Chương 162
Nhĩ Phong Trùng
06/06/2021
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng tỉnh lại, Giản Vũ Tiệp vội vàng tiến lên, "Em không sao chứ? Còn đau không?"
Giản Nhất Lăng lắc đầu.
"Em gạt anh, rõ ràng viêm dạ dày rất đau."
"Em không đau, anh không cần khổ sở."
"Ừm, anh không buồn, nhưng em phải điều trị bệnh cho tốt và đừng chạy lung tung nữa."
Giản Vũ Tiệp trịnh trọng thú nhận.
"Ừ." Giản Nhất Lăng sốt sắng nói, "Anh về nhà trước đi."
Không biết tại sao, Vu Hi ở bên cạnh Giản Nhất Lăng lại cho rằng Giản Nhất Lăng kêu Giản Vũ Tiệp về nhà giống như "mẹ già", đây chính là bộ dạng của "mẹ già".
"Không, anh cũng đã xin nghỉ học."
Giản Vũ Tiệp không muốn rời đi lúc này, anh muốn đi cùng ở lại với em gái đang bị bệnh.
Giản Vũ Tiệp đã gọi điện cho giáo viên của trường trong khi đợi Giản Nhất Lăng tỉnh dậy.
Sau khi Giản Vũ Tiệp trả lời, cậu ta liếc nhìn Địch Quân Thịnh bên cạnh, trong mắt hiện rõ sự thù địch và cảnh giác.
Nam nhân này ở đây, cậu ta không thể rời đi được.
Vu Hi bước về phía trước, đập lên bả vai Giản Vũ Tiệp, "Nghe lời em gái cậu nói đi, trước về nhà, tôi đã gọi cho Giản lão phu nhân, bà ấy sẽ có mặt ở đây sớm, do đó, cậu không cần lo lắng."
Giản Nhất Lăng lại vào nằm bệnh viện, Vu Hi tất nhiên không dám biết mà không báo, vì vậy sau khi nói chuyện với Giản Vũ Tiệp, anh vội vàng gọi điện đến nhà cũ của Giản gia và báo tình hình cho Giản lão phu nhân.
"Nhưng tôi vẫn muốn ở cùng em gái một thời gian." Giản Vũ Tiệp vẫn không muốn rời đi.
"Đôi mắt xấu xí, về nhà ngủ đi." Giản Nhất Lăng nói với Giản Vũ Tiệp.
Giản Vũ Tiệp cả đêm qua không ngủ, hai quầng thâm to trên mắt lộ rõ.
Vu Hi cười, "Nhìn đi, Nhất Lăng muội muội ghét bỏ cậu rồi! Mau quay về nhà đi? Đừng để em gái lo lắng cho cậu!"
Giản Vũ Tiệp cái này không có cách.
Cậu không thể để Nhất Lăng muội muội lo lắng cho cậu nữa.
"Được rồi, vậy anh về trước, em dưỡng bệnh cho tốt đi."
Giản Vũ Tiệp chỉ có thể thỏa hiệp, trước khi rời đi, cậu dặn dò Vu Hi rằng anh phải chăm sóc Giản Nhất Lăng thật tốt và đừng để Địch Quân Thịnh lại gần Giản Nhất Lăng.
Vu Hi miệng đám ứng tốt, thật ra Địch Quân Thịnh rất muốn đến gần Giản Nhất Lăng, anh cũng không thể ngăn cản.
###
Vu Hi yêu cầu quản gia mang đồ ăn đến.
Cháo trắng, và một đĩa rau dưa.
Địch Quân Thịnh tự tay đút cháo cho Giản Nhất Lăng.
"Không.. không cần.." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng kháng cự, cô không ghét Địch Quân Thịnh, nhưng cô xấu hổ.
"Ngoan." Địch Quân Thịnh nói to.
Anh đưa thìa cháo trắng đến miệng Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không ăn, Địch Quân Thịnh cứ giữ nó như vậy.
Điều này khiến Giản Nhất Lăng càng thêm xấu hổ, cô không có thói quen làm phiền người khác.
Vì vậy, Giản Nhất Lăng há miệng nuốt vào trong miệng nhỏ.
Đôi môi có chút trắng bệch giờ bắt đầu đỏ lên sau khi thấm nước cháo.
Vu Hi giải thích với Giản Nhất Lăng bên cạnh, "Nhất Lăng muội muội, đừng trách anh trai không cho em ăn ngon. Em chỉ có thể ăn một ít cháo trắng và ăn một ít rau dưa, nhưng đầu bếp của anh đã nấu thêm các món ăn khác nhau nhiều nhất có thể."
Vu Hi giới thiệu các loại rau xanh trên đĩa đó, "Măng tây có ngọn mềm nhất, chiên trong nước, không dầu và muối; còn có bông cải xanh chiên và lá khoai lang, cả hai đều được chọn lọc. Phần mềm nhất, ít dầu và muối."
Một đĩa rau xanh, không có một chút thịt, vẫn không có vị.
Vu Hi hứa với Giản Nhất Lăng, "Khi nào khỏi bệnh, anh trai sẽ dẫn em đi ăn đủ món ngon, sơn trân hải vị tùy tiện em nói, anh mời hết."
