Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 51:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Trường học nào cũng có vài kẻ chuyên bắt nạt người khác, ngay cả trường trung học có bầu không khí học tập tốt như trường của Đại Ninh cũng không ngoại lệ.
Ngạc nhiên hơn nữa khi biết rằng, trùm trường đầu tiên của trung học Phượng Minh không phải là người nhìn qua giống như kẻ chuyên bắt nạt như Lệ Hỗ, mà thay vào đó là một nữ sinh thích Lệ Hỗ, tên là Chương Hữu Anh.
Đại Ninh không quen Chương Hữu Anh, mà là do Thanh Đoàn cảnh giác nghe ngóng bát quát mấy hôm nay kể lại, nhưng thật ra cô lại hiểu biết tương đối rõ cái tên Chương Hữu Anh này.
Xuất thân của Chương Hữu Anh không tệ, nhưng thành tích thì ngang ngửa Đại Ninh, đều rất thảm hại. Nghe nói từ khi bắt đầu cấp hai, cô ấy đã bắt đầu thích Lệ Hỗ, nhưng tiếc rằng theo đuổi cậu ta đến tận cấp ba, Lệ Hộ cũng không để ý tới cô.
Thái Độ của Lệ Hỗ với cô ấy không tốt, khiến cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Chương Hữu Anh thực sự rất thích Lệ Hỗ, nên không nghe lọt được những lời người khác nói xấu Lệ Hỗ, nếu có ai dám nói xấu Lệ Hỗ trước mặt cô ấy, thì chị đại này chắc chắn sẽ nắm chặt nắm đấm, dạy cho một bài học.
Có thể lấy thân phận nữ sinh, lên ngồi yên ổn vị trí “trùm trường” này, ngoài việc bản thân Chương Hữu Anh đủ mạnh, thì cho thấy được hội anh chị em của cô ấy cũng vô cùng sắc bén.
Trên đây là đủ thông tin mà Thanh Đoàn dùng tốc độ nhanh nhất gửi tới khi Đại Ninh bị chặn lại sau giờ tan học.
Đừng nhìn Thanh Đoàn mà nghĩ nó vô dụng làm gì cũng không xong, nó là cái nồi bát quái số 1 luôn đó!
Tầm mắt Đại Ninh lướt qua mấy nữ sinh trước mặt.
Mọi người ai cũng mặc đồng phục, chỉ có vẻ mặt không được thân thiện cho lắm.
Nữ sinh đứng phía trước, đang đánh giá Đại Ninh, cô ấy chính là Chương Hữu Anh.
Đại Ninh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Vẻ ngoài của Chương Hữu Anh hết sức bình thường, ngũ quan cũng tạm chấp nhận, trên mặt chỉ có điểm nhấn duy nhất là đôi mắt phượng hẹp dài hơn bình thường, mang theo vẻ sắc bén, quyết đoán vốn không thuộc về phụ nữ. Nhưng trong đám đông cũng có thể nhận ra cô ấy chỉ trong giây lát, không phải vì đặc điểm gì khác biệt, mà là do Chương Hữu Anh này cao đến 1,8m!
Chiều cao 1,66m của Đại Ninh hoàn toàn không thể so với cô ấy. Lần đầu tiên người cô cả như cô phải ngước lên nhìn một nữ sinh, cảm giác này thực sự rất mới lạ.
“Cô chính là Trần Đại Đại?” Chương Hữu Anh lên tiếng hỏi.
Giọng nói của cô ta hơi trầm, khi lên giọng nghe cũng vừa phải, không quá khó nghe. Nhưng khi đối mặt với vị đại tỷ nam tính với khí thế ngời ngời như vậy, hầu hết nam sinh đều không cao hứng nổi, chẳng trách sáu năm rồi cũng không thể theo đuổi được Lệ Hỗ.
Đại Ninh gật đầu: “Là tôi, cô gọi tôi có chuyện gì?”
Chương Hữu Anh còn chưa kịp lên tiếng, “thủ hạ” bên người đã nói trước: “Đây là chị Anh của bọn tao, thức thời thì cách xa anh Lệ Hỗ một chút, anh Hỗ là của chị Anh bọn tao! Nhìn dáng vẻ hồ ly tinh của mày xem, lại còn không biết xấu hổ mà câu dẫn anh Hỗ!”
Đại Ninh chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội, cười nói với Thanh Đoàn: “Cậu nhìn xem mấy người bọn họ thật buồn cười, rõ ràng cả một đám ai cũng ghen tị, còn cố tình ra vẻ chính nghĩa. Cô ta còn khen tôi xinh đẹp nữa đấy.”
Thanh Đoàn sợ gần chết, có ai khen cô xinh đẹp đâu trời? Rốt cuộc Đại Ninh đang nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ đây không phải là chuyện bạo lực học đường đáng sợ trong truyền thuyết sao!
Chương Hữu Anh liếc nữ sinh đang nói chuyện một cái, nữ sinh kia lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi tên là Chương Hữu Anh, chúng ta ra đây nói chuyện chút đi.”
Bản thân Chương Hữu Anh dĩ nhiên rất tức giận rồi, cô cũng được xem như là thanh mai trúc mã của Lệ Hỗ, lại thích Lệ Hỗ nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết rất rõ con người cậu ta, từ xưa tới nay, đây là lần đầu thấy được Lệ Hỗ chủ động đi lấy lòng nữ sinh đấy.
