Chương 45:
Hoãn Quy Hĩ
25/12/2022
Lại bắt đầu oán giận: “Mắt thấy con đã mười tám tuổi rồi, cho dù huynh trưởng trên con là ai, ở tuổi này đều đã kết hôn, cũng chỉ có con…”.
Bát hoàng tử nhíu mày cắt ngang lời nói của Thần Phi: “Mẫu phi, nếu con đã ở trước mặt phụ hoàng nói giống như thái tử, vì mẫu hậu giữ hiếu ba năm, cho dù thế nào cũng không thể thành thân, nếu không thì không phải là bất hiếu sao.”
Bát hoàng tử cay đắng, nếu Tiêu Nhã Quân là đích nữ của Tĩnh Hải Hầu phủ, thì hắn ta cần gì phải tìm mọi cách cho có lệ với mẫu phi, đã sớm xin thánh chỉ ban hôn rồi. Bây giờ chỉ có thể ủy khuất nàng ấy không danh không phận đi theo hắn ta, sao hắn ta có thể nhẫn tâm cưới vợ, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đấy. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tự tay hắn ta sẽ lấy lại danh dự đã mất cho nàng ấy, để bát kỳ ai cũng không dám cười nhạo bắt nạt nàng ấy nữa.
Thần Phi tức giận, mỗi lần nói đến hôn sự thì hắn ta đều như vậy, nhưng bà ta lại không muốn bất hòa với nhi tử, chỉ có thể dừng lại: “Được rồi, sau khi báo hiếu xong rồi mới nói.”
“Mẫu phi yên tâm, trong lòng nhi tử hiểu rõ.”
Bát hoàng tử an ủi một câu, chuyển đề tài: “Mẫu phi, ba năm hiếu thuận sắp hết, mẫu phi có biết phụ hoàng muốn quý nữ nhà nào làm thái tử phi không?”
Hai năm trước tiên hoàng hậu bệnh nặng qua đời, vốn dĩ thái tử chỉ giữ hiếu một năm lại yêu cầu thủ hiếu ba năm, đến nỗi vị trí thái tử phi đến nay vẫn còn trống.
Thần phi nói: “Chưa từng nghe bệ hạ nói qua.”
Bà ta nhìn con trai, cảm thấy hắn ta không chỉ thuận miệng nói ra.
Bát hoàng tử nhíu mày: “Thái tử và Phong Nhạc huyện chúa hay thường xuyên qua lại.”
Vẻ mặt Thần Phi khẽ biến, huyện chúa này nổi danh khắp thiên hạ, đặc biệt là trong dân chúng, bởi vì có công làm cho sản lượng lương thực tăng lên, ở trong triều đình hay dân gian thì địa vị của nàng đều rất cao.
Chính bà ta cũng từng rung động vì địa vị của nàng, sau khi suy nghĩ thật lâu, lại kiềm chế xuống, chính là bởi vì địa vị của nàng không tầm thường, cầu hôn cũng không dễ dàng, không thể không ăn được thịt dê cuối cùng còn gây họa, khiến hoàng đế, thái tử và các hoàng tử khác nghi ngờ. Dù sao thì lớn lên ở nông thôn, cả ngày lại vùi đầu vào việc đồng áng, chỉ sợ là không đủ tư cách làm dâu hoàng gia.
Thần Phi híp mắt, chẳng lẽ thái tử động tâm rồi? Nếu thật sự muốn cưới, có lợi có hại, tất nhiên lợi ích là uy tín nàng mang lại. Nhược điểm là sự kiêng kỵ của hoàng đế, năm tháng không buông tha con người, hoàng đế già rồi, đối mặt với người thừa kế đang sung sức, niềm kiêu hãnh và thoải mái của vị hoàng đế năm xưa biến thành sự nghi ngờ và cảnh giác.
Rốt cuộc là ưu điểm nhiều hơn hay là nhược điểm nhiều hơn?
