Chương 110
Nhĩ Phong Trùng
25/06/2022
"Hãy ra cửa xem một chút." Sau một thời gian trầm tư, Giản Duẫn Náo đề nghị.
"Được." Mạc Thi Vận đồng ý.
Hai người cùng nhau ra cửa biệt thự.
"Cậu đã đặt món quà ở đâu?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
"Đây." Mạc Thi Vận chỉ vào vị trí cạnh cửa và nói, "Mình không biết rằng.. hôm đó mình sẽ ăn tối với cậu, vì vậy mình đã nghĩ đến việc đặt nó ở cửa. Sẽ có người lấy nó ra khi họ nhìn thấy."
Nếu Mạc Thi Vận đặt ở vị trí này, ai đó nhìn thấy nó sẽ đem vào mới đúng.
Giản Duẫn Náo nhìn xung quanh và tìm thấy một túi giấy trong bụi cây cách cửa không xa.
Túi giấy ướt và nhàu nát vì sương.
Rõ ràng là cái túi đã ở chỗ này mấy ngày rồi.
Giản Duẫn Náo mở chiếc túi và lấy ra chiếc áo len đen và chiếc khăn quàng cổ.
"Đây có phải là món quà cậu chuẩn bị không?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận đi tới, với lương tâm cắn rứt, cô cẩn thận xem xét chiếc áo len và khăn quàng cổ, rồi gật đầu.
Tim cô đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô nói dối như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cứ tự nhủ trong lòng rằng qua đi liền tốt, qua đi liền tốt, sẽ không có chuyện gì, cô có thể để chuyện này vào quá khứ, còn có thể giữ được việc của mẹ.
Giản Duẫn Náo cau mày khi nhìn chiếc túi trên tay mình.
Vậy nên Thi Vận không nói dối, cô ấy thật sự đã tặng quà cho anh trai cậu.
Nhưng không biết tại sao, món quà cô ấy tặng lại bị vứt bỏ trong bụi cây, và Giản Nhất Lăng tình cờ tặng cho anh trai mình một chiếc áo len và chiếc khăn quàng cổ cùng màu trong cùng một bao bì.
Làm sao mọi thứ lại có thể tình cờ đến vậy?
Trong khi Giản Duẫn Náo đang suy nghĩ, Giản Duẫn Thừa đi đến, "Sao vậy?" Giản Duẫn Thừa hỏi.
Ánh mắt của Giản Duẫn Thừa quét qua chiếc túi giấy nhàu nát mà Giản Duẫn Náo cầm trên tay và chiếc áo len thủ công cũng màu đen mặc dù kiểu dáng khác nhau.
Tiếp theo là nhìn Mạc Thi Vận bên cạnh cậu ấy.
"Anh à, Thi Vận không nói dối. Anh thấy không, đây là món quà sinh nhật mà cô ấy muốn tặng anh. Em chỉ không biết tại sao món quà mà cô ấy chuẩn bị cho anh lại bị ném vào bụi cây."
Giản Duẫn Náo giải thích với Giản Duẫn Thừa.
Đưa túi giấy trên tay cho Giản Duẫn Thừa.
"Ồ? Vậy à?" Giản Duẫn Thừa đáp lại lời của Giản Duẫn Náo, trong khi nghiên cứu Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận bắt gặp ánh mắt của Giản Duẫn Thừa, cố nén sự lo lắng trong lòng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.
"Thực xin lỗi đại thiếu gia, tôi không biết túi giấy ngày đó không phải của tôi. Tôi nhìn không kỹ, thấy An tẩu lấy vào, tôi nghĩ là của tôi. Là lỗi của tôi. Tôi đã quá bất cẩn."
Mạc Thi Vận xin lỗi Giản Duẫn Thừa thẳng thắn về những sai lầm của mình, thái độ chân thành.
Giản Duẫn Náo giúp Mạc Thi Vận nói chuyện, "Anh à, anh không thể trách Thi Vận, cũng không biết ai lại vứt món quà mà người ta đặt trước cửa."
"Như vậy à, kia thật đúng là không vừa khéo."
Giản Duẫn Thừa đánh giá một câu rồi quay trở về phòng làm việc của anh ấy.
Mạc Thi Vận nhìn theo bóng lưng Giản Duẫn Thừa rời đi, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Cô không biết tại sao, mặc dù Giản Duẫn Thừa chỉ nói "không vừa khéo", cô luôn cảm thấy rằng anh ta vẫn đang nghi ngờ điều gì đó.
Giản Duẫn Náo xin lỗi Mạc Thi Vận, "Xin lỗi, mình không tìm hiểu kỹ sự việc. Mình vừa rồi làm cậu sợ?"
Mạc Thi Vận lắc đầu, "Không sao, không trách cậu, đây chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là tốt rồi."
"Ừm, cảm ơn cậu đã không trách mình."