Giản Nhất Lăng lắc đầu.
"Em gạt anh, rõ ràng viêm dạ dày rất đau."
"Em không đau, anh không cần khổ sở."
"Ừm, anh không buồn, nhưng em phải điều trị bệnh cho tốt và đừng chạy lung tung nữa."
Giản Vũ Tiệp trịnh trọng thú nhận.
"Ừ." Giản Nhất Lăng sốt sắng nói, "Anh về nhà trước đi."
Không biết tại sao, Vu Hi ở bên cạnh Giản Nhất Lăng lại cho rằng Giản Nhất Lăng kêu Giản Vũ Tiệp về nhà giống như "mẹ già", đây chính là bộ dạng của "mẹ già".
"Không, anh cũng đã xin nghỉ học."
Giản Vũ Tiệp không muốn rời đi lúc này, anh muốn đi cùng ở lại với em gái đang bị bệnh.
Giản Vũ Tiệp đã gọi điện cho giáo viên của trường trong khi đợi Giản Nhất Lăng tỉnh dậy.
Sau khi Giản Vũ Tiệp trả lời, cậu ta liếc nhìn Địch Quân Thịnh bên cạnh, trong mắt hiện rõ sự thù địch và cảnh giác.
Nam nhân này ở đây, cậu ta không thể rời đi được.
Vu Hi bước về phía trước, đập lên bả vai Giản Vũ Tiệp, "Nghe lời em gái cậu nói đi, trước về nhà, tôi đã gọi cho Giản lão phu nhân, bà ấy sẽ có mặt ở đây sớm, do đó, cậu không cần lo lắng."
Giản Nhất Lăng lại vào nằm bệnh viện, Vu Hi tất nhiên không dám biết mà không báo, vì vậy sau khi nói chuyện với Giản Vũ Tiệp, anh vội vàng gọi điện đến nhà cũ của Giản gia và báo tình hình cho Giản lão phu nhân.
"Nhưng tôi vẫn muốn ở cùng em gái một thời gian." Giản Vũ Tiệp vẫn không muốn rời đi.
"Đôi mắt xấu xí, về nhà ngủ đi." Giản Nhất Lăng nói với Giản Vũ Tiệp.
Giản Vũ Tiệp cả đêm qua không ngủ, hai quầng thâm to trên mắt lộ rõ.
Vu Hi cười, "Nhìn đi, Nhất Lăng muội muội ghét bỏ cậu rồi! Mau quay về nhà đi? Đừng để em gái lo lắng cho cậu!"
Giản Vũ Tiệp cái này không có cách.
Cậu không thể để Nhất Lăng muội muội lo lắng cho cậu nữa.
"Được rồi, vậy anh về trước, em dưỡng bệnh cho tốt đi."
Giản Vũ Tiệp chỉ có thể thỏa hiệp, trước khi rời đi, cậu dặn dò Vu Hi rằng anh phải chăm sóc Giản Nhất Lăng thật tốt và đừng để Địch Quân Thịnh lại gần Giản Nhất Lăng.
Vu Hi miệng đám ứng tốt, thật ra Địch Quân Thịnh rất muốn đến gần Giản Nhất Lăng, anh cũng không thể ngăn cản.
###
Vu Hi yêu cầu quản gia mang đồ ăn đến.
Cháo trắng, và một đĩa rau dưa.
Địch Quân Thịnh tự tay đút cháo cho Giản Nhất Lăng.
"Không.. không cần.." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng kháng cự, cô không ghét Địch Quân Thịnh, nhưng cô xấu hổ.
"Ngoan." Địch Quân Thịnh nói to.
Anh đưa thìa cháo trắng đến miệng Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng không ăn, Địch Quân Thịnh cứ giữ nó như vậy.
Điều này khiến Giản Nhất Lăng càng thêm xấu hổ, cô không có thói quen làm phiền người khác.
Vì vậy, Giản Nhất Lăng há miệng nuốt vào trong miệng nhỏ.
Đôi môi có chút trắng bệch giờ bắt đầu đỏ lên sau khi thấm nước cháo.
Vu Hi giải thích với Giản Nhất Lăng bên cạnh, "Nhất Lăng muội muội, đừng trách anh trai không cho em ăn ngon. Em chỉ có thể ăn một ít cháo trắng và ăn một ít rau dưa, nhưng đầu bếp của anh đã nấu thêm các món ăn khác nhau nhiều nhất có thể."
Vu Hi giới thiệu các loại rau xanh trên đĩa đó, "Măng tây có ngọn mềm nhất, chiên trong nước, không dầu và muối; còn có bông cải xanh chiên và lá khoai lang, cả hai đều được chọn lọc. Phần mềm nhất, ít dầu và muối."
Một đĩa rau xanh, không có một chút thịt, vẫn không có vị.
Vu Hi hứa với Giản Nhất Lăng, "Khi nào khỏi bệnh, anh trai sẽ dẫn em đi ăn đủ món ngon, sơn trân hải vị tùy tiện em nói, anh mời hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.