Nữ Phụ Mạt Thế, Các Lão Đại Đều Cưng Sủng Ta
Chương 43:
Nguyệt Sơ Miện
14/05/2024
Tô Tiểu Mạt vừa định đưa tay ra nhận thì thấy Bạch Sâm Dữ chắn giữa hai người.
"Tô Diệp, tôi đã cho phép cậu đưa đồ cho cô ta sao?"
"Cô ấy chỉ là một cô gái, không chịu nổi giày vò như vậy."
"Tôi không coi cô ta là con gái." Bạch Sâm Dữ nói: "Trong mắt tôi, cô ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Nghe lời nói lạnh lùng của Bạch Sâm Dữ, Tô Tiểu Mạt trực tiếp phản bác: "Anh không coi tôi là con gái không sao, nếu không có tôi, các anh sống không quá một tuần."
Cô nói lời này tuyệt đối không phải là lời nói dối, trên thế giới này, ngoài thức ăn ra, quan trọng nhất chính là mạng sống, mạng không còn thì tích trữ nhiều thức ăn như vậy để làm gì?
Tô Tiểu Mạt bây giờ không chỉ có khả năng tự chữa lành, còn có khả năng chữa bệnh cho người khác, đây đều là những thứ rất quý giá trong thời mạt thế.
Ngay cả khi cô rời khỏi Kinh Cực bây giờ, cũng có rất nhiều đội tranh nhau muốn cô.
Có được năng lực chữa bệnh, Tô Tiểu Mạt không còn là gánh nặng nữa, mà là miếng mồi ngon mà ai cũng thèm thuồng.
"Chim sẻ nhỏ, cô đang đe dọa tôi sao?" Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, còn sự nguy hiểm trong mắt Bạch Sâm Dữ trở nên rõ ràng hơn.
Tần Tư Tư vừa định lên tiếng giúp Tô Tiểu Mạt thì bị Tô Diệp kéo lại.
Tô Diệp lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng xen vào.
Hốc mắt Tần Tư Tư dần đỏ lên, lo lắng nhìn Tô Tiểu Mạt, lại quay đầu nhìn Tô Diệp.
"Tôi ra ngoài canh gác." Nói xong, Tần Tư Tư cầm vũ khí chạy ra ngoài.
"Cảm thấy mình có năng lực, cánh cứng rồi nên muốn bay đi?" Bạch Sâm Dữ bóp cằm Tô Tiểu Mạt.
Cho dù đã chiến đấu với tang thi mấy tiếng đồng hồ, thể lực của Bạch Sâm Dữ vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng bóp nát xương cô.
"Tôi không nghĩ như vậy." Tô Tiểu Mạt vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng hắn, lần này cũng liều mạng.
Liều chết né tránh tang thi, còn phải bị hắn dọa sợ, bây giờ bụng đói cồn cào, hắn thậm chí còn không cho ăn.
Thật sự coi cô là đồ chơi sao? Vậy thì cô phải để Bạch Sâm Dữ biết, cô có thể khiến người khác bị thương.
"Tô Diệp, tôi đã cho phép cậu đưa đồ cho cô ta sao?"
"Cô ấy chỉ là một cô gái, không chịu nổi giày vò như vậy."
"Tôi không coi cô ta là con gái." Bạch Sâm Dữ nói: "Trong mắt tôi, cô ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Nghe lời nói lạnh lùng của Bạch Sâm Dữ, Tô Tiểu Mạt trực tiếp phản bác: "Anh không coi tôi là con gái không sao, nếu không có tôi, các anh sống không quá một tuần."
Cô nói lời này tuyệt đối không phải là lời nói dối, trên thế giới này, ngoài thức ăn ra, quan trọng nhất chính là mạng sống, mạng không còn thì tích trữ nhiều thức ăn như vậy để làm gì?
Tô Tiểu Mạt bây giờ không chỉ có khả năng tự chữa lành, còn có khả năng chữa bệnh cho người khác, đây đều là những thứ rất quý giá trong thời mạt thế.
Ngay cả khi cô rời khỏi Kinh Cực bây giờ, cũng có rất nhiều đội tranh nhau muốn cô.
Có được năng lực chữa bệnh, Tô Tiểu Mạt không còn là gánh nặng nữa, mà là miếng mồi ngon mà ai cũng thèm thuồng.
"Chim sẻ nhỏ, cô đang đe dọa tôi sao?" Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, còn sự nguy hiểm trong mắt Bạch Sâm Dữ trở nên rõ ràng hơn.
Tần Tư Tư vừa định lên tiếng giúp Tô Tiểu Mạt thì bị Tô Diệp kéo lại.
Tô Diệp lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng xen vào.
Hốc mắt Tần Tư Tư dần đỏ lên, lo lắng nhìn Tô Tiểu Mạt, lại quay đầu nhìn Tô Diệp.
"Tôi ra ngoài canh gác." Nói xong, Tần Tư Tư cầm vũ khí chạy ra ngoài.
"Cảm thấy mình có năng lực, cánh cứng rồi nên muốn bay đi?" Bạch Sâm Dữ bóp cằm Tô Tiểu Mạt.
Cho dù đã chiến đấu với tang thi mấy tiếng đồng hồ, thể lực của Bạch Sâm Dữ vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng bóp nát xương cô.
"Tôi không nghĩ như vậy." Tô Tiểu Mạt vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng hắn, lần này cũng liều mạng.
Liều chết né tránh tang thi, còn phải bị hắn dọa sợ, bây giờ bụng đói cồn cào, hắn thậm chí còn không cho ăn.
Thật sự coi cô là đồ chơi sao? Vậy thì cô phải để Bạch Sâm Dữ biết, cô có thể khiến người khác bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.