Chương 22: Nữ đầu bếp (21)
Phong Lưu Thư Ngốc
28/11/2018
Lâm Đạm cũng không đợi ở sau bếp, mà để tiểu nhị dựng một cái lều đơn sơ ngoài cửa tiệm, bên trong dọn bếp núc, nồi chén, thớt, dao phay các loại, mình thì rửa mặt rửa tay, dùng vải thô cuốn tóc dài vào bên trong, buộc chặt, tránh rơi vào nồi làm bẩn nguyên liệu nấu ăn.
Tiểu Trúc khuấy canh nước Lỗ đáng thương hề hề năn nỉ: "Lâm tỷ tỷ, có thể cho bọn đệ ăn chút mì không? Ăn no bọn đệ mới làm việc được nha!"
Lâm Đạm cười ấn trán hắn một cái, rồi mới lấy một ít vắt mì ra, nhanh chóng kéo thành sợi chỉ nhỏ tinh tế, bỏ vào nước đun sôi, cuối cùng vớt ra chia đều vào năm cái bát, múc cho mỗi bát một muỗng nước cốt xương trắng sữa đợi dùng. Nấu chín xong, cô lại cắt thịt thành miếng mỏng dính, đặt chỉnh tề trên bát mì, lại thêm mấy cọng rau cải, nửa quả trứng gà vào trong, cuối cùng rắc hành lá cắt nhỏ và rau thơm lên trên.
"Ăn đi, ăn xong còn làm việc nữa." Lâm Đạm vừa dứt lời. Mấy người Tiểu Trúc và Thược Dược đều hoan hô, mỗi người bưng một bát mì, hí hoáy xì xà xì xụp ăn.
"Sư phụ, mì rất dai, vị mặn của thịt dung hợp với vị ngọt của canh xương, hai thứ cộng lại, khẩu vị vừa miệng không mặn quá không nhạt quá, con ăn một bát nữa được không ạ?"
"Được, ta lại làm một bát nữa, con với Đỗ Quyên chia nhau ăn đi." Bọn nhỏ đang ở thời điểm cơ thể trưởng thành, sức ăn tự nhiên lớn, nhiều một bát ít một bát, Lâm Đạm cung cấp được. Cô xoay người tiếp tục làm mì sợi, Tiểu Trúc hơi nghi hoặc nói: "Chưởng quầy, sao tỷ phải dời phòng bếp ra ngoài? Cửa tiệm nhiều người đến và đi không tiện cho lắm!"
"Chính là để tiện hơn, ta mới dời ra ngoài. Khách muốn ăn khẩu vị thế nào, mặn nhạt ra sao, lúc vào cửa nói trực tiếp với ta là được, ta lập tức làm ngay, không cần thời gian quá dài là có thể bưng món cho khách ngay. Mì vừa vớt khỏi nồi là ngon nhất, dai dai trơn trượt, từng sợi rõ ràng, chậm hơn sẽ bị nhão, ảnh hưởng tới hương vị. Buổi trưa làm món xào, khói dầu lớn sẽ khiến khách bị sặc, lúc đó chúng ta hẵng dọn về." Lâm Đạm trước giờ luôn để ý tài nấu nướng đã tốt phải càng tốt hơn, cảm thụ của thực khách là thứ cô quan tâm nhất, dĩ nhiên phải làm sao để thực khách cảm thấy thuận tiện nhất.
Đám người Tiểu Trúc gật đầu liên tục tỏ vẻ thụ giáo, lại nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Lâm Đạm, làm thực khách của muội đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời."
"Huynh tới rồi." Lâm Đạm cười lắc đầu: "Huynh khen sai rồi, muốn ăn khẩu vị gì, ta làm cho huynh."
"Ta tùy tiện, muội cứ nấu đi." Thang Cửu bước vào cửa, mấy người Tiểu Trúc vội vàng nghênh đón, giúp hắn lau sạch bàn ghế.
Lâm Đạm biết Thang Cửu là tên ăn hàng chính tông, thức ăn khẩu vị gì cũng có thể tiếp nhận, liền nấu một bát mì nước Lỗ đưa qua. Phục vụ vị khách đầu tiên xong, cô bắt đầu xào chế thịt thái, lấy thịt ba chỉ đã ninh nhừ trong canh nước Lỗ ra, dùng dao phay cắt thành hạt lựu tinh tế, bỏ vào một cái chảo khác, thêm củi khô làm lửa lớn hơn, sau đó lục tục cho vào đậu, măng, củ niễng non cắt hạt lựu, đổ nước trong vào, nấu một nồi nước thơm ngào ngạt.
"Thật thơm, cho ta thêm chút thịt thái này được không." Thang Cửu mắt lấp lánh nhìn Lâm Đạm.
"Dĩ nhiên là được, một muỗng thịt thái một văn tiền." Lâm Đạm cười giỡn nói.
"Lấy năm văn tiền cũng được." Thang Cửu nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng thêm thịt thái vào bát mì, húp một hớp lớn, ánh mắt lập tức sáng rỡ. Chỉ dùng nửa cân thịt, có thể nấu được nồi thức ăn lớn nồng nàn mùi thịt như thế, tay nghề Lâm Đạm tốt thật.
Lâm Đạm tựa hồ nhìn thấy sự ngạc nhiên của hắn, giải thích: "Thợ thức dậy lúc sáng sớm phần lớn không giàu có gì, ngày lễ tết mới có thể ăn một miếng thịt. Bát mì thịt này của ta bán bốn văn tiền một bát, có người không mua nổi, ngược lại làm nước canh có vị thịt từ thịt thái thì tất cả mọi người chia nhau ăn, vừa có mùi thịt, vừa có giá cả rẻ. Đậu, măng, củ niễng non đều là loại thức ăn giòn xốp, dễ thấm dầu thấm nước, đặt trong nồi canh nấu một thoáng, có thể khiến thức ăn có vị mặn, đấy chính là phương pháp dị vị trong số các phương pháp điều vị."
Thang Cửu bất tri bất giác buông chén xuống, nghe như mê như say.
Khi Lâm Đạm giải thích về món ăn ngon, kế cận đã có rất nhiều người men theo mùi tìm tới. Vị thơm nồng như vậy, hẳn là quán cơm kia làm điểm tâm, chuẩn bị đem bán. Mặc dù đa số người không mua nổi thịt Lỗ, nhưng chạy đến mua một bát mì dương xuân thì được. Có thể làm thịt Lỗ thơm đến vậy, tay nghề của đầu bếp nhà này chắc chắn không kém.
Nghĩ như vậy, không ít người quẹo vào ngõ hẻm sâu, không cần người ngoài chỉ dẫn, đã chính xác tìm được tiệm Món ngon quê nhà. Dù có vài người lượn nhầm đường, cũng rất nhanh vòng trở lại, mùi thơm thức ăn của tiệm chính là bảng hiệu tốt nhất.
Chỉ trong chốc lát, cửa tiệm đã đứng đầy người, nhìn lọ sành đựng canh nước Lỗ đang sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút kia, họ không hỏi nuốt nước bọt, cảm giác con sâu thèm ăn trong bụng bắt đầu tạo phản. Nhất là Thang Cửu đang xì xụp ăn rất thoải mái, biểu tình thỏa mãn kia khiến họ càng thèm hơn.
"Bà chủ, một tô mì bán bao nhiều tiền?" Một tráng hán lau nước miếng hỏi.
"Mì dương xuân một văn tiền, mì thịt thái hai văn tiền, mì thêm nhiều thịt thái hơn ba văn tiền, mì thịt Lỗ bốn văn. Nơi này của ta còn bán cháo trắng, một bát hai văn tiền." Lâm Đạm từ từ nói.
Mấy người Tiểu Trúc vội vàng chạy đến, nhiệt tình chào mời khách: "Khách quan, muốn ăn thì mời vào trong."
"Mì thịt thái chỉ bán hai văn tiền, loại thịt thái này sao?" Tráng hán chỉ chỉ nồi lớn, ánh mắt sáng ngời. Trong nồi thịt Lỗ đã được nấu chín cả, đậu, măng, củ niễng non thái hạt lựu nhiễm đầy sốt thịt kho, hút no hương mặn và vị thịt, nhìn qua không khác thịt mấy, lại thêm vị ngọt thơm mà thịt không có.
Tráng hán kia không rõ nội tình, tưởng trong nồi này chỉ có thịt thái không, cho nên biểu tình kinh dị. Phải biết, mì thịt thái toàn thịt thế này, trên đường cái bán toàn từ năm văn tiền trở lên.
