Chương 19
Mộc
12/07/2021
Nàng quay sang thấy hắn chìm vào hôn mê, liền thầm than không ổn ! Nàng cởi bộ giáp của hắn ra, sau đó là cởi áo trong. Hóa ra là do bộ giáp này, khiến nàng khi ở trong nước kéo hắn lên mệt chết, may mắn thời gian ở thôn trang nàng làm nhiều việc,sức lực nàng cũng lớn nên mới lôi hắn lên được. Nhưng kiếm của mấy tên thích khách kia có thể lợi hại tới mức nào,có thể xuyên cả qua chiến giáp để cắt vào hắn như vậy? Quan sát vết thương của hắn, nàng cả kinh, vết thương cứa ở phần vai, có cho thêm chút khí lực thì hắn cũng không có tự bơi lên được với tình trạng như thế này. Vai hắn bị cắt rất sâu, nhưng cũng may mắn khôn vào đến xương, tuy nhiên dù vết thương không phải là của nàng, nhưng nàng còn cảm thấy đau thay hắn. Máu thịt lẫn lộn khiến nàng không kìm được mà rùng mình e ngại.
Nhưng vậy mà vừa rồi hắn có thể cầm cự bám trên cây, người này có sức sống mãnh liệt đến mức độ nào cơ chứ. Nàng lấy ra chiếc khăn tay, nhanh chóng tiến đến bờ suối giặt sạch sẽ, quay lại lau vết thương cho hắn. Vừa lau vết thương, nàng thấy hắn nhíu mày, hẳn là phải đau đớn lắm. Nàng càng cố gắng nhẹ tay hơn chút, vừa lau vừa thổi nhè nhẹ. Nàng tiện tay xé mảnh vải sạch ở áo trung y, vắt thật khô giúp hắn băng bó vết thương lại, trước hết cầm máu đã.
Xử lý xong vết thương của hắn, nàng như phải chạy mười vòng sân trường, người toát ra đầy mồ hôi lạnh. Mạng sống của hắn bây giờ rất quan trọng. Hắn còn phải sống để dẫn nàng ra khỏi chỗ này.
Trời cũng sắp tối, cơ hồ còn có cơn mưa. Quần áo vẫn còn ẩm ướt, rất khó chịu, còn lạnh run. Nếu lại dính mưa nữa thì rất khó chịu, phải mau chóng tìm chỗ trú ! Hắn còn đang bị thương, còn chưa biết có phát sốt hay không, càng không thể dầm mưa. Nàng đi quanh một vòng. Thật may, gần đây có một cái động. Cái động khá sâu, đủ để tránh mưa. Bên trong còn có tro tàn, chắc là thợ săn nào đó đi ngang qua đây trú ngụ mưa gió. Nàng quay lại mau chóng dìu hắn lên. Nặng quá ! Thân hình hắn cao ước chừng phải cao hơn nàng rất nhiều, bình thường đứng nàng còn cao chưa tới vai hắn. Chênh lệch quá nhiều. Không thể để hắn nằm mà kéo lê, sẽ chạm đến vết thương của hắn, vỡ ra thì khổ ! Nàng đi sang phía vai lành lặn của Khang vương, khoác tay hắn vòng qua vai mình, nàng ôm lấy hắn.
" Thứ lỗi cho ta, ta chỉ có thể xoay sở thân trên của ngươi !Còn phần dưới ngươi chịu ủy khuất một chút ! Ai bảo ngươi trời sinh cao lớn ! "
Nàng chật vật kéo hắn về phía động, nói là để kéo lê thân dưới, nhưng nàng đã cố hết sức tránh gây thêm thương tích cho hắn, bằng cách lấy áo ngoài của nàng, kê xuống cho hắn ! Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng "bò" được đến động rồi ! Tới nơi cái áo ngoài của nàng cũng nhàu nhĩ bẩn thỉu cả rồi, chẳng dùng được nữa. Nàng là nữ tử hiện đại, nên cũng không ngại trên mặc ít đồ, với nàng bất quá đây chỉ là mỏng hơn một chút.
