Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 54:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Trong đầu Trần Liên Tinh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, tưởng tượng ra vô số tình cảnh. Có cãi cọ, có gây gổ, có ủy khuất, và cả còn nghĩ cách để trở nên hòa hợp hơn với Trần Cảnh.
Giây phút cô ta bước chân vào khu nhà lầu kiểu Tây kia, cả người cảm thấy không khỏe, khu này vô cùng sầm uất, khá gần trường học và bệnh viện, nhìn qua đã biết vị trí ở đây vô cùng thuận lợi, nhà lầu kiểu Tây kia sạch sẽ ngăn nắp, tầng lầu không cao, điều kiện thực sự rất tốt, ở thành phố Phượng Minh, loại nhà như này tương đối đắt tiền.
Không ngờ Trần Cảnh lại sống ở một nơi tốt đến như vậy, nếu cô ta biết được sớm hơn, thì cô ta đã chuyển đến đây sống cùng Trần Cảnh rồi, cũng không đến nỗi cả năm không về nhà lần nào như vậy.
Cửa vừa mở ra, Trần Liên Tinh đang định mở miệng gọi Trần Cảnh, nhưng khi nhìn rõ đối phương, lời nói của cô ta lập tức bị mắc lại ở cổ họng.
Cô nhìn cô gái trước mặt đầy kinh ngạc.
Cô gái này hình như vừa mới ngủ trưa dậy, da thịt trắng mịn nõn nà, hồng hào xinh xắn. Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ra sau lưng hệt như rong biển vậy.
Tuy váy ngủ khá rộng nhưng cũng không thể che được vóc người hoàn hảo xinh đẹp của Đại Ninh, cả người cô toát lên vẻ lười biếng, hơn nửa bả vai bị lộ ra bên ngoài, nhìn Trần Liên Tinh bằng đôi mắt long lanh ngập nước.
Tuy Trần Liên Tinh cũng là con gái, nhưng đến cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đồng tử của Trần Liên Tinh chợt thắt lại, Trần Cảnh thực sự có bạn gái rồi sao, lại còn là một tiểu yêu tinh như này! Vẻ ngoài nũng nịu quyến rũ người khác thế này, thảo nào Trần Cảnh lại đối xử lạnh nhạt với mẹ con cô ta như vậy.
Trần Liên Tinh vừa nhìn đã ghét Đại Ninh, cô ta chắc chắn người làm phân tán sự quan tâm của Trần Cảnh là Đại Ninh, lập tức hất cằm, kiêu căng bất mãn nói: “Cô là ai, tại sao lại ở trong nhà anh tôi?”
Đại Ninh ngáp một cái, tựa đầu vào cửa.
“Đây là nhà của tôi, tôi còn chưa hỏi cô là ai đâu đấy. Cô đứng xa tôi một chút đi, trông cô ghê tởm như vậy, nhìn thôi cũng biết người xấu rồi, tôi phải báo cảnh sát mới được.”
“Cô!”
Nghe được những lời này của cô khiến Trần Liên Tinh suýt nổi điên, khiêu khích nói: “Đây chính là nhà anh trai tôi, cô cũng chỉ là một người đàn bà anh ta bao nuôi mà thôi, còn dám nói với tôi như vậy!”
Đại Ninh suýt thì bật cười.
Với loại IQ và cách nói chuyện này của Trần Liên Tinh, sao Kỷ Điềm có thể chịu đựng chơi cùng Trần Liên Tinh lâu như thế nhỉ, còn trở thành bạn tốt cơ đấy.
Đổi lại là cô, chỉ cần một ngày thôi cô đã muốn đánh vỡ đầu chó của Trần Liên Tinh rồi.
Nếu như cảnh giới của Lam Dung Dung xếp thứ 8, thì cảnh giới của Trần Liên Tinh chỉ bằng một nửa. Nếu Trần Kế Duệ không nhặt Trần Cảnh về nuôi, thì Trần Liên Tinh đến cứt nóng cũng không có mà ăn.
“Cô là em gái anh ta đúng không, cô chờ một chút nha.” Đại Ninh giơ tay đóng cửa lại.
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, muốn mắng người, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Trần Cảnh.
Trần Cảnh đang luyện tập để thi đấu, công việc anh đang làm, luôn có nguy hiểm rình rập đe dọa đến tính mạng của anh, nên anh cần tiết kiệm duy trì sức khỏe và thực lực của mình.
Ban ngày anh không cần đi đến sân thi đấu, nên vẫn sẽ ra ngoài tập luyện, bình thường đến giờ thi đấu anh mới đi ra ngoài, Đại Ninh cũng không nghi ngờ gì về công việc của anh.
Nhận được cuộc gọi của Trần Liên Tinh, anh tháo găng tay xuống:
“Có chuyện gì vậy?”
“Trần Cảnh....” Trần Liên Tinh còn chưa mở miệng cáo trạng, thì cánh cửa trước mắt lại lần nữa được mở ra .
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy váy màu xanh nhạt đang cầm một khẩu súng nước đồ chơi dài tới nửa mét trên tay, nhìn cô ta một cách ngây thơ. Giây phút tiếp theo, khóe miệng Đại Ninh khẽ cong lên, chĩa thẳng súng nước vào người Trần Liên Tinh rồi bắn.
“A...” Trần Liên Tinh hét một tiếng chói tai! Con khốn này!
Thanh Đoàn che mắt lại, cái súng nước kích thước lớn kia, là được Trần Cảnh mua cho sau khi đi xem phim ở rạp vào cuối tuần trước, hóa ra còn có thể dùng như vậy.