"Không sai, thịt thái ta làm là đồ chay, không hao phí gì." Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích một câu.
"Vậy cho ta một bát!" Tráng hán không do dự nữa, lập tức đi vào trong tiệm, trong lòng vui vẻ nói: Quản bố nó là thịt thái mặn hay là thịt thái chay, cứ nếm ra vị thịt là được.
Hắn tựa hồ là thủ lĩnh của một đám người, hắn vào những người còn lại cũng vào theo, mỗi người một bát mì thịt thái, khẩu âm giống nhau, hẳn là tới từ cùng một nơi.
Lâm Đạm ôn hòa nói: "Nghe giọng thì các vị đại ca là người Thiểm Bắc phải không, ta chỉnh vị thịt thành vị thịt Thiểm Bắc cho các ngươi thế nào?"
"Thịt thái có thể sửa vị sao? Được được được, tất nhiên là được!" Đoàn người vội vàng gật đầu.
Lâm Đạm lấy một cái chảo trống đặt lên bếp, rót tí dầu, chờ dầu nóng bảy phần thì cho bột ớt làm dầu đỏ đợi dùng. Tổng cộng có chín thực khác, cô liền múc chín muỗng thịt thái, xào cùng dầu đỏ trong chốc lát, thêm vào tinh bột súng thơm nồng, chờ nước canh sôi lên thì thả một ít cải trắng chua chua mịn mịn, nấu cùng với thịt thái. Cứ thế, vốn là thịt thái nước Lỗ biến thành thịt thái Thiểm Bắc đỏ au, nóng cay, chua chua mặn mặn.
Thịt thái xào xong, mì sợi cũng đã chín, Lâm Đạm thật nhanh múc thịt vào chín cái bát, sau đó rải gừng, hành, rau thơm lên, để Tiểu Trúc bưng lên.
Mấy tên tráng hán vốn chỉ ôm thái độ hiếm lạ mà tới, cho đến khi nhìn bát mì quê hương quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, mới lộ ra thần sắc xúc động. Bọn họ không kịp đợi cầm đũa lên ăn, vừa húp một hớp, trong mắt có hơi nước thoáng qua. Mì sợi mỏng mà dai, thịt thái vừa chua vừa cay, hết sức đủ vị, ăn vào bụng nóng lên, nỗi nhớ quê hương xa cách đã lâu mà lúc đêm khuya vắng người không dám nghĩ tới chợt bùng lên, kích thích niềm nhung nỗi nhớ không thể xua tan.
"Ăn ngon thật, là cái vị hồi bé ta thường ăn!" Tráng hán ăn mấy miếng liền, lúc nói giọng khàn hẳn đi. Đồng hương của hắn liên tục gật đầu, biểu tình thỏa mãn. Ăn một bát mì quê hương, chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề lực lượng, chờ lát nữa có thể bốc vác nhiều hàng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
"Ăn ngon, ngày mai ta lại tới." Mì còn chưa ăn xong, tráng hán đã luyến tiếc không thôi nói, vốn cuộc sống đã quá kham khổ bỗng có chút triển vọng.
"Ta cũng tới." Mọi người rối rít gật đầu hưởng ứng. Thứ duy nhất ăn mãi không ngán, chính là thức ăn quê nhà.
Chốc lát, cửa tiệm lại đi tới vài người, vóc dáng thấp bé, khẩu âm rất nặng, người bình thường rất khó nghe ra họ đang nói gì. Nhưng Lâm Đạm vào nam ra bắc, kiến thức uyên bác, trao đổi không gặp khó khăn, nói giá cả mì sợi và cháo trắng lại một lần.
Mấy người nhìn chằm chằm lọ sành đựng canh nước Lỗ một hồi, rốt cuộc không đỡ được cám dỗ đi tới.
"Nghe giọng thì các vị đại ca là người Bách Việt, ta chỉnh vị thịt thành vị thịt Bách Việt thế nào?" Lâm Đạm lễ phép hỏi.
