Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống
Chương 57:
Đằng La Chi Vi
16/09/2022
Đại Ninh đảm nhiệm vai phụ trong tiết mục diễn kịch này, nên cô chỉ xuất hiện trên sân khấu có nửa phút, sau khi thực hiện xong âm mưu hù dọa công chúa theo kịch bản, cô đã ngay lập tức rời khỏi sân khấu.
Tuy chỉ trong nửa phút, nhưng cũng đủ khiến cho đám học sinh ngồi dưới khán đài phải xôn xao.
“Nữ sinh đó đến từ trường trung học phổ thông số chín phải không? Trông cậu ấy xinh xắn như thế, sao trước đây không nghe ai nhắc đến cậu ấy vậy.”
“Tôi nghe nói người đó là học sinh mới vừa chuyển đến trường trung học số chín.”
“Sao suất diễn của cậu ấy ít như vậy chứ, tôi còn muốn đi xem thêm mà.”
“Tôi cũng muốn!”
Không ít người háo hức mong chờ, cứ tưởng Đại Ninh sẽ quay trở lại sân khấu một lần nữa, nhưng không ngờ, cô chỉ xuất hiện có vậy rồi thôi.
Một lúc lâu sau thì các tiết mục biểu diễn của trường trung học của Đại Ninh mới kết thúc, tiếp đến là màn trình diễn của nhóm đại học.
Kỷ Điềm còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc kinh hoàng vừa rồi, thì đã được thông báo tới lượt lên sân khấu biểu diễn. Sắc mặt cô ta thay đổi, suýt nhịn không được lao ra ngoài tìm người vừa rồi xem có phải Kỷ Đại Ninh hay không!
Nếu thực sự là Kỷ Đại Ninh, cũng đã ba năm trôi qua, sao vẻ ngoài của cô ấy lại không thay đổi chút nào, chính miệng thuộc hạ của Thân Đồ Phong đã nói với cô ta rằng cô cả Kỷ đã chết rồi cơ mà..
Nhưng nếu không phải, chẳng lẽ trên thế giới này lại có người có khuôn mặt giống hệt với Kỷ Đại Ninh như vậy sao.
“Kỷ Điềm, cậu không sao chứ?”
Trần Liên Tinh nghi ngờ nhìn sang, sao trông sắc mặt Kỷ Điềm còn khó coi hơn cả cô ta vậy.
Kỷ Điềm hít một hơi thật sâu nói: “Không sao.”
Đến giờ biểu diễn, các cô gái lần lượt bước lên sân khấu, một nhóm nữ sinh đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất bước ra, mặc trang phục tinh tế, để lộ bóng lưng tuyệt đẹp.
“Nhóm đại học trông thật khác biệt, khí chất cũng trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Cũng tạm thôi, tôi thì muốn biết rốt cuộc nữ sinh trong tiết mục vừa rồi là ai hơn.”
“Ha ha ha, thằng nhãi con này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ sinh nhà người ta còn chưa trưởng thành đâu, lại xinh đẹp như vậy, không biết sau này ai sẽ được lợi đây.”
Trên sân khấu tinh thần của Kỷ Điềm không được tập trung, Kỷ Đại Ninh xuất hiện quá đột ngột, khiến cô ta kinh hãi tột độ, suýt nữa thì múa sai nhịp.
Kỷ Điềm hít một hơi thật sâu, biết rằng hoảng sợ lúc này cũng không có ích gì, nên cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tập trung múa theo từng nhịp điệu của bài nhạc.
Cô ta cố gắng múa thật thướt tha uyển chuyển, buộc bản thân không được nghĩ về Kỷ Đại Ninh nữa, đúng là có hiệu quả, có rất nhiều ánh mắt của đám nam sinh dưới khán đài bị cô ta thu hút.
Kỷ Điềm vô thức nhìn về phía Trần Cảnh.
Nhưng mà lại thấy, ánh mắt Trần Tinh đang dừng lại ở một nơi khác, anh không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Trong lòng Kỷ Điềm chợt cảm thấy căng thẳng, nhìn theo ánh mắt của anh, thì thấy một cô gái trẻ đang bảy quẹo tám rẽ*, đi dưới ánh đèn lập lòe mờ ảo nơi khán đài hướng thẳng đến chỗ Trần Cảnh.
*Bảy quẹo tám rẽ: ở đây ý là muốn nói luồn lách đi qua các dãy ghế khác nhau.
Trần Cảnh để cô ngồi bên cạnh anh, mở nắp chai nước ra rồi đưa cho cô uống.
Từ đầu đến cuối, mắt anh vẫn luôn nhìn xuống, trong mắt chỉ có hình bóng cô gái bên cạnh.
Đột nhiên tầm mắt Đại Ninh thay đổi, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Điềm, rồi khẽ mỉm cười với cô ta.
Sắc mặt Kỷ Điểm trở nên cực kỳ khó coi, cô ta kìm nén sự kích động đang trỗi dậy trong lòng mình, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ giả trân, cố gắng hoàn thành nốt bài múa.
Đại Ninh không khỏi cảm phục cô ta, quan sát thấy trên mặt Kỷ Điềm vẫn nở nụ cười tươi rói như cũ, thậm chí còn không múa sai lấy một nhịp. Thảo nào đời trước Kỷ Điềm sống tốt được như thế, đúng thật rất hợp lý.
Rốt cuộc Kỷ Điềm đã phải trải qua những chuyện gì trong suốt ba năm nay? Sao càng ngày cô ta càng trở nên bình tĩnh như vậy.
