Chương 6: ĐÊM VẠN AN TỰ
Sề Má
26/06/2017
"Cô nương, phía trước có một trấn nhỏ. Người có muốn dừng lại nghỉ ngơi?"
Lạc Nghiêm Tuyết lặng yên ngồi trong xe ngựa, nghe thấy xa phu lên tiếng, lúc này mới khẽ vén rèm lên, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Sắc trời không còn sớm, hiện tại đã là giờ Tuất sơ, theo lẽ thường đích xác nên ngừng lại.
"Ta nghe nói phía trước có một ngôi đại tự, tên gọi Vạn An?"
"Phải a." Xa phu khẽ gật đầu. Hắn là người Kim Lăng thành, trong nhà có thê nhi bị bệnh được Lạc Nghiêm Tuyết chữa khỏi, vì vậy đối với nàng cảm kích rất sâu, tình nguyện đưa nàng về kinh. Dù sao hắn biết một ít quyền cước, trên đường đi vạn nhất có chuyện gì, còn có thể đem ra sử dụng. "Nhưng là, còn cách nơi này hơn hai mươi dặm đường."
"Ta muốn đến đó dâng hương, rồi xin nghỉ lại, có thể chứ?"
"Cô nương, cái này... được thì có thể, chỉ là... có lẽ sang giờ Hợi mới tới nơi. Muộn như vậy, có hay không quấy rầy Phật Tổ?"
"Nếu Phật Tổ trách phạt, mình ta đến gánh là được."
Xa phu cũng không nói gì thêm. Trong lòng hắn, Lạc cô nương là thiên nữ trên trời, nàng làm gì đều có đạo lý của nàng. Phàm phu tục tử như hắn, chỉ cần làm theo là được.
....
Vạn An tự!
Lạc Nghiêm Tuyết nhắm hờ hai mắt, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng hai bàn tay giấu vào trong áo đã nắm lại thật chặt. Ngón tay đâm vào thịt, máu dần rỉ ra, nhưng nàng vẫn không chút nào để ý. Trong mắt, trong lòng, lúc này chỉ còn tồn lại một bóng dáng.
Sở - Thế - Đình!
Hắn, đêm nay sẽ tới chứ?
...
"Lạc cô nương, mời!"
"Đêm đã khuya, lại tới quấy rầy quý tự, là Nghiêm Tuyết lỗi!"
"Lạc cô nương quá lời! Thành tâm bái Phật, nơi nào quy định giờ giấc, lại nói cái gì lỗi hay không? Có điều, bản tự đêm nay không ít người tới, khách phòng bên kia đã vừa hết, phiền toái cô nương nghỉ tạm tại nơi này."
Dẫn đường cho Lạc Nghiêm Tuyết là một vị sư phụ trẻ tuổi. Bởi Vạn An tự chỉ có hơn mười gian khách phòng, lại đều đã có người ngụ, hơn nữa đều là nam tử, không thể nào miễn cưỡng ghép chung. Vì vậy, chỉ có thể dẫn nàng tới ngoại đường, ở tạm cùng vài vị sư cô.
Lạc Nghiêm Tuyết cúi đầu nói cám ơn.
Chỗ này là một gian phòng nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường tre, một chiếc tủ nhỏ, cùng một bộ bàn ghế đã cũ. Đơn sơ nhưng sạch sẽ.
Lạc Nghiêm Tuyết muốn ở một mình, vì vậy Xuân Mai phải ngủ bên ngoài. Nàng đóng cửa lại, ngồi vào bàn. Trên bàn có một ấm trà, bên ngoài còn nóng, hẳn là vì nàng chuẩn bị.
Lạc Nghiêm Tuyết run rẩy rót một chén trà, cũng không quản còn nóng đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch. Rồi như không đủ, lại tiếp tục rót thêm. Cứ như vậy qua năm chén trà, rốt cuộc mới bình tâm chút ít.
Mười mấy gian khách phòng bên kia, hắn nơi nào?
Kiếp trước, Sở Thế Đình bởi vì Lạc Thanh Dao bị thương, một mình rời khỏi trận doanh, rồi gặp phải tập kích. Hắn một mình chém giết, khi chạy tới Vạn An tự, đã là một thân đầy huyết. May nhờ có trụ trì cứu giúp, mới kéo được mạng nhỏ trở về. Nhưng căn cốt đã bị thương rất nặng, khiến tu vi sau này của hắn giảm mạnh, cuối cùng một lần giang hồ luận kiếm, đã thua về tay Ngọc công tử.