Mấy người lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng khẽ gật đầu. Lâm Đạm múc ra mấy muỗng thịt thái, bỏ vào nước trong làm tan vị đi, lại thêm đường trắng làm gia vị, lấy một bình nhỏ trên bệ bếp ra, múc mấy muỗng nước tương đen thùi lùi vào, hòa với thịt thái. Một mùi hương tanh tanh khó có thể nói nên lời lan tràn trong không khí, dung hợp với vị mặn của thịt thái trở nên thơm bất ngờ, mơ hồ còn có mùi nước biển.
Biểu tình nửa tin nửa ngờ của mấy nam tử lập tức được ngạc nhiên mừng rỡ thay thế, bô lô ba la nói liên tục, còn liên tục giơ ngón tay cái lên.
Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Không sai, đây chính là tương cua cát, ta tự làm, các vị đại ca nếm thử xem có chính tông không."
Người Bách Việt ở phía tây đặc biệt yêu thích tương cua cát, bất kể làm món mặn hay món chay, cũng thích thêm tương cua cát làm gia vị, thời điểm nấu mì cũng dùng tương cua cát, bột ngọt, tương ớt ướp thịt thái. Lâm Đạm từng dừng ở phía tây mấy tháng, học cách làm tương cua cát chính tông, trong vị tanh của thịt sống có vị tươi, hết sức đặc biệt.
Thịt thái nấu xong, mì cũng bỏ vào bát, Lâm Đám múc một muỗng nãi thang thơm lừng đổ vào, lại rắc thêm tôm khô hồng nhạt và hành lá xanh biếc, hình thái quá ư đẹp mắt.
Mấy nam tử căn bản không cần mấy người Tiểu Trúc mời, cũng không vào tìm chỗ ngồi, chỉ đứng ở cửa nhìn Lâm Đạm nấu mì, nấu xong lập tức tự mình bưng đi, ăn rất nhanh. Ăn tới ăn lui, chỉ có món ăn ở quê là ngon nhất thôi.
Mùi thơm vẫn còn tản ra, thực khách tìm tới một nhóm lại một nhóm, Lâm Đạm sẽ căn cứ theo yêu cầu của từng khách mà thay đổi khẩu vị, người Thục Châu thêm hoa tiêu, tương ớt chế biến thành vị tê cay; người Hồ Nam chế biến thành vị tê cay; còn có vị chua cay, vị hành thơm vân vân, có người không thích uống canh thì có mì khô, mì vẩy dầu, muốn gì có cái đó.
Đều nói khẩu vị mỗi người mỗi khác, nhưng tới chỗ của cô, dường như cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.
Tiểu Trúc khuấy canh nước Lỗ đáng thương hề hề năn nỉ: "Lâm tỷ tỷ, có thể cho bọn đệ ăn chút mì không? Ăn no bọn đệ mới làm việc được nha!"
Lâm Đạm cười ấn trán hắn một cái, rồi mới lấy một ít vắt mì ra, nhanh chóng kéo thành sợi chỉ nhỏ tinh tế, bỏ vào nước đun sôi, cuối cùng vớt ra chia đều vào năm cái bát, múc cho mỗi bát một muỗng nước cốt xương trắng sữa đợi dùng. Nấu chín xong, cô lại cắt thịt thành miếng mỏng dính, đặt chỉnh tề trên bát mì, lại thêm mấy cọng rau cải, nửa quả trứng gà vào trong, cuối cùng rắc hành lá cắt nhỏ và rau thơm lên trên.
"Ăn đi, ăn xong còn làm việc nữa." Lâm Đạm vừa dứt lời. Mấy người Tiểu Trúc và Thược Dược đều hoan hô, mỗi người bưng một bát mì, hí hoáy xì xà xì xụp ăn.
"Sư phụ, mì rất dai, vị mặn của thịt dung hợp với vị ngọt của canh xương, hai thứ cộng lại, khẩu vị vừa miệng không mặn quá không nhạt quá, con ăn một bát nữa được không ạ?"
"Được, ta lại làm một bát nữa, con với Đỗ Quyên chia nhau ăn đi." Bọn nhỏ đang ở thời điểm cơ thể trưởng thành, sức ăn tự nhiên lớn, nhiều một bát ít một bát, Lâm Đạm cung cấp được. Cô xoay người tiếp tục làm mì sợi, Tiểu Trúc hơi nghi hoặc nói: "Chưởng quầy, sao tỷ phải dời phòng bếp ra ngoài? Cửa tiệm nhiều người đến và đi không tiện cho lắm!"