Vốn dĩ Chương Hữu Anh còn không tin tưởng lắm, dù sao tính tình Lệ Hỗ hết sức kiêu ngạo, sao lại có thể làm chuyện giống như lời đồn ấy, ngày nào cũng đi tìm nữ sinh kia, cho đến tiết thể dục hôm nay, chính mắt cô nhìn thấy Lệ Hỗ đút Đại Ninh ăn cái gì đó.
Hai người đứng dưới bóng râm của một cái cây to, Chương Hữu Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ánh mắt hiện lên sự buồn bã. Cô gái này đúng thật rất xinh đẹp, nói đúng hơn, Chương Hữu Anh lớn đến chừng này, người đẹp nhất cô ấy từng nhìn thấy chính là người trước mắt này. Cô ấy luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt ướt át, trông hơi ngốc xíu nhưng rất đáng yêu, chẳng trách Lệ Hỗ lại rung động với cô ấy.
Chương Hữu Anh nói ngắn gọn rõ ràng: “Người tôi thích là Lệ Hỗ, nên cô cách xa cậu ta một chút, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cô tức giận thì thế nào? Định đánh tôi sao?”
Chương Hữu Anh nhìn gương mặt trắng nõn hồng hào đằng trước, khiến người ta thật tình không thể ghét nổi, cho dù bản thân là con gái, thì cô ấy vẫn cảm thấy Đại Ninh thật sự rất xinh đẹp, đến nỗi không một ai lỡ lòng nào chà đạp phá hủy nó.
Nhưng để ra vẻ uy hiếp, Chương Hữu Anh vẫn nói như cũ: “Đúng vậy.”
Đại Ninh bật cười một tiếng, cô ấy giơ tay ngắt một cái lá cây xuống nghịch rồi nói: “Cô thích cậu ta thì cứ việc theo đuổi, đến đây cảnh cáo tôi làm gì. Có theo đuổi được hay không là nhờ bản lĩnh của cô, không theo đuổi được thì đó là lỗi của cô. Cậu ta cứ muốn chạy đến trước mặt tôi, tôi cũng không thể đuổi cậu ta đi chỗ khác được, cô nói xem có đúng không?”
Chương Hữu Anh nhíu mày, cảm thấy mình như bị xúc phạm. Không lẽ từ trước tới nay cô ấy không theo đuổi sao? Chẳng qua cô ấy theo đuổi bao nhiêu năm rồi mà không được, nên chỉ có thể đuổi đánh mấy nữ sinh bên người Lệ Hỗ.
Đại Ninh khẽ cười, dường như cô chẳng sợ bị “trùm trường” trước mắt này đánh chút nào, cô lại còn đưa ra ý kiến cho Chương Hữu Anh tham khảo: “Nhìn cô ngầu như vậy, nếu Lệ Hỗ không thích cô, cô cứ việc đánh cậu ta, đánh một cái không được thì đánh hai cái, nói không chừng cậu ta sẽ quay lại thích cô ngay.”
“Cô đang mỉa mai tôi?”
“Không phải.” Đại Ninh thực sự rất sầu não: “Tôi ít khi khen người khác, chẳng lẽ nghe giống như tôi đang châm chọc cô sao?”
Giống, thật sự rất giống. Sợ rằng chỉ có mình Thanh Đoàn mới tin, Đại Ninh thật ra đang khen người ta đấy.
Kỷ Đại Ninh cũng muốn cao lên 1m8 nha, nhìn qua trông ngầu lắm luôn, nếu cô cũng cao như vậy, cô muốn thử đánh bại con cưng của trời bằng một cú đấm, nhưng đáng tiếc, trong mấy người đàn ông cao 1m9 ấy, cô chỉ như một con gà yếu ớt mà thôi.
Chương Hữu Anh giơ nắm đấm lên rồi đấm một phát vào cái cây phía sau lưng Đại Ninh, hai mắt ánh lên sự uy quyền cùng cảnh cáo.
Đôi mắt Đại Ninh sáng bừng, cô vui mừng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị nữ sinh đánh đó!”
Chương Hữu Anh: “...” Cô ấy cảm thấy hơi tức giận, nhưng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt cô ấy lại không thể ra tay được.
Hơn nữa, tuy rằng cô ấy có tiếng là trùm trường, nhưng lại ít khi làm loại chuyện như thế này.
“Mặc kệ cậu ta có làm gì, chỉ cần cô tránh xa cậu ta là được.”
Vừa dứt lời, Chương Hữu Anh lập tức xoay người rời đi.
Chờ cô ấy đi xa, Thanh Đoàn mới thở phào nhẹ nhõm. Đại Ninh quá gợi đòn, không bị đánh là tốt rồi.
Đại Ninh lắc đầu: "Chưa kết thúc đâu."
Quả nhiên, vừa bước chân ra cổng trường, đám "thủ hạ" của Chương Hữu Anh đã quay đầu trở lại, chặn cô ở chỗ bồn hoa nhỏ.
Đại Ninh lại bị mấy nữ sinh vây xung quanh thêm một lần nữa.
“Chị Anh muốn chúng tôi dạy cho cô một bài học nhớ đời!”
Đại Ninh nhìn mấy người bọn họ rồi nói: “Rõ ràng bản thân các cô muốn ra tay đánh người, sao nào, các cô đều thích Lệ Hỗ đúng chứ, sau đó lại dùng danh nghĩa của Chương Hữu Anh, đi bắt nạt mấy cô gái thân cận với cậu ta?”