Mạc Thi Vận vẫn ân cần như mọi khi.
"Được." Mạc Thi Vận đồng ý.
Hai người cùng nhau ra cửa biệt thự.
"Cậu đã đặt món quà ở đâu?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
"Đây." Mạc Thi Vận chỉ vào vị trí cạnh cửa và nói, "Mình không biết rằng.. hôm đó mình sẽ ăn tối với cậu, vì vậy mình đã nghĩ đến việc đặt nó ở cửa. Sẽ có người lấy nó ra khi họ nhìn thấy."
Nếu Mạc Thi Vận đặt ở vị trí này, ai đó nhìn thấy nó sẽ đem vào mới đúng.
Giản Duẫn Náo nhìn xung quanh và tìm thấy một túi giấy trong bụi cây cách cửa không xa.
Túi giấy ướt và nhàu nát vì sương.
Rõ ràng là cái túi đã ở chỗ này mấy ngày rồi.
Giản Duẫn Náo mở chiếc túi và lấy ra chiếc áo len đen và chiếc khăn quàng cổ.
"Đây có phải là món quà cậu chuẩn bị không?" Giản Duẫn Náo hỏi Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận đi tới, với lương tâm cắn rứt, cô cẩn thận xem xét chiếc áo len và khăn quàng cổ, rồi gật đầu.
Tim cô đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô nói dối như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cứ tự nhủ trong lòng rằng qua đi liền tốt, qua đi liền tốt, sẽ không có chuyện gì, cô có thể để chuyện này vào quá khứ, còn có thể giữ được việc của mẹ.
Giản Duẫn Náo cau mày khi nhìn chiếc túi trên tay mình.
Vậy nên Thi Vận không nói dối, cô ấy thật sự đã tặng quà cho anh trai cậu.
Nhưng không biết tại sao, món quà cô ấy tặng lại bị vứt bỏ trong bụi cây, và Giản Nhất Lăng tình cờ tặng cho anh trai mình một chiếc áo len và chiếc khăn quàng cổ cùng màu trong cùng một bao bì.
Làm sao mọi thứ lại có thể tình cờ đến vậy?
Trong khi Giản Duẫn Náo đang suy nghĩ, Giản Duẫn Thừa đi đến, "Sao vậy?" Giản Duẫn Thừa hỏi.
Ánh mắt của Giản Duẫn Thừa quét qua chiếc túi giấy nhàu nát mà Giản Duẫn Náo cầm trên tay và chiếc áo len thủ công cũng màu đen mặc dù kiểu dáng khác nhau.
Tiếp theo là nhìn Mạc Thi Vận bên cạnh cậu ấy.
"Anh à, Thi Vận không nói dối. Anh thấy không, đây là món quà sinh nhật mà cô ấy muốn tặng anh. Em chỉ không biết tại sao món quà mà cô ấy chuẩn bị cho anh lại bị ném vào bụi cây."
Giản Duẫn Náo giải thích với Giản Duẫn Thừa.
Đưa túi giấy trên tay cho Giản Duẫn Thừa.
"Ồ? Vậy à?" Giản Duẫn Thừa đáp lại lời của Giản Duẫn Náo, trong khi nghiên cứu Mạc Thi Vận.
Mạc Thi Vận bắt gặp ánh mắt của Giản Duẫn Thừa, cố nén sự lo lắng trong lòng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.
"Thực xin lỗi đại thiếu gia, tôi không biết túi giấy ngày đó không phải của tôi. Tôi nhìn không kỹ, thấy An tẩu lấy vào, tôi nghĩ là của tôi. Là lỗi của tôi. Tôi đã quá bất cẩn."
Mạc Thi Vận xin lỗi Giản Duẫn Thừa thẳng thắn về những sai lầm của mình, thái độ chân thành.
Giản Duẫn Náo giúp Mạc Thi Vận nói chuyện, "Anh à, anh không thể trách Thi Vận, cũng không biết ai lại vứt món quà mà người ta đặt trước cửa."
"Như vậy à, kia thật đúng là không vừa khéo."
Giản Duẫn Thừa đánh giá một câu rồi quay trở về phòng làm việc của anh ấy.
Mạc Thi Vận nhìn theo bóng lưng Giản Duẫn Thừa rời đi, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Cô không biết tại sao, mặc dù Giản Duẫn Thừa chỉ nói "không vừa khéo", cô luôn cảm thấy rằng anh ta vẫn đang nghi ngờ điều gì đó.
Giản Duẫn Náo xin lỗi Mạc Thi Vận, "Xin lỗi, mình không tìm hiểu kỹ sự việc. Mình vừa rồi làm cậu sợ?"
Mạc Thi Vận lắc đầu, "Không sao, không trách cậu, đây chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là tốt rồi."
"Ừm, cảm ơn cậu đã không trách mình."
Mạc Thi Vận vẫn ân cần như mọi khi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.