"Chính là để tiện hơn, ta mới dời ra ngoài. Khách muốn ăn khẩu vị thế nào, mặn nhạt ra sao, lúc vào cửa nói trực tiếp với ta là được, ta lập tức làm ngay, không cần thời gian quá dài là có thể bưng món cho khách ngay. Mì vừa vớt khỏi nồi là ngon nhất, dai dai trơn trượt, từng sợi rõ ràng, chậm hơn sẽ bị nhão, ảnh hưởng tới hương vị. Buổi trưa làm món xào, khói dầu lớn sẽ khiến khách bị sặc, lúc đó chúng ta hẵng dọn về." Lâm Đạm trước giờ luôn để ý tài nấu nướng đã tốt phải càng tốt hơn, cảm thụ của thực khách là thứ cô quan tâm nhất, dĩ nhiên phải làm sao để thực khách cảm thấy thuận tiện nhất.
Đám người Tiểu Trúc gật đầu liên tục tỏ vẻ thụ giáo, lại nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Lâm Đạm, làm thực khách của muội đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời."
"Huynh tới rồi." Lâm Đạm cười lắc đầu: "Huynh khen sai rồi, muốn ăn khẩu vị gì, ta làm cho huynh."
"Ta tùy tiện, muội cứ nấu đi." Thang Cửu bước vào cửa, mấy người Tiểu Trúc vội vàng nghênh đón, giúp hắn lau sạch bàn ghế.
Lâm Đạm biết Thang Cửu là tên ăn hàng chính tông, thức ăn khẩu vị gì cũng có thể tiếp nhận, liền nấu một bát mì nước Lỗ đưa qua. Phục vụ vị khách đầu tiên xong, cô bắt đầu xào chế thịt thái, lấy thịt ba chỉ đã ninh nhừ trong canh nước Lỗ ra, dùng dao phay cắt thành hạt lựu tinh tế, bỏ vào một cái chảo khác, thêm củi khô làm lửa lớn hơn, sau đó lục tục cho vào đậu, măng, củ niễng non cắt hạt lựu, đổ nước trong vào, nấu một nồi nước thơm ngào ngạt.
"Thật thơm, cho ta thêm chút thịt thái này được không." Thang Cửu mắt lấp lánh nhìn Lâm Đạm.
"Dĩ nhiên là được, một muỗng thịt thái một văn tiền." Lâm Đạm cười giỡn nói.
"Lấy năm văn tiền cũng được." Thang Cửu nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng thêm thịt thái vào bát mì, húp một hớp lớn, ánh mắt lập tức sáng rỡ. Chỉ dùng nửa cân thịt, có thể nấu được nồi thức ăn lớn nồng nàn mùi thịt như thế, tay nghề Lâm Đạm tốt thật.
Lâm Đạm tựa hồ nhìn thấy sự ngạc nhiên của hắn, giải thích: "Thợ thức dậy lúc sáng sớm phần lớn không giàu có gì, ngày lễ tết mới có thể ăn một miếng thịt. Bát mì thịt này của ta bán bốn văn tiền một bát, có người không mua nổi, ngược lại làm nước canh có vị thịt từ thịt thái thì tất cả mọi người chia nhau ăn, vừa có mùi thịt, vừa có giá cả rẻ. Đậu, măng, củ niễng non đều là loại thức ăn giòn xốp, dễ thấm dầu thấm nước, đặt trong nồi canh nấu một thoáng, có thể khiến thức ăn có vị mặn, đấy chính là phương pháp dị vị trong số các phương pháp điều vị."
Thang Cửu bất tri bất giác buông chén xuống, nghe như mê như say.
Khi Lâm Đạm giải thích về món ăn ngon, kế cận đã có rất nhiều người men theo mùi tìm tới. Vị thơm nồng như vậy, hẳn là quán cơm kia làm điểm tâm, chuẩn bị đem bán. Mặc dù đa số người không mua nổi thịt Lỗ, nhưng chạy đến mua một bát mì dương xuân thì được. Có thể làm thịt Lỗ thơm đến vậy, tay nghề của đầu bếp nhà này chắc chắn không kém.