“Anh ơi, em buồn ngủ quá, chúng ta đi về thôi.” Đại Ninh kéo tay áo Trần Tinh.
Vốn dĩ Trần Cảnh đến đây chỉ để xem cô biểu diễn, nên anh lập tức gật đầu, dẫn Đại Ninh đi ra khỏi chỗ tối. Họ lặng lẽ rời đi không một tiếng động, nên có rất ít người phát hiện ra, chỉ có một số ít nhận ra Đại Ninh là người thủ vai yêu tinh đẹp choáng ngợp trên sân khấu, không khỏi đưa mắt nhìn theo cô.
Trần Cảnh dừng lại vài giây, lùi lại phía sau cô một bước, để cắt đứt tầm mắt của bọn họ.
Đi ra bên ngoài, gió chiều hoàng hôn thổi qua, khiến người ta cảm thấy dễ chịu đến mức không nhịn nổi mà thở phào một tiếng. Ánh sáng bên trong mờ mịt, giờ ra ngoài này, Trần Cảnh mới có thể thấy rõ quần áo trên người Đại Ninh, váy của cô được làm từ vải lụa mỏng, không có ống tay, trên hai cánh tay trắng nõn của cô được buộc hai dải ruy băng.
Dưới làn váy dài thướt tha, đôi chân thon gọn cùng cặp đùi trắng nõn ẩn hiện thấp thoáng. Khi cô bước đi, ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên chói mắt vô cùng.
Trần Cảnh nhíu mày, thật hấp dẫn, cô mới bao nhiêu lớn mà đã ăn mặc hở hang lộ tay lộ chân như này rồi?
Bây giờ là mùa hè, Trần Cảnh không thể cởi quần áo đưa cho cô mặc được, chỉ đành mau chóng đưa cô về nhà càng nhanh càng tốt. Nhưng còn chưa đi đến cổng trường, thì đã có người gọi:
“Trần Đại Đại.”
Đại Ninh quay đầu lại, thì ra là Lệ Hỗ.
Trên tay Lệ Hỗ cầm theo một túi giấy, ánh mắt cậu ta quan sát Trần Cảnh một lượt, khẽ nhướng mày.
“Lại đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Anh, em có chút việc phải làm, anh ra kia đợi em lát nha.”
Vừa dứt lời, cô đã xoay người đi về phía Lệ Hỗ, không buồn để ý đến biểu cảm trên mặt Trần Cảnh như nào. Trần Cảnh ngước mắt, nhìn cô chạy về phía nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai kia
Những đám mây rực rỡ trên không trung nhuộm cam cả bầu trời, dưới ánh hoàng hôn, chàng trai trẻ tuổi kia đưa túi giấy cho Đại Ninh, trên miệng nở nụ cười, Đại Ninh cong mắt cười lại với nam sinh kia.
Hình như bọn họ cùng tuổi thì phải, trông cực kỳ chói mắt.
Hai tay Trần Cảnh đột nhiên siết chặt, ánh mắt dừng lại trên người Lệ Hỗ.
Nói một cách công bằng, mặc dù nhìn Lệ Hỗ có vẻ gì đó hơi xấu xa lưu manh, nhưng không thể phủ nhận trông cậu ta rất đẹp trai. Chỉ cần cậu ta nhếch môi cười thôi cũng khiến cho vô số nữ sinh phải hét lên chói tai rồi. Loại bad boy đẹp trai như vậy chính là gu của mấy nữ sinh bây giờ.
Bọn họ nói chuyện bao lâu, thì Trần Cảnh đứng chờ ở đó bấy lâu. Ánh mắt anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, Đại Ninh vẫn còn chưa quay lại, không biết Lệ Hỗ nói cái gì, mà nghe xong hai mắt cô sáng bừng lên.
Lệ Hỗ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ rồi đút cho Đại Ninh ăn.
“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nha.”
Trong miệng Đại Ninh ngậm một viên kẹo bơ có hương vani thoang thoảng, lúc này mới chịu cầm túi giấy lên đi về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh quay người lại, hai mắt cụp xuống, không nói lời nào đi về phía trước.
“Anh ơi, anh cầm túi giấy giúp em nha.”
Trần Cảnh nhịn xuống lửa giận trong lòng, cầm lấy túi giấy trong tay cô.
“Cậu ta là ai?”
“Anh nói Lệ Hỗ sao? Bạn học lớp bên cạnh.”
Đại Ninh chậm rãi nói:
“Em thay quần áo quên mất không mang đi, nên cậu ấy đến mang quần áo tới cho em.”
Tên Lệ Hỗ kia cũng thay quần áo cùng cô? Anh đột nhiên nhớ đến đến mấy đồ ăn vặt mà Đại Ninh đã ăn vào sáng sớm cách đây không lâu.
Sắc mặt Trần Cảnh đen đến đáng sợ, thấy Đại Ninh vẫn còn cười khanh khách, bộ dạng lười nhác, anh đột nhiên giơ tay ra bóp má cô: “Nhả ra.”
Đôi mắt đen nhánh của Đại Ninh nhìn anh một cách khó hiểu:
“Cái gì?”
“Kẹo đường, nhổ ra.”
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào của cô bị tay anh bóp lấy, có lẽ do cảm thấy sắc mặt anh thật sự rất đáng sợ, nên khi Trần Cảnh xòe tay ra, đôi mắt ngập nước của Đại Ninh khẽ chớp một cái, rồi ngoan ngoãn nhổ viên kẹo đường vào lòng bàn tay anh.
