Nữ Phụ Mù Lòa Trêu Ghẹo Nhân Vật Phản Diện
Chương 4: Tắm rửa
Yến Đồ Nam
16/08/2020
Edit & Beta: CHERRY HOUSE
Khóc đến khàn cả giọng, người này vẫn không dao động. Thôi chẳng giày vò mình nữa. Ta sẽ làm cá khô, các người thích làm gì thì làm.
Dù sao không bao lâu nữa, Tướng phủ quyền quý này cũng sẽ gặp tai ương. Tình thế thay đổi, lòng người rối ren, ta còn lo không có cơ hội chạy trốn chắc.
Người hầu kia lại xách nàng đến phòng chứa củi, sau đó đóng cửa. Tiếng bước chân xa dần.
Tô Duyệt khổ sở một phen, cả người mệt lả. Nàng đổi tư thế nằm thoải mái trên đống rơm rạ, định thương lượng với hệ thống.
Kết quả lại sờ thấy một thứ mềm mềm.
Ồ, là bánh bao.
Bất ngờ thật đấy, mặc dù người hầu cứng nhắc kia không nói lời nào, nhưng cuối cùng vẫn không quên đưa chút thức ăn cho nàng.
Chắc là có ba cái bánh bao, Tô Duyệt cầm một cái lên gặm. Nàng vừa gặm vừa vỗ đầu kêu lên: "Hệ thống, mau ra đây nghiệm thu thành quả."
Không ngờ lần này hệ thống lại phản ứng rất nhanh, nàng vừa gọi đã nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu kia: "Nguyệt Nguyệt, cô có khỏe không?"
"Khỏe cái rắm! Chẳng phải là nói nhảm sao? Nếu ngươi bị mù thì còn khỏe được à?" Tô Duyệt thật sự nổi giận.
"Nguyệt Nguyệt, đây chỉ là tạm thời thôi."
"Vậy… có thể khôi phục thị lực cho ta một lát, để ta nghiên cứu địa hình của Tướng phủ hay không? Nếu không, đến lúc đó sao ta chạy trốn được?" Tô Duyệt thương lượng.
Kết quả bên kia lại không phản ứng.
"Hệ thống bị chậm, tạm thời không thể nào xử lý yêu cầu của cô." Giọng chị đại đã trở lại.
Mẹ nó chứ! Hệ thống còn bị chậm nữa à! Không ổn rồi, ngươi chậm được nhưng ta không chờ được đâu.
"Có tính người một chút được không, ngươi xem, ta cũng đã gặp nam thứ rồi, hơn nữa còn cho y manh mối. Mặc dù còn lâu mới đến kết thúc, nhưng hành động này cũng đã thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện. Có phải nên thưởng cho ta một chút không, như thế mới có động lực chứ."
Giọng chị đại im lặng một lát rồi nói: "Bọn ta sẽ sớm trả lời cô." Sau tiếng ting, trong đầu Tô Duyệt lại im lặng.
Thế... thế là lại đi rồi.
Tô Duyệt cắn mạnh bánh bao, vẫn chưa hết giận.
Bây giờ chỉ có thể tự động não. Không bao lâu nữa, Tướng phủ sẽ gặp nạn, đến lúc đấy, dù thế nào thì nàng cũng phải nắm chắc cơ hội để chạy khỏi đây, sau đó đến chỗ của nhân vật chính.
Tô Duyệt thở dài một hơi, bỗng ngồi thẳng dậy. Nàng nhớ lại, người vừa mới đỡ nàng chính là nam thứ Cố Hoài Nam.
Vừa nghĩ như vậy, bánh bao trong miệng nàng lập tức nhạt như nước ốc. Xuyên sách cũng hay đấy, nhưng sao lại mù hả. Trong cuốn sách này, trai đẹp đông đảo, Jack Sue tụ tập. Tuy nam chính Viên Mục Vân được tô điểm nhiều nhất nhưng chỉ thuộc về nữ chính, tạm thời không nhắc đến.
Tuy nhiên… Vẫn còn vô số nam hai nam ba nam bốn mà.
Một anh đẹp trai từng đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại bị mù!
Tuy bây giờ nhóm trai đẹp vẫn là thiếu niên, nhưng nếu có thể thấy bọn họ dần dần trưởng thành thì cũng vui tai vui mắt biết bao nhiêu.