Trần Liên Tinh bị bắn thì sợ đến mức nhảy cẫng lên, liên tục mắng chửi.
Trần Cảnh ở đầu dây bên kia cũng cảm giác được có chuyện gì không ổn xảy ra, thấy Trần Liên Tinh tức giận hét lên thê thảm như vậy, anh khẽ nhíu mày, muốn mở miệng hỏi Trần Liên Tinh đang ở đâu.
Thì lại có một giọng nói chói tay vang lên: “Đồ xấu xí, dám cướp anh trai của tao!”
Trần Cảnh đỡ trán. Đệch.
Trần Đại Đại!
Không cần hỏi anh cũng biết Trần Liên Tinh đang ở chỗ nào, đến cả việc luyện tập anh cũng không quan tâm nữa, anh mặc áo phông vào, cả người đầy mồ hôi chạy thẳng về nhà.
Trần Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất trở về, lúc trở về, thấy được Trần Liên Tinh ướt như chuột lột, đập cửa chửi mắng. Đại Ninh cực kỳ thông minh, đánh người xong lập tức bỏ chạy, đóng chặt cửa lại, nhốt Trần Liên Tinh ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trần Cảnh, sự ấm ức trong lòng Trần Liên Tinh lũ lượt ập đến, cô gần như quên mất bao năm rồi mình không xưng hô như vậy, giờ phút này lại bất ngờ thốt lên.
“Anh! Con đàn bà xấu xí kia dám làm chuyện này với tôi.”
Trần Cảnh đã từng rất thích được nghe xưng hô kiểu này, nhưng giờ đây lần nữa được nghe lại sau nhiều năm, anh lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
Bộ dạng Trần Liên Tinh bây giờ trông rất chật vật, từ khi hai mẹ con nhà họ Trần nhận được sự che chở của anh, không có ai dám động đến Trần Liên Tinh, đây là lần tiên cô ta trông chả khác nào bà điên, mất hết cả hình tượng.
Rất nhiều lần Trần Cảnh nghĩ đến việc sẽ giới thiệu “hai người em gái” với nhau, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy, còn náo loạn đến mức gà bay cho sửa như vậy.
Trần Cảnh gõ cửa một cái rồi gọi: “Đại Đại.”
Đại Ninh nghe thấy, nhưng không định mở cửa cho bọn họ, cô nằm trên ghế sofa, ôm bát thủy tinh đựng dâu tây đã được Trần Cảnh rửa qua.
Thanh Đoàn biết, mặc dù cô cả vừa mới vui đùa thoải mái, nhưng thực chất cô vẫn cảm thấy không vui vì trong lòng Trần Cảnh còn có một “người em gái” khác.
Nếu Trần Liên Tinh đáng yêu hiểu chuyện như Triệu An An, thì không đến mức cô cả như cô phải so đo tính toán, nhưng tiếc rằng Trần Liên Tinh lại là loại chó má gì chứ!
Trần Cảnh đành phải tự mình lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trần Liên Tinh đi theo sau anh, để ý thấy nhà cửa phòng ốc được trang trí vô cùng đẹp đẽ, trong mắt lóe lên sự vui sướng lại bất mãn. Vui ở chỗ, nhà này mới tinh, trang trí cũng thật đẹp, vật dụng và đồ điện mọi thứ trông đều rất đắt tiền.chỗ này mới, sửa sang cũng tốt, đồ điện xài trong nhà nhìn qua mọi thứ đều rất đắt. Không vui ở chỗ, nhà tốt như vậy, mà anh lại ở cùng con đĩ nhỏ kia, không cho cô ta ở.
Trần Liên Tinh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhớ tới lời mẹ Trần đã dặn, chợt dao động. Nếu thật sự ở bên Trần Cảnh, nhìn anh bây giờ cũng không thiếu tiền, vẻ ngoài cũng…Nhưng rồi Trần Liên Tinh thầm lắc đầu, không được, anh là một tên nói lắp! Dây thanh quản hỏng hết rồi, làm sao cô ta có thể gả cho Trần Cảnh được.
Trần Cảnh mở cửa, thấy Đại Ninh đang ngồi ôm bát ăn dâu tây trên ghế sô pha, không thèm nhìn anh lấy một cái. Rõ ràng người chịu thiệt không phải là cô, giờ còn tỏ ra tức giận.
Trần Liên Tinh nhìn thấy cô tlập tức tức giận: “Anh! Chính là cô ta, em đã nói em là em gái anh, cô ta còn cố tình lấy súng nước bắn vào người em.”
Trần Liên Tinh đi đi lại lại, nước nhỏ ra đầy nhà. Trần Cảnh không hé răng nửa lời, anh đi vào phòng cho khách lấy khăn bông và máy sấy ra, sấy khô cho Trần Liên Tinh xong xuôi, lúc này anh mới nhìn về phía Đại Ninh.
Trần Liên Tinh đắc ý, cô ta còn không hiểu rõ Trần Cảnh sao, năm cô ta còn học cấp hai, bị một nam sinh lớp bên bắt nạt, cô ta lập tức nói cho Trần Cảnh biết, Trần Cảnh không nói hai lời, đến đánh nam sinh kia bầm dập đến nỗi cậu ta không dám đến trường đi học nữa.
Nhìn qua là biết cô gái này sống dựa dẫm vào anh trai cô ta chẳng khác nào Đích Thố Ti Hoa, mà địa vị của cô ta trong lòng Trần Cảnh thì không thể thay thế. Cho dù bây giờ Trần Cảnh và bạn gái anh không xảy ra cãi cọ dẫn đến chia tay đi chăng nữa, thì chẳng bao lâu sau cô ta cũng sẽ tìm ra cách thuyết phục Trần Cảnh vứt bỏ cô gái này mà thôi. Hơn nữa vừa rồi cô ta còn bị đối xử như vậy, chắc chắn anh sẽ trút giận giúp cô ta.
Đích thố ti hoa: (菟絲花): thố ti hoa là loài cây cỏ tương tự như dương xỉ, thường sống nhờ trên các cây khác trong rừng.
Trần Cảnh đi đến bên người Đại Ninh, còn chưa kịp lên tiếng, thì anh đã bị Đại Ninh ngồi trên ghế sô pha đẩy ra: “Người anh thối lắm, cách xa tôi một chút”
Trần Liên Tinh kinh ngạc nhìn về phía Trần Cảnh, thầm khẳng định, Trần Cảnh chắc chắn sẽ nổi giận cho mà xem.
Kết quả cô ta chờ một lúc lâu, lại thấy được cảnh Trần Cảnh lùi ra xa mấy bước, cầm quyển vở trên bàn trà lên.
“Vậy anh đi tắm trước, em đừng đánh nhau với Trần Liên Tinh có được không?” Trần Cảnh viết, anh hiểu rõ tính tình Đại Ninh như nào, cô thích sạch sẽ, cũng ghét mùi mô hôi của người khác. Vậy nên sau khi luyện tập xong anh thường phải tắm thật sạch rồi mới trở về nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đại Ninh nhăn lại: “Nếu cô ta bắt nạt em thì sao?”
“Anh bảo đảm, sẽ không có chuyện đó.”
Trần Liên Tinh không thể tin được mà quay đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh đi tới, chỉ vào một bên khác của ghế sô pha, ra hiệu cho Trần Liên Tinh ngồi xuống phía bên đó: “Lau khô người đi, đừng chọc đến em ấy.”
Trần Liên Tinh siết chặt chiếc khăn trong tay, không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng của Trần Cảnh, đúng lúc này Đại Ninh lại cố ý làm mặt quỷ với cô ta. Khiến cô ta giận đến mức muốn một sống hai chết với cô.
Trần Cảnh nhanh chóng tắm rửa, anh sợ hai con nhóc bên ngoài kia lại cãi nhau, mặc quần áo ổn thỏa rồi đi ra. Trần Liên Tinh ngồi phía xa, lau khô đều tóc, nhìn Đại Ninh đầy căm thù.
Đại Ninh ăn đang dâu tây, cô rất kén chọn, chỉ ăn mỗi chỗ có màu đỏ nhất, cắn một miếng nhỏ, còn lại vứt hết. Loại dâu tây này ở thành phố Phượng Minh rất đắt, Trần Liên Tinh tiếc rẻ đến đỏ cả hai mắt. Cô ta lại dám phung phí tiền của anh trai như vậy!
Trần Cảnh gõ lên mặt bàn vài cái, giới thiệu hai người với nhau.
----- “Trần Liên Tinh, em ấy tên Đại Đại, cũng là em gái của anh.”
-----“ Đại Đại, đây là Trần Liên Tinh, trước kia anh từng nhắc qua với em.”
Trần Liên Tinh lặng người một lúc rồi đột nhiên đứng dậy: “Anh! Anh thì đào đâu ra em gái?” Thế giới này điên cả rồi sao? Lúc cha cô ta nhặt Trần Cảnh về nuôi, rõ ràng là Trần Cảnh không còn người thân nào mà.
Trần Cảnh không định giải thích với cô ta, Trần Liên Tinh vừa tức lại vừa lo lắng: “Anh quên đã hứa với cha em chuyện gì hay sao, không định che chở cho em cùng mẹ em nữa hả?”
“Anh vẫn tiếp tục thanh toán viện phí cho mẹ, cũng sẽ chu cấp học phí cùng chi phí sinh học cho em như cũ.”
Đại Ninh ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình, cô còn cố tình đưa một quả dâu tây đang ăn dở lên miệng trần cảnh, Trần Cảnh cầm lấy cổ tay cô, ra hiệu cho cô đừng làm loạn.
Trần Liên Tinh cắn môi, trái tim lạnh đi một nửa. Trước đây cô ta tự do tùy hứng, đều nhờ dựa vào sự bao dung của Trần Cảnh mà có, bây giờ tự nhiên nhảy ra “kẻ thay thế” cô ta, khiến nỗi hoảng sợ bất an lớn nhất trong lòng cô ta bị khơi dậy, chịu sự đả kích vô cùng lớn. Cô ta không định náo loạn thêm nữa, nhớ tới chuyện phải xây dựng mối quan hệ tốt với Trần Cảnh.
“Được thôi, anh ơi, em có thể dọn về đây ở không?”
Trần Cảnh nhìn về phía Đại Ninh theo bản năng.
Đại Ninh chớp mắt mấy cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng đùa cợt, cô không mở miệng nói lời nào.
Dù sao Trần Liên Tinh vân là em gái Trần Cảnh, thấy Đại Ninh không phản đối, anh mới gật đầu đồng ý.
Trần Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, nhà tốt như vậy mà, kiểu gì cô ta cũng phải ở cho bằng được. Không chỉ vậy cô ta nhất định phải bắt được cái đuôi của Đại Ninh, rồi đuổi cô đi.
