Chương 10: SOÁI CA BỊ CÂM CŨNG THỰC ĐÁNG THƯƠNG
Sề Má
10/07/2017
Đối với Lạc Thanh Dao mắt to trừng mắt nhỏ, Sở Thế Đình làm như không thấy.
Hắn bởi vì lo lắng cho nên mới chạy đến xem nàng, không nghĩ tới nàng thực mất trí nhớ, ngay đến hắn cũng nhận không ra. Đáng lẽ, hắn cũng muốn xưng danh, nhường nàng an tâm. Có điều, khả năng bởi phản ứng của tiểu nha đầu tương đối thú vị, khiến hắn nảy sinh ý định im lặng, xem nàng kế tiếp sẽ làm như thế nào.
Làm như thế nào? Lạc Thanh Dao hiển nhiên không biết phải làm như thế nào!
Tiểu thuyết ngôn tình không phải thường xuyên xuất hiện cái trạng huống này a? Nữ chủ rốt cuộc thường phản ứng ra sao? Mạnh mẽ đối trả, sau đó nhường hắc y nhân chú ý, thành công có được một đối tác kiêm kẻ si tình nam thứ?
Ta phi phi phi~~~
Quản hắc y nhân kia là cái khỉ gió gì thân phận! Chỉ bằng việc nàng không có nữ chủ quang hoàn, chỉ e nếu lấy cứng đối cứng, chưa tới phân nửa tích tắc nàng đã khí tuyệt bỏ mình a...
Lạc Thanh Dao lại nhìn nhìn hắc y nhân trước mặt. Hắn ngồi lù lù một đống, mí mắt cũng chưa nhíu, đến cùng muốn làm cái gì?
Cướp tài? Vô nghĩa! Nếu là như vậy, hắn đã sớm chế trụ nàng rồi động thủ, cần gì ngồi chỗ kia trang cái thạch tượng?
Cướp sắc? Khụ khụ... được rồi, nàng đôi khi có chút tự luyến, cũng chưa đến mức dám nghĩ bản thân là vị đại mỹ nhân, có thể khiến nam tử xa lạ giữa đêm xông vào trộm hương đấy.
Vậy... cướp vật? Cũng không nhiều khả năng! Kiếp trước, đọc đến kết truyện cũng không thấy bên người Lạc Thanh Dao nhân vật này có lưu cái gì bí ẩn này nọ...
Kia... soái ca đại nhân, ngươi đến cùng muốn ta phối hợp làm cái gì a?
...
"Khụ khụ..."
"..."
"Khụ khụ khụ..."
"..."
Ho khan vài tiếng, lại vẫn thấy hắc y nhân không có phản ứng, một mực nhìn chằm chằm chính mình, Lạc Thanh Dao toàn thân căng cứng. Nói một cách khoa trương, là từng lỗ chân lông đều không thoải mái! Chỉ có điều, tuy gương mặt hắn cực độ lạnh nhạt, trong mắt cũng có một loại ánh sáng thực đáng sợ, nhưng không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác, hắn sẽ không thương tổn nàng.
Loại cảm giác này phi thường mơ hồ, nhưng lại cũng chân thực, khiến Lạc Thanh Dao lâm vào bối rối. Có điều, lá gan thoáng biến lớn một vòng.
"Ách... ta nói ngươi, soái ca đại nhân, ngươi... có phải hay không đi nhầm phòng rồi?"
"..."
Kỳ quái! Bộ dạng cực phẩm nhường kia, không lẽ là cái người câm? Cũng không phải không có khả năng đâu. Đều nói, lão thiên không cho ai tất cả, không phải sao? Gương mặt nếu là quá đẹp, lão thiên gia lấy đi của ngươi tiếng nói, cũng là có thể hiểu được.
Nhất thời, Lạc Thanh Dao ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân có thêm một hai phần đồng tình.
Người có khuyết tật, lúc nào cũng đáng thương a!
Nhân tính có đôi khi là như thế. Một khi thấy được đối phương có khiếm, tự nhiên sẽ sinh ra vài phần thương hại, cùng vài phần mất cảnh giác.
Một phút trước, Lạc Thanh Dao còn thấy hắc y nhân là cái cực độ nguy hiểm người. Một phút sau, nàng lại thấy hắn thực đáng thương, tâm lý sợ hãi thoáng chốc giảm xuống rất nhiều, muốn nói một cái gì đó mang tính xoa dịu, nhưng đến khi mở miệng lại là:
"Đều nói, tú sắc khả cơm. Ngươi tuy không thể nói chuyện, nhưng bằng vào gương mặt này, tuyệt đối có thể chiết sát nữ nhân. Sau này, không lo không kiếm được lão bà..."
