Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế
Chương 27:
Thu Dã
20/08/2024
Đậu Thanh không muốn khen món của Mạnh Tử Chiêu ngon — mặc dù thực sự rất ngon.
“Cũng bình thường thôi.”
Khi cô dùng thìa xúc cơm ăn, anh lấy đũa của cô gắp miếng thịt kho tàu anh để dành trong bát mình cho cô, còn nhấn mạnh: “Anh chưa đụng vào đâu, nãy giờ anh đẩy nó ở góc bát cơm.”
Phương Ương Ương như con thỏ nhỏ bị nhấc tai lên, lưng cứng đờ, tứ chi thẳng đuột, đầu mũi đổ mồ hôi, mở to mắt, bực bội: “Không phải em đã bảo anh ăn rồi sao?”
“Anh thấy cũng bình thường thôi,” Đậu Thanh nói dối không chớp mắt: “Bây giờ không thể lãng phí được, em ăn đi.”
“…”
“…”
“Em không ăn đâu.”
“Vậy thì anh ăn không hết, không muốn ăn, không có khẩu vị.” Đậu Thanh thở dài.
Phương Ương Ương tức tối nhìn anh đặt miếng thịt kho tàu vào bát cô, cô gần như trở thành người ăn nhiều thịt nhất trong căng tin này.
Mạnh Tử Chiêu cho, Đậu Thanh cho.
Cô mím môi, nhìn Đậu Thanh thật lâu, miệng nói lời đe dọa vừa mềm vừa nhẹ: “Nếu lần sau anh còn như vậy nữa là em giận thật đấy!”
Cô gái xinh đẹp nhíu mày, không hài lòng mà chầm chậm ăn hết miếng thịt anh gắp, ăn đến cuối cùng thì no quá. Đậu Thanh dọn dẹp bát đũa của cô mang đi rửa dưới vòi nước, khi quay lại, cô quay lưng lại với anh, im lặng rất lâu, Đậu Thanh dỗ dành một hồi lâu, cô mới chịu nhấc cánh tay lên, kéo tay anh, đặt lên bụng mình, kiêu ngạo ra lệnh: “Xoa bụng cho em đi.”
Mùi hương thiếu nữ, cảm giác mềm mại ập đến tay anh, anh xoa bụng cô, trong lòng chảy tràn cảm giác ấm áp.
…
Mạt thế, ngày thứ ba.
Tám giờ sáng. Bên ngoài trời vẫn u ám, những tán cây phủ kín bầu trời đang phình to và phát triển, đàn chim ẩn nấp giữa các nhánh cây, những mảnh thịt vụn trên mặt đất đã sớm bị gió cuốn đi, hoặc bị những con chim tham ăn mổ sạch.
Cửa sổ và cửa ra vào của căng tin đều đóng chặt, không để cho lũ động vật biến dị có cơ hội xâm nhập vào. Đối với những con vật đói khát này, gần trăm người bên trong căng tin chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn.
Những con vật vốn vô hại, thậm chí có thể nói là dễ thương, đáng yêu bỗng nhiên biến dị tiến hóa, phát triển những khả năng chưa từng có, giống như một con sư tử đực chạy ra khỏi sở thú và xâm nhập vào khu vực tập trung của con người. Ai cũng sợ hãi trước thói quen săn mồi của mãnh thú, lo lắng rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Yến Phong Cập và nhóm của hắn bước ra từ tòa nhà thí nghiệm, họ thường thức trắng đêm làm thí nghiệm và luôn mang theo dây sạc điện thoại bên mình. Khi rời khỏi tòa nhà thí nghiệm, hắn và các anh chị khóa trên cũng không quên mang theo những vật dụng cá nhân.
Dòng điện trong căng tin lúc có lúc không, sạc điện thoại cắm vào ổ cắm tường, một tiếng cũng chưa chắc sạc được đến mười phần trăm.
Nhưng có còn hơn không, điện thoại của Yến Phong Cập sạc được mười tám phần trăm hai giờ trước, thấy đã sạc đến bảy mươi phần trăm, hắn mới rút phích cắm, nhường chỗ sạc cho người có điện thoại cùng loại.
Trong khuôn viên trường không có tín hiệu, nên không ai tranh giành để sạc pin, chỉ sạc đủ dùng, sau đó tự động nhường chỗ cho người khác.
Yến Phong Cập lướt điện thoại, yên lặng đọc những tin nhắn từ ngày trước khi mạt thế xảy ra.
Trước khi mất tín hiệu, những tin nhắn từ ba mẹ và anh chị em; những tin tức từ các mạng xã hội, tin giải trí, tin xã hội... nhìn qua, như thể hắn vẫn còn đang ở thế giới trước khi mạt thế xảy ra vậy.
Đàn chị đi đến phía sau hắn, bất ngờ nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Cũng bình thường thôi.”
Khi cô dùng thìa xúc cơm ăn, anh lấy đũa của cô gắp miếng thịt kho tàu anh để dành trong bát mình cho cô, còn nhấn mạnh: “Anh chưa đụng vào đâu, nãy giờ anh đẩy nó ở góc bát cơm.”
Phương Ương Ương như con thỏ nhỏ bị nhấc tai lên, lưng cứng đờ, tứ chi thẳng đuột, đầu mũi đổ mồ hôi, mở to mắt, bực bội: “Không phải em đã bảo anh ăn rồi sao?”
“Anh thấy cũng bình thường thôi,” Đậu Thanh nói dối không chớp mắt: “Bây giờ không thể lãng phí được, em ăn đi.”
“…”
“…”
“Em không ăn đâu.”
“Vậy thì anh ăn không hết, không muốn ăn, không có khẩu vị.” Đậu Thanh thở dài.
Phương Ương Ương tức tối nhìn anh đặt miếng thịt kho tàu vào bát cô, cô gần như trở thành người ăn nhiều thịt nhất trong căng tin này.
Mạnh Tử Chiêu cho, Đậu Thanh cho.
Cô mím môi, nhìn Đậu Thanh thật lâu, miệng nói lời đe dọa vừa mềm vừa nhẹ: “Nếu lần sau anh còn như vậy nữa là em giận thật đấy!”
Cô gái xinh đẹp nhíu mày, không hài lòng mà chầm chậm ăn hết miếng thịt anh gắp, ăn đến cuối cùng thì no quá. Đậu Thanh dọn dẹp bát đũa của cô mang đi rửa dưới vòi nước, khi quay lại, cô quay lưng lại với anh, im lặng rất lâu, Đậu Thanh dỗ dành một hồi lâu, cô mới chịu nhấc cánh tay lên, kéo tay anh, đặt lên bụng mình, kiêu ngạo ra lệnh: “Xoa bụng cho em đi.”
Mùi hương thiếu nữ, cảm giác mềm mại ập đến tay anh, anh xoa bụng cô, trong lòng chảy tràn cảm giác ấm áp.
…
Mạt thế, ngày thứ ba.
Tám giờ sáng. Bên ngoài trời vẫn u ám, những tán cây phủ kín bầu trời đang phình to và phát triển, đàn chim ẩn nấp giữa các nhánh cây, những mảnh thịt vụn trên mặt đất đã sớm bị gió cuốn đi, hoặc bị những con chim tham ăn mổ sạch.
Cửa sổ và cửa ra vào của căng tin đều đóng chặt, không để cho lũ động vật biến dị có cơ hội xâm nhập vào. Đối với những con vật đói khát này, gần trăm người bên trong căng tin chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn.
Những con vật vốn vô hại, thậm chí có thể nói là dễ thương, đáng yêu bỗng nhiên biến dị tiến hóa, phát triển những khả năng chưa từng có, giống như một con sư tử đực chạy ra khỏi sở thú và xâm nhập vào khu vực tập trung của con người. Ai cũng sợ hãi trước thói quen săn mồi của mãnh thú, lo lắng rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Yến Phong Cập và nhóm của hắn bước ra từ tòa nhà thí nghiệm, họ thường thức trắng đêm làm thí nghiệm và luôn mang theo dây sạc điện thoại bên mình. Khi rời khỏi tòa nhà thí nghiệm, hắn và các anh chị khóa trên cũng không quên mang theo những vật dụng cá nhân.
Dòng điện trong căng tin lúc có lúc không, sạc điện thoại cắm vào ổ cắm tường, một tiếng cũng chưa chắc sạc được đến mười phần trăm.
Nhưng có còn hơn không, điện thoại của Yến Phong Cập sạc được mười tám phần trăm hai giờ trước, thấy đã sạc đến bảy mươi phần trăm, hắn mới rút phích cắm, nhường chỗ sạc cho người có điện thoại cùng loại.
Trong khuôn viên trường không có tín hiệu, nên không ai tranh giành để sạc pin, chỉ sạc đủ dùng, sau đó tự động nhường chỗ cho người khác.
Yến Phong Cập lướt điện thoại, yên lặng đọc những tin nhắn từ ngày trước khi mạt thế xảy ra.
Trước khi mất tín hiệu, những tin nhắn từ ba mẹ và anh chị em; những tin tức từ các mạng xã hội, tin giải trí, tin xã hội... nhìn qua, như thể hắn vẫn còn đang ở thế giới trước khi mạt thế xảy ra vậy.
Đàn chị đi đến phía sau hắn, bất ngờ nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.