Thanh Đoàn quan sát Đại Ninh, nó cảm thấy cô đang tính toán làm chuyện gì đó.
Căn nhà lầu kiểu Tây này có tổng cộng bốn căn phòng, bây giờ Trần Liên Tinh dọn đến ở, có thể chọn một trong hai phòng còn lại. Trần Liên Tinh để ý thấy, căn phòng tốt nhất trong nhà là phòng Đại Ninh!.
Căn phòng kia đón ánh nắng rất tốt, lại rộng rãi nhất, có cả phòng thay đồ giống hệt của mấy cô công chúa nhỏ.
Ngoài ra ba phòng còn lại, bao gồm cả phòng của Trần Cảnh, cũng chỉ là phòng ngủ thiết kế hết sức tầm thường.
Trước đây khi Trần Liên Tinh ở nhà, cái gì tốt nhất đều dành cho cô ta, cô ta cảm thấy thích phòng của Đại Ninh, nên mở miệng nói hết sức hợp tình hợp lý: “Này anh, em muốn ở trong phòng này.”
Trần Cảnh nhìn Đại Ninh một cái, quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt tức giận của cô, đang bò dậy định xông đến đánh người.
Anh ta cản Đại Ninh lại, gạt đi ý định của Trần Liên Tinh.
“Không được, chọn lại đi.”
Hai ngày qua Trần Liên Tinh toàn bị từ chối, còn nhiều hơn số lần bị từ chối trong nửa đời cô ta. Trong lòng cô ta ảo não vô cùng, cảm thấy cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy thì cô ta đã một mực ở nhà rồi, thế thì quan hệ của cô với anh cũng sẽ không đến mức trở nên xa lạ như thế này. Khiến cho người khác lợi dụng thời cơ chen chân vào lúc nào không hay.
Trần Liên Tinh đành bất mãn dọn vào phòng khách để ở, chửi thầm Đại Ninh tám trăm lần.
Thanh Đoàn hỏi Đại Ninh: “Sao cô lại dễ dàng đồng ý cho Trần Liên Tinh dọn vào ở chung vậy?”
“Cậu không thấy cuộc sống này rất nhàm chán sao, tôi muốn khiến Trần Cảnh phải nhận ra một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trong lòng của mỗi người, chỉ được phép có một bảo bối mà thôi.”
Không có mâu thuẫn kích thích, cuộc sống cứ an ổn như vậy, thì Trần Cảnh sẽ mãi mãi không nhận ra được cô khác với Trần Liên Tinh ở điểm nào, nếu đã như vậy thì phải khiến cho anh nhìn cho thật rõ.
Ngày mai là thứ hai, cả Trần Liên Tinh và Đại Ninh đều phải đến trường đi học.
Trần Liên Tinh trằn trọc cả đêm không ngủ được, ác mộng bị Trần Cảnh vứt bỏ cứ lặp đi lặp lại rất nhiều, nên trông cả người cô ta lúc này mệt mỏi thẫn thờ, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Đại Ninh thì ngược lại, cô vốn là người không tim không phổi, hai má trắng trẻo hồng hào.
Trần Liên Tinh nhìn bữa ăn sáng phong phú, càng hối hận hơn khi không dọn về đây ở sớm hơn.
“Anh, em ăn xong rồi, mau đưa em đi học thôi.” Đại Ninh kéo tay áo Trần Cảnh, anh gật đầu đứng lên, cầm cặp sách cho Đại Ninh.
Khóe miệng Đại Ninh dính đầy sữa bò, Trần Cảnh định giơ tay lên lau cho cô theo bản năng.
Nhưng thấy Trần Liên Tinh ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn, không biết tại sao, Trần Cảnh cảm thấy không được thoải mái nên đành thả tay xuống, ra hiệu cho Đại Ninh đi ra bên ngoài.
Đại Ninh chẳng buồn để ý đến Trần Liên Tinh, liền chạy theo Trần Cảnh ra ngoài cửa.
Trần Liên Tinh cầm chặt ly sữa đậu nành, miệng há hốc, cô ta chợt nhớ đến chuyện cô ta không thích Trần Cảnh đưa mình đi học đại học. Cho nên bao nhiêu năm qua, Trần Cảnh biết điều không làm phiền cô ta nữa.
Bây giờ cô ta hối hận cũng không kịp, có những thứ, khi bị người người khác lấy mất mới cảm thấy thật trân quý, con người cũng như vậy. Khi chưa biết đến sự có mặt của Đại Ninh, trong mắt Trần Liên Tinh, Trần Cảnh rẻ rúng chẳng khác nào con kiến, sau khi biết được sự tồn tại của Đại Ninh, khiến sợi dây trong đầu Trần Liên Tinh dần trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của Trần Cảnh có ý nghĩa như nào.
Đại Ninh chạy theo ra ngoài, cuối cùng cũng không có Trần Liên Tinh ở đây.
Trần Cảnh đội mũ bảo hiểm cho cô trước, lúc này anh mới dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết sữa bò dính trên khóe môi cô, giống như thường ngày.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh, sợ rằng Trần Cảnh vẫn chưa thể nhận ra, tại sao anh lại không thể làm động tác như vậy ngay trước mặt Trần Liên Tinh.
Tác giả có lời muốn nói: Bản cập nhật lần thứ nhất và lần thứ hai đều vào lúc 23 giờ.
Đại Ninh: “Anh à, em thấy anh sống an nhàn thế là quá đủ rồi, chúng ta chơi trò mà mấy người trưởng thành hay chơi đi.”
