Chương 12: LẠC PHỦ TÌNH HUỐNG
Sề Má
11/09/2017
Khi Lạc Thanh Dao rời phủ triệu doãn, về đến Lạc phủ, đã là chuyện của một canh giờ sau.
Đại môn đã mở, phía trước còn có một chiếc xe ngựa tinh xảo, đoán chừng là của vị quý nhân nào đó. Chỉ là đã giờ Dậu, không xảy ra đại sự sẽ không ai đăng môn bái phỏng, như vậy, hẳn là Lạc Nghiêm Tuyết đi?
Nghĩ đến nữ chủ không gì cản nổi trong truyền thuyết, Lạc Thanh Dao thoáng run rẩy. Nàng lệnh cho xa phu tiến vào từ cửa hông, rồi một đường chạy thẳng về Đinh Hương viện.
“Cô nương?”
Bích Nhi gương mặt xanh mét, đi đi lại lại tại tiểu hoa viên phía trong Đinh Hương viện, trong lòng gấp đã muốn chết. Tam cô nương xuất phủ bốn năm canh giờ, còn chưa có trở lại, đại tiểu thư bên kia đã kèn trống trở về. Lão thái thái cho người đi qua truyền lời, tuy rằng vẫn còn khách khí, nhưng ẩn ẩn đã có tức giận. Nếu tam cô nương không sớm xuất hiện, e là không ổn.
Bởi vậy, khi Bích Nhi nhìn đến Lạc Thanh Dao bóng dáng, lập tức mừng đến muốn khóc, vội vàng chạy lại.
“Lão Thiên phù hộ, cô nương cuối cùng đã về.”
“Đại tỷ trở lại sao?” – Lạc Thanh Dao vội hỏi.
“Đại cô nương hồi phủ cũng đã được non nửa canh giờ. Lão thái thái cho người qua hỏi, biết được cô nương chưa quay lại, còn không biết có nổi giận hay không đây…” – Bích Nhi cắn cắn môi lo lắng.
“Ừm, ta đã biết. Bích Nhi, ngươi theo ta tới chính viện.” – Lạc Thanh Dao nghe vậy lập tức phân phó. “Hải Đường, ngươi đi an bài mấy nữ nhân kia, cho họ một chỗ nghỉ tạm.”
“Nô tỳ đã biết.”
Khi Lạc Thanh Dao đến được chính viện, trong phòng đã một mảnh oanh oanh yến yến.
Lão Hầu gia còn tại quân doanh, vài vị thiếu gia quanh năm trong thư viện, Hầu phủ lúc này phần đông là hậu trạch nữ nhân. Đại tiểu thư lúc nhỏ thể yếu phải dưỡng tại thôn trang, lần này trở về, nhưng lại oanh oanh liệt liệt, trở thành hồng nhân trong mắt Hoàng đế. Không cho nàng mặt mũi, tự nhiên là không cấp Thiên gia mặt mũi. Bởi vậy, dù muốn hay không, cơ hồ tất cả Hầu phủ nữ quyến đều có mặt tại Chính viện.
Lại nói, Hầu phủ tình huống có chút loạn.
Lão Hầu gia khi còn thiếu niên, từng thú một vị thanh mai trúc mã biểu muội vì thê. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, hậu viện lúc ấy cũng không có nữ nhân khác. Sau đó, hắn lại bị trưởng công chúa coi trọng, tự mình tiến cung cầu xin một đạo thánh chỉ. Trưởng công chúa thâm thụ tiên hoàng sủng ái, dĩ nhiên không thể làm thiếp, cũng không nguyện cùng nữ nhân khác ngang hàng. Bởi vậy, vị biểu muội kia nguyên bản từ thê chỉ có thể ủy khuất biến thành quý thiếp.
Hoàng mệnh khó cưỡng, lão Hầu gia khi ấy chỉ có thể tiếp nhận, lại cũng không thể tùy ý phát tác công chúa cái gì, đành phải kìm nén trong lòng. Nhưng từ đó đối biểu muội càng thêm áy náy yêu thương, với công chúa lại là xa cách cùng lạnh nhạt.
Trưởng công chúa trong lòng buồn bực, một năm sau sinh hạ nhi tử Lạc Trì thì sức khỏe biến kém, ba năm sau đó qua đời. Tiên hoàng lúc này đã băng hà, tân hoàng lên ngôi, là lúc cần lung lạc triều thần. Lão Hầu gia khi ấy vừa vặn quét phỉ lập công, bèn tiến cung cầu xin cho biểu muội từ thiếp phù chính.
Vị biểu muội kia họ Du tên Thanh Liên, cũng là cái số khổ, phù chính không được bao lâu cũng bệnh chết. Lão Hầu gia cực độ bi thương, một lòng đều đặt vào binh nghiệp, cho đến bảy năm sau, cũng là mười chín năm về trước mới lập kế thất.