Nam thứ Cố Hoài Nam quả là máy hút fan vô địch. Y là con trai trưởng của Tả tướng đương triều, nhưng lại có tính cách cởi mở, không màng danh lợi,chẳng quan tâm đến quyền lực, chỉ thích dạo chơi giang hồ. Quan trọng hơn là y vô cùng si tình với nữ chính, lặng lẽ bảo vệ nàng ấy. Trong truyện đã tốn rất nhiều bút mực để tả y, một thân áo trắng thanh nhã, biết thổi sáo vẽ tranh, thi họa vào loại tuyệt đỉnh.
A a a! Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực bội.
Tô Duyệt chạm vào mắt, suýt chút nữa móc xuống luôn, trai đẹp đứng trước mặt nhưng, đôi mắt này lại chẳng có tác dụng gì. Nhất là lúc đó, nàng chỉ nghĩ đến cốt truyện, nghĩ đến việc thiết kế chướng ngại cho nhân vật phản diện chứ chưa kịp nói gì nhiều.
Ài! Thôi được rồi! Sau này còn có nam ba nam bốn…
Tô Duyệt tự an ủi bản thân rồi nằm lên đống rơm, cẩn thận ngẫm lại kế hoạch sau này.
Đầu tiên là nam chính Viên Mục Vân, cậu sống với mẫu thân ở quận Bình Lương phía nam từ nhỏ, không tranh giành quyền lực. Thực ra thân phận thật của Viên Mục Vân vô cùng cao quý, cậu là con trai của Thái tử quá cố, cháu Dung Hoa Đế. Cậu có tính cách nhân hậu, sau muôn vàn trắc trở vẫn giữ được tấm lòng son, giúp đỡ chính nghĩa, quyết tâm mở ra thiên hạ thái bình.
Đây là thân phận mà Tô Duyệt thiết lập cho nam chính trong "Phượng Tê Ngô". Phải biết rằng nếu đã là ngôn tình Mary Sue thì đương nhiên nam chính phải có thân thế và năng lực tuyệt đỉnh rồi.
Tam quan tích cực, có tiền có nhan sắc có địa vị, toàn tâm toàn ý yêu nữ chính, quả là chỉ có ở trên trời.
Tô Duyệt cẩn thận nhớ lại cốt truyện một lượt. Lúc này Viên Mục Vân mới tám tuổi, vẫn đang trên đường chạy trốn. Nếu Cố Hoài Nam không tìm thấy cậu, có lẽ sau cùng cậu sẽ đến Mạc Bắc, đương nhiên cũng gặp được kỳ ngộ…
Xa tít mù khơi, Tô Duyệt thở dài, cảm thấy nhiệm vụ tìm kiếm nam chính chẳng khác gì hái trăng trên trời.
Vẫn nên bắt đầu từ phía nữ chính Lục Hoàn Thủy thôi.
Nữ chính Lục Hoàn Thủy vô cùng trong sáng ngốc nghếch, suy nghĩ đơn thuần, dung mạo khuynh thành. Nàng là thanh mai trúc mã với Viên Mục Vân, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn ở Lĩnh Nam, yên tĩnh nhàn nhã.
Nhưng vì một chuyện, nàng đã đi lên phía bắc, sau đó gặp được Viên Mục Vân đang chạy trốn, giúp đỡ lẫn nhau, xây dựng tình nghĩa.
Đó cũng chính là lúc Tướng phủ bị tịch thu.
Lục Hoàn Thủy theo cha tới kinh thành thăm người thân, đúng lúc Tướng phủ gặp nạn. Kinh thành phức tạp, nàng không cẩn thận lạc đường, cứ thế tiến về phía bắc...
Đây là điểm liên kết.
Tô Duyệt tính toán một lượt, đợi khi Tướng phủ bị tịch thu, ngoài việc bỏ trốn, nàng còn phải tìm được Lục Hoàn Thủy, sau đó ở cạnh nhân vật chính.
Làm thế nào để rời khỏi Tướng phủ, đây thật sự là vấn đề lớn.
Trong ba ngày tiếp theo, người hầu áo đen đều đặn đưa thức ăn và nước đến cho nàng, nhưng miệng hắn ta kín như bưng không hề lên tiếng. Tô Duyệt từ bỏ ý định moi ra manh mối từ từ miệng kẻ này.
