Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 28: Mưa Qua Ngày Nắng (2)
Thư Thư Thư
13/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Vũ là nam chính của tiểu thuyết gốc, vì vậy theo lý thuyết có thể nói ngoại hình của anh là tốt nhất nhì truyện rồi.
Nhưng theo Sầm Tuế, vị chủ tiệm trước mắt này, toàn thân khí chất nội liễm trầm ổn, phối cùng với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, so với Trần Vũ càng đẹp hơn gấp nhiều lần, cái loại đẹp trai trầm ổn lại nội hàm, càng có lực hấp dẫn hơn.
Tuy nhiên, hiện tại Sầm Tuế không có hứng thú với đàn ông, nhìn tuổi tác của anh không lớn, suy đoán hỏi một câu: “Anh là đang giúp người trông tiệm?"
Người đàn ông cũng không bận tâm, nói chuyện chậm rãi và nhẹ nhàng: “Là cửa tiệm của tôi, cô không phải muốn bán đồ vật, là muốn đến mua đồ sao?”
Sầm Tuế lại cầm cốc lên uống một ngụm trà: “Để tôi đi xem chút rồi nói sau.”
Người đàn ông rót thêm trà vào cốc của cô đến nửa đầy cốc, giọng nói và mặt đều là vẻ thong dong bình tĩnh: “Muốn kiếm của hời?”
Sầm Tuế không nói chuyện, người đàn ông quay người đi bận việc của mình.
Một bên vội vàng, một bên giống như làm việc tốt, vẫn là ngữ khí không đổi nói: “Muốn kiếm chỗ tốt tại tiệm đồ cổ không dễ đâu, những người mở tiệm thông thường đều là người nhiều năm trong nghề, giá cả đồ bán sẽ không khác nhau quá nhiều, bán lại cũng không kiếm lời được bao nhiêu. Nếu cô muốn chơi thì nên đến các sạp hàng nhìn một chút, nhưng cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, hiện tại trên thị trường hàng thật không nhiều, cô dạng này là dễ bị lừa nhất.”
Sầm Tuế nghe hiểu lời này, nhưng cũng không nói gì.
Cô đem cái bình “Bát phương quán nhĩ” trong ngực để lên trên quầy, nhìn quanh tại trong tiệm một lần, mở miệng hỏi: "Tất cả những đồ vật trong cửa tiệm của anh đều đảm bảo là hàng thật đúng không?"
Giọng nói của người đàn ông về cơ bản là không thay đổi: "Tôi không bán hàng giả.”
Sầm Tuế quay đầu nhìn anh, nghĩ thầm hiện tại thời nay, không còn nhiều người kiên quyết không bán hàng giả nữa, anh còn rất có nguyên tắc.
Mọi người đều coi trọng lợi ích, còn ai quan tâm đến những điều này.
Ngoài ra, nước ở giới đồ cổ vốn đã sâu, nếu đã nghĩ kỹ muốn chơi, phải chuẩn bị tốt tâm lý chơi nổi, ánh mắt kém mua phải hàng giả chỉ có thể tự nhận là không may, không thể trách người bán hàng giả được.
Sầm Tuế lại hỏi: “Anh cảm thấy tôi có thích hợp với cái giới này không?”
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, như giám định đồ cổ, đánh giá xong anh nói: “Không thích hợp, một cô gái nhỏ như cô, e rằng còn chưa học tốt môn lịch sử, lấy cái gì đi chơi sưu tầm? Tiền cũng là ba mẹ cho, không bằng cầm đi học thêm cái gì đó.”
Sầm Tuế nghe vậy có chút không vui, quay người đến bên quầy tính tiền, đứng trước mặt người đàn ông, nhìn anh chằm chằm nói: "Anh đây là thành kiến, anh coi thường tôi? Là tiểu cô nương thì làm sao, nhỏ tuổi lại thế nào?”
Người đàn ông nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Dòng nước ở giới này rất sâu, không phải cứ có tiền là chơi nổi đâu."
