Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 41:

Hoãn Quy Hĩ

25/12/2022

Tiêu lão phu nhân trả lời bằng hai tiếng cười lạnh.

Tĩnh Hải Hầu âm thầm thở dài, biết lão thái thái này oán trách bọn họ, cảm thấy bọn họ ép Nhã Quân rời đi.

Nhưng đầu sỏ của tất cả chuyện này là phu thê Chu thị, phu thê Chu thị đầy tội ác, Nhã Quân là con gái của bọn họ, sao có thể không bị liên lụy. Chỉ có thể đến một nơi mà mọi người không biết con bé, thì con bé mới thoát khỏi ảnh hưởng của phu thê Chu thị, sống một cuộc sống bình thường.

Tĩnh Hải Hầu hành lễ cáo lui.

Trung thu này, Tiêu lão phu nhân cũng không có trở về Tĩnh Hải Hầu phủ, mà ở trong biệt trang với Tiêu Nhã Quân. Trong lễ hội sum họp tưng bừng, tổ tôn hai người nhìn nhau rơm rớm nước mắt, nỗi buồn chia ly nhấn chìm hai người họ.

“Tổ mẫu vô dụng, không bảo vệ được con.” Tiêu lão phu nhân như đau chín khúc ruột, nghẹn ngào.

Vẻ mặt Tiêu Nhã Quân đầy đau khổ, từ từ quỳ xuống trước mặt Tiêu lão phu nhân: “Tổ mẫu, là con có lỗi với người, vì con mà khiến người cãi nhau với phụ thân và mẫu thân.”

Tiêu Nhã Quân khóc không thành tiếng: “Tổ mẫu đã làm vì con quá nhiều rồi, con sẽ ghi nhớ trong lòng, đời này có thể làm cháu gái của người làm may mắn lớn nhất của con.”

Tiêu Nhã Quân cúi đầu bái lạy: “Tổ mẫu, người nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nước mắt lăn dài, Tiêu lão phu nhân ôm lấy nàng ấy, tổ tôn hai người ôm nhau khóc, tiếng khóc thê lương.

Ngày hôm sau, Tiêu lão phu nhân miễn cưỡng đưa Tiêu Nhã Quân lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trái tim như bị lấy ra một mảnh, để lại vết cắt đẫm máu.



Cùng ngày, Tiêu lão phu nhân ngã bệnh do thương tâm u uất gây ra.

Thu đi đông tới, mưa thu đổi thành những mảnh tuyết trắng.

Ngồi trong noãn các ấm áp, Tiêu Nhã Quân ngẩn người nhìn ra hoa viên ngoài cửa sổ, vườn Giang Nam, tao nhã và tinh tế, bốn mùa đều là cảnh.

Rời kinh thành đã hơn bốn tháng, càng gần cuối năm, lại càng nhớ những thân trong kinh, thế nhưng người duy nhất nàng ấy nhớ chỉ có tổ mẫu thôi.

Nhớ tới Tiêu lão phu nhân hiền lành tốt bụng, hốc mắt Tiêu Nhã Quân lại ươn ướt, nàng ấy chớp mắt kiềm chế nước mắt, giơ tay gảy cây phượng cầm ở trước mặt, tâm trạng cũng rung động như dây đàn.

“Cô nương, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, không bằng ra ngoài ngắm hoa mai đi.” Ngô Đồng nhìn vẻ mặt của Tiêu Nhã Quân, đưa ra đề nghị.

Tiêu Nhã Quân từ từ đứng lên, phía đông trạch viện này có một rừng mai, chỉ nở hoa mùa lạnh, đẹp đến không tả nổi.

Ngô Đồng lấy áo choàng lông cáo, khoác lên người Tiêu Nhã Quân, lại lấy cho nàng ấy một cái ấm tay.

Thu dọn xong, chủ tớ hai người đi ra khỏi noãn các, từ từ đi tới rừng hoa mai, hạ nhân ở dọc đường gặp được cũng phải cung kính dừng lại hành lễ, ánh mắt bọn họ cung kính mà lại khiêm tốn. Không giống hạ nhân trong biệt trang suối nước nóng, càng không giống hạ nhân trong Tĩnh Hải Hầu phủ, vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa khiến nàng ấy không thoải mái.