Đúng ra Tướng phủ này rất lớn, nhưng bên phòng chứa củi lại rất yên tĩnh. Mấy ngày nay, nàng đã thử lần mò ra ngoài, tuy nhiên không dám đi xa, sợ không nhớ được đường.
Thỉnh thoảng cũng có tiếng bước chân vội vã lướt qua, chắc là mấy gã sai vặt và tì nữ của Tướng phủ, nhưng không một ai đáp lời. Thật ra Tô Duyệt vô cùng tích cực với việc lôi kéo làm quen, nhưng chẳng hiểu sao người ta lại không quan tâm đến nàng.
Một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu nàng.
Mẹ nó! Chắc chắn nàng đang rất hôi! Nàng dám khẳng định!
Bao lâu rồi nàng chưa tắm? Không nhớ nữa, dù sao cũng chưa bao giờ làm, toàn thân hôi hám đến mức có thể hun chết người, chỗ nào cũng lấm lem, khó trách không ai để ý đến nàng!
Tô Duyệt cúi đầu ngửi quần áo, mùi thiu thối kéo lại, có thể sánh ngang mùi cống.
Tô Duyệt không quan tâm nhiều nữa, nhấc chân chạy loạn như con ruồi không đầu. Nàng khập khiễng chạy một hồi, cuối cùng cũng mò tới trước cửa một gian phòng,. bởi vì nơi đây hết sức khác biệt, có thể nghe thấy tiếng nước khẽ vang lên từ xa, trong không khí cũng tràn ngập hơi nước.
Trong Tướng phủ có ao sen, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhảy xuống đó. Còn ở đây, Tô Duyệt dám chắc chỗ này là suối nước nóng trong phòng.
Những gia tộc quyền quý kiểu này giỏi việc xa hoa lãng phí nhất.
Tô Duyệt đứng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, hoàn toàn không có tiếng gì. Nàng suy nghĩ một chút, rõ ràng không có ai ngâm suối nước nóng vào ban ngày cả, bèn lặng lẽ tiến vào.
Dáng người Tô Duyệt nhỏ nhắn, không dễ bị phát hiện. Nàng lặng lẽ tiến vào, không cởi quần áo, cứ thế bò xuống theo bờ ao.
Tô Duyệt thoải mái híp mắt, cẩn thận rửa sạch vết bẩn trên người. Hơi nóng trong ao xộc lên, khiến nàng gần như ngủ gật, nhưng vì lo có người đến nên lại lặng lẽ bò lên. Vừa lên đến bờ ao thì sờ thấy một đống quần áo khô ráo.
Ơ, ở đây còn có quần áo kìa, Tô Duyệt cầm bộ quần áo lên ngửi, có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, đây là quần áo sạch.
Tô Duyệt không nói hai lời, cởi quần áo ướt trên người, mặc bộ quần áo kia vào.
Chẳng biết đây là quần áo của ai, rộng quá. Nhưng nàng vốn nhỏ nhắn, cũng không sao.
"Chẳng phải ta đã nói không được bước vào khi ta tắm sao?"
Một giọng nói bất chợt vang lên, trong sự lạnh lùng xen lẫn tức giận. Tô Duyệt thầm cả kinh, là Ngôn Vực!
Nhưng nàng vừa mới cẩn thận nghe ngóng, rõ ràng ở đây không có ai mà.
"Đi ra ngoài!" Trong giọng nói của Ngôn Vực tràn ngập sự tức giận.
Tô Duyệt quả là cầu còn không được, định chạy ra ngoài, nhưng quần áo quá dài lại vướng vào chân, khiến nàng ngã rầm xuống bờ ao. Tô Duyệt vội vàng đứng dậy, đi đến cửa.
"Đứng lại!"
Giọng nói tức giận kia từ từ đến gần.
Tô Duyệt làm như không nghe thấy, co cẳng bỏ chạy. Ngôn Vực tiện tay giật một chiếc khăn quấn quanh hông, lập tức chắn trước lối ra vào, đóng cửa lại.
"Ta còn tưởng ai, thì ra là kẻ mù như cô. Đúng là ăn gan hùm mật gấu!" Ngôn Vực bóp cổ Tô Duyệt. Hắn thật sự muốn giết nàng! Cho dù nàng bị mù, không thấy gì hết, nhưng lại dám mặc quần áo của hắn lên người!