Bị nói trúng tim đen, vẻ mặt của mấy nữ sinh này đều thay đổi.
Có người lên tiếng: “Nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm gì, chụp ảnh cô ta xong, xem sau này cô ta còn dám đi dụ dỗ anh Hỗ nữa không.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau một cái, người thì lấy điện thoại ra, người còn lại thì đến gần muốn xé quần áo Đại Ninh.
Ánh mắt Đại Ninh trở nên lạnh lùng, cô cũng thích bắt nạt người khác, nhưng việc cô ghét nhất trên thế giới này, chính là thủ đoạn bắt nạt nữ sinh như vậy.
Cái đám bạo lực học đường tuổi vị thành niên này, thật là đáng chết.
Cô lấy điện thoại di động ra, rồi hỏi Thanh Đoàn: “Đoàn ngốc, Trần Cảnh có đến không?”
Thanh Đoàn sợ hãi đến nỗi như muốn nổ tung, nó còn không biết thì sao Đại Ninh lại biết được chuyện này? Miệng nhỏ nói chuyện rất lợi hại, nhưng sức chiến đấu thì bằng một con số âm! Nó vội vàng ngưng tụ thần thức nghe ngóng xung quanh.
“Có! Anh ta đã nghe thấy nội dung cô gửi ở trong điện thoại, đang lập tức chạy đến trường học, đại khái sau ba mươi giây nữa anh sẽ đến đây!”
Đến lúc này Đại Ninh mới nhìn đến trên người mấy nữ sinh kia, mấy nữ sinh đó đã giữ được hai tay cô, Đại Ninh sợ mấy người đó làm cô bị thương, nên cô gần như không giãy giụa gì cả, rồi người nào đó đã khéo léo lột bỏ quần áo được của cô ra. Dưới lớp đồng phục học sinh của cô là bộ đồ lót màu hồng nhạt.
Quần áo của cô đã bị cởi đến bả vai, nhìn thấy dáng người đáng tự hào của cô, mấy nữ sinh kia lập tức ghen tị đến đỏ cả mắt.
Hừ, đúng là đồ yêu tinh dám dụ dỗ anh Hỗ!
Đại Ninh đứng yên, mặc cho mấy nữ sinh kia muốn làm gì thì làm, Kỷ Đại Ninh cô lớn đến chừng này, chưa từng ngán ai cả!
Cảm giác không sai biệt lắm, khi bọn họ muốn động vào đồ lót của cô, lúc này Đại Ninh mới cố ý giãy giụa hai cái.
Mấy nữ sinh này thấy cô không phản kháng lại nên cảm thấy rất kỳ quái, vốn dĩ gặp loại chuyện này, có cô gái nào không liều mạng giãy giụa chứ? Bây giờ thấy Đại Ninh phản kháng lại, mấy nữ sinh cười khẽ, bây giờ cô biết sợ rồi sao! Chúng tôi còn muốn đánh cô thêm lúc nữa.
Nào ngờ chỉ ngay sau đó, mấy người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực nào đó trực tiếp hất bay ra phía bồn hoa.
Thật sự không hề khoa trương khoác lác khi nói bọn họ bị đá bay qua hơn nữa bồn hoa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thậm chí đám nữ sinh bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã cảm thấy lưng bụng mình nhói đau từng cơn. Cả người mấy nữ sinh này co quắp, nước mắt cứ thế chảy ra.
Chỉ có duy nhất Đại Ninh còn đứng đó, nước mắt lưng tròng nhìn người đang đi tới.
“Hu hu hu, anh ơi!”
Vẻ mặt Trần Cảnh âm trầm đến đáng sợ, anh bước tới, kéo quần áo Đại Ninh lên, che đi khoảng da thịt bị lộ ra của cô.
Cô gái nhỏ sợ hãi, muốn khóc cũng không khóc được, muốn nhào đến ôm anh, nhưng lại nghĩ đến lời nói nam nữ có sự khác biệt của Trần Cảnh, nên đành nhút nhát sợ sệt đứng yên tại chỗ.
Trần Cảnh rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh thắt lại dải lụa mỏng ở trên cổ áo cô, sau khi buộc xong, anh giơ tay ôm cô vào lòng. Lúc này Đại Ninh mới ôm lấy cổ anh, ấm ức khóc thút thít.
Cả đời Trần Cảnh chưa bao giờ đánh phụ nữ, đây là lần đầu tiên.
Anh ta khẽ xoa cái đầu nhỏ của em gái, buông cô ra, nhớ tới những gì mình vừa nghe được trong điện thoại, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng, đi đến trước mặt đám nữ sinh kia.
Trần Cảnh vung tay lên, không chút lưu tình, dứt khoát tát mỗi người một phát.
Tiếng đánh vang lên một cách đáng sợ, Đại Ninh nghe thôi cũng cảm thấy ê răng. Cô lặng lẽ buông hai tay đang che đi đôi mắt đẫm lệ của mình xuống, Trần Cảnh đánh người trông thật sự rất dã man, thì chỉ cần nhìn qua đã thấy đau rồi!
Mấy nữ sinh chuyên làm việc xấu này, đây là lần đầu tiên bị đánh đến mức gần như không còn sức để phản kháng lại, từ trước đến nay đều là mấy người các cô hợp sức cùng nhau bắt nạt mấy nữ sinh nhỏ bé yếu ớt, nên lần này chỉ cần một cái tát, khoé miệng đã trực tiếp rỉ máu.
Có nữ sinh không chịu được nữa, bật khóc ngay tại chỗ.
Đại Ninh cực kỳ ghét mấy nữ sinh này, nên cô chạy đến, bù đắp thêm cho bọn họ mỗi người một phát đạp.
Trần Cảnh cũng không ngăn cảnh, để cô xả giận. Anh ta tức đến mức cả người phát run, nếu anh đến chậm hơn một chút thôi, Đại Ninh sẽ xảy ra chuyện gì, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Mấy nữ sinh xấu xa từ xương từ tủy này, anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Đại Ninh mở điện thoại di động của đám nữ sinh kia, tìm từng cái ảnh cùng video quay lại. Quả nhiên đã có rất nhiều nữ sinh bị hại, hầu hết những người trong đó đều có ngoại hình ưa nhìn.
Cô xóa sạch sẽ toàn bộ mấy thứ này, rồi lại tức giận quay ra đá lên người một nữ sinh khác.
Đúng là đồ khốn khiếp, cô cũng không hư hỏng đến như vậy! Chí ít thì cô chưa từng bắt nạt gái ngoan nha.
Mấy nữ sinh kia không gượng dậy nổi, thậm chí đến sức để khóc cũng không còn, thực sự quá đau, thì ra cảm giác bị đánh là như thế này.
“Tuần sau cứ chờ bị đuổi học đi!” Đại Ninh làm xong tất cả, quay ra nói: “Anh trai, chúng ta đi thôi!”
Ánh mắt Trần Cảnh sắc lẹm như dao, lướt nhìn mấy người nằm trên mặt đất một cách lạnh lùng. Bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn, trước đó, mấy nữ sinh này đã quan sát Đại Ninh rất kỹ, trông cô thật sự không giống mấy kẻ có tiền gì cả. Cũng đã từng nhìn thấy tờ ghi chú kia của Đại Ninh, không ngờ dòng chữ trên tờ giấy đó lại là sự thật! Anh trai cô ta thực sự đánh nhau rất giỏi.
Trần Cảnh thấy Đại Ninh đã hả giận, thoạt nhìn cũng không đến nỗi ủy khuất như anh tưởng, nên bèn đưa cô trở về.
Hai người trở về đến nhà, đây là đêm mà Trần Cảnh có cảm giác áp lực nhất.
Hôm nay bị thầy Mao gọi điện tới, ngay cả trận thi đấu quyền anh anh cũng không đi, mà trực tiếp tới trường học đón Đại Ninh về, dù sao thì “em gái anh có vấn đề” một là cần được dạy bảo, không thì cũng cần phải chữa trị, nhưng không ngờ tới, trên đường anh lại nhận được điện thoại của Đại Ninh gọi tới.
Đầu bên kia vang lên giọng nói của mấy nữ sinh này, ngay lập tức ánh mắt Trần Cảnh trở lên lạnh lùng.
May mà em gái anh thông minh, biết đường gọi điện cho anh, nên không bị đám người kia bắt nạt. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cũng làm cho người ta tức giận đến phát run.
Anh ta thật sự không quên được khung cảnh vừa rồi, hai mắt Đại Ninh đong đầy nước mắt, quần áo bị cởi đến phân nửa, nhìn anh với bộ dạng vừa ấm ức lại vừa đáng thương.
Từ khi Trần Cảnh lên mười sáu tuổi, anh chưa từng để người phụ nữ trong nhà phải chịu ủy khuất cả, đây cũng là lần đầu tiên có người lại dám làm tổn thương đến Đại Ninh mà anh hết mực che chở.
Anh không chỉ muốn đánh mấy nữ sinh đó thôi đâu, mà anh còn muốn giết quách mấy con người không bằng súc vật kia luôn rồi.
Đại Ninh nhìn thấy cơ bắp anh căng cứng lên, bộ dáng như muốn ăn thịt người ta vậy. Sát khí nồng đậm, nếu không phải cô vốn hiểu Trần Cảnh, thì sợ rằng đến cô cũng cảm thấy anh đáng sợ.
Tiếc rằng, đến cảnh giới này rồi mà cô còn sợ Trần Cảnh nữa thì thật là nực cười.
Cô ôm lấy bản thân mình một cách tội nghiệp, nằm cuộn tròn trên ghế sô pha như một quả bóng nhỏ, lọt vào trong mắt là một trái tim đau khổ đến xót xa.
Trần Cảnh quan tâm đến tình trạng của cô, anh kiềm chế cảm xúc lại, khẽ sờ lên mái tóc mềm mại của cô rồi nói “Dọa em sợ sao?”
Đại Ninh gật đầu, khẽ nức nở một tiếng: “Anh ơi, may là có anh ở đây.”
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Năm đó, khi Trần Cảnh mới mười sáu tuổi, một mình mang theo dao, đi cứu hai mẹ con nhà họ Trần, bây giờ anh nói những lời này, cũng xem như lời bảo đảm cho an toàn của Đại Ninh.
Hiếm khi Đại Ninh có thể nghe thấy được chút dịu dàng an ủi trong giọng nói trầm thấp của anh. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cô nắm lấy ngón trỏ Trần Cảnh rồi nói: “Em sẽ mãi luôn tin tưởng anh.”