Trần Cảnh ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, Đại Ninh ấm ức nhìn anh.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi Trần Cảnh chưa tức giận với cô như vậy, đây là lần đầu tiên vẻ mặt anh trở nên khó coi, bắt cô phải nhổ kẹo đường ra như vậy.
Cô cả như cô có bao giờ phải chịu ấm ức như vậy? Tâm trạng Trần Cảnh còn chưa ổn định, nhưng Đại Ninh lại bắt đầu tức giận.
Đại Ninh xoay người bỏ đi, cơ bản không hề có ý định đuổi theo anh.
“Đại Đại!”
Đại Ninh không thèm quay đầu lại, cô đá một viên sỏi bên đường, miệng nhỏ mím chặt lại, trên mặt đầy vẻ không vui, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Một lúc sau, Trần Cảnh đuổi kịp đến nơi.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói:
“Anh cút đi, em không muốn một người anh trai như anh.”
Câu nói này khiến khuôn mặt Trần Cảnh trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Anh im lặng nhìn cô, trước đây vốn chỉ cảm thấy cô không hề giống Trần Liên Tinh. Bây giờ mới nhận ra, đâu chỉ khác nhau thôi, khi Trần Liên Tinh tức giận nhất, cũng không khiến anh cảm thấy đau lòng bằng một câu nói thản nhiên của cô lúc cáu kỉnh.
Hầu kết của Trần Cảnh giật giật, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong mắt anh.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, lâu đến mức Thanh Đoàn nghĩ anh ta sắp phát điên, thì chợt thấy Trần Cảnh nhắm mắt lại.
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Anh có em gái là Trần Liên Tinh rồi, lập tức đối xử không tốt với em.” Đại Ninh nhìn anh bằng ánh mắt hết sức tội nghiệp nói tiếp: “Anh còn hung dữ với em nữa!”
“Anh không có.” Trần Cảnh khó lòng chối cãi, cũng không có thứ gì ở đây để viết đưa cô xem, thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, anh nói: “Không phải anh, cố, cố ý đâu, em cho, cho anh xin lỗi nha.”
Đại Ninh nào có nghe, cô giơ tay định đẩy Trần Cảnh ra, không ngờ lại chạm vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông kia, Trần Cảnh đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.
Đại Ninh đá một cái vào khuỷu chân anh, ấm ức không chịu được, đành dứt khoát ngồi xổm xuống tại chỗ, ôm lấy bản thân.
Trần Cảnh giơ tay sờ lên tóc cô, thì bị cô đưa tay hất ra.
Trông cô tức giận hệt như một con mèo xù lông.
Cô dữ tợn như một con mèo con với bộ lông chiên xù.
Trần Cảnh mím môi, đi đến cửa hàng đối diện, một lúc sau, thấy anh cầm một hộp kem nhỏ quay trở lại.
Anh cúi người quỳ một gối xuống.
“Đại Đại, bồi thường cho em.”
Đại Ninh liếc mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng nói: “Sao có thể giống nhau được?”
Thoáng cái trái tim Trần Cảnh không khỏi trầm xuống, ở trong mắt cô, thứ anh cho không thể so được với đồ của nam sinh kia.
Anh siết chặt hộp kem trong tay,
Trần Cảnh trong lòng nhất thời không khỏi chìm xuống, trong mắt cô không thể so với những gì thiếu niên ban tặng.
Tay anh siết chặt hộp kem, có cảm giác gì đó khó thở.
Hai người không ai nói lời nào, chiêu vừa rồi của Đại Ninh không có hiệu quả gì, cô ngồi xổm lâu như vậy, chân cũng tê hết cả rồi.
Bây giờ đã đến mùa hè, cho dù hoàng hôn có buông xuống, vẫn khiến con người ta cảm thấy nóng nực đến khó chịu.
Đại Ninh sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu ủy khuất, cô cảm thấy không thoải mái, nên định đứng dậy, ai ngờ lại bị choáng váng, nghiêng người ngã vào trong lòng Trần Cảnh.
Trần Cảnh đờ người trong giây lát, rồi lập tức đỡ lấy cô.
Thanh Đoàn suýt nữa thì bật cười thành tiếng, Kỷ Đại Ninh ha ha ha!
Đại Ninh cảm thấy hơi bực mình, đương nhiên cô không bao giờ tìm vấn đề trên người mình cả, nên đành tức giận cắn một phát lên cổ Trần Cảnh.
Răng nanh nhỏ của cô sắc bén, cơ bắp Trần Cảnh căng cứng, anh mím môi thật chặt, vẫn ôm lấy cô như ban đầu. Đại Ninh cắn rất mạnh, Trần Cảnh nhìn xuống mặt đất, cả người thả lỏng, đứng yên mặc cho cô cắn.
Một lúc sau, cô cảm thấy thật xấu hổ, buồn bã ôm chặt lấy cổ Trần Cảnh.
Trần Cảnh bế cô lên.
Anh đi dọc dưới bóng cây, hội trường âm nhạc gần đó vẫn nhảy múa ca hát như cũ, anh biết cô đã nguôi giận, nên gọi xe đưa cô về nhà.
Sau khi lên xe, Đại Ninh nhìn thấy hộp kem mới mua còn chưa bị Trần Cảnh vứt đi, cô mở nắp thử nếm thử một miếng, mùi vị không tồi.
Hội trường âm nhạc cách nhà một đoạn, đến khi xuống xe tới nơi, Đại Ninh đã dựa vào cửa xe ngủ thiếp rồi.
Trần Cảnh bế cô xuống xa.