Nói xong, liền lập tức muốn đánh vào miệng một cái rồi...
Sở Thế Đình đen mặt. Còn nói hắn bị ách?
Tiểu nha đầu này, sau khi mất trí nhớ, hồ đồ thì đã đành, còn trí tưởng tượng cùng lá gan sao lại biến lớn như thế? Nếu đổi thành một người khác dám nói như vậy, hắn tuyệt đối diệt cả nhà nàng, gà chó không tha!
Cảm nhận được không khí có chút căng thẳng, Lạc Thanh Dao lập tức nhảy về phía sau, hai tay ôm lấy đầu:
"Soái ca đại nhân, tiểu nữ lỡ miệng, ngươi tuyệt đối đừng giết ta a..."
"..." - Sở Thế Đình dở khóc dở cười.
Hắn trông như muốn giết nàng sao? Rõ ràng, hắn vẫn còn đang ngồi ngay ngắn, đến ngón tay cũng chưa động đây?
Nhìn nàng giấu đầu vào giữa hai tay, mắt lại len lén qua kẽ ngón tay liếc liếc hắn, Sở Thế Đình khóe môi hơi cong.
Con thỏ nhỏ kia, càng nhìn càng thấy thú vị đâu...
...
Di!
Biến mất rồi!
Lạc Thanh Dao ngơ ngác bỏ tay ra, rồi như không thể tin nổi, lại dụi mắt thật mạnh thật mạnh, sau đó mới nhìn kỹ lại.
Trên ghế, hoàn toàn không có người rồi?
Chỉ một tích tắc trước, rõ ràng còn có nha?
Đưa tay ra ghế sờ sờ, cảm nhận được độ ấm hiện hữu, minh chứng vừa rồi còn có cái bóng dáng ngồi bên trên, Lạc Thanh Dao mới thật tin bản thân không phải nằm mơ.
Nhưng là, ghế này cách cửa sổ có đến hai mét. Hắn khi phi thân ra, lại nhanh đến mức nàng bằng mắt thường không thể nhìn thấy, khinh công hẳn là rất cao đi?
Đến cùng, hắn là ai???
Hắn bởi vì lo lắng cho nên mới chạy đến xem nàng, không nghĩ tới nàng thực mất trí nhớ, ngay đến hắn cũng nhận không ra. Đáng lẽ, hắn cũng muốn xưng danh, nhường nàng an tâm. Có điều, khả năng bởi phản ứng của tiểu nha đầu tương đối thú vị, khiến hắn nảy sinh ý định im lặng, xem nàng kế tiếp sẽ làm như thế nào.
Làm như thế nào? Lạc Thanh Dao hiển nhiên không biết phải làm như thế nào!
Tiểu thuyết ngôn tình không phải thường xuyên xuất hiện cái trạng huống này a? Nữ chủ rốt cuộc thường phản ứng ra sao? Mạnh mẽ đối trả, sau đó nhường hắc y nhân chú ý, thành công có được một đối tác kiêm kẻ si tình nam thứ?
Ta phi phi phi~~~
Quản hắc y nhân kia là cái khỉ gió gì thân phận! Chỉ bằng việc nàng không có nữ chủ quang hoàn, chỉ e nếu lấy cứng đối cứng, chưa tới phân nửa tích tắc nàng đã khí tuyệt bỏ mình a...
Lạc Thanh Dao lại nhìn nhìn hắc y nhân trước mặt. Hắn ngồi lù lù một đống, mí mắt cũng chưa nhíu, đến cùng muốn làm cái gì?
Cướp tài? Vô nghĩa! Nếu là như vậy, hắn đã sớm chế trụ nàng rồi động thủ, cần gì ngồi chỗ kia trang cái thạch tượng?
Cướp sắc? Khụ khụ... được rồi, nàng đôi khi có chút tự luyến, cũng chưa đến mức dám nghĩ bản thân là vị đại mỹ nhân, có thể khiến nam tử xa lạ giữa đêm xông vào trộm hương đấy.
Vậy... cướp vật? Cũng không nhiều khả năng! Kiếp trước, đọc đến kết truyện cũng không thấy bên người Lạc Thanh Dao nhân vật này có lưu cái gì bí ẩn này nọ...