Nàng đặt hắn nằm tạm xuống đất, lấy lá khô ở góc động làm gối kê đầu cho hắn, thu lại chiếc áo, tiện tay cầm thêm áo của hắn. Tuy áo của hắn có rách, nhưng hong khô là còn mặc lên người được. Có mặc còn hơn không, phòng cảm lạnh!
Nàng đến bờ sông giặt sạch rồi để trên tảng đá to hòng hong khô. Bộ giáp của hắn nàng ném đến bụi cây, che đậy thật kĩ. Nếu đem vào động có mùi máu, thì không biết khi đêm buông xuống, con dã thú nào sẽ mò đến !
Nhân lúc chưa mưa màng vào rừng nhặt thêm cành cây khô rồi để vào trong động. Chỗ củi trong động không đủ cho đến sáng, nên cần phải nhặt thêm. Trong lúc nhặt củi, nàng thấy một loại hoa nhỏ xíu, màu trắng, giống giống hoa cúc. Nàng cầm quả tròn nhỏ của cây hoa vò vò một chút, nước chảy ra đen như mực. Nhìn cây này quen lắm...
Là hạn liên thảo ! Đúng rồi ! Là hạn liên thảo ! Hạn liên thảo có thể cầm máu rất tốt, còn có thể hỗ trợ tiêu viêm diệt khuẩn, chống nhiễm trùng ! Quả nhiên là nam chính, hắn cũng gặp vận ghê. Nàng hái thật nhiều rồi rửa sạch đem về động, chốc cần đem nó ra đắp vào vết thương cho Khang vương. Vấn đề bây giờ là đồ ăn, nàng sớm bụng đã đói meo. Sờ sờ túi nhỏ buộc bên hông, hoàn hảo không bị trôi đi, bên trong túi của của nàng có hai phiến đá quẹt lửa, một con dao, một túi muối đã ướt nhẹp, nhưng hoàn hảo không bị nước rửa tan ra, vẫn có thể dùng được.
Nàng làm sao có thể đi săn đây ? Nàng nào có biết săn cơ chứ ?! Có khi bị thú dữ săn lại. Ảo não đi đến cạnh con sông, ngó nghiêng một chút. Mắt nàng sáng lên ! Dưới sông có cá, rất nhiều cá! Cá bơi nổi thế kia, chỉ nhanh tay cần vớt lên là có thể đem đi chế biến. Hơn nữa cá còn rất to, bắt được hai ba con là có thể no nê rồi !
Nàng cầm con dao vào trong rừng lần nữa, nàng tróc vỏ cây, bện lại thành một chiếc rổ chắc chắn. Hai năm qua ở cùng Tiểu Xuân Tử không vô ích! Tiểu Xuân tử dạy nàng cách bện được không ít thứ từ hoa, cỏ, vỏ cây... Không ngờ thời điểm này có tác dụng to lớn đến vậy !
Nàng đem cái rổ xuống dưới sông vớt cá. Ông trời cũng không bạc đãi nàng a. Hay là nàng ở cạnh nam chính ? Nên được hưởng lây hào quang đây !?
Nàng vui vẻ đem ba con cá lên bờ, cảm giác vô cùng có thành tựu, nàng mổ cá sạch sẽ, rồi đem vào động. Đến lúc nhóm lửa thôi ! Cứ để Khang vương nằm ướt thế kia, sớm mà lạnh run. Nhắc đến lạnh, gió thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình, nàng cũng ướt hết người rồi ! Mau chóng đi nhóm lửa.
Quẹt một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần đều không được ! Một lần nữa, thêm một lần nữa ! Lần này là lần cuối cùng ! Thêm một lần cuối cùng nữa ! Nàng bất lực rồi. Trong phim quẹt một cái là liền bén lửa ! Sao nàng quẹt mòn cả đá mà lửa vẫn không ra cơ chứ, đều là lừa đảo !
Nàng chán nản, tự nhủ là quẹt thêm một lần này thôi ! Không được thì, nàng nhăn mặt, nam chính, chúng ta đều phải chịu lạnh rồi cùng chịu đói rồi... Cầm viên đá ghé vào cái lá khô, quẹt mạnh lần nữa, tia lửa bắn ra nhưng vẫn không lên lửa !
