Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 191:
Huyết Nhiễm Bạch Sắc
23/02/2024
Nhân viên đăng ký nhìn đám người Hàn Kiêu, thoáng đánh giá vài lần, trên mặt cười tươi như hoa, xe cộ sạch sẽ, quần áo sạch sẽ, khuôn mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết là dị năng giả có cuộc sống thoải mái.
Nhân viên đăng ký cẩn thận kiểm tra toàn thân sáu người Bạch Cảnh, bảo đảm không có vết thương bị nhiễm dịch ô uế, hắn ta giải thích: "Không phải chúng tôi muốn làm khó, mà thật sự dịch ô uế quá nguy hiểm, các anh có biết không?"
“Chổ mọi người cũng dính dịch ô uế?" Bạch Cảnh vừa điền đơn vừa hỏi.
“Có, sao lại không có, lúc trước vô ý để một người lẫn vào, sau đó cả nhà đều bị hóa thành nước đen." Nhân viên đăng ký nhớ tới mà lòng còn thấy sợ "May nhòe đội trưởng Tưởng, nên mới giải quyết được.”
“Đội trưởng Tưởng?" Hàn Kiêu điền xong, đứng sang một bên, lông mày khẽ nhúc nhích.
"Đúng rồi, đội trưởng Tưởng là nhân vật lớn, tiếng tăm lừng lẫy ở căn cứ Thự Quang" Nhân viên đăng ký kiêu ngạo nói, "Hắn ta có một con chó biến dị, vừa có thể chữa trị, vừa có thể tiêu trừ dịch đen!"
Bạch Cảnh lấy một túi lạp xưởng và một túi gạo nhỏ từ trong vòng tay không gian, "Những thứ này đủ chưa?"
Nhân viên đăng ký thấy gạo trắng liền trợn tròn mắt, nhanh chóng nhận lấy, "Đủ đủ rồi, ôi trời, không hổ là dị năng giả cấp ba, thật lợi hại.”
Không cần Hàn Kiêu nói, trong đội không có ai thực sự điền cấp bậc dị năng. Người cao nhất là Hàn Kiêu, cấp ba, những người khác không phải cấp một thì là cấp hai, nhưng sáu người đều là dị năng giả, đã đủ gây chú ý rồi.
Lưu Kiệt nhìn xúc xích, nhịn không được chà chà tay, đã lâu rồi hắn ta chưa được ăn thịt.
Nhưng nhân viên đăng ký sao nguyện ý chia thứ tốt như vậy ra ngoài, hắn ta lấy một gói mì ăn liền trong ngăn kéo, rồi quăng nó cho Lưu Kiệt như ban ân, "Này, cho cậu cả một túi mì ăn liền đấy!"
Nếu bình thường, nửa túi mì ăn liền đã tốt lắm rồi.
Sắc mặt Lưu Kiệt tối sầm lại, nhưng vẫn nhận túi mì ăn liền, không phản bác. Những nhân viên đăng ký này đều có chống lưng, hắn ta không muốn đắc tội.
Đám người Bạch Cảnh không nhiều lời, giúp đỡ quá mức với người trong căn cứ như Lưu Kiệt cũng không phải là chuyện tốt, dù gì sau này hắn ta vẫn phải sống ở đây, mà ngày mai bọn họ đã đi rồi.
Lưu Kiệt nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, hôm nay có thể có một túi rưỡi mì ăn liền, đã là may lắm rồi, ít nhất nhà mình có thể ăn no.
Thấy Bạch Cảnh sắp đi, nhân viên đăng ký vội vàng nhét vào một tấm danh thiếp, "Nếu mấy người muốn gia nhập tiểu đội, có thể đến tiểu đội Lợi Trảo xem thử, đội trưởng cũng là cấp ba dị năng giả đấy!”
Về phần đám Bạch Cảnh có đi hay không, cô ta cũng chẳng dám miễn cưỡng, dù sao đấy còn phụ thuộc vào may rủi..
Xe lái vào căn cứ, theo chỉ dẫn của Lưu Kiệt, chạy đến trước cửa một khách sạn trông cũng sạch sẽ.
Lưu Kiệt ân cần xuống xe mở cửa cho đám người Bạch Cảnh, "Khách sạn này rất sạch sẽ, bên cạnh có thủ vệ tuần tra, rất an toàn, một phòng chỉ tốn ba túi mì ăn liền, hoặc là vật tư đồng giá, rất thích hợp."
Bạch Cảnh nhảy xuống xe, "Chúng tôi xem phòng trước.”
Vừa rồi cô nhìn thấy phía trước khách sạn chính là phố buôn bán, vị trí coi như không tệ. Cô định tranh thủ thời gian đi dạo một vòng, không chừng có thể gặp được tinh thạch màu mà mình đang cần.”
“Được được, các vị vào trong đi." Lưu Kiệt nhanh chóng chạy vào khách sạn, gọi ông chủ tới.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, con trai có tiền đồ, là người của đội hộ vệ căn cứ Thự Quang, cho nên có thể an ổn mở khách sạn.
Nhìn thấy sáu người Bạch Cảnh, ông chủ cười híp mắt vỗ vỗ vai Lưu Kiệt, thằng nhóc này giỏi đấy, đây là mối làm ăn lớn.
Trước tận thế, ông là dân buôn bán, sao lại không nhận ra sáu người này khí chất hơn người, huống chi da dẻ trắng trẻo thế này, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn trong căn cứ. Mấy gian phòng khách mình đã chuẩn bị kỹ càng, không chừng có thể cho thuê rồi.
Nhân viên đăng ký cẩn thận kiểm tra toàn thân sáu người Bạch Cảnh, bảo đảm không có vết thương bị nhiễm dịch ô uế, hắn ta giải thích: "Không phải chúng tôi muốn làm khó, mà thật sự dịch ô uế quá nguy hiểm, các anh có biết không?"
“Chổ mọi người cũng dính dịch ô uế?" Bạch Cảnh vừa điền đơn vừa hỏi.
“Có, sao lại không có, lúc trước vô ý để một người lẫn vào, sau đó cả nhà đều bị hóa thành nước đen." Nhân viên đăng ký nhớ tới mà lòng còn thấy sợ "May nhòe đội trưởng Tưởng, nên mới giải quyết được.”
“Đội trưởng Tưởng?" Hàn Kiêu điền xong, đứng sang một bên, lông mày khẽ nhúc nhích.
"Đúng rồi, đội trưởng Tưởng là nhân vật lớn, tiếng tăm lừng lẫy ở căn cứ Thự Quang" Nhân viên đăng ký kiêu ngạo nói, "Hắn ta có một con chó biến dị, vừa có thể chữa trị, vừa có thể tiêu trừ dịch đen!"
Bạch Cảnh lấy một túi lạp xưởng và một túi gạo nhỏ từ trong vòng tay không gian, "Những thứ này đủ chưa?"
Nhân viên đăng ký thấy gạo trắng liền trợn tròn mắt, nhanh chóng nhận lấy, "Đủ đủ rồi, ôi trời, không hổ là dị năng giả cấp ba, thật lợi hại.”
Không cần Hàn Kiêu nói, trong đội không có ai thực sự điền cấp bậc dị năng. Người cao nhất là Hàn Kiêu, cấp ba, những người khác không phải cấp một thì là cấp hai, nhưng sáu người đều là dị năng giả, đã đủ gây chú ý rồi.
Lưu Kiệt nhìn xúc xích, nhịn không được chà chà tay, đã lâu rồi hắn ta chưa được ăn thịt.
Nhưng nhân viên đăng ký sao nguyện ý chia thứ tốt như vậy ra ngoài, hắn ta lấy một gói mì ăn liền trong ngăn kéo, rồi quăng nó cho Lưu Kiệt như ban ân, "Này, cho cậu cả một túi mì ăn liền đấy!"
Nếu bình thường, nửa túi mì ăn liền đã tốt lắm rồi.
Sắc mặt Lưu Kiệt tối sầm lại, nhưng vẫn nhận túi mì ăn liền, không phản bác. Những nhân viên đăng ký này đều có chống lưng, hắn ta không muốn đắc tội.
Đám người Bạch Cảnh không nhiều lời, giúp đỡ quá mức với người trong căn cứ như Lưu Kiệt cũng không phải là chuyện tốt, dù gì sau này hắn ta vẫn phải sống ở đây, mà ngày mai bọn họ đã đi rồi.
Lưu Kiệt nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, hôm nay có thể có một túi rưỡi mì ăn liền, đã là may lắm rồi, ít nhất nhà mình có thể ăn no.
Thấy Bạch Cảnh sắp đi, nhân viên đăng ký vội vàng nhét vào một tấm danh thiếp, "Nếu mấy người muốn gia nhập tiểu đội, có thể đến tiểu đội Lợi Trảo xem thử, đội trưởng cũng là cấp ba dị năng giả đấy!”
Về phần đám Bạch Cảnh có đi hay không, cô ta cũng chẳng dám miễn cưỡng, dù sao đấy còn phụ thuộc vào may rủi..
Xe lái vào căn cứ, theo chỉ dẫn của Lưu Kiệt, chạy đến trước cửa một khách sạn trông cũng sạch sẽ.
Lưu Kiệt ân cần xuống xe mở cửa cho đám người Bạch Cảnh, "Khách sạn này rất sạch sẽ, bên cạnh có thủ vệ tuần tra, rất an toàn, một phòng chỉ tốn ba túi mì ăn liền, hoặc là vật tư đồng giá, rất thích hợp."
Bạch Cảnh nhảy xuống xe, "Chúng tôi xem phòng trước.”
Vừa rồi cô nhìn thấy phía trước khách sạn chính là phố buôn bán, vị trí coi như không tệ. Cô định tranh thủ thời gian đi dạo một vòng, không chừng có thể gặp được tinh thạch màu mà mình đang cần.”
“Được được, các vị vào trong đi." Lưu Kiệt nhanh chóng chạy vào khách sạn, gọi ông chủ tới.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, con trai có tiền đồ, là người của đội hộ vệ căn cứ Thự Quang, cho nên có thể an ổn mở khách sạn.
Nhìn thấy sáu người Bạch Cảnh, ông chủ cười híp mắt vỗ vỗ vai Lưu Kiệt, thằng nhóc này giỏi đấy, đây là mối làm ăn lớn.
Trước tận thế, ông là dân buôn bán, sao lại không nhận ra sáu người này khí chất hơn người, huống chi da dẻ trắng trẻo thế này, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn trong căn cứ. Mấy gian phòng khách mình đã chuẩn bị kỹ càng, không chừng có thể cho thuê rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.