Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 10:
Huyết Nhiễm Bạch Sắc
30/01/2024
Bạch Cảnh cau mày, cố gắng giao tiếp với hoa lan biến dị trong đầu: “Muốn ăn gì?”
“Năng lượng...tinh khiết…” Lan điếu biến dị dùng lá cọ cọ xát chiếc cổ trắng nõn của cô, đang lấy lòng cô.
Bạch Cảnh không thể hiểu được, cô chỉ có mười phút để thu dọn đồ đạc, đành phải xoa dịu lan điệu biến dị trong lòng: “Sau khi đến nơi tao sẽ cho mày ăn.”
Lan điếu biến dị lăn lộn trên người Bạch Cảnh một cách bi thảm, ngay cả những chiếc lá xanh cũng lốm đốm vài sọc vàng khô. Bạch Cảnh bất đắc dĩ sờ sờ nhành cây, xoay người thu dọn đồ đạc.
Cô gói chặt những con dao làm bếp ở nhà vào trong hộp, sau đó cất vài bộ quần áo, vài đồ lặt vặt, cuối cùng bỏ hộp mì ăn liền và hộp thuốc vào ba lô.
Trước khi ra ngoài, Bạch Cảnh thử nói chuyện với lan điếu biến dị xem nó có thể thu nhỏ lại hay không, việc đeo một cây dây leo đi ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Cảm nhận được suy nghĩ của Bạch Cảnh, lá lan biến dị run rẩy, miễn cưỡng thu tay lại, quấn lấy cánh tay Bạch Cảnh.
“Cảm ơn." Bạch Cảnh cười nói, nếu không có nó, cô đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Bạch Cảnh xách túi chạy xuống tầng dưới, phát hiện có ba chiếc xe địa hình quân sự đậu ở tầng dưới, phía sau có rất nhiều ô tô bình thường, tất nhiên là có rất nhiều người muốn đi theo.
Hàn Kiêu nhìn thấy Bách Cảnh đang chạy về phía mình, hắn thản nhiên dừng đồng hồ bấm giây, có vẻ như đúng giờ.
Hắn vẫy tay với Bạch Cảnh: “Đến đây.”
Vẻ mặt Bạch Cảnh cứng đờ, chạy tới: "Sao vậy?”
“Có muốn kiếm chút điểm không?” Hàn Kiêu chậm rãi nói: "Trên đường giúp tôi một tay, tôi cho cô một trăm điểm."
“Điểm tích lũy là gì?” Bạch Cảnh giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Khi đến căn cứ, muốn có đồ ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại, đều cần điểm tích lũy, có thể hiểu là tiền tệ.”
“Vậy phải làm sao đây, tôi không thể hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ người khác." Bạch Cảnh gật đầu tiếp tục hỏi.
Hàn Kiêu cười nhẹ, không hề ngạc nhiên trước lời nói của Bạch Cảnh, lười biếng nói: “Bảo vệ chính mình, đồng thời giúp đỡ chút đỉnh là được.”
“Chúng tôi không chỉ hỏi mình cô.” Hàn Kiêu ra hiệu cho cô nhìn xung quanh: “Chúng tôi đều hỏi dị năng giả câu này, có đồng ý hay không thì tuỳ ở cô thôi.”
“Có thể.” Bạch Cảnh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
“Lên xe đi, xuất phát thôi.” Hàn Kiêu nhìn thấy Bạch Cảnh đồng ý rất nhanh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như thế lại có tính tình thẳng thắng như vậy.
Lúc trước hỏi những người khá, họ phải do dự thật lâu, ý định ra giá đắt, ngược lại có một vài người bình thường có thân hình khỏe mạnh đã đứng dậy bày tỏ sẵn sàng giúp một tay.
Tính cách con người là thứ dễ dàng thay đổi nhất sau khi hoàn cảnh thay đổi. Tình hình càng khắc nghiệt, tính tình càng ác liệt, đó mới là bản năng sinh tồn cơ bản của con người.
Ba chiếc xe địa hình chạy theo thứ tự trước sau dẫn đầu đoàn người trở về căn cứ quân sự.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đường phố đã sụp đổ. Nhiều cửa hàng ven đường bị đập vỡ cửa sổ, đồ đạc bị cướp phá. Ngoài ra còn có những chiếc ô tô hư hỏng đậu ngổn ngang bên đường, dính đầy máu, chắc là đã gặp phải quái vật không gian rồi.
Cây cối càng ngày càng cao, cỏ ở vành đai xanh cao bằng nửa người. Những bông hoa dại to như cái chậu, rung rinh trong gió khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi. Điều đáng mừng duy nhất là chúng không chủ động tấn công đoàn xe.
Bạch Cảnh ngồi ở ghế sau một chiếc xe địa hình, cạnh hai mẹ con, người mẹ ôm con gái và không ngừng cầu nguyện cho đường đi thuận lợi và không có quái vật nào xuất hiện.
Bạch Cảnh vẫn im lặng và không nói gì. Mẹ của nguyên chủ đang ở thành phố B. Bà vừa gọi điện thoại, chưa kịp nói mấy lời thì đã vang lên những tiếng kêu chói tai. Nguyên chủ buồn bã đến nỗi tối hôm đó phát sốt nhẹ.
Trong ký ức kiếp trước của nữ chính, khi một nhóm người đến thành phố B, Bạch Cảnh không thể tìm thấy mẹ mình. Sự tách biệt giữa sự sống và cái chết chỉ trong chốc lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, một khe nứt đen xuất hiện ở giữa con đường phía trước, nó nhanh chóng phát triển thành một vết nứt lớn trong vòng chưa đầy vài giây. Một móng vuốt đen và sắc nhọn duỗi ra từ bên trong. Người mẹ lập tức rên rỉ, ôm chặt lấy con gái, toàn thân run rẩy.
