Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 42:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Lý Minh đang bận đi ra ngoài với đại ca, hiện tại không rảnh nên Lý Hồng mang quần áo sang.
Lý Hồng chạy xe điện đi thẳng tới cửa nhà Trần Cảnh. Chị ta gõ cửa một cái, Đại Ninh nói: “Anh trai ngồi đi, để em!”
Cô chạy ra cửa, nụ cười vờ vịt của Lý Hồng cứng lại trên mặt.
Lý Hồng nhìn cô gái trẻ xinh đẹp xa lạ trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của Lý Hồng cũng giống Lý Minh, chị ta tưởng mình đi nhầm nhà.
“Chị Hồng, em tên là Trần Đại Đại, chị vào trong ngồi một lát không ạ?”
Lý Hồng nghĩ ra gì đó, chị ta lập tức cười nói: “Em chính là “em gái” của em Cảnh đấy à, xinh xắn quá.” Nụ cười của chị ta có phần mập mờ, chị ta cho rằng Đại Ninh là người yêu của Trần Cảnh.
Dù sao năm nay Trần Cảnh cũng đã hai mươi tư, cũng tới tuổi nghĩ tới chuyện tìm bạn gái rồi. Xuất thân của anh thế nào mọi người đều biết, một đứa trẻ mồ côi như anh, ngoài Trần Liên Tinh ra, anh lấy đâu ra một cô em gái nữa?
Đại Ninh hiểu nụ cười của chị ta nhưng vờ như không biết gì hết.
Trần Cảnh đi ra đếm một ngàn đưa cho Lý Hồng, anh nhận túi quần áo đưa cho Đại Ninh. Lý Hồng không nán lại, chào anh nhận tiền rồi đi luôn.
Cuối cùng Đại Ninh không cần mặc bộ quần áo của đàn ông trên người nữa. Cô vui vẻ chạy vào phòng thay đồ. Tranh thủ lúc cô đi thay đồ, Trần Cảnh nhịn đau xử lý vết thương trên người.
Nếu đưa chiếc váy màu tím này cho Trần Liên Tinh thì chắc chắn cô ta không cân nổi đồ nhưng Đại Ninh mặc thì khác, với gương mặt này, cô có thể mặc được tất cả mọi kiểu quần áo.
“Không ngờ chất vải lại tốt vậy.”
Thanh Đoàn nói: “Đương nhiên, dân chúng bình thường cũng có quần áo rất chất lượng so với giá tiền.”
Thanh Đoàn chẳng hiểu Trần Cảnh làm gì nên tội mà bị người ta gài bẫy đánh cho một trận còn tặng lại cho người ta một bộ không hề rẻ.
Việc này vẫn chưa kết thúc ở đó, Trần Cảnh đắc tội ông chủ Lưu ở Tứ Hải Thái Bình nên có lẽ club sẽ đuổi việc anh.
Hiện tại đang là giai đoạn Trần Cảnh cần tiền nhất, Đại Ninh làm vậy chẳng khác nào chặt một cánh tay của anh. Đại Ninh bị anh xua đuổi, chắc chắn cô phải làm cho Trần Cảnh rơi vào cảnh khổ sở hơn.
Quả nhiên, Thanh Đoàn đoán không sai, Trần Cảnh vừa bôi thuốc xong thì thấy điện thoại nhận được tin nhắn mới.
“Club giúp cậu giữ được mạng đã là hết lòng hết sức, vì nghĩ cho an toàn của cậu, Trần Cảnh, hôm nào cậu tranh thủ thời gian tới kết toán tiền lương, sau này cậu không cần tới Tứ Hải Thái Bình nữa.”
Trần Cảnh đánh trần nửa người để bôi thuốc lộ ra thân thể rắn rỏi khỏe mạnh của đàn ông.
Anh không có cảm xúc gì, không thấy khổ sở gì, chỉ nhìn một cái rồi tắt máy.
Đại Ninh thay đồ xong định ra biểu diễn cho Trần Cảnh xem, không ngờ Trần Cảnh đã ngất đi.
Cô đi vòng quanh quan sát Trần Cảnh một lúc, thấy đúng là anh đã bất tỉnh thật, Đại Ninh lập tức cất vẻ mặt lo lắng đi, đạp anh một cú thật mạnh.
Thanh Đoàn biết Đại Ninh khá không chào đón Trần Cảnh, dù sao thì sau khi trở về nhà họ Ngôn, anh thực sự đã chèn ép nhà họ Kỷ.
Những chuyện liên quan đến tranh đấu chốn thương trường, Đại Ninh không oán trách gì nhưng riêng chuyện có khả năng Trần Cảnh là người đã hại chết ông nội, đã đủ để Đại Ninh bắt anh phải thịt nát xương tan để đền bù.
Cả người Trần Cảnh nóng hầm hập, rõ ràng đã bắt đầu sốt, vết thương của anh rất nặng, nãy giờ đều cố cầm cự, giờ di chứng mới phát lên.
Đại Ninh biết anh là người có vận khí lớn nên không chết nổi, cô chỉ tẻ nhạt đứng nhìn anh một lúc, chẳng định đút cho anh lấy nửa ngụm nước, một mình về phòng đi ngủ.
Lúc gần rạng sáng, Đại Ninh dậy sớm vào bếp lấy nước, đắp khăn mặt ướt lên trán Trần Cảnh, nằm nhoài bên cạnh gối của anh ngủ tiếp.
Thanh Đoàn đã từng trải, không hề để tâm.
Vết thương của Trần Cảnh bị nhiễm trùng, anh khó chịu suốt cả đêm, tới lúc trời gần sáng, cuối cùng thấy trán man mát. Tiếng hít thở của anh vẫn nặng nề như cũ. Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, Trần Cảnh mở mắt.
Trước đây mỗi sáng tỉnh dậy, trước mắt anh chỉ có căn phòng trống, sau đó anh sẽ đi kiếm tiền như thường lệ, tối đến một mình đi dưới trăng trở về. Thế nhưng, lần này thì khác, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang bên tai, Trần Cảnh nghiêng đầu thấy Đại Ninh đang ngủ say.
Cô ngồi trên ghế, nhoài người lên đầu giường của anh ngủ thiếp đi.
Trần Cảnh sờ thấy khăn mặt trên trán, nhíu nhíu mày. Anh bị thương rất nặng, nội tạng ngâm ngẩm đau nhưng hồi nhỏ sống giữa bầy sói, anh từng có lúc bị thương nặng hơn thế này. Trần Cảnh muốn ngồi dậy, không ngờ lại làm Đại Ninh thức giấc.
Cô chưa mở hẳn mắt ra đã lẩm bẩm theo bản năng: “Anh trai…”
Sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nở nụ cười trước: “Anh trai tỉnh rồi à, anh thấy khá hơn chút nào không?”
Thế mà cô còn hỏi không biết ngại, Thanh Đoàn nghĩ thầm, bỏ mặc người có vận khí lớn ở đây cả đêm, không bị sốt ngu người là đã phúc lớn mạng lớn rồi.
Trần Cảnh gật đầu, đang định nhắc chuyện bảo cô đi đi, Đại Ninh đứng dậy: “Em đi nấu cơm cho anh trai.”
Trần Cảnh không kịp ngăn cản, thấy cô hăng hái chạy vào trong bếp, chẳng bao lâu sau trong bếp kêu lên loảng xoảng, Trần Cảnh gắng gượng đứng dậy, cầm giấy bút đi ra ngoài, gõ cửa.
Thiếu nữ trong phòng bếp giật mình quay đầu lại: “Anh trai, có chuyện gì vậy?”
Nồi niêu bát đĩa rơi chất thành một đống.
—— “Lập tức đi ra khỏi phòng bếp.”
Còn để Đại Ninh ở trong đó tiếp thì nhà anh sẽ không còn phòng bếp nữa.
Đại Ninh gật đầu, giấu mu bàn tay ra sau lưng. Lúc cô đi ngang qua chỗ anh, Trần Cảnh thấy bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô đỏ bừng, loáng thoáng có vết máu.
Đại Ninh biết có lẽ Trần Cảnh lại muốn đề cập đến chuyện bảo cô đi cho nên giả vờ không hiểu, đánh cược anh sẽ không dễ gì lên tiếng: “Anh trai yên tâm, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trần Cảnh không hề trông cậy chuyện cô biết chăm sóc cho người khác, định dùng ánh mắt lạnh lùng ép cô phải lùi bước.
Đại Ninh hiểu ý nói: “Em biết rồi, anh trai muốn đi nghỉ!” Cô đóng cửa lại, chạy thật nhanh , tránh “quấy rầy” anh.
Trần Cảnh nhìn cánh cửa đóng chặt, ôm ngực ho khan một lúc lâu.
Chờ anh đỡ hơn sẽ đuổi cô đi.
*
Ngõ tối số 18 không an toàn nhưng có ưu điểm là giá đất rẻ, ít người đàng hoàng dám tới ở.
Mặc dù nhà Trần Cảnh hơi cũ nhưng có một cái sân rộng. Phải biết rằng có một chỗ đặt chân như vậy ở thành phố, xét riêng về diện tích thì đúng là không gì sánh được.
Đại Ninh đi dạo một vòng trong sân, nhìn thấy một khóm hoa păng-xê xinh xắn.
Khóm hoa nở rực rỡ đong đưa theo gió.
Không cần Thanh Đoàn nhắc, Đại Ninh cũng đoán ra được chắc chắn hoa này là do Trần Liên Tinh để lại. Nhìn là biết Trần Cảnh không phải người thích cây cối hoa cỏ, anh kiên nhẫn chăm sóc số hoa này như thế chỉ có khả năng là do Trần Liên Tinh thích.
Đại Ninh cực kỳ ngứa mắt chúng.
Trần Liên Tinh vừa xấu người vừa xấu nết nhưng lại được Trần Cảnh xem như báu vật. Kiểu phân biệt đối xử này làm cô cả rất tức giận. Cô không thèm để ý Trần Cảnh thích ai, chẳng qua cô cảm thấy nhan sắc của mình bị người khác khinh thường.
Đại Ninh là người soi mói ngoại hình, thấy hoa păng-xê nở đẹp, cô tha cho bọn chúng, chuyển mắt trông thấy trong sân có một cây toan đằng tử.
Cây này trông có vẻ nhiều tuổi, trên cây còn dán băng dính dính chữ “Tinh”.
Vẫn là cây Trần Liên Tinh trồng.
Cây toan đằng tử đã có quả, từng trái quả mọng xinh xắn, trước đây Đại Ninh từng thấy Triệu An An ăn, Đại Ninh lại gần nhanh nhẹn vặt trụi.
Chỉ giữ lại mấy quả to nhất, rửa sơ qua một cái, đưa lên miệng nếm thử. Hơi chua chua, rất kích thích vị giác. Hiện tại Khâu Cốc Nam không cách nào đưa cơm cho cô được, Đại Ninh định ăn tạm thứ này.
Trần Cảnh mãi mới thấy khá hơn một chút, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy cái cây đẹp nhất sân đã bị vặt trọc.
Thiếu nữ ngồi trên ghế, đôi mắt mèo đang nhìn anh.
Trần Cảnh điềm nhiên nhìn lại cô, em gái Trần Liên Tinh của anh có một thói xấu là dù cho đó là thứ mình không cần nhưng cũng không cho người khác được động vào.
Đại Ninh hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ, cô chìa tay ra đưa cho anh mấy quả toan đằng tử đỏ nhất.
Cô ngoan ngoãn lấy lòng nói: “Anh trai, ăn nó có thể giảm đau tan vết bầm đấy ạ, em tìm khắp cả cây chỉ có mấy quả này ăn được thôi, anh ăn xong sẽ không còn khó chịu như thế này nữa.”
Nếu như không phải lồng ngực đang đau, Trần Cảnh thực sự muốn xách cổ cô lên. Thật sự hết sức cảm ơn nha!
Trần Cảnh lạnh mặt, tình trạng của anh hiện tại không nấu nổi cơm, anh bèn gọi thức ăn ngoài. Anh không gọi cho Đại Ninh, anh nghĩ để Đại Ninh đói thì cô sẽ phải đi.
Trần Cảnh quen sống một mình, thiếu nữ trước mặt trông thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng không thể nói là tốt được. Lúc cô ở bên cạnh, Trần Cảnh cảm thấy như có một ban nhạc đang biểu diễn tiết mục đàn hát, không khí tràn ngập tiếng ồn ào đầy sức sống.
Sắc thái tươi mới giàu nhựa sống như vậy, ở trong rừng có nghĩa là mùa xuân. Thế nhưng mùa xuân cũng là mùa suýt nữa Trần Cảnh bị giết chết.
Anh không thích ánh mắt thân thiết tôn sùng của cô, đáng ra buổi chiều tà hôm đó anh không nên nhặt cô về nhà.
Ngõ tối có nhiều thứ không tốt nhưng phục vụ giao thức ăn thì rất tận tình, ban ngày bọn côn đồ không ra khỏi cửa, toàn bộ việc ăn uống đều dựa vào việc gọi đồ ăn ngoài. Chủ quán cơm là người có tài có gan, việc làm ăn rất phát đạt.
Trần Cảnh gọi món thịt lợn tẩm bột nấu nước ớt, mở hộp cơm ra, bóc chiếc đũa dùng một lần ra chuẩn bị ăn cơm.
Đại Ninh ngửi thấy mùi thơm, chần chừ tới gần.
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước.
Bỏ khuyết điểm nói nhiều quen được nuông chiều sang một bên thì Đại Ninh đúng là một cô gái xinh đẹp, dù cho Trần Cảnh có tâm địa sắt đá nhưng anh vẫn là đàn ông, ngồi ăn cơm để con gái người ta nhìn mồm, anh không nuốt nổi.
Trần Cảnh lấy quyển sổ luôn mang theo người ra…
“Anh mời em thêm một bữa cơm, sau đó em…”
Anh còn chưa viết xong, Đại Ninh đọc được nửa câu đã vui vẻ chạy vào bếp lấy bát mang ra đưa cho anh: “Cảm ơn anh trai, em muốn ăn thịt, không ăn rau giá, cho em năm miếng khoai tây.”
Mấy chữ “đi nhanh cho” làm Trần Cảnh nhấn suýt gãy ngòi bút.
Anh lạnh mặt gắp cho cô năm miếng khoai tây và một núi thịt. Trước đây anh cảm thấy mình không nói tiếng nào cũng không có gì phiền phức cho lắm. Hiện tại anh mới thực sự mới thấy đúng là tức nghẹn thở.
Món thịt cho rất nhiều ớt, Đại Ninh thích ăn cay, hơn nữa lại đang đói nên cuối cùng cũng chịu ăn đồ của anh, vui sướng đánh chén hết một chén cơm con con.
Cô ăn uống rất ngon miệng, Trần Cảnh xem cô ăn cũng thấy ngon miệng hơn một chút, anh cố nhịn cơn đau, cố gắng ăn một ít cơm.
Ăn cơm xong Đại Ninh đưa tới tận miệng anh một quả toan đằng tử.
“Anh trai, em cũng mời anh ăn.”
Cô cũng ăn một quả, trông vẻ mặt đầy ngây thơ, đút tiếp cho Trần Cảnh một quả nữa.
Trần Cảnh nhận chúng.
Anh chăm sóc cho cây toan đằng tử này nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ăn thử quả của nó. Vị chua chua lan ra trong miệng như mùi vị cuộc đời anh trong quá khứ.
Trần Cảnh nuốt quả toan đằng tử xuống bụng, bỗng nhiên không còn sức đuổi cô đi nữa.
Được rồi, ở lâu thêm mấy ngày thôi, đợi anh khỏe lên rồi đuổi cô đi cũng chưa muộn.
*
Nắng buổi chiều rất rực rỡ, từ lúc vào hạ, không khí nóng dần lên.
Trần Cảnh mơ màng chợp mắt trên giường, phòng đóng cửa kín mít, xung quanh là màu đen nặng nề lạnh lẽo. Anh khó chịu tới độ có phần mơ hồ không phân biệt được hiện tại là xã hội loài người hay là hang sói ở với sói mẹ khi còn nhỏ.
Anh hiếm khi ốm nhưng mỗi lần ốm đều cầm cự nửa tỉnh nửa mê như thế này.
Đại Ninh chạy vào thấy anh nằm ngang trên giường, đầu mày nhíu lại, trông có phần sa sút tinh thần nhưng vẫn đẹp trai.
Giường của Trần Cảnh kê sát cửa sổ. Đại Ninh cởi giày, nhảy lên giường anh, kéo rèm cửa sổ ra, nắng lập tức ùa vào khắp phòng.
Trần Cảnh mở mắt ra.
Gió hè thổi vào phòng, có cô bé ngồi trên bậu cửa sổ đong đưa cặp chân trắng trẻo, vui vẻ hỏi anh: “Anh trai, có phải phơi nắng thấy thoải mái hơn phải không?”
Con ngươi màu nâm xám của anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sức sống dạt dào của mùa hè xua tan sự lạnh lẽo của căn phòng. Thỉnh thoảng có vài con chim sẻ bay lướt qua bầu trời phố thị.
Đại Ninh treo một chiếc chuông gió vỏ sò ở song cửa sổ, gió mát thổi qua, vỏ sò kêu lanh canh.
Thật ồn ào.
Chiếc chuông gió này là quà sinh nhật anh tặng Trần Liên Tinh năm anh mười hai tuổi, sau này bị Trần Liên Tinh vứt xó, chẳng biết Đại Ninh tìm thấy nó ở đâu.
Cảm giác u ám tan biến phần nào, Trần Cảnh nghĩ thầm, cô cũng không phải là chỉ toàn làm chuyện xấu.
Vừa mới nghĩ như vậy thì cô nhảy xuống khỏi cửa sổ, vừa vặn đáp ngay giữa hai chân của anh.
Ngay khoảnh khắc đó, bản năng đàn ông làm mặt Trần Cảnh biến sắc. Phen này thì không còn u ám mơ hồ gì nữa hết, Trần Cảnh giật mình tới độ suýt thì ngồi bật dậy túm mắt cá chân của cô.
Nguy hiểm thật, Đại Ninh chỉ cách của báu của anh có một đoạn. Cô không hề hay biết, nhảy xuống giường vui vẻ nói: “Anh trai, em đi rót nước cho anh uống nhé.”
Chuông gió kêu lanh canh như tiếng tim Trần Cảnh đập điên cuồng.
Nếu quả thực đúng như Đại Ninh nói rằng cô từng có một người anh ruột, vậy thì có lẽ ông anh trai đó đã bị cô giày vò tới chết!
Chuông gió trên cửa sổ kêu lanh ca lanh canh, anh cúi nhìn giữa hai chân, hít sâu một hơi, tiếp tục nằm lười nhác.
Ngày mai nhất định phải đuổi cô đi!
Lý Hồng chạy xe điện đi thẳng tới cửa nhà Trần Cảnh. Chị ta gõ cửa một cái, Đại Ninh nói: “Anh trai ngồi đi, để em!”
Cô chạy ra cửa, nụ cười vờ vịt của Lý Hồng cứng lại trên mặt.
Lý Hồng nhìn cô gái trẻ xinh đẹp xa lạ trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của Lý Hồng cũng giống Lý Minh, chị ta tưởng mình đi nhầm nhà.
“Chị Hồng, em tên là Trần Đại Đại, chị vào trong ngồi một lát không ạ?”
Lý Hồng nghĩ ra gì đó, chị ta lập tức cười nói: “Em chính là “em gái” của em Cảnh đấy à, xinh xắn quá.” Nụ cười của chị ta có phần mập mờ, chị ta cho rằng Đại Ninh là người yêu của Trần Cảnh.
Dù sao năm nay Trần Cảnh cũng đã hai mươi tư, cũng tới tuổi nghĩ tới chuyện tìm bạn gái rồi. Xuất thân của anh thế nào mọi người đều biết, một đứa trẻ mồ côi như anh, ngoài Trần Liên Tinh ra, anh lấy đâu ra một cô em gái nữa?
Đại Ninh hiểu nụ cười của chị ta nhưng vờ như không biết gì hết.
Trần Cảnh đi ra đếm một ngàn đưa cho Lý Hồng, anh nhận túi quần áo đưa cho Đại Ninh. Lý Hồng không nán lại, chào anh nhận tiền rồi đi luôn.
Cuối cùng Đại Ninh không cần mặc bộ quần áo của đàn ông trên người nữa. Cô vui vẻ chạy vào phòng thay đồ. Tranh thủ lúc cô đi thay đồ, Trần Cảnh nhịn đau xử lý vết thương trên người.
Nếu đưa chiếc váy màu tím này cho Trần Liên Tinh thì chắc chắn cô ta không cân nổi đồ nhưng Đại Ninh mặc thì khác, với gương mặt này, cô có thể mặc được tất cả mọi kiểu quần áo.
“Không ngờ chất vải lại tốt vậy.”
Thanh Đoàn nói: “Đương nhiên, dân chúng bình thường cũng có quần áo rất chất lượng so với giá tiền.”
Thanh Đoàn chẳng hiểu Trần Cảnh làm gì nên tội mà bị người ta gài bẫy đánh cho một trận còn tặng lại cho người ta một bộ không hề rẻ.
Việc này vẫn chưa kết thúc ở đó, Trần Cảnh đắc tội ông chủ Lưu ở Tứ Hải Thái Bình nên có lẽ club sẽ đuổi việc anh.
Hiện tại đang là giai đoạn Trần Cảnh cần tiền nhất, Đại Ninh làm vậy chẳng khác nào chặt một cánh tay của anh. Đại Ninh bị anh xua đuổi, chắc chắn cô phải làm cho Trần Cảnh rơi vào cảnh khổ sở hơn.
Quả nhiên, Thanh Đoàn đoán không sai, Trần Cảnh vừa bôi thuốc xong thì thấy điện thoại nhận được tin nhắn mới.
“Club giúp cậu giữ được mạng đã là hết lòng hết sức, vì nghĩ cho an toàn của cậu, Trần Cảnh, hôm nào cậu tranh thủ thời gian tới kết toán tiền lương, sau này cậu không cần tới Tứ Hải Thái Bình nữa.”
Trần Cảnh đánh trần nửa người để bôi thuốc lộ ra thân thể rắn rỏi khỏe mạnh của đàn ông.
Anh không có cảm xúc gì, không thấy khổ sở gì, chỉ nhìn một cái rồi tắt máy.
Đại Ninh thay đồ xong định ra biểu diễn cho Trần Cảnh xem, không ngờ Trần Cảnh đã ngất đi.
Cô đi vòng quanh quan sát Trần Cảnh một lúc, thấy đúng là anh đã bất tỉnh thật, Đại Ninh lập tức cất vẻ mặt lo lắng đi, đạp anh một cú thật mạnh.
Thanh Đoàn biết Đại Ninh khá không chào đón Trần Cảnh, dù sao thì sau khi trở về nhà họ Ngôn, anh thực sự đã chèn ép nhà họ Kỷ.
Những chuyện liên quan đến tranh đấu chốn thương trường, Đại Ninh không oán trách gì nhưng riêng chuyện có khả năng Trần Cảnh là người đã hại chết ông nội, đã đủ để Đại Ninh bắt anh phải thịt nát xương tan để đền bù.
Cả người Trần Cảnh nóng hầm hập, rõ ràng đã bắt đầu sốt, vết thương của anh rất nặng, nãy giờ đều cố cầm cự, giờ di chứng mới phát lên.
Đại Ninh biết anh là người có vận khí lớn nên không chết nổi, cô chỉ tẻ nhạt đứng nhìn anh một lúc, chẳng định đút cho anh lấy nửa ngụm nước, một mình về phòng đi ngủ.
Lúc gần rạng sáng, Đại Ninh dậy sớm vào bếp lấy nước, đắp khăn mặt ướt lên trán Trần Cảnh, nằm nhoài bên cạnh gối của anh ngủ tiếp.
Thanh Đoàn đã từng trải, không hề để tâm.
Vết thương của Trần Cảnh bị nhiễm trùng, anh khó chịu suốt cả đêm, tới lúc trời gần sáng, cuối cùng thấy trán man mát. Tiếng hít thở của anh vẫn nặng nề như cũ. Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, Trần Cảnh mở mắt.
Trước đây mỗi sáng tỉnh dậy, trước mắt anh chỉ có căn phòng trống, sau đó anh sẽ đi kiếm tiền như thường lệ, tối đến một mình đi dưới trăng trở về. Thế nhưng, lần này thì khác, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang bên tai, Trần Cảnh nghiêng đầu thấy Đại Ninh đang ngủ say.
Cô ngồi trên ghế, nhoài người lên đầu giường của anh ngủ thiếp đi.
Trần Cảnh sờ thấy khăn mặt trên trán, nhíu nhíu mày. Anh bị thương rất nặng, nội tạng ngâm ngẩm đau nhưng hồi nhỏ sống giữa bầy sói, anh từng có lúc bị thương nặng hơn thế này. Trần Cảnh muốn ngồi dậy, không ngờ lại làm Đại Ninh thức giấc.
Cô chưa mở hẳn mắt ra đã lẩm bẩm theo bản năng: “Anh trai…”
Sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nở nụ cười trước: “Anh trai tỉnh rồi à, anh thấy khá hơn chút nào không?”
Thế mà cô còn hỏi không biết ngại, Thanh Đoàn nghĩ thầm, bỏ mặc người có vận khí lớn ở đây cả đêm, không bị sốt ngu người là đã phúc lớn mạng lớn rồi.
Trần Cảnh gật đầu, đang định nhắc chuyện bảo cô đi đi, Đại Ninh đứng dậy: “Em đi nấu cơm cho anh trai.”
Trần Cảnh không kịp ngăn cản, thấy cô hăng hái chạy vào trong bếp, chẳng bao lâu sau trong bếp kêu lên loảng xoảng, Trần Cảnh gắng gượng đứng dậy, cầm giấy bút đi ra ngoài, gõ cửa.
Thiếu nữ trong phòng bếp giật mình quay đầu lại: “Anh trai, có chuyện gì vậy?”
Nồi niêu bát đĩa rơi chất thành một đống.
—— “Lập tức đi ra khỏi phòng bếp.”
Còn để Đại Ninh ở trong đó tiếp thì nhà anh sẽ không còn phòng bếp nữa.
Đại Ninh gật đầu, giấu mu bàn tay ra sau lưng. Lúc cô đi ngang qua chỗ anh, Trần Cảnh thấy bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô đỏ bừng, loáng thoáng có vết máu.
Đại Ninh biết có lẽ Trần Cảnh lại muốn đề cập đến chuyện bảo cô đi cho nên giả vờ không hiểu, đánh cược anh sẽ không dễ gì lên tiếng: “Anh trai yên tâm, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trần Cảnh không hề trông cậy chuyện cô biết chăm sóc cho người khác, định dùng ánh mắt lạnh lùng ép cô phải lùi bước.
Đại Ninh hiểu ý nói: “Em biết rồi, anh trai muốn đi nghỉ!” Cô đóng cửa lại, chạy thật nhanh , tránh “quấy rầy” anh.
Trần Cảnh nhìn cánh cửa đóng chặt, ôm ngực ho khan một lúc lâu.
Chờ anh đỡ hơn sẽ đuổi cô đi.
*
Ngõ tối số 18 không an toàn nhưng có ưu điểm là giá đất rẻ, ít người đàng hoàng dám tới ở.
Mặc dù nhà Trần Cảnh hơi cũ nhưng có một cái sân rộng. Phải biết rằng có một chỗ đặt chân như vậy ở thành phố, xét riêng về diện tích thì đúng là không gì sánh được.
Đại Ninh đi dạo một vòng trong sân, nhìn thấy một khóm hoa păng-xê xinh xắn.
Khóm hoa nở rực rỡ đong đưa theo gió.
Không cần Thanh Đoàn nhắc, Đại Ninh cũng đoán ra được chắc chắn hoa này là do Trần Liên Tinh để lại. Nhìn là biết Trần Cảnh không phải người thích cây cối hoa cỏ, anh kiên nhẫn chăm sóc số hoa này như thế chỉ có khả năng là do Trần Liên Tinh thích.
Đại Ninh cực kỳ ngứa mắt chúng.
Trần Liên Tinh vừa xấu người vừa xấu nết nhưng lại được Trần Cảnh xem như báu vật. Kiểu phân biệt đối xử này làm cô cả rất tức giận. Cô không thèm để ý Trần Cảnh thích ai, chẳng qua cô cảm thấy nhan sắc của mình bị người khác khinh thường.
Đại Ninh là người soi mói ngoại hình, thấy hoa păng-xê nở đẹp, cô tha cho bọn chúng, chuyển mắt trông thấy trong sân có một cây toan đằng tử.
Cây này trông có vẻ nhiều tuổi, trên cây còn dán băng dính dính chữ “Tinh”.
Vẫn là cây Trần Liên Tinh trồng.
Cây toan đằng tử đã có quả, từng trái quả mọng xinh xắn, trước đây Đại Ninh từng thấy Triệu An An ăn, Đại Ninh lại gần nhanh nhẹn vặt trụi.
Chỉ giữ lại mấy quả to nhất, rửa sơ qua một cái, đưa lên miệng nếm thử. Hơi chua chua, rất kích thích vị giác. Hiện tại Khâu Cốc Nam không cách nào đưa cơm cho cô được, Đại Ninh định ăn tạm thứ này.
Trần Cảnh mãi mới thấy khá hơn một chút, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy cái cây đẹp nhất sân đã bị vặt trọc.
Thiếu nữ ngồi trên ghế, đôi mắt mèo đang nhìn anh.
Trần Cảnh điềm nhiên nhìn lại cô, em gái Trần Liên Tinh của anh có một thói xấu là dù cho đó là thứ mình không cần nhưng cũng không cho người khác được động vào.
Đại Ninh hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ, cô chìa tay ra đưa cho anh mấy quả toan đằng tử đỏ nhất.
Cô ngoan ngoãn lấy lòng nói: “Anh trai, ăn nó có thể giảm đau tan vết bầm đấy ạ, em tìm khắp cả cây chỉ có mấy quả này ăn được thôi, anh ăn xong sẽ không còn khó chịu như thế này nữa.”
Nếu như không phải lồng ngực đang đau, Trần Cảnh thực sự muốn xách cổ cô lên. Thật sự hết sức cảm ơn nha!
Trần Cảnh lạnh mặt, tình trạng của anh hiện tại không nấu nổi cơm, anh bèn gọi thức ăn ngoài. Anh không gọi cho Đại Ninh, anh nghĩ để Đại Ninh đói thì cô sẽ phải đi.
Trần Cảnh quen sống một mình, thiếu nữ trước mặt trông thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng không thể nói là tốt được. Lúc cô ở bên cạnh, Trần Cảnh cảm thấy như có một ban nhạc đang biểu diễn tiết mục đàn hát, không khí tràn ngập tiếng ồn ào đầy sức sống.
Sắc thái tươi mới giàu nhựa sống như vậy, ở trong rừng có nghĩa là mùa xuân. Thế nhưng mùa xuân cũng là mùa suýt nữa Trần Cảnh bị giết chết.
Anh không thích ánh mắt thân thiết tôn sùng của cô, đáng ra buổi chiều tà hôm đó anh không nên nhặt cô về nhà.
Ngõ tối có nhiều thứ không tốt nhưng phục vụ giao thức ăn thì rất tận tình, ban ngày bọn côn đồ không ra khỏi cửa, toàn bộ việc ăn uống đều dựa vào việc gọi đồ ăn ngoài. Chủ quán cơm là người có tài có gan, việc làm ăn rất phát đạt.
Trần Cảnh gọi món thịt lợn tẩm bột nấu nước ớt, mở hộp cơm ra, bóc chiếc đũa dùng một lần ra chuẩn bị ăn cơm.
Đại Ninh ngửi thấy mùi thơm, chần chừ tới gần.
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước.
Bỏ khuyết điểm nói nhiều quen được nuông chiều sang một bên thì Đại Ninh đúng là một cô gái xinh đẹp, dù cho Trần Cảnh có tâm địa sắt đá nhưng anh vẫn là đàn ông, ngồi ăn cơm để con gái người ta nhìn mồm, anh không nuốt nổi.
Trần Cảnh lấy quyển sổ luôn mang theo người ra…
“Anh mời em thêm một bữa cơm, sau đó em…”
Anh còn chưa viết xong, Đại Ninh đọc được nửa câu đã vui vẻ chạy vào bếp lấy bát mang ra đưa cho anh: “Cảm ơn anh trai, em muốn ăn thịt, không ăn rau giá, cho em năm miếng khoai tây.”
Mấy chữ “đi nhanh cho” làm Trần Cảnh nhấn suýt gãy ngòi bút.
Anh lạnh mặt gắp cho cô năm miếng khoai tây và một núi thịt. Trước đây anh cảm thấy mình không nói tiếng nào cũng không có gì phiền phức cho lắm. Hiện tại anh mới thực sự mới thấy đúng là tức nghẹn thở.
Món thịt cho rất nhiều ớt, Đại Ninh thích ăn cay, hơn nữa lại đang đói nên cuối cùng cũng chịu ăn đồ của anh, vui sướng đánh chén hết một chén cơm con con.
Cô ăn uống rất ngon miệng, Trần Cảnh xem cô ăn cũng thấy ngon miệng hơn một chút, anh cố nhịn cơn đau, cố gắng ăn một ít cơm.
Ăn cơm xong Đại Ninh đưa tới tận miệng anh một quả toan đằng tử.
“Anh trai, em cũng mời anh ăn.”
Cô cũng ăn một quả, trông vẻ mặt đầy ngây thơ, đút tiếp cho Trần Cảnh một quả nữa.
Trần Cảnh nhận chúng.
Anh chăm sóc cho cây toan đằng tử này nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ăn thử quả của nó. Vị chua chua lan ra trong miệng như mùi vị cuộc đời anh trong quá khứ.
Trần Cảnh nuốt quả toan đằng tử xuống bụng, bỗng nhiên không còn sức đuổi cô đi nữa.
Được rồi, ở lâu thêm mấy ngày thôi, đợi anh khỏe lên rồi đuổi cô đi cũng chưa muộn.
*
Nắng buổi chiều rất rực rỡ, từ lúc vào hạ, không khí nóng dần lên.
Trần Cảnh mơ màng chợp mắt trên giường, phòng đóng cửa kín mít, xung quanh là màu đen nặng nề lạnh lẽo. Anh khó chịu tới độ có phần mơ hồ không phân biệt được hiện tại là xã hội loài người hay là hang sói ở với sói mẹ khi còn nhỏ.
Anh hiếm khi ốm nhưng mỗi lần ốm đều cầm cự nửa tỉnh nửa mê như thế này.
Đại Ninh chạy vào thấy anh nằm ngang trên giường, đầu mày nhíu lại, trông có phần sa sút tinh thần nhưng vẫn đẹp trai.
Giường của Trần Cảnh kê sát cửa sổ. Đại Ninh cởi giày, nhảy lên giường anh, kéo rèm cửa sổ ra, nắng lập tức ùa vào khắp phòng.
Trần Cảnh mở mắt ra.
Gió hè thổi vào phòng, có cô bé ngồi trên bậu cửa sổ đong đưa cặp chân trắng trẻo, vui vẻ hỏi anh: “Anh trai, có phải phơi nắng thấy thoải mái hơn phải không?”
Con ngươi màu nâm xám của anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sức sống dạt dào của mùa hè xua tan sự lạnh lẽo của căn phòng. Thỉnh thoảng có vài con chim sẻ bay lướt qua bầu trời phố thị.
Đại Ninh treo một chiếc chuông gió vỏ sò ở song cửa sổ, gió mát thổi qua, vỏ sò kêu lanh canh.
Thật ồn ào.
Chiếc chuông gió này là quà sinh nhật anh tặng Trần Liên Tinh năm anh mười hai tuổi, sau này bị Trần Liên Tinh vứt xó, chẳng biết Đại Ninh tìm thấy nó ở đâu.
Cảm giác u ám tan biến phần nào, Trần Cảnh nghĩ thầm, cô cũng không phải là chỉ toàn làm chuyện xấu.
Vừa mới nghĩ như vậy thì cô nhảy xuống khỏi cửa sổ, vừa vặn đáp ngay giữa hai chân của anh.
Ngay khoảnh khắc đó, bản năng đàn ông làm mặt Trần Cảnh biến sắc. Phen này thì không còn u ám mơ hồ gì nữa hết, Trần Cảnh giật mình tới độ suýt thì ngồi bật dậy túm mắt cá chân của cô.
Nguy hiểm thật, Đại Ninh chỉ cách của báu của anh có một đoạn. Cô không hề hay biết, nhảy xuống giường vui vẻ nói: “Anh trai, em đi rót nước cho anh uống nhé.”
Chuông gió kêu lanh canh như tiếng tim Trần Cảnh đập điên cuồng.
Nếu quả thực đúng như Đại Ninh nói rằng cô từng có một người anh ruột, vậy thì có lẽ ông anh trai đó đã bị cô giày vò tới chết!
Chuông gió trên cửa sổ kêu lanh ca lanh canh, anh cúi nhìn giữa hai chân, hít sâu một hơi, tiếp tục nằm lười nhác.
Ngày mai nhất định phải đuổi cô đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.