Chương 137
Nhĩ Phong Trùng
06/06/2021
Cuộc sống của Giản Duẫn Náo những ngày này không hề dễ dàng, một số việc đã gần như phá hủy tất cả niềm tin của cậu.
Cậu đi theo anh trai mình như một một cái xác không hồn, cậu không thể cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.
Nếu không phải vì biết rằng bàn tay của mình có thể được chữa lành, thì có lẽ cậu ta sẽ không còn can đảm để sống.
Và bây giờ, với một tin vui sắp đến, ca phẫu thuật của cậu ấy đã được xác nhận.
Giản Duẫn Náo mỉm cười, cười rồi lại khóc.
Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa nhìn cậu ta, biểu tình ngưng trọng nhưng có một chút an tâm.
Một lúc sau, sau khi tâm trạng của Giản Duẫn Náo bình tĩnh trở lại, Giản Thư Hình nói với Giản Duẫn Thừa, "Lần này, chúng ta phải làm thật tốt. Nếu ca phẫu thuật thực sự thành công, chúng ta thực sự phải cảm ơn vị bác sĩ phẫu thuật hàng đầu kia."
"Con biết." Không cần Giản Thư Hình nhắc nhở thêm, Giản Duẫn Thừa cũng biết mình phải làm gì.
Sau khi phẫu thuật xong, thù lao cho vị bác sĩ phẫu thuật kia chắc chắn sẽ không ít.
###
Sáng sớm hôm sau, Giản Nhất Lăng không dậy đúng giờ như mọi ngày.
Giản lão phu nhân đến phòng Giản Nhất Lăng gõ cửa và không ai trả lời.
"Bé ngoan, con ngủ quên rồi à?"
"Bé ngoan, bà nội có chút lo lắng, bà nội vào được không."
Thấy không có ai trả lời, Giản lão phu nhân ra mở cửa.
Trong căn phòng màu hồng, một cái giường công chúa, một thân ảnh nhỏ bé cuộn mình trên giường, một đoàn chăn bông nhỏ phồng lên.
Lão phu nhân vội vàng bước tới, vén tấm mền lên, sờ trán Giản Nhất Lăng, sửng sốt, "Sao lại nóng như vậy?"
Lão phu nhân vội la lên, "Vũ Mân! Lão gia! Vũ Mân! Lại đây!"
Giản Vũ Mân đang ở phòng bên cạnh, lúc này đang ngủ muộn nghe thấy tiếng kêu lo lắng của lão phu nhân, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, vội chạy tới mà thậm chí không có thời gian để đi dép.
"Vũ Mân, Bé ngoan bị sốt! Người đều sốt đến mơ hồ!"
Phát sốt?
Giản Vũ Mân bước nhanh tới và đưa Giản Nhất Lăng ra khỏi chăn bông.
Anh vội vàng lấy một tấm thảm lông quấn quanh người Giản Nhất Lăng.
"Để tài xế lái xe đi." Giản Vũ Mân vừa nói vừa ôm Giản Nhất Lăng xuống lầu.
"Ưm.."
Cảm thấy có ai đó đang ôm mình, Giản Nhất Lăng bắt đầu chống cự trong khi cô đang ngủ mê man, cơ thể cô giãy giụa không ngừng.
"Này, là anh, em đang bị sốt, anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, anh sẽ không bắt nạt em đâu."
Giản Vũ Mân nghĩ anh có ấn tượng quá kém đối với Giản Nhất Lăng, nên khi anh ôm cô, cô liền bắt đầu giãy giụa.
Giản Vũ Mân an ủi Giản Nhất Lăng trong khi bế Giản Nhất Lăng vào xe.
Lão phu nhân vội chạy theo, bà vội kêu tài xế chở đi bệnh viện thì ông cụ mới đến.
Trên đường, lão phu nhân bảo tài xế cứ lái xe nhanh đi, có bị phạt cũng không thành vấn đề.
Giản Vũ Mân nhìn Giản Nhất Lăng vẫn không an phận trong vòng tay mình, không biết tại sao lông mày lại cau vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trọng lượng của cô em gái nhẹ hơn anh nghĩ một chút, cơ thể nhỏ bé được anh ôm vào trong lòng, như thể anh có thể làm tổn thương cô bằng một lực rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô không khóc khi anh ôm cô, nhưng trong trường hợp này, tốt hơn là nên khóc.
Khi đến bệnh viện khám bác sĩ, cô bị cảm và sốt, thân nhiệt là 39 độ rưỡi, đồng thời bị viêm dạ dày.
Bác sĩ nhanh chóng kê đơn thuốc cho Giản Nhất Lăng và truyền thuốc.