Ngón trỏ trong lòng bàn tay cô khẽ run lên một cái.
Ngạc nhiên hơn nữa khi biết rằng, trùm trường đầu tiên của trung học Phượng Minh không phải là người nhìn qua giống như kẻ chuyên bắt nạt như Lệ Hỗ, mà thay vào đó là một nữ sinh thích Lệ Hỗ, tên là Chương Hữu Anh.
Đại Ninh không quen Chương Hữu Anh, mà là do Thanh Đoàn cảnh giác nghe ngóng bát quát mấy hôm nay kể lại, nhưng thật ra cô lại hiểu biết tương đối rõ cái tên Chương Hữu Anh này.
Xuất thân của Chương Hữu Anh không tệ, nhưng thành tích thì ngang ngửa Đại Ninh, đều rất thảm hại. Nghe nói từ khi bắt đầu cấp hai, cô ấy đã bắt đầu thích Lệ Hỗ, nhưng tiếc rằng theo đuổi cậu ta đến tận cấp ba, Lệ Hộ cũng không để ý tới cô.
Thái Độ của Lệ Hỗ với cô ấy không tốt, khiến cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Chương Hữu Anh thực sự rất thích Lệ Hỗ, nên không nghe lọt được những lời người khác nói xấu Lệ Hỗ, nếu có ai dám nói xấu Lệ Hỗ trước mặt cô ấy, thì chị đại này chắc chắn sẽ nắm chặt nắm đấm, dạy cho một bài học.
Có thể lấy thân phận nữ sinh, lên ngồi yên ổn vị trí “trùm trường” này, ngoài việc bản thân Chương Hữu Anh đủ mạnh, thì cho thấy được hội anh chị em của cô ấy cũng vô cùng sắc bén.
Trên đây là đủ thông tin mà Thanh Đoàn dùng tốc độ nhanh nhất gửi tới khi Đại Ninh bị chặn lại sau giờ tan học.
Đừng nhìn Thanh Đoàn mà nghĩ nó vô dụng làm gì cũng không xong, nó là cái nồi bát quái số 1 luôn đó!
Tầm mắt Đại Ninh lướt qua mấy nữ sinh trước mặt.
Mọi người ai cũng mặc đồng phục, chỉ có vẻ mặt không được thân thiện cho lắm.
Nữ sinh đứng phía trước, đang đánh giá Đại Ninh, cô ấy chính là Chương Hữu Anh.
Đại Ninh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Vẻ ngoài của Chương Hữu Anh hết sức bình thường, ngũ quan cũng tạm chấp nhận, trên mặt chỉ có điểm nhấn duy nhất là đôi mắt phượng hẹp dài hơn bình thường, mang theo vẻ sắc bén, quyết đoán vốn không thuộc về phụ nữ. Nhưng trong đám đông cũng có thể nhận ra cô ấy chỉ trong giây lát, không phải vì đặc điểm gì khác biệt, mà là do Chương Hữu Anh này cao đến 1,8m!
Chiều cao 1,66m của Đại Ninh hoàn toàn không thể so với cô ấy. Lần đầu tiên người cô cả như cô phải ngước lên nhìn một nữ sinh, cảm giác này thực sự rất mới lạ.
“Cô chính là Trần Đại Đại?” Chương Hữu Anh lên tiếng hỏi.
Giọng nói của cô ta hơi trầm, khi lên giọng nghe cũng vừa phải, không quá khó nghe. Nhưng khi đối mặt với vị đại tỷ nam tính với khí thế ngời ngời như vậy, hầu hết nam sinh đều không cao hứng nổi, chẳng trách sáu năm rồi cũng không thể theo đuổi được Lệ Hỗ.
Đại Ninh gật đầu: “Là tôi, cô gọi tôi có chuyện gì?”
Chương Hữu Anh còn chưa kịp lên tiếng, “thủ hạ” bên người đã nói trước: “Đây là chị Anh của bọn tao, thức thời thì cách xa anh Lệ Hỗ một chút, anh Hỗ là của chị Anh bọn tao! Nhìn dáng vẻ hồ ly tinh của mày xem, lại còn không biết xấu hổ mà câu dẫn anh Hỗ!”
Đại Ninh chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội, cười nói với Thanh Đoàn: “Cậu nhìn xem mấy người bọn họ thật buồn cười, rõ ràng cả một đám ai cũng ghen tị, còn cố tình ra vẻ chính nghĩa. Cô ta còn khen tôi xinh đẹp nữa đấy.”
Thanh Đoàn sợ gần chết, có ai khen cô xinh đẹp đâu trời? Rốt cuộc Đại Ninh đang nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ đây không phải là chuyện bạo lực học đường đáng sợ trong truyền thuyết sao!
Chương Hữu Anh liếc nữ sinh đang nói chuyện một cái, nữ sinh kia lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi tên là Chương Hữu Anh, chúng ta ra đây nói chuyện chút đi.”
Bản thân Chương Hữu Anh dĩ nhiên rất tức giận rồi, cô cũng được xem như là thanh mai trúc mã của Lệ Hỗ, lại thích Lệ Hỗ nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết rất rõ con người cậu ta, từ xưa tới nay, đây là lần đầu thấy được Lệ Hỗ chủ động đi lấy lòng nữ sinh đấy.