Trong nháy mắt, Thần Phi đã có quyết định, không thể để tâm nguyện của thái tử thực hiện được.
Thái tử vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhiều năm ở vị trí này hắn rất cẩn thận và có nhiều thành tựu, ở bên ngoài cũng am hiểu lòng người. Nếu lại cưới đích nữ của Tiêu gia, lại càng như hổ mọc thêm cánh. Cho dù là hoàng đế, cũng không thể dễ dàng làm lung lay địa vị của hắn.
Thần Phi híp mắt lại: Phong Nhạc huyện chúa trạch bị vạn dân, người có công đức thâm hậu này, nếu sánh đôi với người thường, e rằng tuổi thọ của người kia sẽ bị rút ngắn.”
Bát hoàng tử ngẩn ra, thì nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý sâu xa của Thần Phi: “ Trong thiên hạ, cũng chỉ có thiên tử mới cơ thể áp chế được công đức này, con nói có đúng hay không?”
Thần Phi mân mê đầu ngón tay bảo thạch tinh xảo, trên môi nở nụ cười.
Nghe nói Phong Nhạc huyện chúa kia cũng là một mỹ nhân thanh tú, nam nhân dù là mười sáu hay sáu mươi thì cũng không ai không mê tiểu cô nương xinh đẹp, đặc biệt tiểu cô nương này lại rất có tiếng tăm, càng thêm ham muốn chinh phục. Lấy được lòng dân, thái tử cần, hoàng đế cũng cần, cái này biến mất cái kia phát triển.
Một mũi tên trúng nhiều con chim là chuyện tốt, xem ra bệ hạ sẽ không thể không động tâm.
Hoàng đế gật gù, với công trạng của Tiêu thị nữ, nhìn khắp thiên hạ ngoại trừ người của hoàng thất ra thì không còn ai xứng với nàng, thậm chí đến hoàng gia cũng không phải ai cũng xứng với nàng. Vốn dĩ thái tử là lựa chọn tốt vì vị trí thái tử phi vẫn còn trống. Nếu ưu ái Tiêu thị nữ sẽ thể hiện rõ hoàng gia xem trọng bá tánh dân sinh, có lợi cho việc lấy lòng dân.
Chỉ là đầu năm ông ta bị bệnh một trận, sau khi khỏi bệnh sức khoẻ không còn được như trước nên bị ám ảnh, ám ảnh mình sắp bị thay thế.
Quốc sư nói mệnh cách của Tiêu thị nữ là mệnh cách phượng hoàng, phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh, được trời xanh chiếu cố phúc trạch thâm hậu, ban ơn cho người khác.
Hoàng đến tin tưởng cực kỳ, mệnh cách này giống hệt những gì Tiêu thị nữ từng trải qua.
Long phượng thành đôi, Tiêu thị nữ là thái tử phi vậy liệu có phải thái tử sẽ thành chân long thiên tử hay không.
Bầu trời không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua.
“Bệ hạ, thái tử cầu kiến.”
Nghe vậy, hoàng đế sực tỉnh, ổn định lại cảm xúc: “Tuyên.”
Triệu Tông đi vào, sau khi báo cáo chuyện của mình xong thì ngập ngừng do dự, muốn nói lại thôi một lúc lâu, sau khi hoàng đế trêu hỏi mới làm tư thế vái lạy: “Nhi thần thầm mến Phong Nhạc huyện chúa đã lâu, mong phụ hoàng thành toàn.”
“…”
Hoàng đế đâu thể nói mình cũng thích nàng, là một hoàng đế yêu quý thanh danh, ông ta không thể mặt dày đến mức nhi tử đã mở miệng cầu xin lại còn giành người hắn yêu. Nhưng hoàng đế cũng không muốn thành toàn, ông ta đang kiêng kị thái tử nên há lại cổ vũ thế lực của thái tử. không nói đến danh vọng lòng người sau lưng Tiêu thị nữ, riêng Tĩnh Hải Hầu phủ thôi đã là trợ lực không thể khinh thường rồi.
