Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 42: Lần Này Là Đến Thật (4)
Thư Thư Thư
13/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi nhìn một hồi, anh do dự hỏi Sầm Tuế: “Em có quen biết những người ở đó không?”
Sầm Tuế vừa tập trung xem tài liệu không để ý đến tình hình xung quanh.
Lúc này bị Lục Văn Bác hỏi, nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Văn Bác hắng giọng nói: “Đã đứng được một lúc rồi, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Sầm Tuế nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt vừa quét đến góc mà Lục Văn Bác nói tới, nhìn thấy Trần Vũ và đám bạn thân của anh đang ngồi đó, ánh mắt Trần Vũ vẫn luôn hướng về phía cô, lạnh lùng và tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sầm Tuế: “...”
Cái quái gì thế?
Sau một lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Vũ, Sầm Tuế không hề cảm thấy có lỗi.
Trong một lúc, cô bình tĩnh và nói với Lục Văn Bác: “Em không biết, có lẽ vì em quá xinh đẹp nên đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm, thật khó chịu.”
Lục Văn Bác cúi đầu cười khi nghe được những lời này, giơ tay sờ chóp mũi.
Anh thuận theo lời của Sầm Tuế: “Cũng có lý.”
Sầm Tuế không có tâm tư quản Trần Vũ nên chỉ coi anh như không khí.
Cô đặt bút trên tay xuống, đặt tài liệu ôn tập lên bàn và phân loại, sau khi cất vào cặp, cô giơ cổ tay lên xem giờ, đã gần bảy giờ, cô nhận ra mình đã nghiêm túc lâu như vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối, Sầm Tuế không còn cách nào khác, nói với Lục Văn Bác: “Làm phiền đàn anh lâu như vậy, để em mời anh ăn tối.”
Lục Văn Bác cũng không khách sáo, trực tiếp đồng ý: “Vậy anh không khách sáo nữa, em muốn ăn gì cũng được.”
Sau khi cả hai nói xong, họ đứng dậy và rời khỏi quán cà phê mà không thèm nhìn Trần Vũ.
Mà Trần Vũ ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hai người họ đi ra khỏi cửa tiệm cà phê, dừng hồi lâu cũng không thu về.
Uông Kiệt nhìn anh mà không dám nói, thực ra họ đã không nói nhiều từ khi bước vào quán.
Trần Vũ từ khi nhìn thấy bức ảnh thì sắc mặt đã khó coi, bây giờ đã đen đến mức người ta không dám nhìn.
Uông Kiệt và những người khác cũng không ngờ rằng Trần Vũ sẽ mất bình tĩnh như vậy, sau khi xem ảnh, anh đã trực tiếp đến quán cà phê này.
Anh em đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Vũ mất khống chế vì một người phụ nữ.
Nhưng thật kỳ lạ khi nói rằng Sầm Tuế, người đã từng thích Trần Vũ đến mức không còn quan tâm bản thân, thực sự có thể làm được những điều này.
Vừa cùng Trần Vũ chia tay được mấy ngày, buồn một chút cũng không có, không đến gặp Trần Vũ để hòa giải cũng thôi đi, đột nhiên ngay lập lức lại hẹn hò với người đàn ông khác.
Buổi chiều ngay khi vừa bước vào quán cà phê, họ đã thấy Sầm Tuế cùng anh chàng trai trong ảnh vai kề vai.
Ngồi cạnh nhau thì không sao, thỉnh thoảng họ lại tựa đầu vào nhau và nói chuyện, anh cũng không biết họ đang nói chuyện hay đang học nữa.
Và từ đầu đến cuối, Sầm Tuế không nhìn thấy Trần Vũ.
Anh chưa bao giờ nhìn ra, cô ấy lại phóng khoáng tới vậy.
Đây là một sự thay đổi, gần như cô đã trở thành một người khác.
Trần Vũ mặc dù không nhịn được mà đến quán cà phê, trong mắt tràn đầy lửa giận nhưng cũng không làm ra hành động nào vô lý.
Trong một thời gian ngắn anh ngồi ở đây, nhìn Sầm Tuế và chàng trai khác có hành động mập mờ, sắc mặt anh lại tái xanh.
Sau khi Sầm Tuế và anh chàng kia đi được một lúc, cuối cùng Trần Vũ mới phản ứng lại rồi đứng dậy.
Uông Kiệt cùng anh đứng dậy, để giúp anh cảm thấy thả lỏng, anh cố ý hỏi nhẹ: “Bây giờ anh đi đâu?Có muốn mời mấy cô gái đi chơi không?”
Trần Vũ sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Uông Kiệt.
Uông Kiệt bị ánh mắt giết người phóng tới, lập tức ngập miệng một cách khoa trương.
