Chương 60: Trở về từ chỗ chết
Tiểu Cô Tử
28/10/2013
Edit: Ying
Địa phương tiếp giáp giữa Trung Nguyên và hoang mạc là nơi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một căn nhà hoang diện tích khá lớn, nơi đó chính là chỗ ở của Nam Cung thế gia, nhưng đã hoang phế hơn mười năm thì đã cũ nát như di tích trăm năm, bởi vì nơi này đã từng xảy ra một cuộc đại chiến, cuộc chinh chiến mười lăm năm trước, mạc hoang thảm bại, sau khi ở ẩn vài năm lại đột nhiên cắn ngược lại, chỉ một đêm, Nam Cung thế gia máu chảy thành sông, cửa nát nhà tan.
Lúc này nơi hoang vắng này lại xuất hiện một người sống đó là Nam Cung Lạc Lạc mới trở về từ núi Võ Đang đã đi tới nơi này, không nghĩ tới tất cả đều là thật, nàng rốt cuộc biết được thân thế của mình, nàng biết được dòng họ của mình, nhưng lại phải đối mặt với sự thật trong gia tộc không còn ai, nàng không biết mình nên khóc hay nên cười. Thi thể của người tộc Nam Cung đã sớm bị những người tới sau đem chôn cất, Nam Cung Lạc Lạc vào sâu trong phế tích đập vào trong mắt là hơn trăm tấm bia đá, Nam Cung Lạc Lạc đi tới quỳ trước tấm bia đá thứ nhất, nơi này chôn cất Gia chủ của Nam Cung thế gia, cha ruột của Lạc Lạc.
Nam Cung Lạc Lạc lấy tay lau bia mộ, nhìn tên tuổi khắc trên tấm bia, nghẹn ngào: "Cha, mẹ, nữ nhi trở lại, vì sao hai người đều không còn?" Nước mắt nàng rơi như mưa, Minh vực, là Minh vực giết chết người thân của mình, là Minh vực làm mình trở thành cô nhi không nhà để về, trong đầu là gương mặt tuấn mĩ tà mị của Diêm Minh, vì sao lại là hắn, nếu hắn là chủ nhân của Minh Vực thì hận thù sâu đậm này làm thế nào giải quyết, Nam Cung Lạc Lạc tựa trán vào bia đá, khóc thật lớn.
Đây là một trận tuyết lớn, trong Côn Luân Cung, Mạnh Nhân chải một búi tóc đoan trang, đứng ở ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, mặc cho từng mảng tuyết lớn rơi xuống vai nàng ta dường như vẫn không có chút cảm giác. Bốn phía núi Côn Lôn bị nước bao quanh, bên dưới vách đá cũng là dòng nước xanh biếc, Mạnh Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nước, tựa như muốn nhìn thấu gì đó dưới dòng nước xanh biếc.
Một đệ tử đi ra từ cung điện bằng đá đối diện, đi tới bên cạnh Mạnh Nhân nói: "Mạnh Nhân sư thúc, Chưởng môn mời người vào."
Mạnh Nhân theo tên đệ tử đi vào, trên ghế ngồi trong hành lang ngồi một lão nhân đầu bạc tuổi chừng bảy mươi, người này chính là Cung chủ của Côn Luân Cung. Đệ tử kia tự biết lui đi ra ngoàiđể hai người lưu lại mật đàm, Mạnh Nhân cũng không thèm hỏi han liền nói thẳng: "Dò thăm tin tức của Tiết Tình chưa?"
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã phái người theo dõi sư điệt của nàng, bất kể nàng ta chết hay sống, nàng ta cũng đừng nghĩ đấu cùng chúng ta." Cung chủ cung Côn Luân mở miệng nói, dù lớn tuổi nhưng thanh âm hùng hậu như đàn ông trung niên.
"Về phía Cung Thuỷ Vân. . . . . . Thân thể hắn đỡ hơn chưa?" Mạnh Nhân chần chờ nói, đây là chuyện mà nàng lo lắng nhất.
"Giống như trước đây, dựa vào dược vật để chống đỡ, không cần lo lắng, hắn đã chống đỡ mười lăm năm, vẫn có thể tiếp tục chống đỡ thêm nữa." Côn Luân Cung chủ trả lời.
Mạnh Nhân trầm mặc cúi đầu, đây là mục tiêu mười năm lăm trước ba người xác lập, bất kể có bao nhiêu hy sinh, nhất định Côn Luân cung phải trở thành Minh chủ võ lâm.
Bầu trời trấn Bình Nhạc trấn cũng rơi đầy tuyết, Mộ Lam mặc áo choàng xanh lục, được Thích Phùng Đình nâng đở đi tới trước mộ Tô Tú, đặt một nhành mai trắng trên mặt tuyết trước mộ.
"Nếu Linh Khu kiếm lại bị Minh Vực lấy được, tám phần lại bị ném xuống hố nung chảy thôi." Thích Phùng Đình nói.