Trần Cảnh: “...”
Giây phút cô ta bước chân vào khu nhà lầu kiểu Tây kia, cả người cảm thấy không khỏe, khu này vô cùng sầm uất, khá gần trường học và bệnh viện, nhìn qua đã biết vị trí ở đây vô cùng thuận lợi, nhà lầu kiểu Tây kia sạch sẽ ngăn nắp, tầng lầu không cao, điều kiện thực sự rất tốt, ở thành phố Phượng Minh, loại nhà như này tương đối đắt tiền.
Không ngờ Trần Cảnh lại sống ở một nơi tốt đến như vậy, nếu cô ta biết được sớm hơn, thì cô ta đã chuyển đến đây sống cùng Trần Cảnh rồi, cũng không đến nỗi cả năm không về nhà lần nào như vậy.
Cửa vừa mở ra, Trần Liên Tinh đang định mở miệng gọi Trần Cảnh, nhưng khi nhìn rõ đối phương, lời nói của cô ta lập tức bị mắc lại ở cổ họng.
Cô nhìn cô gái trước mặt đầy kinh ngạc.
Cô gái này hình như vừa mới ngủ trưa dậy, da thịt trắng mịn nõn nà, hồng hào xinh xắn. Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, mái tóc dài xõa ra sau lưng hệt như rong biển vậy.
Tuy váy ngủ khá rộng nhưng cũng không thể che được vóc người hoàn hảo xinh đẹp của Đại Ninh, cả người cô toát lên vẻ lười biếng, hơn nửa bả vai bị lộ ra bên ngoài, nhìn Trần Liên Tinh bằng đôi mắt long lanh ngập nước.
Tuy Trần Liên Tinh cũng là con gái, nhưng đến cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đồng tử của Trần Liên Tinh chợt thắt lại, Trần Cảnh thực sự có bạn gái rồi sao, lại còn là một tiểu yêu tinh như này! Vẻ ngoài nũng nịu quyến rũ người khác thế này, thảo nào Trần Cảnh lại đối xử lạnh nhạt với mẹ con cô ta như vậy.
Trần Liên Tinh vừa nhìn đã ghét Đại Ninh, cô ta chắc chắn người làm phân tán sự quan tâm của Trần Cảnh là Đại Ninh, lập tức hất cằm, kiêu căng bất mãn nói: “Cô là ai, tại sao lại ở trong nhà anh tôi?”
Đại Ninh ngáp một cái, tựa đầu vào cửa.
“Đây là nhà của tôi, tôi còn chưa hỏi cô là ai đâu đấy. Cô đứng xa tôi một chút đi, trông cô ghê tởm như vậy, nhìn thôi cũng biết người xấu rồi, tôi phải báo cảnh sát mới được.”
“Cô!”
Nghe được những lời này của cô khiến Trần Liên Tinh suýt nổi điên, khiêu khích nói: “Đây chính là nhà anh trai tôi, cô cũng chỉ là một người đàn bà anh ta bao nuôi mà thôi, còn dám nói với tôi như vậy!”
Đại Ninh suýt thì bật cười.
Với loại IQ và cách nói chuyện này của Trần Liên Tinh, sao Kỷ Điềm có thể chịu đựng chơi cùng Trần Liên Tinh lâu như thế nhỉ, còn trở thành bạn tốt cơ đấy.
Đổi lại là cô, chỉ cần một ngày thôi cô đã muốn đánh vỡ đầu chó của Trần Liên Tinh rồi.
Nếu như cảnh giới của Lam Dung Dung xếp thứ 8, thì cảnh giới của Trần Liên Tinh chỉ bằng một nửa. Nếu Trần Kế Duệ không nhặt Trần Cảnh về nuôi, thì Trần Liên Tinh đến cứt nóng cũng không có mà ăn.
“Cô là em gái anh ta đúng không, cô chờ một chút nha.” Đại Ninh giơ tay đóng cửa lại.
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, muốn mắng người, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Trần Cảnh.
Trần Cảnh đang luyện tập để thi đấu, công việc anh đang làm, luôn có nguy hiểm rình rập đe dọa đến tính mạng của anh, nên anh cần tiết kiệm duy trì sức khỏe và thực lực của mình.
Ban ngày anh không cần đi đến sân thi đấu, nên vẫn sẽ ra ngoài tập luyện, bình thường đến giờ thi đấu anh mới đi ra ngoài, Đại Ninh cũng không nghi ngờ gì về công việc của anh.
Nhận được cuộc gọi của Trần Liên Tinh, anh tháo găng tay xuống:
“Có chuyện gì vậy?”
“Trần Cảnh....” Trần Liên Tinh còn chưa mở miệng cáo trạng, thì cánh cửa trước mắt lại lần nữa được mở ra .
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy váy màu xanh nhạt đang cầm một khẩu súng nước đồ chơi dài tới nửa mét trên tay, nhìn cô ta một cách ngây thơ. Giây phút tiếp theo, khóe miệng Đại Ninh khẽ cong lên, chĩa thẳng súng nước vào người Trần Liên Tinh rồi bắn.
“A...” Trần Liên Tinh hét một tiếng chói tai! Con khốn này!
Thanh Đoàn che mắt lại, cái súng nước kích thước lớn kia, là được Trần Cảnh mua cho sau khi đi xem phim ở rạp vào cuối tuần trước, hóa ra còn có thể dùng như vậy.
Trần Liên Tinh bị bắn thì sợ đến mức nhảy cẫng lên, liên tục mắng chửi.
Trần Cảnh ở đầu dây bên kia cũng cảm giác được có chuyện gì không ổn xảy ra, thấy Trần Liên Tinh tức giận hét lên thê thảm như vậy, anh khẽ nhíu mày, muốn mở miệng hỏi Trần Liên Tinh đang ở đâu.
Thì lại có một giọng nói chói tay vang lên: “Đồ xấu xí, dám cướp anh trai của tao!”
Trần Cảnh đỡ trán. Đệch.
Trần Đại Đại!
Không cần hỏi anh cũng biết Trần Liên Tinh đang ở chỗ nào, đến cả việc luyện tập anh cũng không quan tâm nữa, anh mặc áo phông vào, cả người đầy mồ hôi chạy thẳng về nhà.
Trần Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất trở về, lúc trở về, thấy được Trần Liên Tinh ướt như chuột lột, đập cửa chửi mắng. Đại Ninh cực kỳ thông minh, đánh người xong lập tức bỏ chạy, đóng chặt cửa lại, nhốt Trần Liên Tinh ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trần Cảnh, sự ấm ức trong lòng Trần Liên Tinh lũ lượt ập đến, cô gần như quên mất bao năm rồi mình không xưng hô như vậy, giờ phút này lại bất ngờ thốt lên.
“Anh! Con đàn bà xấu xí kia dám làm chuyện này với tôi.”
Trần Cảnh đã từng rất thích được nghe xưng hô kiểu này, nhưng giờ đây lần nữa được nghe lại sau nhiều năm, anh lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
Bộ dạng Trần Liên Tinh bây giờ trông rất chật vật, từ khi hai mẹ con nhà họ Trần nhận được sự che chở của anh, không có ai dám động đến Trần Liên Tinh, đây là lần tiên cô ta trông chả khác nào bà điên, mất hết cả hình tượng.
Rất nhiều lần Trần Cảnh nghĩ đến việc sẽ giới thiệu “hai người em gái” với nhau, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy, còn náo loạn đến mức gà bay cho sửa như vậy.
Trần Cảnh gõ cửa một cái rồi gọi: “Đại Đại.”
Đại Ninh nghe thấy, nhưng không định mở cửa cho bọn họ, cô nằm trên ghế sofa, ôm bát thủy tinh đựng dâu tây đã được Trần Cảnh rửa qua.
Thanh Đoàn biết, mặc dù cô cả vừa mới vui đùa thoải mái, nhưng thực chất cô vẫn cảm thấy không vui vì trong lòng Trần Cảnh còn có một “người em gái” khác.
Nếu Trần Liên Tinh đáng yêu hiểu chuyện như Triệu An An, thì không đến mức cô cả như cô phải so đo tính toán, nhưng tiếc rằng Trần Liên Tinh lại là loại chó má gì chứ!
Trần Cảnh đành phải tự mình lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trần Liên Tinh đi theo sau anh, để ý thấy nhà cửa phòng ốc được trang trí vô cùng đẹp đẽ, trong mắt lóe lên sự vui sướng lại bất mãn. Vui ở chỗ, nhà này mới tinh, trang trí cũng thật đẹp, vật dụng và đồ điện mọi thứ trông đều rất đắt tiền.chỗ này mới, sửa sang cũng tốt, đồ điện xài trong nhà nhìn qua mọi thứ đều rất đắt. Không vui ở chỗ, nhà tốt như vậy, mà anh lại ở cùng con đĩ nhỏ kia, không cho cô ta ở.
Trần Liên Tinh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhớ tới lời mẹ Trần đã dặn, chợt dao động. Nếu thật sự ở bên Trần Cảnh, nhìn anh bây giờ cũng không thiếu tiền, vẻ ngoài cũng…Nhưng rồi Trần Liên Tinh thầm lắc đầu, không được, anh là một tên nói lắp! Dây thanh quản hỏng hết rồi, làm sao cô ta có thể gả cho Trần Cảnh được.
Trần Cảnh mở cửa, thấy Đại Ninh đang ngồi ôm bát ăn dâu tây trên ghế sô pha, không thèm nhìn anh lấy một cái. Rõ ràng người chịu thiệt không phải là cô, giờ còn tỏ ra tức giận.
Trần Liên Tinh nhìn thấy cô tlập tức tức giận: “Anh! Chính là cô ta, em đã nói em là em gái anh, cô ta còn cố tình lấy súng nước bắn vào người em.”
Trần Liên Tinh đi đi lại lại, nước nhỏ ra đầy nhà. Trần Cảnh không hé răng nửa lời, anh đi vào phòng cho khách lấy khăn bông và máy sấy ra, sấy khô cho Trần Liên Tinh xong xuôi, lúc này anh mới nhìn về phía Đại Ninh.
Trần Liên Tinh đắc ý, cô ta còn không hiểu rõ Trần Cảnh sao, năm cô ta còn học cấp hai, bị một nam sinh lớp bên bắt nạt, cô ta lập tức nói cho Trần Cảnh biết, Trần Cảnh không nói hai lời, đến đánh nam sinh kia bầm dập đến nỗi cậu ta không dám đến trường đi học nữa.