Trên người cô vẫn mặc trang phục biểu diễn trên sân khấu, ôm cô vào lòng, cảm giác được thân thể trắng mịn mảnh mai, hơn nữa lại rất mềm mại của cô. Trần Liên Tinh còn chưa về nhà, hiện giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Trần Cảnh phải tìm chìa khóa nên đành để cô xuống, lúc này Đại Ninh mới tỉnh lại.
“Anh hai, chúng ta về đến nhà rồi sao?”
Hai mắt cô mơ màng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
“Ừm.”
Cả hai đều không nhắc đến chuyện xảy ra vừa nãy, trông Đại Ninh có vẻ không hề để tâm đến, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại thấy nặng trĩu, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta được nếm trải cảm giác như vậy.
Ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết, cảm giác khó chịu này từ đâu.
Bên trong hội trường âm nhạc.
Kỷ Điềm nắm lấy cánh tay của Trần Liên Tinh hỏi: “Nữ sinh bên cạnh anh trai cậu là ai vậy?”
Trần Liên Tinh không ngờ Kỷ Điềm lại nhìn thấy được.
“Cô ta ấy hả, là một con bé mồ côi, không biết từ đâu chạy đến, bảo rằng mình bị mất trí nhớ. Cô ta còn dám giở trò đồi bại với anh trai tôi, ăn của nhà chúng tôi, dùng của nhà chúng tôi, chỉ cần nhìn thấy cô ta thôi tôi đã thấy phiền lắm rồi.” Cô ta nói một cách đầy tức giận, hy vọng sẽ nhận được sự thông cảm của Kỷ Điềm.
“Cô ấy tên là gì?”
“Trần đại đại.”
Kỷ Điềm nghiến răng, trong lòng cười lạnh. Kỷ Đại Ninh, Trần Đại Đại, thì ra cô ta thực sự không chết!
Kỷ Điềm không bao giờ tin chuyện Đại Ninh thực sự bị mất trí nhớ, một người bị mất trí nhớ, sao có thể nói ra một cái tên trùng hợp đến vậy? Kỷ Điềm không phải kẻ ngốc, nếu như nói Kỷ Đại Ninh tình cờ xuất hiện bên người Triệu Dữ ba năm trước đây chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thì việc xuất hiện ở bên người Ngôn Cảnh tuyệt đối không phải!
Trong lòng Kỷ Điềm rét run, chẳng lẽ Kỷ Đại Ninh lại có “Bàn tay vàng” mà cô ta không biết được? Hay cũng xuyên sách giống như cô ta?
Cô ta và Kỷ Đại Ninh đã sớm chết từ lâu mới phải, không thấy được rõ con át chủ bài của Đại Ninh, thì trong lòng Kỷ Điềm không khỏi dấy lên cảm giác hoảng loạn xen lẫn ghen tị.
Cảnh tượng vừa nãy, rõ ràng Trần Cảnh và Đại Ninh quá đỗi thân thiết, thân thiết đến không thể thân hơn. Hết lần này đến lần khác làm gián đoạn kế hoạch của Kỷ Điềm, khiến cho cô ta bực mình đến mức muốn giết người. Chẳng lẽ bây giờ cô ta lại phải ra tay với cả Trần Cảnh hay sao?
Trong phút chốc, Kỷ Điềm đột nhiên nghĩ ra một cách, chỉ cần cô ta nói cho tên điên Triệu Dữ kia biết tin Kỷ Đại Ninh còn sống không phải được rồi sao!
Hơn ba năm qua anh gần như phát điên vì Kỷ Đại Ninh, nếu biết Kỷ Đại Ninh còn sống, lại còn dám thông đồng với người đàn ông khác, không biết Kỷ Đại Ninh sẽ có kết cục gì.
Khoảnh khắc ý tưởng nảy ra trong đầu, Kỷ Điềm cười một cách lạnh lùng, đúng vậy, chỉ cần nói tin này cho Triệu Dữ biết.
Tất cả những chuyện trước đây đều là do Thôi Nghiêu làm, không liên quan gì đến cô ta cả, hơn nữa bây giờ Triệu Dữ lại không giống như trước, cho dù anh không tin đi nữa, nhưng Kỷ Đại Ninh vẫn sống sờ sờ kia, anh cũng không thể đem cái chết của Kỷ Đại Ninh đổ lên đầu cô ta được.
Nhưng chuyện này không vội, Kỷ Điềm nghĩ kỹ lại, Kỷ Đại Ninh vốn là một người rất giỏi nói dối, nếu lúc đó cô ấy nhất quyết không chịu thừa nhận thì ắt hẳn cô ta mất nhiều hơn là lợi, cô ta phải chụp vài tấm ảnh Kỷ Đại Ninh gần gũi với Trần Cảnh, rồi đưa nó cho Triệu Dữ xem mới được.
Kỷ Điềm không còn trông mong vào chuyện Triệu Dữ sẽ hồi tâm chuyển ý quay lại thích cô ta nữa, cô ta chỉ mong sau khi lật ngược tình thế với Kỷ Đại Ninh, có thể tạo cơ hội cho cô ta đến với Trần Cảnh mà thôi.
Còn nữa, Kỷ Điềm muốn ra tay thêm một lần nữa.
Nói cho Triệu Dữ biết chuyện kia là một cách vô cùng mạo hiểm, đây chỉ có thể dùng làm kế sách cuối cùng thôi. Nếu Kỷ Đại Ninh không công khai tin tức còn sống, thì Kỷ Đại Ninh lặng lẽ xảy ra chuyện ở thành phố Phượng Minh, thì cũng không ai có thể nghi ngờ chuyện gì.
