Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 37: Thám thính bát quái
Nhược Nhi Phi Phi
23/05/2017
Còn phần ngụy trang thành tư chết song
linh Mộc Hỏa, nàng cũng đã nghĩ kỹ, nàng đã chiếm được truyền thừ phái
Lưu hương, trong nhẫn không gian có luyện đan tâm đắc và hư vô chân hỏa
của tu sĩ thượng cổ, sau này nàng dĩ nhiên sẽ đi theo con đường luyện
đan, mà song linh căn Mộc Hỏa lại là tư chất thích hợp để luyện đan, bởi vậy, sau này tính tới chuyện nàng bị lộ thân phận luyện đan sư, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.
Con đường tu tiên đi từng bước gay go, từ xưa đến nay có biết bao thiên chi kiêu tử vẫn trưởng thành trên con đường, người ta phải sống sót mới có thể mưu tính tất cả, nếu mà chẳng có cái gì thì cái gì cũng không. Vì thế mỗi bước nàng đi đều phải cẩn thận đề phòng để không xảy ra.
Thân là thánh địa môn phái bậc nhất La chân Côn Lôn, toàn bộ dãy núi Côn Lôn đều nằm dưới sự cai quản của Phái Côn Lôn, diện tích rất rộng, thân là người phàm đi hết một năm cũng chưa xong.
Dĩ nhiên Diệp Phàm không bỏ được tiểu sư muội Lâm Nguyệt ngoan ngoãn yên tĩnh này chịu khổ, tu vi luyện khí kỳ sau khi hắn rời khỏi quảng trường thì đã rõ ràng mang thẳng Lâm Nguyệt khống chế phi kiếm đi tới chỗ ở của đệ tử ngoại môn rồi.
Thân là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể được coi là đệ tử bên ngoài Côn Lôn, ngoại trừ ngày đặc biệt này, thì chẳng có lúc nào có tư cách tiến vào bên trong môn phái, vì thế đệ tử ngoại môn cũng được bố trí ở dãy núi bên ngoài dày đặc linh khí.
Diệp Phàm đưa Lâm Nguyệt tới ngọn núi Đan Hoa cao nhất trong năm ngọn núi Côn Lôn là chỗ ở bên ngoài của đệ tử ngoại môn.
Phái Côn Lôn là đại phái tu chân, trong môn phái có năm ngọn núi cao nhất, theo thứ tự là núi Đan Hoa, núi Ngọc Phù, núi Hàn Kiếm, núi Trận Đạo và núi Khí Linh.
Mỗi một ngọn núi đều có một vị quản sự phong chủ Kim Đan kỳ trấn giữ, dĩ nhiên đệ tử núi Đan Hoa đang luyện tập tu đạo, còn những núi khác đều được phân biệt theo sở trường riêng, chẳng hạn núi Ngọc Phù thì có Ngọc Chân nhân là cao thủ chế phù, núi Hàn Kiếm do Mộc Lệ chân nhân là kiếm tu, núi Trận Đạo và núi Khí linh do nhị vị phong chủ cũng được phân biệt bởi trận pháp tinh thông và luyện khí.
Đệ tử Côn Lôn mới nhập môn không có tư cách chọn chỗ cho mình ở, mà do môn phái dựa theo tư chất linh căn phân phối, đợi sau này có biểu hiện xuất sắc, dĩ nhiên sẽ được mỗi một núi thu nhân tiến vào trong môn, nếu sau này có thể thành công tới bậc Trúc cơ, là có cơ hội được cấp cao tầng Côn Lôn thu nhận là đệ tử chân truyền.
Những quy củ này ở trong sách cũng không miêu tả kỹ lắm, sở dĩ Lâm Nguyệt biết rõ tự nhiên là chiếm được lợi từ sư huynh Diệp Phàm. Vì thế mới nói, làm nhân vật mới có người quen có thể giảm được không ít phiền toái.
Ngay lúc Lâm Nguyệt có lòng dò xét, đoạn đường này đi đúng là làm cho nàng biết không ít chuyện từ trong miệng Diệp Phàm.
Chẳng hạn như núi Đan Hoa phong chủ là Đan Hoa chân nhân và núi Linh Khí là An Thủy chân nhân, bề ngoài thì hòa nhã mà trong lòng chẳng hòa, đệ tử giữa hai núi đều có va chạm, mà núi TRận Đạo do Khô cốc chân nhân làm chủ bởi lúc còn trẻ là tình địch với Mộc lệ chân nhân núi Hàn kiếm, mãi cho tới tận bây giờ cũng không bao giờ lên núi Hàn Kiếm gặp cả.
Đương nhiên Diệp Phàm nói nhiều nhất vẫn về chút đệ tử thiên tài Côn Lôn, trong đó chưa xuất hiện có nam chính thủ tịch đại sư huynh Liên thành núi côn Lôn, chuyện đơn giản là mỗi một tu sĩ nguyên anh nào cũng đều hâm mộ Liên Thành, đều bị cự tuyệt cả, rõ ràng chẳng những có Liên Thành, còn có Quân Tử huyền nữa, nhưng Quân Tử huyền làm người lúc nào cũng lạnh lùng, một lòng hướng đạo, những thứ tình yêu trai gái kia ngược lại không bằng Liên Thành.