Nhìn qua là biết cô gái này sống dựa dẫm vào anh trai cô ta chẳng khác nào Đích Thố Ti Hoa, mà địa vị của cô ta trong lòng Trần Cảnh thì không thể thay thế. Cho dù bây giờ Trần Cảnh và bạn gái anh không xảy ra cãi cọ dẫn đến chia tay đi chăng nữa, thì chẳng bao lâu sau cô ta cũng sẽ tìm ra cách thuyết phục Trần Cảnh vứt bỏ cô gái này mà thôi. Hơn nữa vừa rồi cô ta còn bị đối xử như vậy, chắc chắn anh sẽ trút giận giúp cô ta.
Đích thố ti hoa: (菟絲花): thố ti hoa là loài cây cỏ tương tự như dương xỉ, thường sống nhờ trên các cây khác trong rừng.
Trần Cảnh đi đến bên người Đại Ninh, còn chưa kịp lên tiếng, thì anh đã bị Đại Ninh ngồi trên ghế sô pha đẩy ra: “Người anh thối lắm, cách xa tôi một chút”
Trần Liên Tinh kinh ngạc nhìn về phía Trần Cảnh, thầm khẳng định, Trần Cảnh chắc chắn sẽ nổi giận cho mà xem.
Kết quả cô ta chờ một lúc lâu, lại thấy được cảnh Trần Cảnh lùi ra xa mấy bước, cầm quyển vở trên bàn trà lên.
“Vậy anh đi tắm trước, em đừng đánh nhau với Trần Liên Tinh có được không?” Trần Cảnh viết, anh hiểu rõ tính tình Đại Ninh như nào, cô thích sạch sẽ, cũng ghét mùi mô hôi của người khác. Vậy nên sau khi luyện tập xong anh thường phải tắm thật sạch rồi mới trở về nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đại Ninh nhăn lại: “Nếu cô ta bắt nạt em thì sao?”
“Anh bảo đảm, sẽ không có chuyện đó.”
Trần Liên Tinh không thể tin được mà quay đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh đi tới, chỉ vào một bên khác của ghế sô pha, ra hiệu cho Trần Liên Tinh ngồi xuống phía bên đó: “Lau khô người đi, đừng chọc đến em ấy.”
Trần Liên Tinh siết chặt chiếc khăn trong tay, không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng của Trần Cảnh, đúng lúc này Đại Ninh lại cố ý làm mặt quỷ với cô ta. Khiến cô ta giận đến mức muốn một sống hai chết với cô.
Trần Cảnh nhanh chóng tắm rửa, anh sợ hai con nhóc bên ngoài kia lại cãi nhau, mặc quần áo ổn thỏa rồi đi ra. Trần Liên Tinh ngồi phía xa, lau khô đều tóc, nhìn Đại Ninh đầy căm thù.
Đại Ninh ăn đang dâu tây, cô rất kén chọn, chỉ ăn mỗi chỗ có màu đỏ nhất, cắn một miếng nhỏ, còn lại vứt hết. Loại dâu tây này ở thành phố Phượng Minh rất đắt, Trần Liên Tinh tiếc rẻ đến đỏ cả hai mắt. Cô ta lại dám phung phí tiền của anh trai như vậy!
Trần Cảnh gõ lên mặt bàn vài cái, giới thiệu hai người với nhau.
----- “Trần Liên Tinh, em ấy tên Đại Đại, cũng là em gái của anh.”
-----“ Đại Đại, đây là Trần Liên Tinh, trước kia anh từng nhắc qua với em.”
Trần Liên Tinh lặng người một lúc rồi đột nhiên đứng dậy: “Anh! Anh thì đào đâu ra em gái?” Thế giới này điên cả rồi sao? Lúc cha cô ta nhặt Trần Cảnh về nuôi, rõ ràng là Trần Cảnh không còn người thân nào mà.
Trần Cảnh không định giải thích với cô ta, Trần Liên Tinh vừa tức lại vừa lo lắng: “Anh quên đã hứa với cha em chuyện gì hay sao, không định che chở cho em cùng mẹ em nữa hả?”
“Anh vẫn tiếp tục thanh toán viện phí cho mẹ, cũng sẽ chu cấp học phí cùng chi phí sinh học cho em như cũ.”
Đại Ninh ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình, cô còn cố tình đưa một quả dâu tây đang ăn dở lên miệng trần cảnh, Trần Cảnh cầm lấy cổ tay cô, ra hiệu cho cô đừng làm loạn.
Trần Liên Tinh cắn môi, trái tim lạnh đi một nửa. Trước đây cô ta tự do tùy hứng, đều nhờ dựa vào sự bao dung của Trần Cảnh mà có, bây giờ tự nhiên nhảy ra “kẻ thay thế” cô ta, khiến nỗi hoảng sợ bất an lớn nhất trong lòng cô ta bị khơi dậy, chịu sự đả kích vô cùng lớn. Cô ta không định náo loạn thêm nữa, nhớ tới chuyện phải xây dựng mối quan hệ tốt với Trần Cảnh.
“Được thôi, anh ơi, em có thể dọn về đây ở không?”
Trần Cảnh nhìn về phía Đại Ninh theo bản năng.
Đại Ninh chớp mắt mấy cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng đùa cợt, cô không mở miệng nói lời nào.
Dù sao Trần Liên Tinh vân là em gái Trần Cảnh, thấy Đại Ninh không phản đối, anh mới gật đầu đồng ý.
Trần Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, nhà tốt như vậy mà, kiểu gì cô ta cũng phải ở cho bằng được. Không chỉ vậy cô ta nhất định phải bắt được cái đuôi của Đại Ninh, rồi đuổi cô đi.
Thanh Đoàn quan sát Đại Ninh, nó cảm thấy cô đang tính toán làm chuyện gì đó.