Kiếp này, nàng không muốn như thế.
Hắn vốn là nhân trung long phượng, không nên vì một người nữ tử không xứng đáng mà tổn hại thân thể, tổn hại tương lai.
Kiếp này của hắn, để cho nàng đến quyết định đi!
...
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong Vạn An tự càng không một tiếng động.
Lạc Nghiêm Tuyết thật cẩn thận bước ra ngoài, đi qua ngoại đường, tiến về phía khách phòng.
Nàng tuy rằng không biết Sở Thế Đình hiện tại đang ở gian nào, nhưng người học y khứu giác cực nhạy. Lạc Nghiêm Tuyết tự tin, chỉ cần đến gần, nàng sẽ lập tức phát hiện ra.
Mười một gian phòng đi qua, không có hiện tượng lạ. Chỉ có gian khách phòng thứ mười hai, cũng là gian khách phòng cuối cùng, có một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền ra.
Chính là đây!
...
Lạc Nghiêm Tuyết khẽ đẩy, cửa phòng đã dễ dàng bật ra. Người trên giường có lẽ không phát giác ra điều gì, vẫn lặng yên nằm ở đó.
Lạc Nghiêm Tuyết hoảng lên.
Sở Thế Đình tâm cảnh giác cực nặng. Cho dù là bị thương, cũng không nên hoàn toàn không có phản ứng như vậy. Chẳng lẽ, vết thương thực nặng lắm, còn hơn những gì nàng tưởng tượng?
Lạc Nghiêm Tuyết sống hai đời, đến lúc chết du hồn còn vất vưởng không ít năm, tự nhiên không còn như tiểu cô nương e ngại chuyện nam nữ. Hơn nữa, nằm ở kia còn là người trong lòng của nàng, nơi nào còn cố kỵ cái gì? Bởi vậy, nàng lập tức tiến lại gần, vén lên tấm chăn.
Nam nhân đang nằm, quả nhiên bị thương không nhẹ.
Nhưng là...
Sao có thể?
Sao có thể là hắn???
Nằm ở trên giường, căn bản không phải Sở Thế Đình, là một nam nhân khác.
Mà người nam nhân này, cũng không xa lạ với Lạc Nghiêm Tuyết. Chính là phu quân kiếp trước của nàng.
Nam Cung Thương.
Lạc Nghiêm Tuyết lặng yên ngồi trong xe ngựa, nghe thấy xa phu lên tiếng, lúc này mới khẽ vén rèm lên, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Sắc trời không còn sớm, hiện tại đã là giờ Tuất sơ, theo lẽ thường đích xác nên ngừng lại.
"Ta nghe nói phía trước có một ngôi đại tự, tên gọi Vạn An?"
"Phải a." Xa phu khẽ gật đầu. Hắn là người Kim Lăng thành, trong nhà có thê nhi bị bệnh được Lạc Nghiêm Tuyết chữa khỏi, vì vậy đối với nàng cảm kích rất sâu, tình nguyện đưa nàng về kinh. Dù sao hắn biết một ít quyền cước, trên đường đi vạn nhất có chuyện gì, còn có thể đem ra sử dụng. "Nhưng là, còn cách nơi này hơn hai mươi dặm đường."
"Ta muốn đến đó dâng hương, rồi xin nghỉ lại, có thể chứ?"
"Cô nương, cái này... được thì có thể, chỉ là... có lẽ sang giờ Hợi mới tới nơi. Muộn như vậy, có hay không quấy rầy Phật Tổ?"
"Nếu Phật Tổ trách phạt, mình ta đến gánh là được."
Xa phu cũng không nói gì thêm. Trong lòng hắn, Lạc cô nương là thiên nữ trên trời, nàng làm gì đều có đạo lý của nàng. Phàm phu tục tử như hắn, chỉ cần làm theo là được.
....
Vạn An tự!
Lạc Nghiêm Tuyết nhắm hờ hai mắt, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng hai bàn tay giấu vào trong áo đã nắm lại thật chặt. Ngón tay đâm vào thịt, máu dần rỉ ra, nhưng nàng vẫn không chút nào để ý. Trong mắt, trong lòng, lúc này chỉ còn tồn lại một bóng dáng.
Sở - Thế - Đình!
Hắn, đêm nay sẽ tới chứ?
...
"Lạc cô nương, mời!"
"Đêm đã khuya, lại tới quấy rầy quý tự, là Nghiêm Tuyết lỗi!"
"Lạc cô nương quá lời! Thành tâm bái Phật, nơi nào quy định giờ giấc, lại nói cái gì lỗi hay không? Có điều, bản tự đêm nay không ít người tới, khách phòng bên kia đã vừa hết, phiền toái cô nương nghỉ tạm tại nơi này."
Dẫn đường cho Lạc Nghiêm Tuyết là một vị sư phụ trẻ tuổi. Bởi Vạn An tự chỉ có hơn mười gian khách phòng, lại đều đã có người ngụ, hơn nữa đều là nam tử, không thể nào miễn cưỡng ghép chung. Vì vậy, chỉ có thể dẫn nàng tới ngoại đường, ở tạm cùng vài vị sư cô.
Lạc Nghiêm Tuyết cúi đầu nói cám ơn.
Chỗ này là một gian phòng nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường tre, một chiếc tủ nhỏ, cùng một bộ bàn ghế đã cũ. Đơn sơ nhưng sạch sẽ.
Lạc Nghiêm Tuyết muốn ở một mình, vì vậy Xuân Mai phải ngủ bên ngoài. Nàng đóng cửa lại, ngồi vào bàn. Trên bàn có một ấm trà, bên ngoài còn nóng, hẳn là vì nàng chuẩn bị.
Lạc Nghiêm Tuyết run rẩy rót một chén trà, cũng không quản còn nóng đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch. Rồi như không đủ, lại tiếp tục rót thêm. Cứ như vậy qua năm chén trà, rốt cuộc mới bình tâm chút ít.
Mười mấy gian khách phòng bên kia, hắn nơi nào?
Kiếp trước, Sở Thế Đình bởi vì Lạc Thanh Dao bị thương, một mình rời khỏi trận doanh, rồi gặp phải tập kích. Hắn một mình chém giết, khi chạy tới Vạn An tự, đã là một thân đầy huyết. May nhờ có trụ trì cứu giúp, mới kéo được mạng nhỏ trở về. Nhưng căn cốt đã bị thương rất nặng, khiến tu vi sau này của hắn giảm mạnh, cuối cùng một lần giang hồ luận kiếm, đã thua về tay Ngọc công tử.
Kiếp này, nàng không muốn như thế.
Hắn vốn là nhân trung long phượng, không nên vì một người nữ tử không xứng đáng mà tổn hại thân thể, tổn hại tương lai.
Kiếp này của hắn, để cho nàng đến quyết định đi!
...
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong Vạn An tự càng không một tiếng động.
Lạc Nghiêm Tuyết thật cẩn thận bước ra ngoài, đi qua ngoại đường, tiến về phía khách phòng.
Nàng tuy rằng không biết Sở Thế Đình hiện tại đang ở gian nào, nhưng người học y khứu giác cực nhạy. Lạc Nghiêm Tuyết tự tin, chỉ cần đến gần, nàng sẽ lập tức phát hiện ra.
Mười một gian phòng đi qua, không có hiện tượng lạ. Chỉ có gian khách phòng thứ mười hai, cũng là gian khách phòng cuối cùng, có một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền ra.
Chính là đây!
...
Lạc Nghiêm Tuyết khẽ đẩy, cửa phòng đã dễ dàng bật ra. Người trên giường có lẽ không phát giác ra điều gì, vẫn lặng yên nằm ở đó.
Lạc Nghiêm Tuyết hoảng lên.
Sở Thế Đình tâm cảnh giác cực nặng. Cho dù là bị thương, cũng không nên hoàn toàn không có phản ứng như vậy. Chẳng lẽ, vết thương thực nặng lắm, còn hơn những gì nàng tưởng tượng?
Lạc Nghiêm Tuyết sống hai đời, đến lúc chết du hồn còn vất vưởng không ít năm, tự nhiên không còn như tiểu cô nương e ngại chuyện nam nữ. Hơn nữa, nằm ở kia còn là người trong lòng của nàng, nơi nào còn cố kỵ cái gì? Bởi vậy, nàng lập tức tiến lại gần, vén lên tấm chăn.
Nam nhân đang nằm, quả nhiên bị thương không nhẹ.
Nhưng là...
Sao có thể?
Sao có thể là hắn???
Nằm ở trên giường, căn bản không phải Sở Thế Đình, là một nam nhân khác.
Mà người nam nhân này, cũng không xa lạ với Lạc Nghiêm Tuyết. Chính là phu quân kiếp trước của nàng.
Nam Cung Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.