Sầm Tuế nhìn anh một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh tên gì vậy?"
Người đàn ông không nói chuyện, lấy ra một tấm danh thiếp từ hộp đựng danh thiếp trên quầy, đặt trước mặt Sầm Tuế.
Sầm Tuế cúi đầu nhìn tấm danh thiếp theo phong cách cổ xưa, thấp giọng thì thầm: “Vinh Mặc...”
Đọc xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vinh mặc nói: “Ông chủ Vinh, hôm nay tôi ở bên ngoài trên sạp hàng nhặt được một ít đồ tốt, anh muốn xem thử một chút không?”
Vinh Mặc liếc nhìn cái bình “Bát phương quán nhĩ” trên quầy hỏi: "Cái này à?”
Sầm Tuế không để ý tới anh, đem túi xách trên người kéo tới trước mặt, vươn tay vào trong, lấy ra một đồ vật gì đó, mở ra túi giấy, đưa đến trước mặt Vinh Mặc, nghiêm túc nói: “Khai nguyên thông bảo của triều Đường*, là một trong 5 đồng tiền xu được lưu truyền lại rất ít, tôi vừa rồi nhìn qua, cửa tiệm của anh có đồng Bán lạng triều nhà Tần, đồng Ngũ thù thời nhà Hán, đồng Tống Nguyên thông bảo triều Tống và Vĩnh Lạc thông bảo của triều nhà Minh, vừa vặn thiếu mỗi đồng tiền thời nhà Đường.”
(*Khai nguyên thông bảo của triều Đường là tiền đúc thời nhà Đường, được ghi vào lịch sử tiền đúc Trung Quốc vì là loại tiền tệ đầu tiên sử dụng dòng chữ tōng bǎo (通寶) kèm theo niên hiệu triều đại thay vì đính kèm dòng chữ thể hiện trọng lượng của đồng xu như trường hợp của Bán lạng, Ngũ thù và nhiều loại tiền đúc khác trước đó.)
Trần Vũ là nam chính của tiểu thuyết gốc, vì vậy theo lý thuyết có thể nói ngoại hình của anh là tốt nhất nhì truyện rồi.
Nhưng theo Sầm Tuế, vị chủ tiệm trước mắt này, toàn thân khí chất nội liễm trầm ổn, phối cùng với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, so với Trần Vũ càng đẹp hơn gấp nhiều lần, cái loại đẹp trai trầm ổn lại nội hàm, càng có lực hấp dẫn hơn.
Tuy nhiên, hiện tại Sầm Tuế không có hứng thú với đàn ông, nhìn tuổi tác của anh không lớn, suy đoán hỏi một câu: “Anh là đang giúp người trông tiệm?"
Người đàn ông cũng không bận tâm, nói chuyện chậm rãi và nhẹ nhàng: “Là cửa tiệm của tôi, cô không phải muốn bán đồ vật, là muốn đến mua đồ sao?”
Sầm Tuế lại cầm cốc lên uống một ngụm trà: “Để tôi đi xem chút rồi nói sau.”
Người đàn ông rót thêm trà vào cốc của cô đến nửa đầy cốc, giọng nói và mặt đều là vẻ thong dong bình tĩnh: “Muốn kiếm của hời?”
Sầm Tuế không nói chuyện, người đàn ông quay người đi bận việc của mình.
Một bên vội vàng, một bên giống như làm việc tốt, vẫn là ngữ khí không đổi nói: “Muốn kiếm chỗ tốt tại tiệm đồ cổ không dễ đâu, những người mở tiệm thông thường đều là người nhiều năm trong nghề, giá cả đồ bán sẽ không khác nhau quá nhiều, bán lại cũng không kiếm lời được bao nhiêu. Nếu cô muốn chơi thì nên đến các sạp hàng nhìn một chút, nhưng cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, hiện tại trên thị trường hàng thật không nhiều, cô dạng này là dễ bị lừa nhất.”
Sầm Tuế nghe hiểu lời này, nhưng cũng không nói gì.
Cô đem cái bình “Bát phương quán nhĩ” trong ngực để lên trên quầy, nhìn quanh tại trong tiệm một lần, mở miệng hỏi: "Tất cả những đồ vật trong cửa tiệm của anh đều đảm bảo là hàng thật đúng không?"
Giọng nói của người đàn ông về cơ bản là không thay đổi: "Tôi không bán hàng giả.”
Sầm Tuế quay đầu nhìn anh, nghĩ thầm hiện tại thời nay, không còn nhiều người kiên quyết không bán hàng giả nữa, anh còn rất có nguyên tắc.
Mọi người đều coi trọng lợi ích, còn ai quan tâm đến những điều này.
Ngoài ra, nước ở giới đồ cổ vốn đã sâu, nếu đã nghĩ kỹ muốn chơi, phải chuẩn bị tốt tâm lý chơi nổi, ánh mắt kém mua phải hàng giả chỉ có thể tự nhận là không may, không thể trách người bán hàng giả được.
Sầm Tuế lại hỏi: “Anh cảm thấy tôi có thích hợp với cái giới này không?”
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, như giám định đồ cổ, đánh giá xong anh nói: “Không thích hợp, một cô gái nhỏ như cô, e rằng còn chưa học tốt môn lịch sử, lấy cái gì đi chơi sưu tầm? Tiền cũng là ba mẹ cho, không bằng cầm đi học thêm cái gì đó.”
Sầm Tuế nghe vậy có chút không vui, quay người đến bên quầy tính tiền, đứng trước mặt người đàn ông, nhìn anh chằm chằm nói: "Anh đây là thành kiến, anh coi thường tôi? Là tiểu cô nương thì làm sao, nhỏ tuổi lại thế nào?”
Người đàn ông nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Dòng nước ở giới này rất sâu, không phải cứ có tiền là chơi nổi đâu."
Sầm Tuế nhìn anh một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh tên gì vậy?"
Người đàn ông không nói chuyện, lấy ra một tấm danh thiếp từ hộp đựng danh thiếp trên quầy, đặt trước mặt Sầm Tuế.
Sầm Tuế cúi đầu nhìn tấm danh thiếp theo phong cách cổ xưa, thấp giọng thì thầm: “Vinh Mặc...”
Đọc xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vinh mặc nói: “Ông chủ Vinh, hôm nay tôi ở bên ngoài trên sạp hàng nhặt được một ít đồ tốt, anh muốn xem thử một chút không?”
Vinh Mặc liếc nhìn cái bình “Bát phương quán nhĩ” trên quầy hỏi: "Cái này à?”
Sầm Tuế không để ý tới anh, đem túi xách trên người kéo tới trước mặt, vươn tay vào trong, lấy ra một đồ vật gì đó, mở ra túi giấy, đưa đến trước mặt Vinh Mặc, nghiêm túc nói: “Khai nguyên thông bảo của triều Đường*, là một trong 5 đồng tiền xu được lưu truyền lại rất ít, tôi vừa rồi nhìn qua, cửa tiệm của anh có đồng Bán lạng triều nhà Tần, đồng Ngũ thù thời nhà Hán, đồng Tống Nguyên thông bảo triều Tống và Vĩnh Lạc thông bảo của triều nhà Minh, vừa vặn thiếu mỗi đồng tiền thời nhà Đường.”
(*Khai nguyên thông bảo của triều Đường là tiền đúc thời nhà Đường, được ghi vào lịch sử tiền đúc Trung Quốc vì là loại tiền tệ đầu tiên sử dụng dòng chữ tōng bǎo (通寶) kèm theo niên hiệu triều đại thay vì đính kèm dòng chữ thể hiện trọng lượng của đồng xu như trường hợp của Bán lạng, Ngũ thù và nhiều loại tiền đúc khác trước đó.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.