Mộ lam gật đầu: "Có mấy người sẽ ngu ngốc giống như Tú Tú, một mình nhảy vào hố nung chảy nhặt một thanh kiếm mẻ." Tô tú vác Linh Khu kiếm từ hố nấu chảy ra ngoài, bản thân mình lại bởi vì bị bỏng toàn thân, da thịt không còn chỗ nào hoàn hảo mà chết rất nhanh.
" lần này Tiết cô nương đại khái khó thoát khỏi cái chết, ta còn nghĩ giang hồ trầm lặng khó có được một vị cô nương thú vị như vậy." Thích Phùng Đình tiếc rẻ nói.
"Chết sống có số, đây cũng là mạng của nàng, đều nói Linh Khu không phải thứ may mắn gì, người chạm qua nó đều không có kết quả tốt, ta lại cảm thấy không may không phải do kiếm mà là ở lòng người, ai cũng muốn làm Chúa Tể nên mới có tranh đấu, linh khu chưa từng giết người nhưng lại người vì Linh Khu mà giết người."
"Ha, bộ dạng nhìn thấu hồng trần này của ngươi không phải muốn đi vào miếu làm hoà thượng chứ?" Thích Phùng Đình cười trêu nói.
" sau khi Tú Tú chết, đối với ta mà nói trên đời này chưa từng có hồng trần, xuất gia hay không có gì khác biệt."
"Không có Hồng Trần, còn có phàm trần, chúng ta vẫn là Phàm Phu Tục Tử." Thích Phùng Đình nói, người trước mắt luôn cho rằng chính mình không chấp nhất, nhưng không chấp niệm của bản thân mình so với ai đều nặng hơn, ở địa phương mai táng Tô Tú xây toà Thanh Bình Nhạc, những năm gần đây chưa bao giờ rời nơi này đi nửa bước, trong Thanh Bình Nhạc mĩ nữ như mây, hắn luôn nói từ sau khi gặp Tú Tú hắn không thể yêu người con gái nào nữa, người ngoài đồn đại hắn thích nam sắc, thật ra thì hắn yêu thích không chỉ là tầng nhan sắc bên ngoài thôi.
Đây là cảnh tượng bão tuyết hiếm có, thổi qua các nơi, ngay cả Đoạn Kiếm sơn trang vốn ấm áp cũng tuyết rơi đầy trời , Hỉ Nhi tại phòng mình đốt một chậu than sưởi ấm, một con sâu keo màu xanh lá bay đến trước mặt nàng, trên người quấn tờ giấy nhỏ. Hỉ nhi gở xuống tờ giấy, trên đó viết lệnh muốn nàng trở về, linh khu kiếm không có ở Đoạn Kiếm sơn trang, cũng không còn lí do để nàng tiếp tục mai phục ở đây.
Hỉ nhi ném tờ giấy vào chậu than tiêu huỷ, trở lại Minh vực, không biết đời này kiếp này có còn có cơ hội trở lại Trung Nguyên hay không, trong lòng có tình cảm mãnh liệt muốn ở lại chỗ này, nhưng làm như vậy tương đương với kháng lệnh, Minh vực nhất định sẽ không bỏ qua nàng. Hỉ nhi nghe nói chuyện xưa của sư phụ nàng, sư phụ của nàng vốn là Đại đệ tử hài lòng nhất của Tự Ưu đạo nhân Võ Đang phái, vì yêu một người con gái Minh Vực mà phản bội sư môn, hôm nay nàng liền noi theo sư phụ đi, Hỉ nhi bắt được sâu keo, hai ngón dùng sức bóp chết nó.
Tại trung nguyên, chỉ có một địa phương chưa có tuyết rơi —— hố nung chảy, chân núi đã có tuyết đọng, nhiệt độ ở hố lớn trong đỉnh núi vẫn nóng chết người. Tiết Tình lăn xuống đáy hố, sát thương chỉ là hơi nhỏ , nguy hiểm chính là nhiệt độ nóng chết người, da bị phỏng làm đau nàng, mặc dù dùng nội lực che chở, vẫn có mùi của da thịt bị nướng. Linh khu kiếm cũng bị ném xuống, rớt bên cạnh Tiết Tình, Tiết Tình kéo Linh Khu kiếm tới bên cạnh mình, đùng phần lưng dán vào tảng đá nóng bỏng nằm xuống, như thế có thể bảo vệ nội tạng của nàng tốt hơn chút.
Tiết Tình lấy thuốc giải ra đặt ở trước ngực, cánh tay ôm chặt lấy, để nó tận lực cách xa nhiệt độ cao, không nghĩ tới cuối cùng mình vẫn không có kết cục tốt, chưa tới một canh giờ nữa mình sẽ không còn hơi thở đi, sắp đối mặt tử vong, tiếc nuối lớn nhất không phải là chưa trả thù Diêm Minh, mà là không có Lưu Huỳnh ở bên cạnh mình, nàng thật muốn thừa nhận tất cả với hắn, cho hắn biết nàng là người như thế nào, như vậy người trong lòng hắn có thể chân chính là nàng, hiện tại nàng cứ như vậy màchết đi. . . . . . Không có ai biết người chết là nàng. . . . . .