Vốn dĩ Chương Hữu Anh còn không tin tưởng lắm, dù sao tính tình Lệ Hỗ hết sức kiêu ngạo, sao lại có thể làm chuyện giống như lời đồn ấy, ngày nào cũng đi tìm nữ sinh kia, cho đến tiết thể dục hôm nay, chính mắt cô nhìn thấy Lệ Hỗ đút Đại Ninh ăn cái gì đó.
Hai người đứng dưới bóng râm của một cái cây to, Chương Hữu Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ánh mắt hiện lên sự buồn bã. Cô gái này đúng thật rất xinh đẹp, nói đúng hơn, Chương Hữu Anh lớn đến chừng này, người đẹp nhất cô ấy từng nhìn thấy chính là người trước mắt này. Cô ấy luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt ướt át, trông hơi ngốc xíu nhưng rất đáng yêu, chẳng trách Lệ Hỗ lại rung động với cô ấy.
Chương Hữu Anh nói ngắn gọn rõ ràng: “Người tôi thích là Lệ Hỗ, nên cô cách xa cậu ta một chút, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cô tức giận thì thế nào? Định đánh tôi sao?”
Chương Hữu Anh nhìn gương mặt trắng nõn hồng hào đằng trước, khiến người ta thật tình không thể ghét nổi, cho dù bản thân là con gái, thì cô ấy vẫn cảm thấy Đại Ninh thật sự rất xinh đẹp, đến nỗi không một ai lỡ lòng nào chà đạp phá hủy nó.
Nhưng để ra vẻ uy hiếp, Chương Hữu Anh vẫn nói như cũ: “Đúng vậy.”
Đại Ninh bật cười một tiếng, cô ấy giơ tay ngắt một cái lá cây xuống nghịch rồi nói: “Cô thích cậu ta thì cứ việc theo đuổi, đến đây cảnh cáo tôi làm gì. Có theo đuổi được hay không là nhờ bản lĩnh của cô, không theo đuổi được thì đó là lỗi của cô. Cậu ta cứ muốn chạy đến trước mặt tôi, tôi cũng không thể đuổi cậu ta đi chỗ khác được, cô nói xem có đúng không?”
Chương Hữu Anh nhíu mày, cảm thấy mình như bị xúc phạm. Không lẽ từ trước tới nay cô ấy không theo đuổi sao? Chẳng qua cô ấy theo đuổi bao nhiêu năm rồi mà không được, nên chỉ có thể đuổi đánh mấy nữ sinh bên người Lệ Hỗ.
Đại Ninh khẽ cười, dường như cô chẳng sợ bị “trùm trường” trước mắt này đánh chút nào, cô lại còn đưa ra ý kiến cho Chương Hữu Anh tham khảo: “Nhìn cô ngầu như vậy, nếu Lệ Hỗ không thích cô, cô cứ việc đánh cậu ta, đánh một cái không được thì đánh hai cái, nói không chừng cậu ta sẽ quay lại thích cô ngay.”
“Cô đang mỉa mai tôi?”
“Không phải.” Đại Ninh thực sự rất sầu não: “Tôi ít khi khen người khác, chẳng lẽ nghe giống như tôi đang châm chọc cô sao?”
Giống, thật sự rất giống. Sợ rằng chỉ có mình Thanh Đoàn mới tin, Đại Ninh thật ra đang khen người ta đấy.
Kỷ Đại Ninh cũng muốn cao lên 1m8 nha, nhìn qua trông ngầu lắm luôn, nếu cô cũng cao như vậy, cô muốn thử đánh bại con cưng của trời bằng một cú đấm, nhưng đáng tiếc, trong mấy người đàn ông cao 1m9 ấy, cô chỉ như một con gà yếu ớt mà thôi.
Chương Hữu Anh giơ nắm đấm lên rồi đấm một phát vào cái cây phía sau lưng Đại Ninh, hai mắt ánh lên sự uy quyền cùng cảnh cáo.
Đôi mắt Đại Ninh sáng bừng, cô vui mừng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị nữ sinh đánh đó!”
Chương Hữu Anh: “...” Cô ấy cảm thấy hơi tức giận, nhưng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt cô ấy lại không thể ra tay được.
Hơn nữa, tuy rằng cô ấy có tiếng là trùm trường, nhưng lại ít khi làm loại chuyện như thế này.
“Mặc kệ cậu ta có làm gì, chỉ cần cô tránh xa cậu ta là được.”
Vừa dứt lời, Chương Hữu Anh lập tức xoay người rời đi.
Chờ cô ấy đi xa, Thanh Đoàn mới thở phào nhẹ nhõm. Đại Ninh quá gợi đòn, không bị đánh là tốt rồi.
Đại Ninh lắc đầu: "Chưa kết thúc đâu."
Quả nhiên, vừa bước chân ra cổng trường, đám "thủ hạ" của Chương Hữu Anh đã quay đầu trở lại, chặn cô ở chỗ bồn hoa nhỏ.
Đại Ninh lại bị mấy nữ sinh vây xung quanh thêm một lần nữa.
“Chị Anh muốn chúng tôi dạy cho cô một bài học nhớ đời!”
Đại Ninh nhìn mấy người bọn họ rồi nói: “Rõ ràng bản thân các cô muốn ra tay đánh người, sao nào, các cô đều thích Lệ Hỗ đúng chứ, sau đó lại dùng danh nghĩa của Chương Hữu Anh, đi bắt nạt mấy cô gái thân cận với cậu ta?”
