Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế
Chương 44:
Thu Dã
23/08/2024
Anh đưa nước giặt cho cô, rồi không quên nhét chiếc túi nhựa vào tay cô: “Lát nữa giặt xong thì bỏ vào đây.”
Chàng trai suy nghĩ rất chu đáo, với gần trăm người ở đây, quần áo sạch cũng không biết phơi ở đâu, huống chi đó lại là đồ rất riêng tư. Chỉ có bỏ vào túi nhựa rồi cất vào ba lô của cô mới là cách an toàn nhất.
Mặt anh vẫn đỏ, khi đưa đồ cho cô, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Phương Ương Ương không kịp nghĩ xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
Cho đến khi cô làm xong mọi việc, cầm túi nhựa trong tay lặng lẽ chuẩn bị quay lại chỗ cũ.
Đậu Thanh theo sát phía sau, trong tay còn cầm thêm vài gói băng vệ sinh.
Cả quá trình diễn ra mất hơn mười phút, bước đi nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Phương Ương Ương vốn không định quay lại nằm trong vòng tay Đậu Thanh ngủ—khi cô ra khỏi nhà vệ sinh đã để ý thấy vạt áo của anh có vết ướt, có lẽ là do vừa giặt sạch, khi cô ngẩng lên nhìn lại, anh đã cố tình dùng tay che lại, cũng không nói gì.
Cô và anh mới chỉ là người yêu được một tuần.
Anh chăm sóc cô như vậy, Phương Ương Ương rất biết ơn.
Nhưng điều không ngờ là, khi cô vừa chuẩn bị rời khỏi vòng tay của Đậu Thanh, định nhỏ giọng giải thích lý do thì Đậu Thanh đã nhẹ giọng trấn an cô.
“Chăn chỉ có một cái, em dựa vào người anh, anh cũng có thể hưởng chút ấm áp.”
Nói xong, Đậu Thanh chân thành dùng ngón tay khẽ vuốt qua cổ tay cô.
Phương Ương Ương chỉ đành bỏ cuộc, cô nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nam giới, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngày thứ bảy của mạt thế.
Nhìn đồng hồ, mới tám giờ hai mươi bốn phút sáng.
Hầu hết mọi người đã thức dậy, mơ màng dụi mắt, cầm bàn chải và kem đánh răng vừa tìm thấy trong cửa hàng tiện lợi để vệ sinh răng miệng.
Yến Phong Cập dậy rất sớm, hanws phân chia bánh mì và sữa hộp từ cửa hàng tiện lợi theo số người.
Tối qua, sau khi phá được cửa sắt của cửa hàng tiện lợi, mọi người đã cùng nhau kiểm kê hàng hóa.
Hiện tại, hàng chục người là một tập thể chung, ngay từ khi mạt thế bắt đầu, mọi người đã nhất trí: phân chia công bằng, tránh gây mâu thuẫn.
Yến Phong Cập đứng đầu kiểm kê và ghi chép, không “lấy công làm tư”, chia phần nào ra phần đó, mọi người đều hài lòng với thái độ làm việc của hắn, những ai trước đây còn nghi ngờ, thấy hắn thực sự không có ý định tư lợi cũng đã yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự an nhàn khi có “đại ca” dẫn dắt mà không cần phải lo lắng.
Khi Phương Ương Ương xếp hàng nhận bánh mì và sữa hộp, cô gái phía trước chính là người tối qua đã giúp cô tìm đồ dùng sinh lý. Thấy cô, cô gái không nhịn được hỏi: “Này, sáng nay tỉnh dậy thấy sao rồi? Có đau bụng không?”
Thân thể của Phương Ương Ương và nguyên chủ “Phương Ương Ương” giống hệt nhau.
Kinh nguyệt cơ bản không gây đau đớn, ngoài triệu chứng mệt mỏi đau lưng ra cô hiếm khi phiền lòng vì kinh nguyệt.
Vì vậy, cô lắc đầu, ngọt ngào mỉm cười với cô gái: “Cảm ơn cậu tối qua còn thức dậy đi cùng tôi nha.”
Cô gái cười sảng khoái: “Không có gì, vừa khéo là tôi tỉnh ngay lúc đó thôi mà.”
Cô ấy trò chuyện với cô: “Bạn trai cậu tốt thật đấy, còn luôn ở bên cậu, rất đáng tin.”
Chàng trai suy nghĩ rất chu đáo, với gần trăm người ở đây, quần áo sạch cũng không biết phơi ở đâu, huống chi đó lại là đồ rất riêng tư. Chỉ có bỏ vào túi nhựa rồi cất vào ba lô của cô mới là cách an toàn nhất.
Mặt anh vẫn đỏ, khi đưa đồ cho cô, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Phương Ương Ương không kịp nghĩ xem trong đầu anh đang nghĩ gì.
Cho đến khi cô làm xong mọi việc, cầm túi nhựa trong tay lặng lẽ chuẩn bị quay lại chỗ cũ.
Đậu Thanh theo sát phía sau, trong tay còn cầm thêm vài gói băng vệ sinh.
Cả quá trình diễn ra mất hơn mười phút, bước đi nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Phương Ương Ương vốn không định quay lại nằm trong vòng tay Đậu Thanh ngủ—khi cô ra khỏi nhà vệ sinh đã để ý thấy vạt áo của anh có vết ướt, có lẽ là do vừa giặt sạch, khi cô ngẩng lên nhìn lại, anh đã cố tình dùng tay che lại, cũng không nói gì.
Cô và anh mới chỉ là người yêu được một tuần.
Anh chăm sóc cô như vậy, Phương Ương Ương rất biết ơn.
Nhưng điều không ngờ là, khi cô vừa chuẩn bị rời khỏi vòng tay của Đậu Thanh, định nhỏ giọng giải thích lý do thì Đậu Thanh đã nhẹ giọng trấn an cô.
“Chăn chỉ có một cái, em dựa vào người anh, anh cũng có thể hưởng chút ấm áp.”
Nói xong, Đậu Thanh chân thành dùng ngón tay khẽ vuốt qua cổ tay cô.
Phương Ương Ương chỉ đành bỏ cuộc, cô nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nam giới, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngày thứ bảy của mạt thế.
Nhìn đồng hồ, mới tám giờ hai mươi bốn phút sáng.
Hầu hết mọi người đã thức dậy, mơ màng dụi mắt, cầm bàn chải và kem đánh răng vừa tìm thấy trong cửa hàng tiện lợi để vệ sinh răng miệng.
Yến Phong Cập dậy rất sớm, hanws phân chia bánh mì và sữa hộp từ cửa hàng tiện lợi theo số người.
Tối qua, sau khi phá được cửa sắt của cửa hàng tiện lợi, mọi người đã cùng nhau kiểm kê hàng hóa.
Hiện tại, hàng chục người là một tập thể chung, ngay từ khi mạt thế bắt đầu, mọi người đã nhất trí: phân chia công bằng, tránh gây mâu thuẫn.
Yến Phong Cập đứng đầu kiểm kê và ghi chép, không “lấy công làm tư”, chia phần nào ra phần đó, mọi người đều hài lòng với thái độ làm việc của hắn, những ai trước đây còn nghi ngờ, thấy hắn thực sự không có ý định tư lợi cũng đã yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự an nhàn khi có “đại ca” dẫn dắt mà không cần phải lo lắng.
Khi Phương Ương Ương xếp hàng nhận bánh mì và sữa hộp, cô gái phía trước chính là người tối qua đã giúp cô tìm đồ dùng sinh lý. Thấy cô, cô gái không nhịn được hỏi: “Này, sáng nay tỉnh dậy thấy sao rồi? Có đau bụng không?”
Thân thể của Phương Ương Ương và nguyên chủ “Phương Ương Ương” giống hệt nhau.
Kinh nguyệt cơ bản không gây đau đớn, ngoài triệu chứng mệt mỏi đau lưng ra cô hiếm khi phiền lòng vì kinh nguyệt.
Vì vậy, cô lắc đầu, ngọt ngào mỉm cười với cô gái: “Cảm ơn cậu tối qua còn thức dậy đi cùng tôi nha.”
Cô gái cười sảng khoái: “Không có gì, vừa khéo là tôi tỉnh ngay lúc đó thôi mà.”
Cô ấy trò chuyện với cô: “Bạn trai cậu tốt thật đấy, còn luôn ở bên cậu, rất đáng tin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.