Tiết Tình nhắm mắt lại, vùng da bị cháy đau nhói kiến nàng giữ được thanh tỉnh, nàng rất ghét đại não còn đang hoạt động tích cực của nàng, không tự chủ nhớ lại những chuyện tiếc nuối, nàng đã làm rất nhiều ám hiểu mập mờ với Lưu Huỳnh, mà lại không trực tiếp hỏi một câu "Ngươi đối với ta là dạng tình cảm gì?", hôm nay mang tiếc nuối như vậy mà chết đi cũng không thể trách ai, nàng tự giễu mà cười, khoảng giờ này ngày mai hài cốt của nàng cũng không còn tồn tại đi, nói không chừng vận khí tốt còn lưu lại mấy viên Xá lị, lo lắng duy nhất chính là chai thuốc giải này có thể lưu lại hay không, chính là không nhịn được lo lắng cho hắn, hận không thể dùng tất cả mọi thứ đối tốt với hắn, thứ tình cảm này vô luận như thế nào cũng không thể dừng lại, cho dù chết cũng không thể dừng lại, nàng đã trầm luân, hãm vào rất sâu rất sâu, càng nhiều ái mộ thì càng nhiều tiếc nuối, khổ sở trong lòng nàng so với da thịt bị cháy còn đau hơn gấp nhiều.( Xá lị : nghe giang hồ đồn đại các vị cao tăng đắc đạo thời xưa khi viên tịch hoá thành viên xá lị. Trên đời có 17 viên, tôn ngộ không chính là Vô cốt xá lị , cái này ai xem hậu tây du kí sẽ biết=))
Thời điểm Tiết Tình đang ở trong tiếc nuối chờ đợi thời khắc tử vong, trong bụng lại có một cổ khí lạnh chạy loạn, nội tạng lạnh đến nỗi muốn kết băng, bên ngoài cơ thể nóng rực cùng trong cơ thể lạnh lẽo đối lập lẫn nhau, dạ dày Tiết Tình làm nàng nôn mửa một trận, muốn ói lại ói không được. Khí lạnh bá đạo chạy xung quanh cơ thể Tiết tình, cắn nuốt hơi thở cực nóng chung quanh Tiết tình, Tiết Tình chẳng còn cảm giác nóng, đến lượit nội tạng chịu tội, lạnh đến nàng sống không bằng chết, nàng cố gắng khống chế nội lực đưa đi khắp cơ thể chống lại khí lạnh, căn bản khí lạnh không chịu ngoan ngoãn dưới sự khống chế của nàng, vẫn như cũ làm theo ý mình cuồng vọng hành hạ nàng.
Tiết Tình cuộn thành một đống, lạnh đến cả người run run, lần này lại vì hoàn cảnh đặc bsiệt của hố nung chảy làm nàng giữ lại được một tia thanh tỉnh, nếu không nói không chừng lại ngất đi như ở núi Cực Nhạc lần trước. Tiết Tình mệt mỏi bị Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên làm khổ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trong mơ hồ, nghe được có người nói: "Tỉnh! Không cần ngủ, ta cõng người đi lên."
Là thanh âm của Lưu Huỳnh, Tiết Tình chỉ cảm thấy hẳn là mình đang hồi quang phản chiếu nghe nhầm, vẫn nhắm mắt lại không nhúc nhích. Một đôi tay sờ lên bóp mặt của Tiết Tình, da hai người cũng bị nướng đến khô nẻ, Tiết Tình miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt mơ hồ thấy hình ảnh của Lưu Huỳnh.
"Ta dẫn người đi lên, người ngàn vạn lần không được ngủ." Lưu Huỳnh gấp gáp dặn dò.
Thân thể vẫn có thể cảm thấy đau đớn, Tiết Tình biết đây không phải là mộng, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc, khó khăn giơ lên lọ thuốc giải vẫn một mực ôm trong lòng, nói: "Thuốc giải, ngươi xem, vẫn còn đây. . . . . ."
Thấy thuốc giải, thái độ của Lưu Huỳnh cũng không phải vui vẻ, đó là biểu tình "Ngươi vì sao phải làm như thế", Lưu Huỳnh nhận lấy thuốc giải, ném ra xa.
"Thuốc giải. . . . . ." Tiết Tình gấp gáp nghĩ đi lấy lại thuốc giải.
Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình từ dưới đất lên, cõng nàng, nhặt Linh Khu kiếm trên đất, vịn vào thạch bích bò lên. Tiết Tình căn bản không có hơi sức ôm cổ của Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh phải dùng một cánh tay chống đỡ Tiết tình, chỉ sử dụng một cánh tay để leo lên.
