Chương 39
Mộc
12/07/2021
Nghe được câu hỏi của Khang vương. Cả người nàng chấn động, nàng vội huơ huơ tay trước mặt hắn
" Kia, người thực sự không nhớ gì sao?"
Hắn nhíu mày, gạt chiếc tay nhỏ của nữ nhân đang xua loạn ở trước mặt hắn xuống, lắc đầu
" Ta không nhớ."
Nàng giơ ba ngón tay, hỏi
" Đây là số mấy?"
Đầu hắn chảy xuống ba vạch đen, nữ nhân này hẳn là đầu óc có vấn đề đi. Hắn không nhớ ký ức, chứ đâu có trở thành ngốc tử.
" Đừng giỡn nữa. Trả lời ta, ngươi là ai? Và ta là ai?"
Nàng ngẩn người. Hắn quên luôn thân phận của hắn ! Làm sao có thể mất trí nhớ? Không lẽ là do tác động của thuốc độc? Nàng không trả lời câu hỏi của Khang vương, vội dúi cốc nước vào tay hắn
" Ở đây đợi ta một chút !"
Nàng xách váy chạy mất dạng trước ngưỡng cửa, để lại nam nhân nào đó đang ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Hề Như Quỳnh đến y quán của Lương đại phu.
" Lão đại phu, hắn đã tỉnh !"
Lương đại phu vẫn nhàn nhã giã thuốc
" Đó là chuyện tốt ."
Nàng cuống cuồng
" Nhưng hắn quên hết sạch mọi chuyện, không nhớ được thứ gì !"
Tay giã thuốc của Lương đại phu dừng lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe không rõ
" Cái gì ?"
Nàng lặp lại
"Hắn quên hết sạch mọi chuyện, không nhớ được thứ gì ! Cầu đại phu mau đi theo tiểu nữ !"
Lương đại phu dừng lại công việc giã thuốc, giao phó cho đồ đệ. Lề mề cùng nàng đến chuẩn đoán cho Khang vương.
" Lương đại phu, người có thể đi nhanh chân một chút được không ?"
Lão vuốt ve chòm râu, động tác đi lại vẫn ung dung
" Lão già này cam đoan hắn không chết được. Tuổi già sức yếu, đi chầm chậm vẫn tốt!"
Nàng nghẹn họng, không nói được thêm lời nào. Đành phải im lặng đi sau Lương đại phu.
Lão bắt mạch cho Khang vương. Thấy lão dừng lại vuốt mấy cọng râu bạc. Nàng kéo Lương đại phu ra ngoài
" Sao rồi đại phu? Hắn có sảy ra vấn đề gì không?"
Lão kết luận
" Là phần nội lực cùng với độc dược kị nhau, thân thể rối loạn, nóng trong đẩy lên đầu, gây nên hiện tượng quên mọi chuyện trong một khoảng thời gian. Khi nào độc dược được đẩy ra hoàn toàn. Ắt hẳn hắn sẽ nhớ lại. Không có việc gì đáng ngại."
Nàng nghe vậy, vội hỏi
" Vậy để đẩy độc ra là mất trong bao lâu ?"
" Cái này ta không rõ, phải xem trình độ của hắn."
Nàng đưa một chút tiền vào tay lão
"Vậy cảm ơn đại phu ! "
Lương đại phu đẩy lại
" Ta chuẩn đoán miễn phí. Kê thuốc mới lấy tiền. Cô nương không cần phải đa lễ. Lão phu xin cáo từ."
Nàng chợt nhớ ra cái gì
" Lương đại phu chậm đã !"
Hề Như Quỳnh vội chạy vào nhà, bước đến bên cạnh Khang vương không biết đang nghĩ gì, nàng hỏi
" Người còn nhớ cách vận nội lực chứ ?"
Hắn tiếp tục lắc đầu
" Không nhớ ."
Quả nhiên... Nàng cứng ngắc bước ra ngoài
" Lương đại phu... Phiền đại phu chỉ cho hắn cách vận nội lực, hắn cũng quên luôn rồi !"
Lương đại phu gật gù, lại bước vào nhà. Hướng dẫn cho Khang vương cách vận nội lực.
Khang vương không nói gì, chỉ làm theo chỉ dẫn của Lương đại phu. Khi hắn tập trung tinh thần, cảm giác này rất quen thuộc. Dường như hắn đã từng làm nó đến cả trăm nghìn lần. Hắn làm càng nhập tâm, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể có hai luồng, một nóng, một lạnh đi loạn xạ khắp cơ thể. Nguồn nóng đang áp chế cái lạnh. Càng lúc cảm giác khó chịu trong người càng tăng, vị tanh ngọt tràn lên khoang miệng. Hắn phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Nàng kinh hãi nhìn hắn thổ huyết, máu đen ngòm.
" Đại phu, hắn..."
Lương đại phu trả lời
" Đây chính là chất độc bị bài trừ ra khỏi cơ thể. Cô nương chớ lo lắng. Mọi việc chỉ có thế. Lão phu xin cáo từ ."
" Đại phu ở lại dùng cơm rồi về ?"
" Lão phu còn nhiều bệnh nhân phải khám. Xin thứ lỗi không ở lại được."
Nói rồi, lão tiếp tục ung dung về y quán.
Nàng đỡ hắn nằm lại lên giường. Lau bỏ máu đọng lại trên khóe miệng của hắn.
Ngẫm nghĩ một hồi. Hắn đã ra nông nỗi như thế này, chắc là nên ăn cháo đi. Chờ hắn nhớ lại, nàng có thể hỏi sau. Hề Như Quỳnh đến chợ mua thịt, may mắn nơi đây rừng núi nhiều nên có vô số thú rừng. Săn bắn được nên giá thịt không đắt đỏ. Nàng mua thịt về nấu cháo cho hắn.
Khi Khang vương tỉnh lại. Hắn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Từ khi hôn mê đến nay hắn vẫn chưa ăn gì. Hiển nhiên là hắn thấy đói. Một nữ nhân bước từ gian bếp ra. Vẫn là nữ nhân đó, nàng đang bê cháo ra đem đến chỗ hắn.
" Tỉnh rồi sao? Chắc hẳn đói rồi. Ta chuẩn bị chút cháo này, ngươi ăn đi !"
Hắn không nhận lấy, chỉ mấp máy môi
" Ngươi tên là gì?"
Nàng quên mất, chưa nói tên cho hắn. Nàng giới thiệu
" Ta tên là Hề Như Quỳnh. Như trong như vân, Quỳnh trong hoa Quỳnh nở vào ban đêm."
Hắn gật đầu, tiếp tục hỏi
" Ngươi là gì của ta ? Còn nữa, ta là ai? Tên là gì ?"
Hề Như Quỳnh lúc bấy giờ mới nghĩ ngợi. Nàng nên nói nàng là gì của hắn ? Nên nói thật thân phận của hắn, hay để hắn tự nhớ ra? Hiển nhiên thân phận Vương gia của hắn không được truyền ra ngoài, nhỡ đâu hắn lại gặp nguy hiểm, mà hắn còn đang ở cạnh nàng, rất có thể sẽ liên lụy luôn đến nàng. Vấn đề này nàng cần suy nghĩ
Nàng đưa bát cháo đến tay hắn
" Mau ăn đi khoẻo nguội, vừa ăn ta vừa trả lời ngươi."
Hắn nhìn nàng đề phòng. Nàng biết trong đầu hắn nghĩ gì. Đành cầm chiếc thìa, đưa cháo lên miệng ăn một miếng.
" Thấy không? Không có độc."
Hắn gật đầu, đưa tay lên nhận bát cháo. Nhưng vừa đưa lên. Tay đã vô lực buông thõng xuống. Nàng thấy vậy thở dài
" Thôi vậy, để ta đút cho ngươi ăn."
Hắn từ trước đến giờ không thích chung đụng đồ với nàng, điều này nàng vẫn còn nhớ. Nàng đổi một chiếc thìa khác. Cẩn thận thổi từng muỗng cháo, đút cho hắn ăn. Hắn có vẻ rất đói, một loáng sau bát cháo đã thấy đáy. Nàng cảm thán, đúng là con cháu nhà quý tộc, sự cao quý ngấm vào đến tận xương máu, dù có đói, dù có được người khác đút cho ăn, nhưng dáng vẻ khi ăn rất từ tốn, không một chút thô tục.
Hắn ngước lên nhìn nàng, hỏi
" Giờ ngươi trả lời ta được chưa?"
Hề Như Quỳnh bỗng nhiên phát giác, khi hắn mất trí nhớ, hắn không còn dùng thái độ lạnh như băng của khi trước để đối xử với nàng. Giọng điệu bây giờ của Khang vương rất hòa nhã, dễ chịu. Thân phận của hắn hiện giờ không thể bị bại lộ, tên thật thì càng không, phải đề phòng nhất nhất.
Nhìn ngắm tướng mạo anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của hắn, nàng bất giác bị mê hoặc. Quỷ xui ma khiến, bỗng Hề Như Quỳnh thốt ra
" Ngươi là phu quân của ta. Tên là Điền Văn Tứ."
---------------------------------------------------
* chút lời : ta đã vào năm học rồi các nàng ạ. Vậy nên không thể đảm bảo sẽ ra đều chương mỗi ngày. Ta có rất nhiều bài kiểm tra cần phải làm. Nên các nàng thông cảm cho ta nhé. .
