Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 206: Chia lìa

Nhược Nhi Phi Phi

26/05/2017

Đông Cực Hải, là vùng cực tây tiếp giáp trên Hải Vực, có tất cả hơn mười hòn đảo hoang vu lớn nhỏ khác nhau, trong những đảo nhỏ này, chỉ có mấy đảo còn lớn, diện tích chừng mấy trăm dặm.

Nơi này là chỗ giao giới hoang hải cực tây của Đông Cực Hải, cả cái Hải Vực này đã hỗn loạn không chịu nổi, phần đông mãnh thú, thậm chí cả ở trên một số ít đảo trong rừng rậm cũng có dấu chân mãnh thú, hơn nữa ở đây hung hiểm vô cùng, hơn nữa linh khí cực mỏng, bình thường cực ít người giao thiệp tới tận đây.

Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, trên bầu trời là một màu xanh biếc. Một thiếu niên có dung mạo tuyệt sắc đang ôm một thiếu nữ tuyệt sắc ngủ say chậm rãi đi vào Hòn đảo lớn nhất nằm giữa trung tâm Hải vực này.

Đảo này là đảo trung tâm, diện tích lớn nhất, trên đảo có mảng rừng rậm rạp trải dài mấy trăm dặm, đã qua mấy ngàn năm ở trên đảo này có cực ít tu sĩ tới nơi này, bởi vậy, thật sự xưng bá trên đảo này phần đông là mãnh thú.

Nơi này là thiên hạ mãnh thú, ngày thường có các loài mãnh thú chiếm giữ một phương, khoanh tròn địa bàn rừng rậm thuộc khu vực của mình. Đây cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé, mãnh thú trên đảo nhỏ, sau khi cảm giác được hơi thở thiếu niên, cả phiến rừng rậm khổng lồ trong nháy mắt bùng lên, mãnh thú trong rừng phát ra tiếng gầm hung dữ làm rung chuyển cả cánh rừng, như bất mãn và kháng nghị với kẻ xâm lược, chỉ là những mãnh thú này gầm thét lại cảm giác được hơi thở cường đại tràn ngập của người thiếu niên, nhanh chóng yên lặng xuống.

Những thú dữ này mặc dù linh trí chưa mở, nhưng với nguy hiểm thì cực nhạy bén, lúc cảm giác được khí tức cường đại của kẻ xâm lược này, biết rõ người tới không phải là kẻ chúng có thể chọc vào, vì thế đã nhanh chóng tản ra, thậm chí có số ít tới gần thiếu niên, không kịp chạy trốn, chỉ đành nằm phục trên mặt đất, toàn thân lạnh run rẩy sợ gây họa sát thân, vốn không dám phát ra âm thanh nào.

Thiếu niên ôm lấy thiếu nữ đi sâu vào tận trong rừng rậm, ở trong một sơn cốc đầy chim hót hoa nở, để thiếu nữ xuống, sau đó mở ra một động phủ, hơn nữa đem cây to nhất vây chung quanh, sau khi làm xong những thứ này, thiếu niên mới dẫn thiếu nữ vào trong động, ngừng lại hoàn toàn.

Sau đó thiếu niên mỗi ngày đều ngồi đợi bên cạnh thiếu nữ, lúc thì ân cần rót linh lực vào săn sóc kinh mạch cho thiếu nữ, lúc thì cắn nát đầu ngón tay để rót máu lên mi tâm thiếu nữ, để đối phương chậm rãi hấp thu.

Ngoài những thứ này ra, thiếu niên còn tự mình bày trận dưỡng hồn, cũng rót linh lực và máu tươi của mình để duy trì trận dưỡng hồn với điều kiện cực kỳ hà khắc, điều kiện duy nhất để duy trì nó vận chuyển là lấy linh lực và máu tươi của bản thân làm chất dinh dưỡng, để trận dưỡng hồn hấp thu linh lực và máu huyết của hắn, rồi đem chuyển hóa toàn bộ linh lực và máu huyết thành tia sự sống, để người nằm trong trận hấp thu.

Mà mỗi lần trận dưỡng hồn hấp thu linh lực và máu huyết, người bày trận sẽ suy yếu một chút, hơn nữa trong quá trình bị hấp thu, thân thể sinh ra đau đớn khôn cùng, phần đau đớn này cứ phảng phất như đến từ sâu trong linh hồn, phảng phất như linh hồn bị xé nứt sinh ra đau đớn vậy.

Mỗi một lần là một lần đau như thế, chẳng khác gì cực hình! Mỗi ngày trận dưỡng hồn hấp thu hai lần, mà mỗi lần hấp thu chất dinh dưỡng, người bày trận sẽ phải chấp nhận nỗi thống khổ linh hồn bị xé nát.

Cứ thế mỗi ngày trôi qua, mỗi lần thiếu niên bị đau đớn cực độ, thậm chí còn tàn khốc hơn cả lăng trì (xẻo từng miếng thịt), cực hình như thế, quả thật khó mà tưởng tượng ra nổi, cứ lần nào cũng bị hành hạ sống dở chết dở, nếu không phải là người có lòng cực kỳ kiên định thì vốn không cách nào kiên trì cho nổi.

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, sắc mặt thiếu niên càng ngày càng tái nhợt tiều tụy. Nhưng bất kể thế nào thiếu niên vẫn mãi kiên định bảo vệ bên thiếu nữ, lúc tinh thần tốt lên cũng sẽ kể một ít chuyện cũ cho thiếu nữ nghe, lần nào hắn cũng đang nói chuyện cùng thiếu nữ, ánh mắt nhìn về nàng đều cực kỳ dịu dàng, không có tý tia mất kiên nhẫn nào cả,lại càng không có tý phiền chán nào.

Thỉnh thoảng, lúc đang nghĩ tới chuyện vui vẻ, thậm chí thiếu niên còn nở nụ cười rõ tươi, cứ việc nụ cười tươi ấy nở trên gương mặt gầy gò tái nhợt kia, nhìn mà thật chua xót cả cõi lòng. Thời gian trôi qua như nước chảy, thế mà sắp tròn một năm rồi. Đã một năm qua, thiếu nữ ngủ say dần xuất hiện chút thay đổi, vào thời điểm ba tháng, da thịt tái nhợt khô héo kia của thiếu nữ bắt đầu xuất hiện bóng loáng, sáu tháng sau, thiếu nữ dần xuất hiện tia sự sống, sau chính tháng, mạch thiếu nữ bắt đầu đập yếu ớt đến cực điểm.

Còn thiếu niên trong thời gian trôi qua cũng thay đổi cực lớn, từ lúc mặt bắt đầu tiều tụy cho tới tốc độ mắt thường thấy được tiếp tục gầy xuống, sau nửa năm, cả người hắn gần như chỉ còn da bọc xương, mà chín tháng sau hắn dần bắt đầu cảm giác được mệt mỏi, tinh thần ngày càng kém, thậm chí trở nên rất buồn ngủ.

Gương mặt vốn tuyệt mỹ tinh xảo của hắn cũng có thay đổi cực lớn, do mất lượng máu quá lớn, nên khiến da thịt như mất đi vẻ bóng loáng khỏe mạnh, da trở nên vàng khô, gầy gò quá độ, khiến thoạt nhìn cả người hắn như một bộ xương, trông cực kỳ dọa người.

Chỉ là theo thời gian trôi đi, tình hình thân thể thiếu nữ ngày một tốt lên, còn thiếu niên càng ngày càng suy yếu hơn, nhưng mặc dù thân thể thiếu niên suy yếu tới mức như sắp chết vậy, song đôi mắt tím kia của hắn lại càng sáng hơn, đặc biệt là vào tháng cuối cùng kia, thiếu niên gần như không rời khỏi thiếu nữ tý nào, hắn liên tục bảo hộ bên nàng, nhìn gương mặt càng ngày càng có sức sống kia của nàng, không rời đi được phút nào.