Khoan đã, có khói, khói từ cái lá khô đang bốc lên. Nàng cẩn thận cầm lên thổi nhè nhẹ kích thêm! Có lửa rồi ! Nàng vội vàng đem thêm lá khô tới mồi lửa, quả thật là đã cháy lên ! Không phụ nàng nhọc công từ nãy đến giờ! Trong lòng lại nảy lên cảm giác đắc ý.
Chờ lửa cháy to hơn, nàng bắt đầu đặt những cây củi khô vào đống lửa. Nhằm kéo đám lửa cháy dai. Lửa cháy lên khiến không khí ấm áp hơn. Thở hắt ra một hơi, nàng kéo Khang vương đến nằm cạnh đống lửa, sợ đêm hắn sẽ lạnh, nàng đem thêm áo ướt của hắn và nàng đến cạnh lửa để hong khô, chốc nữa áo khô, có thể đem cho hắn đắp.
Hề Như Quỳnh lấy cành cây dài gót mảnh. Xuyên qua cá, tẩm muối vào cá rồi cho lên lửa nướng. Cả ngày hôm nay nàng đã trút hết sức ra rồi. Thật sự là rất đói bụng. Mà nếu tý nữa Khang vương tỉnh dậy, thì hắn cũng có cái mà ăn !
Trong lúc chờ cá chín, nàng nhai nhuyễn hạn liên thảo, tháo lớp vải băng bó ra, rồi đắp vào giúp hắn. Thấy hắn rên nhẹ, nàng có chút đồng cảm, nhưng nghĩ đến chuyện hắn bỏ lại nàng ở rừng hồi chiều, nàng liền căm phẫn liếc xéo hắn, đồng cảm bay hết sạch. Lần này nàng dí mạnh tay hơn vào vết thương, dí đủ lực không làm vết thương vỡ ra, đủ để làm hắn đau chết là được rồi, thấy hắn đau đến nhíu mày, nàng hả giận hơn nhiều. Tiếp tục chuyên tâm nhá thuốc đắp cho hắn.
Xong xuôi, xé một mảnh vải ở chiếc áo mà khi nãy nàng giặt sạch, cẩn thận kiểm tra nó đã được hong khô ráo. Nàng băng bó vết thương lại giúp hắn, nút buộc hơi khó nhìn một chút, nàng cũng đâu có học qua ngành y, có thể buộc như vậy là đẹp lắm rồi ! Sau đó nàng lấy chiếc áo lớn đắp hắn lại. Cuối cùng cũng xong xuôi, giờ chỉ chờ cá chín rồi ăn thôi ! Thực đói !
Nhưng vậy mà vừa rồi hắn có thể cầm cự bám trên cây, người này có sức sống mãnh liệt đến mức độ nào cơ chứ. Nàng lấy ra chiếc khăn tay, nhanh chóng tiến đến bờ suối giặt sạch sẽ, quay lại lau vết thương cho hắn. Vừa lau vết thương, nàng thấy hắn nhíu mày, hẳn là phải đau đớn lắm. Nàng càng cố gắng nhẹ tay hơn chút, vừa lau vừa thổi nhè nhẹ. Nàng tiện tay xé mảnh vải sạch ở áo trung y, vắt thật khô giúp hắn băng bó vết thương lại, trước hết cầm máu đã.
Xử lý xong vết thương của hắn, nàng như phải chạy mười vòng sân trường, người toát ra đầy mồ hôi lạnh. Mạng sống của hắn bây giờ rất quan trọng. Hắn còn phải sống để dẫn nàng ra khỏi chỗ này.