Lại nói, vị tân phu nhân này tương đối có thân phận, là đương kim hoàng hậu đường tỷ, cùng hoàng hậu có giao tình thậm sâu. Mười chín năm trước, nàng hai mươi mốt tuổi, vừa mới hòa ly, cố tình nhìn trúng lão Hầu gia khi ấy đã ba mươi bảy, một mực cầu xin hoàng hậu thành toàn. Thánh chỉ lần nữa đưa xuống, lão Hầu gia lại thêm một lần được ban hôn.
Bởi vậy, tình huống hiện tại ở Hầu phủ là như thế này : ngũ phòng không phân gia, cực kỳ phức tạp.
Đại phòng đại gia Lạc Úy Viễn, Du thị sở sinh. Du thị vào cửa trước, nguyên bản từ thê biến thiếp, rồi lại từ thiếp phù chính, thân phận tuy có chút xấu hổ, nhưng đến cùng vẫn coi như là thê. Bởi vậy, Lạc Úy Viễn tốt xấu vẫn là đích trưởng tử, đã định sẽ tập tước.
Nhị phòng nhị gia Lạc Trì, cố trưởng công chúa sở sinh. Tuy là đích thứ tử, nhưng tử bằng mẫu quý, thân phận tự nhiên xa xa cao hơn. Hầu phủ hiện tại do lão thái thái chưởng gia, nhưng là nhị phòng quản bếp.
Tam phòng tam gia Lạc Nho, Từ di nương sở sinh.
Tứ phòng tứ gia Lạc Triển, Hứa di nương sở sinh.
Ngũ phòng ngũ gia Lạc Hoài Sơn, lão thái thái hiện tại sở sinh, cũng là người duy nhất chưa lập gia thất.
"Lão phu nhân, tam cô nương tới."
Hầu phủ lão thái thái Lâm Uyển, mới chính tứ tuần, nhưng do bảo dưỡng tốt cực kỳ, nhìn qua chỉ ngoài ba mươi, lúc này nghe hạ nhân bẩm báo, trên mặt lộ ra tươi cười hài lòng. Vốn nàng là kế thất, chỉ có thể xưng thái thái, nhưng vì có hoàng hậu tại đó, bọn hạ nhân ngay từ đầu đều không để ý tới quy củ này, nhất nhất đều hô to hai tiếng phu nhân.
"Ân. Làm cho nàng tiến vào."
Đại môn đã mở, phía trước còn có một chiếc xe ngựa tinh xảo, đoán chừng là của vị quý nhân nào đó. Chỉ là đã giờ Dậu, không xảy ra đại sự sẽ không ai đăng môn bái phỏng, như vậy, hẳn là Lạc Nghiêm Tuyết đi?
Nghĩ đến nữ chủ không gì cản nổi trong truyền thuyết, Lạc Thanh Dao thoáng run rẩy. Nàng lệnh cho xa phu tiến vào từ cửa hông, rồi một đường chạy thẳng về Đinh Hương viện.
“Cô nương?”
Bích Nhi gương mặt xanh mét, đi đi lại lại tại tiểu hoa viên phía trong Đinh Hương viện, trong lòng gấp đã muốn chết. Tam cô nương xuất phủ bốn năm canh giờ, còn chưa có trở lại, đại tiểu thư bên kia đã kèn trống trở về. Lão thái thái cho người đi qua truyền lời, tuy rằng vẫn còn khách khí, nhưng ẩn ẩn đã có tức giận. Nếu tam cô nương không sớm xuất hiện, e là không ổn.
Bởi vậy, khi Bích Nhi nhìn đến Lạc Thanh Dao bóng dáng, lập tức mừng đến muốn khóc, vội vàng chạy lại.
“Lão Thiên phù hộ, cô nương cuối cùng đã về.”
“Đại tỷ trở lại sao?” – Lạc Thanh Dao vội hỏi.
“Đại cô nương hồi phủ cũng đã được non nửa canh giờ. Lão thái thái cho người qua hỏi, biết được cô nương chưa quay lại, còn không biết có nổi giận hay không đây…” – Bích Nhi cắn cắn môi lo lắng.
“Ừm, ta đã biết. Bích Nhi, ngươi theo ta tới chính viện.” – Lạc Thanh Dao nghe vậy lập tức phân phó. “Hải Đường, ngươi đi an bài mấy nữ nhân kia, cho họ một chỗ nghỉ tạm.”
“Nô tỳ đã biết.”
Khi Lạc Thanh Dao đến được chính viện, trong phòng đã một mảnh oanh oanh yến yến.
