Chương 872: Hồi ức: Ghen tị
Nhĩ Phong Trùng
27/09/2022
"Được! Vậy Lăng Lăng leo lên nha! Nếu mà niết đau Lăng Lăng liền nói Lăng Lăng nhẹ một chút!"
Giản Nhất Lăng bò ra phía sau Ôn Ngôn giúp Ôn Ngôn xoa bả vai.
Tiểu cô nương năm tuổi, bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn như vậy, nào có cái sức lực gì.
Nhưng mà tiểu cô nương chính mình không biết, dùng hết sức, cho rằng mình xoa thật sự rất có lực.
"Có mạnh quá không?" Tiểu nha đầu trong thanh âm lộ ra chờ mong.
Ôn Ngôn căn bản liền không cảm giác được cái sức lực gì, nhưng mà sợ làm cho tiểu cô nương mệt, liền cố ý kêu, "Quá mạnh, Lăng Lăng nhẹ tay chút."
"Vậy được, Lăng Lăng sẽ nhẹ chút."
Giản Nhất Lăng còn có chút tiểu đắc ý.
Giản Duẫn Mạch đều ngượng ngùng mà không vạch trần lời nói dối này của em họ mình.
Ôn Nhược đứng ở bên cạnh, nhìn một màn này, không biết vì cái gì, trong lòng ê ẩm.
Anh Ôn Ngôn cùng cô ta giống như có chút khách khí, không giống cùng Giản Nhất Lăng thân mật như vậy.
"Lăng Lăng, em cũng xoa vai cho anh hai bao giờ." Giản Duẫn Mạch ở bên cạnh ghen tị mà nói.
Lúc này là ghen tị thật.
Giản Nhất Lăng vừa nghe, vội vàng an ủi Giản Duẫn Mạch, "Anh hai đừng buồn, Lăng Lăng trở về sẽ xoa cho anh!"
Ô, anh hai cũng muốn xoa, mình thật khó a.
Giản Duẫn Mạch chọc ghẹo nói, "Vậy em xoa cho anh Ôn Ngôn mười cái, thì anh hai cũng muốn mười cái, không thể thiếu."
"Ô, được đi."
Kỳ thật tay mình có chút mỏi, không xoa được nữa.
Nhưng mà anh hai muốn xoa, mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng xoa a.
Ôn Nhược nghe đến đó chủ động mở miệng, "Anh Duẫn Mạch, em cũng biết xoa bóp, em xoa bóp cho anh."
Giản Duẫn Mạch cười trả lời, "Không cần, anh chờ Tiểu Lăng Lăng nhà ta trở về xoa cho anh."
Giản Duẫn Mạch cũng không phải thật muốn được xoa vai.
Bị Giản Duẫn Mạch cự tuyệt, trong lòng Ôn Nhược có chút không dễ chịu.
Vì cái gì mọi người đều muốn cướp Giản Nhất Lăng, đều không thích cô ta chứ?
Giản Nhất Lăng ở phía sau Ôn Ngôn lăn lộn trong chốc lát, tay nhỏ mệt đến nỗi không xoa nổi nữa.
Nhưng ngại với mặt mũi, không chịu dừng lại.
Nói tốt muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn, đương nhiên không thể dễ dàng nói mệt!
Cảm giác được tiểu nha đầu sau lưng đã không có sức lực, Ôn Ngôn cười.
Ôn Ngôn cho cô bé tìm cái bậc thang, "Lăng Lăng, vai của anh không mỏi nữa, anh muốn ăn trái cây."
"Được! Lăng Lăng lấy trái cây cho anh!"
Giản Nhất Lăng nhảy nhót mà từ trên giường xuống dưới.
"Anh hai, chúng ta đi lấy trái cây cho anh Ôn Ngôn đi!"
Giản Nhất Lăng ngồi ở trên mép giường, đung đưa hai cái chân nhỏ.
Giản Duẫn Mạch thuần thục mà mang giày xăng đan nhỏ cho cô bé Giản Nhất Lăng mặc váy màu hồng phấn.
"Được được được, chính mình tự đi hay là anh hai ôm em đi?"
"Không cần ôm, Lăng Lăng đã trưởng thành, muốn tự mình đi."
Giày mới vừa mang tốt, tiểu nha đầu liền từ trên giường nhảy xuống dưới, tay nhỏ giữ chặt bàn tay to của anh hai.
###
Tỉnh mộng.
Giấc mộng này có chút dài.
Như thế nào đột nhiên lại nhớ tới đoạn ký ức này?
Có phải là muốn cô biết cái gì không?
Giản Nhất Lăng ngồi ở trên giường, bởi vì cảnh trong mơ này, ngốc lăng trong chốc lát.
Di động vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.
Là Vân Tùng, Vân lão tiên sinh nhắn tin cho cô.
[Mọi chuyện đã làm tốt, ngày mai Liên đoàn Y học Quốc tế sẽ công bố.]
Giản Nhất Lăng xem xong tin nhắn sau đó trả lời lại: [Phiền toái mọi người.]
Vân lão lập tức nhắn lại: [Đừng cùng chúng ta nói cái gì phiền toái hay không phiền toái, việc nên làm.]
Bên trong di động còn có vài người nhắn tin lại đây, đều là tin nhắn quan tâm.
Giản Nhất Lăng không biết cách trả lời, nhưng mà cô biết hẳn là phải trả lời, vì thế đi gõ cửa phòng Địch Quân Thịnh, đem điện thoại đưa cho Địch Quân Thịnh, để Địch Quân Thịnh giúp cô trả lời tin nhắn của những người quan tâm cô.
Giản Nhất Lăng bò ra phía sau Ôn Ngôn giúp Ôn Ngôn xoa bả vai.
Tiểu cô nương năm tuổi, bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn như vậy, nào có cái sức lực gì.
Nhưng mà tiểu cô nương chính mình không biết, dùng hết sức, cho rằng mình xoa thật sự rất có lực.
"Có mạnh quá không?" Tiểu nha đầu trong thanh âm lộ ra chờ mong.
Ôn Ngôn căn bản liền không cảm giác được cái sức lực gì, nhưng mà sợ làm cho tiểu cô nương mệt, liền cố ý kêu, "Quá mạnh, Lăng Lăng nhẹ tay chút."
"Vậy được, Lăng Lăng sẽ nhẹ chút."
Giản Nhất Lăng còn có chút tiểu đắc ý.
Giản Duẫn Mạch đều ngượng ngùng mà không vạch trần lời nói dối này của em họ mình.
Ôn Nhược đứng ở bên cạnh, nhìn một màn này, không biết vì cái gì, trong lòng ê ẩm.
Anh Ôn Ngôn cùng cô ta giống như có chút khách khí, không giống cùng Giản Nhất Lăng thân mật như vậy.
"Lăng Lăng, em cũng xoa vai cho anh hai bao giờ." Giản Duẫn Mạch ở bên cạnh ghen tị mà nói.
Lúc này là ghen tị thật.
Giản Nhất Lăng vừa nghe, vội vàng an ủi Giản Duẫn Mạch, "Anh hai đừng buồn, Lăng Lăng trở về sẽ xoa cho anh!"
Ô, anh hai cũng muốn xoa, mình thật khó a.
Giản Duẫn Mạch chọc ghẹo nói, "Vậy em xoa cho anh Ôn Ngôn mười cái, thì anh hai cũng muốn mười cái, không thể thiếu."
"Ô, được đi."
Kỳ thật tay mình có chút mỏi, không xoa được nữa.
Nhưng mà anh hai muốn xoa, mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng xoa a.
Ôn Nhược nghe đến đó chủ động mở miệng, "Anh Duẫn Mạch, em cũng biết xoa bóp, em xoa bóp cho anh."
Giản Duẫn Mạch cười trả lời, "Không cần, anh chờ Tiểu Lăng Lăng nhà ta trở về xoa cho anh."
Giản Duẫn Mạch cũng không phải thật muốn được xoa vai.
Bị Giản Duẫn Mạch cự tuyệt, trong lòng Ôn Nhược có chút không dễ chịu.
Vì cái gì mọi người đều muốn cướp Giản Nhất Lăng, đều không thích cô ta chứ?
Giản Nhất Lăng ở phía sau Ôn Ngôn lăn lộn trong chốc lát, tay nhỏ mệt đến nỗi không xoa nổi nữa.
Nhưng ngại với mặt mũi, không chịu dừng lại.
Nói tốt muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn, đương nhiên không thể dễ dàng nói mệt!
Cảm giác được tiểu nha đầu sau lưng đã không có sức lực, Ôn Ngôn cười.
Ôn Ngôn cho cô bé tìm cái bậc thang, "Lăng Lăng, vai của anh không mỏi nữa, anh muốn ăn trái cây."
"Được! Lăng Lăng lấy trái cây cho anh!"
Giản Nhất Lăng nhảy nhót mà từ trên giường xuống dưới.
"Anh hai, chúng ta đi lấy trái cây cho anh Ôn Ngôn đi!"
Giản Nhất Lăng ngồi ở trên mép giường, đung đưa hai cái chân nhỏ.
Giản Duẫn Mạch thuần thục mà mang giày xăng đan nhỏ cho cô bé Giản Nhất Lăng mặc váy màu hồng phấn.
"Được được được, chính mình tự đi hay là anh hai ôm em đi?"
"Không cần ôm, Lăng Lăng đã trưởng thành, muốn tự mình đi."
Giày mới vừa mang tốt, tiểu nha đầu liền từ trên giường nhảy xuống dưới, tay nhỏ giữ chặt bàn tay to của anh hai.
###
Tỉnh mộng.
Giấc mộng này có chút dài.
Như thế nào đột nhiên lại nhớ tới đoạn ký ức này?
Có phải là muốn cô biết cái gì không?
Giản Nhất Lăng ngồi ở trên giường, bởi vì cảnh trong mơ này, ngốc lăng trong chốc lát.
Di động vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.
Là Vân Tùng, Vân lão tiên sinh nhắn tin cho cô.
[Mọi chuyện đã làm tốt, ngày mai Liên đoàn Y học Quốc tế sẽ công bố.]
Giản Nhất Lăng xem xong tin nhắn sau đó trả lời lại: [Phiền toái mọi người.]
Vân lão lập tức nhắn lại: [Đừng cùng chúng ta nói cái gì phiền toái hay không phiền toái, việc nên làm.]
Bên trong di động còn có vài người nhắn tin lại đây, đều là tin nhắn quan tâm.
Giản Nhất Lăng không biết cách trả lời, nhưng mà cô biết hẳn là phải trả lời, vì thế đi gõ cửa phòng Địch Quân Thịnh, đem điện thoại đưa cho Địch Quân Thịnh, để Địch Quân Thịnh giúp cô trả lời tin nhắn của những người quan tâm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.