Tâm tính thiếu niên Diệp Phàm đi đường nói rất cao hứng không để ý tới một cô bé năm sáu tuổi như Lâm Nguyệt sao lại hỏi những chuyện nam nữ này xem có phải đã trưởng thành hơi quá sớm chút không, rõ ràng trong lòng Lâm Nguyệt tự so đo, lần nào nghe tới chuyện bát quái cũng lộ ra vẻ mặt u mê, thế mà cũng không thấy Diệp Phàm hoài nghi chút nào.
Con đường tu tiên đi từng bước gay go, từ xưa đến nay có biết bao thiên chi kiêu tử vẫn trưởng thành trên con đường, người ta phải sống sót mới có thể mưu tính tất cả, nếu mà chẳng có cái gì thì cái gì cũng không. Vì thế mỗi bước nàng đi đều phải cẩn thận đề phòng để không xảy ra.
Thân là thánh địa môn phái bậc nhất La chân Côn Lôn, toàn bộ dãy núi Côn Lôn đều nằm dưới sự cai quản của Phái Côn Lôn, diện tích rất rộng, thân là người phàm đi hết một năm cũng chưa xong.
Dĩ nhiên Diệp Phàm không bỏ được tiểu sư muội Lâm Nguyệt ngoan ngoãn yên tĩnh này chịu khổ, tu vi luyện khí kỳ sau khi hắn rời khỏi quảng trường thì đã rõ ràng mang thẳng Lâm Nguyệt khống chế phi kiếm đi tới chỗ ở của đệ tử ngoại môn rồi.
Thân là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể được coi là đệ tử bên ngoài Côn Lôn, ngoại trừ ngày đặc biệt này, thì chẳng có lúc nào có tư cách tiến vào bên trong môn phái, vì thế đệ tử ngoại môn cũng được bố trí ở dãy núi bên ngoài dày đặc linh khí.
Diệp Phàm đưa Lâm Nguyệt tới ngọn núi Đan Hoa cao nhất trong năm ngọn núi Côn Lôn là chỗ ở bên ngoài của đệ tử ngoại môn.
Phái Côn Lôn là đại phái tu chân, trong môn phái có năm ngọn núi cao nhất, theo thứ tự là núi Đan Hoa, núi Ngọc Phù, núi Hàn Kiếm, núi Trận Đạo và núi Khí Linh.
Mỗi một ngọn núi đều có một vị quản sự phong chủ Kim Đan kỳ trấn giữ, dĩ nhiên đệ tử núi Đan Hoa đang luyện tập tu đạo, còn những núi khác đều được phân biệt theo sở trường riêng, chẳng hạn núi Ngọc Phù thì có Ngọc Chân nhân là cao thủ chế phù, núi Hàn Kiếm do Mộc Lệ chân nhân là kiếm tu, núi Trận Đạo và núi Khí linh do nhị vị phong chủ cũng được phân biệt bởi trận pháp tinh thông và luyện khí.
Đệ tử Côn Lôn mới nhập môn không có tư cách chọn chỗ cho mình ở, mà do môn phái dựa theo tư chất linh căn phân phối, đợi sau này có biểu hiện xuất sắc, dĩ nhiên sẽ được mỗi một núi thu nhân tiến vào trong môn, nếu sau này có thể thành công tới bậc Trúc cơ, là có cơ hội được cấp cao tầng Côn Lôn thu nhận là đệ tử chân truyền.
Những quy củ này ở trong sách cũng không miêu tả kỹ lắm, sở dĩ Lâm Nguyệt biết rõ tự nhiên là chiếm được lợi từ sư huynh Diệp Phàm. Vì thế mới nói, làm nhân vật mới có người quen có thể giảm được không ít phiền toái.
Ngay lúc Lâm Nguyệt có lòng dò xét, đoạn đường này đi đúng là làm cho nàng biết không ít chuyện từ trong miệng Diệp Phàm.
Chẳng hạn như núi Đan Hoa phong chủ là Đan Hoa chân nhân và núi Linh Khí là An Thủy chân nhân, bề ngoài thì hòa nhã mà trong lòng chẳng hòa, đệ tử giữa hai núi đều có va chạm, mà núi TRận Đạo do Khô cốc chân nhân làm chủ bởi lúc còn trẻ là tình địch với Mộc lệ chân nhân núi Hàn kiếm, mãi cho tới tận bây giờ cũng không bao giờ lên núi Hàn Kiếm gặp cả.
Đương nhiên Diệp Phàm nói nhiều nhất vẫn về chút đệ tử thiên tài Côn Lôn, trong đó chưa xuất hiện có nam chính thủ tịch đại sư huynh Liên thành núi côn Lôn, chuyện đơn giản là mỗi một tu sĩ nguyên anh nào cũng đều hâm mộ Liên Thành, đều bị cự tuyệt cả, rõ ràng chẳng những có Liên Thành, còn có Quân Tử huyền nữa, nhưng Quân Tử huyền làm người lúc nào cũng lạnh lùng, một lòng hướng đạo, những thứ tình yêu trai gái kia ngược lại không bằng Liên Thành.
Tâm tính thiếu niên Diệp Phàm đi đường nói rất cao hứng không để ý tới một cô bé năm sáu tuổi như Lâm Nguyệt sao lại hỏi những chuyện nam nữ này xem có phải đã trưởng thành hơi quá sớm chút không, rõ ràng trong lòng Lâm Nguyệt tự so đo, lần nào nghe tới chuyện bát quái cũng lộ ra vẻ mặt u mê, thế mà cũng không thấy Diệp Phàm hoài nghi chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.