Trời cũng sắp tối, cơ hồ còn có cơn mưa. Quần áo vẫn còn ẩm ướt, rất khó chịu, còn lạnh run. Nếu lại dính mưa nữa thì rất khó chịu, phải mau chóng tìm chỗ trú ! Hắn còn đang bị thương, còn chưa biết có phát sốt hay không, càng không thể dầm mưa. Nàng đi quanh một vòng. Thật may, gần đây có một cái động. Cái động khá sâu, đủ để tránh mưa. Bên trong còn có tro tàn, chắc là thợ săn nào đó đi ngang qua đây trú ngụ mưa gió. Nàng quay lại mau chóng dìu hắn lên. Nặng quá ! Thân hình hắn cao ước chừng phải cao hơn nàng rất nhiều, bình thường đứng nàng còn cao chưa tới vai hắn. Chênh lệch quá nhiều. Không thể để hắn nằm mà kéo lê, sẽ chạm đến vết thương của hắn, vỡ ra thì khổ ! Nàng đi sang phía vai lành lặn của Khang vương, khoác tay hắn vòng qua vai mình, nàng ôm lấy hắn.
" Thứ lỗi cho ta, ta chỉ có thể xoay sở thân trên của ngươi !Còn phần dưới ngươi chịu ủy khuất một chút ! Ai bảo ngươi trời sinh cao lớn ! "
Nàng chật vật kéo hắn về phía động, nói là để kéo lê thân dưới, nhưng nàng đã cố hết sức tránh gây thêm thương tích cho hắn, bằng cách lấy áo ngoài của nàng, kê xuống cho hắn ! Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng "bò" được đến động rồi ! Tới nơi cái áo ngoài của nàng cũng nhàu nhĩ bẩn thỉu cả rồi, chẳng dùng được nữa. Nàng là nữ tử hiện đại, nên cũng không ngại trên mặc ít đồ, với nàng bất quá đây chỉ là mỏng hơn một chút.
Nàng đặt hắn nằm tạm xuống đất, lấy lá khô ở góc động làm gối kê đầu cho hắn, thu lại chiếc áo, tiện tay cầm thêm áo của hắn. Tuy áo của hắn có rách, nhưng hong khô là còn mặc lên người được. Có mặc còn hơn không, phòng cảm lạnh!
Nàng đến bờ sông giặt sạch rồi để trên tảng đá to hòng hong khô. Bộ giáp của hắn nàng ném đến bụi cây, che đậy thật kĩ. Nếu đem vào động có mùi máu, thì không biết khi đêm buông xuống, con dã thú nào sẽ mò đến !
Nhân lúc chưa mưa màng vào rừng nhặt thêm cành cây khô rồi để vào trong động. Chỗ củi trong động không đủ cho đến sáng, nên cần phải nhặt thêm. Trong lúc nhặt củi, nàng thấy một loại hoa nhỏ xíu, màu trắng, giống giống hoa cúc. Nàng cầm quả tròn nhỏ của cây hoa vò vò một chút, nước chảy ra đen như mực. Nhìn cây này quen lắm...
Là hạn liên thảo ! Đúng rồi ! Là hạn liên thảo ! Hạn liên thảo có thể cầm máu rất tốt, còn có thể hỗ trợ tiêu viêm diệt khuẩn, chống nhiễm trùng ! Quả nhiên là nam chính, hắn cũng gặp vận ghê. Nàng hái thật nhiều rồi rửa sạch đem về động, chốc cần đem nó ra đắp vào vết thương cho Khang vương. Vấn đề bây giờ là đồ ăn, nàng sớm bụng đã đói meo. Sờ sờ túi nhỏ buộc bên hông, hoàn hảo không bị trôi đi, bên trong túi của của nàng có hai phiến đá quẹt lửa, một con dao, một túi muối đã ướt nhẹp, nhưng hoàn hảo không bị nước rửa tan ra, vẫn có thể dùng được.
Nàng làm sao có thể đi săn đây ? Nàng nào có biết săn cơ chứ ?! Có khi bị thú dữ săn lại. Ảo não đi đến cạnh con sông, ngó nghiêng một chút. Mắt nàng sáng lên ! Dưới sông có cá, rất nhiều cá! Cá bơi nổi thế kia, chỉ nhanh tay cần vớt lên là có thể đem đi chế biến. Hơn nữa cá còn rất to, bắt được hai ba con là có thể no nê rồi !
Nàng cầm con dao vào trong rừng lần nữa, nàng tróc vỏ cây, bện lại thành một chiếc rổ chắc chắn. Hai năm qua ở cùng Tiểu Xuân Tử không vô ích! Tiểu Xuân tử dạy nàng cách bện được không ít thứ từ hoa, cỏ, vỏ cây... Không ngờ thời điểm này có tác dụng to lớn đến vậy !