Ngoại trừ những ma ma quản sự, không ai biết những gì nàng ấy đã trải qua, càng không có người nào biết nàng ấy có phụ mẫu bị lưu đày.

Chắc là nàng ấy cao hứng, đúng vậy, nàng ấy có chút cao hứng, nàng ấy có thể ra ngoài, có thể quang minh chính đại đi dạo phố, không cần phải lo lắng sẽ gặp người quen nữa, nghe những lời đầy ẩn ý thậm chí là bị bọn họ cười nhạo. Nhưng càng cao hứng thì trong lòng lại càng trống rỗng, tất cả mọi thứ ở nơi này đối với nàng ấy mà nói đều rất xa lạ. Trời đất rộng lớn, giống như chỉ còn lại một mình nàng ấy.

“Hoa mai này thật thơm, cô nương, nô tỳ hái mấy cành cắm ở trong phòng…” Giọng nói của Ngô Đồng dần dần biến mất, hai mắt trợn tròn.



Tiêu Nhã Quân đang đứng đối diện với nàng ta ngạc nhiên, xoay người lại, ánh mắt dừng lại.

“Ba” một cái, lò sưởi rơi trên tuyết.

Bát hoàng tử Triệu Trạm phong trần mệt mỏi đứng cách đó mấy thước, cành cây trên đầu đung đưa theo gió, tuyết đọng và hoa mai rơi xuống, rơi trên vai hắn.

Tuyết lạnh khiến Bát hoàng tử run lên một cái, hắn ta sải bước về phía trước, đi thẳng về phía Tiêu Nhã Quân, nơi hắn ta đi qua, là một mảnh tuyết trắng hỗn độn.

Tiêu Nhã Quân nhìn Bát hoàng tử càng ngày càng đến gần trong sự khó tin, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn người từng bước đến gần mà không chớp mắt.

“Ta tìm nàng cũng không dễ dàng một chút nào.” Bát hoàng tử cắn răng, ôm lấy Tiêu Nhã Quân còn chưa phục hồi tinh thần lại, cánh tay siết chặt, hận không thể dung hòa người nọ với máu thịt của hắn ta, như vậy sẽ không thể không cánh mà bay: “Nàng thật tàn nhẫn, cứ như vậy mà đi, không để lại cho ta một câu nào, có biết ta đã tìm nàmh bao lâu không?”

Ngô Đồng vừa vui vừa xấu hổ, cụp mắt xuống, rón rén rời đi, để lại không gian cho cặp tình nhân đã lâu không gặp.

Ngô Đồng đứng ở bên ngoài rừng canh chừng, lúc thì nhìn xung quanh, lúc thì nhìn vào rừng mai, trong lòng cảm thấy hạnh phúc thay cho cô nương nhà mình. Từ khi Bát cô nương trở về, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, chỉ có lão phu nhân và Bát hoàng tử vẫn đối xử với cô nương như trước, thậm chí là càng đau lòng hơn.

Ngô Đồng thấy rõ ràng, Bát hoàng tử đang để ý đến cô nương nhà nàng ta, trong lòng cô nương nhà nàng ta cũng có Bát hoàng tử, chỉ là dường như cô nương cảm thấy mình không xứng với Bát hoàng tử, nên đau khổ kiềm chế tình cảm, thậm chí rời khỏi Kinh Thành cũng không nói một lời nào.

Nhưng Bát hoàng tử tìm đến, đủ để thấy Bát hoàng tử thật lòng với cô nương.

Chỉ là, lấy thân phận hiện tại của cô nương, Ngô Đồng đang vui mừng bèn trở nên buồn bã, nếu là lúc trước, tất nhiên hai người môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ địa vị lại có sự chênh lệch rất lớn. Niềm vui như thủy triều rút đi, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Không Muốn Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook