Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay
Chương 5:
Tất Đồng
31/03/2021
Trong một giây ngắn ngủi, mạch suy nghĩ của Thẩm Vãn Tình dâng lên cuồn cuộn.
Trước mắt, bày ra trước mặt cô chỉ có hai phương án lựa chọn.
Một cách là bất luận ba bảy hai mốt gì, tiếp tục đâm đến cuối cùng.
Nhưng có thể dễ dàng thấy được, cái tên trong sách này mỗi lần xuất hiện, tác giả đều phải tốn một trăm từ viết hắn đại phản diện “ác nghiệt đến kinh ngạc trời đất” và “khí trường mạnh mẽ khiến cho mọi phía tơi bời tán loạn”, lúc này toàn thân trên dưới đều viết lên mấy chữ “mặc dù hiện tại ta rất yếu nhưng vẫn có thể bóp chết ngươi.”
Thẩm Vãn Tình cảm thấy, có thể bản thân giết không nổi hắn ta.
Hơn nữa nếu không cẩn thận còn bị giết ngược lại.
Lựa chọn thứ hai, bóp méo sự thật đổi đen thành trắng.
Đã giết người không thành, còn có thể giả mạo vị trí của nữ chính đến trước cứu hắn, nói tóm lại trước mắt nên đánh gãy tình cảm của nam phụ với nữ chính, nam nữ chính mới có thể hòa hợp hướng đến kết cục đẹp đẽ.
Nhưng như vậy thì nhọc tâm sức hơn, hơn nữa Thẩm Vãn Tình cũng không biết y thuật, kéo về cũng là do Phong Dao Tình trị thương cho hắn.
Vì thế kế hoạch này là cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa...
Thẩm Vãn Tình trộm nhìn chiếc dao sáng loáng trên tay mình một cái, cảm thấy một lời khó nói.
Hiện tại cái tư thế này, nhìn thế nào cũng không giống cứu người.
Mà trước mắt, Tạ Vô Diện động đậy rồi.
Đáy mắt hắn sắc bén càng sâu, mặc dù một lời cũng không nói, khớp xương ngón trỏ khó phát hiện nhẹ nhàng động đậy, trong phút chốc, tiếng gió trong rừng ngày càng lớn.
Tình cảnh như thế này, đối với Thẩm Vãn Tình mà nói, giống như điềm xấu.
Mà ngay lúc này, cô hít sâu một hơi, tay cầm chiếc dao, cực kỳ quyết đoán, một nhát đâm xuống dưới.
Tạ Vô Diện mí mắt một cái cũng không động.
Nhưng mà, chiếc dao đó lại sượt qua bên má của hắn, đâm thẳng vào vũng bùn đất bên cạnh.
“Tốt rồi.” Thẩm vãn Tình thả lỏng tay, phủi phủi tay, mặt không đỏ tim không đập bịa ra lời nói dối, “vừa nãy thật nguy hiểm, ngươi biết không? Trong khi ngươi đang ngủ có con kiến suýt chút nữa bò lên mặt của ngươi, bất qua không cần lo lắng đâu, ta giúp ngươi một nhát đâm chết nó rồi.”
Tạ Vô Diễn: “.........”
Thẩm Vãn Tình cũng biết rằng lời này của bản thân có bao nhiêu bất thường.
Nhưng cô được cái da mặt dày, câu nói bừa như vậy nói đến êm tai, cây ngay không sợ chết đứng, liền giống như là đang nói sự thật vậy.
Cái tên Đại Ma Vương phản diện trước mắt này vẫn là một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt híp nhẹ lại, giống hệt như một loại hung thú đang nhìn con mồi của bản thân, một tấc lướt đến trên mặt của Thẩm Vãn Tình
“Cũng không cần phải cảm ơn ta như thế, về sau mời ta một bữa cơm là được rồi.” Thẩm Vãn Tình trong lòng hoảng loạn, nhưng là vẫn ôm lấy dục vọng muốn sống thoi thóp hơi tàn, gia tăng tốc độ nói: “Ngươi một mình phát ngốc ở chỗ này lại còn một bộ dạng như này nữa, nhất định là bị yêu quái quấy nhiễu. Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi! Người ở trong Huyền Thiên Các ta đều quen thuộc, ta sẽ cầu bọn họ giúp ngươi trị thương.”
Trước mắt, Thẩm Vãn Tình chỉ có một cách.
Chỉ cần không cho Tạ Vô Diễn thời gian để suy nghĩ, nói chuyện nhiều với hắn chưa biết chừng có thể chuyển dời lực chú ý đợi tiểu phân đội đi tuần tra của Phong Dao Tình đến, như thế thì cái mạng nhỏ của mình có thể đảm bảo rồi.
Có lẽ là vì quá căng thẳng, cô nắm chặt nắm tay, vết thương ở đầu ngón tay vừa nãy bị mũi dao sượt qua lại một lần nữa nứt ra, một giọt máu từ trong kẽ vết thương thuận thế nhỏ xuống, nhẹ nhàng bắn lên cánh tay của Tạ Vô Diễn.
Dư quang của Dạ Vô Diễn khó phát hiện được mà nhẹ ngàng chuyển động.
Sau đó, nằm ngoài dự đoán chính là, ngay lúc không khí cứng nhắc đến cực điểm, khi Thẩm Vãn Tình hoài nghi cái mạng nhỏ này của mình sắp sửa kết thúc tại đây, khóe môi của Tạ Vô Diễn câu lên, phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp.
“Được.”
Gọn gàng nhanh lẹ như vậy liền đáp ứng rồi, ngược lại khiến Thẩm Vãn Tình không phản ứng lại.
Cái tên phản diện này lại dễ nói chuyện như vậy?
“Nhưng mà.” Tạ Vô Diễn thu lại ý cười, từng chữ từng chữ nói, “trước tiên xuống khỏi người ta đã?”
Thẩm Vãn Tình trầm mặc một chút, sau đó nhìn một chút tư thế hiện tại của mình với Tạ Vô Diễn.
Rồi nín thinh đứng dậy, lết lết sang bên cạnh.
Mà ngay lúc này, tiếng gió trong rừng đột nhiên càng ngày càng to.
Mây đen cuồn cuộn, che khuất triệt để ánh trăng sáng trong núi.
Xem ra, những con yêu quái đã ngửi được hơi thở, đuổi đến rồi.
Tuy là tu vi của Thẩm Vãn Tình còn kém, nhưng vẫn có thể cảm nhận được yêu khí đang tiến gần.
Tạ Vô Diễn tuy rằng đã tỉnh, nhưng có thể thấy rõ, trạng thái hồi phục của cơ thể lại không được tốt lắm. Bóp chết mình thì dễ dàng, đối phó với mấy con quỷ lợi hại này sợ rằng khó chiếm được ưu thế.
“Chúng ta thương lượng chút.” Cô do dự một lát, sau đó mở miệng nói nhỏ, “ta cảm thấy mấy thứ này chúng ta đối phó không lại đâu.”
Tạ Vô Diễn nhướng mày nhìn cô: “Cho nên?”
“Như vậy đi, ta đi cầu cứu viện trợ, ngươi chống đỡ chút nhé.” Thẩm Vãn Tình ngôn từ chính nghĩa, một bên nói một bên chuẩn bị chạy trốn, “Yên tâm, ta sẽ trở lại cứu ngươi!”
Thật ra biện pháp thận sự mà cô đang nghĩ trong lòng đó là, có thể ở giữa đường chặn lại Phong Dao Tình lên núi tuần tra, để cho Tạ Vô Diễn sau khi bị mấy con quỷ này dằn vặt đến chết rồi thì quay lại hốt thi thể.
Quanh co một chút, vẫn là có thể đạt được mục đích!
Sau đó tại ngay lúc này, đằng xa có ngọn lửa nháy lên.
Tiếp đó, y bào bay lượn, một thanh kiếm sắc bén nhân cơ hội phá tan hư không, bay thẳng vào trong rừng.
Sau đó kèm theo là một tiếng kêu thảm thiết, một chiếc bùa vàng bay đi, đốt cháy.
Một con quỷ cháy rừng rực ẩn nấp giữa khu rừng liền như thế bị trừ khử.
Phong Dao Tình thu lại kiếm, đứng khoanh tay, quét mắt về phía của Thẩm Vãn Tình, tà áo lâng lâng, nhíu nhẹ đôi lông mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đến cũng thật sớm....
Thẩm Vãn Tình nghẹn lại, lập tức hít sâu một hơi, tận dụng triệt để, hướng phía Tạ Vô Diễn nói: “Xem! ta đã nói là ta sẽ cầu cứu viện binh mà! Không lừa ngươi đúng ko?”
Tạ Vô Diễn lành lạnh nhìn cô một cái: “........”
Phong Dao Tình nhìn thấy Tạ Vô Diễn mình đầy thương tích, tiến về phía trước vài bước, ngồi xuống kiểm tra một chút thân thế của hắn, hỏi: “Khóa Tâm Chú? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có người xuống tay độc ác như vậy với ngươi chứ?”
“Thầy trừ yêu.” Trên mặt Tạ Vô Diễn không có tí huyết sắc nào, trong đôi mắt đã thu liễm lại cái ác khí đó, ho vài tiếng, xem ra thân thể cực kì yếu ớt, “nửa tháng trước, ta cứu được vài đứa trẻ từ trong tay của Yêu Đạo, nhưng bị ghi hận trong lòng. Mấy hôm trước trúng mai phục của bọn chúng, bị chúng cưỡng chế gieo Khóa Tâm Chú lên người. Mấy ngày nay bị bọn yêu ma này quấy rối, không còn cách nào khác, đánh buông tay đánh cược một lần đi vào Huyền Thiên Các.”
Thẩm Vãn Tình nhìn bộ dạng vô hại này của Tạ Vô Diễn, từ tận đấy lòng cảm thấy diễn xuất thật tốt.
Khó trách nam nữ chính đều bị hắn lừa đến quay mòng mòng.
Xem ra những miêu tả trong sách không phải là chính xác.
Tạ Vô Diễn này có lẽ không phải là ở sát ranh giới sắp chết được nữ chính cứu giúp. Mà căn bản là từ đầu đã tính toán tốt việc giả vờ đụng mặt.
Thậm chí vì muốn tính chân thực, còn nhẫn tâm hạ cho chính mình khóa tâm chú.
“Ta hiểu rồi.” Phong Dao Tình gật đầu, “Yên tâm, Huyền Thiên Các sẽ không để người chính nghĩa phải chịu thiệt thòi đâu.”
Thẩm Vãn Tình cũng không hi vọng Phong Dao Tình sẽ nghi ngờ Tạ Vô Diễn.
Khi cô đang suy nghĩ rằng, sau này làm cách nào ở trước mặt mấy người này vạch trần thân phận Tạ Vô Diễn, bất chợt bị Phong Dao Tình gọi đến: “Cho nên, Thẩm cô nương tại sao lại ở chỗ này thế? Không phải ngươi nên ở trong phòng dưỡng tốt thân thể sao?”
Thẩm Vãn Tình nói: “...... đi dạo cho dễ tiêu hóa.”
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Vô Diễn: giết tôi hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn nghe xem cô ấy có thể nói được bao nhiêu lời bịa đặt.
Trước mắt, bày ra trước mặt cô chỉ có hai phương án lựa chọn.
Một cách là bất luận ba bảy hai mốt gì, tiếp tục đâm đến cuối cùng.
Nhưng có thể dễ dàng thấy được, cái tên trong sách này mỗi lần xuất hiện, tác giả đều phải tốn một trăm từ viết hắn đại phản diện “ác nghiệt đến kinh ngạc trời đất” và “khí trường mạnh mẽ khiến cho mọi phía tơi bời tán loạn”, lúc này toàn thân trên dưới đều viết lên mấy chữ “mặc dù hiện tại ta rất yếu nhưng vẫn có thể bóp chết ngươi.”
Thẩm Vãn Tình cảm thấy, có thể bản thân giết không nổi hắn ta.
Hơn nữa nếu không cẩn thận còn bị giết ngược lại.
Lựa chọn thứ hai, bóp méo sự thật đổi đen thành trắng.
Đã giết người không thành, còn có thể giả mạo vị trí của nữ chính đến trước cứu hắn, nói tóm lại trước mắt nên đánh gãy tình cảm của nam phụ với nữ chính, nam nữ chính mới có thể hòa hợp hướng đến kết cục đẹp đẽ.
Nhưng như vậy thì nhọc tâm sức hơn, hơn nữa Thẩm Vãn Tình cũng không biết y thuật, kéo về cũng là do Phong Dao Tình trị thương cho hắn.
Vì thế kế hoạch này là cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa...
Thẩm Vãn Tình trộm nhìn chiếc dao sáng loáng trên tay mình một cái, cảm thấy một lời khó nói.
Hiện tại cái tư thế này, nhìn thế nào cũng không giống cứu người.
Mà trước mắt, Tạ Vô Diện động đậy rồi.
Đáy mắt hắn sắc bén càng sâu, mặc dù một lời cũng không nói, khớp xương ngón trỏ khó phát hiện nhẹ nhàng động đậy, trong phút chốc, tiếng gió trong rừng ngày càng lớn.
Tình cảnh như thế này, đối với Thẩm Vãn Tình mà nói, giống như điềm xấu.
Mà ngay lúc này, cô hít sâu một hơi, tay cầm chiếc dao, cực kỳ quyết đoán, một nhát đâm xuống dưới.
Tạ Vô Diện mí mắt một cái cũng không động.
Nhưng mà, chiếc dao đó lại sượt qua bên má của hắn, đâm thẳng vào vũng bùn đất bên cạnh.
“Tốt rồi.” Thẩm vãn Tình thả lỏng tay, phủi phủi tay, mặt không đỏ tim không đập bịa ra lời nói dối, “vừa nãy thật nguy hiểm, ngươi biết không? Trong khi ngươi đang ngủ có con kiến suýt chút nữa bò lên mặt của ngươi, bất qua không cần lo lắng đâu, ta giúp ngươi một nhát đâm chết nó rồi.”
Tạ Vô Diễn: “.........”
Thẩm Vãn Tình cũng biết rằng lời này của bản thân có bao nhiêu bất thường.
Nhưng cô được cái da mặt dày, câu nói bừa như vậy nói đến êm tai, cây ngay không sợ chết đứng, liền giống như là đang nói sự thật vậy.
Cái tên Đại Ma Vương phản diện trước mắt này vẫn là một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt híp nhẹ lại, giống hệt như một loại hung thú đang nhìn con mồi của bản thân, một tấc lướt đến trên mặt của Thẩm Vãn Tình
“Cũng không cần phải cảm ơn ta như thế, về sau mời ta một bữa cơm là được rồi.” Thẩm Vãn Tình trong lòng hoảng loạn, nhưng là vẫn ôm lấy dục vọng muốn sống thoi thóp hơi tàn, gia tăng tốc độ nói: “Ngươi một mình phát ngốc ở chỗ này lại còn một bộ dạng như này nữa, nhất định là bị yêu quái quấy nhiễu. Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi! Người ở trong Huyền Thiên Các ta đều quen thuộc, ta sẽ cầu bọn họ giúp ngươi trị thương.”
Trước mắt, Thẩm Vãn Tình chỉ có một cách.
Chỉ cần không cho Tạ Vô Diễn thời gian để suy nghĩ, nói chuyện nhiều với hắn chưa biết chừng có thể chuyển dời lực chú ý đợi tiểu phân đội đi tuần tra của Phong Dao Tình đến, như thế thì cái mạng nhỏ của mình có thể đảm bảo rồi.
Có lẽ là vì quá căng thẳng, cô nắm chặt nắm tay, vết thương ở đầu ngón tay vừa nãy bị mũi dao sượt qua lại một lần nữa nứt ra, một giọt máu từ trong kẽ vết thương thuận thế nhỏ xuống, nhẹ nhàng bắn lên cánh tay của Tạ Vô Diễn.
Dư quang của Dạ Vô Diễn khó phát hiện được mà nhẹ ngàng chuyển động.
Sau đó, nằm ngoài dự đoán chính là, ngay lúc không khí cứng nhắc đến cực điểm, khi Thẩm Vãn Tình hoài nghi cái mạng nhỏ này của mình sắp sửa kết thúc tại đây, khóe môi của Tạ Vô Diễn câu lên, phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp.
“Được.”
Gọn gàng nhanh lẹ như vậy liền đáp ứng rồi, ngược lại khiến Thẩm Vãn Tình không phản ứng lại.
Cái tên phản diện này lại dễ nói chuyện như vậy?
“Nhưng mà.” Tạ Vô Diễn thu lại ý cười, từng chữ từng chữ nói, “trước tiên xuống khỏi người ta đã?”
Thẩm Vãn Tình trầm mặc một chút, sau đó nhìn một chút tư thế hiện tại của mình với Tạ Vô Diễn.
Rồi nín thinh đứng dậy, lết lết sang bên cạnh.
Mà ngay lúc này, tiếng gió trong rừng đột nhiên càng ngày càng to.
Mây đen cuồn cuộn, che khuất triệt để ánh trăng sáng trong núi.
Xem ra, những con yêu quái đã ngửi được hơi thở, đuổi đến rồi.
Tuy là tu vi của Thẩm Vãn Tình còn kém, nhưng vẫn có thể cảm nhận được yêu khí đang tiến gần.
Tạ Vô Diễn tuy rằng đã tỉnh, nhưng có thể thấy rõ, trạng thái hồi phục của cơ thể lại không được tốt lắm. Bóp chết mình thì dễ dàng, đối phó với mấy con quỷ lợi hại này sợ rằng khó chiếm được ưu thế.
“Chúng ta thương lượng chút.” Cô do dự một lát, sau đó mở miệng nói nhỏ, “ta cảm thấy mấy thứ này chúng ta đối phó không lại đâu.”
Tạ Vô Diễn nhướng mày nhìn cô: “Cho nên?”
“Như vậy đi, ta đi cầu cứu viện trợ, ngươi chống đỡ chút nhé.” Thẩm Vãn Tình ngôn từ chính nghĩa, một bên nói một bên chuẩn bị chạy trốn, “Yên tâm, ta sẽ trở lại cứu ngươi!”
Thật ra biện pháp thận sự mà cô đang nghĩ trong lòng đó là, có thể ở giữa đường chặn lại Phong Dao Tình lên núi tuần tra, để cho Tạ Vô Diễn sau khi bị mấy con quỷ này dằn vặt đến chết rồi thì quay lại hốt thi thể.
Quanh co một chút, vẫn là có thể đạt được mục đích!
Sau đó tại ngay lúc này, đằng xa có ngọn lửa nháy lên.
Tiếp đó, y bào bay lượn, một thanh kiếm sắc bén nhân cơ hội phá tan hư không, bay thẳng vào trong rừng.
Sau đó kèm theo là một tiếng kêu thảm thiết, một chiếc bùa vàng bay đi, đốt cháy.
Một con quỷ cháy rừng rực ẩn nấp giữa khu rừng liền như thế bị trừ khử.
Phong Dao Tình thu lại kiếm, đứng khoanh tay, quét mắt về phía của Thẩm Vãn Tình, tà áo lâng lâng, nhíu nhẹ đôi lông mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đến cũng thật sớm....
Thẩm Vãn Tình nghẹn lại, lập tức hít sâu một hơi, tận dụng triệt để, hướng phía Tạ Vô Diễn nói: “Xem! ta đã nói là ta sẽ cầu cứu viện binh mà! Không lừa ngươi đúng ko?”
Tạ Vô Diễn lành lạnh nhìn cô một cái: “........”
Phong Dao Tình nhìn thấy Tạ Vô Diễn mình đầy thương tích, tiến về phía trước vài bước, ngồi xuống kiểm tra một chút thân thế của hắn, hỏi: “Khóa Tâm Chú? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có người xuống tay độc ác như vậy với ngươi chứ?”
“Thầy trừ yêu.” Trên mặt Tạ Vô Diễn không có tí huyết sắc nào, trong đôi mắt đã thu liễm lại cái ác khí đó, ho vài tiếng, xem ra thân thể cực kì yếu ớt, “nửa tháng trước, ta cứu được vài đứa trẻ từ trong tay của Yêu Đạo, nhưng bị ghi hận trong lòng. Mấy hôm trước trúng mai phục của bọn chúng, bị chúng cưỡng chế gieo Khóa Tâm Chú lên người. Mấy ngày nay bị bọn yêu ma này quấy rối, không còn cách nào khác, đánh buông tay đánh cược một lần đi vào Huyền Thiên Các.”
Thẩm Vãn Tình nhìn bộ dạng vô hại này của Tạ Vô Diễn, từ tận đấy lòng cảm thấy diễn xuất thật tốt.
Khó trách nam nữ chính đều bị hắn lừa đến quay mòng mòng.
Xem ra những miêu tả trong sách không phải là chính xác.
Tạ Vô Diễn này có lẽ không phải là ở sát ranh giới sắp chết được nữ chính cứu giúp. Mà căn bản là từ đầu đã tính toán tốt việc giả vờ đụng mặt.
Thậm chí vì muốn tính chân thực, còn nhẫn tâm hạ cho chính mình khóa tâm chú.
“Ta hiểu rồi.” Phong Dao Tình gật đầu, “Yên tâm, Huyền Thiên Các sẽ không để người chính nghĩa phải chịu thiệt thòi đâu.”
Thẩm Vãn Tình cũng không hi vọng Phong Dao Tình sẽ nghi ngờ Tạ Vô Diễn.
Khi cô đang suy nghĩ rằng, sau này làm cách nào ở trước mặt mấy người này vạch trần thân phận Tạ Vô Diễn, bất chợt bị Phong Dao Tình gọi đến: “Cho nên, Thẩm cô nương tại sao lại ở chỗ này thế? Không phải ngươi nên ở trong phòng dưỡng tốt thân thể sao?”
Thẩm Vãn Tình nói: “...... đi dạo cho dễ tiêu hóa.”
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Vô Diễn: giết tôi hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn nghe xem cô ấy có thể nói được bao nhiêu lời bịa đặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.