"Thuốc giải. . . . . . Thuốc giải vẫn còn ở phía dưới. . . . . ." Tiết Tình vẫn nhớ tới thuôc giải bị Lưu Huỳnh vứt bỏ.
Từng lời nói của Tiết Tình đâm vào nội tâm Lưu Huỳnh, hắn vĩnh viễn không thể quên bộ dạng Tiết Tình cẩn thận ôm thuốc giải trong ngực, độc dược cùng thuốc giải chỉ là kế sách của hắn cùng phương trượng, Tiết Tình cũng không biết, nàng cho là nàng bảo vệ trong ngực chính là sinh mệnh của Lưu Huỳnh, lần này tuyết đối không phải diễn trò giả dối, nàng thật sự đối với hắn tình thâm ý trọng. Cả đời này, chưa từng có người coi hắn như sinh mạng mà đối đãi, Lưu Huỳnh ra sức bò lên trên, quyết không thể để cho nàng chết ở chỗ này, hắn sẽ tiếc nuối cả đời, một đêm dưới ánh trăng kia, nàng ôm lấy hắn, thế nhưng hắn lại vì những đè nén trong tim mà kìm nén không ôm nàng, nếu như đó trở thành hình ảnh cuối cùng của nàng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Dùng một tay leo đến đỉnh núi, Lưu Huỳnh đã không còn sức, thương thế của Tiết tình không thể kéo dài, Lưu Huỳnh vẫn cõng nàng trên lưng đi xuống núi, Tiết Tình nằm ở trên lưng Lưu Huỳnh, không có hơi sức nói chuyện, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, chính là bởi vì yêu, không đành lòng nhìn hắn như thế, nàng luôn đi đường gập ghềnh, khiến sau khi hắn đi cùng nàng cũng thương tích khắp người.
Lưu Huỳnh đưa lưng Tiết tình đến cạnh xe ngựa, đặt nàng vào trong buồng xe, còn mình ngồi vào vị trí đánh xe, đã không còn hơi sức vung roi ngựa rồi, rất may tiểu bạch mã cũng coi như có linh tính, nghe theo khẩu lệnh của Lưu Huỳnh mà đi . Bạch Mã theo đường quan đạo chạy như điên, bị đệ tử phái Võ Đang bị điều đi khắp nơi tìm Tiết Tình ngăn lại, lúc ấy Tiết Tình đã bất tỉnh nhân sự, Lưu Huỳnh cũng nửa nằm ngất đi, đệ tử phái Võ Đang vội vàng đem hai người đến Kỳ Lân các gần đây.
Kỳ Lân các bận bịu rối rít, an trí giang phòng cho hai người xong, vội mời lão đại phu tới chẩn bệnh cho hai người, còn phải đưa tin cho tất cả các môn phái.
Thời điêm Lưu Huỳnh học Dịch Cân Kinh so với Tiết Tình sớm hơn mười năm, kiếm pháp của hắn vẫn chú trọng tu luyện nội lực hơn, nội lực tương đối thâm hậu, vẫn che chở rất tốt lục phủ ngũ tạng của mình, chỉ là một bộ phận da bị phỏng, lão đại phu đưa cho thị nữ một bọc thuốc trị phỏng, giúp Lưu Huỳnh băng bó thuốc, bản thân mình thì tự tay tra xét thương thế của Tiết Tình. Thương thế của Tiết Tình rất nghiêm trọng, nhiều chỗ bị phỏng nghiêm trọng, có chỗ bị thiêu nát rồi, đầu tiên ngũ tạng bị thiêu bỏng, sau đó không biết tại sao lại có vết thương bị đông cứng, cho nàng ngậm nhân sâm hộ nguyên trong miệng, hơi thở còn lại càng ngày càng yếu, lão đại phu đè ở trên người nàngcả kinh mạch cũng đều bị thiêu đứt, lắc đầu nói: "Chôn cất đi, không cứu được."
Trình linh và Tiêu Quy Ứng cũng thực vội, trình linh lo âu nói: "Đã phái người đi mời Định Nghịch sư thái, coi như muốn an táng cũng phải đợi người của phái Linh Vũ tới mới được, đại phu, thật không có biện pháp gì sao?"
Lão đại phu lắc đầu một cái: "Đừng nói ngũ tạng bị thương rất nặng, chỉ cần xem mức độ của vết bỏng cũng đủ để mất mạng, chờ người của phái Linh Vũ tới đem người đi chôn cất thôi."
"Đáng tiếc một kì nữ như Tiết Sư thúc, sau này nhất định phải san bằng Minh Vực báo thù cho sư thúc." Tiêu Quy Ứng thở dài nói.
Lúc này một người thị vệ vào nhà bẩm báo: "Các chủ, phó Các chủ, có một vị công tử trẻ tuổi tự xưng là đại phu, hắn còn nói, hắn là bạn của Tiết cô nương."
Địa phương tiếp giáp giữa Trung Nguyên và hoang mạc là nơi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một căn nhà hoang diện tích khá lớn, nơi đó chính là chỗ ở của Nam Cung thế gia, nhưng đã hoang phế hơn mười năm thì đã cũ nát như di tích trăm năm, bởi vì nơi này đã từng xảy ra một cuộc đại chiến, cuộc chinh chiến mười lăm năm trước, mạc hoang thảm bại, sau khi ở ẩn vài năm lại đột nhiên cắn ngược lại, chỉ một đêm, Nam Cung thế gia máu chảy thành sông, cửa nát nhà tan.
Lúc này nơi hoang vắng này lại xuất hiện một người sống đó là Nam Cung Lạc Lạc mới trở về từ núi Võ Đang đã đi tới nơi này, không nghĩ tới tất cả đều là thật, nàng rốt cuộc biết được thân thế của mình, nàng biết được dòng họ của mình, nhưng lại phải đối mặt với sự thật trong gia tộc không còn ai, nàng không biết mình nên khóc hay nên cười. Thi thể của người tộc Nam Cung đã sớm bị những người tới sau đem chôn cất, Nam Cung Lạc Lạc vào sâu trong phế tích đập vào trong mắt là hơn trăm tấm bia đá, Nam Cung Lạc Lạc đi tới quỳ trước tấm bia đá thứ nhất, nơi này chôn cất Gia chủ của Nam Cung thế gia, cha ruột của Lạc Lạc.
Nam Cung Lạc Lạc lấy tay lau bia mộ, nhìn tên tuổi khắc trên tấm bia, nghẹn ngào: "Cha, mẹ, nữ nhi trở lại, vì sao hai người đều không còn?" Nước mắt nàng rơi như mưa, Minh vực, là Minh vực giết chết người thân của mình, là Minh vực làm mình trở thành cô nhi không nhà để về, trong đầu là gương mặt tuấn mĩ tà mị của Diêm Minh, vì sao lại là hắn, nếu hắn là chủ nhân của Minh Vực thì hận thù sâu đậm này làm thế nào giải quyết, Nam Cung Lạc Lạc tựa trán vào bia đá, khóc thật lớn.
Đây là một trận tuyết lớn, trong Côn Luân Cung, Mạnh Nhân chải một búi tóc đoan trang, đứng ở ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, mặc cho từng mảng tuyết lớn rơi xuống vai nàng ta dường như vẫn không có chút cảm giác. Bốn phía núi Côn Lôn bị nước bao quanh, bên dưới vách đá cũng là dòng nước xanh biếc, Mạnh Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nước, tựa như muốn nhìn thấu gì đó dưới dòng nước xanh biếc.
Một đệ tử đi ra từ cung điện bằng đá đối diện, đi tới bên cạnh Mạnh Nhân nói: "Mạnh Nhân sư thúc, Chưởng môn mời người vào."
Mạnh Nhân theo tên đệ tử đi vào, trên ghế ngồi trong hành lang ngồi một lão nhân đầu bạc tuổi chừng bảy mươi, người này chính là Cung chủ của Côn Luân Cung. Đệ tử kia tự biết lui đi ra ngoàiđể hai người lưu lại mật đàm, Mạnh Nhân cũng không thèm hỏi han liền nói thẳng: "Dò thăm tin tức của Tiết Tình chưa?"
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã phái người theo dõi sư điệt của nàng, bất kể nàng ta chết hay sống, nàng ta cũng đừng nghĩ đấu cùng chúng ta." Cung chủ cung Côn Luân mở miệng nói, dù lớn tuổi nhưng thanh âm hùng hậu như đàn ông trung niên.
"Về phía Cung Thuỷ Vân. . . . . . Thân thể hắn đỡ hơn chưa?" Mạnh Nhân chần chờ nói, đây là chuyện mà nàng lo lắng nhất.
"Giống như trước đây, dựa vào dược vật để chống đỡ, không cần lo lắng, hắn đã chống đỡ mười lăm năm, vẫn có thể tiếp tục chống đỡ thêm nữa." Côn Luân Cung chủ trả lời.
Mạnh Nhân trầm mặc cúi đầu, đây là mục tiêu mười năm lăm trước ba người xác lập, bất kể có bao nhiêu hy sinh, nhất định Côn Luân cung phải trở thành Minh chủ võ lâm.
Bầu trời trấn Bình Nhạc trấn cũng rơi đầy tuyết, Mộ Lam mặc áo choàng xanh lục, được Thích Phùng Đình nâng đở đi tới trước mộ Tô Tú, đặt một nhành mai trắng trên mặt tuyết trước mộ.
"Nếu Linh Khu kiếm lại bị Minh Vực lấy được, tám phần lại bị ném xuống hố nung chảy thôi." Thích Phùng Đình nói.
Mộ lam gật đầu: "Có mấy người sẽ ngu ngốc giống như Tú Tú, một mình nhảy vào hố nung chảy nhặt một thanh kiếm mẻ." Tô tú vác Linh Khu kiếm từ hố nấu chảy ra ngoài, bản thân mình lại bởi vì bị bỏng toàn thân, da thịt không còn chỗ nào hoàn hảo mà chết rất nhanh.
" lần này Tiết cô nương đại khái khó thoát khỏi cái chết, ta còn nghĩ giang hồ trầm lặng khó có được một vị cô nương thú vị như vậy." Thích Phùng Đình tiếc rẻ nói.
"Chết sống có số, đây cũng là mạng của nàng, đều nói Linh Khu không phải thứ may mắn gì, người chạm qua nó đều không có kết quả tốt, ta lại cảm thấy không may không phải do kiếm mà là ở lòng người, ai cũng muốn làm Chúa Tể nên mới có tranh đấu, linh khu chưa từng giết người nhưng lại người vì Linh Khu mà giết người."
"Ha, bộ dạng nhìn thấu hồng trần này của ngươi không phải muốn đi vào miếu làm hoà thượng chứ?" Thích Phùng Đình cười trêu nói.
" sau khi Tú Tú chết, đối với ta mà nói trên đời này chưa từng có hồng trần, xuất gia hay không có gì khác biệt."
"Không có Hồng Trần, còn có phàm trần, chúng ta vẫn là Phàm Phu Tục Tử." Thích Phùng Đình nói, người trước mắt luôn cho rằng chính mình không chấp nhất, nhưng không chấp niệm của bản thân mình so với ai đều nặng hơn, ở địa phương mai táng Tô Tú xây toà Thanh Bình Nhạc, những năm gần đây chưa bao giờ rời nơi này đi nửa bước, trong Thanh Bình Nhạc mĩ nữ như mây, hắn luôn nói từ sau khi gặp Tú Tú hắn không thể yêu người con gái nào nữa, người ngoài đồn đại hắn thích nam sắc, thật ra thì hắn yêu thích không chỉ là tầng nhan sắc bên ngoài thôi.
Đây là cảnh tượng bão tuyết hiếm có, thổi qua các nơi, ngay cả Đoạn Kiếm sơn trang vốn ấm áp cũng tuyết rơi đầy trời , Hỉ Nhi tại phòng mình đốt một chậu than sưởi ấm, một con sâu keo màu xanh lá bay đến trước mặt nàng, trên người quấn tờ giấy nhỏ. Hỉ nhi gở xuống tờ giấy, trên đó viết lệnh muốn nàng trở về, linh khu kiếm không có ở Đoạn Kiếm sơn trang, cũng không còn lí do để nàng tiếp tục mai phục ở đây.
Hỉ nhi ném tờ giấy vào chậu than tiêu huỷ, trở lại Minh vực, không biết đời này kiếp này có còn có cơ hội trở lại Trung Nguyên hay không, trong lòng có tình cảm mãnh liệt muốn ở lại chỗ này, nhưng làm như vậy tương đương với kháng lệnh, Minh vực nhất định sẽ không bỏ qua nàng. Hỉ nhi nghe nói chuyện xưa của sư phụ nàng, sư phụ của nàng vốn là Đại đệ tử hài lòng nhất của Tự Ưu đạo nhân Võ Đang phái, vì yêu một người con gái Minh Vực mà phản bội sư môn, hôm nay nàng liền noi theo sư phụ đi, Hỉ nhi bắt được sâu keo, hai ngón dùng sức bóp chết nó.
Tại trung nguyên, chỉ có một địa phương chưa có tuyết rơi —— hố nung chảy, chân núi đã có tuyết đọng, nhiệt độ ở hố lớn trong đỉnh núi vẫn nóng chết người. Tiết Tình lăn xuống đáy hố, sát thương chỉ là hơi nhỏ , nguy hiểm chính là nhiệt độ nóng chết người, da bị phỏng làm đau nàng, mặc dù dùng nội lực che chở, vẫn có mùi của da thịt bị nướng. Linh khu kiếm cũng bị ném xuống, rớt bên cạnh Tiết Tình, Tiết Tình kéo Linh Khu kiếm tới bên cạnh mình, đùng phần lưng dán vào tảng đá nóng bỏng nằm xuống, như thế có thể bảo vệ nội tạng của nàng tốt hơn chút.
Tiết Tình lấy thuốc giải ra đặt ở trước ngực, cánh tay ôm chặt lấy, để nó tận lực cách xa nhiệt độ cao, không nghĩ tới cuối cùng mình vẫn không có kết cục tốt, chưa tới một canh giờ nữa mình sẽ không còn hơi thở đi, sắp đối mặt tử vong, tiếc nuối lớn nhất không phải là chưa trả thù Diêm Minh, mà là không có Lưu Huỳnh ở bên cạnh mình, nàng thật muốn thừa nhận tất cả với hắn, cho hắn biết nàng là người như thế nào, như vậy người trong lòng hắn có thể chân chính là nàng, hiện tại nàng cứ như vậy màchết đi. . . . . . Không có ai biết người chết là nàng. . . . . .
