Chương 48:
Hoãn Quy Hĩ
25/12/2022
A Ngư dường như còn có chút bất an, nàng nhìn thái tử, sau đó lại nhìn Tứ hoàng tử: "Liệu Bát hoàng tử có trách tội con trâu này không?"
Thái tử mỉm cười nói: "Sao có thể chứ, lòng dạ Bát đệ rộng lượng, làm sao lại chấp nhặt cùng một con trâu. Huống chi trong luật pháp quy định rõ ràng, ngoại trừ trâu già yếu bệnh tàn, bất luận kẻ nào cũng không được vô cớ giết trâu cày."
A Ngư lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trong lòng vui sướng nở hoa.
Bát hoàng tử chỉ hận không thể làm thịt con trâu can đảm dám dĩ hạ phạm thượng này, thế nhưng trâu cày là động vật được bảo vệ đặc biệt, bình thường không được giết mổ, đã vậy còn là vì loại lý do khôi hài này. Hơn nữa, thái tử và Tứ hoàng tử vẫn đang ở đây, nếu hắn ta còn muốn giữ chút mặt mũi, vậy thì không thể nào đi so đo với một con súc sinh được. Ai bảo hắn ta khiến nàng cảm thấy ghê tởm, nàng lại ghê tởm chết hắn ta.
....
Sau khi chà xát toàn thân đến đỏ bừng, ngay cả tóc tai cũng bị vò rối tung, Bát hoàng tử vẫn cảm thấy trên người có một mùi hôi thối không thể xua đi được, hơn nữa hắn ta còn cảm thấy hạ nhân hầu hạ đều đang cười nhạo hắn ta, khuôn mặt tuấn tú u ám như có thể nhỏ nước.
Ngồi trong thùng tắm, Bát hoàng tử siết chặt nắm đấm, khớp xương luân phiên kêu răng rắc, gân xanh trên mu bàn tay cùng trán phồng lên.
Từ lúc chào đời cho đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải chật vật bất kham đến như vậy. Từng gương mặt xẹt qua trước mắt, Bát hoàng tử cắn chặt răng hàm.
Nhìn thấy gương mặt u ám của hắn ta, nội thị sợ tới mức bắp chân run rẩy, vì vậy thật cẩn thận đề nghị đánh chết con trâu dám phạm thượng kia.
Khuôn mặt Bát hoàng tử run run: "Ngươi muốn cho tất cả mọi người cười nhạo ta lòng dạ hẹp hòi, chấp nhặt cùng một con súc sinh sao?"
Nếu là cá nhân, còn có thể trị một tội bất kính. Nhưng đó là một con trâu, đi so đo với súc sinh, chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình.
Nội thị tự tát mình một cái thật mạnh: "Chủ tử thứ tội, nô tài ngu dốt."
"Cút đi!"
Bát hoàng tử quát một tiếng, thấy tên nô tài ngu xuẩn này là hắn ta lại tức giận.
Nội thị lồm cồm lui ra.
Bát hoàng tử hít sâu một hơi, hắn ta cảm thấy mình không hợp với bát tự nơi này, hoặc có thể nói là xung khắc với Tiêu Nhã Du. Gặp phải nàng, người bên mình sẽ xui xẻo.
Bát hoàng tử quay trở lại mới một bộ dạng mới, vẻ mặt của đám người A Ngư vẫn như thường, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Bát hoàng tử lại như bị kim chích sau lưng, hắn ta luôn cảm thấy bọn họ đang âm thầm cười nhạo mình.
Không nhanh cũng không chậm.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc rời đi, Bát hoàng tử tìm cớ tách khỏi thái tử và Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử cực kì vui vẻ: "Lão Bát xấu hổ nên đi trốn hả, đúng là da mặt mỏng, các ca ca còn chưa kịp chê cười nữa!"
Triệu Tông cười cười: "Tứ đệ một vừa hai phải thôi, đừng chọc Bát đệ nóng nảy."
Miệng Tứ hoàng tử đáp được, nhưng trong lòng lại nói, thái tử cũng thật biết giả vờ, không chừng trong lòng đang vui sướng bao nhiêu, nhưng lại nhịn đến mức kín không kẽ hở, trách không được người ta có thể làm thái tử.
Hai huynh đệ thay đổi đề tài, chậm rãi trở về thành.
Phía bên kia, Bát hoàng tử đi vòng quanh mấy vòng, sau khi chắc chắn sau lưng không có cái đuôi nào, hắn ta mới tiến một tòa nhà kín đáo ở Tây thành.
Thoáng thấy mấy con mèo hoang ngồi xổm ở đầu tường, Bát hoàng tử không vui nhíu nhíu mày sai người đuổi đi.
Dường như nhận thấy không được hoan nghênh, đám mèo lười biếng kêu vài tiếng, sau đó linh hoạt biến mất khỏi tầm nhìn của hắn ta.
Bát hoàng tử lại liếc nhìn đầu tường trống rỗng, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn một chút. Càng tới gần hậu trạch, tâm trạng lại càng tốt hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn.
Tiêu Nhã Quân đang vẽ tranh trong thư phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng lập tức ngước mắt lên.
Bát hoàng tử tươi cười bước vào phòng, Ngô Đồng vui sướng cười ái muội nhìn Tiêu Nhã Quân, nàng ta rất thức thời khép cửa thư phòng lại, sau đó đứng ở cửa như môn thần.
"Đang vẽ gì vậy?"
Bát hoàng tử ôm chặt lấy Tiêu Nhã Quân đang chào đón mình, sau đó dẫn nàng ấy đi về phía thư án.
Tiêu Nhã Quân thấp giọng nói: "Tiện tay vẽ nguệch ngoạc mà thôi, coi như giết thời gian."
Bát hoàng tử dừng chân, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không ai có thể ngờ rằng Nhã Quân đã trở về kinh thành, nhưng vì để tránh bị người ta nhận ra, chỉ đành để nàng ấy chịu ấm ức không được rời khỏi cửa dù là nửa bước.
"Để nàng chịu ấm ức rồi."
Bát hoàng tử thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy: "Là ta vô năng, không thể cho nàng một danh phận quang minh chính đại, nhưng mà Nhã Quân à, mấy năm nữa, ta sẽ nghênh đón nàng vào cửa một cách vẻ vang, bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng."
Thái tử mỉm cười nói: "Sao có thể chứ, lòng dạ Bát đệ rộng lượng, làm sao lại chấp nhặt cùng một con trâu. Huống chi trong luật pháp quy định rõ ràng, ngoại trừ trâu già yếu bệnh tàn, bất luận kẻ nào cũng không được vô cớ giết trâu cày."
A Ngư lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trong lòng vui sướng nở hoa.
Bát hoàng tử chỉ hận không thể làm thịt con trâu can đảm dám dĩ hạ phạm thượng này, thế nhưng trâu cày là động vật được bảo vệ đặc biệt, bình thường không được giết mổ, đã vậy còn là vì loại lý do khôi hài này. Hơn nữa, thái tử và Tứ hoàng tử vẫn đang ở đây, nếu hắn ta còn muốn giữ chút mặt mũi, vậy thì không thể nào đi so đo với một con súc sinh được. Ai bảo hắn ta khiến nàng cảm thấy ghê tởm, nàng lại ghê tởm chết hắn ta.
....
Sau khi chà xát toàn thân đến đỏ bừng, ngay cả tóc tai cũng bị vò rối tung, Bát hoàng tử vẫn cảm thấy trên người có một mùi hôi thối không thể xua đi được, hơn nữa hắn ta còn cảm thấy hạ nhân hầu hạ đều đang cười nhạo hắn ta, khuôn mặt tuấn tú u ám như có thể nhỏ nước.
Ngồi trong thùng tắm, Bát hoàng tử siết chặt nắm đấm, khớp xương luân phiên kêu răng rắc, gân xanh trên mu bàn tay cùng trán phồng lên.
Từ lúc chào đời cho đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải chật vật bất kham đến như vậy. Từng gương mặt xẹt qua trước mắt, Bát hoàng tử cắn chặt răng hàm.
Nhìn thấy gương mặt u ám của hắn ta, nội thị sợ tới mức bắp chân run rẩy, vì vậy thật cẩn thận đề nghị đánh chết con trâu dám phạm thượng kia.
Khuôn mặt Bát hoàng tử run run: "Ngươi muốn cho tất cả mọi người cười nhạo ta lòng dạ hẹp hòi, chấp nhặt cùng một con súc sinh sao?"
Nếu là cá nhân, còn có thể trị một tội bất kính. Nhưng đó là một con trâu, đi so đo với súc sinh, chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình.
Nội thị tự tát mình một cái thật mạnh: "Chủ tử thứ tội, nô tài ngu dốt."
"Cút đi!"
Bát hoàng tử quát một tiếng, thấy tên nô tài ngu xuẩn này là hắn ta lại tức giận.
Nội thị lồm cồm lui ra.
Bát hoàng tử hít sâu một hơi, hắn ta cảm thấy mình không hợp với bát tự nơi này, hoặc có thể nói là xung khắc với Tiêu Nhã Du. Gặp phải nàng, người bên mình sẽ xui xẻo.
Bát hoàng tử quay trở lại mới một bộ dạng mới, vẻ mặt của đám người A Ngư vẫn như thường, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Bát hoàng tử lại như bị kim chích sau lưng, hắn ta luôn cảm thấy bọn họ đang âm thầm cười nhạo mình.
Không nhanh cũng không chậm.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc rời đi, Bát hoàng tử tìm cớ tách khỏi thái tử và Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử cực kì vui vẻ: "Lão Bát xấu hổ nên đi trốn hả, đúng là da mặt mỏng, các ca ca còn chưa kịp chê cười nữa!"
Triệu Tông cười cười: "Tứ đệ một vừa hai phải thôi, đừng chọc Bát đệ nóng nảy."
Miệng Tứ hoàng tử đáp được, nhưng trong lòng lại nói, thái tử cũng thật biết giả vờ, không chừng trong lòng đang vui sướng bao nhiêu, nhưng lại nhịn đến mức kín không kẽ hở, trách không được người ta có thể làm thái tử.
Hai huynh đệ thay đổi đề tài, chậm rãi trở về thành.
Phía bên kia, Bát hoàng tử đi vòng quanh mấy vòng, sau khi chắc chắn sau lưng không có cái đuôi nào, hắn ta mới tiến một tòa nhà kín đáo ở Tây thành.
Thoáng thấy mấy con mèo hoang ngồi xổm ở đầu tường, Bát hoàng tử không vui nhíu nhíu mày sai người đuổi đi.
Dường như nhận thấy không được hoan nghênh, đám mèo lười biếng kêu vài tiếng, sau đó linh hoạt biến mất khỏi tầm nhìn của hắn ta.
Bát hoàng tử lại liếc nhìn đầu tường trống rỗng, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn một chút. Càng tới gần hậu trạch, tâm trạng lại càng tốt hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn.
Tiêu Nhã Quân đang vẽ tranh trong thư phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, nàng lập tức ngước mắt lên.
Bát hoàng tử tươi cười bước vào phòng, Ngô Đồng vui sướng cười ái muội nhìn Tiêu Nhã Quân, nàng ta rất thức thời khép cửa thư phòng lại, sau đó đứng ở cửa như môn thần.
"Đang vẽ gì vậy?"
Bát hoàng tử ôm chặt lấy Tiêu Nhã Quân đang chào đón mình, sau đó dẫn nàng ấy đi về phía thư án.
Tiêu Nhã Quân thấp giọng nói: "Tiện tay vẽ nguệch ngoạc mà thôi, coi như giết thời gian."
Bát hoàng tử dừng chân, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không ai có thể ngờ rằng Nhã Quân đã trở về kinh thành, nhưng vì để tránh bị người ta nhận ra, chỉ đành để nàng ấy chịu ấm ức không được rời khỏi cửa dù là nửa bước.
"Để nàng chịu ấm ức rồi."
Bát hoàng tử thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy: "Là ta vô năng, không thể cho nàng một danh phận quang minh chính đại, nhưng mà Nhã Quân à, mấy năm nữa, ta sẽ nghênh đón nàng vào cửa một cách vẻ vang, bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.