Lão Hầu gia còn tại quân doanh, vài vị thiếu gia quanh năm trong thư viện, Hầu phủ lúc này phần đông là hậu trạch nữ nhân. Đại tiểu thư lúc nhỏ thể yếu phải dưỡng tại thôn trang, lần này trở về, nhưng lại oanh oanh liệt liệt, trở thành hồng nhân trong mắt Hoàng đế. Không cho nàng mặt mũi, tự nhiên là không cấp Thiên gia mặt mũi. Bởi vậy, dù muốn hay không, cơ hồ tất cả Hầu phủ nữ quyến đều có mặt tại Chính viện.
Lại nói, Hầu phủ tình huống có chút loạn.
Lão Hầu gia khi còn thiếu niên, từng thú một vị thanh mai trúc mã biểu muội vì thê. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, hậu viện lúc ấy cũng không có nữ nhân khác. Sau đó, hắn lại bị trưởng công chúa coi trọng, tự mình tiến cung cầu xin một đạo thánh chỉ. Trưởng công chúa thâm thụ tiên hoàng sủng ái, dĩ nhiên không thể làm thiếp, cũng không nguyện cùng nữ nhân khác ngang hàng. Bởi vậy, vị biểu muội kia nguyên bản từ thê chỉ có thể ủy khuất biến thành quý thiếp.
Hoàng mệnh khó cưỡng, lão Hầu gia khi ấy chỉ có thể tiếp nhận, lại cũng không thể tùy ý phát tác công chúa cái gì, đành phải kìm nén trong lòng. Nhưng từ đó đối biểu muội càng thêm áy náy yêu thương, với công chúa lại là xa cách cùng lạnh nhạt.
Trưởng công chúa trong lòng buồn bực, một năm sau sinh hạ nhi tử Lạc Trì thì sức khỏe biến kém, ba năm sau đó qua đời. Tiên hoàng lúc này đã băng hà, tân hoàng lên ngôi, là lúc cần lung lạc triều thần. Lão Hầu gia khi ấy vừa vặn quét phỉ lập công, bèn tiến cung cầu xin cho biểu muội từ thiếp phù chính.
Vị biểu muội kia họ Du tên Thanh Liên, cũng là cái số khổ, phù chính không được bao lâu cũng bệnh chết. Lão Hầu gia cực độ bi thương, một lòng đều đặt vào binh nghiệp, cho đến bảy năm sau, cũng là mười chín năm về trước mới lập kế thất.
Lại nói, vị tân phu nhân này tương đối có thân phận, là đương kim hoàng hậu đường tỷ, cùng hoàng hậu có giao tình thậm sâu. Mười chín năm trước, nàng hai mươi mốt tuổi, vừa mới hòa ly, cố tình nhìn trúng lão Hầu gia khi ấy đã ba mươi bảy, một mực cầu xin hoàng hậu thành toàn. Thánh chỉ lần nữa đưa xuống, lão Hầu gia lại thêm một lần được ban hôn.
Bởi vậy, tình huống hiện tại ở Hầu phủ là như thế này : ngũ phòng không phân gia, cực kỳ phức tạp.
Đại phòng đại gia Lạc Úy Viễn, Du thị sở sinh. Du thị vào cửa trước, nguyên bản từ thê biến thiếp, rồi lại từ thiếp phù chính, thân phận tuy có chút xấu hổ, nhưng đến cùng vẫn coi như là thê. Bởi vậy, Lạc Úy Viễn tốt xấu vẫn là đích trưởng tử, đã định sẽ tập tước.
Nhị phòng nhị gia Lạc Trì, cố trưởng công chúa sở sinh. Tuy là đích thứ tử, nhưng tử bằng mẫu quý, thân phận tự nhiên xa xa cao hơn. Hầu phủ hiện tại do lão thái thái chưởng gia, nhưng là nhị phòng quản bếp.
Tam phòng tam gia Lạc Nho, Từ di nương sở sinh.
Tứ phòng tứ gia Lạc Triển, Hứa di nương sở sinh.
Ngũ phòng ngũ gia Lạc Hoài Sơn, lão thái thái hiện tại sở sinh, cũng là người duy nhất chưa lập gia thất.
"Lão phu nhân, tam cô nương tới."
Hầu phủ lão thái thái Lâm Uyển, mới chính tứ tuần, nhưng do bảo dưỡng tốt cực kỳ, nhìn qua chỉ ngoài ba mươi, lúc này nghe hạ nhân bẩm báo, trên mặt lộ ra tươi cười hài lòng. Vốn nàng là kế thất, chỉ có thể xưng thái thái, nhưng vì có hoàng hậu tại đó, bọn hạ nhân ngay từ đầu đều không để ý tới quy củ này, nhất nhất đều hô to hai tiếng phu nhân.
"Ân. Làm cho nàng tiến vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.