Gì?Con gái cũng không thể nói đến?
Sau khi nhìn một hồi, anh do dự hỏi Sầm Tuế: “Em có quen biết những người ở đó không?”
Sầm Tuế vừa tập trung xem tài liệu không để ý đến tình hình xung quanh.
Lúc này bị Lục Văn Bác hỏi, nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Văn Bác hắng giọng nói: “Đã đứng được một lúc rồi, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Sầm Tuế nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt vừa quét đến góc mà Lục Văn Bác nói tới, nhìn thấy Trần Vũ và đám bạn thân của anh đang ngồi đó, ánh mắt Trần Vũ vẫn luôn hướng về phía cô, lạnh lùng và tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sầm Tuế: “...”
Cái quái gì thế?
Sau một lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Vũ, Sầm Tuế không hề cảm thấy có lỗi.
Trong một lúc, cô bình tĩnh và nói với Lục Văn Bác: “Em không biết, có lẽ vì em quá xinh đẹp nên đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm, thật khó chịu.”
Lục Văn Bác cúi đầu cười khi nghe được những lời này, giơ tay sờ chóp mũi.
Anh thuận theo lời của Sầm Tuế: “Cũng có lý.”
Sầm Tuế không có tâm tư quản Trần Vũ nên chỉ coi anh như không khí.
Cô đặt bút trên tay xuống, đặt tài liệu ôn tập lên bàn và phân loại, sau khi cất vào cặp, cô giơ cổ tay lên xem giờ, đã gần bảy giờ, cô nhận ra mình đã nghiêm túc lâu như vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối, Sầm Tuế không còn cách nào khác, nói với Lục Văn Bác: “Làm phiền đàn anh lâu như vậy, để em mời anh ăn tối.”
Lục Văn Bác cũng không khách sáo, trực tiếp đồng ý: “Vậy anh không khách sáo nữa, em muốn ăn gì cũng được.”
Sau khi cả hai nói xong, họ đứng dậy và rời khỏi quán cà phê mà không thèm nhìn Trần Vũ.
Mà Trần Vũ ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hai người họ đi ra khỏi cửa tiệm cà phê, dừng hồi lâu cũng không thu về.
Uông Kiệt nhìn anh mà không dám nói, thực ra họ đã không nói nhiều từ khi bước vào quán.
Trần Vũ từ khi nhìn thấy bức ảnh thì sắc mặt đã khó coi, bây giờ đã đen đến mức người ta không dám nhìn.
Uông Kiệt và những người khác cũng không ngờ rằng Trần Vũ sẽ mất bình tĩnh như vậy, sau khi xem ảnh, anh đã trực tiếp đến quán cà phê này.
Anh em đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Vũ mất khống chế vì một người phụ nữ.
Nhưng thật kỳ lạ khi nói rằng Sầm Tuế, người đã từng thích Trần Vũ đến mức không còn quan tâm bản thân, thực sự có thể làm được những điều này.
Vừa cùng Trần Vũ chia tay được mấy ngày, buồn một chút cũng không có, không đến gặp Trần Vũ để hòa giải cũng thôi đi, đột nhiên ngay lập lức lại hẹn hò với người đàn ông khác.
Buổi chiều ngay khi vừa bước vào quán cà phê, họ đã thấy Sầm Tuế cùng anh chàng trai trong ảnh vai kề vai.
Ngồi cạnh nhau thì không sao, thỉnh thoảng họ lại tựa đầu vào nhau và nói chuyện, anh cũng không biết họ đang nói chuyện hay đang học nữa.
Và từ đầu đến cuối, Sầm Tuế không nhìn thấy Trần Vũ.
Anh chưa bao giờ nhìn ra, cô ấy lại phóng khoáng tới vậy.
Đây là một sự thay đổi, gần như cô đã trở thành một người khác.
Trần Vũ mặc dù không nhịn được mà đến quán cà phê, trong mắt tràn đầy lửa giận nhưng cũng không làm ra hành động nào vô lý.
Trong một thời gian ngắn anh ngồi ở đây, nhìn Sầm Tuế và chàng trai khác có hành động mập mờ, sắc mặt anh lại tái xanh.
Sau khi Sầm Tuế và anh chàng kia đi được một lúc, cuối cùng Trần Vũ mới phản ứng lại rồi đứng dậy.
Uông Kiệt cùng anh đứng dậy, để giúp anh cảm thấy thả lỏng, anh cố ý hỏi nhẹ: “Bây giờ anh đi đâu?Có muốn mời mấy cô gái đi chơi không?”
Trần Vũ sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Uông Kiệt.
Uông Kiệt bị ánh mắt giết người phóng tới, lập tức ngập miệng một cách khoa trương.
Gì?Con gái cũng không thể nói đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.