Căn nhà lầu kiểu Tây này có tổng cộng bốn căn phòng, bây giờ Trần Liên Tinh dọn đến ở, có thể chọn một trong hai phòng còn lại. Trần Liên Tinh để ý thấy, căn phòng tốt nhất trong nhà là phòng Đại Ninh!.
Căn phòng kia đón ánh nắng rất tốt, lại rộng rãi nhất, có cả phòng thay đồ giống hệt của mấy cô công chúa nhỏ.
Ngoài ra ba phòng còn lại, bao gồm cả phòng của Trần Cảnh, cũng chỉ là phòng ngủ thiết kế hết sức tầm thường.
Trước đây khi Trần Liên Tinh ở nhà, cái gì tốt nhất đều dành cho cô ta, cô ta cảm thấy thích phòng của Đại Ninh, nên mở miệng nói hết sức hợp tình hợp lý: “Này anh, em muốn ở trong phòng này.”
Trần Cảnh nhìn Đại Ninh một cái, quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt tức giận của cô, đang bò dậy định xông đến đánh người.
Anh ta cản Đại Ninh lại, gạt đi ý định của Trần Liên Tinh.
“Không được, chọn lại đi.”
Hai ngày qua Trần Liên Tinh toàn bị từ chối, còn nhiều hơn số lần bị từ chối trong nửa đời cô ta. Trong lòng cô ta ảo não vô cùng, cảm thấy cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy thì cô ta đã một mực ở nhà rồi, thế thì quan hệ của cô với anh cũng sẽ không đến mức trở nên xa lạ như thế này. Khiến cho người khác lợi dụng thời cơ chen chân vào lúc nào không hay.
Trần Liên Tinh đành bất mãn dọn vào phòng khách để ở, chửi thầm Đại Ninh tám trăm lần.
Thanh Đoàn hỏi Đại Ninh: “Sao cô lại dễ dàng đồng ý cho Trần Liên Tinh dọn vào ở chung vậy?”
“Cậu không thấy cuộc sống này rất nhàm chán sao, tôi muốn khiến Trần Cảnh phải nhận ra một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Trong lòng của mỗi người, chỉ được phép có một bảo bối mà thôi.”
Không có mâu thuẫn kích thích, cuộc sống cứ an ổn như vậy, thì Trần Cảnh sẽ mãi mãi không nhận ra được cô khác với Trần Liên Tinh ở điểm nào, nếu đã như vậy thì phải khiến cho anh nhìn cho thật rõ.
Ngày mai là thứ hai, cả Trần Liên Tinh và Đại Ninh đều phải đến trường đi học.
Trần Liên Tinh trằn trọc cả đêm không ngủ được, ác mộng bị Trần Cảnh vứt bỏ cứ lặp đi lặp lại rất nhiều, nên trông cả người cô ta lúc này mệt mỏi thẫn thờ, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Đại Ninh thì ngược lại, cô vốn là người không tim không phổi, hai má trắng trẻo hồng hào.
Trần Liên Tinh nhìn bữa ăn sáng phong phú, càng hối hận hơn khi không dọn về đây ở sớm hơn.
“Anh, em ăn xong rồi, mau đưa em đi học thôi.” Đại Ninh kéo tay áo Trần Cảnh, anh gật đầu đứng lên, cầm cặp sách cho Đại Ninh.
Khóe miệng Đại Ninh dính đầy sữa bò, Trần Cảnh định giơ tay lên lau cho cô theo bản năng.
Nhưng thấy Trần Liên Tinh ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn, không biết tại sao, Trần Cảnh cảm thấy không được thoải mái nên đành thả tay xuống, ra hiệu cho Đại Ninh đi ra bên ngoài.
Đại Ninh chẳng buồn để ý đến Trần Liên Tinh, liền chạy theo Trần Cảnh ra ngoài cửa.
Trần Liên Tinh cầm chặt ly sữa đậu nành, miệng há hốc, cô ta chợt nhớ đến chuyện cô ta không thích Trần Cảnh đưa mình đi học đại học. Cho nên bao nhiêu năm qua, Trần Cảnh biết điều không làm phiền cô ta nữa.
Bây giờ cô ta hối hận cũng không kịp, có những thứ, khi bị người người khác lấy mất mới cảm thấy thật trân quý, con người cũng như vậy. Khi chưa biết đến sự có mặt của Đại Ninh, trong mắt Trần Liên Tinh, Trần Cảnh rẻ rúng chẳng khác nào con kiến, sau khi biết được sự tồn tại của Đại Ninh, khiến sợi dây trong đầu Trần Liên Tinh dần trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của Trần Cảnh có ý nghĩa như nào.
Đại Ninh chạy theo ra ngoài, cuối cùng cũng không có Trần Liên Tinh ở đây.
Trần Cảnh đội mũ bảo hiểm cho cô trước, lúc này anh mới dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết sữa bò dính trên khóe môi cô, giống như thường ngày.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh, sợ rằng Trần Cảnh vẫn chưa thể nhận ra, tại sao anh lại không thể làm động tác như vậy ngay trước mặt Trần Liên Tinh.
Tác giả có lời muốn nói: Bản cập nhật lần thứ nhất và lần thứ hai đều vào lúc 23 giờ.
Đại Ninh: “Anh à, em thấy anh sống an nhàn thế là quá đủ rồi, chúng ta chơi trò mà mấy người trưởng thành hay chơi đi.”
Trần Cảnh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.