Chương 187: Một Kẻ Bị Bỏ Rơi
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
16/07/2022
Lâm Mộ Sanh tức giận run lên: "Tại sao cô có thể tự hạ thấp mình như vậy!"
Tô Niệm trợn tròn mắt: "Sao tôi lại không thể?"
"Cô Lâm, có cầu ắt có cung. Khi trước cô không ở đây, Viễn Sơ rất nhớ cô nên tôi mới có được công việc này! Sau này, nếu người khác nhớ cô hoặc là cô bận quá không thể đến được, thì người ta cũng có thể bao nuôi tôi. Chỉ là giá hơi cao chút, tôi lại khá vô dụng, nên đừng có sai tôi đi đánh zombie, tôi chỉ biết ăn uống, chơi bời và đánh bạc thôi!"
Người có thể thẳng thắn đến mức không biết xấu hổ như Tô Niệm quả đúng là hiếm có trên đời.
Ánh mắt Lâm Mộ Sanh hiện lên một tia tức tối, nhóc con tóc đỏ còn giận hơn cả cô ta: "Chị Lâm, chị không cần phải đôi co với loại người như thế, chúng tôi cũng không mù mà không thể phân biệt được đâu là chị, đâu là gái bán hoa, càng không cần thứ thế thân thấp hèn như cô ta! Người này chỉ toàn ăn nói ngông cuồng, tốt nhất là giết đi!"
Lần này không ai lên tiếng nữa, tận thế càng kéo dài, mọi người càng thờ ơ với mạng người hơn, đặc biệt Tô Niệm còn là người họ ghét cay ghét đắng. Nếu cô có chết thật chắc cũng chẳng ai buồn đau.
Tuy nhiên, nữ chính vẫn là nữ chính, sau khi hít thở điều hòa tâm trạng, Lâm Mộ Sanh vẫn giữ được kiên nhẫn.
"Sống sót trong thời tận thế cũng không dễ dàng gì, cô Tô, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô đâu. Cô có thể lấy một ít vật tư rồi rời đi, còn ở đây, không ai hoan nghênh cô cả!"
Sau khi Lâm Mộ Sanh nói xong, những người trong đội của Lạc Viễn Sơ đều tỏ ra không vui.
Vương Uẩn cất lời chế giễu: "Cô ta chưa từng có đóng góp gì cho đội. Trên đường đi, chẳng những chưa diệt được zombie nào mà cô ta còn nhiều lần khiến mọi người gặp nguy hiểm. Bình thường có đội trưởng Lạc nên cô ta luôn được ưu tiên, bây giờ, cô ta dựa vào cái gì mà lấy đi những trang bị chúng tôi phải đánh đổi bằng cả mạng sống cơ chứ!”
Mọi người cũng bắt đầu lên án.
"Đúng, dựa vào cái gì chứ!!"
"Đã đến lúc cô ta phải trả lại những thứ trước đây cô ta lấy rồi!”
"Quần áo và trang sức cao cấp cô ta mặc đều mua bằng mạng sống của chúng tôi cả!"
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mộ Sanh càng cảm thấy yên tâm hơn, rốt cuộc Tô Niệm cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi trong câu chuyện này mà thôi.
Tô Niệm trợn tròn mắt: "Sao tôi lại không thể?"
"Cô Lâm, có cầu ắt có cung. Khi trước cô không ở đây, Viễn Sơ rất nhớ cô nên tôi mới có được công việc này! Sau này, nếu người khác nhớ cô hoặc là cô bận quá không thể đến được, thì người ta cũng có thể bao nuôi tôi. Chỉ là giá hơi cao chút, tôi lại khá vô dụng, nên đừng có sai tôi đi đánh zombie, tôi chỉ biết ăn uống, chơi bời và đánh bạc thôi!"
Người có thể thẳng thắn đến mức không biết xấu hổ như Tô Niệm quả đúng là hiếm có trên đời.
Ánh mắt Lâm Mộ Sanh hiện lên một tia tức tối, nhóc con tóc đỏ còn giận hơn cả cô ta: "Chị Lâm, chị không cần phải đôi co với loại người như thế, chúng tôi cũng không mù mà không thể phân biệt được đâu là chị, đâu là gái bán hoa, càng không cần thứ thế thân thấp hèn như cô ta! Người này chỉ toàn ăn nói ngông cuồng, tốt nhất là giết đi!"
Lần này không ai lên tiếng nữa, tận thế càng kéo dài, mọi người càng thờ ơ với mạng người hơn, đặc biệt Tô Niệm còn là người họ ghét cay ghét đắng. Nếu cô có chết thật chắc cũng chẳng ai buồn đau.
Tuy nhiên, nữ chính vẫn là nữ chính, sau khi hít thở điều hòa tâm trạng, Lâm Mộ Sanh vẫn giữ được kiên nhẫn.
"Sống sót trong thời tận thế cũng không dễ dàng gì, cô Tô, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô đâu. Cô có thể lấy một ít vật tư rồi rời đi, còn ở đây, không ai hoan nghênh cô cả!"
Sau khi Lâm Mộ Sanh nói xong, những người trong đội của Lạc Viễn Sơ đều tỏ ra không vui.
Vương Uẩn cất lời chế giễu: "Cô ta chưa từng có đóng góp gì cho đội. Trên đường đi, chẳng những chưa diệt được zombie nào mà cô ta còn nhiều lần khiến mọi người gặp nguy hiểm. Bình thường có đội trưởng Lạc nên cô ta luôn được ưu tiên, bây giờ, cô ta dựa vào cái gì mà lấy đi những trang bị chúng tôi phải đánh đổi bằng cả mạng sống cơ chứ!”
Mọi người cũng bắt đầu lên án.
"Đúng, dựa vào cái gì chứ!!"
"Đã đến lúc cô ta phải trả lại những thứ trước đây cô ta lấy rồi!”
"Quần áo và trang sức cao cấp cô ta mặc đều mua bằng mạng sống của chúng tôi cả!"
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mộ Sanh càng cảm thấy yên tâm hơn, rốt cuộc Tô Niệm cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi trong câu chuyện này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.