ có một người được giữ lại, cô có thể lựa chọn cạnh tranh với tôi, cô là nhân viên cũ tôi là nhân viên mới, ai có ưu thế lớn hơn không cần tôi phải nói, huống chi, đây đều là sự hoài nghi của cô, cô đã xác nhận lại với Trương chủ quản chưa? Cô không có, cô chỉ phỏng đoán, chỉ vì sự phỏng đoán của cô mà cô đi hại người khác, tôi hiểu, môi trường làm việc rất tàn khốc, nhưng đây đều không phải là lý do cho những chuyện xấu cô đã làm, nếu như có lý do thì có thể làm chuyện xấu vậy thì tội phạm giết người đều vô tội.”
Sau khi Tô Chanh nói xong Lệ Na vô cùng tán đồng: "Tô Chanh tiểu thư nói không sai, chuyện này dừng ở đây đi, Lý Viên, bắt đầu từ ngày mai cô không cần đi làm nữa, đến bộ phận nhân sự làm thủ tục đi."
Lý Viên khóc không thành tiếng.
Tô Chanh nhìn bộ dạng của cô ta, nếu như hoàn cảnh hiện tại của cô ta đúng như lời cô ta nói thì quả thực có chút đáng thương, nhưng nếu hôm nay cô thật sự chỉ là một nhân viên nhỏ, không có chút quan hệ vào với tổng giám đốc của Tần Thị thì hôm nay người đáng thương chính là cô.
Quan hệ.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Chanh nhăn lại, quan hệ của cô và Tần Quyết thực sự phải làm rõ.
Chỉ một việc nhỏ như vậy mà anh cũng sa thải cả Trương Hoa !
Uh. . . Thể diện của cô lớn vậy sao? Cô chỉ nghĩ nhiều nhất là bị khiển trách thôi!
Cửa phòng làm việc của chủ quản mở ra, Tô Chanh dẫn đầu bước ra ngoài trở lại vị trí của mình, sau đó là Lệ Na và Trương Hoa với vẻ mặt buồn thiu đi ra, cuối cùng là Lý Viên đã khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Lệ Na đi tới một bên dùng tay vỗ lên bàn: "Làm việc cho tốt, đừng có nhìn đông nhìn tây." Sau đó dẫn theo hai người Trương Hoa và Lý Viên rời đi.
Ánh mắt của mọi người liền đều tập trung trên người Tô Chanh có vẻ như vẫn bình an vô sự, nói thật, Tô Chanh cảm giác sau lưng như bị kim đâm.
"Wow. . . Tôi cược thua rồi, không ngờ cô Tô Chanh này không chỉ có xinh đẹp mà còn rất ra gì nhé.”
"Nói đùa, đại mỹ nữ mà. . . xuất phát điểm đã cao hơn chúng ta, trong xã hội này nhan sắc chính là một tấm giấy thông hành đấy biết không, chuyện mà chúng ta thấy khó, mỹ nữ chỉ ngoắc ngón tay với đàn ông là được ."
“Này, lời này của anh quá khó nghe rồi đấy, anh chính là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử —— "
Nói còn chưa dứt lời, Tô Chanh đã bước tới trước mặt bọn họ, hung thần ác sát nói với người đàn ông vừa mới nói lời chế giễu kia: “Anh bạn, anh đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi sao?”
Nam đồng nghiệp sợ hãi, bày ra biểu tình cầu xin tha thứ với Tô Chanh, quả quyết ngậm miệng.
Hừ!
Tô Chanh một lần nữa trở lại chỗ ngồi, lại không thể để mình mềm yếu, đành phải thẳng lưng để bọn hắn nhìn kỹ sống lưng bất khuất của cô. Mặc dù lời của anh ta đúng là rất khó nghe, nhưng không thể phủ nhận, chuyện này đúng là cô phải gọi điện cho Tần Quyết cáo trạng mới có thể giải quyết! Đáng ghét, cô đường đường là một tuyển thủ xảo biện cấp một quốc gia, cường nhân miệng pháo, vậy mà phải lưu lạc đến bước đường phải nhờ đến nam nhân mới có thể giải quyết vấn đề!
Cô, thụt lùi! Đây không phải là điều cô muốn!
Tô Chanh cảm giác có chút bực bội, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Quyết : “Ông chủ, khi nào thì ngài trở về ?"
Một giây sau Tần Quyết đã trả lời, “Chiều mai."
Tô Chanh suy tư vài giây rồi lại gửi tin nhắn cho anh: “Hôm nay tâm tình em không tốt lắm, aiz. . . Em có thể về sớm không ?"
Mau cự tuyệt tôi, mau châm chọc tôi, mau sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ đanh thép và tàn nhẫn!
Tin nhắn gửi đi vẫn được trả lời rất nhanh.
Tần Quyết: "Được."
Tô Chanh: ". . ."
Nhất định phải để tôi thất vọng về anh thế sao.
Tô Chanh nhăn mặt, cô cảm thấy có lẽ bản thân không cần thăm dò nữa rồi. . . Được rồi, vì lý do an toàn, cô vẫn nên thử xem.
Tô Chanh thực sự không có tâm trạng làm việc, sau khi thu dọn xong thì trực tiếp rời đi, đương nhiên không có ai dám ngăn cô, tất cả đồng nghiệp đều yên lặng nhìn Tô Chanh rời đi.
Lấy kinh nghiệm trải qua một năm đi làm của Tô Chanh, ngày mai tin đồn sẽ lan khắp công ty.
Tâm tình của Tô Chanh không bị ảnh hưởng, cô vui vẻ gọi một đống đồ ăn ngoài, vừa ăn cua xào cay vừa xem mấy tập phim « tân dòng sông ly biệt », lúc xem đến đoạn Y Bình bị cha đánh đập dã man, tim của Tô Chanh như bị thắt chặt, thật thảm.
Sau khi ăn uống no say, Tô Chanh lại tiếp tục vẽ truyện tranh.
Nội dung truyện tranh:
Tiểu đệ hỏi Mộ Dung Thành: "Đại ca, anh có cảm thấy tên mặt lạnh Đạo Minh Quyết dạo gần đây không còn đáng ghét như trước nữa không? Hay là chúng ta bắt tay giảng hoà với nó đi, sau này chép bài cũng thuận tiện hơn.”
Mộ Dung Thành tiện tay bẻ lấy một cành cây ở bên đường quất tới quất lui, "Bắt tay giảng hòa?"
Mộ Dung Thành lắc lắc nhánh cây: “Tao muốn nó muốn sống không được muốn chết không xong."
Tiểu đệ không nhịn được: "Thôi đi Đại ca, anh đánh không lại nó.”
Mộ Dung Thành ném cành cây trong tay đi: "Thượng binh phạt mưu, công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách."
Tiểu đệ: ". . . Là ý gì?" Tất cả đều là học tra hai điểm, không có đạo lý lời đại nói mà nó nghe không hiểu ?
Mộ Dung Thành: “Sau này mày chỉ cần nhìn là được."
——
Ngày hôm sau Tô Chanh ngủ một giấc rất ngon, mỗi ngày thức dậy câu đầu tiên đều phải mắng cẩu tử không phải người, hôm qua cô phải vắt kiệt sức để kịp lên chương mới.