Đây mới chính là kế sách tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày nào cũng buồn ngủ rã rời.
Thời gian lật xe đếm ngược, thời gian anh Dữ lên sân khấu đếm ngược.
Tuy chỉ trong nửa phút, nhưng cũng đủ khiến cho đám học sinh ngồi dưới khán đài phải xôn xao.
“Nữ sinh đó đến từ trường trung học phổ thông số chín phải không? Trông cậu ấy xinh xắn như thế, sao trước đây không nghe ai nhắc đến cậu ấy vậy.”
“Tôi nghe nói người đó là học sinh mới vừa chuyển đến trường trung học số chín.”
“Sao suất diễn của cậu ấy ít như vậy chứ, tôi còn muốn đi xem thêm mà.”
“Tôi cũng muốn!”
Không ít người háo hức mong chờ, cứ tưởng Đại Ninh sẽ quay trở lại sân khấu một lần nữa, nhưng không ngờ, cô chỉ xuất hiện có vậy rồi thôi.
Một lúc lâu sau thì các tiết mục biểu diễn của trường trung học của Đại Ninh mới kết thúc, tiếp đến là màn trình diễn của nhóm đại học.
Kỷ Điềm còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc kinh hoàng vừa rồi, thì đã được thông báo tới lượt lên sân khấu biểu diễn. Sắc mặt cô ta thay đổi, suýt nhịn không được lao ra ngoài tìm người vừa rồi xem có phải Kỷ Đại Ninh hay không!
Nếu thực sự là Kỷ Đại Ninh, cũng đã ba năm trôi qua, sao vẻ ngoài của cô ấy lại không thay đổi chút nào, chính miệng thuộc hạ của Thân Đồ Phong đã nói với cô ta rằng cô cả Kỷ đã chết rồi cơ mà..
Nhưng nếu không phải, chẳng lẽ trên thế giới này lại có người có khuôn mặt giống hệt với Kỷ Đại Ninh như vậy sao.
“Kỷ Điềm, cậu không sao chứ?”
Trần Liên Tinh nghi ngờ nhìn sang, sao trông sắc mặt Kỷ Điềm còn khó coi hơn cả cô ta vậy.
Kỷ Điềm hít một hơi thật sâu nói: “Không sao.”
Đến giờ biểu diễn, các cô gái lần lượt bước lên sân khấu, một nhóm nữ sinh đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất bước ra, mặc trang phục tinh tế, để lộ bóng lưng tuyệt đẹp.
“Nhóm đại học trông thật khác biệt, khí chất cũng trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Cũng tạm thôi, tôi thì muốn biết rốt cuộc nữ sinh trong tiết mục vừa rồi là ai hơn.”
“Ha ha ha, thằng nhãi con này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ sinh nhà người ta còn chưa trưởng thành đâu, lại xinh đẹp như vậy, không biết sau này ai sẽ được lợi đây.”
Trên sân khấu tinh thần của Kỷ Điềm không được tập trung, Kỷ Đại Ninh xuất hiện quá đột ngột, khiến cô ta kinh hãi tột độ, suýt nữa thì múa sai nhịp.
Kỷ Điềm hít một hơi thật sâu, biết rằng hoảng sợ lúc này cũng không có ích gì, nên cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tập trung múa theo từng nhịp điệu của bài nhạc.
Cô ta cố gắng múa thật thướt tha uyển chuyển, buộc bản thân không được nghĩ về Kỷ Đại Ninh nữa, đúng là có hiệu quả, có rất nhiều ánh mắt của đám nam sinh dưới khán đài bị cô ta thu hút.
Kỷ Điềm vô thức nhìn về phía Trần Cảnh.
Nhưng mà lại thấy, ánh mắt Trần Tinh đang dừng lại ở một nơi khác, anh không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Trong lòng Kỷ Điềm chợt cảm thấy căng thẳng, nhìn theo ánh mắt của anh, thì thấy một cô gái trẻ đang bảy quẹo tám rẽ*, đi dưới ánh đèn lập lòe mờ ảo nơi khán đài hướng thẳng đến chỗ Trần Cảnh.
*Bảy quẹo tám rẽ: ở đây ý là muốn nói luồn lách đi qua các dãy ghế khác nhau.
Trần Cảnh để cô ngồi bên cạnh anh, mở nắp chai nước ra rồi đưa cho cô uống.
Từ đầu đến cuối, mắt anh vẫn luôn nhìn xuống, trong mắt chỉ có hình bóng cô gái bên cạnh.
Đột nhiên tầm mắt Đại Ninh thay đổi, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Điềm, rồi khẽ mỉm cười với cô ta.
Sắc mặt Kỷ Điểm trở nên cực kỳ khó coi, cô ta kìm nén sự kích động đang trỗi dậy trong lòng mình, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ giả trân, cố gắng hoàn thành nốt bài múa.
Đại Ninh không khỏi cảm phục cô ta, quan sát thấy trên mặt Kỷ Điềm vẫn nở nụ cười tươi rói như cũ, thậm chí còn không múa sai lấy một nhịp. Thảo nào đời trước Kỷ Điềm sống tốt được như thế, đúng thật rất hợp lý.
Rốt cuộc Kỷ Điềm đã phải trải qua những chuyện gì trong suốt ba năm nay? Sao càng ngày cô ta càng trở nên bình tĩnh như vậy.
“Anh ơi, em buồn ngủ quá, chúng ta đi về thôi.” Đại Ninh kéo tay áo Trần Tinh.