Bị nói trúng tim đen, vẻ mặt của mấy nữ sinh này đều thay đổi.
Có người lên tiếng: “Nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm gì, chụp ảnh cô ta xong, xem sau này cô ta còn dám đi dụ dỗ anh Hỗ nữa không.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau một cái, người thì lấy điện thoại ra, người còn lại thì đến gần muốn xé quần áo Đại Ninh.
Ánh mắt Đại Ninh trở nên lạnh lùng, cô cũng thích bắt nạt người khác, nhưng việc cô ghét nhất trên thế giới này, chính là thủ đoạn bắt nạt nữ sinh như vậy.
Cái đám bạo lực học đường tuổi vị thành niên này, thật là đáng chết.
Cô lấy điện thoại di động ra, rồi hỏi Thanh Đoàn: “Đoàn ngốc, Trần Cảnh có đến không?”
Thanh Đoàn sợ hãi đến nỗi như muốn nổ tung, nó còn không biết thì sao Đại Ninh lại biết được chuyện này? Miệng nhỏ nói chuyện rất lợi hại, nhưng sức chiến đấu thì bằng một con số âm! Nó vội vàng ngưng tụ thần thức nghe ngóng xung quanh.
“Có! Anh ta đã nghe thấy nội dung cô gửi ở trong điện thoại, đang lập tức chạy đến trường học, đại khái sau ba mươi giây nữa anh sẽ đến đây!”
Đến lúc này Đại Ninh mới nhìn đến trên người mấy nữ sinh kia, mấy nữ sinh đó đã giữ được hai tay cô, Đại Ninh sợ mấy người đó làm cô bị thương, nên cô gần như không giãy giụa gì cả, rồi người nào đó đã khéo léo lột bỏ quần áo được của cô ra. Dưới lớp đồng phục học sinh của cô là bộ đồ lót màu hồng nhạt.
Quần áo của cô đã bị cởi đến bả vai, nhìn thấy dáng người đáng tự hào của cô, mấy nữ sinh kia lập tức ghen tị đến đỏ cả mắt.
Hừ, đúng là đồ yêu tinh dám dụ dỗ anh Hỗ!
Đại Ninh đứng yên, mặc cho mấy nữ sinh kia muốn làm gì thì làm, Kỷ Đại Ninh cô lớn đến chừng này, chưa từng ngán ai cả!
Cảm giác không sai biệt lắm, khi bọn họ muốn động vào đồ lót của cô, lúc này Đại Ninh mới cố ý giãy giụa hai cái.
Mấy nữ sinh này thấy cô không phản kháng lại nên cảm thấy rất kỳ quái, vốn dĩ gặp loại chuyện này, có cô gái nào không liều mạng giãy giụa chứ? Bây giờ thấy Đại Ninh phản kháng lại, mấy nữ sinh cười khẽ, bây giờ cô biết sợ rồi sao! Chúng tôi còn muốn đánh cô thêm lúc nữa.
Nào ngờ chỉ ngay sau đó, mấy người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực nào đó trực tiếp hất bay ra phía bồn hoa.
Thật sự không hề khoa trương khoác lác khi nói bọn họ bị đá bay qua hơn nữa bồn hoa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thậm chí đám nữ sinh bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã cảm thấy lưng bụng mình nhói đau từng cơn. Cả người mấy nữ sinh này co quắp, nước mắt cứ thế chảy ra.
Chỉ có duy nhất Đại Ninh còn đứng đó, nước mắt lưng tròng nhìn người đang đi tới.
“Hu hu hu, anh ơi!”
Vẻ mặt Trần Cảnh âm trầm đến đáng sợ, anh bước tới, kéo quần áo Đại Ninh lên, che đi khoảng da thịt bị lộ ra của cô.
Cô gái nhỏ sợ hãi, muốn khóc cũng không khóc được, muốn nhào đến ôm anh, nhưng lại nghĩ đến lời nói nam nữ có sự khác biệt của Trần Cảnh, nên đành nhút nhát sợ sệt đứng yên tại chỗ.
Trần Cảnh rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh thắt lại dải lụa mỏng ở trên cổ áo cô, sau khi buộc xong, anh giơ tay ôm cô vào lòng. Lúc này Đại Ninh mới ôm lấy cổ anh, ấm ức khóc thút thít.
Cả đời Trần Cảnh chưa bao giờ đánh phụ nữ, đây là lần đầu tiên.
Anh ta khẽ xoa cái đầu nhỏ của em gái, buông cô ra, nhớ tới những gì mình vừa nghe được trong điện thoại, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng, đi đến trước mặt đám nữ sinh kia.
Trần Cảnh vung tay lên, không chút lưu tình, dứt khoát tát mỗi người một phát.
Tiếng đánh vang lên một cách đáng sợ, Đại Ninh nghe thôi cũng cảm thấy ê răng. Cô lặng lẽ buông hai tay đang che đi đôi mắt đẫm lệ của mình xuống, Trần Cảnh đánh người trông thật sự rất dã man, thì chỉ cần nhìn qua đã thấy đau rồi!
Mấy nữ sinh chuyên làm việc xấu này, đây là lần đầu tiên bị đánh đến mức gần như không còn sức để phản kháng lại, từ trước đến nay đều là mấy người các cô hợp sức cùng nhau bắt nạt mấy nữ sinh nhỏ bé yếu ớt, nên lần này chỉ cần một cái tát, khoé miệng đã trực tiếp rỉ máu.
