Chương 180: Vai Hề Nhảy Nhót Tung Tăng Chẳng Được Mấy Ngày Đâu
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
16/07/2022
008 nhanh chóng phát hiện, trước kia khi Tô Niệm làm một phú bà giàu có, nó đã cảm thấy cô đáng ghét lắm rồi, nhưng đến bây giờ, sau khi mở khóa kỹ năng đanh đá chanh chua, cô mới thật sự làm người ta giận điên.
Lúc Vương Uẩn mắng Tô Niệm hết ăn lại nằm, cô đã trả lời lại như thế này:
"Tôi cũng đâu còn cách nào, đêm qua mệt quá mà... Vương Uẩn cô không biết đâu, Viễn Sơ rất lợi hại. Ban ngày đánh xác sống, ban đêm vẫn có thể mạnh mẽ như vậy... Ai ya, xin lỗi nha, tôi không nên nói với cô mấy lời này. Tôi quên mất là cô thích Viễn Sơ, đáng tiếc quá, anh ấy không thích kiểu... phụ nữ tục cục mịch như cô đâu!"
Vương Uẩn bị chọc giận đến mức đôi mắt đỏ như máu, thời gian vừa rồi, cô ta ăn gió nằm sương để giết xác sống, đương nhiên bì không kịp Tô Niệm suốt ngày chăm chút tỉ mỉ rồi. Vài ngày gần đây, sắc mặt của tiện nhân này dường như càng ngày càng tốt lên, trên mặt không có lấy một lỗ chân lông nào, trắng mịn mềm mại vô cùng. Chả bù cho Vương Uẩn, từ lúc tai họa xác sống nổ ra đến tận bây giờ, làn da cô ta vừa đen lại vừa thô, trên người lúc nào cũng có mùi máu tươi không thể rửa sạch.
Vương Uẩn không biết được rằng, sắc mặt Tô Niệm hồng hào cũng không phải là do chăm sóc tốt, chủ yếu là vì thần thức của Tô Niệm đã thức tỉnh, cho nên cơ thể này sẽ được điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Hơn nữa, gần đây Tô Niệm dựa vào sở thích của Lạc Viễn Sơ, lúc nào cũng trang điểm giống với nữ chính Lâm Mộ Sanh, như vậy thì sao có thể kém sắc được?
Thấy Vương Uẩn bị bắt nạt, mấy người bạn của Lạc Viễn Sơ nhìn không vừa mắt, có người biết rõ mọi chuyện liền châm biếm:
"Chẳng qua chỉ là một gương mặt mà thôi, có người tự cho là cao quý, cuối cùng mới phát hiện mình còn không bằng một đống bùn nữa... Vương Uẩn à cô cũng không cần phải tức giận, vai hề nhảy nhót tung tăng chẳng được mấy ngày đâu."
Tô Niệm không hề tức giận, ngược lại còn cổ vũ kích động đối phương: "Vậy mấy người nhất định phải cố gắng lên, đừng có chết sớm quá, lại đợi không được ngày đó đâu..."
"Cô!" Có người kích động muốn xông qua đánh Tô Niệm nhưng bị những người còn giữ được lý trí kìm lại, bên ngoài lần nữa trở nên ồn ào náo loạn, ai nấy đều thầm mắng Tô Niệm ở trong lòng.
Có điều, người bị bọn họ mắng chửi lại thong dong cầm lấy hoa quả mới gom nhặt được, dùng phong thái yểu điệu lả lướt trở về phòng.
Lúc Vương Uẩn mắng Tô Niệm hết ăn lại nằm, cô đã trả lời lại như thế này:
"Tôi cũng đâu còn cách nào, đêm qua mệt quá mà... Vương Uẩn cô không biết đâu, Viễn Sơ rất lợi hại. Ban ngày đánh xác sống, ban đêm vẫn có thể mạnh mẽ như vậy... Ai ya, xin lỗi nha, tôi không nên nói với cô mấy lời này. Tôi quên mất là cô thích Viễn Sơ, đáng tiếc quá, anh ấy không thích kiểu... phụ nữ tục cục mịch như cô đâu!"
Vương Uẩn bị chọc giận đến mức đôi mắt đỏ như máu, thời gian vừa rồi, cô ta ăn gió nằm sương để giết xác sống, đương nhiên bì không kịp Tô Niệm suốt ngày chăm chút tỉ mỉ rồi. Vài ngày gần đây, sắc mặt của tiện nhân này dường như càng ngày càng tốt lên, trên mặt không có lấy một lỗ chân lông nào, trắng mịn mềm mại vô cùng. Chả bù cho Vương Uẩn, từ lúc tai họa xác sống nổ ra đến tận bây giờ, làn da cô ta vừa đen lại vừa thô, trên người lúc nào cũng có mùi máu tươi không thể rửa sạch.
Vương Uẩn không biết được rằng, sắc mặt Tô Niệm hồng hào cũng không phải là do chăm sóc tốt, chủ yếu là vì thần thức của Tô Niệm đã thức tỉnh, cho nên cơ thể này sẽ được điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Hơn nữa, gần đây Tô Niệm dựa vào sở thích của Lạc Viễn Sơ, lúc nào cũng trang điểm giống với nữ chính Lâm Mộ Sanh, như vậy thì sao có thể kém sắc được?
Thấy Vương Uẩn bị bắt nạt, mấy người bạn của Lạc Viễn Sơ nhìn không vừa mắt, có người biết rõ mọi chuyện liền châm biếm:
"Chẳng qua chỉ là một gương mặt mà thôi, có người tự cho là cao quý, cuối cùng mới phát hiện mình còn không bằng một đống bùn nữa... Vương Uẩn à cô cũng không cần phải tức giận, vai hề nhảy nhót tung tăng chẳng được mấy ngày đâu."
Tô Niệm không hề tức giận, ngược lại còn cổ vũ kích động đối phương: "Vậy mấy người nhất định phải cố gắng lên, đừng có chết sớm quá, lại đợi không được ngày đó đâu..."
"Cô!" Có người kích động muốn xông qua đánh Tô Niệm nhưng bị những người còn giữ được lý trí kìm lại, bên ngoài lần nữa trở nên ồn ào náo loạn, ai nấy đều thầm mắng Tô Niệm ở trong lòng.
Có điều, người bị bọn họ mắng chửi lại thong dong cầm lấy hoa quả mới gom nhặt được, dùng phong thái yểu điệu lả lướt trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.