Một lúc sau, đôi mày nhíu chặt của Giản Nhất Lăng dần dần buông lỏng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay vẫn tái nhợt không còn chút máu.
Cậu đi theo anh trai mình như một một cái xác không hồn, cậu không thể cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.
Nếu không phải vì biết rằng bàn tay của mình có thể được chữa lành, thì có lẽ cậu ta sẽ không còn can đảm để sống.
Và bây giờ, với một tin vui sắp đến, ca phẫu thuật của cậu ấy đã được xác nhận.
Giản Duẫn Náo mỉm cười, cười rồi lại khóc.
Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa nhìn cậu ta, biểu tình ngưng trọng nhưng có một chút an tâm.
Một lúc sau, sau khi tâm trạng của Giản Duẫn Náo bình tĩnh trở lại, Giản Thư Hình nói với Giản Duẫn Thừa, "Lần này, chúng ta phải làm thật tốt. Nếu ca phẫu thuật thực sự thành công, chúng ta thực sự phải cảm ơn vị bác sĩ phẫu thuật hàng đầu kia."
"Con biết." Không cần Giản Thư Hình nhắc nhở thêm, Giản Duẫn Thừa cũng biết mình phải làm gì.
Sau khi phẫu thuật xong, thù lao cho vị bác sĩ phẫu thuật kia chắc chắn sẽ không ít.
###
Sáng sớm hôm sau, Giản Nhất Lăng không dậy đúng giờ như mọi ngày.
Giản lão phu nhân đến phòng Giản Nhất Lăng gõ cửa và không ai trả lời.
"Bé ngoan, con ngủ quên rồi à?"
"Bé ngoan, bà nội có chút lo lắng, bà nội vào được không."
Thấy không có ai trả lời, Giản lão phu nhân ra mở cửa.
Trong căn phòng màu hồng, một cái giường công chúa, một thân ảnh nhỏ bé cuộn mình trên giường, một đoàn chăn bông nhỏ phồng lên.
Lão phu nhân vội vàng bước tới, vén tấm mền lên, sờ trán Giản Nhất Lăng, sửng sốt, "Sao lại nóng như vậy?"
Lão phu nhân vội la lên, "Vũ Mân! Lão gia! Vũ Mân! Lại đây!"
Giản Vũ Mân đang ở phòng bên cạnh, lúc này đang ngủ muộn nghe thấy tiếng kêu lo lắng của lão phu nhân, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, vội chạy tới mà thậm chí không có thời gian để đi dép.
"Vũ Mân, Bé ngoan bị sốt! Người đều sốt đến mơ hồ!"
Phát sốt?
Giản Vũ Mân bước nhanh tới và đưa Giản Nhất Lăng ra khỏi chăn bông.
Anh vội vàng lấy một tấm thảm lông quấn quanh người Giản Nhất Lăng.
"Để tài xế lái xe đi." Giản Vũ Mân vừa nói vừa ôm Giản Nhất Lăng xuống lầu.
"Ưm.."
Cảm thấy có ai đó đang ôm mình, Giản Nhất Lăng bắt đầu chống cự trong khi cô đang ngủ mê man, cơ thể cô giãy giụa không ngừng.
"Này, là anh, em đang bị sốt, anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, anh sẽ không bắt nạt em đâu."
Giản Vũ Mân nghĩ anh có ấn tượng quá kém đối với Giản Nhất Lăng, nên khi anh ôm cô, cô liền bắt đầu giãy giụa.
Giản Vũ Mân an ủi Giản Nhất Lăng trong khi bế Giản Nhất Lăng vào xe.
Lão phu nhân vội chạy theo, bà vội kêu tài xế chở đi bệnh viện thì ông cụ mới đến.
Trên đường, lão phu nhân bảo tài xế cứ lái xe nhanh đi, có bị phạt cũng không thành vấn đề.
Giản Vũ Mân nhìn Giản Nhất Lăng vẫn không an phận trong vòng tay mình, không biết tại sao lông mày lại cau vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trọng lượng của cô em gái nhẹ hơn anh nghĩ một chút, cơ thể nhỏ bé được anh ôm vào trong lòng, như thể anh có thể làm tổn thương cô bằng một lực rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô không khóc khi anh ôm cô, nhưng trong trường hợp này, tốt hơn là nên khóc.
Khi đến bệnh viện khám bác sĩ, cô bị cảm và sốt, thân nhiệt là 39 độ rưỡi, đồng thời bị viêm dạ dày.
Bác sĩ nhanh chóng kê đơn thuốc cho Giản Nhất Lăng và truyền thuốc.
Một lúc sau, đôi mày nhíu chặt của Giản Nhất Lăng dần dần buông lỏng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay vẫn tái nhợt không còn chút máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.