Ăn sáng xong Tô Chanh xách túi tới công ty, cô vốn tưởng rằng sau sự việc ngày hôm qua cô sẽ trở nên nổi tiếng, không ngờ sau khi đi vào văn phòng mọi người đều trầm mặc dị thường, thành thật ngồi tại vị trí bắt đầu làm việc . Hơn nữa lúc Tô Chanh nước vào công ty cũng hoàn toàn không nhận được bất kỳ ánh mắt khác thường nào.
Nhân viên công ty lớn đúng là kín miệng.
Tô Chanh vừa mới ngồi vào chỗ Trợ Lý Hà đã đến, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Tô Chanh, "Tô Chanh tiểu thư, mời ngài đi theo tôi.”
Tô Chanh bỏ túi xuống đi theo Trợ Lý Hà, lúc mọi người thấy Trợ Lý Hà vẫn tập trung làm việc, giống như ngoài công việc ra thì những chuyện khác đều không có hứng thú.
Tô Chanh bước tới cửa rồi bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp hai người đang nhìn về phía cô, cô đã nói mà, sao có thể có người không Bát Quái chứ! Còn giả bộ!
Sau khi vào thang máy, Tô Chanh thấy Trợ Lý Hà ấn tầng 49, tò mò hỏi: "Tần Quyết trở về rồi sao? Không phải anh ấy nói chiều nay mới có thể trở về à?”
“Công việc ở bên nước ngoài đã xử lý xong vì vậy đã đổi chuyến bay." Trợ Lý Hà cẩn thận giải thích với Tô Chanh.
“Ừm.” Lúc đang nói chuyện, hai người đã đi tới cửa phòng làm việc của Tần Quyết .
Trợ Lý Hà: "Tô Chanh tiểu thư, Tần tổng đang chờ cô ở bên trong.”
Tô Chanh: ". . ." Lời này của cậu ta có chút kỳ lạ!
Tô Chanh vừa bước vào cửa đã thấy Tần Quyết đang cúi đầu làm việc, áo sơmi thẳng tắp, cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ từ nút trên cùng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hầu kết nhấp nhô . . . Nam sắc mê người a, tác giả thiết lập nhân vật Tần Quyết quá bug đi, giàu có nhất thành phố Bắc Kinh, đẹp trai nhiều tiền, giá trị nhan sức có thể so với ngôi sao nam đỉnh lưu đang hot, cơ bụng tám múi, giữ mình trong sạch dã tâm bừng bừng v.v, dưới vầng sáng giá trị tiền tài nhan sắc ở đẳng cấp này, tính khí xấu xa một chút cũng không đáng để ý tới.
Cũng may cô có thể chịu đựng được sự cám dỗ của sắc đẹp. Tô Chanh thu hồi tầm mắt, trực tiếp đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Tần Quyết nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, “Sao không nói chuyện?"
Tô Chanh: ". . ." Xem xem anh ta đang nói tiếng người sao, gọi cô lên còn hỏi cô sao không nói chuyện.
Tô Chanh ra vẻ khổ sở thở dài nói: "Không có tâm trạng. . ." Thực ra cô đang nghĩ cách làm sao để thăm dò anh mà không để lại dấu vết, cách mà Trương Nhược Ngọc nói thực sự đáng tin sao?
Tần Quyết đặt bút ký trong tay xuống trầm mặc một hồi mới hỏi: "Hôm qua chịu thiệt thòi rồi?”Nhìn tình hình ngày hôm qua, hẳn là không mới đúng . . .
Sao cô có thể chịu thiệt, anh đang nghĩ gì vậy.
"Không tính là chịu thiệt. . ." Tô Chanh lại cố ý thở dài sau đó mới nói: “Ông chủ, sáng sớm ngài gọi tôi lên đây làm gì?”
Tần Quyết đứng dậy cầm lấy một tấm thiệp mời từ trên bàn, đi đến ngồi bên cạnh Tô Chanh, đưa cho cô: "Đây là dì của em đưa cho em, hai ngày nữa bạn của bà tốt chức tiệc muốn em đi cùng bà.”
Tô Chanh nhận lấy thiệp mời lẩm bẩm: “Sao dì không tự nói với em chứ?”
Tần Quyết nhíu mày: “Sao, tôi đưa cho em thì có gì khác biệt?"
Tô Chanh nhìn thấy trên thiệp mời viết là tiệc đầy tháng, buồn rầu nói: “Nếu dì nói trước với em em sẽ từ chối, tiệc đầy tháng em đi làm gì?”
Tô Chanh giương mắt nhìn Tần Quyết một chút, thấy anh không lĩnh hội được ý tứ của cô thì lại tiếp tục liên miên lải nhải , ý đồ nhắc nhở anh: “Em cũng không phải người Tần gia, sao có thể cùng dì đi tham dự tiệc đầy tháng của người khác chứ, em không có thận phận gì cả, trừ phi. . ." Tô Chanh kéo dài thanh âm: "Ca ca của em nguyện ý tiếp nhận người em gái cơ khổ không nơi nương tựa này.”
Tần Quyết thấy cô vẫn còn đang đánh đến chủ ý này thì cười giận: "Tôi khuyên em nên sớm dập tắt ý tưởng này đi.”
“Cả đời này em cũng không thể trở thành em gái của tôi!”
Tô Chanh: ". . ." Này, Anh bạn trẻ, nói chuyện đừng chắc chắn như thế nha, chuyện tương lai ai có thể chắc chắn trăm phần trăm chứ!
“Em thật sự không muốn đi, hay là anh nói chuyện với dì đi.” Tô Chanh nhìn thiệp mời trong tay vẻ mặt buồn thiu, ý đồ bảo Tần Quyết giúp cô từ chối.
Tần Quyết không trực tiếp đáp ứng mà lại nói: "Tôi cũng sẽ đi."
Vậy cô càng không muốn đi!
Nhưng chắc chắn không thể nói như vậy.
Tô Chanh ấp ủ một chút rồi sắp xếp ngôn ngữ một cách uyển chuyển: “Em thật sự không muốn đi, ở đó đông người như vậy, con người em lại hướng nội, đến lúc đó lại gây thêm rắc rối cho anh, như vậy em sẽ rất áy náy.”
Tần Quyết nghe xong không còn gì để nói: "Da mặt của em làm bằng gì?” Hướng nội loại lời này mà cô cũng nói ra miệng được?
Tô Chanh ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, cười hắc hắc một tiếng: “Có lẽ là làm bằng da của tiên nữ đó.”
Cô thực sự không muốn đi, Tần Quyết cũng không muốn ép cô, khó được thỏa hiệp: "Vậy thì không đi."
Tô Chanh lập tức vui vẻ trở lại, định trả lại thiệp mời cho anh. . . Trong đầu Tô Chanh chợt loé lên, Tô Chanh nghĩ ra một ý tưởng hay để có thể thăm dò anh.
