Chương 567: Tôi Sẽ Giúp Thượng Tá Phát Tiết
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
22/12/2022
Người phụ nữ như vậy sao có thể xứng đôi với Lục Vực? Sao có thể so sánh với Văn Dao Niên cơ chứ?
Lần này, ngay khi Văn Dao Niên biết đến sự tồn tại của Tô Niệm thì cô ta cũng vừa hay chiếm hết thế thượng phong, thậm chí đối với hành vi của Lục gia, Lục Vực cũng không mấy hài lòng, chẳng bao lâu anh ta đã xuống tay chấn chỉnh. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cuối cùng vị trí Lục phu nhân vẫn được giữ vững.
Có thể nói, trong câu chuyện này, Tô Niệm cũng không thể hoàn toàn coi là nữ phụ, cùng lắm chỉ là bia đỡ đạn, là công cụ để nữ chính vả mặt Lục gia, là minh chứng cho tình yêu của nam nữ chính, cũng là thứ mà nam phụ dùng để chơi đùa, thuận tiện dẹp chướng ngại vật cho nữ thần trong lòng mình mà thôi.
Sẽ không một ai để ý xem cô gái này đã sống sót thế nào khi bị tất cả mọi người mắng chửi, sống sót thế nào khi bị Lục gia trả thù, sống sót thế khi nhìn thấy người thân duy nhất của mình chết đi… cũng chẳng ai hay một tháng sau cô đã chết thế nào trên một ngọn núi của tinh cầu rác rưởi kia.
Đọc xong cốt truyện, Tô Niệm gấp đến độ không chịu nổi, lập tức mặc quần áo vào, khi trước cơ thể này đã phải chịu khổ nhưng may là cũng được nuôi dưỡng rất tốt trong hai năm qua, da thịt trắng nõn kiều nộn, dáng người tinh tế, khó trách ngoài miệng nam phụ nói chỉ thích nữ chính nhưng vẫn mập mờ với cô ấy.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người khoác blouse trắng bước vào.
Nhìn cô từ khoảng cách gần, thấy cô có gương mặt trẻ con, hẳn là cũng không lớn lắm, lại thấy cô ăn mặc không biết diễn tả thế nào cùng với cử chỉ rụt rè, nơm nớp lo sợ, sắc mặt lại thêm vài phần khó coi, nhưng hiển nhiên là thời gian gấp gáp, anh ta cũng không so đo nhiều.
“Lục thượng tá đã tiến vào kho phục hồi lâu dài, thời gian ngủ say là ba tiếng đồng hồ, nhưng thượng tá là người có tinh thần lực cường đại, có thể tỉnh trước, cô chỉ có hai tiếng đồng hồ, cụ thể là làm gì tôi cũng không cần chỉ cho cô đúng không?”
008 sợ Tô Niệm không chịu nổi cô đơn mà trêu chọc người đàn ông này, nhưng không ngờ cô lại giống như thỏ con sợ hãi nắm chặt lấy lớp vải mỏng trên người, trong mắt dường như có muôn vàn cảm xúc, cuối cùng Tô Niệm chớp chớp mắt dường như sắp khóc, cô nhỏ giọng nói:
“Tôi, tôi sẽ giúp thượng tá… phát tiết!”
Lần này, ngay khi Văn Dao Niên biết đến sự tồn tại của Tô Niệm thì cô ta cũng vừa hay chiếm hết thế thượng phong, thậm chí đối với hành vi của Lục gia, Lục Vực cũng không mấy hài lòng, chẳng bao lâu anh ta đã xuống tay chấn chỉnh. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cuối cùng vị trí Lục phu nhân vẫn được giữ vững.
Có thể nói, trong câu chuyện này, Tô Niệm cũng không thể hoàn toàn coi là nữ phụ, cùng lắm chỉ là bia đỡ đạn, là công cụ để nữ chính vả mặt Lục gia, là minh chứng cho tình yêu của nam nữ chính, cũng là thứ mà nam phụ dùng để chơi đùa, thuận tiện dẹp chướng ngại vật cho nữ thần trong lòng mình mà thôi.
Sẽ không một ai để ý xem cô gái này đã sống sót thế nào khi bị tất cả mọi người mắng chửi, sống sót thế nào khi bị Lục gia trả thù, sống sót thế khi nhìn thấy người thân duy nhất của mình chết đi… cũng chẳng ai hay một tháng sau cô đã chết thế nào trên một ngọn núi của tinh cầu rác rưởi kia.
Đọc xong cốt truyện, Tô Niệm gấp đến độ không chịu nổi, lập tức mặc quần áo vào, khi trước cơ thể này đã phải chịu khổ nhưng may là cũng được nuôi dưỡng rất tốt trong hai năm qua, da thịt trắng nõn kiều nộn, dáng người tinh tế, khó trách ngoài miệng nam phụ nói chỉ thích nữ chính nhưng vẫn mập mờ với cô ấy.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người khoác blouse trắng bước vào.
Nhìn cô từ khoảng cách gần, thấy cô có gương mặt trẻ con, hẳn là cũng không lớn lắm, lại thấy cô ăn mặc không biết diễn tả thế nào cùng với cử chỉ rụt rè, nơm nớp lo sợ, sắc mặt lại thêm vài phần khó coi, nhưng hiển nhiên là thời gian gấp gáp, anh ta cũng không so đo nhiều.
“Lục thượng tá đã tiến vào kho phục hồi lâu dài, thời gian ngủ say là ba tiếng đồng hồ, nhưng thượng tá là người có tinh thần lực cường đại, có thể tỉnh trước, cô chỉ có hai tiếng đồng hồ, cụ thể là làm gì tôi cũng không cần chỉ cho cô đúng không?”
008 sợ Tô Niệm không chịu nổi cô đơn mà trêu chọc người đàn ông này, nhưng không ngờ cô lại giống như thỏ con sợ hãi nắm chặt lấy lớp vải mỏng trên người, trong mắt dường như có muôn vàn cảm xúc, cuối cùng Tô Niệm chớp chớp mắt dường như sắp khóc, cô nhỏ giọng nói:
“Tôi, tôi sẽ giúp thượng tá… phát tiết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.