Vốn dĩ Trần Cảnh đến đây chỉ để xem cô biểu diễn, nên anh lập tức gật đầu, dẫn Đại Ninh đi ra khỏi chỗ tối. Họ lặng lẽ rời đi không một tiếng động, nên có rất ít người phát hiện ra, chỉ có một số ít nhận ra Đại Ninh là người thủ vai yêu tinh đẹp choáng ngợp trên sân khấu, không khỏi đưa mắt nhìn theo cô.
Trần Cảnh dừng lại vài giây, lùi lại phía sau cô một bước, để cắt đứt tầm mắt của bọn họ.
Đi ra bên ngoài, gió chiều hoàng hôn thổi qua, khiến người ta cảm thấy dễ chịu đến mức không nhịn nổi mà thở phào một tiếng. Ánh sáng bên trong mờ mịt, giờ ra ngoài này, Trần Cảnh mới có thể thấy rõ quần áo trên người Đại Ninh, váy của cô được làm từ vải lụa mỏng, không có ống tay, trên hai cánh tay trắng nõn của cô được buộc hai dải ruy băng.
Dưới làn váy dài thướt tha, đôi chân thon gọn cùng cặp đùi trắng nõn ẩn hiện thấp thoáng. Khi cô bước đi, ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên chói mắt vô cùng.
Trần Cảnh nhíu mày, thật hấp dẫn, cô mới bao nhiêu lớn mà đã ăn mặc hở hang lộ tay lộ chân như này rồi?
Bây giờ là mùa hè, Trần Cảnh không thể cởi quần áo đưa cho cô mặc được, chỉ đành mau chóng đưa cô về nhà càng nhanh càng tốt. Nhưng còn chưa đi đến cổng trường, thì đã có người gọi:
“Trần Đại Đại.”
Đại Ninh quay đầu lại, thì ra là Lệ Hỗ.
Trên tay Lệ Hỗ cầm theo một túi giấy, ánh mắt cậu ta quan sát Trần Cảnh một lượt, khẽ nhướng mày.
“Lại đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Anh, em có chút việc phải làm, anh ra kia đợi em lát nha.”
Vừa dứt lời, cô đã xoay người đi về phía Lệ Hỗ, không buồn để ý đến biểu cảm trên mặt Trần Cảnh như nào. Trần Cảnh ngước mắt, nhìn cô chạy về phía nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai kia
Những đám mây rực rỡ trên không trung nhuộm cam cả bầu trời, dưới ánh hoàng hôn, chàng trai trẻ tuổi kia đưa túi giấy cho Đại Ninh, trên miệng nở nụ cười, Đại Ninh cong mắt cười lại với nam sinh kia.
Hình như bọn họ cùng tuổi thì phải, trông cực kỳ chói mắt.
Hai tay Trần Cảnh đột nhiên siết chặt, ánh mắt dừng lại trên người Lệ Hỗ.
Nói một cách công bằng, mặc dù nhìn Lệ Hỗ có vẻ gì đó hơi xấu xa lưu manh, nhưng không thể phủ nhận trông cậu ta rất đẹp trai. Chỉ cần cậu ta nhếch môi cười thôi cũng khiến cho vô số nữ sinh phải hét lên chói tai rồi. Loại bad boy đẹp trai như vậy chính là gu của mấy nữ sinh bây giờ.
Bọn họ nói chuyện bao lâu, thì Trần Cảnh đứng chờ ở đó bấy lâu. Ánh mắt anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, Đại Ninh vẫn còn chưa quay lại, không biết Lệ Hỗ nói cái gì, mà nghe xong hai mắt cô sáng bừng lên.
Lệ Hỗ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ rồi đút cho Đại Ninh ăn.
“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nha.”
Trong miệng Đại Ninh ngậm một viên kẹo bơ có hương vani thoang thoảng, lúc này mới chịu cầm túi giấy lên đi về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh quay người lại, hai mắt cụp xuống, không nói lời nào đi về phía trước.
“Anh ơi, anh cầm túi giấy giúp em nha.”
Trần Cảnh nhịn xuống lửa giận trong lòng, cầm lấy túi giấy trong tay cô.
“Cậu ta là ai?”
“Anh nói Lệ Hỗ sao? Bạn học lớp bên cạnh.”
Đại Ninh chậm rãi nói:
“Em thay quần áo quên mất không mang đi, nên cậu ấy đến mang quần áo tới cho em.”
Tên Lệ Hỗ kia cũng thay quần áo cùng cô? Anh đột nhiên nhớ đến đến mấy đồ ăn vặt mà Đại Ninh đã ăn vào sáng sớm cách đây không lâu.
Sắc mặt Trần Cảnh đen đến đáng sợ, thấy Đại Ninh vẫn còn cười khanh khách, bộ dạng lười nhác, anh đột nhiên giơ tay ra bóp má cô: “Nhả ra.”
Đôi mắt đen nhánh của Đại Ninh nhìn anh một cách khó hiểu:
“Cái gì?”
“Kẹo đường, nhổ ra.”
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào của cô bị tay anh bóp lấy, có lẽ do cảm thấy sắc mặt anh thật sự rất đáng sợ, nên khi Trần Cảnh xòe tay ra, đôi mắt ngập nước của Đại Ninh khẽ chớp một cái, rồi ngoan ngoãn nhổ viên kẹo đường vào lòng bàn tay anh.
Trần Cảnh ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, Đại Ninh ấm ức nhìn anh.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi Trần Cảnh chưa tức giận với cô như vậy, đây là lần đầu tiên vẻ mặt anh trở nên khó coi, bắt cô phải nhổ kẹo đường ra như vậy.
