Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế
Chương 37:
Thu Dã
23/08/2024
Đậu Thanh và Phương Ương Ương là hai người cuối cùng trong số hơn bảy mươi người.
Yến Phong Cập nghe Đậu Thanh bình tĩnh nói ra dị năng của mình: “Liên quan đến băng.”
Anh không giống những người khác, cố gắng thể hiện dị năng của mình thêm một lần trước mặt Yến Phong Cập. Nói xong, anh chỉ im lặng một lúc, rồi nhường chỗ cho Phương Ương Ương.
Trước khi nhường, anh nhẹ nhàng nắm tay Phương Ương Ương, như để an ủi cô, tiếp thêm dũng khí cho cô.
Yến Phong Cập không bỏ lỡ hành động này, khuôn mặt thoáng hiện sự u ám, ánh mắt lóe lên một chút u sầu, nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không, lên tiếng: “Phương Ương Ương, còn em thì sao?”
Ngón tay cô đặt trên mép bàn, móng tay tròn trịa mịn màng, khớp tay hồng hào trắng trẻo, giống như một búp bê xinh đẹp trong tủ kính.
“Tôi không có…”
Giọng cô rất nhỏ, chứa đựng một chút lo lắng và căng thẳng mà có lẽ cô cũng không nhận ra. Yến Phong Cập ngây người, vô thức hạ thấp giọng: “Cái gì?”
Đậu Thanh cúi đầu, anh biết, chuyện Phương Ương Ương không có dị năng chắc chắn sẽ không giấu được Yến Phong Cập.
Nhưng vào thời điểm này, không trở thành người nổi bật chính là mục đích của việc anh cố ý kéo cô xếp cuối cùng.
“Tôi nói là tôi không có.”
“Cô ấy không có dị năng,” xung quanh không có ai, giọng nói cũng rất nhỏ, cuộc đối thoại này không ai khác có thể nghe được, giọng nói của Đậu Thanh ấm áp, nhưng lại toát ra một sự lạnh lùng kỳ lạ: “Anh cứ ghi vào đi.”
Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc cả hai đều hiểu ý định của đối phương.
Rất nhanh, Yến Phong Cập cầm bút vội vàng ghi lên tờ giấy.
Phương Ương Ương—— Khoa Tiếng Đức——Năm hai——
……
Dị năng: Băng.
Phương Ương Ương nhìn nét bút cuối cùng của hắn, đôi mắt hơi mở to, Yến Phong Cập bình thản gật đầu với cô, hiếm hoi lắm mới thấy hắn nở một nụ cười.
“Cô có thấy dị năng của tôi lúc nãy không?”
Hắn đã hoàn thành việc đăng ký thông tin của mọi người, rồi đặt bút xuống và mở lòng bàn tay ra.
“Thấy, thấy rồi.”
Ánh mắt cô vẫn dừng trên tờ giấy, tay còn lại bị Đậu Thanh nắm lấy, đột nhiên, cô cảm nhận thấy lòng bàn tay mình hơi lạnh.
Giống như có một quả cầu băng nhỏ rơi vào lòng bàn tay cô vậy.
Anh buông tay, cô vô thức nắm chặt quả cầu băng đó.
Có người nhìn về phía này, thấy Phương Ương Ương—một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết đang ngơ ngác cầm một quả cầu băng nhỏ, người có tầm nhìn tốt cũng nhìn thấy mục “biểu hiện dị năng” của cô được ghi trên tờ giấy là “băng.”
“Hóa ra cô ấy và Đậu Thanh có dị năng giống nhau, thật trùng hợp.”
“Phải đấy, họ còn là người yêu của nhau mà, đúng không?”
Thông tin về dị năng của Phương Ương Ương chỉ được bàn tán trong vài phút, mọi người không quá chú ý đến họ, suy cho cùng, họ cũng chỉ vừa mới nắm bắt dị năng của mình, còn lo lắng cho bản thân không xong. Trừ khi dị năng của người khác thực sự đặc biệt thì họ mới quan tâm nhiều hơn.
Trông Yến Phong Cập rất bình tĩnh, từ lòng bàn tay hắn mọc ra một mầm cây xanh yếu ớt, non nớt, trông thanh tú và dễ thương hơn nhiều so với những cây thực vật biến dị ghê gớm và đáng sợ bên ngoài.
Mầm cây nhỏ xíu rung rinh cành lá, nhẹ nhàng cuốn lấy ngón tay của Phương Ương Ương đặt trên bàn.
Giọng hắn hơi trầm thấp và lịch lãm, mầm non nhỏ xíu cuốn quanh ngón tay cô một vòng, rồi nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cô. Vì động tác quá nhanh nên Đậu Thanh thậm chí không kịp ngăn lại.
Yến Phong Cập nghe Đậu Thanh bình tĩnh nói ra dị năng của mình: “Liên quan đến băng.”
Anh không giống những người khác, cố gắng thể hiện dị năng của mình thêm một lần trước mặt Yến Phong Cập. Nói xong, anh chỉ im lặng một lúc, rồi nhường chỗ cho Phương Ương Ương.
Trước khi nhường, anh nhẹ nhàng nắm tay Phương Ương Ương, như để an ủi cô, tiếp thêm dũng khí cho cô.
Yến Phong Cập không bỏ lỡ hành động này, khuôn mặt thoáng hiện sự u ám, ánh mắt lóe lên một chút u sầu, nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không, lên tiếng: “Phương Ương Ương, còn em thì sao?”
Ngón tay cô đặt trên mép bàn, móng tay tròn trịa mịn màng, khớp tay hồng hào trắng trẻo, giống như một búp bê xinh đẹp trong tủ kính.
“Tôi không có…”
Giọng cô rất nhỏ, chứa đựng một chút lo lắng và căng thẳng mà có lẽ cô cũng không nhận ra. Yến Phong Cập ngây người, vô thức hạ thấp giọng: “Cái gì?”
Đậu Thanh cúi đầu, anh biết, chuyện Phương Ương Ương không có dị năng chắc chắn sẽ không giấu được Yến Phong Cập.
Nhưng vào thời điểm này, không trở thành người nổi bật chính là mục đích của việc anh cố ý kéo cô xếp cuối cùng.
“Tôi nói là tôi không có.”
“Cô ấy không có dị năng,” xung quanh không có ai, giọng nói cũng rất nhỏ, cuộc đối thoại này không ai khác có thể nghe được, giọng nói của Đậu Thanh ấm áp, nhưng lại toát ra một sự lạnh lùng kỳ lạ: “Anh cứ ghi vào đi.”
Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc cả hai đều hiểu ý định của đối phương.
Rất nhanh, Yến Phong Cập cầm bút vội vàng ghi lên tờ giấy.
Phương Ương Ương—— Khoa Tiếng Đức——Năm hai——
……
Dị năng: Băng.
Phương Ương Ương nhìn nét bút cuối cùng của hắn, đôi mắt hơi mở to, Yến Phong Cập bình thản gật đầu với cô, hiếm hoi lắm mới thấy hắn nở một nụ cười.
“Cô có thấy dị năng của tôi lúc nãy không?”
Hắn đã hoàn thành việc đăng ký thông tin của mọi người, rồi đặt bút xuống và mở lòng bàn tay ra.
“Thấy, thấy rồi.”
Ánh mắt cô vẫn dừng trên tờ giấy, tay còn lại bị Đậu Thanh nắm lấy, đột nhiên, cô cảm nhận thấy lòng bàn tay mình hơi lạnh.
Giống như có một quả cầu băng nhỏ rơi vào lòng bàn tay cô vậy.
Anh buông tay, cô vô thức nắm chặt quả cầu băng đó.
Có người nhìn về phía này, thấy Phương Ương Ương—một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết đang ngơ ngác cầm một quả cầu băng nhỏ, người có tầm nhìn tốt cũng nhìn thấy mục “biểu hiện dị năng” của cô được ghi trên tờ giấy là “băng.”
“Hóa ra cô ấy và Đậu Thanh có dị năng giống nhau, thật trùng hợp.”
“Phải đấy, họ còn là người yêu của nhau mà, đúng không?”
Thông tin về dị năng của Phương Ương Ương chỉ được bàn tán trong vài phút, mọi người không quá chú ý đến họ, suy cho cùng, họ cũng chỉ vừa mới nắm bắt dị năng của mình, còn lo lắng cho bản thân không xong. Trừ khi dị năng của người khác thực sự đặc biệt thì họ mới quan tâm nhiều hơn.
Trông Yến Phong Cập rất bình tĩnh, từ lòng bàn tay hắn mọc ra một mầm cây xanh yếu ớt, non nớt, trông thanh tú và dễ thương hơn nhiều so với những cây thực vật biến dị ghê gớm và đáng sợ bên ngoài.
Mầm cây nhỏ xíu rung rinh cành lá, nhẹ nhàng cuốn lấy ngón tay của Phương Ương Ương đặt trên bàn.
Giọng hắn hơi trầm thấp và lịch lãm, mầm non nhỏ xíu cuốn quanh ngón tay cô một vòng, rồi nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cô. Vì động tác quá nhanh nên Đậu Thanh thậm chí không kịp ngăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.