Tô Duyệt cảm thấy khó thở, vung tay đá chân loạn xạ. Nàng chộp thẳng vào ngực Ngôn Vực, không thấy quần áo gì.
"Khụ khụ… Khoan, tại sao ngươi không mặc quần áo?"
Ngôn Vực vô cùng tức giận, trực tiếp nắm cổ Tô Duyệt,
định ấn đầu nàng xuống nước, kết quả lại bị Tô Duyệt kéo khăn tắm quanh hông xuống.
"Thì ra có mặc à, ta còn tưởng ngươi lớn vậy rồi còn không biết xấu hổ chứ..."
Ùm một tiếng, Ngôn Vực nhảy xuống ao.
"Cút!" Hắn tức giận gào lên.
Tô Duyệt tìm được đường sống trong chỗ chết, bèn cắm đầu chạy ra ngoài. Vừa nãy suýt chút nữa nàng đã chết rồi.
Nhân vật phản diện này có bí mật không muốn để ai biết, mặc dù nàng bị mù nhưng Ngôn Vực vẫn muốn giết người diệt khẩu. Trong tình thế cấp bách vừa rồi, nàng phải cố ý mở miệng khích hắn thì mới may mắn chạy thoát.
Nhân vật phản diện tàn bạo lạnh lùng này quả là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung.
Chỉ có điều khi chạm vào quần áo trên người, Tô Duyệt lại cảm thấy phức tạp. Không ngờ nàng lại cướp quần áo của nhân vật phản diện, chất liệu này cũng không tồi, chậc chậc, còn có hương thơm nữa chứ.
Chỉ là Tô Duyệt lại lạc đường, hoàn toàn không biết nên quay về như thế nào. Nàng đi tìm mấy gã sai vặt và nha hoàn trong phủ theo tiếng bước chân, nhưng chưa đến trước mặt thì người đã vội vàng bỏ đi rồi.
Ta không hôi mà, Tô Duyệt buồn bực, rồi hiểu ra mình vẫn đang mặc quần áo của Ngôn Vực.
Đồ nhân vật phản diện chuyên gây họa!
Khóc đến khàn cả giọng, người này vẫn không dao động. Thôi chẳng giày vò mình nữa. Ta sẽ làm cá khô, các người thích làm gì thì làm.
Dù sao không bao lâu nữa, Tướng phủ quyền quý này cũng sẽ gặp tai ương. Tình thế thay đổi, lòng người rối ren, ta còn lo không có cơ hội chạy trốn chắc.
Người hầu kia lại xách nàng đến phòng chứa củi, sau đó đóng cửa. Tiếng bước chân xa dần.
Tô Duyệt khổ sở một phen, cả người mệt lả. Nàng đổi tư thế nằm thoải mái trên đống rơm rạ, định thương lượng với hệ thống.
Kết quả lại sờ thấy một thứ mềm mềm.
Ồ, là bánh bao.
Bất ngờ thật đấy, mặc dù người hầu cứng nhắc kia không nói lời nào, nhưng cuối cùng vẫn không quên đưa chút thức ăn cho nàng.
Chắc là có ba cái bánh bao, Tô Duyệt cầm một cái lên gặm. Nàng vừa gặm vừa vỗ đầu kêu lên: "Hệ thống, mau ra đây nghiệm thu thành quả."
Không ngờ lần này hệ thống lại phản ứng rất nhanh, nàng vừa gọi đã nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu kia: "Nguyệt Nguyệt, cô có khỏe không?"
"Khỏe cái rắm! Chẳng phải là nói nhảm sao? Nếu ngươi bị mù thì còn khỏe được à?" Tô Duyệt thật sự nổi giận.
"Nguyệt Nguyệt, đây chỉ là tạm thời thôi."
"Vậy… có thể khôi phục thị lực cho ta một lát, để ta nghiên cứu địa hình của Tướng phủ hay không? Nếu không, đến lúc đó sao ta chạy trốn được?" Tô Duyệt thương lượng.
Kết quả bên kia lại không phản ứng.
"Hệ thống bị chậm, tạm thời không thể nào xử lý yêu cầu của cô." Giọng chị đại đã trở lại.