Nghĩ như vậy, không ít người quẹo vào ngõ hẻm sâu, không cần người ngoài chỉ dẫn, đã chính xác tìm được tiệm Món ngon quê nhà. Dù có vài người lượn nhầm đường, cũng rất nhanh vòng trở lại, mùi thơm thức ăn của tiệm chính là bảng hiệu tốt nhất.
Chỉ trong chốc lát, cửa tiệm đã đứng đầy người, nhìn lọ sành đựng canh nước Lỗ đang sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút kia, họ không hỏi nuốt nước bọt, cảm giác con sâu thèm ăn trong bụng bắt đầu tạo phản. Nhất là Thang Cửu đang xì xụp ăn rất thoải mái, biểu tình thỏa mãn kia khiến họ càng thèm hơn.
"Bà chủ, một tô mì bán bao nhiều tiền?" Một tráng hán lau nước miếng hỏi.
"Mì dương xuân một văn tiền, mì thịt thái hai văn tiền, mì thêm nhiều thịt thái hơn ba văn tiền, mì thịt Lỗ bốn văn. Nơi này của ta còn bán cháo trắng, một bát hai văn tiền." Lâm Đạm từ từ nói.
Mấy người Tiểu Trúc vội vàng chạy đến, nhiệt tình chào mời khách: "Khách quan, muốn ăn thì mời vào trong."
"Mì thịt thái chỉ bán hai văn tiền, loại thịt thái này sao?" Tráng hán chỉ chỉ nồi lớn, ánh mắt sáng ngời. Trong nồi thịt Lỗ đã được nấu chín cả, đậu, măng, củ niễng non thái hạt lựu nhiễm đầy sốt thịt kho, hút no hương mặn và vị thịt, nhìn qua không khác thịt mấy, lại thêm vị ngọt thơm mà thịt không có.
Tráng hán kia không rõ nội tình, tưởng trong nồi này chỉ có thịt thái không, cho nên biểu tình kinh dị. Phải biết, mì thịt thái toàn thịt thế này, trên đường cái bán toàn từ năm văn tiền trở lên.
"Không sai, thịt thái ta làm là đồ chay, không hao phí gì." Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích một câu.
"Vậy cho ta một bát!" Tráng hán không do dự nữa, lập tức đi vào trong tiệm, trong lòng vui vẻ nói: Quản bố nó là thịt thái mặn hay là thịt thái chay, cứ nếm ra vị thịt là được.
Hắn tựa hồ là thủ lĩnh của một đám người, hắn vào những người còn lại cũng vào theo, mỗi người một bát mì thịt thái, khẩu âm giống nhau, hẳn là tới từ cùng một nơi.
Lâm Đạm ôn hòa nói: "Nghe giọng thì các vị đại ca là người Thiểm Bắc phải không, ta chỉnh vị thịt thành vị thịt Thiểm Bắc cho các ngươi thế nào?"
"Thịt thái có thể sửa vị sao? Được được được, tất nhiên là được!" Đoàn người vội vàng gật đầu.
Lâm Đạm lấy một cái chảo trống đặt lên bếp, rót tí dầu, chờ dầu nóng bảy phần thì cho bột ớt làm dầu đỏ đợi dùng. Tổng cộng có chín thực khác, cô liền múc chín muỗng thịt thái, xào cùng dầu đỏ trong chốc lát, thêm vào tinh bột súng thơm nồng, chờ nước canh sôi lên thì thả một ít cải trắng chua chua mịn mịn, nấu cùng với thịt thái. Cứ thế, vốn là thịt thái nước Lỗ biến thành thịt thái Thiểm Bắc đỏ au, nóng cay, chua chua mặn mặn.
Thịt thái xào xong, mì sợi cũng đã chín, Lâm Đạm thật nhanh múc thịt vào chín cái bát, sau đó rải gừng, hành, rau thơm lên, để Tiểu Trúc bưng lên.
Mấy tên tráng hán vốn chỉ ôm thái độ hiếm lạ mà tới, cho đến khi nhìn bát mì quê hương quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, mới lộ ra thần sắc xúc động. Bọn họ không kịp đợi cầm đũa lên ăn, vừa húp một hớp, trong mắt có hơi nước thoáng qua. Mì sợi mỏng mà dai, thịt thái vừa chua vừa cay, hết sức đủ vị, ăn vào bụng nóng lên, nỗi nhớ quê hương xa cách đã lâu mà lúc đêm khuya vắng người không dám nghĩ tới chợt bùng lên, kích thích niềm nhung nỗi nhớ không thể xua tan.
