Nữ Phụ Một Lòng Thoát Khỏi Nghèo Khó
Chương 15: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 15
Cửu Châu Đại Nhân
28/10/2024
Vận may hôm nay không bằng hôm qua, loanh quanh cả buổi sáng bán lẻ tẻ non nửa lãng hoa, tiền thưởng quý nhân gì đó càng miễn bàn, cũng không hề có dấu hiệu nào cho thấy.
Khi giữa trưa, Tiền Bảo Nha lấy ra lương khô bánh bột ngô chị gái chuẩn bị, hợp cùng nước lạnh trong ống trúc, ngồi ở bậc thang góc tường dùng bữa trưa tạm bợ.
Đã quá buổi trưa, dòng người cũng nhiều, hoa bán ra cũng nhiều hơn buổi sáng một chút.
Tiền Bảo Nha kiên trì đến khi mặt trời chiều ngã về tây, lẵng hoa dư vài bông hoa lá gãy xấu xí không ai cần, cô thu dọn đồ đạc một chút chuẩn bị về nhà sớm.
Bởi vì không gặp được quý nhân hào phóng nào, hôm nay vào tay cô đều toàn tiền đồng, đừng nói tiền chim ưng, ngay cả đồng xu cũng không, cho nên không cần phải ra ngoài đổi tiền.
Nhưng khi đi ngang qua quán cà phên, Tiền Bảo Nha vẫn dừng lại bước chân, đứng vị trí trước cửa sổ kính đỏ mắt chờ mong nhìn vào trong.
Bên cửa sổ ánh sáng tốt phong cảnh đẹp, lại có kính chắn tiếng ồn từ đường phố, rất nhiều khách đến đây thích lựa chọn vị trí tốt.
Ở bàn cạnh cửa sổ có hai vị khách mặc áo dài đang uống cà phê và trò chuyện, hài lòng tận hưởng khoảng thời gian thư giãn buổi chiều.
Bọn họ đều khoảng 20 tuổi, một người anh tuấn bức người, một người ấm áp nho nhã, cắt tóc ngắn đeo kính tròn gọng vàng, mặc áo dài có khăn quàng quanh cổ.
Ăn mặc như vậy rõ ràng chính tiên sinh dạy học của đại học Đông Hoa bên cạnh, địa vị xã hội không bình thường.
Tiền Bảo Nha nhìn bọn họ, bất tri bất giác mà đi lên trước, cả người cũng dán trên cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn, suy nghĩ phải làm thế nào không tốn tiền có được nó.
Quá lãng phí khi mua báo mới từ trẻ bán dạo, còn không bằng tận dụng tìm báo của người khác xem qua nó lần 2.
Người bên trong dễ dàng nhận ra cô bé gầy gò đang dựa vào cửa kính với vẻ mặt khao khát, một người trong đó cười khẽ vẫy tay về phía cô.
“Gọi tôi à?” Tiền Bảo Nha nhìn trái phải, kinh ngạc chỉ chỉ bản thân.
Lông mày của đối phương dãn ra, gật đầu vẫy tay ý bảo cô qua đó.
Nếu cô gái bị bỏ lại một bên, lúc này phỏng chừng đã sớm ngượng ngùng khiếp đảm chạy xa, nhưng mà Tiền Bảo Nha chỉ da mặt dày, trong lòng còn có chủ ý nhỏ, căn bản không sợ.
Đi qua thì đi qua, ai sợ ai.
Lần này có một người phục vụ đã chào cô từ trước, người gác cửa không có ngăn cản Tiền Bảo Nha đi vào, người phục vụ đã dẫn cô đi thẳng tới trước mặt hai vị tiên sinh, mới cung kính mà lui ra.
Tiền Bảo Nha vẻ mặt khó hiểu bước đến ghế dài, còn ở tự hỏi phải làm sao mở miệng nói với người ta muốn tờ báo, lại nhìn thấy vị tiên sinh đẹp trai gọi cô vào đang đẩy một đĩa điểm tâm chưa đụng tới trước mặt cô.
“Ăn đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm lại từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Thái độ của anh cũng không tồi, nhẹ nhàng lịch sự, lộ ra một tia quan tâm, không hề có thái độ khinh thường hay thờ ơ của những người trí thức hay những người thượng lưu khác đối với những người thuộc tầng lớp thấp hơn.
Cho dù tiện tay bố thí, cũng không có gì khó chịu khi để anh làm điều đó.
Tiền Bảo Nha vì thế sửng sốt, ngay lập tức nhận ra rằng đối phương đã hiểu lầm, hiểu lầm rằng cô lúc nãy đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhẹ trên bàn của bọn họ ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến vẻ ngoài yếu đuối đáng thương và bơ vơ trong bộ quần áo cũ kỹ rách rưới, ánh mắt trông mong nhìn vào một hướng, xác thật giống như tiểu đáng thương đói bụng, trách không được người ta có thể hiểu lầm.
