Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Chương 46:

Thu Dã

23/08/2024

Trông ai cũng đúng mực, đường hoàng.

Anh thầm cười lạnh: Đúng là đạo mạo nghiêm trang, nhưng tâm thì đầy toan tính.

Ý nghĩ chợt lóe lên, thấy Phương Ương Ương có vẻ bối rối, anh điềm tĩnh rồi tự nhiên lên tiếng nói: “Giữ lại đi.”

“Tối ngủ để sưởi tay chân.”

Nói rất thoải mái, rộng rãi, cuối cùng cũng để lộ chút cảm xúc thật: “Đợi khi hết ấm rồi thì em đưa túi chườm cho anh, anh sẽ đi tìm Mạnh Tử Chiêu.”

Phương Ương Ương nhìn anh một lúc lâu, như bị hành động ân cần của anh làm cảm động, trên khuôn mặt lặng lẽ nở nụ cười.

Cô nói: “Ưm.”

Phương Ương Ương nhìn ra ngoài qua bức tường kính.

Mạt thế đã đến, mặt trời trên cao liên tục bị những đám mây đen che phủ, thời tiết vốn thuộc về tháng Chín lẽ ra phải rực rỡ, giờ đây lại trở nên u ám hiếm hoi. Buổi sáng tám giờ thức dậy, vốn nên là lúc ánh nắng chói chang, nhưng bên ngoài lại luôn mờ mịt tăm tối.

Mọi thứ bên ngoài như đang báo hiệu cho loài người một thông điệp: Thế giới đã hoàn toàn khác biệt so với trước đây rồi.

Sinh vật biến dị, thức tỉnh dị năng...

Phương Ương Ương chăm chú nhìn qua bức tường kính trong suốt, bên ngoài có vài con chó lớn lông lá bẩn thỉu, chúng đang cúi đầu cắn xé một mảnh thịt không rõ từ đâu mà có. Máu đỏ tươi vấy đầy miệng chúng, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực như máu của chúng lóe sáng, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.



Trong truyện mạt thế, các thầy cô và học sinh trong khuôn viên trường Đại học Tây Trì cuối cùng có thể tập trung lại với nhau là nhờ tìm thấy các sinh viên chuyên ngành điện cùng đến đài phát thanh m Duyệt, sử dụng khả năng đặc biệt liên quan đến "sấm sét" của những người có năng lực để cung cấp điện tức thời, sửa chữa các sự cố, từ đó thông báo qua sóng phát thanh về các địa điểm an toàn cho những người sống sót.

Thời gian đã trôi đến ba giờ chiều.

Cậu sinh viên thể thao từng bị mèo Anh cào vào cánh tay để lại vết thương, đến ngày thứ tám sau khi mạt thế xảy ra thì lên cơn sốt.

Yến Phong Cập cùng đàn chị Văn Thanh đeo găng tay dùng một lần tiến đến quan sát tình trạng của cậu ấy.

Cửa hàng tiện lợi không phải là vạn năng, việc tìm được găng tay dùng một lần đã là may mắn lắm rồi, Yến Phong Cập dùng khăn thấm nước lạnh đắp lên trán cậu sinh viên roofi thấp giọng trao đổi với đàn chị:

“Hình như là dại đúng không?”

“Không thể chắc được,” Văn Thanh nhíu mày nghiêm trọng, giọng cô ấy hạ thấp, cố gắng không để mọi người xung quanh lo lắng nhận thấy sự căng thẳng của cô ấy: “Sau khi cơ thể con người thức tỉnh năng lực, mọi triệu chứng bệnh tật đều không còn giống như trước đây nữa.”

Cậu sinh viên thể thao vẫn còn tỉnh táo, cậu ấy nở cười khổ sở sờ lên mặt mình: “Còn khó chịu hơn cả đêm thức tỉnh dị năng mấy hôm trước nữa.”

Yến Phong Cập im lặng, đứng dậy tháo găng tay, rửa tay dưới vòi nước.

Sau đó, hắn hỏi về tình trạng của những người bạn khác cũng từng bị thương.

Những người này bị thương vì những lý do khác với cậu sinh viên thể thao.

Một người nói rằng, trên đường đến nhà ăn, cậu ấy đã bị một con mèo biến dị chặn đường, dù đã dùng đồ để chắn nhưng vẫn không kịp nên bắp chân bị cào một vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook