Chương 934: Ôn Nhược hối tiếc không kịp (2)
Nhĩ Phong Trùng
27/09/2022
"Đúng vậy." Ôn Ngôn cho câu trả lời khẳng định.
"Nhưng mà.. nhưng mà.." Ôn lão phu nhân cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này trong lòng Ôn lão phu nhân có vô số nghi hoặc.
Cháu trai của mình thế nhưng là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh?
Sau một lúc lâu, Ôn lão phu nhân với sự nghi hoặc tràn đầy mà hỏi.
"Từ khi nào con làm viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh? Con như thế nào.. Như thế nào mà không thấy con nhắc qua bao giờ."
"Từ năm thứ hai sau khi con xảy ra tai nạn giao thông, con muốn chữa khỏi cho chính mình."
Khi đó Ôn Ngôn mới 17 tuổi!
Khi mọi người đều cho rằng anh ta luôn đóng cửa phòng tự bế, thì anh ta lại âm thầm thành lập lên một viện nghiên cứu y học như vậy để tìm kiếm khả năng chữa trị cho mình!
Ôn lão phu nhân tiếp tục hỏi, "Nhưng mà, con từ nơi nào có tiền?"
Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh không phải chỗ kiếm lợi nhuận, là nơi thiêu tiền.
Đừng nói lúc đầu thành lập đã phải thiêu tiền, cho tới hiện tại, cũng đều là ở trạng thái thu không đủ chi.
Tiền riêng của Ôn Ngôn hoàn toàn không có khả năng chống đỡ nổi một khoản phí tốn khổng lồ như thế.
"Con làm một ít công việc khác."
Câu trả lời của Ôn Ngôn tương đối mơ hồ, làm cho người nghe cảm giác anh ta chỉ là một số công việc chỉ kiếm được vài đồng tiền lẻ.
Có thể nghĩ cũng biết, khoản tiền làm ăn nhỏ lẻ kia sẽ không có đủ khả năng chống đỡ một viện nghiên cứu như vậy.
Ôn lão phu nhân dùng một chút thời gian mới tiêu hóa được tin tức kinh người này.
Ôn Nhược càng ngây người lâu hơn, sau một lúc vẫn không có cách nào tiếp thu chuyện Ôn Ngôn chính là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh.
"Vậy lúc trước Tiểu Lăng bị viện nghiên cứu đuổi việc, đó là chuyện gì đã xảy ra?" Ôn lão phu nhân lại hỏi.
"Đó là một sự hiểu lầm, con đã hiểu lầm một số chuyện, nên đã đem Tiểu Lăng đuổi việc." Ôn Ngôn giải thích.
Lời Ôn Ngôn nói giống như từng chiếc gai nhọn đâm vào trong lòng Ôn Nhược.
Ôn Ngôn là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh?
Là Ôn Ngôn đuổi việc Giản Nhất Lăng?
Sau đó..
Đúng rồi, sau đó Giản Duẫn Mạch thiết kế hãm hại cô ta, để cho cô ta ở trước mặt Ôn Ngôn nói những lời đó!
Sau đó thì như hiện tại đã biết, Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh gửi thư xin lỗi cùng với làm sáng tỏ cho Giản Nhất Lăng!
Ôn Nhược rốt cuộc đã biết, hóa ra lúc trước Giản Nhất Lăng bị Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đuổi việc là do Ôn Ngôn thay cô ta báo thù!
Nhưng mà hết thảy những chuyện này đều bị Giản Duẫn Mạch làm hỏng!
Ôn Nhược mở to hai mắt nhìn, lần thứ hai nhìn về phía Ôn Ngôn, biểu tình đã thay đổi.
Hối hận, hoảng loạn, sợ hãi, nhiều loại cảm xúc đồng thời trào ra.
Mà ở trong những cảm xúc đó, hối hận không thể nghi ngờ là chiếm nhiều nhất.
Ai có thể nghĩ đến Ôn Ngôn lại là người có bản lĩnh như vậy?
Ôn Ngôn đem phản ứng giờ phút này của Ôn Nhược xem ở trong mắt, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.
Ôn lão phu nhân vội hỏi, "Là hiểu lầm sao? Vậy hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải chưa?"
Ôn Ngôn trả lời, "Đúng vậy, hiểu lầm đã được hóa giải, biết là có người cố ý làm khó dễ."
Ôn lão phu nhân vội nói, "Vậy con nhớ rõ cần phải xin lỗi Tiểu Lăng, phải đền bù thật tốt! Việc này cũng không có nhỏ đâu!"
"Con sẽ." Ôn Ngôn trả lời chắc chắn.
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt lạnh băng của anh ta dừng ở trên người Ôn Nhược.
Ôn Nhược bị ánh mắt này làm cho trong lòng không biết vì sao mà "Lộp bộp" một chút.
Ôn Nhược lần đầu tiên đối với người anh họ bị tàn phế này sinh ra một tia sợ hãi.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Nhược, Ôn Ngôn thao tác nút trên tay vịn, xe lăn xoay theo phương hướng đi lên lầu.
Giáo sư Hứa cũng theo Ôn Ngôn cùng nhau rời đi.
Lưu lại trong phòng khách là Ôn Nhược hối tiếc không kịp.
Nếu sớm biết rằng Ôn Ngôn có một tầng thân phận như vậy, Ôn Nhược như thế nào cũng đều không đem anh ta trở thành một người bình thường tàn phế mà đối đãi!