" Kia, người thực sự không nhớ gì sao?"
Hắn nhíu mày, gạt chiếc tay nhỏ của nữ nhân đang xua loạn ở trước mặt hắn xuống, lắc đầu
" Ta không nhớ."
Nàng giơ ba ngón tay, hỏi
" Đây là số mấy?"
Đầu hắn chảy xuống ba vạch đen, nữ nhân này hẳn là đầu óc có vấn đề đi. Hắn không nhớ ký ức, chứ đâu có trở thành ngốc tử.
" Đừng giỡn nữa. Trả lời ta, ngươi là ai? Và ta là ai?"
Nàng ngẩn người. Hắn quên luôn thân phận của hắn ! Làm sao có thể mất trí nhớ? Không lẽ là do tác động của thuốc độc? Nàng không trả lời câu hỏi của Khang vương, vội dúi cốc nước vào tay hắn
" Ở đây đợi ta một chút !"
Nàng xách váy chạy mất dạng trước ngưỡng cửa, để lại nam nhân nào đó đang ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Hề Như Quỳnh đến y quán của Lương đại phu.
" Lão đại phu, hắn đã tỉnh !"
Lương đại phu vẫn nhàn nhã giã thuốc
" Đó là chuyện tốt ."
Nàng cuống cuồng
" Nhưng hắn quên hết sạch mọi chuyện, không nhớ được thứ gì !"
Tay giã thuốc của Lương đại phu dừng lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe không rõ
" Cái gì ?"
Nàng lặp lại
"Hắn quên hết sạch mọi chuyện, không nhớ được thứ gì ! Cầu đại phu mau đi theo tiểu nữ !"
Lương đại phu dừng lại công việc giã thuốc, giao phó cho đồ đệ. Lề mề cùng nàng đến chuẩn đoán cho Khang vương.
" Lương đại phu, người có thể đi nhanh chân một chút được không ?"
Lão vuốt ve chòm râu, động tác đi lại vẫn ung dung
" Lão già này cam đoan hắn không chết được. Tuổi già sức yếu, đi chầm chậm vẫn tốt!"
Nàng nghẹn họng, không nói được thêm lời nào. Đành phải im lặng đi sau Lương đại phu.
Lão bắt mạch cho Khang vương. Thấy lão dừng lại vuốt mấy cọng râu bạc. Nàng kéo Lương đại phu ra ngoài
" Sao rồi đại phu? Hắn có sảy ra vấn đề gì không?"
Lão kết luận
" Là phần nội lực cùng với độc dược kị nhau, thân thể rối loạn, nóng trong đẩy lên đầu, gây nên hiện tượng quên mọi chuyện trong một khoảng thời gian. Khi nào độc dược được đẩy ra hoàn toàn. Ắt hẳn hắn sẽ nhớ lại. Không có việc gì đáng ngại."
Nàng nghe vậy, vội hỏi
" Vậy để đẩy độc ra là mất trong bao lâu ?"
" Cái này ta không rõ, phải xem trình độ của hắn."
Nàng đưa một chút tiền vào tay lão
"Vậy cảm ơn đại phu ! "
Lương đại phu đẩy lại
" Ta chuẩn đoán miễn phí. Kê thuốc mới lấy tiền. Cô nương không cần phải đa lễ. Lão phu xin cáo từ."
Nàng chợt nhớ ra cái gì
" Lương đại phu chậm đã !"
Hề Như Quỳnh vội chạy vào nhà, bước đến bên cạnh Khang vương không biết đang nghĩ gì, nàng hỏi
" Người còn nhớ cách vận nội lực chứ ?"
Hắn tiếp tục lắc đầu
" Không nhớ ."
Quả nhiên... Nàng cứng ngắc bước ra ngoài
" Lương đại phu... Phiền đại phu chỉ cho hắn cách vận nội lực, hắn cũng quên luôn rồi !"
Lương đại phu gật gù, lại bước vào nhà. Hướng dẫn cho Khang vương cách vận nội lực.
Khang vương không nói gì, chỉ làm theo chỉ dẫn của Lương đại phu. Khi hắn tập trung tinh thần, cảm giác này rất quen thuộc. Dường như hắn đã từng làm nó đến cả trăm nghìn lần. Hắn làm càng nhập tâm, đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể có hai luồng, một nóng, một lạnh đi loạn xạ khắp cơ thể. Nguồn nóng đang áp chế cái lạnh. Càng lúc cảm giác khó chịu trong người càng tăng, vị tanh ngọt tràn lên khoang miệng. Hắn phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Nàng kinh hãi nhìn hắn thổ huyết, máu đen ngòm.
" Đại phu, hắn..."
Lương đại phu trả lời
" Đây chính là chất độc bị bài trừ ra khỏi cơ thể. Cô nương chớ lo lắng. Mọi việc chỉ có thế. Lão phu xin cáo từ ."
" Đại phu ở lại dùng cơm rồi về ?"
" Lão phu còn nhiều bệnh nhân phải khám. Xin thứ lỗi không ở lại được."
Nói rồi, lão tiếp tục ung dung về y quán.
Nàng đỡ hắn nằm lại lên giường. Lau bỏ máu đọng lại trên khóe miệng của hắn.
Ngẫm nghĩ một hồi. Hắn đã ra nông nỗi như thế này, chắc là nên ăn cháo đi. Chờ hắn nhớ lại, nàng có thể hỏi sau. Hề Như Quỳnh đến chợ mua thịt, may mắn nơi đây rừng núi nhiều nên có vô số thú rừng. Săn bắn được nên giá thịt không đắt đỏ. Nàng mua thịt về nấu cháo cho hắn.
Khi Khang vương tỉnh lại. Hắn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Từ khi hôn mê đến nay hắn vẫn chưa ăn gì. Hiển nhiên là hắn thấy đói. Một nữ nhân bước từ gian bếp ra. Vẫn là nữ nhân đó, nàng đang bê cháo ra đem đến chỗ hắn.
" Tỉnh rồi sao? Chắc hẳn đói rồi. Ta chuẩn bị chút cháo này, ngươi ăn đi !"
Hắn không nhận lấy, chỉ mấp máy môi
" Ngươi tên là gì?"
Nàng quên mất, chưa nói tên cho hắn. Nàng giới thiệu
" Ta tên là Hề Như Quỳnh. Như trong như vân, Quỳnh trong hoa Quỳnh nở vào ban đêm."
Hắn gật đầu, tiếp tục hỏi
" Ngươi là gì của ta ? Còn nữa, ta là ai? Tên là gì ?"
Hề Như Quỳnh lúc bấy giờ mới nghĩ ngợi. Nàng nên nói nàng là gì của hắn ? Nên nói thật thân phận của hắn, hay để hắn tự nhớ ra? Hiển nhiên thân phận Vương gia của hắn không được truyền ra ngoài, nhỡ đâu hắn lại gặp nguy hiểm, mà hắn còn đang ở cạnh nàng, rất có thể sẽ liên lụy luôn đến nàng. Vấn đề này nàng cần suy nghĩ
Nàng đưa bát cháo đến tay hắn
" Mau ăn đi khoẻo nguội, vừa ăn ta vừa trả lời ngươi."
Hắn nhìn nàng đề phòng. Nàng biết trong đầu hắn nghĩ gì. Đành cầm chiếc thìa, đưa cháo lên miệng ăn một miếng.
" Thấy không? Không có độc."
Hắn gật đầu, đưa tay lên nhận bát cháo. Nhưng vừa đưa lên. Tay đã vô lực buông thõng xuống. Nàng thấy vậy thở dài
" Thôi vậy, để ta đút cho ngươi ăn."
Hắn từ trước đến giờ không thích chung đụng đồ với nàng, điều này nàng vẫn còn nhớ. Nàng đổi một chiếc thìa khác. Cẩn thận thổi từng muỗng cháo, đút cho hắn ăn. Hắn có vẻ rất đói, một loáng sau bát cháo đã thấy đáy. Nàng cảm thán, đúng là con cháu nhà quý tộc, sự cao quý ngấm vào đến tận xương máu, dù có đói, dù có được người khác đút cho ăn, nhưng dáng vẻ khi ăn rất từ tốn, không một chút thô tục.
Hắn ngước lên nhìn nàng, hỏi
" Giờ ngươi trả lời ta được chưa?"
Hề Như Quỳnh bỗng nhiên phát giác, khi hắn mất trí nhớ, hắn không còn dùng thái độ lạnh như băng của khi trước để đối xử với nàng. Giọng điệu bây giờ của Khang vương rất hòa nhã, dễ chịu. Thân phận của hắn hiện giờ không thể bị bại lộ, tên thật thì càng không, phải đề phòng nhất nhất.
Nhìn ngắm tướng mạo anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của hắn, nàng bất giác bị mê hoặc. Quỷ xui ma khiến, bỗng Hề Như Quỳnh thốt ra
" Ngươi là phu quân của ta. Tên là Điền Văn Tứ."
---------------------------------------------------
* chút lời : ta đã vào năm học rồi các nàng ạ. Vậy nên không thể đảm bảo sẽ ra đều chương mỗi ngày. Ta có rất nhiều bài kiểm tra cần phải làm. Nên các nàng thông cảm cho ta nhé. .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.