Mẹ nó chứ! Hệ thống còn bị chậm nữa à! Không ổn rồi, ngươi chậm được nhưng ta không chờ được đâu.
"Có tính người một chút được không, ngươi xem, ta cũng đã gặp nam thứ rồi, hơn nữa còn cho y manh mối. Mặc dù còn lâu mới đến kết thúc, nhưng hành động này cũng đã thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện. Có phải nên thưởng cho ta một chút không, như thế mới có động lực chứ."
Giọng chị đại im lặng một lát rồi nói: "Bọn ta sẽ sớm trả lời cô." Sau tiếng ting, trong đầu Tô Duyệt lại im lặng.
Thế... thế là lại đi rồi.
Tô Duyệt cắn mạnh bánh bao, vẫn chưa hết giận.
Bây giờ chỉ có thể tự động não. Không bao lâu nữa, Tướng phủ sẽ gặp nạn, đến lúc đấy, dù thế nào thì nàng cũng phải nắm chắc cơ hội để chạy khỏi đây, sau đó đến chỗ của nhân vật chính.
Tô Duyệt thở dài một hơi, bỗng ngồi thẳng dậy. Nàng nhớ lại, người vừa mới đỡ nàng chính là nam thứ Cố Hoài Nam.
Vừa nghĩ như vậy, bánh bao trong miệng nàng lập tức nhạt như nước ốc. Xuyên sách cũng hay đấy, nhưng sao lại mù hả. Trong cuốn sách này, trai đẹp đông đảo, Jack Sue tụ tập. Tuy nam chính Viên Mục Vân được tô điểm nhiều nhất nhưng chỉ thuộc về nữ chính, tạm thời không nhắc đến.
Tuy nhiên… Vẫn còn vô số nam hai nam ba nam bốn mà.
Một anh đẹp trai từng đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại bị mù!
Tuy bây giờ nhóm trai đẹp vẫn là thiếu niên, nhưng nếu có thể thấy bọn họ dần dần trưởng thành thì cũng vui tai vui mắt biết bao nhiêu.
Nam thứ Cố Hoài Nam quả là máy hút fan vô địch. Y là con trai trưởng của Tả tướng đương triều, nhưng lại có tính cách cởi mở, không màng danh lợi,chẳng quan tâm đến quyền lực, chỉ thích dạo chơi giang hồ. Quan trọng hơn là y vô cùng si tình với nữ chính, lặng lẽ bảo vệ nàng ấy. Trong truyện đã tốn rất nhiều bút mực để tả y, một thân áo trắng thanh nhã, biết thổi sáo vẽ tranh, thi họa vào loại tuyệt đỉnh.
A a a! Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực bội.
Tô Duyệt chạm vào mắt, suýt chút nữa móc xuống luôn, trai đẹp đứng trước mặt nhưng, đôi mắt này lại chẳng có tác dụng gì. Nhất là lúc đó, nàng chỉ nghĩ đến cốt truyện, nghĩ đến việc thiết kế chướng ngại cho nhân vật phản diện chứ chưa kịp nói gì nhiều.
Ài! Thôi được rồi! Sau này còn có nam ba nam bốn…
Tô Duyệt tự an ủi bản thân rồi nằm lên đống rơm, cẩn thận ngẫm lại kế hoạch sau này.
Đầu tiên là nam chính Viên Mục Vân, cậu sống với mẫu thân ở quận Bình Lương phía nam từ nhỏ, không tranh giành quyền lực. Thực ra thân phận thật của Viên Mục Vân vô cùng cao quý, cậu là con trai của Thái tử quá cố, cháu Dung Hoa Đế. Cậu có tính cách nhân hậu, sau muôn vàn trắc trở vẫn giữ được tấm lòng son, giúp đỡ chính nghĩa, quyết tâm mở ra thiên hạ thái bình.
Đây là thân phận mà Tô Duyệt thiết lập cho nam chính trong "Phượng Tê Ngô". Phải biết rằng nếu đã là ngôn tình Mary Sue thì đương nhiên nam chính phải có thân thế và năng lực tuyệt đỉnh rồi.
Tam quan tích cực, có tiền có nhan sắc có địa vị, toàn tâm toàn ý yêu nữ chính, quả là chỉ có ở trên trời.
Tô Duyệt cẩn thận nhớ lại cốt truyện một lượt. Lúc này Viên Mục Vân mới tám tuổi, vẫn đang trên đường chạy trốn. Nếu Cố Hoài Nam không tìm thấy cậu, có lẽ sau cùng cậu sẽ đến Mạc Bắc, đương nhiên cũng gặp được kỳ ngộ…
Xa tít mù khơi, Tô Duyệt thở dài, cảm thấy nhiệm vụ tìm kiếm nam chính chẳng khác gì hái trăng trên trời.
Vẫn nên bắt đầu từ phía nữ chính Lục Hoàn Thủy thôi.
Nữ chính Lục Hoàn Thủy vô cùng trong sáng ngốc nghếch, suy nghĩ đơn thuần, dung mạo khuynh thành. Nàng là thanh mai trúc mã với Viên Mục Vân, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn ở Lĩnh Nam, yên tĩnh nhàn nhã.
Nhưng vì một chuyện, nàng đã đi lên phía bắc, sau đó gặp được Viên Mục Vân đang chạy trốn, giúp đỡ lẫn nhau, xây dựng tình nghĩa.
Đó cũng chính là lúc Tướng phủ bị tịch thu.
Lục Hoàn Thủy theo cha tới kinh thành thăm người thân, đúng lúc Tướng phủ gặp nạn. Kinh thành phức tạp, nàng không cẩn thận lạc đường, cứ thế tiến về phía bắc...
Đây là điểm liên kết.
Tô Duyệt tính toán một lượt, đợi khi Tướng phủ bị tịch thu, ngoài việc bỏ trốn, nàng còn phải tìm được Lục Hoàn Thủy, sau đó ở cạnh nhân vật chính.
Làm thế nào để rời khỏi Tướng phủ, đây thật sự là vấn đề lớn.
Trong ba ngày tiếp theo, người hầu áo đen đều đặn đưa thức ăn và nước đến cho nàng, nhưng miệng hắn ta kín như bưng không hề lên tiếng. Tô Duyệt từ bỏ ý định moi ra manh mối từ từ miệng kẻ này.
Đúng ra Tướng phủ này rất lớn, nhưng bên phòng chứa củi lại rất yên tĩnh. Mấy ngày nay, nàng đã thử lần mò ra ngoài, tuy nhiên không dám đi xa, sợ không nhớ được đường.
Thỉnh thoảng cũng có tiếng bước chân vội vã lướt qua, chắc là mấy gã sai vặt và tì nữ của Tướng phủ, nhưng không một ai đáp lời. Thật ra Tô Duyệt vô cùng tích cực với việc lôi kéo làm quen, nhưng chẳng hiểu sao người ta lại không quan tâm đến nàng.
Một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu nàng.
Mẹ nó! Chắc chắn nàng đang rất hôi! Nàng dám khẳng định!
Bao lâu rồi nàng chưa tắm? Không nhớ nữa, dù sao cũng chưa bao giờ làm, toàn thân hôi hám đến mức có thể hun chết người, chỗ nào cũng lấm lem, khó trách không ai để ý đến nàng!
Tô Duyệt cúi đầu ngửi quần áo, mùi thiu thối kéo lại, có thể sánh ngang mùi cống.
Tô Duyệt không quan tâm nhiều nữa, nhấc chân chạy loạn như con ruồi không đầu. Nàng khập khiễng chạy một hồi, cuối cùng cũng mò tới trước cửa một gian phòng,. bởi vì nơi đây hết sức khác biệt, có thể nghe thấy tiếng nước khẽ vang lên từ xa, trong không khí cũng tràn ngập hơi nước.
Trong Tướng phủ có ao sen, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhảy xuống đó. Còn ở đây, Tô Duyệt dám chắc chỗ này là suối nước nóng trong phòng.
Những gia tộc quyền quý kiểu này giỏi việc xa hoa lãng phí nhất.
Tô Duyệt đứng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, hoàn toàn không có tiếng gì. Nàng suy nghĩ một chút, rõ ràng không có ai ngâm suối nước nóng vào ban ngày cả, bèn lặng lẽ tiến vào.
Dáng người Tô Duyệt nhỏ nhắn, không dễ bị phát hiện. Nàng lặng lẽ tiến vào, không cởi quần áo, cứ thế bò xuống theo bờ ao.