Kia... soái ca đại nhân, ngươi đến cùng muốn ta phối hợp làm cái gì a?
...
"Khụ khụ..."
"..."
"Khụ khụ khụ..."
"..."
Ho khan vài tiếng, lại vẫn thấy hắc y nhân không có phản ứng, một mực nhìn chằm chằm chính mình, Lạc Thanh Dao toàn thân căng cứng. Nói một cách khoa trương, là từng lỗ chân lông đều không thoải mái! Chỉ có điều, tuy gương mặt hắn cực độ lạnh nhạt, trong mắt cũng có một loại ánh sáng thực đáng sợ, nhưng không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác, hắn sẽ không thương tổn nàng.
Loại cảm giác này phi thường mơ hồ, nhưng lại cũng chân thực, khiến Lạc Thanh Dao lâm vào bối rối. Có điều, lá gan thoáng biến lớn một vòng.
"Ách... ta nói ngươi, soái ca đại nhân, ngươi... có phải hay không đi nhầm phòng rồi?"
"..."
Kỳ quái! Bộ dạng cực phẩm nhường kia, không lẽ là cái người câm? Cũng không phải không có khả năng đâu. Đều nói, lão thiên không cho ai tất cả, không phải sao? Gương mặt nếu là quá đẹp, lão thiên gia lấy đi của ngươi tiếng nói, cũng là có thể hiểu được.
Nhất thời, Lạc Thanh Dao ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân có thêm một hai phần đồng tình.
Người có khuyết tật, lúc nào cũng đáng thương a!
Nhân tính có đôi khi là như thế. Một khi thấy được đối phương có khiếm, tự nhiên sẽ sinh ra vài phần thương hại, cùng vài phần mất cảnh giác.
Một phút trước, Lạc Thanh Dao còn thấy hắc y nhân là cái cực độ nguy hiểm người. Một phút sau, nàng lại thấy hắn thực đáng thương, tâm lý sợ hãi thoáng chốc giảm xuống rất nhiều, muốn nói một cái gì đó mang tính xoa dịu, nhưng đến khi mở miệng lại là:
"Đều nói, tú sắc khả cơm. Ngươi tuy không thể nói chuyện, nhưng bằng vào gương mặt này, tuyệt đối có thể chiết sát nữ nhân. Sau này, không lo không kiếm được lão bà..."
Nói xong, liền lập tức muốn đánh vào miệng một cái rồi...
Sở Thế Đình đen mặt. Còn nói hắn bị ách?
Tiểu nha đầu này, sau khi mất trí nhớ, hồ đồ thì đã đành, còn trí tưởng tượng cùng lá gan sao lại biến lớn như thế? Nếu đổi thành một người khác dám nói như vậy, hắn tuyệt đối diệt cả nhà nàng, gà chó không tha!
Cảm nhận được không khí có chút căng thẳng, Lạc Thanh Dao lập tức nhảy về phía sau, hai tay ôm lấy đầu:
"Soái ca đại nhân, tiểu nữ lỡ miệng, ngươi tuyệt đối đừng giết ta a..."
"..." - Sở Thế Đình dở khóc dở cười.
Hắn trông như muốn giết nàng sao? Rõ ràng, hắn vẫn còn đang ngồi ngay ngắn, đến ngón tay cũng chưa động đây?
Nhìn nàng giấu đầu vào giữa hai tay, mắt lại len lén qua kẽ ngón tay liếc liếc hắn, Sở Thế Đình khóe môi hơi cong.
Con thỏ nhỏ kia, càng nhìn càng thấy thú vị đâu...
...
Di!
Biến mất rồi!
Lạc Thanh Dao ngơ ngác bỏ tay ra, rồi như không thể tin nổi, lại dụi mắt thật mạnh thật mạnh, sau đó mới nhìn kỹ lại.
Trên ghế, hoàn toàn không có người rồi?
Chỉ một tích tắc trước, rõ ràng còn có nha?
Đưa tay ra ghế sờ sờ, cảm nhận được độ ấm hiện hữu, minh chứng vừa rồi còn có cái bóng dáng ngồi bên trên, Lạc Thanh Dao mới thật tin bản thân không phải nằm mơ.
Nhưng là, ghế này cách cửa sổ có đến hai mét. Hắn khi phi thân ra, lại nhanh đến mức nàng bằng mắt thường không thể nhìn thấy, khinh công hẳn là rất cao đi?
Đến cùng, hắn là ai???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.