"Ăn ngon thật, là cái vị hồi bé ta thường ăn!" Tráng hán ăn mấy miếng liền, lúc nói giọng khàn hẳn đi. Đồng hương của hắn liên tục gật đầu, biểu tình thỏa mãn. Ăn một bát mì quê hương, chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề lực lượng, chờ lát nữa có thể bốc vác nhiều hàng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
"Ăn ngon, ngày mai ta lại tới." Mì còn chưa ăn xong, tráng hán đã luyến tiếc không thôi nói, vốn cuộc sống đã quá kham khổ bỗng có chút triển vọng.
"Ta cũng tới." Mọi người rối rít gật đầu hưởng ứng. Thứ duy nhất ăn mãi không ngán, chính là thức ăn quê nhà.
Chốc lát, cửa tiệm lại đi tới vài người, vóc dáng thấp bé, khẩu âm rất nặng, người bình thường rất khó nghe ra họ đang nói gì. Nhưng Lâm Đạm vào nam ra bắc, kiến thức uyên bác, trao đổi không gặp khó khăn, nói giá cả mì sợi và cháo trắng lại một lần.
Mấy người nhìn chằm chằm lọ sành đựng canh nước Lỗ một hồi, rốt cuộc không đỡ được cám dỗ đi tới.
"Nghe giọng thì các vị đại ca là người Bách Việt, ta chỉnh vị thịt thành vị thịt Bách Việt thế nào?" Lâm Đạm lễ phép hỏi.
Mấy người lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng khẽ gật đầu. Lâm Đạm múc ra mấy muỗng thịt thái, bỏ vào nước trong làm tan vị đi, lại thêm đường trắng làm gia vị, lấy một bình nhỏ trên bệ bếp ra, múc mấy muỗng nước tương đen thùi lùi vào, hòa với thịt thái. Một mùi hương tanh tanh khó có thể nói nên lời lan tràn trong không khí, dung hợp với vị mặn của thịt thái trở nên thơm bất ngờ, mơ hồ còn có mùi nước biển.
Biểu tình nửa tin nửa ngờ của mấy nam tử lập tức được ngạc nhiên mừng rỡ thay thế, bô lô ba la nói liên tục, còn liên tục giơ ngón tay cái lên.
Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Không sai, đây chính là tương cua cát, ta tự làm, các vị đại ca nếm thử xem có chính tông không."
Người Bách Việt ở phía tây đặc biệt yêu thích tương cua cát, bất kể làm món mặn hay món chay, cũng thích thêm tương cua cát làm gia vị, thời điểm nấu mì cũng dùng tương cua cát, bột ngọt, tương ớt ướp thịt thái. Lâm Đạm từng dừng ở phía tây mấy tháng, học cách làm tương cua cát chính tông, trong vị tanh của thịt sống có vị tươi, hết sức đặc biệt.
Thịt thái nấu xong, mì cũng bỏ vào bát, Lâm Đám múc một muỗng nãi thang thơm lừng đổ vào, lại rắc thêm tôm khô hồng nhạt và hành lá xanh biếc, hình thái quá ư đẹp mắt.
Mấy nam tử căn bản không cần mấy người Tiểu Trúc mời, cũng không vào tìm chỗ ngồi, chỉ đứng ở cửa nhìn Lâm Đạm nấu mì, nấu xong lập tức tự mình bưng đi, ăn rất nhanh. Ăn tới ăn lui, chỉ có món ăn ở quê là ngon nhất thôi.
Mùi thơm vẫn còn tản ra, thực khách tìm tới một nhóm lại một nhóm, Lâm Đạm sẽ căn cứ theo yêu cầu của từng khách mà thay đổi khẩu vị, người Thục Châu thêm hoa tiêu, tương ớt chế biến thành vị tê cay; người Hồ Nam chế biến thành vị tê cay; còn có vị chua cay, vị hành thơm vân vân, có người không thích uống canh thì có mì khô, mì vẩy dầu, muốn gì có cái đó.
Đều nói khẩu vị mỗi người mỗi khác, nhưng tới chỗ của cô, dường như cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.