Cô cả như cô có bao giờ phải chịu ấm ức như vậy? Tâm trạng Trần Cảnh còn chưa ổn định, nhưng Đại Ninh lại bắt đầu tức giận.
Đại Ninh xoay người bỏ đi, cơ bản không hề có ý định đuổi theo anh.
“Đại Đại!”
Đại Ninh không thèm quay đầu lại, cô đá một viên sỏi bên đường, miệng nhỏ mím chặt lại, trên mặt đầy vẻ không vui, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Một lúc sau, Trần Cảnh đuổi kịp đến nơi.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói:
“Anh cút đi, em không muốn một người anh trai như anh.”
Câu nói này khiến khuôn mặt Trần Cảnh trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Anh im lặng nhìn cô, trước đây vốn chỉ cảm thấy cô không hề giống Trần Liên Tinh. Bây giờ mới nhận ra, đâu chỉ khác nhau thôi, khi Trần Liên Tinh tức giận nhất, cũng không khiến anh cảm thấy đau lòng bằng một câu nói thản nhiên của cô lúc cáu kỉnh.
Hầu kết của Trần Cảnh giật giật, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong mắt anh.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, lâu đến mức Thanh Đoàn nghĩ anh ta sắp phát điên, thì chợt thấy Trần Cảnh nhắm mắt lại.
“Xin lỗi.” Anh nói.
“Anh có em gái là Trần Liên Tinh rồi, lập tức đối xử không tốt với em.” Đại Ninh nhìn anh bằng ánh mắt hết sức tội nghiệp nói tiếp: “Anh còn hung dữ với em nữa!”
“Anh không có.” Trần Cảnh khó lòng chối cãi, cũng không có thứ gì ở đây để viết đưa cô xem, thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, anh nói: “Không phải anh, cố, cố ý đâu, em cho, cho anh xin lỗi nha.”
Đại Ninh nào có nghe, cô giơ tay định đẩy Trần Cảnh ra, không ngờ lại chạm vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông kia, Trần Cảnh đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.
Đại Ninh đá một cái vào khuỷu chân anh, ấm ức không chịu được, đành dứt khoát ngồi xổm xuống tại chỗ, ôm lấy bản thân.
Trần Cảnh giơ tay sờ lên tóc cô, thì bị cô đưa tay hất ra.
Trông cô tức giận hệt như một con mèo xù lông.
Cô dữ tợn như một con mèo con với bộ lông chiên xù.
Trần Cảnh mím môi, đi đến cửa hàng đối diện, một lúc sau, thấy anh cầm một hộp kem nhỏ quay trở lại.
Anh cúi người quỳ một gối xuống.
“Đại Đại, bồi thường cho em.”
Đại Ninh liếc mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng nói: “Sao có thể giống nhau được?”
Thoáng cái trái tim Trần Cảnh không khỏi trầm xuống, ở trong mắt cô, thứ anh cho không thể so được với đồ của nam sinh kia.
Anh siết chặt hộp kem trong tay,
Trần Cảnh trong lòng nhất thời không khỏi chìm xuống, trong mắt cô không thể so với những gì thiếu niên ban tặng.
Tay anh siết chặt hộp kem, có cảm giác gì đó khó thở.
Hai người không ai nói lời nào, chiêu vừa rồi của Đại Ninh không có hiệu quả gì, cô ngồi xổm lâu như vậy, chân cũng tê hết cả rồi.
Bây giờ đã đến mùa hè, cho dù hoàng hôn có buông xuống, vẫn khiến con người ta cảm thấy nóng nực đến khó chịu.
Đại Ninh sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu ủy khuất, cô cảm thấy không thoải mái, nên định đứng dậy, ai ngờ lại bị choáng váng, nghiêng người ngã vào trong lòng Trần Cảnh.
Trần Cảnh đờ người trong giây lát, rồi lập tức đỡ lấy cô.
Thanh Đoàn suýt nữa thì bật cười thành tiếng, Kỷ Đại Ninh ha ha ha!
Đại Ninh cảm thấy hơi bực mình, đương nhiên cô không bao giờ tìm vấn đề trên người mình cả, nên đành tức giận cắn một phát lên cổ Trần Cảnh.
Răng nanh nhỏ của cô sắc bén, cơ bắp Trần Cảnh căng cứng, anh mím môi thật chặt, vẫn ôm lấy cô như ban đầu. Đại Ninh cắn rất mạnh, Trần Cảnh nhìn xuống mặt đất, cả người thả lỏng, đứng yên mặc cho cô cắn.
Một lúc sau, cô cảm thấy thật xấu hổ, buồn bã ôm chặt lấy cổ Trần Cảnh.
Trần Cảnh bế cô lên.
Anh đi dọc dưới bóng cây, hội trường âm nhạc gần đó vẫn nhảy múa ca hát như cũ, anh biết cô đã nguôi giận, nên gọi xe đưa cô về nhà.
Sau khi lên xe, Đại Ninh nhìn thấy hộp kem mới mua còn chưa bị Trần Cảnh vứt đi, cô mở nắp thử nếm thử một miếng, mùi vị không tồi.
Hội trường âm nhạc cách nhà một đoạn, đến khi xuống xe tới nơi, Đại Ninh đã dựa vào cửa xe ngủ thiếp rồi.
Trần Cảnh bế cô xuống xa.
Trên người cô vẫn mặc trang phục biểu diễn trên sân khấu, ôm cô vào lòng, cảm giác được thân thể trắng mịn mảnh mai, hơn nữa lại rất mềm mại của cô. Trần Liên Tinh còn chưa về nhà, hiện giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Trần Cảnh phải tìm chìa khóa nên đành để cô xuống, lúc này Đại Ninh mới tỉnh lại.
“Anh hai, chúng ta về đến nhà rồi sao?”
Hai mắt cô mơ màng, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
“Ừm.”
Cả hai đều không nhắc đến chuyện xảy ra vừa nãy, trông Đại Ninh có vẻ không hề để tâm đến, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại thấy nặng trĩu, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta được nếm trải cảm giác như vậy.
Ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết, cảm giác khó chịu này từ đâu.
Bên trong hội trường âm nhạc.
Kỷ Điềm nắm lấy cánh tay của Trần Liên Tinh hỏi: “Nữ sinh bên cạnh anh trai cậu là ai vậy?”
Trần Liên Tinh không ngờ Kỷ Điềm lại nhìn thấy được.
“Cô ta ấy hả, là một con bé mồ côi, không biết từ đâu chạy đến, bảo rằng mình bị mất trí nhớ. Cô ta còn dám giở trò đồi bại với anh trai tôi, ăn của nhà chúng tôi, dùng của nhà chúng tôi, chỉ cần nhìn thấy cô ta thôi tôi đã thấy phiền lắm rồi.” Cô ta nói một cách đầy tức giận, hy vọng sẽ nhận được sự thông cảm của Kỷ Điềm.
“Cô ấy tên là gì?”
“Trần đại đại.”
Kỷ Điềm nghiến răng, trong lòng cười lạnh. Kỷ Đại Ninh, Trần Đại Đại, thì ra cô ta thực sự không chết!
Kỷ Điềm không bao giờ tin chuyện Đại Ninh thực sự bị mất trí nhớ, một người bị mất trí nhớ, sao có thể nói ra một cái tên trùng hợp đến vậy? Kỷ Điềm không phải kẻ ngốc, nếu như nói Kỷ Đại Ninh tình cờ xuất hiện bên người Triệu Dữ ba năm trước đây chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thì việc xuất hiện ở bên người Ngôn Cảnh tuyệt đối không phải!
Trong lòng Kỷ Điềm rét run, chẳng lẽ Kỷ Đại Ninh lại có “Bàn tay vàng” mà cô ta không biết được? Hay cũng xuyên sách giống như cô ta?
Cô ta và Kỷ Đại Ninh đã sớm chết từ lâu mới phải, không thấy được rõ con át chủ bài của Đại Ninh, thì trong lòng Kỷ Điềm không khỏi dấy lên cảm giác hoảng loạn xen lẫn ghen tị.
Cảnh tượng vừa nãy, rõ ràng Trần Cảnh và Đại Ninh quá đỗi thân thiết, thân thiết đến không thể thân hơn. Hết lần này đến lần khác làm gián đoạn kế hoạch của Kỷ Điềm, khiến cho cô ta bực mình đến mức muốn giết người. Chẳng lẽ bây giờ cô ta lại phải ra tay với cả Trần Cảnh hay sao?
Trong phút chốc, Kỷ Điềm đột nhiên nghĩ ra một cách, chỉ cần cô ta nói cho tên điên Triệu Dữ kia biết tin Kỷ Đại Ninh còn sống không phải được rồi sao!
Hơn ba năm qua anh gần như phát điên vì Kỷ Đại Ninh, nếu biết Kỷ Đại Ninh còn sống, lại còn dám thông đồng với người đàn ông khác, không biết Kỷ Đại Ninh sẽ có kết cục gì.
Khoảnh khắc ý tưởng nảy ra trong đầu, Kỷ Điềm cười một cách lạnh lùng, đúng vậy, chỉ cần nói tin này cho Triệu Dữ biết.
Tất cả những chuyện trước đây đều là do Thôi Nghiêu làm, không liên quan gì đến cô ta cả, hơn nữa bây giờ Triệu Dữ lại không giống như trước, cho dù anh không tin đi nữa, nhưng Kỷ Đại Ninh vẫn sống sờ sờ kia, anh cũng không thể đem cái chết của Kỷ Đại Ninh đổ lên đầu cô ta được.
Nhưng chuyện này không vội, Kỷ Điềm nghĩ kỹ lại, Kỷ Đại Ninh vốn là một người rất giỏi nói dối, nếu lúc đó cô ấy nhất quyết không chịu thừa nhận thì ắt hẳn cô ta mất nhiều hơn là lợi, cô ta phải chụp vài tấm ảnh Kỷ Đại Ninh gần gũi với Trần Cảnh, rồi đưa nó cho Triệu Dữ xem mới được.
Kỷ Điềm không còn trông mong vào chuyện Triệu Dữ sẽ hồi tâm chuyển ý quay lại thích cô ta nữa, cô ta chỉ mong sau khi lật ngược tình thế với Kỷ Đại Ninh, có thể tạo cơ hội cho cô ta đến với Trần Cảnh mà thôi.
Còn nữa, Kỷ Điềm muốn ra tay thêm một lần nữa.
Nói cho Triệu Dữ biết chuyện kia là một cách vô cùng mạo hiểm, đây chỉ có thể dùng làm kế sách cuối cùng thôi. Nếu Kỷ Đại Ninh không công khai tin tức còn sống, thì Kỷ Đại Ninh lặng lẽ xảy ra chuyện ở thành phố Phượng Minh, thì cũng không ai có thể nghi ngờ chuyện gì.
Đây mới chính là kế sách tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày nào cũng buồn ngủ rã rời.
Thời gian lật xe đếm ngược, thời gian anh Dữ lên sân khấu đếm ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.