Cô ta rõ ràng có cơ hội tốt như vậy!
"Nhưng mà.. nhưng mà.." Ôn lão phu nhân cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này trong lòng Ôn lão phu nhân có vô số nghi hoặc.
Cháu trai của mình thế nhưng là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh?
Sau một lúc lâu, Ôn lão phu nhân với sự nghi hoặc tràn đầy mà hỏi.
"Từ khi nào con làm viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh? Con như thế nào.. Như thế nào mà không thấy con nhắc qua bao giờ."
"Từ năm thứ hai sau khi con xảy ra tai nạn giao thông, con muốn chữa khỏi cho chính mình."
Khi đó Ôn Ngôn mới 17 tuổi!
Khi mọi người đều cho rằng anh ta luôn đóng cửa phòng tự bế, thì anh ta lại âm thầm thành lập lên một viện nghiên cứu y học như vậy để tìm kiếm khả năng chữa trị cho mình!
Ôn lão phu nhân tiếp tục hỏi, "Nhưng mà, con từ nơi nào có tiền?"
Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh không phải chỗ kiếm lợi nhuận, là nơi thiêu tiền.
Đừng nói lúc đầu thành lập đã phải thiêu tiền, cho tới hiện tại, cũng đều là ở trạng thái thu không đủ chi.
Tiền riêng của Ôn Ngôn hoàn toàn không có khả năng chống đỡ nổi một khoản phí tốn khổng lồ như thế.
"Con làm một ít công việc khác."
Câu trả lời của Ôn Ngôn tương đối mơ hồ, làm cho người nghe cảm giác anh ta chỉ là một số công việc chỉ kiếm được vài đồng tiền lẻ.
Có thể nghĩ cũng biết, khoản tiền làm ăn nhỏ lẻ kia sẽ không có đủ khả năng chống đỡ một viện nghiên cứu như vậy.
Ôn lão phu nhân dùng một chút thời gian mới tiêu hóa được tin tức kinh người này.
Ôn Nhược càng ngây người lâu hơn, sau một lúc vẫn không có cách nào tiếp thu chuyện Ôn Ngôn chính là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh.
"Vậy lúc trước Tiểu Lăng bị viện nghiên cứu đuổi việc, đó là chuyện gì đã xảy ra?" Ôn lão phu nhân lại hỏi.
"Đó là một sự hiểu lầm, con đã hiểu lầm một số chuyện, nên đã đem Tiểu Lăng đuổi việc." Ôn Ngôn giải thích.
Lời Ôn Ngôn nói giống như từng chiếc gai nhọn đâm vào trong lòng Ôn Nhược.
Ôn Ngôn là viện trưởng của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh?
Là Ôn Ngôn đuổi việc Giản Nhất Lăng?
Sau đó..
Đúng rồi, sau đó Giản Duẫn Mạch thiết kế hãm hại cô ta, để cho cô ta ở trước mặt Ôn Ngôn nói những lời đó!
Sau đó thì như hiện tại đã biết, Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh gửi thư xin lỗi cùng với làm sáng tỏ cho Giản Nhất Lăng!
Ôn Nhược rốt cuộc đã biết, hóa ra lúc trước Giản Nhất Lăng bị Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đuổi việc là do Ôn Ngôn thay cô ta báo thù!
Nhưng mà hết thảy những chuyện này đều bị Giản Duẫn Mạch làm hỏng!
Ôn Nhược mở to hai mắt nhìn, lần thứ hai nhìn về phía Ôn Ngôn, biểu tình đã thay đổi.
Hối hận, hoảng loạn, sợ hãi, nhiều loại cảm xúc đồng thời trào ra.
Mà ở trong những cảm xúc đó, hối hận không thể nghi ngờ là chiếm nhiều nhất.
Ai có thể nghĩ đến Ôn Ngôn lại là người có bản lĩnh như vậy?
Ôn Ngôn đem phản ứng giờ phút này của Ôn Nhược xem ở trong mắt, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.
Ôn lão phu nhân vội hỏi, "Là hiểu lầm sao? Vậy hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải chưa?"
Ôn Ngôn trả lời, "Đúng vậy, hiểu lầm đã được hóa giải, biết là có người cố ý làm khó dễ."
Ôn lão phu nhân vội nói, "Vậy con nhớ rõ cần phải xin lỗi Tiểu Lăng, phải đền bù thật tốt! Việc này cũng không có nhỏ đâu!"
"Con sẽ." Ôn Ngôn trả lời chắc chắn.
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt lạnh băng của anh ta dừng ở trên người Ôn Nhược.
Ôn Nhược bị ánh mắt này làm cho trong lòng không biết vì sao mà "Lộp bộp" một chút.
Ôn Nhược lần đầu tiên đối với người anh họ bị tàn phế này sinh ra một tia sợ hãi.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Nhược, Ôn Ngôn thao tác nút trên tay vịn, xe lăn xoay theo phương hướng đi lên lầu.
Giáo sư Hứa cũng theo Ôn Ngôn cùng nhau rời đi.
Lưu lại trong phòng khách là Ôn Nhược hối tiếc không kịp.
Nếu sớm biết rằng Ôn Ngôn có một tầng thân phận như vậy, Ôn Nhược như thế nào cũng đều không đem anh ta trở thành một người bình thường tàn phế mà đối đãi!
Cô ta rõ ràng có cơ hội tốt như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.