Có nữ sinh không chịu được nữa, bật khóc ngay tại chỗ.
Đại Ninh cực kỳ ghét mấy nữ sinh này, nên cô chạy đến, bù đắp thêm cho bọn họ mỗi người một phát đạp.
Trần Cảnh cũng không ngăn cảnh, để cô xả giận. Anh ta tức đến mức cả người phát run, nếu anh đến chậm hơn một chút thôi, Đại Ninh sẽ xảy ra chuyện gì, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Mấy nữ sinh xấu xa từ xương từ tủy này, anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Đại Ninh mở điện thoại di động của đám nữ sinh kia, tìm từng cái ảnh cùng video quay lại. Quả nhiên đã có rất nhiều nữ sinh bị hại, hầu hết những người trong đó đều có ngoại hình ưa nhìn.
Cô xóa sạch sẽ toàn bộ mấy thứ này, rồi lại tức giận quay ra đá lên người một nữ sinh khác.
Đúng là đồ khốn khiếp, cô cũng không hư hỏng đến như vậy! Chí ít thì cô chưa từng bắt nạt gái ngoan nha.
Mấy nữ sinh kia không gượng dậy nổi, thậm chí đến sức để khóc cũng không còn, thực sự quá đau, thì ra cảm giác bị đánh là như thế này.
“Tuần sau cứ chờ bị đuổi học đi!” Đại Ninh làm xong tất cả, quay ra nói: “Anh trai, chúng ta đi thôi!”
Ánh mắt Trần Cảnh sắc lẹm như dao, lướt nhìn mấy người nằm trên mặt đất một cách lạnh lùng. Bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn, trước đó, mấy nữ sinh này đã quan sát Đại Ninh rất kỹ, trông cô thật sự không giống mấy kẻ có tiền gì cả. Cũng đã từng nhìn thấy tờ ghi chú kia của Đại Ninh, không ngờ dòng chữ trên tờ giấy đó lại là sự thật! Anh trai cô ta thực sự đánh nhau rất giỏi.
Trần Cảnh thấy Đại Ninh đã hả giận, thoạt nhìn cũng không đến nỗi ủy khuất như anh tưởng, nên bèn đưa cô trở về.
Hai người trở về đến nhà, đây là đêm mà Trần Cảnh có cảm giác áp lực nhất.
Hôm nay bị thầy Mao gọi điện tới, ngay cả trận thi đấu quyền anh anh cũng không đi, mà trực tiếp tới trường học đón Đại Ninh về, dù sao thì “em gái anh có vấn đề” một là cần được dạy bảo, không thì cũng cần phải chữa trị, nhưng không ngờ tới, trên đường anh lại nhận được điện thoại của Đại Ninh gọi tới.
Đầu bên kia vang lên giọng nói của mấy nữ sinh này, ngay lập tức ánh mắt Trần Cảnh trở lên lạnh lùng.
May mà em gái anh thông minh, biết đường gọi điện cho anh, nên không bị đám người kia bắt nạt. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cũng làm cho người ta tức giận đến phát run.
Anh ta thật sự không quên được khung cảnh vừa rồi, hai mắt Đại Ninh đong đầy nước mắt, quần áo bị cởi đến phân nửa, nhìn anh với bộ dạng vừa ấm ức lại vừa đáng thương.
Từ khi Trần Cảnh lên mười sáu tuổi, anh chưa từng để người phụ nữ trong nhà phải chịu ủy khuất cả, đây cũng là lần đầu tiên có người lại dám làm tổn thương đến Đại Ninh mà anh hết mực che chở.
Anh không chỉ muốn đánh mấy nữ sinh đó thôi đâu, mà anh còn muốn giết quách mấy con người không bằng súc vật kia luôn rồi.
Đại Ninh nhìn thấy cơ bắp anh căng cứng lên, bộ dáng như muốn ăn thịt người ta vậy. Sát khí nồng đậm, nếu không phải cô vốn hiểu Trần Cảnh, thì sợ rằng đến cô cũng cảm thấy anh đáng sợ.
Tiếc rằng, đến cảnh giới này rồi mà cô còn sợ Trần Cảnh nữa thì thật là nực cười.
Cô ôm lấy bản thân mình một cách tội nghiệp, nằm cuộn tròn trên ghế sô pha như một quả bóng nhỏ, lọt vào trong mắt là một trái tim đau khổ đến xót xa.
Trần Cảnh quan tâm đến tình trạng của cô, anh kiềm chế cảm xúc lại, khẽ sờ lên mái tóc mềm mại của cô rồi nói “Dọa em sợ sao?”
Đại Ninh gật đầu, khẽ nức nở một tiếng: “Anh ơi, may là có anh ở đây.”
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Năm đó, khi Trần Cảnh mới mười sáu tuổi, một mình mang theo dao, đi cứu hai mẹ con nhà họ Trần, bây giờ anh nói những lời này, cũng xem như lời bảo đảm cho an toàn của Đại Ninh.
Hiếm khi Đại Ninh có thể nghe thấy được chút dịu dàng an ủi trong giọng nói trầm thấp của anh. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cô nắm lấy ngón trỏ Trần Cảnh rồi nói: “Em sẽ mãi luôn tin tưởng anh.”
Ngón trỏ trong lòng bàn tay cô khẽ run lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.