Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Chương 45: Chị Muốn Sống (1)
home Độc Bộ Thiên Hạ
08/08/2022
Editor: Mộc An Chi
Đau dạ dày chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ trở thành ung thư, bệnh nhân sẽ thống khổ đến chết, ở thời đại Khương Khê sống, ung thư dạ dày vẫn chưa tìm ra phương thuốc trị dứt điểm, giai đoạn cuối bệnh nhân đều sẽ gầy yếu tiều tụy, muốn ăn lại không thể ăn, hầu như nằm trên giường bệnh, thống khổ đến cực điểm.
Sắc mặt Lý Ái Mai cứng đờ, kinh ngạc gật đầu: "Tôi biết rồi.”
"Chó cắn cô, cô không thể cắn lại nó, nhưng có thể đánh ngược lại, đánh đến khi nó sợ, cũng không dám tới cắn cô nữa, nếu không cô chỉ có thể chịu đựng bị nó cắn tới chết." Khương Khê nhịn không được nói thêm một câu.
Phụ nữ ở thời đại này quá khổ, nhưng tạm thời cô đang dựa vào Bùi gia mới có thể sống, không có dư sức đi cứu viện người khác, chỉ có thể nhắc nhở một hai câu.
Lý Ái Mai giật mình, một giây sau thấy mẹ Bùi bước tới, chị hoảng loạn nhìn bà một cái, cúi đầu.
Dạy con dâu đánh mẹ chồng bị mẹ chồng mình bắt ngay tại trận!
Cô thầy thuốc nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ thấy mẹ Bùi thần sắc tự nhiên, giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Khê, thuốc này con có giữ lại không?”
Khương Khê hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, cô và mẹ Bùi không phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu truyền thống, bởi vậy rất bình tĩnh duỗi thắt lưng, thả lỏng cơ thể căng thẳng đến mệt mỏi: "Có ạ, nương để gọn sang một bên là được, nương, con hơi mệt nên về phòng trước, vợ Hỉ Sinh cứ chờ cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát.”
"Được được, con đi đi, thằng ba cũng không cần luôn nhìn mãi, con mệt thì ngủ một giấc cho khỏe người." Mẹ Bùi dặn dò, thấy con dâu vào phòng, bà định quay về phòng bếp để dọn thuốc, vừa quay đầu thì thấy Lý Ái Mai nhìn chằm chằm mình, khó hiểu nói: "Vợ Hỉ Sinh, sao cháu nhìn thím như vậy?”
Lý Ái Mai hâm mộ rũ mắt lắc đầu: "Không, không có gì.”
Mẹ Bùi nhìn chằm chằm chị hai giây, nhỏ giọng nói: "Cháu suy nghĩ lại cho kỹ đi, nương Hỉ Sinh còn không mạnh bằng cháu đâu đấy.”
Trong lòng Lý Ái Mai khẽ động, khẩn trương nắm chặt hai tay.
Mẹ Bùi không tiện nói thêm, pha cho chị một chén nước đường, lại pha cho con dâu một chén, nhiều hơn một muỗng đường, sau khi đưa đến phòng, bà lại đi vào phòng bếp.
Để Lý Ái Mai một mình ngơ ngác ngồi trên ghế một lúc lâu, cho đến khi mặt trời sắp lặn, bụng chị rốt cục cũng thoải mái, sức lực trên người cũng khôi phục không ít, chạy đi nói lời tạm biệt với Khương Khê và mẹ Bùi, giống như u hồn quay về nhà.
*
Từ Thúy như thường lệ trở về nấu cơm trước, trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, nấu cơm tốn không ít thời gian.
Chỉ là trên đường trở về, đụng phải nương Hỉ Sinh, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, hiếm thấy chủ động thò lại gần: "Thím Phân, con dâu thím thế nào rồi?”
Nương Hỉ Sinh nhíu mày: "Không biết, mạng con nhỏ lười biếng đó rất cứng, chắc là khỏe rồi đi?”
Đôi mắt Từ Thúy tối sầm, đây không phải là đáp án cô ta muốn nghe, cố ý nói: "A, không ngờ cô em dâu kia của cháu có chút bản lĩnh thật? Vậy con dâu thím hẳn là có thể đi làm việc tiếp rồi?”
Nương Hỉ Sinh bĩu môi: "Sao có thể nhanh vậy được?”
Từ Thúy kinh ngạc, sau đó dùng giọng không lớn nhưng vừa đủ cho người đi bên cạnh cô ta nghe nói: "Mẹ chồng cháu vẫn luôn khen em dâu cháu lợi hại, cháu còn tưởng rằng em ấy bệnh gì cũng có thể trị khỏi chứ? Nếu như đã tiêu tiền còn chữa không hết, người lại bị giày vò, thật là quá thảm mà..."
Đau dạ dày chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ trở thành ung thư, bệnh nhân sẽ thống khổ đến chết, ở thời đại Khương Khê sống, ung thư dạ dày vẫn chưa tìm ra phương thuốc trị dứt điểm, giai đoạn cuối bệnh nhân đều sẽ gầy yếu tiều tụy, muốn ăn lại không thể ăn, hầu như nằm trên giường bệnh, thống khổ đến cực điểm.
Sắc mặt Lý Ái Mai cứng đờ, kinh ngạc gật đầu: "Tôi biết rồi.”
"Chó cắn cô, cô không thể cắn lại nó, nhưng có thể đánh ngược lại, đánh đến khi nó sợ, cũng không dám tới cắn cô nữa, nếu không cô chỉ có thể chịu đựng bị nó cắn tới chết." Khương Khê nhịn không được nói thêm một câu.
Phụ nữ ở thời đại này quá khổ, nhưng tạm thời cô đang dựa vào Bùi gia mới có thể sống, không có dư sức đi cứu viện người khác, chỉ có thể nhắc nhở một hai câu.
Lý Ái Mai giật mình, một giây sau thấy mẹ Bùi bước tới, chị hoảng loạn nhìn bà một cái, cúi đầu.
Dạy con dâu đánh mẹ chồng bị mẹ chồng mình bắt ngay tại trận!
Cô thầy thuốc nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ thấy mẹ Bùi thần sắc tự nhiên, giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Khê, thuốc này con có giữ lại không?”
Khương Khê hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, cô và mẹ Bùi không phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu truyền thống, bởi vậy rất bình tĩnh duỗi thắt lưng, thả lỏng cơ thể căng thẳng đến mệt mỏi: "Có ạ, nương để gọn sang một bên là được, nương, con hơi mệt nên về phòng trước, vợ Hỉ Sinh cứ chờ cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát.”
"Được được, con đi đi, thằng ba cũng không cần luôn nhìn mãi, con mệt thì ngủ một giấc cho khỏe người." Mẹ Bùi dặn dò, thấy con dâu vào phòng, bà định quay về phòng bếp để dọn thuốc, vừa quay đầu thì thấy Lý Ái Mai nhìn chằm chằm mình, khó hiểu nói: "Vợ Hỉ Sinh, sao cháu nhìn thím như vậy?”
Lý Ái Mai hâm mộ rũ mắt lắc đầu: "Không, không có gì.”
Mẹ Bùi nhìn chằm chằm chị hai giây, nhỏ giọng nói: "Cháu suy nghĩ lại cho kỹ đi, nương Hỉ Sinh còn không mạnh bằng cháu đâu đấy.”
Trong lòng Lý Ái Mai khẽ động, khẩn trương nắm chặt hai tay.
Mẹ Bùi không tiện nói thêm, pha cho chị một chén nước đường, lại pha cho con dâu một chén, nhiều hơn một muỗng đường, sau khi đưa đến phòng, bà lại đi vào phòng bếp.
Để Lý Ái Mai một mình ngơ ngác ngồi trên ghế một lúc lâu, cho đến khi mặt trời sắp lặn, bụng chị rốt cục cũng thoải mái, sức lực trên người cũng khôi phục không ít, chạy đi nói lời tạm biệt với Khương Khê và mẹ Bùi, giống như u hồn quay về nhà.
*
Từ Thúy như thường lệ trở về nấu cơm trước, trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, nấu cơm tốn không ít thời gian.
Chỉ là trên đường trở về, đụng phải nương Hỉ Sinh, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, hiếm thấy chủ động thò lại gần: "Thím Phân, con dâu thím thế nào rồi?”
Nương Hỉ Sinh nhíu mày: "Không biết, mạng con nhỏ lười biếng đó rất cứng, chắc là khỏe rồi đi?”
Đôi mắt Từ Thúy tối sầm, đây không phải là đáp án cô ta muốn nghe, cố ý nói: "A, không ngờ cô em dâu kia của cháu có chút bản lĩnh thật? Vậy con dâu thím hẳn là có thể đi làm việc tiếp rồi?”
Nương Hỉ Sinh bĩu môi: "Sao có thể nhanh vậy được?”
Từ Thúy kinh ngạc, sau đó dùng giọng không lớn nhưng vừa đủ cho người đi bên cạnh cô ta nghe nói: "Mẹ chồng cháu vẫn luôn khen em dâu cháu lợi hại, cháu còn tưởng rằng em ấy bệnh gì cũng có thể trị khỏi chứ? Nếu như đã tiêu tiền còn chữa không hết, người lại bị giày vò, thật là quá thảm mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.