Nàng đem cái rổ xuống dưới sông vớt cá. Ông trời cũng không bạc đãi nàng a. Hay là nàng ở cạnh nam chính ? Nên được hưởng lây hào quang đây !?
Nàng vui vẻ đem ba con cá lên bờ, cảm giác vô cùng có thành tựu, nàng mổ cá sạch sẽ, rồi đem vào động. Đến lúc nhóm lửa thôi ! Cứ để Khang vương nằm ướt thế kia, sớm mà lạnh run. Nhắc đến lạnh, gió thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình, nàng cũng ướt hết người rồi ! Mau chóng đi nhóm lửa.
Quẹt một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần đều không được ! Một lần nữa, thêm một lần nữa ! Lần này là lần cuối cùng ! Thêm một lần cuối cùng nữa ! Nàng bất lực rồi. Trong phim quẹt một cái là liền bén lửa ! Sao nàng quẹt mòn cả đá mà lửa vẫn không ra cơ chứ, đều là lừa đảo !
Nàng chán nản, tự nhủ là quẹt thêm một lần này thôi ! Không được thì, nàng nhăn mặt, nam chính, chúng ta đều phải chịu lạnh rồi cùng chịu đói rồi... Cầm viên đá ghé vào cái lá khô, quẹt mạnh lần nữa, tia lửa bắn ra nhưng vẫn không lên lửa !
Khoan đã, có khói, khói từ cái lá khô đang bốc lên. Nàng cẩn thận cầm lên thổi nhè nhẹ kích thêm! Có lửa rồi ! Nàng vội vàng đem thêm lá khô tới mồi lửa, quả thật là đã cháy lên ! Không phụ nàng nhọc công từ nãy đến giờ! Trong lòng lại nảy lên cảm giác đắc ý.
Chờ lửa cháy to hơn, nàng bắt đầu đặt những cây củi khô vào đống lửa. Nhằm kéo đám lửa cháy dai. Lửa cháy lên khiến không khí ấm áp hơn. Thở hắt ra một hơi, nàng kéo Khang vương đến nằm cạnh đống lửa, sợ đêm hắn sẽ lạnh, nàng đem thêm áo ướt của hắn và nàng đến cạnh lửa để hong khô, chốc nữa áo khô, có thể đem cho hắn đắp.
Hề Như Quỳnh lấy cành cây dài gót mảnh. Xuyên qua cá, tẩm muối vào cá rồi cho lên lửa nướng. Cả ngày hôm nay nàng đã trút hết sức ra rồi. Thật sự là rất đói bụng. Mà nếu tý nữa Khang vương tỉnh dậy, thì hắn cũng có cái mà ăn !
Trong lúc chờ cá chín, nàng nhai nhuyễn hạn liên thảo, tháo lớp vải băng bó ra, rồi đắp vào giúp hắn. Thấy hắn rên nhẹ, nàng có chút đồng cảm, nhưng nghĩ đến chuyện hắn bỏ lại nàng ở rừng hồi chiều, nàng liền căm phẫn liếc xéo hắn, đồng cảm bay hết sạch. Lần này nàng dí mạnh tay hơn vào vết thương, dí đủ lực không làm vết thương vỡ ra, đủ để làm hắn đau chết là được rồi, thấy hắn đau đến nhíu mày, nàng hả giận hơn nhiều. Tiếp tục chuyên tâm nhá thuốc đắp cho hắn.
Xong xuôi, xé một mảnh vải ở chiếc áo mà khi nãy nàng giặt sạch, cẩn thận kiểm tra nó đã được hong khô ráo. Nàng băng bó vết thương lại giúp hắn, nút buộc hơi khó nhìn một chút, nàng cũng đâu có học qua ngành y, có thể buộc như vậy là đẹp lắm rồi ! Sau đó nàng lấy chiếc áo lớn đắp hắn lại. Cuối cùng cũng xong xuôi, giờ chỉ chờ cá chín rồi ăn thôi ! Thực đói !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.