“Diêm Tinh Vân, bản tôn cho ngươi một cơ hội cứu nàng, chỉ là ngươi phải trả một giá đắt là dùng tất cả tình cảm và ký ức của ngươi, đi vào luân hồi lần nữa lại lần nữa trở lại bên cạnh bản tôn, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ quên nàng, ngươi có bằng lòng không?”

“nếu ngươi không muốn, bản tôn cũng chẳng so sso chuyện ngươi lần này suýt nữa gây tội ác phá hủy thế giới này, bản tôn cho ngươi cơ hội, hiện giờ ngươi theo bản tôn về Minh giới…”

Thiếu niên yên lặng nhìn thiếu nữ, bên tai vẫn vang lên quanh quẩn những lời Minh Vương nói hôm đó, chỉ là, khi nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện sự sống, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Bé con, ta đã nói với nàng rồi, ta nguyện vĩnh viễn đợi bên cạnh nàng, hiện giờ, ta lại thất hứa mất rồi, chỉ là lúc này đây lại khác hẳn với lúc trước, lúc này đây là ta chính mình cam tâm tình nguyện…”

“Nếu nàng tỉnh lại, phát hiện không thấy ta, xin đừng trách ta, bởi vì ta thật sự yêu nàng…”

“Có lẽ sau khi nàng tỉnh lại sẽ cảm thấy ta nhu nhược, không dám gặp nàng, lại không chào mà biệt, nhưng xin hãy tha thứ cho ta, bởi vì ta không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ta, nàng xinh đẹp như thế, như ta bây giờ, sao alij xứng với nàng chứ?”

“Ta biết rõ nàng cũng không phải là người hay thay đổi, nhưng xin nàng hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, bởi vì ta không muốn trong trí nhớ của nàng lại lưu lại vẻ khó coi hiện giờ của ta, ta chỉ muốn trong lòng nàng, ta mãi mãi vẫn là tuấn mỹ vô song, bất kể là bề ngoài hay tu vi, đều là Diêm Tinh Vân ngang tài ngang sức với nàng…”

“Chỉ có vậy ta mới xứng thành bạn song tu của nàng…”

“Bé con à, nàng ngủ say đã lâu rồi, tới khi nào thì nàng mới tỉnh lại đây”

“Có lẽ, ta không thể tiếp tục ở lại nơi này cùng nàng được nữa…”

“Bé con, ta thật sự rất luyến tiếc nàng…”



Thiếu niên nhìn thiếu nữ, cảm thụ được hơi thở đang dần khôi phục yếu ớt của thiếu nữ, ánh mắt dịu dàng tới mức sắp chảy thành nước vậy, hắn cứ tham lam như thế, kinh ngạc nhìn bộ mặt tuyệt mỹ ngủ say của thiếu nữ, cứ lẩm bẩm lầm bầm mãi, nói ra những lời dịu dàng mà đầy quyến luyến, lại khiến người khác nghe mà thấy chua xót tận cõi lòng.

Cứ thế chẳng rõ bao lâu cuối cùng đã tròn một năm, ngày tháng cuối cùng ấy cũng tới. Hôm đó, thiếu niên vẫn bảo vệ bên cạnh thiếu nữ như cũ, nhìn thiếu nữ đã thở như người thường, sau khi lại nói lầm bầm ít lời với nàng, rồi cuối cùng lưu luyến không rời đứng lên, sau đó lảo đảo thân thể, chầm chậm đi ra khỏi động phủ.

“Quỷ Ngũ…” Thiếu niên nhìn cái nơi mình ở một năm, sơn cốc quen thuộc tới vô cùng gọi khẽ.

“Thiếu chủ…”

Một bóng đen lóe ra, Quỷ Ngũ xuất hiện trước cửa động.

“Quỷ Ngũ, ta phải đi rồi, ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt đó…”

“Thiếu chủ…” Quỷ Ngũ nhìn thiếu niên một năm trước còn tuyệt thế phong nhã hào hoa, mà giờ đã thành bộ dạng thế này, trong lòng chua xót mãi, giọng cũng không kìm được nghẹn ngào.

Một năm trước, lúc Diêm Tinh Vân tới đây không lâu, hắn dưới sự giúp đỡ của Bảo Chủ tũng tới nơi này. Mà giờ đã một năm trôi qua, hắn tận mắt nhìn thấy Đại thiếu chủ phong nhã từng ngày gầy gò, tiếp tục suy yếu, hắn nhìn thấy ngài ấy dần tiều tụy, càng ngày càng khó coi, cuối cùng biến thành bộ dạng như hiện giờ.

Hắn từ nhỏ được Vân Bảo bồi dưỡng trở thành hộ vệ bên Diêm Tinh Vân, hắn không hiểu, vì sao thiếu chủ lại sẽ bảo vệ một cô gái tên Lâm Nguyệt như thế, vì nàng ấy, chẳng tiếc mạo hiểm xuyên qua thời không loạn lưu, đi vào một đại lục không rõ, hiện giờ lại vì nàng mà biến thành bộ dạng hiện giờ.

“Quỷ Ngũ, đồng ý với ta, nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt…”

“Vâng, thiếu chủ…” Quỷ Ngũ không đành lòng nhìn vị thiếu niên gầy trơ xương trước mắt, cố nén chua xót trong lòng, nghẹn ngào đáp lại.

Được Quỷ Ngũ hứa hẹn, cuối cùng Diêm Tinh Vân cũng yên tâm chút, hắn lưu luyến không rời quay đầu nhìn thoáng qua tận sâu trong động, nơi thiếu nữ nằm, mãi lâu sau mới chậm rãi thu mắt lại, chậm rãi rời khỏi động.

“Bé con, rất xin lỗi…”

Đứng trong sơn cốc, Diêm Tinh Vân suy yếu tựa vào người Quỷ Nhất chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khẽ gật nhẹ đầu với Quỷ Nhất. Quỷ Nhất vừa nhận được chỉ thị, cẩn thận bế Diêm Tinh Vân lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi sơn cốc cư ngụ một năm này.

Mà giờ khắc này Lâm Nguyệt ở trong động vẫn ngủ say yên tĩnh, ý thức nàng đã sớm bắt đầu thức tỉnh từ nửa năm trước, chỉ là không cách nào cảm ứng được tất cả bên ngoài mà thôi.

Sau khi nàng có ý thức, nàng mới phát hiện ra mình đang chìm trong vùng đen tối, chung quanh tất cả đều là màn sương đen kịt, ở đây đen đặc vô cùng, lại trống trải vô cùng, ở chỗ này, chỉ có nàng với hình thức hồn phách tồn tại như sinh linh.

Ý thức nàng vừa tỉnh, ký ức trống rỗng, cứ như một đứa trẻ vậy, thậm chí chẳng nhớ nổi cái gì. Nàng chỉ ở trong vùng đất trời này, du tẩu phiêu đãng không ngừng.

Ngay từ đầu, nàng đã chết lặng, rồi lại bị ý thức vô ý bồng bềnh, nhưng dần dần, thời gian trôi qua lâu, nàng bắt đầu có chút cảm giác.

Nàng bắt đầu cảm giác cô đơn, sau đó thấy lạnh, loại lạnh này, càng ngày càng mãnh liệt, dần ngập tràn cả hồn phách, sau đó nàng cảm giác hồn phách mình ngày một suy yếu dần…

Có lẽ nàng sắp chết rồi…

Trong lòng nàng mơ hồ nghĩ ngợi, nhưng mà không rõ là sợ hãi hay vẫn sợ hãi, thực ra nàng bây giờ vốn cũng không biết sợ hãi là gì nữa.

Nàng cứ đi liên tục trong không gian hắc ám, cứ phiêu đãng không ngừng, nàng cảm thấy càng ngày càng lạnh, hồn phách nàng càng ngày càng yếu, thời gian, cứ trôi đi chầm chậm, nàng chẳng rõ đi bao lâu rồi, cuối cùng có một ngày nàng đột nhiên phát hiện ra phía trước có ánh sáng truyền đến.

Ánh sáng đấy sáng vàng rực rỡ chiếu rọi lên hồn phách sắp tán loạn của nàng, nàng cảm thấy một luồng ấm áp, sự lạnh lẽo bên trong hồn phách cũng giảm bớt chút.

Cũng bắt đầu từ đó, lần đầu tiên nàng có cảm giác vui sướng, nàng bắt đầu hướng tới nơi có ánh sáng vàng rực rỡ mà tới, mỗi khi nàng mệt không chịu nổi, cảm thấy khó mà chống đỡ nổi thì luồng sáng vàng ấy lại xuất hiện, sau đó nàng phát hiện ra, sau khi được ánh sáng vàng ấy chiếu rọi, hồn phách nàng cũng khôi phục được mấy phần, những mệt mói ấy lại cứ thế rời khỏi nàng.

Cứ vậy hết lần này tới lần khác, nàng dần mò tới quy luật luồng sáng vàng xuất hiện, nàng cũng từ đó bắt đầu bị động, cuối cùng cũng học được, lúc luồng sáng vàng xuất hiện, chủ động đi hấp thu những thứ hào quang kia.

Nàng bắt đầu phát hiện ra, nàng hấp thu càng ngày càng nhiều sáng sáng vàng rực, hồn phách nàng lại càng ngưng thực, rồi càng về sau, hồn phách nàng dần tạo thành một thân thể người không ra người, chẳng còn bộ dạng hư vô có thể tiêu tán bất cứ lúc nào như trước nữa.

Sau khi hấp thu ánh sáng vàng, trớ nhớ nàng dần khôi phục, mặc dù chỉ là từng chút từng chút một, nhưng nàng lại phát hiện ra mình hiểu nhiều thứ, nhứng thứ đó lúc nàng vừa tỉnh không có.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nàng không rõ mình đã ở chỗ này bao lâu, trong khoảng thời gian đó, nàng hấp thu càng nhiều sáng sáng vàng, trong ký ức nàng cũng xuất hiện nhiều hơn, càng ngày càng hỗn tạp.



Cuối cùng có một ngày, trong đầu nàng xuất hiện một đoạn ký ức xa lạ, nàng nhớ lại tên mình, biết rõ mình hiện giờ gọi là Lâm Nguyệt.

Biết điều này rồi, lại khiến nàng càng mừng rỡ ngạc nhiên vạn phần, nàng càng dùng tốc độ nhanh hơn, đi dọc hướng có áng sáng vàng truyền tới, trong lòng nàng có dự cảm mơ hồ, nàng cảm giác nếu nàng cứ tiếp tục đi theo hướng này, nhất định sẽ lấy được thứ gì đó rất quan trọng, những thứ đó mặc dù nàng không biết là gì, nhưng trong ý thức của nàng lại cảm thấy nó rất quan trọng, quan trọng tới mức nàng không thể mất đi được.

Thời gian, cứ lần lượt trôi qua từng ngày, Lâm Nguyệt không rõ mình đã đi bao lâu, cuối cùng có một ngày nàng đi tới một chỗ. Chỗ này khác hẳn những nơi khác, ở đây có một quả thần bí màu vàng có phù văn, dưới những ký hiệu màu vàng ấy, còn lơ lửng một thanh loan đao màu đỏ.

Nhìn thấy chuôi thanh loan đao trôi lơ lửng ấy trong không trung, trong lòng Lâm Nguyệt cảm nhận được một luồng cảm giác thân thiết, loan đao ấy cho nàng cảm giác cực kỳ thân thiết, tựa như ký hiệu đó cho nàng cảm giác y thế vậy, cứ như hai thứ đồ này vốn là của nàng, vốn là một thể với nàng.

Lâm Nguyệt cứ lặng đứng dưới loan đao đó, cảm thụ được ký hiệu màu vàng mang ấm áp tới cho nàng, chẳng rõ bao lâu, nàng chợt thấy trên ký hiệu màu vàng, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng đỏ tươi, luồng sáng đỏ ấy không ngừng bị ký hiệu màu vàng hấp thu, sau đó ký hiệu màu vàng lại tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ mà nàng thấy quá quen thuộc.

Lâm Nguyệt không rõ luồng màu đỏ tươi ấy là gì, nhưng nàng cũng mơ hồ đoán được, ký hiệu màu vàng ấy sở dĩ tỏa ra ánh sáng vàng rực kia, là có liên quan tới màu sáng đỏ tươi ấy.

Nàng liên tục quan sát thời gian luồng sáng đỏ xuất hiện, nàng phát hiện ra luồng sáng đỏ tươi ấy xuất hiện rất có quy luật, cùng y thời gian mà áng sáng vàng kia xuất hiện.

Có ý thức này, Lâm Nguyệt bắt đầu ở lại trong này, không rời đi nữa, mỗi lần ánh sáng đỏ xuất hiện nàng đều chủ động hấp thu, dần dần, xuất hiện nhiều mảng ký ức trong đầu nàng. Chẳng biết qua bao lâu, có một ngày nàng đột nhiên thấy được một tấm hình. Trong hình này ở chính giữa cung điện xanh vàng rực rỡ, có một thiếu nữ có dung mạo tuyệt đẹp, thiếu nữ là một vị công chúa, trước lúc nàng được mười sáu, lại sinh hoạt trong cung điện rất vui vẻ hạnh phúc. Mãi cho tới năm nàng mười sáu tuổi ấy, phụ vương nàng nói muốn tìm một phò mã cho nàng, nàng đi theo phụ vương tới một cung điện người khác, chỗ đó có mấy thiếu niên dung mạo tuấn mỹ đang đứng. Thiếu nữ nhìn thấy một thiếu niên áo trắng, tuấn lãng phong nhã, cây ngọc đón gió thì vừa thấy đã yêu. Nàng liền chỉ thẳng vào thiếu niên kia, nói với phụ vương là nàng muốn hắn làm phò mã.

Phụ vương nàng đồng ý, thiếu nữ rất vui vẻ, chạy xuống giữ chặt lấy tay thiếu niên, lại không phát hiện ra vẻ mặt khó coi và đầy chán ghét của thiếu niên.

Sau đó thiếu nữ thường xuất hiện cạnh thiếu niên, mà cùng với họ, thỉnh thoảng có xuất hiện một thiếu nữ xa lạ, dung mạo thiếu nữ đó thanh tú, lại có khí chất dịu dàng nhu nhược, thiếu nữ kia đối xử dịu dàng rất tốt với thiếu nữ, lúc đi tìm thiếu niên, thường thường mang nàng ta đi cùng.

Thiếu nữ rất thích thiếu niên, lần nào nhìn thấy hắn cũng si ngốc, trong lòng ngập tràn vui vẻ, nhưng nàng một lòng để lên người thiếu niên ấy, lại quên mất ánh mắt chán ghét của thiếu niên đó, còn có tình cảm mờ ám giữa thiếu niên và thiếu nữ dịu dàng kia.

Thiếu nữ dịu dàng kia trong lúc thiếu nữ không để ý, thường dùng ánh mắt giễu cợt nhìn nàng, ánh mắt ấy, tựa như nhìn một đứa ngốc vậy.

Ba người cứ vậy trải qua từng ngày, rồi một thời gian sau, nước láng giềng gây chiến với quốc gia thiếu nữ, thiếu nữ dưới sự cổ động của thiếu niên và thiếu nữ dịu dàng kia, lén trộm bản đồ trong thư phòng của phụ vương đi ra, giao cho thiếu niên kia.

Chẳng lâu sau, vào ngày đại hôn cuả thiếu nữ và thiếu niên, thiếu niên đột nhiên mang theo rất nhiều người, công phá hoàng cung, sau đó phụ vương thiếu nữ chết, thiếu nữ lớn tiếng chất vất thiếu niên, thiếu niên lại dắt tay thiếu nữ dịu dàng kia, nói cho thiếu nữ biết, người hắn yêu là thiếu nữ dịu dàng, không phải là nàng.

Vào thời điểm đại hôn của thiếu niên và thiếu nữ dịu dàng, thiếu nữ bị ép hành hạ mà chết, trước khi chết, thiếu nữ gặp được thiếu nữ dịu dàng kia, thiếu nữ dịu dàng ấy nói, nàng ta không những đoạt người đàn ông nàng yêu, mà là nàng ta tới báo thù.

Thiếu nữ chết không nhắm mắt. Hình ảnh đoạn chuyện xưa đã kết thúc.

Tiếp đó, hình ảnh lại biến đổi, lúc này lại xuất hiện trong ảnh là một thiếu nữ tóc dài ngồi trên xe lửa, mặc áo khoác bên ngoài, quàng một khăn trên cổ, có phong cách của người trí thức rất phong độ.

Thiếu nữ là du học sinh vừa từ Mỹ du học trở về, nàng vốn xuất thân là một tiểu thư con nhà hiển hách ở Giang Nam, từ nhỏ đã được Thành gia bồi dưỡng thành người kế thừa gia tộc, lúc hơn mười tuổi, được phụ thân đưa ra nước ngoài học.

Mà năm ấy nàng học ở nước ngoài, trong nước bắt đầu có chiến tranh, người trong nhà vì lánh họa chiến tranh, chuyển từ Giang Nam tới Thượng Hải, rồi sau đó sống ổn định ở đó.

Mà giờ nàng sau bốn năm du học nước ngoài, là lúc về nước. Thiếu nữ thiên chất thông tuệ, lúc học ở nước ngoài biểu hiện rất tốt, sau khi nàng tốt nghiệp, giáo cư của nàng đã từng muốn giữ nàng lại, nhưng nàng cự tuyệt.

Bởi thiếu nữ là người yêu nước, trái tim luôn hướng về Tổ quốc, nàng đi ra nước ngoài du học, chẳng qua cũng chỉ muốn có thêm nhiều kiến thức để sau này đền đáp quốc gia mình mà thôi.

Vì thế sau khi thiếu nữ tốt nghiệp, dứt khoát bỏ qua ngoại quốc hậu đãi, trở lại Tổ quốc. Thiếu nữ trở lại trực tiếp nhà ở Thượng Hải, nàng phát hiện ra ngoài người quen thuộc trong nhà, lại còn có thêm một đôi mẹ con người giúp việc nữa.

Người trong nhà thiếu nữ những năm này phát triển rất tốt ở Thượng Hải, rất hoan nghênh thiếu nữ học trở về, đặc biệt còn chuẩn bị một yến hội cực lớn.

Trên yến hội này, vị hôn phu của thiếu nữ cũng tham gia, đó là một nam nhân cực tuấn mỹ, hắn là con trai cảu người bạn thân của phụ thân, cũng là thanh mai trúc mã của thiếu nữ, trước khi thiếu nữ xuất ngoại, có tình cảm tốt với hắn.

Đêm yến hội đó, thiếu nữ mặc sườn xám trân trâu, lấy trân châu kết thành dây áo choàng, thoạt nhìn như một công chúa.

Tư thái thiếu nữ trong yến hội rất thoải mái, nàng vì một lòng muốn làm gì đó cho Tổ quốc, nên không ngừng đi tiếp xúc với những nhân vật nổi tiếng Thượng Hải, hơn nữa còn thăm dò tin tức. Không ai biết, lúc thiếu nữ ở nước ngoài, cũng được bạn học mình giật dây, thành công gia nhập đảng ngầm.

Thiếu nữ một lòng vì nước, quên mất vị hôn phu, cũng không phát hiện ra trong nhà nàng giữ lại đôi mẹ con giúp việc kia nũng nịu, thiếu nữ có vẻ mặt nhu nhược dùng ánh mắt ghen tị nhìn nàng.

Lại không nhìn thấy vị hôn phu bị nàng xem nhẹ kia chẳng biết từ lúc nào đã sáp vào ở cùng với vị thiếu nữ nhu nhược kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook