Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 49:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Lý Minh vẫn còn đang nhón chân chờ ở bên ngoài, Đại Ninh nói với Lệ Hỗ: “Có người đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”
“Người đó chính là anh trai của cậu sao?” Lệ Hỗ đã sớm nhìn thấy đám người đứng ngoài cổng trường từ lâu.
Đại Ninh liếc mái tóc vàng chóe của Lý Minh một cái rồi nói: “Đấy là anh hai của tôi.”
“Cậu có mấy người anh trai vậy?”
Đại Ninh nghĩ đến đám Tang gia tình yêu, nên mở miệng nói: “Khoảng mười lăm người!”
Nụ cười của Lệ Hỗ có chút cứng đờ: “...Vậy cậu đi đi.”
Lý Minh tới đón Đại Ninh hết sức thuận lợi, Đại Ninh lấy ra một túi mứt hoa quả, còn hào phóng cho Lý Minh một túi. Lý Minh thụ sủng nhược kinh*, tươi cười hớn hở hỏi: “Đại Đại, học ở trường này có tốt không?”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cô vừa ăn mứt vừa nói: “Rất tốt, hẳn là anh em tốn không ít thời gian đi tìm cho em nhỉ?”
“Đương nhiên rồi! Anh Cảnh anh ấy…” Lý Minh như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại, dù sao anh Cảnh cũng không muốn cho Đại Ninh biết được anh ấy đang làm việc gì.
“Hôm nay tan học xong, em có muốn mua gì không?”
Đại Ninh buồn chán nuốt mứt xuống, chắc hẳn công việc của Trần Cảnh có gì đó mờ ám ở đây.
Lý Minh theo thói quen muốn hỏi xem cô có muốn mua thứ gì không, chẳng trách Trần Liên Tinh lại rất giỏi được voi đòi tiên, Trần Cảnh yêu thương nuông chiều em gái không giới hạn như vậy, cho dù anh không có nhiều tiền, nhưng anh vẫn sẽ mua đủ thứ như cũ.
Khi Lý Minh đưa cô về đến nhà, Đại Ninh mới chợt nhớ ra chuyện cô đang chiến tranh lạnh với Trần Cảnh, không được rồi, nếu cứ theo quy luật mà trở về như này, Trần Cảnh sẽ không nhận ra anh đã làm gì sai mất.
Nghĩ đến đó, Đại Ninh nhanh chóng về phòng thay quần áo, cầm chút đồ ăn vặt rồi đi ra ngoài.
“Đoàn ngốc, chúng ta bỏ nhà đi trốn thôi.”
Cô đi bộ đến khu công viên cạnh gần đó, lúc này trời đang tối dần, Đại Ninh bấm điện thoại liên lạc để đám vệ sĩ âm thầm theo sau, còn cô thì yên tĩnh ngồi bắt chéo chân trên băng ghế dài cùng với một bé mèo hoang, cô vừa ăn socola dâu tây, vừa thuận tay lấy một miếng thịt khô trong bọc thức ăn ra cho nó.
Đại Ninh thở dài: “Bé nhỏ đáng thương, mẹ em không cần em, còn anh trai chị cũng không cần đến chị nữa.”
Mèo con: “Meo meo.”
Thanh Đoàn: Diễn sâu quá, thật sự diễn quá đỉnh rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, từ xa nhìn đến, bóng dáng cô đơn của cô gái cùng chú mèo con gầy gò đang nép vào nhau ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu đáng thương lập tức có bấy nhiêu, hiệu quả thị giác thực sự rất đỉnh.
Chỉ cần chờ Trần Cảnh tìm cô về nhà nữa thôi.
Khóe miệng Trần Cảnh bị thương, trận thi đấu vừa rồi, tâm tình anh không ổn định, có hơi xuất thần nên tránh chậm hơn một chút, nên giờ khóe miệng có vài mảng xanh tím.
Thành phố về đêm tuy náo nhiệt nhưng vô cùng nguy hiểm, anh lái xe đi ngang qua cửa hàng, thấy trong tủ kính có bày một đôi giày rất xinh xắn.
Màu xanh trong suốt của da trời, phía trên được điểm xuyết vài hạt kim cương óng ánh.
Trần Cảnh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, bình thường khi Trần Tinh Liên tức giận, anh chỉ cần đưa cho cô tiền, thì tâm trạng của cô ta sẽ ngay lập tức tốt lên.
Nhưng anhbiết Đại Ninh sẽ rất khác, cực kỳ khác.
Cô như cánh hoa nhỏ bé, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng lụi tàn, nên yêu cầu người ta phải dùng những đồ vật tinh tế tốt đẹp nhất trên đời để nuôi dưỡng cô thật tốt, đưa cô đi về phía có ánh mặt trời, dành cho cô tình yêu thương và sự quan tâm hơn cả.
Đòi hỏi của cô gái nhỏ nhiều vô kể, nhưng thật kỳ lạ,Trần Cảnh không hề cảm thấy khó chịu chút nào lại còn thuận theo thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cô đáng yêu đến mức làm người ta đau lòng như vậy, ai lại nhẫn tâm trách cứ cô được?
Đôi giày mới mua vô cùng xa xỉ đắt tiền, giá cả của chúng gần bằng tiền thi đầu vừa rồi của Trần Cảnh, anh đi vào mua rồi ra ngoài lái xe về nhà.
Trần Cảnh đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, như là sau khi nhận được món quà này cô sẽ tức giận như cũ, hoặc là vui vẻ mà tha thứ cho anh, nhưng không ngờ rằng tới khi mở cửa ra, trong nhà lại trống không, đến một bóng người cũng không có.
Đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, điểm đã mười một giờ, giờ này Đại Ninh đang ở đâu?
Anh lập tức buông hộp giày trên tay xuống, trong phòng Đại Ninh chỉ còn một bộ đồng phục nữ sinh, Trần Cảnh gọi điện cho cô, phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy.
Ngay lập tức Trần Cảnh gọi hỏi Lý Minh về tình hình hiện tại.
Lý Minh có hơi lúng túng nói: “Lúc em đến đón em ấy tan học vẫn còn tốt mà, Đại Đại giận dỗi với anh sao. Liệu có phải em ấy bỏ nhà ra đi rồi không?”
Trần Cảnh cũng nhận ra được, con nhóc xấu xa kia chắc hẳn đang đau lòng muốn chết.
Chuyện tối qua Đại Ninh hoàn toàn không muốn nghe anh giải thích, chỉ lẳng lặng khóc, thật không ngờ tới hôm nay vẫn còn ấm ức.
Lúc trước Trần Cảnh đuổi cô đi, tuy Đại Ninh có đau lòng ấm ức nhưng vẫn tự mình gắng gượng. Lúc này lại chủ động bỏ đi, thật sự cho rằng anh là một tên cuồng bạo lực sao?
“Anh cảnh, giờ phải làm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?”
Mẹ nó anhcòn có thể làm gì bây giờ, giận dỗi với cô nữa sao, tất nhiên là phải đi tìm rồi.
Thời gian không đủ, có gọi cảnh sát cũng vô dụng.
Trần Cảnh gửi tin nhắn cho anh ta: “Gọi bọn Đậu Tử và mấy người khác cùng nhau tìm kiếm. Đại Đại không thể đi quá xa được, vậy nên chúng ta tìm kiếm gần đây xem.”
Anh cũng tự mình đi tìm, lấy xe đi dọc đường đến trường của Đại Ninh, nhưng đáng tiếc đến cái bóng của Đại Ninh cũng chẳng thấy.
Trần Cảnh đi dọc theo bờ đê Phượng Minh, vừa đi vừa chú ý nhìn hai bên đường, rõ ràng mùa hè vẫn chưa đến, nhưng mồ hôi đã chảy ra nhễ nhại đầy người anh. Đây là một loại cảm giác rất khó có thể chia sẻ cùng người khác, Đại Ninh và anh vốn chỉ tình cờ quen biết, nếu hiện tại anh không tìm thấy cô, liệu cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh thật sao?
Từ trước tới nay Trần Cảnh chưa bao giờ nhận thấy thứ gì trên thế giới này thuộc về anh, cho đến khi anhgặp được Đại Ninh.
Từng lời nói của cô, từng ánh mắt trìu mến tin tưởng của cô, đều không một tiếng động nói lên, cô thực sự thuộc về anh, từ khi anh nhặt được cô, thì cô đã lập tức thuộc về anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời anhcó được một thứ gì đó, cho nên giờ phút này, khi gió đêm thổi qua tóc mai bên thái dương, cảm giác nôn nóng này lại dấy lên phảng phất.
Trần Cảnh lái xe đi ngang qua công viên, để xe bên ngoài rồi đi vào tìm cô, vốn dĩ anh cũng không ôm chút hy vọng nào.
Hoa cỏ mùa hè nở rộ trong bóng đêm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng côn trùng kêu râm ran trong bụi rậm.
Trần Cảnh đi hết quãng đường thì chợt nghe thấy tiếng mèo con kêu lên yếu ớt, anhnhư cảm giác được cái gì đó, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy cô gái nhỏ ngồi dưới ngọn đèn đường.
Cô ôm lấy đầu gối, dường như đã ngủ say.
Mèo hoang nhỏ nép sát vào người nàng, nhìn Trần Cảnh bằng đôi mắt ướt át. Trần Cảnh đi đến, ngồi xổm trước mặt cô.
Dưới cảnh sáng tối lập lòe của mùa hạ, hàng mi dài của cô gái khẽ đổ bóng.
Không biết vì sao, nhưng vào chính lúc đó, nỗi lo trong lòng của Trần Cảnh mới dần yên tĩnh lại.
Anh ta giơ tay vén mái tóc xoăn gợn của cô sang bên, cô gái mơ màng mở to mắt, vừa nhìn thấy anh thì lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi: “Anh.”
Đến khi cười xong cô mới như nhớ tới chuyện gì, gương mặt nhỏ chợt sa sút, ảo não vùi mặt vào đầu gối.
Cô làm vậy là muốn gây chuyện, nhưng tim anhnhư bị đụng trúng vậy. Nhóc xấu xa này không bỏ đi quá xa nhà, cô sẽ không rời bỏ anh, không giống như sói mẹ, cũng không giống như Trần Linh Tinh tùy ý rời khỏi cuộc sống của anh.
Dù cô có đau khổ, buồn rầu, nhưng cô vẫn luôn chờ ở nơi chỉ cách anh vài bước chân, luôn chờ anh trở về.
Hai người không ai mở miệng nói chuyển, đến một lúc lâu sau, vẫn là Đại Ninh mất kiên nhẫn trước.
Hai mắt Đại Ninh ngấn nước, tức giận hỏi: “Em đã rời đi lâu như thế rồi, vậy mà bây giờ anh mới tìm đến đây, có phải anh muốn vứt bỏ em phải không?”
Trần Cảnh nhìn cô, nhỏ giọng đáp: “Không có.”
Đại Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Vậy anh biết sai rồi sao?”
Trần Cảnh thở dài: “Đúng vậy.”
Nghe được lời nhận sai của Trần Cảnh, Đại Ninh vẫn cảm thấy có hơi ấm ức, cô giơ cổ tay trắng nõn tới trước mặt Trần Cảnh: “Ngày hôm qua anh làm em đau đó.”
Trần Cảnh cầm lấy cổ tay của cô, rũ mắt nhìn xuống, không chút dấu vết. Cổ tay của cô có chút mảnh khảnh nhưng lại rất cân đối mềm mại.
Để nó ở trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, như là tìm kiếm sự che chở vậy.
Đại Ninh cố tình không muốn thừa nhận mình đang ăn vạ, nói một cách chắc nịch: “Ngày hôm qua nó còn đỏ lên mà! Không, phải là xanh tím mới đúng.”
Trần Cảnh hơi buồn cười một chút, anh nhẹ nhàng nói xin lỗi với cô: “Thật sự xin lỗi.”
Lúc này cô mới khẽ nâng cằm lên nói vâng một tiếng, miễn cưỡng hài lòng đôi chút, trong mặt hiện lên mấy phần vui vẻ.
Trần Cảnh hỏi: “Về nhà nhé?”
Đại Ninh gật đầu, đang định đứng dậy thì điện thoại di động của Trần Cảnh đột nhiên vang lên. Đại Ninh tinh mắt, chỉ cần liếc một cái đã thấy được ba chữ “Trần Liên Tinh”.
Trần Cảnh xoa mái tóc của cô, rồi tiến lên phía trước hai bước nghe điện thoại.
Đại Ninh hỏi: “Đoàn ngốc, cậu đến nghe xem Trần Liên Tinh gọi Trần Cảnh làm gì đi?”
Thanh Đoàn lập tức ngưng tụ lại thần thức, mặc dù có hơi vô dụng, nhưng âm thanh trong vòng hai mét vẫn có thể nghe rõ.
Ở đầu bên kia điện thoại của Trần Cảnh, Kỷ Điềm vội nói với giọng điệu lo lắng: “Trần Cảnh đúng không? Hôm nay Trần Liên Tinh không cẩn thận bị thương, trông khá nghiêm trọng. Anh muốn tới đây thăm cô ấy một chút không?”
Trần Cảnh chưa kịp mở lời, thì Trần Liên Tinh đã không đủ kiên nhẫn, nói át cả giọng Kỷ Điềm, chen vào: “Trần Cảnh, hôm nay luyện tập ở sân khấu kịch, tôi ngã bị thương, bây giờ tôi đang ở phòng y tế của trường, anh tới đây nhanh lên đi!”
Cô ta vênh mặt hất hàm nói với giọng sai khiến, hơn nữa còn cảm thấy chẳng có gì sai cả. Nhiều năm như thế, Trần Cảnh vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con cô, luôn đặt sự an toàn của bọn họ lên hàng đầu, nếu biết cô bị thương, chắc chắn Trần Cảnh sẽ vội vàng chạy đến đây ngay lập tức.
Trần Cảnh nhíu mày, thói quen nhiều năm khiến phản ứng đầu tiên của anh khi nghe được những lời này là đi đến xem thử.
Dù gì thì Trần Liên Tinh cũng là con gái duy nhất của cha nuôi anh, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, sau khi cha nuôi ra tù, Trần Cảnh thật không biết phải giải thích ra làm sao.
Cúp điện thoại, Trần Cảnh quay đầu lại nhìn Đại Ninh đang ngồi trên ghế dài.
Chưa biết phải mở miệng nói sao, thì Đại Ninh đã đưa tay về phía anh nói: “Anh ơi, chân em tê rồi. Anh tới ôm em về nhà nha.”
Tính tình Đại Ninh bướng bỉnh bao nhiêu, Trần Cảnh đã quá rõ ràng, thật vất vả mới dỗ được cô, nghĩ tới công viên cũng gần nhà, cứ đưa cô về nhà trước rồi tới đại học Phượng Minh sau cũng kịp.
Anh đi đến bế cô lên hết sức nhẹ nhàng.
Đến khi thực sự ôm cô vào trong lòng, Trần Cảnh mới cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, trên cơ thể cô gái nhỏ này chỗ nào cũng mềm mại, khiến bước chân anh không khỏi hụt lại.
Đại Ninh thầm nghĩ, cho dù tính cách Trần Cảnh có lạnh lùng thế nào đi nữa, thì bế kiểu công chúa cổ đại này chắc chắn cũng sẽ bị quyến rũ phần nào.
Trần Cảnh đang định lái xe, thì cô ôm chặt lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Không được, em muốn anh ôm em về nhà cơ, đây là hình phạt anh phải chịu.”
Trần Cảnh không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục ôm cô rồi đi tiếp. Nhóc xấu xa còn tiếp tục chơi xấu: “Anh trai, thịt trên người anh cứng quá đi, tựa vào chả thoải mái gì cả.”
Trần Cảnh có chút cạn lời.
“Đi dưới ánh đèn, hình bóng đổ xuống thật đẹp.”
Trần Cảnh chịu thương chịu khó, ôm cô đi dưới ánh đèn.
Màn đêm yên tĩnh, lông mày cô gái trong tay mới chịu giãn ra đôi chút, cuối cùng nở một nụ cười vui vẻ.
Đột nhiên gương mặt của Trần Cảnh bị giữ chặt lại, ngón tay cô gái khẽ chạm vào khóe môi anh: “Anh ơi, anh bị thương sao?” Cô nói với giọng điệu vô cùng đau lòng.
Trần Cảnh cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh trong veo dưới ánh đèn, anh bắt đầu cảm thấy đồng tình với lời nói lúc trước của cô, đứng dưới ánh đèn thực sự rất đẹp.
Trần Cảnh: “Không có việc gì đâu.”
Cô lên giọng nói lớn: “Sao anh cứ suốt ngày bị thương vậy, không thì anh đừng đi làm nữa, cùng lắm thì em không cần ăn ngon nữa, ăn cơm trắng được rồi, chờ mai sau tốt nghiệp em đi làm nuôi anh.”
Sao lại nói chuyện ngốc nghếch thế này.
Trần Cảnh ôm cô lên, cơ thể bé nhỏ như vậy, lại mang đến cho anh những cảm xúc mà cả đời này anh cũng chưa từng trải qua.
Đặc biệt sau khi cô lấy họ của anh, mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên gắn kết hơn. Đây là người em gái mà anhchấp nhận, không phải vì trách nhiệm, mà là vì yêu thích đơn thuần, anhtình nguyện nuôi dưỡng cô cả đời.
Đại Ninh khiến Thanh Đoàn cảm thấy buồn nôn, mình nó nổi hết cả da gà, thứ gọi là kỹ năng diễn xuất cần phải rèn giữa, quả nhiên rất đúng, năm đó Đại Ninh lừa gạt Triệu Dữ, miệng cũng nói toàn những lời âu yếm như vậy, nhưng Triệu Dữ đảo mắt liền nhìn thấu, khiến nó cười thiếu chút nữa rơi mất cái đầu. Thế mà bây giờ diễn thật sự rất sâu, nói không chừng bảo Trần Cảnh bán máu nuôi cô Trần Cảnh cũng tình nguyện làm theo ý chứ.
Hai người về đến nhà, Trần Cảnh lấy vở ra, không giấu diếm gì cô, nói cho cô biết về chuyện của Trần Liên Tinh.
“Anh còn có một người em gái, tên là Trần Liên Tinh…”
Đại Ninh đọc những dòng anh viết ra, Trần Cảnh rất thành thật, nguyên do trong đó đều kể rõ ràng, nhưng cô lại thấy có gì đó không hợp lý.
Thấy Trần Cảnh muốn đứng dậy, cô mặt dày ôm chặt lấy eo anh, treo cả người lên người Trần Cảnh.
“Anh muốn đi thăm cô ấy sao, cô ấy có đẹp như em không? Cô ấy có dễ thương được như em không? Anh ơi, chúng ta không cần cô ấy!”
Bị cả người cô áp lên người, Trần Cảnh không tức giận được với cô, nên anhcó ý muốn nói chuyện cùng Đại Ninh, nhưng viết ra thì Đại Ninh lại không muốn đọc đến.
“Em không muốn, anh chỉ được làm anh trai của một mình em thôi, em không muốn bị cô ta cướp lấy đâu.”
Cô vừa nói, vừa vùi khuôn mặt nhỏ bé của mình vào hõm cổ anh. Chỉ chấp nhận suy nghĩ của mình, không muốn nói chuyện với Trần Cảnh.
Trần Cảnh có chút nóng nảy, sốt ruột lại không nói chuyện được với Đại Ninh. Ở trong cái nhà này sao lại bá đạo như thế chứ, anh lại không có cách nào ném đi được, sau khi cố gắng nửa ngày trời, thì cô vẫn lười biếng uể oải tựa vào trong lòng anh như cũ.
Gân xanh trên trán Trần Cảnh nổi lên, cuối cùng không có cách nào khác, đành lấy điện thoại ra, nhấn bảy con số rồi gửi thẳng vào thẻ của Trần Liên Tinh, cùng lắm thì nhắn rằng anh có việc gấp vậy.
Sau bao nhiêu năm thì đây chính là lần đầu tiên Trần Cảnh từ chối Trần Liên Tinh, Anh ôm Đại Ninh đến cùng ngồi lên ghế sô pha.
“Đi xuống.”
Đại Ninh cười khanh khách không ngừng, lui ra khỏi ngực anh. Có lẽ ngay cả chính Trần Cảnh cũng không biết rằng, cái cân trong tim anhđã sớm nghiêng về bên nào rồi.
Con người luôn có gì đó ích kỷ, Trần Cảnh cũng không ngoại lệ. So sánh trách nhiệm với điều mình ham muốn, anhsẽ chọn nghe theo ham muốn và cô cũng thích kết quả này.
“Anh ơi, anh tốt như vậy. Hôm nay không xem phim truyền hình anh ghét bỏ kia nữa, anh kể cho em nghe chuyện ma ngày xưa đi.”
Cô chạy đến cầm lấy quyển sách “Rùng mình”* rồi kéo tay anh nói: “Anh, kể cho em nghe đi mà.” Giọng nói của Trần Cảnh đem lại cảm giác thực sự rất hợp đó! Quả thực là phim kinh dị phiên bản đời thật!
*毛骨悚然 -Rùng mình hay The creepy: là một thể loại truyện kinh dị có kết thúc thường dừng lưng chừng mang đến cho người đọc cảm giác rùng rợn vì cái kết của nó. Thường nhấn mạnh vào cái kết bất ngờ hơn là tình tiết trong đó.
Trần Cảnh: “...” Đệch.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện hài hước.
Thanh Đoàn: Trần Cảnh, em gái anh đã bỏ nhà đi được hai giờ rồi.
Trần Cảnh: Em ấy đã biết mình sai ở đâu chưa?
Thanh Đoàn: Cô ấy nói không cần người anh trai như anh nữa.
Trần Cảnh:...
“Người đó chính là anh trai của cậu sao?” Lệ Hỗ đã sớm nhìn thấy đám người đứng ngoài cổng trường từ lâu.
Đại Ninh liếc mái tóc vàng chóe của Lý Minh một cái rồi nói: “Đấy là anh hai của tôi.”
“Cậu có mấy người anh trai vậy?”
Đại Ninh nghĩ đến đám Tang gia tình yêu, nên mở miệng nói: “Khoảng mười lăm người!”
Nụ cười của Lệ Hỗ có chút cứng đờ: “...Vậy cậu đi đi.”
Lý Minh tới đón Đại Ninh hết sức thuận lợi, Đại Ninh lấy ra một túi mứt hoa quả, còn hào phóng cho Lý Minh một túi. Lý Minh thụ sủng nhược kinh*, tươi cười hớn hở hỏi: “Đại Đại, học ở trường này có tốt không?”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cô vừa ăn mứt vừa nói: “Rất tốt, hẳn là anh em tốn không ít thời gian đi tìm cho em nhỉ?”
“Đương nhiên rồi! Anh Cảnh anh ấy…” Lý Minh như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại, dù sao anh Cảnh cũng không muốn cho Đại Ninh biết được anh ấy đang làm việc gì.
“Hôm nay tan học xong, em có muốn mua gì không?”
Đại Ninh buồn chán nuốt mứt xuống, chắc hẳn công việc của Trần Cảnh có gì đó mờ ám ở đây.
Lý Minh theo thói quen muốn hỏi xem cô có muốn mua thứ gì không, chẳng trách Trần Liên Tinh lại rất giỏi được voi đòi tiên, Trần Cảnh yêu thương nuông chiều em gái không giới hạn như vậy, cho dù anh không có nhiều tiền, nhưng anh vẫn sẽ mua đủ thứ như cũ.
Khi Lý Minh đưa cô về đến nhà, Đại Ninh mới chợt nhớ ra chuyện cô đang chiến tranh lạnh với Trần Cảnh, không được rồi, nếu cứ theo quy luật mà trở về như này, Trần Cảnh sẽ không nhận ra anh đã làm gì sai mất.
Nghĩ đến đó, Đại Ninh nhanh chóng về phòng thay quần áo, cầm chút đồ ăn vặt rồi đi ra ngoài.
“Đoàn ngốc, chúng ta bỏ nhà đi trốn thôi.”
Cô đi bộ đến khu công viên cạnh gần đó, lúc này trời đang tối dần, Đại Ninh bấm điện thoại liên lạc để đám vệ sĩ âm thầm theo sau, còn cô thì yên tĩnh ngồi bắt chéo chân trên băng ghế dài cùng với một bé mèo hoang, cô vừa ăn socola dâu tây, vừa thuận tay lấy một miếng thịt khô trong bọc thức ăn ra cho nó.
Đại Ninh thở dài: “Bé nhỏ đáng thương, mẹ em không cần em, còn anh trai chị cũng không cần đến chị nữa.”
Mèo con: “Meo meo.”
Thanh Đoàn: Diễn sâu quá, thật sự diễn quá đỉnh rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, từ xa nhìn đến, bóng dáng cô đơn của cô gái cùng chú mèo con gầy gò đang nép vào nhau ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu đáng thương lập tức có bấy nhiêu, hiệu quả thị giác thực sự rất đỉnh.
Chỉ cần chờ Trần Cảnh tìm cô về nhà nữa thôi.
Khóe miệng Trần Cảnh bị thương, trận thi đấu vừa rồi, tâm tình anh không ổn định, có hơi xuất thần nên tránh chậm hơn một chút, nên giờ khóe miệng có vài mảng xanh tím.
Thành phố về đêm tuy náo nhiệt nhưng vô cùng nguy hiểm, anh lái xe đi ngang qua cửa hàng, thấy trong tủ kính có bày một đôi giày rất xinh xắn.
Màu xanh trong suốt của da trời, phía trên được điểm xuyết vài hạt kim cương óng ánh.
Trần Cảnh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, bình thường khi Trần Tinh Liên tức giận, anh chỉ cần đưa cho cô tiền, thì tâm trạng của cô ta sẽ ngay lập tức tốt lên.
Nhưng anhbiết Đại Ninh sẽ rất khác, cực kỳ khác.
Cô như cánh hoa nhỏ bé, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng lụi tàn, nên yêu cầu người ta phải dùng những đồ vật tinh tế tốt đẹp nhất trên đời để nuôi dưỡng cô thật tốt, đưa cô đi về phía có ánh mặt trời, dành cho cô tình yêu thương và sự quan tâm hơn cả.
Đòi hỏi của cô gái nhỏ nhiều vô kể, nhưng thật kỳ lạ,Trần Cảnh không hề cảm thấy khó chịu chút nào lại còn thuận theo thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cô đáng yêu đến mức làm người ta đau lòng như vậy, ai lại nhẫn tâm trách cứ cô được?
Đôi giày mới mua vô cùng xa xỉ đắt tiền, giá cả của chúng gần bằng tiền thi đầu vừa rồi của Trần Cảnh, anh đi vào mua rồi ra ngoài lái xe về nhà.
Trần Cảnh đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, như là sau khi nhận được món quà này cô sẽ tức giận như cũ, hoặc là vui vẻ mà tha thứ cho anh, nhưng không ngờ rằng tới khi mở cửa ra, trong nhà lại trống không, đến một bóng người cũng không có.
Đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, điểm đã mười một giờ, giờ này Đại Ninh đang ở đâu?
Anh lập tức buông hộp giày trên tay xuống, trong phòng Đại Ninh chỉ còn một bộ đồng phục nữ sinh, Trần Cảnh gọi điện cho cô, phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy.
Ngay lập tức Trần Cảnh gọi hỏi Lý Minh về tình hình hiện tại.
Lý Minh có hơi lúng túng nói: “Lúc em đến đón em ấy tan học vẫn còn tốt mà, Đại Đại giận dỗi với anh sao. Liệu có phải em ấy bỏ nhà ra đi rồi không?”
Trần Cảnh cũng nhận ra được, con nhóc xấu xa kia chắc hẳn đang đau lòng muốn chết.
Chuyện tối qua Đại Ninh hoàn toàn không muốn nghe anh giải thích, chỉ lẳng lặng khóc, thật không ngờ tới hôm nay vẫn còn ấm ức.
Lúc trước Trần Cảnh đuổi cô đi, tuy Đại Ninh có đau lòng ấm ức nhưng vẫn tự mình gắng gượng. Lúc này lại chủ động bỏ đi, thật sự cho rằng anh là một tên cuồng bạo lực sao?
“Anh cảnh, giờ phải làm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?”
Mẹ nó anhcòn có thể làm gì bây giờ, giận dỗi với cô nữa sao, tất nhiên là phải đi tìm rồi.
Thời gian không đủ, có gọi cảnh sát cũng vô dụng.
Trần Cảnh gửi tin nhắn cho anh ta: “Gọi bọn Đậu Tử và mấy người khác cùng nhau tìm kiếm. Đại Đại không thể đi quá xa được, vậy nên chúng ta tìm kiếm gần đây xem.”
Anh cũng tự mình đi tìm, lấy xe đi dọc đường đến trường của Đại Ninh, nhưng đáng tiếc đến cái bóng của Đại Ninh cũng chẳng thấy.
Trần Cảnh đi dọc theo bờ đê Phượng Minh, vừa đi vừa chú ý nhìn hai bên đường, rõ ràng mùa hè vẫn chưa đến, nhưng mồ hôi đã chảy ra nhễ nhại đầy người anh. Đây là một loại cảm giác rất khó có thể chia sẻ cùng người khác, Đại Ninh và anh vốn chỉ tình cờ quen biết, nếu hiện tại anh không tìm thấy cô, liệu cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh thật sao?
Từ trước tới nay Trần Cảnh chưa bao giờ nhận thấy thứ gì trên thế giới này thuộc về anh, cho đến khi anhgặp được Đại Ninh.
Từng lời nói của cô, từng ánh mắt trìu mến tin tưởng của cô, đều không một tiếng động nói lên, cô thực sự thuộc về anh, từ khi anh nhặt được cô, thì cô đã lập tức thuộc về anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời anhcó được một thứ gì đó, cho nên giờ phút này, khi gió đêm thổi qua tóc mai bên thái dương, cảm giác nôn nóng này lại dấy lên phảng phất.
Trần Cảnh lái xe đi ngang qua công viên, để xe bên ngoài rồi đi vào tìm cô, vốn dĩ anh cũng không ôm chút hy vọng nào.
Hoa cỏ mùa hè nở rộ trong bóng đêm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng côn trùng kêu râm ran trong bụi rậm.
Trần Cảnh đi hết quãng đường thì chợt nghe thấy tiếng mèo con kêu lên yếu ớt, anhnhư cảm giác được cái gì đó, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy cô gái nhỏ ngồi dưới ngọn đèn đường.
Cô ôm lấy đầu gối, dường như đã ngủ say.
Mèo hoang nhỏ nép sát vào người nàng, nhìn Trần Cảnh bằng đôi mắt ướt át. Trần Cảnh đi đến, ngồi xổm trước mặt cô.
Dưới cảnh sáng tối lập lòe của mùa hạ, hàng mi dài của cô gái khẽ đổ bóng.
Không biết vì sao, nhưng vào chính lúc đó, nỗi lo trong lòng của Trần Cảnh mới dần yên tĩnh lại.
Anh ta giơ tay vén mái tóc xoăn gợn của cô sang bên, cô gái mơ màng mở to mắt, vừa nhìn thấy anh thì lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi: “Anh.”
Đến khi cười xong cô mới như nhớ tới chuyện gì, gương mặt nhỏ chợt sa sút, ảo não vùi mặt vào đầu gối.
Cô làm vậy là muốn gây chuyện, nhưng tim anhnhư bị đụng trúng vậy. Nhóc xấu xa này không bỏ đi quá xa nhà, cô sẽ không rời bỏ anh, không giống như sói mẹ, cũng không giống như Trần Linh Tinh tùy ý rời khỏi cuộc sống của anh.
Dù cô có đau khổ, buồn rầu, nhưng cô vẫn luôn chờ ở nơi chỉ cách anh vài bước chân, luôn chờ anh trở về.
Hai người không ai mở miệng nói chuyển, đến một lúc lâu sau, vẫn là Đại Ninh mất kiên nhẫn trước.
Hai mắt Đại Ninh ngấn nước, tức giận hỏi: “Em đã rời đi lâu như thế rồi, vậy mà bây giờ anh mới tìm đến đây, có phải anh muốn vứt bỏ em phải không?”
Trần Cảnh nhìn cô, nhỏ giọng đáp: “Không có.”
Đại Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Vậy anh biết sai rồi sao?”
Trần Cảnh thở dài: “Đúng vậy.”
Nghe được lời nhận sai của Trần Cảnh, Đại Ninh vẫn cảm thấy có hơi ấm ức, cô giơ cổ tay trắng nõn tới trước mặt Trần Cảnh: “Ngày hôm qua anh làm em đau đó.”
Trần Cảnh cầm lấy cổ tay của cô, rũ mắt nhìn xuống, không chút dấu vết. Cổ tay của cô có chút mảnh khảnh nhưng lại rất cân đối mềm mại.
Để nó ở trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, như là tìm kiếm sự che chở vậy.
Đại Ninh cố tình không muốn thừa nhận mình đang ăn vạ, nói một cách chắc nịch: “Ngày hôm qua nó còn đỏ lên mà! Không, phải là xanh tím mới đúng.”
Trần Cảnh hơi buồn cười một chút, anh nhẹ nhàng nói xin lỗi với cô: “Thật sự xin lỗi.”
Lúc này cô mới khẽ nâng cằm lên nói vâng một tiếng, miễn cưỡng hài lòng đôi chút, trong mặt hiện lên mấy phần vui vẻ.
Trần Cảnh hỏi: “Về nhà nhé?”
Đại Ninh gật đầu, đang định đứng dậy thì điện thoại di động của Trần Cảnh đột nhiên vang lên. Đại Ninh tinh mắt, chỉ cần liếc một cái đã thấy được ba chữ “Trần Liên Tinh”.
Trần Cảnh xoa mái tóc của cô, rồi tiến lên phía trước hai bước nghe điện thoại.
Đại Ninh hỏi: “Đoàn ngốc, cậu đến nghe xem Trần Liên Tinh gọi Trần Cảnh làm gì đi?”
Thanh Đoàn lập tức ngưng tụ lại thần thức, mặc dù có hơi vô dụng, nhưng âm thanh trong vòng hai mét vẫn có thể nghe rõ.
Ở đầu bên kia điện thoại của Trần Cảnh, Kỷ Điềm vội nói với giọng điệu lo lắng: “Trần Cảnh đúng không? Hôm nay Trần Liên Tinh không cẩn thận bị thương, trông khá nghiêm trọng. Anh muốn tới đây thăm cô ấy một chút không?”
Trần Cảnh chưa kịp mở lời, thì Trần Liên Tinh đã không đủ kiên nhẫn, nói át cả giọng Kỷ Điềm, chen vào: “Trần Cảnh, hôm nay luyện tập ở sân khấu kịch, tôi ngã bị thương, bây giờ tôi đang ở phòng y tế của trường, anh tới đây nhanh lên đi!”
Cô ta vênh mặt hất hàm nói với giọng sai khiến, hơn nữa còn cảm thấy chẳng có gì sai cả. Nhiều năm như thế, Trần Cảnh vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con cô, luôn đặt sự an toàn của bọn họ lên hàng đầu, nếu biết cô bị thương, chắc chắn Trần Cảnh sẽ vội vàng chạy đến đây ngay lập tức.
Trần Cảnh nhíu mày, thói quen nhiều năm khiến phản ứng đầu tiên của anh khi nghe được những lời này là đi đến xem thử.
Dù gì thì Trần Liên Tinh cũng là con gái duy nhất của cha nuôi anh, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, sau khi cha nuôi ra tù, Trần Cảnh thật không biết phải giải thích ra làm sao.
Cúp điện thoại, Trần Cảnh quay đầu lại nhìn Đại Ninh đang ngồi trên ghế dài.
Chưa biết phải mở miệng nói sao, thì Đại Ninh đã đưa tay về phía anh nói: “Anh ơi, chân em tê rồi. Anh tới ôm em về nhà nha.”
Tính tình Đại Ninh bướng bỉnh bao nhiêu, Trần Cảnh đã quá rõ ràng, thật vất vả mới dỗ được cô, nghĩ tới công viên cũng gần nhà, cứ đưa cô về nhà trước rồi tới đại học Phượng Minh sau cũng kịp.
Anh đi đến bế cô lên hết sức nhẹ nhàng.
Đến khi thực sự ôm cô vào trong lòng, Trần Cảnh mới cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, trên cơ thể cô gái nhỏ này chỗ nào cũng mềm mại, khiến bước chân anh không khỏi hụt lại.
Đại Ninh thầm nghĩ, cho dù tính cách Trần Cảnh có lạnh lùng thế nào đi nữa, thì bế kiểu công chúa cổ đại này chắc chắn cũng sẽ bị quyến rũ phần nào.
Trần Cảnh đang định lái xe, thì cô ôm chặt lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Không được, em muốn anh ôm em về nhà cơ, đây là hình phạt anh phải chịu.”
Trần Cảnh không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục ôm cô rồi đi tiếp. Nhóc xấu xa còn tiếp tục chơi xấu: “Anh trai, thịt trên người anh cứng quá đi, tựa vào chả thoải mái gì cả.”
Trần Cảnh có chút cạn lời.
“Đi dưới ánh đèn, hình bóng đổ xuống thật đẹp.”
Trần Cảnh chịu thương chịu khó, ôm cô đi dưới ánh đèn.
Màn đêm yên tĩnh, lông mày cô gái trong tay mới chịu giãn ra đôi chút, cuối cùng nở một nụ cười vui vẻ.
Đột nhiên gương mặt của Trần Cảnh bị giữ chặt lại, ngón tay cô gái khẽ chạm vào khóe môi anh: “Anh ơi, anh bị thương sao?” Cô nói với giọng điệu vô cùng đau lòng.
Trần Cảnh cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh trong veo dưới ánh đèn, anh bắt đầu cảm thấy đồng tình với lời nói lúc trước của cô, đứng dưới ánh đèn thực sự rất đẹp.
Trần Cảnh: “Không có việc gì đâu.”
Cô lên giọng nói lớn: “Sao anh cứ suốt ngày bị thương vậy, không thì anh đừng đi làm nữa, cùng lắm thì em không cần ăn ngon nữa, ăn cơm trắng được rồi, chờ mai sau tốt nghiệp em đi làm nuôi anh.”
Sao lại nói chuyện ngốc nghếch thế này.
Trần Cảnh ôm cô lên, cơ thể bé nhỏ như vậy, lại mang đến cho anh những cảm xúc mà cả đời này anh cũng chưa từng trải qua.
Đặc biệt sau khi cô lấy họ của anh, mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên gắn kết hơn. Đây là người em gái mà anhchấp nhận, không phải vì trách nhiệm, mà là vì yêu thích đơn thuần, anhtình nguyện nuôi dưỡng cô cả đời.
Đại Ninh khiến Thanh Đoàn cảm thấy buồn nôn, mình nó nổi hết cả da gà, thứ gọi là kỹ năng diễn xuất cần phải rèn giữa, quả nhiên rất đúng, năm đó Đại Ninh lừa gạt Triệu Dữ, miệng cũng nói toàn những lời âu yếm như vậy, nhưng Triệu Dữ đảo mắt liền nhìn thấu, khiến nó cười thiếu chút nữa rơi mất cái đầu. Thế mà bây giờ diễn thật sự rất sâu, nói không chừng bảo Trần Cảnh bán máu nuôi cô Trần Cảnh cũng tình nguyện làm theo ý chứ.
Hai người về đến nhà, Trần Cảnh lấy vở ra, không giấu diếm gì cô, nói cho cô biết về chuyện của Trần Liên Tinh.
“Anh còn có một người em gái, tên là Trần Liên Tinh…”
Đại Ninh đọc những dòng anh viết ra, Trần Cảnh rất thành thật, nguyên do trong đó đều kể rõ ràng, nhưng cô lại thấy có gì đó không hợp lý.
Thấy Trần Cảnh muốn đứng dậy, cô mặt dày ôm chặt lấy eo anh, treo cả người lên người Trần Cảnh.
“Anh muốn đi thăm cô ấy sao, cô ấy có đẹp như em không? Cô ấy có dễ thương được như em không? Anh ơi, chúng ta không cần cô ấy!”
Bị cả người cô áp lên người, Trần Cảnh không tức giận được với cô, nên anhcó ý muốn nói chuyện cùng Đại Ninh, nhưng viết ra thì Đại Ninh lại không muốn đọc đến.
“Em không muốn, anh chỉ được làm anh trai của một mình em thôi, em không muốn bị cô ta cướp lấy đâu.”
Cô vừa nói, vừa vùi khuôn mặt nhỏ bé của mình vào hõm cổ anh. Chỉ chấp nhận suy nghĩ của mình, không muốn nói chuyện với Trần Cảnh.
Trần Cảnh có chút nóng nảy, sốt ruột lại không nói chuyện được với Đại Ninh. Ở trong cái nhà này sao lại bá đạo như thế chứ, anh lại không có cách nào ném đi được, sau khi cố gắng nửa ngày trời, thì cô vẫn lười biếng uể oải tựa vào trong lòng anh như cũ.
Gân xanh trên trán Trần Cảnh nổi lên, cuối cùng không có cách nào khác, đành lấy điện thoại ra, nhấn bảy con số rồi gửi thẳng vào thẻ của Trần Liên Tinh, cùng lắm thì nhắn rằng anh có việc gấp vậy.
Sau bao nhiêu năm thì đây chính là lần đầu tiên Trần Cảnh từ chối Trần Liên Tinh, Anh ôm Đại Ninh đến cùng ngồi lên ghế sô pha.
“Đi xuống.”
Đại Ninh cười khanh khách không ngừng, lui ra khỏi ngực anh. Có lẽ ngay cả chính Trần Cảnh cũng không biết rằng, cái cân trong tim anhđã sớm nghiêng về bên nào rồi.
Con người luôn có gì đó ích kỷ, Trần Cảnh cũng không ngoại lệ. So sánh trách nhiệm với điều mình ham muốn, anhsẽ chọn nghe theo ham muốn và cô cũng thích kết quả này.
“Anh ơi, anh tốt như vậy. Hôm nay không xem phim truyền hình anh ghét bỏ kia nữa, anh kể cho em nghe chuyện ma ngày xưa đi.”
Cô chạy đến cầm lấy quyển sách “Rùng mình”* rồi kéo tay anh nói: “Anh, kể cho em nghe đi mà.” Giọng nói của Trần Cảnh đem lại cảm giác thực sự rất hợp đó! Quả thực là phim kinh dị phiên bản đời thật!
*毛骨悚然 -Rùng mình hay The creepy: là một thể loại truyện kinh dị có kết thúc thường dừng lưng chừng mang đến cho người đọc cảm giác rùng rợn vì cái kết của nó. Thường nhấn mạnh vào cái kết bất ngờ hơn là tình tiết trong đó.
Trần Cảnh: “...” Đệch.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện hài hước.
Thanh Đoàn: Trần Cảnh, em gái anh đã bỏ nhà đi được hai giờ rồi.
Trần Cảnh: Em ấy đã biết mình sai ở đâu chưa?
Thanh Đoàn: Cô ấy nói không cần người anh trai như anh nữa.
Trần Cảnh:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.