Nữ Phụ Mạt Thế, Các Lão Đại Đều Cưng Sủng Ta
Chương 47:
Nguyệt Sơ Miện
14/05/2024
Có thể thấy, cô đối với hắn mà nói thực sự rất quan trọng.
"Nếu đã có ý đó thì tôi khuyên anh đối xử tốt với cô gái nhà người ta một chút, đừng dọa cô ấy chạy mất." Tô Diệp lại nói.
Bạch Sâm Dữ không trả lời Tô Diệp mà trực tiếp kéo Tô Tiểu Mạt đứng dậy.
May mà lúc này, Tần Tư Tư cũng đến, mới khiến Tô Tiểu Mạt tránh khỏi trải nghiệm đáng sợ khi ở riêng với Bạch Sâm Dữ.
"Mạt Mạt, tối qua ngủ có ngon không?" Tần Tư Tư hỏi Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt gật đầu rồi lắc đầu, chỉ vào đầu mũi bị bóp đỏ của mình nói: "Ban đầu thì cũng khá ngon nhưng sau đó đội trưởng cố tình gọi tôi dậy, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn."
Tối qua, có lẽ là lần cô ngủ ngon nhất kể từ khi đến thế giới tận thế.
Có Tô Diệp và Bạch Sâm Dữ ở đây, không cần lo lắng bị tang thi truy đuổi nữa.
Khi cô ngủ, người ở bên cạnh là Tô Diệp.
Tô Diệp rất đáng tin cậy, không giống như Bạch Sâm Dữ lúc nào cũng có thể vặn đầu người khác, hắn mang lại cho người ta cảm giác an toàn rất lớn.
"Phó đội trưởng, cảm ơn anh." Tô Tiểu Mạt chỉnh đốn lại trang phục chủ động bày tỏ lòng cảm ơn với Tô Diệp.
Tô Diệp nói: "Chúng ta đều là một đội, mọi người giống như anh em, không cần cảm ơn."
"Hừ!" Vừa dứt lời Tô Diệp, một tiếng hừ lạnh lập tức truyền đến.
Tần Tư Tư nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých Tô Tiểu Mạt, nhắc nhở cô: "Mạt Mạt, cậu mau cảm ơn đội trưởng đi."
"Không cần." Bạch Sâm Dữ có đôi tai đặc biệt thính, hắn nói trước.
Tô Tiểu Mạt cũng sợ tên bệnh kiều kia nửa đường nổi điên, đến lúc đó bất kể có phải là một đội hay không, hắn cũng giết sạch.
Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy đến trước mặt Bạch Sâm Dữ nịnh nọt.
Bạch Sâm Dữ không thèm để ý đến cô trong suốt quá trình nhưng bầu không khí cũng không còn kỳ quái như lúc đầu nữa.
Đi ra khỏi cánh cửa đó, Tần Tư Tư lấy bản đồ và la bàn ra, bắt đầu vạch ra lộ trình đến viện nghiên cứu.
Rốt cuộc nên đi đường nào để đến nơi nhanh nhất, đồng thời tránh tiếp xúc với những người sống sót khác, đây là điều quan trọng nhất.
Nhóm người Tô Tiểu Mạt quá dễ thấy, dễ bị người khác để mắt tới.
"Nếu đã có ý đó thì tôi khuyên anh đối xử tốt với cô gái nhà người ta một chút, đừng dọa cô ấy chạy mất." Tô Diệp lại nói.
Bạch Sâm Dữ không trả lời Tô Diệp mà trực tiếp kéo Tô Tiểu Mạt đứng dậy.
May mà lúc này, Tần Tư Tư cũng đến, mới khiến Tô Tiểu Mạt tránh khỏi trải nghiệm đáng sợ khi ở riêng với Bạch Sâm Dữ.
"Mạt Mạt, tối qua ngủ có ngon không?" Tần Tư Tư hỏi Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt gật đầu rồi lắc đầu, chỉ vào đầu mũi bị bóp đỏ của mình nói: "Ban đầu thì cũng khá ngon nhưng sau đó đội trưởng cố tình gọi tôi dậy, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn."
Tối qua, có lẽ là lần cô ngủ ngon nhất kể từ khi đến thế giới tận thế.
Có Tô Diệp và Bạch Sâm Dữ ở đây, không cần lo lắng bị tang thi truy đuổi nữa.
Khi cô ngủ, người ở bên cạnh là Tô Diệp.
Tô Diệp rất đáng tin cậy, không giống như Bạch Sâm Dữ lúc nào cũng có thể vặn đầu người khác, hắn mang lại cho người ta cảm giác an toàn rất lớn.
"Phó đội trưởng, cảm ơn anh." Tô Tiểu Mạt chỉnh đốn lại trang phục chủ động bày tỏ lòng cảm ơn với Tô Diệp.
Tô Diệp nói: "Chúng ta đều là một đội, mọi người giống như anh em, không cần cảm ơn."
"Hừ!" Vừa dứt lời Tô Diệp, một tiếng hừ lạnh lập tức truyền đến.
Tần Tư Tư nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých Tô Tiểu Mạt, nhắc nhở cô: "Mạt Mạt, cậu mau cảm ơn đội trưởng đi."
"Không cần." Bạch Sâm Dữ có đôi tai đặc biệt thính, hắn nói trước.
Tô Tiểu Mạt cũng sợ tên bệnh kiều kia nửa đường nổi điên, đến lúc đó bất kể có phải là một đội hay không, hắn cũng giết sạch.
Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy đến trước mặt Bạch Sâm Dữ nịnh nọt.
Bạch Sâm Dữ không thèm để ý đến cô trong suốt quá trình nhưng bầu không khí cũng không còn kỳ quái như lúc đầu nữa.
Đi ra khỏi cánh cửa đó, Tần Tư Tư lấy bản đồ và la bàn ra, bắt đầu vạch ra lộ trình đến viện nghiên cứu.
Rốt cuộc nên đi đường nào để đến nơi nhanh nhất, đồng thời tránh tiếp xúc với những người sống sót khác, đây là điều quan trọng nhất.
Nhóm người Tô Tiểu Mạt quá dễ thấy, dễ bị người khác để mắt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.