Chương 2
Thu Đao Ngư Ngư
25/07/2024
Ta: “Ồ.”
Tới hay không gì chả được.
Tô công công có hơi xấu hổ, chớp mắt một cái rồi nói: “Nương nương thứ lỗi, do Thánh Thượng lo lắng chuyện quốc sự chứ không phải cố ý không tới gặp nương nương.”
“Ồ.”
Liên quan quái gì đến ta.
Tô công công lại cho rằng ta không vui nên lúc rời đi mặt mày xám xịt.
Hệ thống nhân cơ hội nói đây là một cơ hội để lấy lòng cẩu hoàng đế, bảo ta đi đưa một chén canh để tranh thủ tạo thêm ấn tượng tốt.
Ta lắc đầu từ chối, đồng thời uy hiếp hệ thống phát cho ta xem hai tập phim truyền hình.
Hệ thống bảo ta đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Ta cởi dây lưng quần xuống rồi bắt đầu treo dải lụa lên trên xà nhà.
Cuộc sống này quá chán chường, tạm biệt!
Hệ thống lập tức bùng nổ rồi phát ra âm thanh bén nhọn: “Xuống dưới đi, ngươi phải sống tiếp chứ, ta chiếu cho ngươi xem là được chứ gì.”
Ta xem hai tập phim đầy máu chó rồi vui vẻ đi ngủ.
Tốt ghê, từ giờ sẽ không có ai gọi điện thoại bắt ta phải sửa kế hoạch vào lúc nửa đêm nữa.
…
Lúc hơn bốn giờ sáng khi bị cung nữ đào ra từ trong ổ chăn thì ta mới phát hiện mình quá ngây thơ.
Tuy rằng hậu cung này không có Hoàng Hậu nhưng vẫn còn có vị đại Phật là Thái Hậu.
Chắc do tuổi tác đã cao nên đối phương cũng không ngủ được sâu.
Mình không ngủ được mà còn không cho người khác ngủ.
Mỗi ngày đều lăn lộn làm toàn bộ phi tần trong cung phải dậy sớm để đi thỉnh an.
Đại cung nữ của ta là Liên Chi, nàng ấy vừa sửa sang lại váy áo cho ta vừa dặn dò bảo Quý phi phải đặc biệt đến sớm để làm gương cho những phi tần khác noi theo.
Ta muốn nói có cái rắm ấy.
Trước kia lãnh đạo của ta đều tới muộn hơn ta, về sớm hơn ta, làm ít hơn ta, ăn lại nhiều hơn ta.
Gương tốt là để dành cho mấy người muốn làm Hoàng Hậu.
Còn ta muốn làm hồi nào đâu?
Ta không muốn.
Hay là ta vẫn nên thắt cổ thì hơn.
Nhưng hiện tại đám đông nhìn chăm chú như vậy, chắc không ra tay được.
Đành chờ đến tối về vậy.
…
Tuy rằng được ngồi trên kiệu nhưng bây giờ đang là bốn giờ sáng nên trời rét như điên, lạnh đến nỗi có thể đông chết người.
Trong điện có đốt chậu than mà sao chả thấy nóng nảy gì.
Ta ngồi ngơ ra nghe Thái Hậu hỏi han các kiểu, sau đó liền bắt đầu ngồi thẫn thờ.
Hoàng đế còn trẻ nên năm sau thì nữ chính mới được vào cung thông qua kì tuyển tú nữ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tới hay không gì chả được.
Tô công công có hơi xấu hổ, chớp mắt một cái rồi nói: “Nương nương thứ lỗi, do Thánh Thượng lo lắng chuyện quốc sự chứ không phải cố ý không tới gặp nương nương.”
“Ồ.”
Liên quan quái gì đến ta.
Tô công công lại cho rằng ta không vui nên lúc rời đi mặt mày xám xịt.
Hệ thống nhân cơ hội nói đây là một cơ hội để lấy lòng cẩu hoàng đế, bảo ta đi đưa một chén canh để tranh thủ tạo thêm ấn tượng tốt.
Ta lắc đầu từ chối, đồng thời uy hiếp hệ thống phát cho ta xem hai tập phim truyền hình.
Hệ thống bảo ta đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Ta cởi dây lưng quần xuống rồi bắt đầu treo dải lụa lên trên xà nhà.
Cuộc sống này quá chán chường, tạm biệt!
Hệ thống lập tức bùng nổ rồi phát ra âm thanh bén nhọn: “Xuống dưới đi, ngươi phải sống tiếp chứ, ta chiếu cho ngươi xem là được chứ gì.”
Ta xem hai tập phim đầy máu chó rồi vui vẻ đi ngủ.
Tốt ghê, từ giờ sẽ không có ai gọi điện thoại bắt ta phải sửa kế hoạch vào lúc nửa đêm nữa.
…
Lúc hơn bốn giờ sáng khi bị cung nữ đào ra từ trong ổ chăn thì ta mới phát hiện mình quá ngây thơ.
Tuy rằng hậu cung này không có Hoàng Hậu nhưng vẫn còn có vị đại Phật là Thái Hậu.
Chắc do tuổi tác đã cao nên đối phương cũng không ngủ được sâu.
Mình không ngủ được mà còn không cho người khác ngủ.
Mỗi ngày đều lăn lộn làm toàn bộ phi tần trong cung phải dậy sớm để đi thỉnh an.
Đại cung nữ của ta là Liên Chi, nàng ấy vừa sửa sang lại váy áo cho ta vừa dặn dò bảo Quý phi phải đặc biệt đến sớm để làm gương cho những phi tần khác noi theo.
Ta muốn nói có cái rắm ấy.
Trước kia lãnh đạo của ta đều tới muộn hơn ta, về sớm hơn ta, làm ít hơn ta, ăn lại nhiều hơn ta.
Gương tốt là để dành cho mấy người muốn làm Hoàng Hậu.
Còn ta muốn làm hồi nào đâu?
Ta không muốn.
Hay là ta vẫn nên thắt cổ thì hơn.
Nhưng hiện tại đám đông nhìn chăm chú như vậy, chắc không ra tay được.
Đành chờ đến tối về vậy.
…
Tuy rằng được ngồi trên kiệu nhưng bây giờ đang là bốn giờ sáng nên trời rét như điên, lạnh đến nỗi có thể đông chết người.
Trong điện có đốt chậu than mà sao chả thấy nóng nảy gì.
Ta ngồi ngơ ra nghe Thái Hậu hỏi han các kiểu, sau đó liền bắt đầu ngồi thẫn thờ.
Hoàng đế còn trẻ nên năm sau thì nữ chính mới được vào cung thông qua kì tuyển tú nữ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.