Tô Chanh lén lén lút lút nhắm kỹ vị trí tay của Tần Quyết sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa thiệp mời cho anh, Tần Quyết thấy thiệp mời trước mắt đang định đưa tay cầm lấy thì lúc này tay của Tô Chanh đột nhiên không vững, thiệp mời rơi trên mặt đất, Tô Chanh thuận thế đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Tô Chanh không dám thở mặt, giương mắt nhìn trộm biểu tình trên mặt Tần Quyết, thấy anh không có phản ứng gì, cô lại vụng trộm nắm chặt hơn một chút, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt lấy tay anh.
Mau, mau đẩy tay cô ra!
Tô Chanh nhìn chằm chằm tay của anh, giây tiếp theo trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, ngón tay thon dài của anh hơi động, sau đó. . . nắm lấy tay của cô.
! ! !
Tô Chanh chấn động, tóc gáy dựng đứng, cảm giác như sắp ngất . . . Cô cần cấp cứu! ! ! ! !
Giây tiếp theo nghe thấy thanh âm ghét bỏ của anh: “Có cái thiệp mời mà em cũng không cầm chắc?”
"Không phải." Tô Chanh từ tốn nói ra lý do của mình: “Hôm qua em vừa mới làm massage tay, muốn cho anh xem tay của em có trở nên đẹp hơn không thôi.” Hiện tại cô thật có chút khóc không ra nước mắt.
Tần Quyết không biết vì sao đột nhiên câu lên khoé môi, lôi kéo móng heo của cô tường tận xem xét thật lâu: “Ừm. . . Nhìn cũng không tệ , béo gầy vừa đủ.” Nói như vậy nhưng lại chậm chạp không buông tay Tô Chanh ra.
Khớp ngón tay của Tần Quyết thon dài, tay Tô Chanh đặt trong lòng bàn tay anh càng lộ ra sự nhỏ nhắn, vì vậy lúc anh nắm tay cố giống như có thể bao trọn bàn tay của cô vào lòng bàn tay của anh.
Trái tim nhỏ của Tô Chanh như bị xiết chặt, rốt cục nhớ ra có gì đó không đúng, thăm dò thì thằm do rồi nhưng tiếp theo cô nên làm gì? Trương Nhược Ngọc ơi Trương Nhược Ngọc, sao cô có thể tin lời của Trương Nhược Ngọc chứ, cô đúng là não bị úng nước!
Tô Chanh giật mình rút tay lại.
Tần Quyết nghi hoặc nhìn cô, “Sao vậy?”
Tô Chanh đối diện với ánh mắt thâm thuý của anh, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cô không dám nhìn anh lần nữa, thân thể đột nhiên lùi về phía sau, cúi đầu xuống ấp úng, "Không, không có gì. . . Chỉ là đột nhiên em nhớ ra chuyện ngày hôm qua làm cho em rất thương tâm, em không muốn đi làm nữa!”
Mặc dù cẩn thận dè dặt nhưng đột nhiên Tô Chanh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Tần Quyết rũ mắt nhìn khoảng cách giữa cô và anh ít nhất phải đến 1m, nụ cười dần nhạt đi.
Chớp mắt không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, qua một lúc, Tần Quyết cau mày, tức giận nói: "Không đi làm thì không đi làm, đây là em đang làm gì.” Cô đột nhiên rút tay về, lại còn giữ khoảng cách với anh, không biết lại đang suy nghĩ gì!
Tô Chanh đang suy nghĩ gì. . . Tô Chanh đang nghĩ là nên trực tiếp nói với anh anh không xứng tôi bán nghệ không bán thân, hay là trực tiếp nói với anh đừng có mà thiên nga lại đòi ăn thịt cóc, phi phi phi, đừng có mà cóc lại đòi ăn thịt thiên nga . . .
Nhưng hiển nhiên người có đầu óc sẽ chẳng ai nói như vậy! Một là không ai lại đi xỉ nhục người khác như vậy, thứ hai là cô còn muốn sống thêm 500 năm nữa!
Đầu óc vô cùng rối loạn, Tô Chanh thầm thở dài, cố gắng bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu: "Tần Quyết anh thật sự là ông chủ sáng suốt nhất mà em từng gặp, cho dù là đối với nhân viên hay với bạn bè anh đều rất sáng suốt, anh còn phải làm việc đúng không, nhất định rất bận, ta không làm chậm trễ thời gian của anh nữa, em đi trước đây." Nói xong cô đứng dậy khỏi ghế sô pha rời đi. Hiện tại cô có chút bối rối, vẫn là nên chuồn sớm.
Giọng nói của Tần Quyết trầm xuống, anh ở đằng sau gọi cô: "Tô Chanh!" Ngữ khí đã có chút nguy hiểm.
Tô Chanh bước chân cực nhanh, làm bộ như không nghe thấy Tần Quyết đang gọi cô, không chớp mắt đi thẳng về phía trước. Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Tô Chanh bước đi quá tranh nên bị trượt chân, 'Ba' một tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống đất, hai đầu gối đập xuống sàn cứng khiến cô đau nhói.
"Mẹ kiếp!" Tô Chanh không nhịn được thấp giọng chửi thề, nhân viên dọn dẹp chăm chỉ đến mức nào mới có thể lau dọn sàn nhà sạch sẽ bóng loáng đến mức này chứ!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp , Tô Chanh không cần đoán cũng biết là Tần Quyết.
"Không cần đỡ em.” Tô Chanh vung tay về phía sau ngăn cản động tác của Tần Quyết , không để cho anh đỡ, " Sao em có thể để anh đỡ em chứ, em rất kiên cường , em có thể tự đứng lên được.”
Từ giờ trở đi, Tô Chanh phải tránh mọi tiếp xúc thân thể với Tần Quyết.
Cô vẫn chưa quên thân phận của cô là xuyên sách, mục đích ban đầu của cô chỉ là giải trừ nguy cơ uy hiệp tính mạng của bản thân, không phải công lược Nam Chủ.
Không nói đến việc Nam Chủ cuối cùng sẽ thuộc về Nữ Chủ thì cô cũng không có ý với Tần Quyết về phương diện kia. Vốn dĩ Tần Quyết không ghét cô, hai người làm bạn cũng không tệ, làm bạn với đại gia ai mà không muốn, Tô Chanh cũng muốn, nếu không phải muốn xây dựng tình hữu nghị xã hội chủ nghĩa với Tần Quyết, cô đã sớm nổi dậy khởi nghĩa rồi, ai thèm đến công ty anh làm việc chứ. . . Kỳ thật cũng không phải, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cô khuất phục trước uy quyền của Tần Quyết , cô không dám không nghe lời.
Cô nghĩ đến việc cùng anh xây dựng tình anh em xã hội chủ nghĩa nhưng Tần Quyết không nghĩ vậy. Cuối cùng cô đã hiểu, Tần Quyết trăm phương ngàn kế bảo cô đi làm ở công ty anh, quả nhiên là có ý định khác với cô! Sự nghi ngờ trước đây của cô không hề sai! Anh rõ ràng đã đồng ý để cô tiếp tục vẽ truyện tranh chứng minh anh không thực sự tức giận, tại sao mới đầu còn tỏ vẻ tức giận, không phải là muốn để cô chủ động mắc câu sao!
Quá chó!
Tâm tư quá sâu rồi, lừa gạt xoay vòng một tiểu tiên tữ ngây thơ đơn thuần như cô!
Tần Quyết dừng lại phía sau cô một bước, thấy cô thà bò từ dưới đất dậy cũng không muốn anh đỡ, biểu hiện trên mặt dần dần trầm xuống.
Tô Chanh từ dưới đất bò dậy, phủi tay, quay đầu lại cười với Tần Quyết, giải thích : "Không đau, em không đau chút nào. Vậy không có việc gì thì em đi trước đây, bye bye.”
Không đợi Tần Quyết trả lời đã vội vàng chaỵ đi.
Cánh cửa nặng nề xa hoa được mở ra rồi đóng lại nhanh chóng để lại tiếng động nhẹ kéo dài trong văn phòng rộng lớn.
Tô Chanh mừng khấp khởi cảm thấy mình làm việc rất ổn thoả, không chút biến sắc cự tuyệt sự tiếp xúc của Tần Quyết, cũn không để anh sinh ra cảm giác không vui.
Cô không biết rằng trong mắt Tần Quyết, bất kỳ hành động kháng cự nào của cô đối với anh đều khiến cho anh không vui!
Tần Quyết hiện tại đang rất không vui!
——
Tô Chanh ngược lại rất vui vẻ, từ nay về sau cô đã thoát khỏi bề khổ không cần đi làm nữa rồi, trở lại khoảng thời gian rảnh rỗi, Tô Chanh gọi điện thoại rủ Trương Nhược Ngọc đi dạo phố.
Cô còn vui vẻ chụp một bức ảnh selfie gửi vào vòng bạn bè: "Vui vẻ vui vẻ."
Nghĩ nghĩ, vẫn nên chặn Tần Quyết ! Không có lý do gì, nhưng giác quan thứ sáu thuần túy của một người phụ nữ nói với cô rằng tốt nhất nên chặn anh.
Chưa được vài phút đã có người bình luận:
Trương Nhược Ngọc: "Chờ một chút chị em tốt, ta đến ngay đây!”
Hứa Bác Ngôn: "Chanh tỷ hôm nay cũng là một ngày thịnh thế mỹ nhan ! ! !"
Nhân viên cửa hàng nào đó: "Tô tiểu thư, cửa hàng chúng tôi gần đây đã ra sản phẩm mùa thu, trong gió trong mưa, chờ nghài.”
Bất ngờ hơn là ở dưới còn có bình luận của Chu Quần: "Tô Chanh, tôi cũng đang ở trung tâm thương mại, muốn cùng nhau đi dạo phố không.”
Tô Chanh nghĩ nghĩ, thêm một người bớt một người cũng không sao, quay đầu hỏi Trương Nhược Ngọc, cô ấy nói không có vấn đề, dù sao trước đây bọn họ cũng cùng nhóm 'Đánh bại Tô Chanh' , cả hai đều quen biết, cùng đi dạo phố càng náo nhiệt.
Tô Chanh sờ sờ cằm gật đầu, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Chu Quần: “Cậu đang ở đâu?”
Một giây sao Chu Quần liền gửi đinh vị tới, ba người chọn gặp nhau tại một của hàng trà sữa, là Tô Chanh mãnh liệt yêu cầu, bởi vì cô muốn uống loại trà sữa mới của cửa hàng đó. Trà sữa rau mùi bất khả chiến bại!
Ông chủ điên rồ cỡ nào mới có thể nghiên cứu ra trà sữa rau mùi chứ!
Cô phải nếm thử.
Tô Chanh là người đến đầu tiên, sau khi order xong cô rảnh rỗi ngồi lướt điện thoại, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn Wechat, là Từ Tử Diệu gửi tới.
Từ Tử Diệu: "Tô Chanh, ngày mai chị rảnh không ? Anh trai em, chính là bạn trai của bạn chị tổ chức chơi mạt chược ở quán bar, muốn mời chị đến đây chơi.”
Mấy ngày nay Từ Tử Diệu đang chuẩn bị thi cuối kỳ, mỗi sáng đều phải dậy sớm đi thư viện, buổi tối trở về đã rất muộn, cậu sợ quấy rầy đến Tô Chanh nghỉ ngơi nên rất ít gửi tin nhắn cho cô, chờ đến kì nghỉ, cậu không cần phải dậy sớm ngủ muộn làm bỏ lỡ thời gian giao tiếp với cô ấy mỗi ngày, bọn họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút.
Nhưng hôm qua anh trai cậu mật báo nói Tô Chanh khả năng có biến, Từ Tử Diệu liền gấp gáp. . . nhờ cậy Từ Tử Hằng bày trò .
Tô Chanh xem xét, chơi mạt chược, cái tay này sao có chút ngứa nhỉ?
Tô Chanh: “Để chị xem xét một chút.”
Vừa nhắn lại cho cậu thì hai người Chu Quần và Trương Nhược Ngọc cùng tới.
Chu Quần nhìn thấy Tô Chanh thì vui vẻ chào hỏi, quay đầu đã nhìn thấy Trương Nhược Ngọc cũng tới, hình như là cũng hẹn với Tô Chanh.
Chu Quần đưa ngón trỏ ra run rẩy chỉ chỉ Trương Nhược Ngọc: “Hoá. . . Hoá ra cô chính là nội gián! Tôi đã nói mà, kế hoạch sắp xếp không chê vào đâu được như thế sao lại thất bại!"
Tô Chanh: ". . ." Cái kế hoạch rắm chó của bọn họ nói ra không thấy ngại sao mà còn dám nói là không chê vào đâu được?
Trương Nhược Ngọc dừng chân, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Hắc hắc, ngoài ý muốn ngoài ý muốn."
Tô Chanh kéo hai người qua: "Được rồi được rồi, mọi người đều là bạn bè, hai người như vậy có phải là không nể mặt Chanh tỷ rồi không!”
Chu Quần: ". . ."
Trương Nhược Ngọc: ". . ."
Cô ấy lẽ nào không biết, tất cả chuyện này đều do cô mà ra sao?
Tô Chanh chột dạ sờ sờ cái mũi, “Ai nha, chúng ta đều là mỹ nữ, đừng so đo nhiều như vậy , như vậy đi hôm nay mình sẽ nhổ lông, mời hai vị mỹ nữ uống trà sữa, mọi người bớt giận ha."
Hai người Chu Quần và Trương Nhược Ngọc được Tô Chanh khuyên cũng gọi mỗi người một cốc trà sữa rau thơm, sau khi ba người cầm trà sữa thì cùng uống một ngụm, sau đó. . .
"Ọe. . ."
Ông chủ rác rưởi, trả tiền đây!
“Đều là phụ nữ với nhau, cô có thể thấy tôi đáng thương mà đừng so đo với tôi được không, cô không thiếu công việc như này. . . Nhưng tôi thật sự không được. . ."
Tô Chanh: "Ý của cô là, vì cô có nỗi khổ tâm vì cô đáng thương, nên tôi nhất định phải tha thứ cho cô sao? Dựa vào cái gì, mọi người đều được ba mẹ sinh ra và nuôi lớn, vì cô đáng thương nên tôi chịu ủy khuất thì không phải là ủy khuất, tôi còn phải rộng lượng tha thứ cho cô, không tha thứ cho cô thì không phải là người sao? Con người đều phải trả giá cho sai lầm của bản thân, đáng thương không phải ô dù, cô đáng thương cô có lý, lý do này không hiệu quả với tôi.”
“Cô có hàng ngàn vạn cách để lựa chọn, nếu như cô thật sự hoài nghi trong chúng ta chỉ có một người được giữ lại, cô có thể lựa chọn cạnh tranh với tôi, cô là nhân viên cũ tôi là nhân viên mới, ai có ưu thế lớn hơn không cần tôi phải nói, huống chi, đây đều là sự hoài nghi của cô, cô đã xác nhận lại với Trương chủ quản chưa? Cô không có, cô chỉ phỏng đoán, chỉ vì sự phỏng đoán của cô mà cô đi hại người khác, tôi hiểu, môi trường làm việc rất tàn khốc, nhưng đây đều không phải là lý do cho những chuyện xấu cô đã làm, nếu như có lý do thì có thể làm chuyện xấu vậy thì tội phạm giết người đều vô tội.”
Sau khi Tô Chanh nói xong Lệ Na vô cùng tán đồng: "Tô Chanh tiểu thư nói không sai, chuyện này dừng ở đây đi, Lý Viên, bắt đầu từ ngày mai cô không cần đi làm nữa, đến bộ phận nhân sự làm thủ tục đi."
Lý Viên khóc không thành tiếng.
Tô Chanh nhìn bộ dạng của cô ta, nếu như hoàn cảnh hiện tại của cô ta đúng như lời cô ta nói thì quả thực có chút đáng thương, nhưng nếu hôm nay cô thật sự chỉ là một nhân viên nhỏ, không có chút quan hệ vào với tổng giám đốc của Tần Thị thì hôm nay người đáng thương chính là cô.
Quan hệ.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Chanh nhăn lại, quan hệ của cô và Tần Quyết thực sự phải làm rõ.
Chỉ một việc nhỏ như vậy mà anh cũng sa thải cả Trương Hoa !
Uh. . . Thể diện của cô lớn vậy sao? Cô chỉ nghĩ nhiều nhất là bị khiển trách thôi!
Cửa phòng làm việc của chủ quản mở ra, Tô Chanh dẫn đầu bước ra ngoài trở lại vị trí của mình, sau đó là Lệ Na và Trương Hoa với vẻ mặt buồn thiu đi ra, cuối cùng là Lý Viên đã khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Lệ Na đi tới một bên dùng tay vỗ lên bàn: "Làm việc cho tốt, đừng có nhìn đông nhìn tây." Sau đó dẫn theo hai người Trương Hoa và Lý Viên rời đi.
Ánh mắt của mọi người liền đều tập trung trên người Tô Chanh có vẻ như vẫn bình an vô sự, nói thật, Tô Chanh cảm giác sau lưng như bị kim đâm.
"Wow. . . Tôi cược thua rồi, không ngờ cô Tô Chanh này không chỉ có xinh đẹp mà còn rất ra gì nhé.”
"Nói đùa, đại mỹ nữ mà. . . xuất phát điểm đã cao hơn chúng ta, trong xã hội này nhan sắc chính là một tấm giấy thông hành đấy biết không, chuyện mà chúng ta thấy khó, mỹ nữ chỉ ngoắc ngón tay với đàn ông là được ."
“Này, lời này của anh quá khó nghe rồi đấy, anh chính là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử —— "
Nói còn chưa dứt lời, Tô Chanh đã bước tới trước mặt bọn họ, hung thần ác sát nói với người đàn ông vừa mới nói lời chế giễu kia: “Anh bạn, anh đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi sao?”
Nam đồng nghiệp sợ hãi, bày ra biểu tình cầu xin tha thứ với Tô Chanh, quả quyết ngậm miệng.
Hừ!
Tô Chanh một lần nữa trở lại chỗ ngồi, lại không thể để mình mềm yếu, đành phải thẳng lưng để bọn hắn nhìn kỹ sống lưng bất khuất của cô. Mặc dù lời của anh ta đúng là rất khó nghe, nhưng không thể phủ nhận, chuyện này đúng là cô phải gọi điện cho Tần Quyết cáo trạng mới có thể giải quyết! Đáng ghét, cô đường đường là một tuyển thủ xảo biện cấp một quốc gia, cường nhân miệng pháo, vậy mà phải lưu lạc đến bước đường phải nhờ đến nam nhân mới có thể giải quyết vấn đề!
Cô, thụt lùi! Đây không phải là điều cô muốn!
Tô Chanh cảm giác có chút bực bội, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Quyết : “Ông chủ, khi nào thì ngài trở về ?"
Một giây sau Tần Quyết đã trả lời, “Chiều mai."
Tô Chanh suy tư vài giây rồi lại gửi tin nhắn cho anh: “Hôm nay tâm tình em không tốt lắm, aiz. . . Em có thể về sớm không ?"
Mau cự tuyệt tôi, mau châm chọc tôi, mau sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ đanh thép và tàn nhẫn!
Tin nhắn gửi đi vẫn được trả lời rất nhanh.
Tần Quyết: "Được."
Tô Chanh: ". . ."
Nhất định phải để tôi thất vọng về anh thế sao.
Tô Chanh nhăn mặt, cô cảm thấy có lẽ bản thân không cần thăm dò nữa rồi. . . Được rồi, vì lý do an toàn, cô vẫn nên thử xem.
Tô Chanh thực sự không có tâm trạng làm việc, sau khi thu dọn xong thì trực tiếp rời đi, đương nhiên không có ai dám ngăn cô, tất cả đồng nghiệp đều yên lặng nhìn Tô Chanh rời đi.
Lấy kinh nghiệm trải qua một năm đi làm của Tô Chanh, ngày mai tin đồn sẽ lan khắp công ty.
Tâm tình của Tô Chanh không bị ảnh hưởng, cô vui vẻ gọi một đống đồ ăn ngoài, vừa ăn cua xào cay vừa xem mấy tập phim « tân dòng sông ly biệt », lúc xem đến đoạn Y Bình bị cha đánh đập dã man, tim của Tô Chanh như bị thắt chặt, thật thảm.
Sau khi ăn uống no say, Tô Chanh lại tiếp tục vẽ truyện tranh.
Nội dung truyện tranh:
Tiểu đệ hỏi Mộ Dung Thành: "Đại ca, anh có cảm thấy tên mặt lạnh Đạo Minh Quyết dạo gần đây không còn đáng ghét như trước nữa không? Hay là chúng ta bắt tay giảng hoà với nó đi, sau này chép bài cũng thuận tiện hơn.”
Mộ Dung Thành tiện tay bẻ lấy một cành cây ở bên đường quất tới quất lui, "Bắt tay giảng hòa?"
Mộ Dung Thành lắc lắc nhánh cây: “Tao muốn nó muốn sống không được muốn chết không xong."
Tiểu đệ không nhịn được: "Thôi đi Đại ca, anh đánh không lại nó.”
Mộ Dung Thành ném cành cây trong tay đi: "Thượng binh phạt mưu, công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách."
Tiểu đệ: ". . . Là ý gì?" Tất cả đều là học tra hai điểm, không có đạo lý lời đại nói mà nó nghe không hiểu ?
Mộ Dung Thành: “Sau này mày chỉ cần nhìn là được."
——
Ngày hôm sau Tô Chanh ngủ một giấc rất ngon, mỗi ngày thức dậy câu đầu tiên đều phải mắng cẩu tử không phải người, hôm qua cô phải vắt kiệt sức để kịp lên chương mới.
Ăn sáng xong Tô Chanh xách túi tới công ty, cô vốn tưởng rằng sau sự việc ngày hôm qua cô sẽ trở nên nổi tiếng, không ngờ sau khi đi vào văn phòng mọi người đều trầm mặc dị thường, thành thật ngồi tại vị trí bắt đầu làm việc . Hơn nữa lúc Tô Chanh nước vào công ty cũng hoàn toàn không nhận được bất kỳ ánh mắt khác thường nào.
Nhân viên công ty lớn đúng là kín miệng.
Tô Chanh vừa mới ngồi vào chỗ Trợ Lý Hà đã đến, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Tô Chanh, "Tô Chanh tiểu thư, mời ngài đi theo tôi.”
Tô Chanh bỏ túi xuống đi theo Trợ Lý Hà, lúc mọi người thấy Trợ Lý Hà vẫn tập trung làm việc, giống như ngoài công việc ra thì những chuyện khác đều không có hứng thú.
Tô Chanh bước tới cửa rồi bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp hai người đang nhìn về phía cô, cô đã nói mà, sao có thể có người không Bát Quái chứ! Còn giả bộ!
Sau khi vào thang máy, Tô Chanh thấy Trợ Lý Hà ấn tầng 49, tò mò hỏi: "Tần Quyết trở về rồi sao? Không phải anh ấy nói chiều nay mới có thể trở về à?”
“Công việc ở bên nước ngoài đã xử lý xong vì vậy đã đổi chuyến bay." Trợ Lý Hà cẩn thận giải thích với Tô Chanh.
“Ừm.” Lúc đang nói chuyện, hai người đã đi tới cửa phòng làm việc của Tần Quyết .
Trợ Lý Hà: "Tô Chanh tiểu thư, Tần tổng đang chờ cô ở bên trong.”
Tô Chanh: ". . ." Lời này của cậu ta có chút kỳ lạ!
Tô Chanh vừa bước vào cửa đã thấy Tần Quyết đang cúi đầu làm việc, áo sơmi thẳng tắp, cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ từ nút trên cùng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hầu kết nhấp nhô . . . Nam sắc mê người a, tác giả thiết lập nhân vật Tần Quyết quá bug đi, giàu có nhất thành phố Bắc Kinh, đẹp trai nhiều tiền, giá trị nhan sức có thể so với ngôi sao nam đỉnh lưu đang hot, cơ bụng tám múi, giữ mình trong sạch dã tâm bừng bừng v.v, dưới vầng sáng giá trị tiền tài nhan sắc ở đẳng cấp này, tính khí xấu xa một chút cũng không đáng để ý tới.
Cũng may cô có thể chịu đựng được sự cám dỗ của sắc đẹp. Tô Chanh thu hồi tầm mắt, trực tiếp đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Tần Quyết nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, “Sao không nói chuyện?"
Tô Chanh: ". . ." Xem xem anh ta đang nói tiếng người sao, gọi cô lên còn hỏi cô sao không nói chuyện.
Tô Chanh ra vẻ khổ sở thở dài nói: "Không có tâm trạng. . ." Thực ra cô đang nghĩ cách làm sao để thăm dò anh mà không để lại dấu vết, cách mà Trương Nhược Ngọc nói thực sự đáng tin sao?
Tần Quyết đặt bút ký trong tay xuống trầm mặc một hồi mới hỏi: "Hôm qua chịu thiệt thòi rồi?”Nhìn tình hình ngày hôm qua, hẳn là không mới đúng . . .
Sao cô có thể chịu thiệt, anh đang nghĩ gì vậy.
"Không tính là chịu thiệt. . ." Tô Chanh lại cố ý thở dài sau đó mới nói: “Ông chủ, sáng sớm ngài gọi tôi lên đây làm gì?”
Tần Quyết đứng dậy cầm lấy một tấm thiệp mời từ trên bàn, đi đến ngồi bên cạnh Tô Chanh, đưa cho cô: "Đây là dì của em đưa cho em, hai ngày nữa bạn của bà tốt chức tiệc muốn em đi cùng bà.”
Tô Chanh nhận lấy thiệp mời lẩm bẩm: “Sao dì không tự nói với em chứ?”
Tần Quyết nhíu mày: “Sao, tôi đưa cho em thì có gì khác biệt?"
Tô Chanh nhìn thấy trên thiệp mời viết là tiệc đầy tháng, buồn rầu nói: “Nếu dì nói trước với em em sẽ từ chối, tiệc đầy tháng em đi làm gì?”
Tô Chanh giương mắt nhìn Tần Quyết một chút, thấy anh không lĩnh hội được ý tứ của cô thì lại tiếp tục liên miên lải nhải , ý đồ nhắc nhở anh: “Em cũng không phải người Tần gia, sao có thể cùng dì đi tham dự tiệc đầy tháng của người khác chứ, em không có thận phận gì cả, trừ phi. . ." Tô Chanh kéo dài thanh âm: "Ca ca của em nguyện ý tiếp nhận người em gái cơ khổ không nơi nương tựa này.”
Tần Quyết thấy cô vẫn còn đang đánh đến chủ ý này thì cười giận: "Tôi khuyên em nên sớm dập tắt ý tưởng này đi.”
“Cả đời này em cũng không thể trở thành em gái của tôi!”
Tô Chanh: ". . ." Này, Anh bạn trẻ, nói chuyện đừng chắc chắn như thế nha, chuyện tương lai ai có thể chắc chắn trăm phần trăm chứ!
“Em thật sự không muốn đi, hay là anh nói chuyện với dì đi.” Tô Chanh nhìn thiệp mời trong tay vẻ mặt buồn thiu, ý đồ bảo Tần Quyết giúp cô từ chối.
Tần Quyết không trực tiếp đáp ứng mà lại nói: "Tôi cũng sẽ đi."
Vậy cô càng không muốn đi!
Nhưng chắc chắn không thể nói như vậy.
Tô Chanh ấp ủ một chút rồi sắp xếp ngôn ngữ một cách uyển chuyển: “Em thật sự không muốn đi, ở đó đông người như vậy, con người em lại hướng nội, đến lúc đó lại gây thêm rắc rối cho anh, như vậy em sẽ rất áy náy.”
Tần Quyết nghe xong không còn gì để nói: "Da mặt của em làm bằng gì?” Hướng nội loại lời này mà cô cũng nói ra miệng được?
Tô Chanh ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, cười hắc hắc một tiếng: “Có lẽ là làm bằng da của tiên nữ đó.”
Cô thực sự không muốn đi, Tần Quyết cũng không muốn ép cô, khó được thỏa hiệp: "Vậy thì không đi."
Tô Chanh lập tức vui vẻ trở lại, định trả lại thiệp mời cho anh. . . Trong đầu Tô Chanh chợt loé lên, Tô Chanh nghĩ ra một ý tưởng hay để có thể thăm dò anh.
Tô Chanh lén lén lút lút nhắm kỹ vị trí tay của Tần Quyết sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa thiệp mời cho anh, Tần Quyết thấy thiệp mời trước mắt đang định đưa tay cầm lấy thì lúc này tay của Tô Chanh đột nhiên không vững, thiệp mời rơi trên mặt đất, Tô Chanh thuận thế đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Tô Chanh không dám thở mặt, giương mắt nhìn trộm biểu tình trên mặt Tần Quyết, thấy anh không có phản ứng gì, cô lại vụng trộm nắm chặt hơn một chút, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt lấy tay anh.
Mau, mau đẩy tay cô ra!
Tô Chanh nhìn chằm chằm tay của anh, giây tiếp theo trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, ngón tay thon dài của anh hơi động, sau đó. . . nắm lấy tay của cô.
! ! !
Tô Chanh chấn động, tóc gáy dựng đứng, cảm giác như sắp ngất . . . Cô cần cấp cứu! ! ! ! !
Giây tiếp theo nghe thấy thanh âm ghét bỏ của anh: “Có cái thiệp mời mà em cũng không cầm chắc?”
"Không phải." Tô Chanh từ tốn nói ra lý do của mình: “Hôm qua em vừa mới làm massage tay, muốn cho anh xem tay của em có trở nên đẹp hơn không thôi.” Hiện tại cô thật có chút khóc không ra nước mắt.
Tần Quyết không biết vì sao đột nhiên câu lên khoé môi, lôi kéo móng heo của cô tường tận xem xét thật lâu: “Ừm. . . Nhìn cũng không tệ , béo gầy vừa đủ.” Nói như vậy nhưng lại chậm chạp không buông tay Tô Chanh ra.
Khớp ngón tay của Tần Quyết thon dài, tay Tô Chanh đặt trong lòng bàn tay anh càng lộ ra sự nhỏ nhắn, vì vậy lúc anh nắm tay cố giống như có thể bao trọn bàn tay của cô vào lòng bàn tay của anh.
Trái tim nhỏ của Tô Chanh như bị xiết chặt, rốt cục nhớ ra có gì đó không đúng, thăm dò thì thằm do rồi nhưng tiếp theo cô nên làm gì? Trương Nhược Ngọc ơi Trương Nhược Ngọc, sao cô có thể tin lời của Trương Nhược Ngọc chứ, cô đúng là não bị úng nước!
Tô Chanh giật mình rút tay lại.
Tần Quyết nghi hoặc nhìn cô, “Sao vậy?”
Tô Chanh đối diện với ánh mắt thâm thuý của anh, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cô không dám nhìn anh lần nữa, thân thể đột nhiên lùi về phía sau, cúi đầu xuống ấp úng, "Không, không có gì. . . Chỉ là đột nhiên em nhớ ra chuyện ngày hôm qua làm cho em rất thương tâm, em không muốn đi làm nữa!”
Mặc dù cẩn thận dè dặt nhưng đột nhiên Tô Chanh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Tần Quyết rũ mắt nhìn khoảng cách giữa cô và anh ít nhất phải đến 1m, nụ cười dần nhạt đi.
Chớp mắt không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, qua một lúc, Tần Quyết cau mày, tức giận nói: "Không đi làm thì không đi làm, đây là em đang làm gì.” Cô đột nhiên rút tay về, lại còn giữ khoảng cách với anh, không biết lại đang suy nghĩ gì!
Tô Chanh đang suy nghĩ gì. . . Tô Chanh đang nghĩ là nên trực tiếp nói với anh anh không xứng tôi bán nghệ không bán thân, hay là trực tiếp nói với anh đừng có mà thiên nga lại đòi ăn thịt cóc, phi phi phi, đừng có mà cóc lại đòi ăn thịt thiên nga . . .
Nhưng hiển nhiên người có đầu óc sẽ chẳng ai nói như vậy! Một là không ai lại đi xỉ nhục người khác như vậy, thứ hai là cô còn muốn sống thêm 500 năm nữa!
Đầu óc vô cùng rối loạn, Tô Chanh thầm thở dài, cố gắng bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu: "Tần Quyết anh thật sự là ông chủ sáng suốt nhất mà em từng gặp, cho dù là đối với nhân viên hay với bạn bè anh đều rất sáng suốt, anh còn phải làm việc đúng không, nhất định rất bận, ta không làm chậm trễ thời gian của anh nữa, em đi trước đây." Nói xong cô đứng dậy khỏi ghế sô pha rời đi. Hiện tại cô có chút bối rối, vẫn là nên chuồn sớm.
Giọng nói của Tần Quyết trầm xuống, anh ở đằng sau gọi cô: "Tô Chanh!" Ngữ khí đã có chút nguy hiểm.
Tô Chanh bước chân cực nhanh, làm bộ như không nghe thấy Tần Quyết đang gọi cô, không chớp mắt đi thẳng về phía trước. Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Tô Chanh bước đi quá tranh nên bị trượt chân, 'Ba' một tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống đất, hai đầu gối đập xuống sàn cứng khiến cô đau nhói.
"Mẹ kiếp!" Tô Chanh không nhịn được thấp giọng chửi thề, nhân viên dọn dẹp chăm chỉ đến mức nào mới có thể lau dọn sàn nhà sạch sẽ bóng loáng đến mức này chứ!
Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp , Tô Chanh không cần đoán cũng biết là Tần Quyết.
"Không cần đỡ em.” Tô Chanh vung tay về phía sau ngăn cản động tác của Tần Quyết , không để cho anh đỡ, " Sao em có thể để anh đỡ em chứ, em rất kiên cường , em có thể tự đứng lên được.”
Từ giờ trở đi, Tô Chanh phải tránh mọi tiếp xúc thân thể với Tần Quyết.
Cô vẫn chưa quên thân phận của cô là xuyên sách, mục đích ban đầu của cô chỉ là giải trừ nguy cơ uy hiệp tính mạng của bản thân, không phải công lược Nam Chủ.
Không nói đến việc Nam Chủ cuối cùng sẽ thuộc về Nữ Chủ thì cô cũng không có ý với Tần Quyết về phương diện kia. Vốn dĩ Tần Quyết không ghét cô, hai người làm bạn cũng không tệ, làm bạn với đại gia ai mà không muốn, Tô Chanh cũng muốn, nếu không phải muốn xây dựng tình hữu nghị xã hội chủ nghĩa với Tần Quyết, cô đã sớm nổi dậy khởi nghĩa rồi, ai thèm đến công ty anh làm việc chứ. . . Kỳ thật cũng không phải, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cô khuất phục trước uy quyền của Tần Quyết , cô không dám không nghe lời.
Cô nghĩ đến việc cùng anh xây dựng tình anh em xã hội chủ nghĩa nhưng Tần Quyết không nghĩ vậy. Cuối cùng cô đã hiểu, Tần Quyết trăm phương ngàn kế bảo cô đi làm ở công ty anh, quả nhiên là có ý định khác với cô! Sự nghi ngờ trước đây của cô không hề sai! Anh rõ ràng đã đồng ý để cô tiếp tục vẽ truyện tranh chứng minh anh không thực sự tức giận, tại sao mới đầu còn tỏ vẻ tức giận, không phải là muốn để cô chủ động mắc câu sao!
Quá chó!
Tâm tư quá sâu rồi, lừa gạt xoay vòng một tiểu tiên tữ ngây thơ đơn thuần như cô!
Tần Quyết dừng lại phía sau cô một bước, thấy cô thà bò từ dưới đất dậy cũng không muốn anh đỡ, biểu hiện trên mặt dần dần trầm xuống.
Tô Chanh từ dưới đất bò dậy, phủi tay, quay đầu lại cười với Tần Quyết, giải thích : "Không đau, em không đau chút nào. Vậy không có việc gì thì em đi trước đây, bye bye.”
Không đợi Tần Quyết trả lời đã vội vàng chaỵ đi.
Cánh cửa nặng nề xa hoa được mở ra rồi đóng lại nhanh chóng để lại tiếng động nhẹ kéo dài trong văn phòng rộng lớn.
Tô Chanh mừng khấp khởi cảm thấy mình làm việc rất ổn thoả, không chút biến sắc cự tuyệt sự tiếp xúc của Tần Quyết, cũn không để anh sinh ra cảm giác không vui.
Cô không biết rằng trong mắt Tần Quyết, bất kỳ hành động kháng cự nào của cô đối với anh đều khiến cho anh không vui!
Tần Quyết hiện tại đang rất không vui!
——
Tô Chanh ngược lại rất vui vẻ, từ nay về sau cô đã thoát khỏi bề khổ không cần đi làm nữa rồi, trở lại khoảng thời gian rảnh rỗi, Tô Chanh gọi điện thoại rủ Trương Nhược Ngọc đi dạo phố.
Cô còn vui vẻ chụp một bức ảnh selfie gửi vào vòng bạn bè: "Vui vẻ vui vẻ."
Nghĩ nghĩ, vẫn nên chặn Tần Quyết ! Không có lý do gì, nhưng giác quan thứ sáu thuần túy của một người phụ nữ nói với cô rằng tốt nhất nên chặn anh.
Chưa được vài phút đã có người bình luận:
Trương Nhược Ngọc: "Chờ một chút chị em tốt, ta đến ngay đây!”
Hứa Bác Ngôn: "Chanh tỷ hôm nay cũng là một ngày thịnh thế mỹ nhan ! ! !"
Nhân viên cửa hàng nào đó: "Tô tiểu thư, cửa hàng chúng tôi gần đây đã ra sản phẩm mùa thu, trong gió trong mưa, chờ nghài.”
Bất ngờ hơn là ở dưới còn có bình luận của Chu Quần: "Tô Chanh, tôi cũng đang ở trung tâm thương mại, muốn cùng nhau đi dạo phố không.”
Tô Chanh nghĩ nghĩ, thêm một người bớt một người cũng không sao, quay đầu hỏi Trương Nhược Ngọc, cô ấy nói không có vấn đề, dù sao trước đây bọn họ cũng cùng nhóm 'Đánh bại Tô Chanh' , cả hai đều quen biết, cùng đi dạo phố càng náo nhiệt.
Tô Chanh sờ sờ cằm gật đầu, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Chu Quần: “Cậu đang ở đâu?”
Một giây sao Chu Quần liền gửi đinh vị tới, ba người chọn gặp nhau tại một của hàng trà sữa, là Tô Chanh mãnh liệt yêu cầu, bởi vì cô muốn uống loại trà sữa mới của cửa hàng đó. Trà sữa rau mùi bất khả chiến bại!
Ông chủ điên rồ cỡ nào mới có thể nghiên cứu ra trà sữa rau mùi chứ!
Cô phải nếm thử.
Tô Chanh là người đến đầu tiên, sau khi order xong cô rảnh rỗi ngồi lướt điện thoại, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn Wechat, là Từ Tử Diệu gửi tới.
Từ Tử Diệu: "Tô Chanh, ngày mai chị rảnh không ? Anh trai em, chính là bạn trai của bạn chị tổ chức chơi mạt chược ở quán bar, muốn mời chị đến đây chơi.”
Mấy ngày nay Từ Tử Diệu đang chuẩn bị thi cuối kỳ, mỗi sáng đều phải dậy sớm đi thư viện, buổi tối trở về đã rất muộn, cậu sợ quấy rầy đến Tô Chanh nghỉ ngơi nên rất ít gửi tin nhắn cho cô, chờ đến kì nghỉ, cậu không cần phải dậy sớm ngủ muộn làm bỏ lỡ thời gian giao tiếp với cô ấy mỗi ngày, bọn họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút.
Nhưng hôm qua anh trai cậu mật báo nói Tô Chanh khả năng có biến, Từ Tử Diệu liền gấp gáp. . . nhờ cậy Từ Tử Hằng bày trò .
Tô Chanh xem xét, chơi mạt chược, cái tay này sao có chút ngứa nhỉ?
Tô Chanh: “Để chị xem xét một chút.”
Vừa nhắn lại cho cậu thì hai người Chu Quần và Trương Nhược Ngọc cùng tới.
Chu Quần nhìn thấy Tô Chanh thì vui vẻ chào hỏi, quay đầu đã nhìn thấy Trương Nhược Ngọc cũng tới, hình như là cũng hẹn với Tô Chanh.
Chu Quần đưa ngón trỏ ra run rẩy chỉ chỉ Trương Nhược Ngọc: “Hoá. . . Hoá ra cô chính là nội gián! Tôi đã nói mà, kế hoạch sắp xếp không chê vào đâu được như thế sao lại thất bại!"
Tô Chanh: ". . ." Cái kế hoạch rắm chó của bọn họ nói ra không thấy ngại sao mà còn dám nói là không chê vào đâu được?
Trương Nhược Ngọc dừng chân, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Hắc hắc, ngoài ý muốn ngoài ý muốn."
Tô Chanh kéo hai người qua: "Được rồi được rồi, mọi người đều là bạn bè, hai người như vậy có phải là không nể mặt Chanh tỷ rồi không!”
Chu Quần: ". . ."
Trương Nhược Ngọc: ". . ."
Cô ấy lẽ nào không biết, tất cả chuyện này đều do cô mà ra sao?
Tô Chanh chột dạ sờ sờ cái mũi, “Ai nha, chúng ta đều là mỹ nữ, đừng so đo nhiều như vậy , như vậy đi hôm nay mình sẽ nhổ lông, mời hai vị mỹ nữ uống trà sữa, mọi người bớt giận ha."
Hai người Chu Quần và Trương Nhược Ngọc được Tô Chanh khuyên cũng gọi mỗi người một cốc trà sữa rau thơm, sau khi ba người cầm trà sữa thì cùng uống một ngụm, sau đó. . .
"Ọe. . ."
Ông chủ rác rưởi, trả tiền đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.