Bát hoàng tử nhíu mày cắt ngang lời nói của Thần Phi: “Mẫu phi, nếu con đã ở trước mặt phụ hoàng nói giống như thái tử, vì mẫu hậu giữ hiếu ba năm, cho dù thế nào cũng không thể thành thân, nếu không thì không phải là bất hiếu sao.”
Bát hoàng tử cay đắng, nếu Tiêu Nhã Quân là đích nữ của Tĩnh Hải Hầu phủ, thì hắn ta cần gì phải tìm mọi cách cho có lệ với mẫu phi, đã sớm xin thánh chỉ ban hôn rồi. Bây giờ chỉ có thể ủy khuất nàng ấy không danh không phận đi theo hắn ta, sao hắn ta có thể nhẫn tâm cưới vợ, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đấy. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tự tay hắn ta sẽ lấy lại danh dự đã mất cho nàng ấy, để bát kỳ ai cũng không dám cười nhạo bắt nạt nàng ấy nữa.
Thần Phi tức giận, mỗi lần nói đến hôn sự thì hắn ta đều như vậy, nhưng bà ta lại không muốn bất hòa với nhi tử, chỉ có thể dừng lại: “Được rồi, sau khi báo hiếu xong rồi mới nói.”
“Mẫu phi yên tâm, trong lòng nhi tử hiểu rõ.”
Bát hoàng tử an ủi một câu, chuyển đề tài: “Mẫu phi, ba năm hiếu thuận sắp hết, mẫu phi có biết phụ hoàng muốn quý nữ nhà nào làm thái tử phi không?”
Hai năm trước tiên hoàng hậu bệnh nặng qua đời, vốn dĩ thái tử chỉ giữ hiếu một năm lại yêu cầu thủ hiếu ba năm, đến nỗi vị trí thái tử phi đến nay vẫn còn trống.
Thần phi nói: “Chưa từng nghe bệ hạ nói qua.”
Bà ta nhìn con trai, cảm thấy hắn ta không chỉ thuận miệng nói ra.
Bát hoàng tử nhíu mày: “Thái tử và Phong Nhạc huyện chúa hay thường xuyên qua lại.”
Vẻ mặt Thần Phi khẽ biến, huyện chúa này nổi danh khắp thiên hạ, đặc biệt là trong dân chúng, bởi vì có công làm cho sản lượng lương thực tăng lên, ở trong triều đình hay dân gian thì địa vị của nàng đều rất cao.
Chính bà ta cũng từng rung động vì địa vị của nàng, sau khi suy nghĩ thật lâu, lại kiềm chế xuống, chính là bởi vì địa vị của nàng không tầm thường, cầu hôn cũng không dễ dàng, không thể không ăn được thịt dê cuối cùng còn gây họa, khiến hoàng đế, thái tử và các hoàng tử khác nghi ngờ. Dù sao thì lớn lên ở nông thôn, cả ngày lại vùi đầu vào việc đồng áng, chỉ sợ là không đủ tư cách làm dâu hoàng gia.
Thần Phi híp mắt, chẳng lẽ thái tử động tâm rồi? Nếu thật sự muốn cưới, có lợi có hại, tất nhiên lợi ích là uy tín nàng mang lại. Nhược điểm là sự kiêng kỵ của hoàng đế, năm tháng không buông tha con người, hoàng đế già rồi, đối mặt với người thừa kế đang sung sức, niềm kiêu hãnh và thoải mái của vị hoàng đế năm xưa biến thành sự nghi ngờ và cảnh giác.
Rốt cuộc là ưu điểm nhiều hơn hay là nhược điểm nhiều hơn?
Trong nháy mắt, Thần Phi đã có quyết định, không thể để tâm nguyện của thái tử thực hiện được.