Tô Duyệt thoải mái híp mắt, cẩn thận rửa sạch vết bẩn trên người. Hơi nóng trong ao xộc lên, khiến nàng gần như ngủ gật, nhưng vì lo có người đến nên lại lặng lẽ bò lên. Vừa lên đến bờ ao thì sờ thấy một đống quần áo khô ráo.
Ơ, ở đây còn có quần áo kìa, Tô Duyệt cầm bộ quần áo lên ngửi, có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, đây là quần áo sạch.
Tô Duyệt không nói hai lời, cởi quần áo ướt trên người, mặc bộ quần áo kia vào.
Chẳng biết đây là quần áo của ai, rộng quá. Nhưng nàng vốn nhỏ nhắn, cũng không sao.
"Chẳng phải ta đã nói không được bước vào khi ta tắm sao?"
Một giọng nói bất chợt vang lên, trong sự lạnh lùng xen lẫn tức giận. Tô Duyệt thầm cả kinh, là Ngôn Vực!
Nhưng nàng vừa mới cẩn thận nghe ngóng, rõ ràng ở đây không có ai mà.
"Đi ra ngoài!" Trong giọng nói của Ngôn Vực tràn ngập sự tức giận.
Tô Duyệt quả là cầu còn không được, định chạy ra ngoài, nhưng quần áo quá dài lại vướng vào chân, khiến nàng ngã rầm xuống bờ ao. Tô Duyệt vội vàng đứng dậy, đi đến cửa.
"Đứng lại!"
Giọng nói tức giận kia từ từ đến gần.
Tô Duyệt làm như không nghe thấy, co cẳng bỏ chạy. Ngôn Vực tiện tay giật một chiếc khăn quấn quanh hông, lập tức chắn trước lối ra vào, đóng cửa lại.
"Ta còn tưởng ai, thì ra là kẻ mù như cô. Đúng là ăn gan hùm mật gấu!" Ngôn Vực bóp cổ Tô Duyệt. Hắn thật sự muốn giết nàng! Cho dù nàng bị mù, không thấy gì hết, nhưng lại dám mặc quần áo của hắn lên người!
Tô Duyệt cảm thấy khó thở, vung tay đá chân loạn xạ. Nàng chộp thẳng vào ngực Ngôn Vực, không thấy quần áo gì.
"Khụ khụ… Khoan, tại sao ngươi không mặc quần áo?"
Ngôn Vực vô cùng tức giận, trực tiếp nắm cổ Tô Duyệt,
định ấn đầu nàng xuống nước, kết quả lại bị Tô Duyệt kéo khăn tắm quanh hông xuống.
"Thì ra có mặc à, ta còn tưởng ngươi lớn vậy rồi còn không biết xấu hổ chứ..."
Ùm một tiếng, Ngôn Vực nhảy xuống ao.
"Cút!" Hắn tức giận gào lên.
Tô Duyệt tìm được đường sống trong chỗ chết, bèn cắm đầu chạy ra ngoài. Vừa nãy suýt chút nữa nàng đã chết rồi.
Nhân vật phản diện này có bí mật không muốn để ai biết, mặc dù nàng bị mù nhưng Ngôn Vực vẫn muốn giết người diệt khẩu. Trong tình thế cấp bách vừa rồi, nàng phải cố ý mở miệng khích hắn thì mới may mắn chạy thoát.
Nhân vật phản diện tàn bạo lạnh lùng này quả là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung.
Chỉ có điều khi chạm vào quần áo trên người, Tô Duyệt lại cảm thấy phức tạp. Không ngờ nàng lại cướp quần áo của nhân vật phản diện, chất liệu này cũng không tồi, chậc chậc, còn có hương thơm nữa chứ.
Chỉ là Tô Duyệt lại lạc đường, hoàn toàn không biết nên quay về như thế nào. Nàng đi tìm mấy gã sai vặt và nha hoàn trong phủ theo tiếng bước chân, nhưng chưa đến trước mặt thì người đã vội vàng bỏ đi rồi.
Ta không hôi mà, Tô Duyệt buồn bực, rồi hiểu ra mình vẫn đang mặc quần áo của Ngôn Vực.
Đồ nhân vật phản diện chuyên gây họa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.