“Năng lượng...tinh khiết…” Lan điếu biến dị dùng lá cọ cọ xát chiếc cổ trắng nõn của cô, đang lấy lòng cô.
Bạch Cảnh không thể hiểu được, cô chỉ có mười phút để thu dọn đồ đạc, đành phải xoa dịu lan điệu biến dị trong lòng: “Sau khi đến nơi tao sẽ cho mày ăn.”
Lan điếu biến dị lăn lộn trên người Bạch Cảnh một cách bi thảm, ngay cả những chiếc lá xanh cũng lốm đốm vài sọc vàng khô. Bạch Cảnh bất đắc dĩ sờ sờ nhành cây, xoay người thu dọn đồ đạc.
Cô gói chặt những con dao làm bếp ở nhà vào trong hộp, sau đó cất vài bộ quần áo, vài đồ lặt vặt, cuối cùng bỏ hộp mì ăn liền và hộp thuốc vào ba lô.
Trước khi ra ngoài, Bạch Cảnh thử nói chuyện với lan điếu biến dị xem nó có thể thu nhỏ lại hay không, việc đeo một cây dây leo đi ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Cảm nhận được suy nghĩ của Bạch Cảnh, lá lan biến dị run rẩy, miễn cưỡng thu tay lại, quấn lấy cánh tay Bạch Cảnh.
“Cảm ơn." Bạch Cảnh cười nói, nếu không có nó, cô đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Bạch Cảnh xách túi chạy xuống tầng dưới, phát hiện có ba chiếc xe địa hình quân sự đậu ở tầng dưới, phía sau có rất nhiều ô tô bình thường, tất nhiên là có rất nhiều người muốn đi theo.
Hàn Kiêu nhìn thấy Bách Cảnh đang chạy về phía mình, hắn thản nhiên dừng đồng hồ bấm giây, có vẻ như đúng giờ.
Hắn vẫy tay với Bạch Cảnh: “Đến đây.”
Vẻ mặt Bạch Cảnh cứng đờ, chạy tới: "Sao vậy?”
“Có muốn kiếm chút điểm không?” Hàn Kiêu chậm rãi nói: "Trên đường giúp tôi một tay, tôi cho cô một trăm điểm."
“Điểm tích lũy là gì?” Bạch Cảnh giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Khi đến căn cứ, muốn có đồ ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại, đều cần điểm tích lũy, có thể hiểu là tiền tệ.”
“Vậy phải làm sao đây, tôi không thể hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ người khác." Bạch Cảnh gật đầu tiếp tục hỏi.
Hàn Kiêu cười nhẹ, không hề ngạc nhiên trước lời nói của Bạch Cảnh, lười biếng nói: “Bảo vệ chính mình, đồng thời giúp đỡ chút đỉnh là được.”
“Chúng tôi không chỉ hỏi mình cô.” Hàn Kiêu ra hiệu cho cô nhìn xung quanh: “Chúng tôi đều hỏi dị năng giả câu này, có đồng ý hay không thì tuỳ ở cô thôi.”
“Có thể.” Bạch Cảnh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
“Lên xe đi, xuất phát thôi.” Hàn Kiêu nhìn thấy Bạch Cảnh đồng ý rất nhanh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như thế lại có tính tình thẳng thắng như vậy.
Lúc trước hỏi những người khá, họ phải do dự thật lâu, ý định ra giá đắt, ngược lại có một vài người bình thường có thân hình khỏe mạnh đã đứng dậy bày tỏ sẵn sàng giúp một tay.
Tính cách con người là thứ dễ dàng thay đổi nhất sau khi hoàn cảnh thay đổi. Tình hình càng khắc nghiệt, tính tình càng ác liệt, đó mới là bản năng sinh tồn cơ bản của con người.
Ba chiếc xe địa hình chạy theo thứ tự trước sau dẫn đầu đoàn người trở về căn cứ quân sự.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đường phố đã sụp đổ. Nhiều cửa hàng ven đường bị đập vỡ cửa sổ, đồ đạc bị cướp phá. Ngoài ra còn có những chiếc ô tô hư hỏng đậu ngổn ngang bên đường, dính đầy máu, chắc là đã gặp phải quái vật không gian rồi.
Cây cối càng ngày càng cao, cỏ ở vành đai xanh cao bằng nửa người. Những bông hoa dại to như cái chậu, rung rinh trong gió khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi. Điều đáng mừng duy nhất là chúng không chủ động tấn công đoàn xe.
Bạch Cảnh ngồi ở ghế sau một chiếc xe địa hình, cạnh hai mẹ con, người mẹ ôm con gái và không ngừng cầu nguyện cho đường đi thuận lợi và không có quái vật nào xuất hiện.
Bạch Cảnh vẫn im lặng và không nói gì. Mẹ của nguyên chủ đang ở thành phố B. Bà vừa gọi điện thoại, chưa kịp nói mấy lời thì đã vang lên những tiếng kêu chói tai. Nguyên chủ buồn bã đến nỗi tối hôm đó phát sốt nhẹ.
Trong ký ức kiếp trước của nữ chính, khi một nhóm người đến thành phố B, Bạch Cảnh không thể tìm thấy mẹ mình. Sự tách biệt giữa sự sống và cái chết chỉ trong chốc lát.
Khoảnh khắc tiếp theo, một khe nứt đen xuất hiện ở giữa con đường phía trước, nó nhanh chóng phát triển thành một vết nứt lớn trong vòng chưa đầy vài giây. Một móng vuốt đen và sắc nhọn duỗi ra từ bên trong. Người mẹ lập tức rên rỉ, ôm chặt lấy con gái, toàn thân run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.