Bất quá nếu anh ta cho, một vị khác nhìn qua cũng không phản đối, vậy cô vừa lúc nếm thử thức ăn tươi?
Khi giữa trưa, Tiền Bảo Nha lấy ra lương khô bánh bột ngô chị gái chuẩn bị, hợp cùng nước lạnh trong ống trúc, ngồi ở bậc thang góc tường dùng bữa trưa tạm bợ.
Đã quá buổi trưa, dòng người cũng nhiều, hoa bán ra cũng nhiều hơn buổi sáng một chút.
Tiền Bảo Nha kiên trì đến khi mặt trời chiều ngã về tây, lẵng hoa dư vài bông hoa lá gãy xấu xí không ai cần, cô thu dọn đồ đạc một chút chuẩn bị về nhà sớm.
Bởi vì không gặp được quý nhân hào phóng nào, hôm nay vào tay cô đều toàn tiền đồng, đừng nói tiền chim ưng, ngay cả đồng xu cũng không, cho nên không cần phải ra ngoài đổi tiền.
Nhưng khi đi ngang qua quán cà phên, Tiền Bảo Nha vẫn dừng lại bước chân, đứng vị trí trước cửa sổ kính đỏ mắt chờ mong nhìn vào trong.
Bên cửa sổ ánh sáng tốt phong cảnh đẹp, lại có kính chắn tiếng ồn từ đường phố, rất nhiều khách đến đây thích lựa chọn vị trí tốt.
Ở bàn cạnh cửa sổ có hai vị khách mặc áo dài đang uống cà phê và trò chuyện, hài lòng tận hưởng khoảng thời gian thư giãn buổi chiều.
Bọn họ đều khoảng 20 tuổi, một người anh tuấn bức người, một người ấm áp nho nhã, cắt tóc ngắn đeo kính tròn gọng vàng, mặc áo dài có khăn quàng quanh cổ.
Ăn mặc như vậy rõ ràng chính tiên sinh dạy học của đại học Đông Hoa bên cạnh, địa vị xã hội không bình thường.
Tiền Bảo Nha nhìn bọn họ, bất tri bất giác mà đi lên trước, cả người cũng dán trên cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn, suy nghĩ phải làm thế nào không tốn tiền có được nó.
Quá lãng phí khi mua báo mới từ trẻ bán dạo, còn không bằng tận dụng tìm báo của người khác xem qua nó lần 2.
Người bên trong dễ dàng nhận ra cô bé gầy gò đang dựa vào cửa kính với vẻ mặt khao khát, một người trong đó cười khẽ vẫy tay về phía cô.
“Gọi tôi à?” Tiền Bảo Nha nhìn trái phải, kinh ngạc chỉ chỉ bản thân.
Lông mày của đối phương dãn ra, gật đầu vẫy tay ý bảo cô qua đó.
Nếu cô gái bị bỏ lại một bên, lúc này phỏng chừng đã sớm ngượng ngùng khiếp đảm chạy xa, nhưng mà Tiền Bảo Nha chỉ da mặt dày, trong lòng còn có chủ ý nhỏ, căn bản không sợ.
Đi qua thì đi qua, ai sợ ai.
Lần này có một người phục vụ đã chào cô từ trước, người gác cửa không có ngăn cản Tiền Bảo Nha đi vào, người phục vụ đã dẫn cô đi thẳng tới trước mặt hai vị tiên sinh, mới cung kính mà lui ra.
Tiền Bảo Nha vẻ mặt khó hiểu bước đến ghế dài, còn ở tự hỏi phải làm sao mở miệng nói với người ta muốn tờ báo, lại nhìn thấy vị tiên sinh đẹp trai gọi cô vào đang đẩy một đĩa điểm tâm chưa đụng tới trước mặt cô.
“Ăn đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm lại từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Thái độ của anh cũng không tồi, nhẹ nhàng lịch sự, lộ ra một tia quan tâm, không hề có thái độ khinh thường hay thờ ơ của những người trí thức hay những người thượng lưu khác đối với những người thuộc tầng lớp thấp hơn.
Cho dù tiện tay bố thí, cũng không có gì khó chịu khi để anh làm điều đó.
Tiền Bảo Nha vì thế sửng sốt, ngay lập tức nhận ra rằng đối phương đã hiểu lầm, hiểu lầm rằng cô lúc nãy đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhẹ trên bàn của bọn họ ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến vẻ ngoài yếu đuối đáng thương và bơ vơ trong bộ quần áo cũ kỹ rách rưới, ánh mắt trông mong nhìn vào một hướng, xác thật giống như tiểu đáng thương đói bụng, trách không được người ta có thể hiểu lầm.
Bất quá nếu anh ta cho, một vị khác nhìn qua cũng không phản đối, vậy cô vừa lúc nếm thử thức ăn tươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.