Tiết Tình nhắm mắt lại, vùng da bị cháy đau nhói kiến nàng giữ được thanh tỉnh, nàng rất ghét đại não còn đang hoạt động tích cực của nàng, không tự chủ nhớ lại những chuyện tiếc nuối, nàng đã làm rất nhiều ám hiểu mập mờ với Lưu Huỳnh, mà lại không trực tiếp hỏi một câu "Ngươi đối với ta là dạng tình cảm gì?", hôm nay mang tiếc nuối như vậy mà chết đi cũng không thể trách ai, nàng tự giễu mà cười, khoảng giờ này ngày mai hài cốt của nàng cũng không còn tồn tại đi, nói không chừng vận khí tốt còn lưu lại mấy viên Xá lị, lo lắng duy nhất chính là chai thuốc giải này có thể lưu lại hay không, chính là không nhịn được lo lắng cho hắn, hận không thể dùng tất cả mọi thứ đối tốt với hắn, thứ tình cảm này vô luận như thế nào cũng không thể dừng lại, cho dù chết cũng không thể dừng lại, nàng đã trầm luân, hãm vào rất sâu rất sâu, càng nhiều ái mộ thì càng nhiều tiếc nuối, khổ sở trong lòng nàng so với da thịt bị cháy còn đau hơn gấp nhiều.( Xá lị : nghe giang hồ đồn đại các vị cao tăng đắc đạo thời xưa khi viên tịch hoá thành viên xá lị. Trên đời có 17 viên, tôn ngộ không chính là Vô cốt xá lị , cái này ai xem hậu tây du kí sẽ biết=))
Thời điểm Tiết Tình đang ở trong tiếc nuối chờ đợi thời khắc tử vong, trong bụng lại có một cổ khí lạnh chạy loạn, nội tạng lạnh đến nỗi muốn kết băng, bên ngoài cơ thể nóng rực cùng trong cơ thể lạnh lẽo đối lập lẫn nhau, dạ dày Tiết Tình làm nàng nôn mửa một trận, muốn ói lại ói không được. Khí lạnh bá đạo chạy xung quanh cơ thể Tiết tình, cắn nuốt hơi thở cực nóng chung quanh Tiết tình, Tiết Tình chẳng còn cảm giác nóng, đến lượit nội tạng chịu tội, lạnh đến nàng sống không bằng chết, nàng cố gắng khống chế nội lực đưa đi khắp cơ thể chống lại khí lạnh, căn bản khí lạnh không chịu ngoan ngoãn dưới sự khống chế của nàng, vẫn như cũ làm theo ý mình cuồng vọng hành hạ nàng.
Tiết Tình cuộn thành một đống, lạnh đến cả người run run, lần này lại vì hoàn cảnh đặc bsiệt của hố nung chảy làm nàng giữ lại được một tia thanh tỉnh, nếu không nói không chừng lại ngất đi như ở núi Cực Nhạc lần trước. Tiết Tình mệt mỏi bị Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên làm khổ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trong mơ hồ, nghe được có người nói: "Tỉnh! Không cần ngủ, ta cõng người đi lên."
Là thanh âm của Lưu Huỳnh, Tiết Tình chỉ cảm thấy hẳn là mình đang hồi quang phản chiếu nghe nhầm, vẫn nhắm mắt lại không nhúc nhích. Một đôi tay sờ lên bóp mặt của Tiết Tình, da hai người cũng bị nướng đến khô nẻ, Tiết Tình miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt mơ hồ thấy hình ảnh của Lưu Huỳnh.
"Ta dẫn người đi lên, người ngàn vạn lần không được ngủ." Lưu Huỳnh gấp gáp dặn dò.
Thân thể vẫn có thể cảm thấy đau đớn, Tiết Tình biết đây không phải là mộng, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngốc, khó khăn giơ lên lọ thuốc giải vẫn một mực ôm trong lòng, nói: "Thuốc giải, ngươi xem, vẫn còn đây. . . . . ."
Thấy thuốc giải, thái độ của Lưu Huỳnh cũng không phải vui vẻ, đó là biểu tình "Ngươi vì sao phải làm như thế", Lưu Huỳnh nhận lấy thuốc giải, ném ra xa.
"Thuốc giải. . . . . ." Tiết Tình gấp gáp nghĩ đi lấy lại thuốc giải.
Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình từ dưới đất lên, cõng nàng, nhặt Linh Khu kiếm trên đất, vịn vào thạch bích bò lên. Tiết Tình căn bản không có hơi sức ôm cổ của Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh phải dùng một cánh tay chống đỡ Tiết tình, chỉ sử dụng một cánh tay để leo lên.
"Thuốc giải. . . . . . Thuốc giải vẫn còn ở phía dưới. . . . . ." Tiết Tình vẫn nhớ tới thuôc giải bị Lưu Huỳnh vứt bỏ.
Từng lời nói của Tiết Tình đâm vào nội tâm Lưu Huỳnh, hắn vĩnh viễn không thể quên bộ dạng Tiết Tình cẩn thận ôm thuốc giải trong ngực, độc dược cùng thuốc giải chỉ là kế sách của hắn cùng phương trượng, Tiết Tình cũng không biết, nàng cho là nàng bảo vệ trong ngực chính là sinh mệnh của Lưu Huỳnh, lần này tuyết đối không phải diễn trò giả dối, nàng thật sự đối với hắn tình thâm ý trọng. Cả đời này, chưa từng có người coi hắn như sinh mạng mà đối đãi, Lưu Huỳnh ra sức bò lên trên, quyết không thể để cho nàng chết ở chỗ này, hắn sẽ tiếc nuối cả đời, một đêm dưới ánh trăng kia, nàng ôm lấy hắn, thế nhưng hắn lại vì những đè nén trong tim mà kìm nén không ôm nàng, nếu như đó trở thành hình ảnh cuối cùng của nàng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Dùng một tay leo đến đỉnh núi, Lưu Huỳnh đã không còn sức, thương thế của Tiết tình không thể kéo dài, Lưu Huỳnh vẫn cõng nàng trên lưng đi xuống núi, Tiết Tình nằm ở trên lưng Lưu Huỳnh, không có hơi sức nói chuyện, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, chính là bởi vì yêu, không đành lòng nhìn hắn như thế, nàng luôn đi đường gập ghềnh, khiến sau khi hắn đi cùng nàng cũng thương tích khắp người.
Lưu Huỳnh đưa lưng Tiết tình đến cạnh xe ngựa, đặt nàng vào trong buồng xe, còn mình ngồi vào vị trí đánh xe, đã không còn hơi sức vung roi ngựa rồi, rất may tiểu bạch mã cũng coi như có linh tính, nghe theo khẩu lệnh của Lưu Huỳnh mà đi . Bạch Mã theo đường quan đạo chạy như điên, bị đệ tử phái Võ Đang bị điều đi khắp nơi tìm Tiết Tình ngăn lại, lúc ấy Tiết Tình đã bất tỉnh nhân sự, Lưu Huỳnh cũng nửa nằm ngất đi, đệ tử phái Võ Đang vội vàng đem hai người đến Kỳ Lân các gần đây.
Kỳ Lân các bận bịu rối rít, an trí giang phòng cho hai người xong, vội mời lão đại phu tới chẩn bệnh cho hai người, còn phải đưa tin cho tất cả các môn phái.
Thời điêm Lưu Huỳnh học Dịch Cân Kinh so với Tiết Tình sớm hơn mười năm, kiếm pháp của hắn vẫn chú trọng tu luyện nội lực hơn, nội lực tương đối thâm hậu, vẫn che chở rất tốt lục phủ ngũ tạng của mình, chỉ là một bộ phận da bị phỏng, lão đại phu đưa cho thị nữ một bọc thuốc trị phỏng, giúp Lưu Huỳnh băng bó thuốc, bản thân mình thì tự tay tra xét thương thế của Tiết Tình. Thương thế của Tiết Tình rất nghiêm trọng, nhiều chỗ bị phỏng nghiêm trọng, có chỗ bị thiêu nát rồi, đầu tiên ngũ tạng bị thiêu bỏng, sau đó không biết tại sao lại có vết thương bị đông cứng, cho nàng ngậm nhân sâm hộ nguyên trong miệng, hơi thở còn lại càng ngày càng yếu, lão đại phu đè ở trên người nàngcả kinh mạch cũng đều bị thiêu đứt, lắc đầu nói: "Chôn cất đi, không cứu được."
Trình linh và Tiêu Quy Ứng cũng thực vội, trình linh lo âu nói: "Đã phái người đi mời Định Nghịch sư thái, coi như muốn an táng cũng phải đợi người của phái Linh Vũ tới mới được, đại phu, thật không có biện pháp gì sao?"
Lão đại phu lắc đầu một cái: "Đừng nói ngũ tạng bị thương rất nặng, chỉ cần xem mức độ của vết bỏng cũng đủ để mất mạng, chờ người của phái Linh Vũ tới đem người đi chôn cất thôi."
"Đáng tiếc một kì nữ như Tiết Sư thúc, sau này nhất định phải san bằng Minh Vực báo thù cho sư thúc." Tiêu Quy Ứng thở dài nói.
Lúc này một người thị vệ vào nhà bẩm báo: "Các chủ, phó Các chủ, có một vị công tử trẻ tuổi tự xưng là đại phu, hắn còn nói, hắn là bạn của Tiết cô nương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.