Thái tử vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, nhiều năm ở vị trí này hắn rất cẩn thận và có nhiều thành tựu, ở bên ngoài cũng am hiểu lòng người. Nếu lại cưới đích nữ của Tiêu gia, lại càng như hổ mọc thêm cánh. Cho dù là hoàng đế, cũng không thể dễ dàng làm lung lay địa vị của hắn.
Thần Phi híp mắt lại: Phong Nhạc huyện chúa trạch bị vạn dân, người có công đức thâm hậu này, nếu sánh đôi với người thường, e rằng tuổi thọ của người kia sẽ bị rút ngắn.”
Bát hoàng tử ngẩn ra, thì nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý sâu xa của Thần Phi: “ Trong thiên hạ, cũng chỉ có thiên tử mới cơ thể áp chế được công đức này, con nói có đúng hay không?”
Thần Phi mân mê đầu ngón tay bảo thạch tinh xảo, trên môi nở nụ cười.
Nghe nói Phong Nhạc huyện chúa kia cũng là một mỹ nhân thanh tú, nam nhân dù là mười sáu hay sáu mươi thì cũng không ai không mê tiểu cô nương xinh đẹp, đặc biệt tiểu cô nương này lại rất có tiếng tăm, càng thêm ham muốn chinh phục. Lấy được lòng dân, thái tử cần, hoàng đế cũng cần, cái này biến mất cái kia phát triển.
Một mũi tên trúng nhiều con chim là chuyện tốt, xem ra bệ hạ sẽ không thể không động tâm.
Hoàng đế gật gù, với công trạng của Tiêu thị nữ, nhìn khắp thiên hạ ngoại trừ người của hoàng thất ra thì không còn ai xứng với nàng, thậm chí đến hoàng gia cũng không phải ai cũng xứng với nàng. Vốn dĩ thái tử là lựa chọn tốt vì vị trí thái tử phi vẫn còn trống. Nếu ưu ái Tiêu thị nữ sẽ thể hiện rõ hoàng gia xem trọng bá tánh dân sinh, có lợi cho việc lấy lòng dân.
Chỉ là đầu năm ông ta bị bệnh một trận, sau khi khỏi bệnh sức khoẻ không còn được như trước nên bị ám ảnh, ám ảnh mình sắp bị thay thế.
Quốc sư nói mệnh cách của Tiêu thị nữ là mệnh cách phượng hoàng, phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh, được trời xanh chiếu cố phúc trạch thâm hậu, ban ơn cho người khác.
Hoàng đến tin tưởng cực kỳ, mệnh cách này giống hệt những gì Tiêu thị nữ từng trải qua.
Long phượng thành đôi, Tiêu thị nữ là thái tử phi vậy liệu có phải thái tử sẽ thành chân long thiên tử hay không.
Bầu trời không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua.
“Bệ hạ, thái tử cầu kiến.”
Nghe vậy, hoàng đế sực tỉnh, ổn định lại cảm xúc: “Tuyên.”
Triệu Tông đi vào, sau khi báo cáo chuyện của mình xong thì ngập ngừng do dự, muốn nói lại thôi một lúc lâu, sau khi hoàng đế trêu hỏi mới làm tư thế vái lạy: “Nhi thần thầm mến Phong Nhạc huyện chúa đã lâu, mong phụ hoàng thành toàn.”
“…”
Hoàng đế đâu thể nói mình cũng thích nàng, là một hoàng đế yêu quý thanh danh, ông ta không thể mặt dày đến mức nhi tử đã mở miệng cầu xin lại còn giành người hắn yêu. Nhưng hoàng đế cũng không muốn thành toàn, ông ta đang kiêng kị thái tử nên há lại cổ vũ thế lực của thái tử. không nói đến danh vọng lòng người sau lưng Tiêu thị nữ, riêng Tĩnh Hải Hầu phủ thôi đã là trợ lực không thể khinh thường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.